[Xí.] Tiếng nhắc nhở quen thuộc lọt vào tai, Triêu Đăng phun cọng cỏ trong miệng ra: [Hắn nghe cái đoạn anh họ kia rồi hả, mới ba sao hà.]
[Biết tiếp theo sẽ làm gì chưa?]
[…]
[…?]
[Tui vốn cho rằng trực tiếp tăng lên năm sao luôn, đã cố ý sửa lời rất nặng rồi, Tang thực sự rất dọa người a.] Triêu Đăng nắm tóc: [Không sao không sao, thuyền đến cầu ắt sẽ thẳng ha ha ha ha ha ha.]
[… Heo.]
[Mi là đồng bọn của heo.] Triêu Đăng suy tư chốc lát: [Thức ăn cho heo?]
[…]
Tuyết trắng phủ cả thị trấn nhỏ nằm bên vịnh, giọt nước tuyết chảy đến rìa mái gianh đông lại thành cột băng lấp lánh long lanh. Bác nông dân đẩy xe một xe lông cừu bự, bánh xe lớn đi ngang qua băng tuyết làm nước văng tung tóe.
“Vù ———“
Tiếng kèn vang lên, mọi người tự giác né tránh. Thị trấn nhỏ này thường rất ít xe ô tô, huống hồ hôm nay đến tận ba chiếc màu đen xuất hiện, dây leo và bạch điểu đan dệt vào nhau thành hoa văn tinh mỹ được khéo léo khắc trên thân xe, tuyết đọng trên nóc xe chứng minh nó đã chạy trên con đường dài bất tận.
[Xung quanh có mảnh vỡ.]
[… Mịa nó?] Triêu Đăng vừa tỉnh lại trong mộng vội vội vàng vàng xuống giường tìm áo khoác, gấp gáp xỏ chân vào giày: [Hơi nhanh rồi đó, hổng lẽ Tang rảnh rỗi đến vậy à?]
[Phỏng chừng bị cậu làm giận.] Hệ thống cười trên sự đau khổ của người khác: [Thuyền đến cầu ắt sẽ thẳng?]
[Thuyền đến cầu không thẳng thì cầu cong, mà cong thì xác định làm gay cả đời đi nhé, mẹ.]
Đột nhiên động tác lấy áo khoác của Triêu Đăng khựng lại, sau một thoáng cân nhắc y nhanh chóng cởi đôi giày vừa mới mang xong ra, tính toán trả hết tiền phòng xong tiền thừa lại cũng không còn nhiều, Triêu Đăng bỏ hết tiền lại trong phòng, còn mình thì mặc một chiếc áo sơ mi mỏng và quần đen nhảy xuống.
Y không sợ lạnh, chỉ cần một chiếc sơ mi và một cái áo khoác dày là có thể sống qua mùa đông. Thật lâu trước đây có người luôn không thích cách chăm sóc bản thân qua loa như vậy của y, nhưng mà… Đó đã là thật lâu trước đây.
Triêu Đăng quăng thuốc ức chế bên người mà Chasel đưa cho, pheromone không bị kìm nén bắt đầu phun trào điên cuồng.
“Gì vậy?”
Theo cơn gió tuyết lạnh lẽo, khí tức ngọt ngào như có như không tan vào không trung, động tác của alpha ngồi trong quán rượu khựng lại, không tự chủ bị hương vị quyến rũ mê hoặc lòng người hấp dẫn, cảm giác ấy như mặt trời ban trưa giữa tiết trời giá lạnh, câu dẫn lòng người đến đòi mạng. Gã dám cam đoan, đây nhất định là hương vị tuyệt vời nhất mà cả đời gã ngửi qua.
Tầm mắt alpha mất khống chế dời ra phía cửa sổ.
Omega trẻ tuổi cao gầy đang lung tung đi trên đường không có mục đích, mơ hồ có thể thấy được một đoạn da dẻ trắng nõn từ cổ áo sơ mi, đôi thủy mặc yên tĩnh câu người trong màn tuyết dày nặng càng có vẻ hư nhuyễn, tầm mắt người nọ vọng vào bên trong cửa sổ, alpha không kịp dời mắt đối diện với đôi đồng mâu được đan dệt từ ma lực.
[Giá trị yêu thương: 4 sao.]
Omega quay đầu qua chỗ khác, không chút do dự rời đi, phảng phất như ôn nhu ban nãy chỉ là ảo giác.
[Giá trị thù hận: 2,5 sao.]
“Tôi… Tôi… Tôi tôi tôi tôi!!”
Gã ném rượu, kéo cửa một cái lảo đảo chạy ra ngoài.
[Tang ở đâu?]
Số người đuổi theo phía sau càng lúc càng nhiều, đôi chân chạy trốn trong tiết trời rét đậm sắp mất đi tri giác, hàng mi đen dày phủ một tầng tuyết mịn. Triêu Đăng miễn cưỡng né tránh cánh tay duỗi đến từ phía sau, thuận tay lấy thùng gỗ trên đường đập lên người alpha dữ tợn.
[Ở gần đây.]
[Là cái gần đây cách 1000 mét đó đó hả?]
Người từ phía trước và người từ phía sau ập đến chặn đầu, Triêu Đăng lui vào bức tường bên cạnh đồng thời cũng không quên cười nhạo lời hệ thống. Thấy thần sắc bình thản trên mặt y, đám người đuổi theo vốn đã điên cuồng càng thêm sinh lòng ác niệm. Đoàn người đông đúc chằng chịt vây kín mỹ nhân nơi trung tâm không còn kẽ hở, từ lão già, thanh niên, thiếu phụ đến cả bé trai bé gái, toàn bộ đều dùng ánh mắt si mê oán hận nhìn chằm chằm mỹ nhân Đông phương. Không cần nhắc nhở của hệ thống cũng biết giá trị thù hận và giá trị yêu thương của những người này sắp lên tới đỉnh. Pheromone hỗn loạn quy mô lớn khiến cho thị trấn nhỏ yên tĩnh thành long trời lở đất.
“Cậu ấy là của tôi!”
“Không! Của tôi ——-“
Tiếng phụ nữ rít gào chửi bới, pheromone của alpha và mùi máu tanh liên tục phun trào không dứt. Còn chưa đụng vào người trước mặt thì đám người đã tự quần ẩu lấy nhau, tạo thành một mảnh hỗn loạn. Và bên trong mảnh hỗn loạn ấy, bỗng nhiên một âm thanh thanh thúy vang lên.
“Đầu anh đó là của con.”
“… Vậy tao muốn cánh tay của cậu ta.”
“——- Chân là của tao!”
“Tim! Tim nhất định là của tôi!”
[Gần đây hai mét.]
Hệ thống thuật lại.
Mỹ nhân bị đám người vây bắt dồn sát vách tường, nương theo tiếng đám người tranh cãi, trương dung nhan tuyệt diễm dần dần lộ ra thần sắc sợ hãi, cánh tay tái nhợt ôm trước ngực, vì giá lạnh mà tơ máu mỏng manh càng rõ ràng hơn dưới làn da trắng nõn, người nọ run rẩy vì đám người từng bước áp sát. Và rồi, có người chạm vào da thịt mịn màng như tơ lụa, Triêu Đăng hoảng sợ một cước đạp tới.
“Làm gì vậy, tiểu Sweetheart.” Người đàn ông bị y đạp phải không những không tức giận mà ngược lại còn thuận thế nắm lấy cẳng chân Triêu Đăng kéo người vào lòng mình. Sự chênh lệch giữa alpha và omega vốn đã không thể bù đắp, mà bàn tay của người đàn ông giữ chặt cẳng chân y càng như kìm sắt: “Mặt em và cái miệng nhỏ này không đủ ngọt, phải để tôi———“
Lời còn chưa nói xong, đồng tử người đàn ông co rút rồi ngã lên mặt đất, máu tươi tràn ra từ lỗ thủng sau gáy. Sát thủ trẻ tuổi thân mặc áo đen xoay xoay súng lục, dùng nòng súng hãy còn vương khói nâng lên chiếc cằm người nọ.
“Nhị thiếu gia của ta, đây là điều ngài mong muốn sao?” Đôi mắt Tang cong cong, cười đến không buồn không lo lại khiến người sởn tóc gáy: “Rời khỏi tôi, dù ăn đói mặt rét, dù là cuộc sống không giữ được tính mạng, ngài cũng cam lòng?”
“Cái gì…?”
Omega đối diện gương mặt mê man, vì cảm giác ngột ngạt đầy trời trên người Tang mà đám người phía sau thấy động tác thân mật của bọn họ từ e ngại biến thành đố kị, nhận ra có phiền phức phía sau, Tang huýt sáo.
“Chúng ta đi nơi khác ôn chuyện, có vẻ người ái mộ ngài cũng không có kết cục tốt nhỉ.” Hắn dừng một chút, giọng điệu thoải mái: “Ngài nguyện ý đi theo tôi, hay chọn ở nơi này chờ người phân thây?”
Triêu Đăng chần chờ chốc lát rồi đặt tay mình lên tay hắn, Tang cười khẽ, ôm chặt người mượn lực nhảy lên tường, thân thủ xuất quỷ nhập thần khiến đám người đuổi theo phía sau ngẩn ra, khi bọn họ vẫn còn cố sức bò lên tường thì bạch điểu đã mang người vào xe ô tô chờ ở ngoài từ lâu.
Bị Tang ôm vào ngực, cảm giác tê dại từ trong thân thể lại xuất hiện khiến Triêu Đăng hoa mắt mê mẩn, không còn sức lực dựa vào lòng đối phương, tài xế của gia tộc Heotto phía trước trầm giọng nói.
“Có người đuổi theo.”
“Bắn chết.”
“Vâng, bố già của tôi.”
Tang hời hợt, tiếng kêu thảm thiết phía sau bị cửa xe đóng chặt ngăn lại bên ngoài với gió và tuyết. Hắn nhìn omega đang ôm mình, hô hấp đối phương có chút gấp gáp, màu hồng khả ái dần lan tràn khắp cơ thể, hiển nhiên là bị đông lạnh, trên bàn chân hãy còn tuyết đọng, chất lỏng ấm áp ẩm ướt thấm cả quần dài Tang, hắn giễu giễu nói: “Vừa gặp lại ngài đã nhiệt tình thế ư?”
“Cái gì…” Triêu Đăng cắn cắn môi dưới, muốn rời khỏi Tang một chút mà không biết sự giãy dụa ấy chỉ khiến cho dục vọng ngược đãi của alpha tăng cao: “Anh… Anh đang nói gì vậy?”
“Ngài muốn giả ngốc sao.” Tang đến gần y, bàn tay không nặng không nhẹ bóp chặt cánh môi bị đông đến trắng bệch: “Đừng đùa tôi, thỏ ngoan, không chơi những trò này tôi sẽ đối xử tốt với ngài.”
“Tôi, tôi không biết!… Anh là ai?”
Dưới khí thế dọa người của alpha Triêu Đăng không dám nhúc nhích, hàng mày Tang hơi nhíu lên, hắn đã gặp qua người mất trí nhớ, thần sắc Triêu Đăng vô cùng tự nhiên, khẩn trương rất đúng, bất ngờ sao giống những người đó đến mấy phần, huống hồ dựa theo trình độ không muốn rời xa anh họ của y, chắc chắn Triêu Đăng phải rất chán ghét đụng chạm với hắn, mà hiện tại…
[Hắn không tin.]
[… Mẹ, tui làm bậy thôi.]
“Anh ta kêu anh là ba?” Triêu Đăng nhìn gương mặt tú lệ của Tang, tầm mắt nhanh chóng xẹt qua tài xế ngồi trước, trong tiếng Italia bố già và ba có cùng phát âm, Triêu Đăng thử dò hỏi: “… Tôi cũng nên kêu anh giống vậy ư?”
Hệ thống chậc lưỡi.
[… Mi làm gì.]
[Không làm gì.]
[Mịa nó.]
Tổng thống đùa giỡn lưu manh nha nha nha nha.
Cách nửa ngày, Triêu Đăng cũng chậc lưỡi: [Mi cho rằng ông nguyện ý à? Thời khắc mấu chốt biết cúi đầu mới là hảo hán.]
[Cũng không có gì.]
[…]
Giả vờ thanh cao, hứ.
“Ừ.” Tang nở nụ cười quyến rũ không rõ ý vị, ý trêu ngươi trong mắt càng lúc càng dày: “Con nên gọi ta là ba ba, thân mật hơn.”
Triêu Đăng không chút nghĩ ngợi: “Ba ba.”
Lần này đổi thành Tang trầm mặc, bố già trẻ tuổi cân nhắc trong thời gian ngắn, vừa vặn lúc này bọn họ đã ra khỏi thị trấn, Tang hạ lệnh tài xế tấp xe vào lề rồi đặt Triêu Đăng lên ghế ngồi mềm mại lót da phía sau.
Trong quan niệm người Sicillia, bố là người rất thần thánh mà cũng tràn ngập tính khơi gợi, trong thế giới ngầm đại đa số hài tử đều muốn trở thành như cha mình – nhân vật nắm quyền sinh sát, rất ít người lấy xưng hô này ra đùa giỡn, mà không thể phủ nhận, khi Triêu Đăng kêu hắn như vậy, vô cùng, vô cùng làm người mê muội.
“Ba ba…?”
Đôi ngươi omega đối diện đã ướt át và vặn vẹo bất an, Tang cúi xuống, cánh tay thon dài đặt lên vành tai Triêu Đăng.
“Tại sao lại đồng ý nói như vậy, không sợ tôi lừa em sao?”
“Mùi vị trên người anh…” Triêu Đăng trừng mắt nhìn, sau khi suy nghĩ liền đơn giản nói: “Rất quen thuộc.”
Nằm ngoài dự liệu của Tang, từ đầu tới cuối đối phương không hề chống cự, hắn vô cùng thuận lợi hưởng thụ cơ thể xinh đẹp căng mịn này, mãi khi đến chủ trạch Heotto, Triêu Đăng cũng mặc hắn muốn làm gì thì làm, điều khiến Tang chần chờ nhất là đôi ô mặc của mỹ nhân toát lên sự ỷ lại, khi trở lại Heotto sắc trời đã muộn, Triêu Đăng lại nghênh đón thêm một thời kì động dục.
“Đừng sợ.” Tang mềm giọng nói với Triêu Đăng đang hức hức bi thương bi thương, hắn vừa nói vừa hôn môi tuyến thể đối phương, vị ngọt phiêu đãng trong không khí khiến lý trí hắn chạm vào ranh giới, Tang vuốt ve sợi tóc châu báu: “Để ba ba kí hiệu phía dưới của con, Tiểu Đăng sẽ thích kí hiệu của ba ba.”
Triệt để kí hiệu là ranh giới của Triêu Đăng.
Cho dù y ngụy trang có tốt đến mức nào cũng không thể cam tâm tình nguyện bị kí hiệu lần hai, chỉ cần Triêu Đăng hơi lộ ra một chút do dự——
“… A… Không thoải mái…”
Âm thanh ngọt ngào buộc hắn hồi thần, Tang tự tiếu phi tiếu nhìn chăm chú gương mặt nhỏ, gương mặt mỹ lệ đỏ bừng khả ái, người nọ dùng đôi mắt mông lung ngập nước nhìn hắn, không hề có ý đồ trốn chạy, cuối cùng, tia hy vọng muốn cứu vãn tất cả chiếm thượng phong, Tang không tự chủ thả mềm động tác, có lẽ đây là thật, Triêu Đăng đã thật sự quên đi cái tên y vẫn luôn mong mỏi từ sâu trong đáy lòng, Triêu Đăng không hề lừa hắn.
Có lẽ y thật sự yêu hắn, dù chỉ là một chút, và khi Thượng Đế nhìn đến Tang Heotto, ban phát cho hắn một cơ hội bắt đầu cuộc sống mới, vì tội nghiệt của hắn, và cũng vì tình yêu mênh mông hắn dành cho người nọ.
[Giá trị thù hận: 2,5 sao, tình thánh.]
Vậy mà rớt sao a.
Trong đôi ngươi Triêu Đăng chợt lóe tia phức tạp, cuối cùng đành thuận theo động tác của thanh niên, ôm chặt đôi vai khi đối phương đã triệt để kí hiệu.
Tơ lụa trên giường lớn tạo ra tiếng vang nhẹ nhàng, đôi chân tuyết trắng ló khỏi chăn ấm, mỹ nhân vừa tỉnh khỏi giấc ngủ trưa chậm rãi xoay người, y mặc trên người quần lụa trắng mỏng, xương quai xanh tinh xảo cùng bờ vai xinh đẹp tạo thành độ cong quyến rũ, tơ lụa thoáng bay lên, miễn cưỡng có thể che lấp nửa người, và cấm kị nhất không gì bằng phải kể đến dây xích màu bạc tinh tế nơi chân, vật kia hoàn toàn giam y lại bên giường, hai sợi dây nhỏ trói lấy mắt cá chân và khóa kín bên tường.
Triêu Đăng nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu, đi một hai bước lên phía trước nhưng chỉ đi tới chân giường liền bị dây xích làm cho khựng lại, không thể đi tiếp nữa. Y vùi đầu vào bàn tay thanh niên đang duỗi tới, như thú nhỏ liếm lấy ngón tay đối phương.
“Ba ba.” Mỹ nhân quốc sắc thiên hương nhìn hắn, đồng thời gặm cắn ngón tay hắn, bên trên là mùi vị kí hiệu của chính mình khiến hắn mê luyến không thôi, đây là omega trung thành nhất, hành vi phóng đãng nhất, âm thanh của Triêu Đăng đã hàm hồ: “… Con rất nhớ người.”
“Ta cũng muốn Tiểu Đăng.”
Tang nói, một tay khác chậm rãi xoa xoa gương mặt y.
Triêu Đăng bỏ ngón tay hắn ra, cơ thể dựa vào lồng ngực Tang, quần lụa mỏng theo động tác của y vang lên xoạt xoạt, thiết kế lộ lưng khiến cột sống hệt như từng đóa hoa trắng nhỏ bung xòe từ cổ.
Hai tay tạm thời vẫn còn tự do ôm chặt Tang, khi mâu sắc thanh niên từ từ thâm trầm, Triêu Đăng ngẩng mặt lên hôn vào dưới cằm hắn một cái, động tác này làm alpha đột nhiên đem y lật lại, dây xích cuộn tròn nơi bắp chân, cảm nhận được đôi chân bị xiết đau, Triêu Đăng có chút bất an nói: “Ba ba?”
“Ở đây.” Tang có chút thô lỗ xoay mặt y qua, cùng người môi lưỡi quấn quít: “Ngoan ngoãn để ba ba yêu thương con, đau rồi sinh cho ba ba đứa nhỏ, con trai ngoan.”
Sau khi kết thúc, Tang mở dây xích ra, ôm lấy mỹ nhân ý thức không rõ đi vào buồng tắm, dòng nước ấm áp chảy tràn trong bồn, theo động tác của thanh niên Triêu Đăng kêu tên hắn.
“Ba ba.”
Tang đã không còn hoài nghi y.
Nếu như vậy, đã đến lúc nên làm chuyện xấu mà người lớn thường làm, ví như một lời nói dối, ư.
“Ba ba tháo dây xích ra được không?” Triêu Đăng một bên nói, một bên dùng ánh mắt vô cùng đáng thương đi vào đôi ngươi sáng ngời màu hổ phách: “Mỗi ngày bị khóa lại rất khó chịu, Tiểu Đăng sẽ không đi đâu hết, sẽ mãi mãi hầu bên người ba ba, ba ba muốn con mặc cái gì con cũng mặc… Con sinh em bé cho ba ba có được không?”
[Càng ngày càng sâu.]
[Quá khen.]
Triêu Đăng… Triêu Đăng quả thực cực kì vui vẻ!
Đâm vào manh điểm giẫm vào chân đau của Tang, ông đây không mang thai không sinh đẻ ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Y nói, diễm lệ trên gương mặt nhỏ hiện lên thần sắc say đắm trong tình yêu, khóe môi cong hờ hững, lệ chí hoàn toàn hiển lộ theo làn mi khép hờ.