Bùi Nam Yên uống rượu xong, trên mặt vừa đỏ vừa nóng, rõ ràng đang ngủ, vành môi lại mím chặt rũ xuống, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Tống Miễn dùng khăn mặt ngâm nước ấm, vắt khô rồi nhẹ nhàng lau mặt Bùi Nam Yên, có lẽ do đèn phòng bật lên hết cho nên ánh sáng hơi chói quá, Bùi Nam Yên vốn được Tống Miễn ôm lên xe đang say ngủ cũng phải nhíu nhíu mày, nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra.
"Tỉnh rồi à?" Tống Miễn lấy một chiếc khăn mới, nhẹ nhàng lau mấy hạt nước trên trán Bùi Nam Yên, "Có muốn tắm rửa gì đó không?"
Bùi Nam Yên không hề trả lời, chỉ mở to đôi mắt mông lung ướt át ra nhìn Tống Miễn, một lúc lâu sau mới nhấc tay trái lên che viền mắt đỏ hoe, méo miệng nhỏ giọng nói một câu không đầu không đuôi.
"Tôi ghét cậu."
—— xem ra chưa tỉnh, vẫn còn say.
Tống Miễn cũng không vội đi nói chuyện với con ma men, hắn càng muốn nghe Bùi Nam Yên lúc say còn muốn thổ lộ cái gì nữa.
"Tôi rất muốn cùng cậu trải qua lễ Giáng Sinh, tại sao cậu còn chơi bóng gì gì đó ở đại học C chứ."
Tống Miễn chơi bóng rổ rất giỏi, tuần trước hắn cùng đội bóng trường tham gia giải đấu liên kết ở đại học C, lịch thi đấu là từ thứ hai đến thứ tư, hôm thứ năm về thì ngay hôm sau lại là Giáng Sinh. Khi đó Bùi Nam Yên ngoài miệng không nói gì, hóa ra là lúc ấy cậu không vui, Tống Miễn nhìn cái miệng đang vểnh lên của Bùi Nam Yên, không tiếng động mà nở nụ cười.
Bùi Nam Yên khịt khịt mũi, âm thanh rầu rĩ, "Cậu còn không nhớ ra tôi... Tôi tìm ống đựng bút ở Vân Sơn tặng cậu...Cậu vẫn không nhớ ra tôi."
Bùi Nam Yên vừa nói vừa bỏ cánh tay che mất tầm nhìn của mình xuống, chớp chớp đôi mắt ướt nhẹp, nối giận nói, "Tôi cũng không muốn nhớ cậu đâu."
Tống Miễn nói tiếp: "Vậy cậu cứ thử xem."
Có lẽ là sắc mặt lẫn giọng nói của Tống Miễn đều quá lạnh lùng, Bùi Nam Yên tủi thân lườm hắn một cái, sau đó lại giơ tay lên che đi đôi mắt, lầm bầm lên án, "Thật sự quá đáng ghét, trong mơ mà vẫn bắt nạt tôi."
Bộ dạng tủi thân lén lút giận dỗi này của cậu y như học sinh tiểu học, Tống Miễn khẽ cười một tiếng, tâm tình sung sướng chăm chú quan sát cậu omega trẻ con không chịu nhìn hắn, dịu dàng lẫn yêu thương cuồn cuộn trong lồng ngực hắn, căn phòng màu xám trắng giống như được thay thế bởi năm màu sắc khác, trong không khí phiêu đãng hương bơ ngọt ngào tươi mát.
Bùi Nam Yên uống say thì trở nên bướng bỉnh hơn, ít nhất không còn cẩn thận khi đối mặt với Tống Miễn như mọi ngày. Từ "câu nệ" đặt trên người Bùi Nam Yên rất không phù hợp, Tống Miễn thấy cậu trước mặt Bùi Đông Dư thì được chiều sinh kiêu, cũng thấy cậu trước mặt Phong Dao lại làm nũng, chơi xấu, đây mới là dáng vẻ đáng yêu chân thật nhất của Bùi Nam Yên.
Bùi Nam Yên bây giờ vì men rượu mà "lộ ra nguyên hình" cũng rất đáng yêu.
Trong lòng Tống Miễn thậm chí còn nảy ra một suy nghĩ ngớ ngẩn —— nếu như sau này Bùi Nam Yên ở trước mặt hắn vẫn là bộ dạng đi trên băng mỏng, vậy mỗi ngày hắn sẽ cho Bùi Nam Yên uống chút rượu, khiến cậu say khướt làm nũng với mình, chơi xấu, hay là cáu kỉnh đều được.
Bùi Nam Yên không cần phải cẩn thận, Bùi Nam Yên có thể thoải mái là chính mình.
Không tỉnh táo thì không tỉnh táo, Bùi Nam Yên vẫn không quên thói quen ưa sạch sẽ của mình, cậu chầm chậm ngồi dậy, cẩn thận đi dép lê rồi mới xuống giường, vì có men rượu trong người, bước chân cậu không ổn định cho lắm. Phòng ngủ của Tống Miễn là một nơi xa lạ đối với cậu, cậu lảo đảo đi quanh phòng hai lần, bởi vì không tìm thấy mục tiêu, giận dữ giậm chân..
Lúc Bùi Nam Yên đang đi đi lại lại trong phòng, Tống Miễn đứng gần đó dương dương tự đắc chăm chú nhìn cậu, mãi đến khi Bùi Nam Yên gấp đến độ giậm chân, Tống Miễn mới nhịn không được mà bật cười.
Dù tiếng cười ấy rất nhẹ, nhưng Bùi Nam Yên vẫn nghe được, cậu chậm rãi quay đầu lại trừng mắt nhìn Tống Miễn, hai mắt ửng hồng thoạt nhìn không có xíu khí thế nào, bộ dạng dữ dằn nhưng lại rất đáng yêu, "Cậu cười cái gì!"
"Không có." Tống Miễn đến gần cậu, "Đang tìm cái gì?"
Chắc là do rượu là nguyên nhân ảnh hưởng khả năng tư duy, dáng vẻ Bùi Nam Yên đứng suy nghĩ nhìn hơi ngơ ngác, tốc độ nói chuyện cũng chậm hơn, "Phòng tắm, muốn tắm."
Vì thế Tống Miễn đưa cậu đến phòng tắm, cho đến lúc Tống Miễn lấy cho cậu quần lót mới và một bộ đồ ngủ, Bùi Nam Yên vẫn ngâm trong bồn tắm không chịu đứng lên, cậu đổ rất nhiều sữa tắm vào, nhiệt độ nước dưới lớp bọt đã giảm xuống một ít, Bùi Nam Yên đùa nghịch trong bồn, cổ và vai lộ ra đều dính bọt trắng. Tống Miễn lo cậu ở dưới nước quá lâu sẽ bị cảm lạnh, sau khi khuyên nhủ không được, hắn đen mặt kéo người lên, cầm vòi hoa sen xả hết bọt trên người cậu xuống, sau đó như một vị phụ huynh theo dõi đứa con mặc quần áo đứng bên cạnh Bùi Nam Yên.
Bùi Nam Yên ngoan ngoãn mặc quần áo cho hẳn hoi, rồi nhẹ bước đến trước mặt Tống Miễn, rõ ràng là cùng tuổi, nhưng cậu lại không mặc vừa quần áo ngủ, ngửa mặt lên chăm chú nhìn Tống Miễn, nom như một cậu nhóc đòi người lớn phần thưởng. Da mặt phấn nộn hơi ướt, hàng mi dài và dày cũng bị giọt nước thấm ướt, dưới ánh đèn ấm áp trong phòng tắm, hình ảnh này đẹp đến mức huyền ảo. Tống Miễn vừa liếc mắt nhìn, lập tức không nhịn được mà chạm nhẹ lên bờ môi xinh đẹp hơi nhiễm chút ẩm ướt.
Như là cắn một miếng kẹo trái cây ngào đường chua chua ngọt ngọt.
Rõ ràng rất yêu thích cảm giác mềm mại ấy, Tống Miễn lui lại nói một đằng làm một nẻo mà đả kích Bùi Nam Yên, "Toàn mùi rượu, thúi chết đi được."
Tống Miễn vừa mới lùi lại, Bùi Nam Yên lập tức hoảng hốt che miệng, cũng không phải cậu để ý lời Tống Miễn nói, cậu phản ứng chậm chạp còn không nghe rõ Tống Miễn nói cái gì, ở tình huống như thế này, Bùi Nam Yên tự lý giải suy nghĩ của mình cũng không dễ dàng gì. Con ngươi đen như mực của cậu được ánh sáng dát lên một lớp vàng mỏng manh, ánh vàng lóe lên sự khó tin, lời nói ra khỏi miệng bị bàn tay che lại mà trở nên khó nghe hơn, "Cậu không thích tôi, thì tại sao lại hôn tôi chứ?"
"Trong mơ cũng không được như vậy..."
"Tôi, tôi sẽ hiểu lầm đó..."
Tia nắng chói mắt xuyên qua tấm kính thủy tinh, chiếu sáng cả căn phòng. Bùi Nam Yên nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng mãnh liệt rơi xuống người mình, lưu lại một chút nhiệt độ.
Bùi Nam Yên tỉnh lại một lúc, tuy rằng lúc mở mắt ra không thấy Tống Miễn, nhưng theo dòng suy nghĩ dần dần trở nên rõ ràng, Bùi Nam Yên vẫn hối hận không thôi mà nhắm mắt lại.
Tại sao tối hôm qua lại uống rượu? Uống rượu xong sao lại trở thành bộ dạng kia? Tại sao Tống Miễn có lòng đưa cậu về mà cậu còn thốt ra những lời như thế, còn làm ra mấy hành động dại dột cơ chứ?
Đây rốt cuộc là tại sao?!!!
Quan trọng nhất là, những chuyện kia làm cũng đã làm, tại sao tỉnh rượu rồi cậu vẫn còn nhớ?! Không phải trên TV hình ảnh sau khi uống rượu đều không còn rõ ràng sao? Thêm nữa là tại sao cậu lại vừa đánh răng phát ra tiếng ùng ục trước mặt Tống Miễn?! Ai lại muốn nhớ tới chuyện xấu hổ như vậy chứ!!!
Bùi Nam Yên càng là không muốn nhớ tới, hàng loạt những sự kiện xảy ra tối hôm qua càng không nể nang gì mà tràn về đầy đầu, Bùi Nam Yên tự giận mình đến nỗi mi mắt run rẩy, hận không thể ngất ngay lập tức, không không không! Trước hết phải gọi điện cho Bùi Đông Dư, sau khi mình hôn mê phải đến nhà Tống Miễn đưa cậu đi luôn.
Rõ ràng chuyện như thế không thể nào xảy ra, Bùi Nam Yên lại càng nghĩ càng hăng, cậu biết chuyện này không thể thực hiện được, nhưng giây phút này, ngoài việc dùng suy nghĩ này để tự lừa mình dối người thì không còn cách nào khác, để mặc mình ảo tưởng, một bên trốn tránh hiện thực một bên giận dữ xấu hổ chết đi được.
Mãi đến khi tiếng mở cửa nhẹ nhàng truyền vào tai, mùi hương bạc hà quen thuộc cũng từ từ tới gần, Bùi Nam Yên mới không thể không dừng ngay cái suy nghĩ này lại, cậu không biết Tống Miễn có giận hay không, cậu cũng không có can đảm mở mắt ra, bên cạnh giường lún xuống, Bùi Nam Yên biết mình không trốn tránh được nữa, vì vậy cậu nhắm đôi mắt buồn buồn mở miệng nói, "Xin lỗi."
Bùi Nam Yên không nghĩ đến việc giả vờ rằng mình không nhớ gì cả, cậu từ nhỏ chẳng mấy khi nói dối, kỹ năng diễn xuất càng không ra đâu vào đâu, vừa mở miệng ra sẽ lập tức bị lộ. Cậu không biết trải qua chuyện ngày hôm qua, bản thân có phải là ở chỗ Tống Miễn đã triệt để chết chắc rồi không, nhưng cũng tự biết mình không thể diễn một cách tự nhiên không thiếu sót, cậu không thể lại để cho Tống... một ấn tượng không tốt nào nữa.
Tống Miễn ngồi ở bên giường, dù bận vẫn ung dung mà nhìn Bùi Nam Yên, dưới ánh mặt trời, làn mi dày không ngừng run rẩy, hai má cùng cần cổ hồng lên không chút nào che giấu, tuy rằng trong lòng thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn cố gắng duy trì giọng nói lạnh nhạt trầm thấp, "Tôi mới là kẻ đáng ghét cần phải xin lỗi."
Bùi Nam Yên quả nhiên lập tức bị lừa, kinh hoàng mở mắt ra, ánh mắt vừa oan ức vừa áy náy nhìn về phía Tống Miễn, không hề do dự mà nói, "Không phải không phải! Tôi mới là kẻ đáng ghét! Tôi, tôi...xin lỗi!"
Tống Miễn không hiểu xin lỗi thì có gì hay mà Bùi Nam Yên cứ nói hoài, nếu Bùi Nam Yên nghĩ hắn không nhớ chuyện ở Vân Sơn, cảm thấy oan ức, cảm thấy không cam lòng, cảm thấy Tống Miễn đáng ghét, thậm chí muốn Tống Miễn xin lỗi cậu, những điều này tống Miễn đều cảm thấy hợp lý, có thể lý giải được.
Nhưng cậu liền không như vậy, chính là cậu cảm thấy rất oan ức, nhưng khi không cẩn thận thốt ra câu ghét Tống Miễn, chính là tôi không thể tha thứ.