Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 13: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)



  Công việc và việc nhà thật sự tốn của tôi quá nhiều tinh lực, cho tới khi tôi ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm với Hạ Tư Kiệt thì lại bất tri bất giác ngủ mất.

Tôi cảm thấy giấc ngủ này không quá thoải mái. Tôi gặp phải rất nhiều cơn mơ ngắt quãng về quá khứ, điều này làm cho tôi thấy rất nôn nóng. Cả buổi tối tôi đều không ngừng chạy băng băng và giãy giụa trong mơ, nhưng lại cảm giác có thứ gì đó đè nặng ngực tôi, không thể tỉnh lại. Tôi cứ như vậy không ngừng chống lại ác mộng, thẳng đến khi trời sáng mới rốt cuộc bị đói tỉnh lại.

Ngay lúc tôi nhìn trần nhà, suy nghĩ xem cơm sáng nên ăn gì thì bên kia giường bỗng nhiên có người trở mình. Một loại dự cảm chẳng lành trong nháy mắt bao phủ lấy tôi, tôi quay đầu, sợ đến mức thiếu chút nữa ngã xuống từ trên giường.

Chỉ thấy Hạ Tư Kiệt đang cuộn tròn ôm ấp con búp bê thỏ của tôi ở bên kia giường, toàn thân trên dưới chỉ mặc một chiếc quần ngủ, ngủ rất say, gọi cũng không tỉnh.

Tôi thực sự không thể nhịn được nữa, giơ một chân lên, đạp tên nha hoàn từ trên giường tôi xuống.

Sau một tiếng vang trầm đục qua đi, Hạ Tư Kiệt còn buồn ngủ bò dậy từ trên sàn nhà, vẻ mặt bất mãn nằm bò ở bên giường chỉ trích tôi: "Em làm gì thế, có còn để cho người ta ngủ hay không?"

Lải nhải cái bip! Anh còn có mặt mũi trách tôi!

Tôi cầm cái gối trong tay hung hăng đập lên mặt anh ta: "Anh có bệnh à, mình có giường thì không ngủ, ngủ giường của tôi làm gì!"

Cuối cùng anh ta cũng tỉnh táo một chút, xoa tóc, thờ ơ nói: "Giường của anh bị bẩn."

Người này vậy mà cũng ngại bẩn! Tôi cảm giác mình sắp sụp đỏ: "Ngại bẩn thì sao anh không ngủ trên sàn nhà đi?"

"Nói đùa, sàn nhà cứng như vậy..."

"Dù cho anh muốn ngủ trên giường, thì anh cởi quần áo làm gì? Giường này là của tôi, là giường tôi ngủ!"

"Yên tâm anh không để ý." Anh ta rộng rãi phất phất tay.

"Anh không để ý, nhưng tôi để ý! Hạ Tư Kiệt đầu óc anh bị nước vào rồi!" Đối với cái tên vô sỉ vô lại này, quả thực tôi đã đến tình trạng không thể nhịn được nữa.

"Thì ra em bận tâm điều này." Cuối cùng anh ta cũng bừng tỉnh đại ngộ, thế nhưng trên mặt lại không biểu lộ chút ăn năn nào, trái lại còn an ủi tôi nói, "Không có chuyện gì, anh lại không làm gì em, chẳng qua chỉ mượn giường nằm một chút, dù sao một mình em cũng không ngủ được nhiều chỗ như vậy. Lại nói bình thường anh quen ngủ trần, vì em, anh còn đặc biệt mặc quần, không tin em xem..." Anh ta vừa nói, vừa đứng lên quay vài vòng, hướng về phía tôi biểu diễn quần lót của anh ta.

Trong nháy mắt, tôi cảm giác cả người đều hỗn độn trong gió.

Vừa lúc đó, chuông cửa trong nhà bỗng nhiên vang lên, kéo tôi lại từ trong phẫn nộ.

Mới sáng sớm đã tìm tôi thì ngoài chị Nhạc ra còn có ai? Tôi cũng không muốn chị ấy nhìn thấy tình cảnh này, lại kinh ngạc mà trong não bổ sung thêm một đống tình tiết, thế là vội vàng hướng Hạ Tư Kiệt liếc mắt trừng một cái: "Tôi ra mở cửa, anh ở chỗ này đừng động đậy cho tôi, nếu như dám đi ra, tôi nhất định chém anh!" Tôi nói xong, làm cái động tác giơ tay chém xuống.

"Biết rồi!" Anh ta hướng tôi làm cái mặt quỷ.

Lúc này tôi mới yên tâm lớn mật đi ra ngoài, nhưng lúc mở cửa lại bị hoảng sợ, đứng ngoài cửa căn bản không phải chị Nhạc nào, mà là... thư ký L.K của Lê Diệu Phàm!

Điều này thực sự thật bất khả tư nghị, tôi xoa xoa mắt, một lần hoài nghi mình đang nằm mơ.

Đối với sự khiếp sợ của tôi, L.K không có chút để ý nào, anh ta gật đầu với tôi: "Thẩm tiểu thư, buổi sáng tốt lành."

Lúc này tôi mới như ở trong mộng vừa tỉnh, nhịn không được hét to một tiếng: "Anh tới làm gì hả?"

"Làm sao vậy? Ai tới thế?" Trong phòng truyền ra tiếng Hạ Tư Kiệt dò hỏi.

Lập tức cả khuôn mặt tôi đều tái lại, nhìn L.K lần nữa, ánh mắt phía sau thấu kính có sự biến hóa vi diệu, hơi gật đầu nói: "Thật ngại, xem ra tôi tới quấy rầy rồi."

"Tôi không..." Tôi vừa định giải thích, liền ý thức được chính mình giải thích với người của Lê Diệu Phàm cái rắm, thế là vội vàng ngậm miệng, nghiêm mặt nói: "Rốt cuộc anh tới làm gì?"

"Lê tổng muốn mời Thẩm tiểu thư cùng ăn bữa sáng."

Ai biết Lê Diệu Phàm lại đang có cái ý quỉ gì? "Tôi từ chối." Tôi hướng L.K giở giọng xem thường, chuẩn bị đóng cửa lại.

Tên kia lại đột nhiên dùng tay để ở cửa: "Lê tổng đoán được Thẩm tiểu thư sẽ cự tuyệt, cho nên muốn tôi truyền đạt lại, nếu như Thẩm tiểu thư không đi đến nơi hẹn thì tiền đầu tư vào đoàn làm phim sẽ rút về."

"Rút thì rút, có tiền rất giỏi à!" Tôi rống lên, đột ngột đóng cửa lại.

Theo một tiếng "Rầm" vang lên, Hạ Tư Kiệt từ trong phòng thò đầu ra nói: "Em đừng trừng mắt anh, anh nghe lời em mà, một bước cũng không ra khỏi cửa."

"Anh cút vào cho tôi, đợi dịp tôi sẽ chỉnh đốn anh lần nữa!"

Tôi nhe nanh múa vuốt uy hiếp khiến Hạ Tư Kiệt cấp tốc rụt đầu trở lại, cùng lúc đó, tôi hít sâu một hơi, cấp tốc xoay người, lại lần nữa mở cửa ra.

L.K còn đứng ở đó, dường như đã sớm ngờ tới tôi sẽ nuốt lời, mặt không đổi sắc hỏi: "Thẩm tiểu thư đã chuẩn bị xong."

"Được rồi!" Tôi nổi giận đùng đùng trừng mắt anh ta, đi ra cửa nói: "Ăn sáng phải không, còn không dẫn đường?"

L.K quan sát tôi từ trên xuống dưới một phen, hỏi: "Thẩm tiểu thư định cứ đi như vậy?"

"Không được sao?" Tôi vẫy một cụm tóc rối loạn, dùng miệng cả ngày không đánh răng hướng về phía anh ta hỏi lại, "Nếu anh có ý kiến, thì tôi liền không đi."

Không biết có phải tôi nhìn lầm rồi hay không, chỉ thấy trên mặt vạn năm không đổi của L.K kia đột nhiên mỉm cười thoáng qua, sau đó cúi đầu cung kính nói: "Lê tổng cũng không quy định Thẩm tiểu thư mặc gì đến nơi hẹn, cho nên xin mời."

Cứ như vậy, tôi mặc bộ quần áo một ngày không giặt, giẫm dép, lên xe thương vụ xa hoa Lê Diệu Phàm phái tới một cách nhếch nhác, đi đến nơi hẹn.

Sự thực chứng minh một câu nói: Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.

Khi tôi dùng bộ dạng với hình tượng hết sức lôi thôi xuất hiện ở cửa một hội sở cao cấp, cậu bồi bàn nhìn qua có kinh nghiệm phong phú kia cả kinh cằm cũng sắp rớt xuống. Cậu ta muốn chặn tôi, lại ngại với L. K đứng bên cạnh tôi nên chậm chạp không hành động, biểu cảm đó rối rắm tựa như ăn một miệng phân lại không được phép nhổ ra.

Tôi vừa nghĩ tới lát nữa lúc Lê Diệu Phàm nhìn thấy tôi, có lẽ cũng là loại vẻ mặt này, tâm tình thoáng cái liền rộng mở trong sáng. Tôi cười híp mắt đi theo phía sau L. K, nghênh ngang đi vào hội sở.

Dọc đường, ngay cả những nhân viên được huấn luyện nghiêm chỉnh của hội sở đều ném ra ánh mắt không thể tin được nhìn tôi, nhưng tôi lại không quan tâm chút nào, một lòng chỉ nghĩ đến đôi dép năm đồng tám của tôi đang giẫm lên thảm Ba Tư mấy ngàn một tấm dưới chân này.

Cảm giác đó, quả thực sảng khoái bùng nổ!

Tâm trang vui sướng của tôi vẫn chưa kéo dài bao lâu, khi rốt cuộc nhìn thấy Lê Diệu Phàm, ánh mắt anh ta vô cùng yên lặng làm tôi cảm thấy một tia thất bại, thế cho nên tôi rất không kiên nhẫn hỏi: "Tìm tôi làm chi?"

Nhưng Lê Diệu Phàm không trả lời tôi, anh ta nháy mắt, rất nhanh L. K liền hiểu ý kéo ghế ra, nói với tôi: "Thẩm tiểu thư, trước hết mời ngồi."

Tôi cũng không định chịu một bộ đó, lạnh lùng nhìn anh ta một cái: "Không cần, tôi rất bận, có lời nói mau, có rắm mau thả!"

"Làm bên đầu tư, tôi mời diễn viên ăn bữa cơm, không quá phận đi?" Lê Diệu Phàm rốt cuộc lên tiếng, vừa mở miệng đã bắt đầu uy hiếp tôi, nhấn mạnh với tôi về cái thân phận nhà đầu tư của anh ta.

Mặc dù rất không cam lòng, nhưng tôi vẫn đành đặt một mông ngồi trên ghế, tức giận nói: "Anh là nhà tài trợ, tôi đánh không lại anh, anh nói cái gì thì là cái đó, hài lòng chưa?"

"Còn chưa được."

Trời! Người này lại vẫn đạp trên mặt mũi! Tôi bị loại khí chất vô sỉ này chấn động sâu sắc, hít sâu một hơi, chuẩn bị phun chết anh ta, đúng lúc này bỗng nhiên truyền đến một mùi thức ăn, nhanh chóng kết thúc suy nghĩ của tôi.

Đối với người từ tối hôm qua đến giờ một giọt nước cũng không có mà nói, một bữa cơm sáng phong phú thật sự là quá sức hấp dẫn, thế cho nên căn bản tôi không rảnh bận tâm Lê Diệu Phàm.

"Cháo hải sản cá muối, canh bánh bao rưới gạch cua, mỳ vằn thắn tôm tươi, canh gà hầm hải sâm, mời từ từ thưởng thức." Giọng nói êm tai dễ nghe của đầu bếp, làm tôi nhịn không được ngón trỏ đại động. Giờ khắc này tôi phải thừa nhận, tôi thực sự đã sắp đói điên rồi, hiện tại mà có người cầm súng đuổi tôi đi, tôi cũng không đi .

Ôm tâm tình như vậy, không chờ Lê Diệu Phàm mở miệng, tôi liền bắt đầu ăn trước.

Có lẽ ở trong mắt người bên cạnh, đây là chuyện không có hình tượng cỡ nào, nhưng tôi lại không mảy may để ý, ngược lại, tôi hận không thể khiến Lê Diệu Phàm chê tôi mất thể diện, đạp tôi đi, cả đời cũng không đến phiền tôi. Nhưng anh ta chẳng những không làm như vậy, trái lại còn đuổi người đi theo lui đi, lẳng lặng nhìn tôi ăn.

Ngay từ đầu tôi làm bộ không chú ý, thế nhưng theo hai ánh mắt trước sau như một dừng trên người tôi, rốt cuộc tôi không còn kháng cự được, cắn mỳ vằn thắn trong miệng, ngẩng đầu mơ hồ không rõ nói: "Không phải anh mời ăn cơm sao, nhìn tôi làm chi? Ăn đi!"

Anh ta cười cười, đem mỳ vằn thắn trước mặt mình đẩy tới trước mặt tôi.

Nụ cười kia mang theo một loại dịu dàng giống như đã từng quen biết, trong nháy mắt khiến tôi thất thần. Một khắc đó, thời gian dường như chảy ngược trở về rất nhiều rất nhiều năm trước đây, tia nắng ban mai bên ngoài hạ xuống chúng ta ngồi đối diện nhau, ánh mắt dịu dàng của anh ta sũng nước biểu thị rất nhiều hồi ức không thể dứt bỏ giữa chúng tôi.

Nhưng loại cảm giác đáng chết này chỉ dừng lại giữa chúng tôi trong chốc lát, rất nhanh tôi và anh ta ý thức được điều gì đó, nụ cười trên mặt anh ta biến mất, sự dịu dàng trong ánh mắt bị lạnh lùng thay thế. Mà tôi cũng nhanh chóng cúi đầu, nhìn thức ăn ngon đầy bàn mà đột nhiên trở nên vô vị.

Trong lúc nhất thời, xung quanh bỗng nhiên trở nên trầm mặc dị thường, tôi cảm thấy có chút bất an, rất muốn lập tức rời khỏi chỗ này.

Nhưng vào lúc này, Lê Diệu Phàm đột nhiên mở miệng, phá vỡ cục diện đột ngột trầm mặc này, anh ta nói: "Nghe nói tiểu Kiệt ở chỗ cô?"

"Anh nghe ai nói? Mười năm rồi tôi không gặp anh ta." Tôi một lòng đối phó với thức ăn trong bát, thuận miệng ứng phó một câu.

"Ý của cô là, người đàn ông ở cùng cô, là người khác?" Anh ta nhíu mày, một bộ đầy khẩu khí chất vấn.

Tôi mới không sợ anh ta, tiếp tục giả ngu: "Đàn ông? Đàn ông nào?"

Anh ta cười lạnh một tiếng: "Cô không nói cũng không sao, dù sao qua hôm nay, anh ta sẽ không còn xuất hiện ở trước mặt cô nữa."

Tôi bị lời này làm cho hoảng sợ, nhịn không được mở miệng: "Anh muốn làm gì? Anh ấy chính là bạn của anh, anh không đến mức không nhớ đến tình bạn cũ như vậy chứ?"

"Tình cũ?" Anh ta lặp lại cái từ này một lần, vô cùng thâm ý nhìn tôi, "Giống như cô rất nhớ tình bạn cũ."

Ánh mắt này nhìn tôi khiến toàn thân không thoải mái, cùng lúc đó, tôi cũng cảm giác được bầu không khí giữa chúng tôi hôm nay và thường ngày khác biệt mấy lần, dường như có chuyện gì muốn phát sinh. Tôi cũng không muốn tiếp tục dây dưa tại đây, thế là tôi đứng lên, nói: "Chuyện này không liên quan đến anh. Tôi ăn no rồi, tạm biệt."

Tôi còn chưa nói hết, cổ tay đã bị giữ lại.

"Cô biết tôi sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy." Anh ta ung dung mở miệng.

Tôi ngẩn ra, nhanh chóng bình tĩnh trả lời: "Vậy anh cũng nên biết, tôi không dễ đối phó."

"Nhưng sao tôi cảm thấy muốn đối phó cô, rất dễ dàng."

Khẩu khí tự tin này, có phần cũng quá trâng tráo đi? Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, nói: "Đừng quá coi thường tôi."

"Phải không? Cô đã không phục, không bằng chúng ta đánh cược, nếu cô thắng, tôi không chỉ tiếp tục đầu tư bộ phim cho cô, còn có thể trả hết tất cả nợ nần thay cô."

"Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đối với tiền của anh tôi không có hứng thú." Người này, vì sao luôn muốn dùng tiền đến áp tôi? Thế nhưng tôi hiểu rõ, không cược với anh ta một phen này, chỉ sợ kiếp này anh ta sẽ không bỏ qua cho tôi. Tôi quyết định không đếm xỉa tới, "Nếu như tôi thắng, anh có thể bảo đảm vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt tôi, tôi liền đánh cuộc với anh."

"Cô hận tôi như vậy?" Anh ta hỏi.

"Đúng!" Tôi cắn răng, "Tôi quả thực hận không thể lột da dỡ xương anh!"

"Nhưng tôi nhớ, trước đây cô yêu tôi bao nhiêu."

"Đó chẳng qua là tôi còn trẻ không biết gì, ham mê cùng anh mà thôi, nếu như đặt vào hiện tại, ngay cả nhìn tôi cũng sẽ không liếc mắt nhìn anh một cái."

"Cô xác định?" Anh ta nhìn tôi liếc mắt một cái, "Đã như vậy chúng ta liền đánh cược: Tôi chỉ cần dùng ba tháng, là có thể khiến cô yêu tôi một lần nữa."

Anh ta vậy mà muốn cùng tôi cược cái này?

"Ha ha ha!" Tôi lấy lại tinh thần, cất tiếng cười to lên, "Anh đùa cái gì vậy? Tôi chỉ nghe nói người bị quỷ hút máu cắn sẽ yêu quỷ hút máu, không có nghe ai bị chó cắn một miếng, còn có thể quay đầu lại yêu chó, anh cho tôi là đồ ngốc à?"

Anh ta cũng không vì ví dụ xấc láo của tôi mà tức giận, mà hỏi lại: "Cô đã định liệu trước như vậy, vì sao không đánh cuộc một lần với tôi?"

Tôi chần chừ chốc lát, lại mất đi lý trí trong ánh mắt đầy khiêu khích của anh ta, xúc động đập bàn nói: "Được! Tôi liền cược với anh ba tháng, hơn nữa hiện tại tôi có thể bảo đảm với anh, anh nhất định phải thua!"