Muôn Vàn Sủng Ái

Quyển 1 - Chương 5: Người đẹp trong tù 5

Edit: Hyukie Lee

Khi ra khỏi rạp chiếu phim đã là rạng sáng, ở đầu đường thưa thớt tụ tập một đám học sinh, tụm năm tụm ba chen nhau mà đi, líu ríu bàn luận về bộ phim hồi nãy. Triêu Đăng nhíu nhíu mày, lúc thường y rất ít khi ra ngoài vào ban đêm, tuy từ rạp chiếu phim về nhà không xa nhưng trên đường gặp phải cái gì thì ai mà biết được.

“Đi cùng?”

Triêu Đăng ngẩn người, sau đó lập tức xoay qua nhẹ nhàng nói: “Tốt quá.”

“Đi bộ hay đi xe?”

“Đi bộ.” Triêu Đăng lui về sau hai bước sóng vai cùng hắn: “Từ đây tới đó cũng xa.”

Từ đây tới đó cũng xa đồng nghĩa với việc bọn họ đi chung càng lâu. Có vẻ như Sở Trì Dự cũng quen thói hay đùa giỡn lấy lòng của y, lấy điện thoại ấn ấn xong liền đi ra cổng.

Cứ đi vài bước là có vài người tạm biệt hai bọn họ, rất nhiều người tỏ ý muốn cùng y về nhà, Triêu Đăng chỉ cười cười từ chối. Đợi đến khi không còn ai, Triêu Đăng khoát tay lên vai Sở Trì Dự, lười biếng dựa vào người hắn. Sở Trì Dự để y dựa hơn nửa con phố, mắt thấy đã gần tới nhà, Triêu Đăng buông đối phương ra, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm thiếu niên cách mình nửa mét: “Tới đây được rồi, cảm ơn, có điều… Cậu về bằng cái gì?”

Sở Trì Dự không nói không rằng liếc y một cái.

“Hay là kêu xe đi, tôi chờ xe tới với cậu.”

“Không cần.” Vừa lúc điện thoại phát sáng, Sở Trì Dự ừ một tiếng rồi cúp điện thoại, nghiêng đầu nói: “Hồi nãy có kêu tài xế rồi.”

“À được rồi.” Triêu Đăng nheo mắt lại, ngữ khí tùy ý: “Muốn nghe tỏ tình không?”

“…”

“Thôi.” Người kia thoáng buồn bực đá đá mặt đường, lúc ngẩng đầu lên nhìn hắn chỉ còn lại ý cười: “Tôi đi đây, mai gặp.”

“Ừ.”

Tiếng bước chân càng ngày càng xa, thiếu niên nghiêng mặt nhìn kĩ bóng lưng đối phương, đợi khi người nọ biến mất sau chỗ ngoặt mới từ từ thu tầm mắt lại.

Gió nam ấm áp thổi vào phòng, cuốn theo cánh hoa lẫn lá cây bay về phương xa, hè đã gần đến, học sinh trong trường đều trong tư thế sẵn sàng đối mặt. Chỉ còn hai tháng cuối cùng để ôn thi, Triêu Đăng làm bộ nỗ lực cố gắng, không thèm đi chơi lêu lỏng nữa, dốc hết toàn lực vào giấc mộng đại học giả tạo, số lần chủ động tìm Sở Trì Dự nói chuyện cũng ít đi.

[Mặc kệ luôn rồi à?]

[Cứ thờ ơ lạnh nhạt với hắn một lúc rồi mới quay lại cuồng nhiệt.] Triêu Đăng một bên máy móc viết công thức, một bên để hồn lên mây, hiếm thấy khi nào mà cãi nhau với hệ thống: [Ông đây tính sai bao giờ chưa, ông là cao thủ tình trường đó.]

[Thời gian không còn nhiều lắm.]

[Ê, hơi sợ đó.]

[Là phải nên sợ.] Hệ thống lộ ra ý niệm cười nhạo không dễ phát hiện: [Quên nói cho cậu, nếu như không rời đi trước khi mảnh vỡ này sụp đổ, cậu cũng mất đi sinh mệnh.]

[…. Hử?]

[Hồn phi phách tán.]

[…. Hử hử hử?]

[Nếu là cao thủ tình trường, cậu còn cơ hội.]

[…]

Cao thủ tình trường muốn tét đít mi, đồ mất dạy.

Cây bút trên tay vạch một cái không cẩn thận làm rách tờ giấy nháp, Sở Trì Dự nghe động tĩnh quay qua thấy Triêu Đăng đang cười cười mà thật ra là đang suy nghĩ nên làm cách nào để ngược đối phương.

Tính toán dài dòng làm chi, lăn giường một giấc là xong.

… A không không, không được sa đọa.

Kì thi cuối cấp đã gần đến, tụi học sinh lề mà lề mề thu dọn sách vở. Sở Trì Dự ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Triêu Đăng đang giúp Phù Nguyệt dẹp bàn học. Nam sinh cao gầy đứng trò chuyện với nữ sinh, hình ảnh đẹp đến không chân thực. Sau khi chuyển bàn ghế xong, Triêu Đăng thấy Phù Nguyệt ôm một đóng sách giáo khoa liền đùa dai đặt lên thêm mấy cuốn nữa, Phù Nguyệt bởi vậy mà hơi khom lưng xuống mới xách nổi, cười mắng y vài câu.

[Giá trị thù hận: 1 sao.]

Triêu Đăng quay đầu thấy cặp mắt vắng lặng như đầm sâu hơi nheo lại, tầm mắt chăm chú, thấy y nhìn qua Sở Trì Dự dời tầm mắt, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Bộ dáng ấy rất có tính sát thương, phệ hồn đoạt phách, thần sắc nhạc nhẽo lại quyến rũ kinh người, khiến người khác hận không thể trói buộc lại.

Ngày thi xong cũng là ngày sinh nhật mười tám tuổi của Sở Trì Dự, ngày ngày trôi qua cũng thời gian gần đến rồi. Tụi học sinh được mời coi đây là dịp vui chơi cuối cùng trước khi tận thế. Mẹ của Sở Trì Dự cưng chiều hắn không bờ không bến, muốn đón hắn về thủ đô làm tiệc, còn ba tháng nữa mới tới sinh nhật mà thiệp mời đều chuẩn bị xong xuôi, theo kiểu mẩu của Trung Quốc, chất liệu mộc mạc mà vô cùng sang quý.

Chỉ riêng điểm này thôi đã nhìn ra được nhà hắn quyền thế sâu dày tới mức nào, thông thường thiệp mời chính trị thường không phô trương quá mức, nhưng cố tình bên nhà mẹ hắn đời đời kinh doanh, gia tộc trụ cột nổi danh từ trăm năm trước, huống hồ bên ông nội cũng là chân chính quyền cao chức trọng, trắng trợn tiêu xài như thế cũng không ai dám nói lung tung, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có Sở gia thế hệ này mới dám làm như thế.

Mẹ hắn đã mời xong hết mấy nhân vật tai to mặt bự ở thủ đô, những công tử ham chơi đùa ít nhiều cũng mời tới, cha hắn còn mời luôn cả giới kinh doanh, giới chính trị, toàn những vị máu mặt. Nhưng cách xa ngàn dặm Sở Trì Dự lại gọi một cú điện thoại từ chối thẳng thừng buổi tiệc sinh nhật chấn động bốn phương ấy.

Con trai chuẩn bị chiến tranh đòi thi đại học, làm mẹ cũng phí hết tâm tư vì tiền đồ của hắn. Sau khi lưu luyến không rời cúp điện thoại, mẹ Sở Trì Dự lập tức chuyển qua tài khoản cho hắn một đống số 0, dặn hắn có thời gian cứ việc vui chơi với bạn bè.

“Đăng Đăng, sinh nhật Sở thiếu ông đi không?”

Triêu Đăng ôn nhu vỗ vỗ đầu Phù Nguyệt: “Bà đoán đi.”

Phù Nguyệt bỏ tay y xuống: “Không biết.”

Không đợi y mở miệng, Phù Nguyệt lại nói: “Hai người gì mà phức tạp quá, lúc trước vui vẻ tới mức hận không thể lăn giường mà giờ lại lạnh lạnh lùng lùng, mà nói đi nói lại, hắn có mời ông không?”

“Ừ.”

“Vậy ông có tặng quà gì không?”

“Không biết, thấy hắn chả thiếu cái gì.”

“Quá tốt rồi.” Mỹ nữ chân dài ngực bự nhoẻn miệng cười vô cùng xinh đẹp: “Nếu ông không biết tặng cái gì thì để tôi lo dùm cho.”

Cảm ơn nha! Bà chẳng những đẹp ở ngoài mà tâm hồn cũng đẹp nữa!

Triêu Đăng sảng khoái gật đầu: “Được, thành công mời bà uống rượu.”

“…”

Không thể nào ngờ tới, Phù Nguyệt nói được làm được. Tới bữa sinh nhật Sở Trì Dự liên tục uy hiếp Triêu Đăng bán manh, thậm chí còn đe dọa nhốt y vào trong hộp quà nhưng bị Triêu Đăng liều mạng từ chối. Cứ tưởng đại thiếu gia thiết đãi ở chỗ nào cao cấp sanh chảnh lắm, kết quả là hắn lôi kéo tất cả mọi người đi ăn lẩu. Có mấy anh em từ thủ đô chạy xuống, thân nhất phải kể đến Trịnh Thiếu Chu khoảng hai mươi, gốc gác là từ thành phố E, sau này đi làm ăn cùng cha khắp nơi, gặp qua rất nhiều loại người nên tâm tính cũng trở nên tàn nhẫn lạnh lùng. Lúc hắn thấy Triêu Đăng, con ngươi lấp lóe tia dục vọng muốn cướp đoạt.

Sở Trì Dự hiểu rõ hắn hơi nghiêng đầu, hắn biết người bạn này trước giờ không kiêng nể ai dù nam dù nữ. Hiền lành ra sao, chơi tốt đến mức nào đi nữa mà không phải người quen thì Trịnh Thiếu Chu cũng không quan tâm. Nhưng đối với anh em mà hắn đã thừa nhận thì lại tốt đến mức có thể đặt cược cả tính mạng, chỉ cần Trịnh Thiếu Chu không chạm đến người nọ, Sở Trì Dự cũng không quan tâm đối phương ăn hại thế giới ra sao.

“Thiếu Chu.”

Âm thanh thanh đạm, ánh mắt lại mạnh mẽ cao cao tại thượng. Trịnh Thiếu Chu chơi với hắn từ nhỏ tới lớn nhận ra hàm ý của hắn, đặc biệt là khi nhìn thấy tầm mắt Sở Trì Dự dừng lại bên người ngồi cạnh hắn, Trịnh Thiếu Chu bảy phần kinh ngạc ba phần hiểu rõ nhíu mày.

Tiểu tử này rốt cuộc yêu rồi.

Đã như vậy, bất kể hắn muốn đem người nọ lăn giường tới mức nào, đã là người của Sở Trì Dự thì đánh chết cũng không chơi kiểu đó.

“Sinh nhật vui vẻ, Dự Dự.” Triêu Đăng kéo ghế dựa: “Đến mà không có quà có sao không?”

“Cậu đến là được rồi.”

Hắn gật đầu.

“Phụt —- “

Nam sinh tuấn tú đang uống nước bên cạnh Sở Trì Dự nhịn không được phun ra ngoài, sặc tới mức đỏ bừng cả mặt. Triêu Đăng nghi hoặc nhìn hắn, dưới gầm bàn Sở Trì Dự đá chân Trịnh Thiếu Chu một cái, kêu hắn nuốt lại mấy lời linh tinh sắp nói ra.

“…. Không, không có chuyện gì.” Trịnh Thiếu Chu nén đau và xúc động muốn cười to: “Vô ý vô ý thôi, bạn học này, cậu tên gì?”

“Triêu Đăng.”

“A ha ha tên rất hay, êm tai.”

“À cảm ơn, cậu tên gì?”

“Trịnh Thiếu Chu.”

Nam sinh trả lời, ánh mắt vô cùng tiếc nuối liếc nhìn y.

Rất hợp khẩu vị đó, lớn lên gieo vạ kiểu này, tính cách kiểu này, Sở Trì Dự sướng dữ vậy trời.

Cơm nước xong xuôi liền đi KTV bar tăng hai, đặt sẵn bảy phòng sát nhau có thể chứa tới bảy mươi, tám mươi người, như vậy chia ra một phòng năm, sáu người ngồi dư sức ca hát, tụ tập theo nhóm cũng dễ. Triêu Đăng, Sở Trì Dự, Trịnh Thiếu Chu và hai bạn học khác cùng chung một phòng. Bọn họ chơi trò đổ xúc xắc uống rượu, mới chơi không bao lâu thì bên ngoài có hai nữ sinh đẩy cửa tiến vào gian phòng của bọn họ.

Đó là một cô gái rất đẹp, vóc người cực chuẩn, chân dài đi bốt, da trắng như tuyết, tóc như thác nước chảy xuôi, ngũ quan tinh xảo đầy quyến rũ. Cô gái mặc quần trắng cầm một bó hoa màu tím trên tay, Trịnh Thiếu Chu phản ứng đầu tiên, vỗ tay cái bốp, cô gái phía sau cười nói: “Cậu ấy có chuyện muốn nói với Sở thiếu đã lâu rồi, hôm nay gom hết can đảm lại đây đó.”

“À ờ, tôi… tôi yêu cậu!” Có vẻ như nữ sinh có chút căng thẳng, khó khăn lên tiếng nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc: “Như vậy là rất đột ngột, có thể cậu không có ấn tượng gì với tôi, thế nhưng… Trước khi tốt nghiệp tôi hy vọng cậu sẽ biết được điều này, mỗi lần cậu chơi bóng rổ tôi đều xem, tôi, tôi… Rất thích cậu…”

[Đâm đâm đâm đau đau đau đau đau đau đau —– ]

[Nói tiếng người.]

[Ông cảm thấy cô bé này có chút đáng yêu.] Âm thanh của Triêu Đăng đầy đau xót: [Ông chỉ hỏi một chuyện, Dự ca ca là trai thẳng thiệt không?]

[Chắc vậy.]

[! ]

Hệ thống nhắc nhở đầy ác ý: [Hồn phi phách tán.]

Triêu Đăng chấp nhận hiện thực, nghĩ tới hệ thống đã trói buộc linh hồn của y: [Chia tay đi.]

[…]

“Xin lỗi.”

Sở Trì Dự lắc đầu rồi không nói thêm câu nào, cô gái thấy vậy tí ta tí tách rớt nước mắt ôm hoa chạy ra, cô gái đi cùng thấy vậy gãi gãi đầu, không biết làm sao rời khỏi phòng.

Sau một hòi lúng túng, bầu không khí liền khôi phục như lúc đầu. Có điện thoại gọi tới, bài “Chết rồi cũng phải yêu” rống muốn bể loa, Triêu Đăng đẩy cửa ra ngoài nghe, không ngoài ý muốn là nhà đất giục y mau đóng tiền, Triêu Đăng cúp điện thoại muốn đi về lại thấy có người từ trong đi ra.

Trịnh Thiếu Chu nở nụ cười với y, thái độ ám muội: “Bạn học, nghe nói quan hệ giữa cậu và Sở thiếu của chúng ta không được bình thường cho lắm?”

Sở Trì Dự sẽ không nói chuyện của mình cho người khác, vậy khả năng lớn nhất chính là người này nghe được mấy lời bóng gió rồi đến đây ghẹo chọc.

“Là tôi tự biết.” Trịnh Thiếu Chu thấy biểu tình của y, lấy thuốc lá trong tay dụi vào tường, thảy xuống đất rồi dẫm lên: “Hắn có dục vọng chiếm hữu quá mạnh, quá ích kỉ, nếu như không có người chủ động lấy lòng thì hắn sẽ không tiến tới, hắn là loại người sau khi xác định đối phương thì mới bắt đầu tiếp cận, cậu đã biết chưa?”

Triêu Đăng há há miệng, Trịnh Thiếu Chu ra hiệu y đừng nói chuyện: “Tôi không phản đối chuyện của mấy người, thật, bây giờ hắn nguyện ý tiếp nhận cậu thì thành công chỉ là chuyện sớm hay muộn, có điều để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện.”

Trịnh Thiếu Chu kể là câu chuyện của hắn và Sở Trì Dự lúc còn bé. Khi đó bọn họ cùng một đứa bé họ Quyền chơi với nhau rất thân, trong nhà Sở Trì Dự có nuôi một con sói, xác định 100% là sói nhưng khi có người ngoài thì kêu là chó, do anh hai hắn làm nhiệm vụ bảo vệ động vật quốc gia mang về. Đứa bé họ Quyền vô ý phát hiện sau đó uy hiếp Sở Trì Dự cho nó mượn nuôi con sói một tuần, bằng không sẽ đi tố cáo, khiến hắn mất đi vật nuôi thân cận mãi mãi.

“Bây giờ ngẫm lại thấy nó cũng không làm được gì, cứ coi như nó đi tố giác thì Sở gia cũng có thể thoải mái dẹp xuống.” Trịnh Thiếu Chu nhếch miệng: “Cậu đoán xem, lúc đó Dự Dự thân yêu đã làm gì?”

Triêu Đăng trực tiếp ăn cắp bản quyền ngôn ngữ của Phù Nguyệt: “Không biết.”

Trịnh Thiếu Chu trầm mặc chốc lát rồi ác ý cười rộ lên, đôi mắt sáng quắc như đèn pha: “Hắn lấy súng, không hề do dự bắn vào đùi phải thằng nhóc kia, súng nhà hắn đều là súng thật, cũng không biết hắn học mở chốt an toàn từ lúc nào, hơn nữa Dự Dự thân yêu của chúng ta còn không cho tôi đi gọi người khác.”

“Sau đó?”

“Người muốn sủng vật của hắn thành người què, còn bị đập thêm một trận, tôi và hắn nhất trí tìm lý do vứt nó đến trước cửa gia trưởng, sống chết mặc bay.”

“Cậu là muốn kêu tôi tránh xa hắn ra?”

Triêu Đăng thăm dò hỏi ngược lại.

“Không, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, đừng chạy trốn.” Trịnh Thiếu Chu không kiêng dè nhìn chằm chằm Triêu Đăng, dục vọng xẹt qua trên khóe mắt: “Nếu chọc phải người như vậy, kết quả sẽ rất thảm đó.”

Đã gần nửa đêm, sao lung linh tỏa sáng, mọi người không còn sức để hú hét nữa, có mấy người lục tục về nhà, trước khi ra cửa Triêu Đăng gặp lại cô gái lúc nãy tỏ tình với Sở Trì Dự, đi chung một đám thiếu niên ăn mặc sành điệu. Cảm giác có ai nhìn, đuôi mắt lướt qua liền thấy Triêu Đăng, cô gái dừng lại.

Triêu Đăng đi về phía cô gái, cười cười, diễm sắc xinh đẹp lan tràn bức người, khi y có ý định muốn hấp dẫn người khác, năng lực khống chế sẽ xuống tới mức thấp nhất. Đúng như dự đoán, vẻ mặt cô gái trở nên si mê, Triêu Đăng đến gần cô, hô hấp hai người chậm rãi quấn quít.

“Có thể nói vài câu không?”

[Giá trị yêu thương: 3 sao.]

Nhận ra người phía sau đã dừng lại, ý cười trên mặt Triêu Đăng ngày càng sâu.

“Cậu tên gì?”

“… Đường … Xuyên Lam.”

“Được, nhớ rồi.”

[Giá trị yêu thương: 4 sao.]

“Cậu rất dễ thương, lớn lên không tồi.” Triêu Đăng chuyển đề tài: “Như vậy, sau này đừng lại gần Sở Trì Dự nữa có được không?”

Vốn dĩ cô gái đang hưng phấn lại mở to hai mắt: “… Hả?”

“Bởi vì tôi cũng thích hắn.” Con ngươi Triêu Đăng cong cong, nụ cười ngây thơ nhuốm đẫm mùi vị câu người, gương mặt diễm lệ như bước ra từ trong tranh: “Người tôi xem trọng lại đột nhiên xuất hiện kẻ thứ ba, tôi sẽ không chấp nhận được, Xuyên Lam, đồng ý với tôi được không?”

“… Không muốn … Không muốn, không được!!” Đường Xuyên Lam điên cuồng lắc đầu: “Nếu cậu cũng vậy thì đừng thích hắn nữa, tôi… Tôi không cho phép cậu thích hắn!”

Nói xong lời cuối cùng, tối tăm dày đặc trong mắt cô như hóa thành thực thể.

[Giá trị thù hận: 3 sao.]

Triêu Đăng đứng lặng một chỗ không hề né tránh, đúng như dự đoán, thời điểm cô ta sắp đánh về hướng này liền có người kéo y vào lồng ngực phía sau.

Trên chóp mũi lượn lờ mùi hương sạch sẽ chỉ thuộc về người kia, bàn tay trắng nõn thon dài đặt bên eo, cô gái đối diện sợ hãi ngừng lại, run rẩy nghe  thấy giọng nói trầm thấp của Sở Trì Dự.

“Ngừng ở đây.” Hắn lạnh lùng nhìn cô gái: “Cô đi đi.”

Rạng sáng, cả con đường yên tĩnh không có một tiếng động, tình cờ có thể thấy đôi tình nhân bước chậm, vài đám người trẻ tuổi tụ tập hai ba mới đi ra từ chỗ vui chơi giải trí. Ở thành phố này mặt trăng vĩnh viễn ở hướng tây, nương theo ánh đèn đường vàng nhạt, tô lên thời gian vẻ ảm đạm lúc nửa đêm.

Như lần trước, Sở Trì Dự đưa Triêu Đăng về nhà, y đùa giỡn nói chỗ đó không thích hợp để đưa quà sinh nhật. Con đường nhanh chóng kết thúc, theo đó giọng nói vốn thoải mái vui tươi lại trở nên nghiêm túc.

“Dự Dự.”

“…?”

“Cậu cũng nhìn thấy đó.” Triêu Đăng ngẩng đầu nhìn vào thiếu niên cao hơn mình mấy cm, y và Sở Trì Dự đều rất cao, đứng trong đám người rất dễ nhận ra, tay chân thon dài, gọn gàng đẹp đẽ như cổ thụ: “Cô gái kia… Vốn là muốn tỏ tình với cậu nhưng không hiểu tại sao lại thành như vậy.” Giống như có cái gì đó phiền não, Triêu Đăng sờ sờ mũi: “Rất kì quái phải không?”

Sở Trì Dự im lặng không lên tiếng, Triêu Đăng tiếp tục nói: “Nhưng tôi sẽ không thay đổi đâu, bởi vì sẽ không có người nào như tôi hết, chỉ gặp một lần cũng được người thích, về điểm này tôi rất có tự tin đó.”

Y và Sở Trì Dự bốn mắt nhìn nhau, con mắt Triêu Đăng lóe lóe: “Vậy nên, thật sự cậu không suy nghĩ lại sao? Trước đây tôi cảm thấy sẽ không muốn ở cùng với ai, thế nhưng tôi phát hiện, trong đám đông tôi vẫn nhìn đến cậu đầu tiên, chuyện như vậy có vẻ không tốt lắm.”

“Giống như vì cậu mà tôi mới tới đây.” Gương mặt y xao xuyến diễm lệ, độ cong nơi khóe môi khẽ nhếch đoạt hồn cướp phách người khác, Triêu Đăng sảng khoái cười một cái thật to: “Cứ coi là như vậy đi.”

“— Vì cậu nên tôi mới tới thế giới này, nên trong cả thế giới, tôi thích cậu nhất.”

Y vừa dứt lời, thiếu niên đối diện đã nhắm mắt lại, kêu tên y như than thở.

“Triêu Đăng …”

Thân thể kìm nén, đôi đồng mâu chìm vào bóng đêm vô tận đã không thể che lấp được dục vọng chiếm hữu khiến người sởn tóc gáy, khớp xương tay nắm cằm y nổi len vô cùng rõ ràng, Sở Trì Dự hôn lên đuôi mắt y một cái.

“Thật là không ngoan, em cố tình trói buộc tôi trước khi tốt nghiệp.” Sở Trì Dự tăng thêm lực tay, đau đớn buộc Triêu Đăng phải hé mắt: “Thấy em nỗ lực như vậy nên định chờ một chút, không nghĩ tới em lại gấp gáp đến thế.”

“Tôi… A…!”

Đầu lưỡi luồn vào đôi môi hé mở, tình sắc nhẵn nhụi mà liếm láp, thiếu niên hôn như mang theo sức mạnh hủy diệt bẻ cành khô đầy tính xâm lược, giá trị thù hận dường như chỉ là độc dược phụ gia. Dù chỉ là hôn môi nhưng nương theo động tác đối phương, từ lưỡi lướt qua cằm làm cả người Triêu Đăng ngứa ngày, khoái cảm cường liệt tới mức sắp hỏng mất rồi.

Sảng khoái, sảng khoái muốn hôn mê luôn.

Moẹ nó, kiểu này thì về sau còn có thể trò chuyện đêm khuya được nữa không đây, cứ để đại thiếu gia tùy tiện là muốn khóc rồi, đã làm là không ngừng được.

Ầy kệ xác nó, thoải mái trước rồi tính sau.

[Giá trị yêu thương: 4,5 sao.]

Cảm giác thấy người dựa vào ngực mình tay chân không được tự nhiên co rúm lại, hắn cúi đầu phát hiện gương mặt Triêu Đăng động nhân xuân sắc y như trong tưởng tượng, bản năng cường thế của đàn ông phát ra từ tận xương tủy làm hắn không nhịn được cắn cắn môi dưới của Triêu Đăng đầy ác ý, không ngoài ý muốn mỹ nhân trong lồng ngực run lên, vẻ mặt loạn ý tình mê và một bộ phận nào đó bị chà xát nổi lên phản ứng khiến Sở Trì Dự vừa kinh ngạc vừa vui vẻ cong cong cánh môi.

Rất mẫn cảm.

Vẻn vẹn chỉ là hôn môi mà có thể làm cho đối phương động tình tới mức này, nếu đè y xuống giường liên tục xâm phạm thì sẽ có mỹ diệu cảm thụ tới mức nào.

“Thật ngốc … “

“ …. Cái gì?”

Triêu Đăng mê man liếc mắt nhìn hắn.

Rõ ràng đã cho em cơ hội.

Hối hận hay chưa, chán ghét tôi hay chưa?

Nghĩ đến khoản nợ đào hoa trên lưng đối phương, mỗi lần cười là mỗi lần từ chối người khác. Một lần nữa Sở Trì Dự lại chạm lên đôi môi mềm mại, cánh tay không an phận luồn vào vạt áo xoa xoa da dẻ trắng nõn tinh tế. Phía xa có mấy người trẻ tuổi chứng kiến một màn hương diễm, kích thích không ngừng huýt sáo.

Con người luôn thích tự do, có thể sự tự do của em làm tôi thống khổ nhưng em đã nói ra câu nói kia thì dù tôi có tước đoạt quyền lợi này, em cũng phải ngoan ngoãn.

Làm giao dịch nhé, tôi sẽ dốc hết toàn lực đối với em thật tốt thật tốt.

Thay thế cho thứ mà em được hưởng từ nhỏ đến giờ, muôn vàn sủng ái.