Muôn Vàn Sủng Ái

Quyển 1 - Chương 17: Vòng hoa tù tội 5

Edit: Hyukie Lee

Khi tên cướp cuối cùng ngã xuống mặt trời cũng đã lên cao.

Thành viên trong Ánh sáng ngoại trừ con người ra còn có những chủng tộc khác trong vũ trụ, khi những người này chết đi liền trở về nguyên thân, đầu lâu rơi xuống, máu tươi thấm đất, cảnh tượng ấy cực kì kích thích thị giác. Lần này các binh sĩ Anderson chỉ bắt sống được tên chỉ huy của Ánh sáng, khi cô ta bị áp giải đi ngang qua, Triêu Đăng không kiềm được ngẩn người.

Đó là một cô bé thoạt nhìn chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi.

Mái tóc ngắn bằng kim loại xinh đẹp, đôi mắt to tròn thâm thúy, đường nét rõ ràng, màu da tuyết trắng khiến dung nhan cô bé tựa búp bê sứ.

Thân thể cô vô cùng gầy yếu, kì dị nhất phải kể đến đôi mắt kia, khi cô ngẩng đầu đối diện với Triêu Đăng, rõ ràng Triêu Đăng nhìn thấy con mắt phải dị dạng ấy.

Đó là con mắt có đến hai đồng tử nhạt sắc.

Cô bé nhìn chằm chằm Triêu Đăng không chớp mắt, thiên chân vô tà đến độ quỷ dị. Bỗng dưng hai đồng tử trong mắt phải xoay tròn cực nhanh, Horn đứng phía sau xoay người Triêu Đăng lại, thấp giọng nói: “Đừng nhìn cô ta.”

Bị binh lính phía sau cưỡng ép đi về phía trước nhưng cô bé vẫn ngoái đầu lại nhìn về phía Triêu Đăng, mãi cho đến khi tầm nhìn chỉ còn một điểm mơ hồ, Triêu Đăng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia.

“Cô ta…”

“Lili, một trong những chỉ huy của Ánh sáng, treo giải 32 triệu.” Ngữ khí Horn thuật lại đầy bình thản: “Cô ta đã sống 900 năm, đôi mắt kia có thể nhìn thấy tương lai, những quân đội của liên minh đấu với cô ta đều có kết cục thảm bại.”

“Oa.” Triêu Đăng chọt chọt cánh tay Horn: “Vậy chẳng phải anh rất trâu bò sao?”

“Bởi vì có em.” Horn nắm lấy bàn tay đang chọt chọt kia, nhẹ nhàng chậm rãi nhấc tay Triêu Đăng lên, vô cùng ám muội mà liếm lấy chỗ y đeo nhẫn đính hôn. Hàm răng ai kia khẽ cắn đốt ngón tay và lòng bàn tay, khoái cảm long trời lở đất làm gò má Triêu Đăng nổi lên vệt hồng, hô hấp rối loạn phát ra từ môi. Horn nỉ non: “Khoảnh khắc nhìn thấy em đã muốn đè em lên giường, làm không ngừng.”

“…”

Ờ, vui ha.

Một đám binh lính trẻ tuổi bên kia chú ý tới hành động của thủ lĩnh bên này kích động muốn chết, có không ít người có ấn tượng rất mạnh với Vương phi trong chiến dịch lúc trước. Lớn lên thành dáng dấp họa quốc ương dân thế này mà còn có thể đánh giặc, mỹ nhân như thế, phỏng chừng đại ca nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa còn ngại không đủ.

“Thủ lĩnh hôn đi!”

“Vương phi cũng hôn đi!”

“Bọn họ yêu cầu ta…” Horn cười gian véo yêu một cái khiến Triêu Đăng không kìm được la lên, vừa tức giận vừa xấu hổ liếc hắn một phát. Horn say đắm với biểu tình của Triêu Đăng, si mê vuốt ve mái tóc ấy, tới cổ rồi vành tai, bất giác đôi đồng mâu đã tối đen một mảnh tự khi nào: “Vương của ta… Ta, ta…”

Hắn ôm người lên, bỏ lại các thuộc hạ gào khóc thảm thiết ở phía sau. Horn bế Triêu Đăng vào phi thuyền, cưỡng ép y ngồi lên trên, sau khi mình vào thì dứt khoát đóng cửa lại.

Những binh sĩ không còn cách nào nhìn trộm thở dài não nuột, đột nhiên có người nói lớn đầy phấn khởi: “Các anh đoán thủ lĩnh làm mấy giờ?”

“Bốn giờ?”

“Ha! Khinh nhau quá đáng, nhìn bộ dáng đói khát của đại ca kia kìa, ít nhất là mười giờ.”

“Mười giờ sao mà đủ! Nếu mà tôi ôm được cực phẩm như Vương phi á hả… Chà chà.”

Binh lính bắt đầu chủ đề đột nhiên đánh vào gáy hắn một cái, cười nói: “Chán sống hả? Anh dám nói lời này với điện hạ.”

“Nó nào dám đâu.” Có người tiếp tục đùa giỡn: “Với tư thế che chở vợ yêu của điện hạ, ôm thử đi là biết.”

Trên thực tế, tất cả mọi người đều đoán sai.

Mãi đến chạng vạng ngày thứ hai, Horn mới khỏa thân đi ra từ phi thuyền, toàn thân tản ra khí tức lười biếng, cơ bụng rắn chắc phập phồng theo từng hơi hút thuốc, đôi mắt xanh biếc long lanh ngày xưa giờ đây tản mạn khép hờ, cặp chân thon dài mang giày chiến, sợi tóc vàng nhạt chiếu ra màu sắc ấm áp dưới ánh dương chiều tà.

“Tôi có cảm giác…. Thủ lĩnh cứ như thiên sứ ấy.” Binh lính trẻ tuổi che mắt: “Nhìn nữa tôi sẽ yêu thủ lĩnh mất.”

“Thiên sứ cái đầu mi.” Đồng chí bên cạnh mắng mỏ: “Cầm thú thì có, lâm trận bền bĩ hết sức.” Gã đánh bạo liếc mắt nhìn vào bên trong phi thuyền, sau khi nói thầm vài câu thì hiếu kì đi về phía Horn: “Thủ lĩnh, Vương phi đâu rồi?”

Horn liếc gã một cái, chậm rãi phun làn khói trắng, mãi đến khi binh lính sắp nổi giận Horn mới khẽ nhếch lông mày: “Trong không gian của ta.”

“…”

Đồ cầm thú a.

Làm xong liền nhốt người, ý thức lãnh địa đừng có mạnh như thế được không, hơn nữa… Trong không gian bỏ người vô được hả?

Không gian có thể chứa người sống, thật thần kì.

Cái rắm á.

Trong đó toàn bộ đều là bóng tối, không có âm thanh, không có nguồn sáng. Triêu Đăng nằm úp sấp tại chỗ không nhúc nhích, từ đầu ngón tay đến gan bàn chân đều mềm yếu như đống sình, không biết đã trôi qua bao lâu, không biết những chuyện gì xảy ra. Tình huống bị tước đoạt ngũ giác làm Triêu Đăng không thể thích ứng nổi, cực kì lâu sau, trước mắt y mới có ánh sáng.

“Khỏe hơn chút nào chưa?”

Thân thể ngã vào vòng tay ấm áp dày rộng, âm thanh quanh quẩn bên tai đầy từ tính như tiếng đàn violon cao nhã, Triêu Đăng gật gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bao lâu rồi?”

“Từ lúc em khóc lóc rồi thiếp đi… Đã một ngày.”

Horn hờ hững trả lời câu hỏi của Triêu Đăng, đồng thời đưa tay chuẩn bị đồ ăn cho y: “Ăn chút gì đi, hiện tại chúng ta phải lên đường, em muốn đi cùng, anh không cản, nhưng nếu anh cảm thấy nguy hiểm thì em nhất định phải rời khỏi.”

“…”

Đừng mà, không phục.

“Không chừng cũng có thể là chỗ em ở lúc nãy đó?” Horn uy hiếp trá hình cười vô cùng ngây thơ: “Anh chỉ có cấp A, không cẩn thận mở ra không gian, nếu như nhốt em cả đời là nguy rồi.”

“… Được rồi, nghe anh.”

Quả nhiên là tra nam không từ thủ đoạn mà.

Nghĩ đến những chuyện trong tương lai mình làm với hắn… Á, đột nhiên, có chút giả tạo nha.

Sau khi ăn cơm xong, Horn đi vào nghị sự cùng tham mưu trưởng, quân đội hắn lãnh đạo có ba chiếc phi thuyền đã bị tổn hại, những phương thức tác chiến sau này đều phải điều chỉnh lại. Chờ hắn rời khỏi, ngay lập tức Triêu Đăng liền ném lời căn dặn của Horn tới tận chân trời, lén lút lấy ra đồ nghề.

Khác với Firenze được bảo vệ chặt chẽ, trời đêm ở đây thoáng đãng rộng rãi, dãi ngân hà uốn lượn trên đỉnh đầu, phảng phất chỉ cần đưa tay là chạm tới. Nguyệt quang dát mỏng trên dãy núi xa xa, lặng lẽ chiếu sáng núi rừng trùng trùng điệp điệp.

Y đi lung tung, không mục đích dạo một vòng quanh những phi thuyền khổng lồ, tình cờ gặp được mấy binh lính đang lắp ba lắp bắp chào hỏi, Triêu Đăng cười cười với bọn họ. Đi được một đoạn nữa mới nhận ra mình đã đến biên giới của quân doanh.

Ở đây, những thành viên của Ánh sáng bị các binh sĩ ác thú treo lên cái xiên, cô bé bị treo cao, cả người bị trói ở trong hộp chỉ có cái đầu là ở ngoài, cổ vừa vặn kẹt ở chỗ tương giao, miễn cưỡng lộ ra đường thông khí.

Ác thú: sở thích ác độc.

Mái tóc kim loại tán loạn giữa gió lạnh về đêm, đôi mắt kì dị lại một lần nữa xoay tròn nhanh chóng, đột nhiên cô bé ngẩng đầu nhìn Triêu Đăng, vẽ ra nụ cười.

Nếu không phải bị Horn ngăn cản, y cũng không ngại xem trước tương lai của mình.

“Ngài vẫn giống như khi ấy.” Triêu Đăng nghe thấy tiếng nói chuyện của Lili, thanh âm của cô như bình rượu nồng, dư âm cất lên nhẹ nhàng, giai điệu tựa mây mù. Triêu Đăng không lên tiếng, cô bé vẫn tiếp tục nói: “Tương lai của ngài là một mảnh hỗn độn, không có ánh sáng, không có bóng tối, tôi không thể nhìn rõ được nó.”

Y vừa muốn nói chuyện đã nghe tiếng cười của Lili truyền đến từ gió.

“Nhưng nó giống ngài, vô cùng, vô cùng đẹp đẽ.”

“… Cô quen tôi?”

Triêu Đăng thoáng nhíu mày.

Không ai trả lời.

Cô bé có mài tóc kim loại tựa cằm vào hộp vuông, tốc độ xoay tròn của đồng tử dần chậm lại, tựa hồ cực kì mỏi mệt, rất nhanh cô đã nhắm mắt.

Y thở dài, trước khi rời đi Triêu Đăng nghe thấy giọng nói lẫn vào mây gió của Lili, hình như là đang tạm biệt với y.

“Bái ~ Bai~”

Triêu Đăng đưa lưng về phía cô phất phất tay, móc ra điếu thuốc trộm được của Horn ngậm vào môi, theo hơi thở đi từ phổi, khói thuốc lượn lờ trong không khí. Y nhìn vào tốp binh lính đang đi về phía mình, Triêu Đăng nheo nheo mắt, xác định mình không nhìn lầm.

Đây là tình huống gì thế?

Horn đi đầu chỉ vài bước đã đứng trước mặt y, thân hình thon dài mơ hồ trong bóng đêm, không chờ y mở miệng chất vấn thì tiếng nổ to đằng sau khiến Triêu Đăng phải xoay người lại.

“Horn Anderson!!”

Lili bị trói buộc nhảy ra khỏi hộp vuông, lá cờ đầu lâu tượng trưng cho Ánh sáng đã ở sau lưng cô ta, trong mấy giây cuối cùng Triêu Đăng nói chuyện với Lili thì đồng bọn của cô ta đã đến, từ quy mô của phi thuyền, từ đội hình được dàn xếp để cứu Lili mà nói thì rất có thể chiếc phi thuyền này thuộc về một người cao cấp nào đó trong Ánh sáng.

Mái tóc kim loại tản ra ánh sáng lạnh, da dẻ trắng tuyết bị cắt đứt giữa cơn lốc cuồng phong, thân thể Lili lơ lửng giữa không trung, gương mặt như búp bê, đôi mắt kì dị vẫn xoay tròn như chưa từng dừng lại.

“Vĩnh viễn, vĩnh viễn ngài cũng không giữ được y.”

Cô bé chỉ hơi mở miệng nhưng toàn bộ người đang có mặt đều nghe được. Nguyên bản âm sắc ngọt ngào của phái nữ đã hoàn toàn bốc hơi đi hết, chỉ còn lại lời phán xét lãnh khốc. Cô mở hai tay, phi thuyền Ánh sáng bỗng nhiên lấp lóe giữa trời đêm, khi bạch quang tản đi, bé gái lẫn phi thuyền lơ lửng giữa không trung, toàn bộ biến mất.

Rốt cuộc Horn muốn giữ lại ai?

Triêu Đăng nghiêng đầu nhìn đối phương, thanh niên tóc vàng miễn cưỡng để lộ vầng trán và đôi ngươi bích lục cực kì u ám. Cơ hồ đây là lần đầu tiên Horn băng lãnh đến mức có sát khí. Cảm giác khủng bố ngột ngạt chưa bao giờ có lan tràn lan khiến tất cả mọi người có xúc động muốn quỳ xuống xưng thần.

“Cút hết.”

Âm thanh của Horn không nhẹ không nặng, dưới tiếng nói êm tai đó các binh sĩ không tự chủ được đồng thời lui bước.

Được được được cút cút cút.

Triêu Đăng mới vừa nhấc chân lên đã bị bắt lấy cánh tay, lực đạo không mạnh nhưng lại làm người khác cảm giác bị thứ gì đó cực kì nguy hiểm quấn lấy.

Thôi xong, muốn chạy quá.

“Không hiểu tiếng người à?” Thanh niên tóc vàng mắt xanh nở nụ cười nhẹ, các chiến sĩ đã từng tắm máu chiến trường bỗng nhiên nhận được sự sợ hãi tột độ đang không ngừng truyền đến: “Mẹ nó cút xa ra.”

[Giá trị thù hận: 2 sao.]

Hộp vuông giam cầm Lili lúc nãy rớt xuống ầm ầm, Horn dùng tốc độ cực nhanh áp Triêu Đăng lên phía trên, góc cạnh sắc nhọn của hộp vuông làm Triêu Đăng nhíu mày. Horn không cảm xúc quan sát vẻ mặt y, sâu bên trong con ngươi xanh biếc kia là cuồng phong bão tố.

“Anh sao vậy?”

Tiên phát chế nhân, làm xong rồi tính.

Tiên phát chế nhân: đánh đòn phủ đầu, hành động trước để kiềm chế đối phương.

Chung quanh bọn họ đã không còn bóng người, Triêu Đăng cố gắng nói bằng giọng dịu dàng mềm mại nhất, duỗi tay vuốt ve gương mặt tinh xảo đến hư ảo kia, đáy mắt chỉ còn lại nét nghi ngờ, xương quai xanh nhô ra tựa đóa tường vi trắng toát.

“…”

“Anh yêu?” Khóe môi Triêu Đăng nở hoa: “Sao anh lại nghĩ em như thế, lời của cô ta sao đáng tin… Thôi.” Triêu Đăng kéo hắn một chút, cánh tay trắng nõn như ngó sen quấn lấy vòng eo khỏe mạnh của thanh niên: “Đừng sợ, em ở đây.”

Đáp lại y là tiếng thở ồ ồ và tiếng thì thầm nghiến răng nghiến lợi: “Chưa bao giờ Lili tiên đoán sai cả.”

“Vậy lỡ như cô ta nói đùa thì sao?”

“…”

“Ngốc hả?” Triêu Đăng không ngừng cố gắng: “Đây đây đây, đừng đau lòng nữa, làm một lần đi, làm xong vui liền.”

Không sai, người, chính là, như vậy, lâm nguy không loạn, ở thời khắc mấu chốt luôn sẵn sàng hy sinh tâm hồn và thể xác, biến sự việc căng thẳng thành chủ đề tình yêu.

Ha ha.

“Triêu Đăng.” Horn ôn nhu vuốt ve mặt y: “Nhớ kĩ từng lời em nói.”

“…”

“Nếu như em dám lừa anh…” Thanh niên cởi nút áo y, đẩy người ngã xuống hộp vuông, âm u cắn vành tai y: “Lúc đó anh sẽ từ từ chơi chết em.”

[Ha ha.]

[… Thống muội, cái thái độ này của mi, ông rất khinh bỉ.]

[Ha ha.]

[…]

Căn cứ vào tình báo nắm được, Ánh sáng đang có âm mưu bao vây hành tinh Hella. Ngoại trừ hôm nọ Horn dẫn binh đẩy lùi quân địch dưới trướng Lili thì vẫn còn lại hai hành tinh. Ánh sáng lại một bước thu nhỏ vòng vây, không may sao một trong số đó là hành tinh có trung tâm công nghiệp lớn. Tin tức truyền tới từ mấy ngày trước nói rằng trong tầng cao của liên bang có mật thám, nói cách khác hiện tại số tinh cầu an toàn chỉ còn lại hai.

Trước khi trời tối bọn họ đã đến Quỳnh Thông – một trong hai hành tinh an toàn. Nghe đồn hành tinh này không có mùa đông, vì để tránh đánh rắn động cỏ, mỗi chi đội sẽ qua đêm trong bán kính của thủ đô. Nơi Horn lựa chọn là một thị trấn nhỏ đầy hoa cỏ xanh tươi, nói đúng hơn thì quanh năm Quỳnh Thông đều được thảm thực vật tràn ngập sức sống bao phủ. Thị trấn Ander này cũng thế, nhà nào cũng có trồng cây xanh, hơn nửa mái nhà đều bị dây leo hoa cỏ che phủ một mảnh rực rỡ.

Ra khỏi phòng đăng kí, Horn kéo Triêu Đăng đi dạo biển. Triêu Đăng lẹt quẹt đôi dép lào lười biếng theo phía sau, Horn chê y chậm chạp trực tiếp dùng lực lượng không gian di chuyển hơn mười cây số. Khi bọn họ đến bãi biển thì hoàng hôn cũng bắt đầu buông xuống.

Dù là Triêu Đăng cũng không nhịn được mở to mắt chiêm ngưỡng cảnh sắc mỹ lệ ấy.

Từng mảng màu hồng trải dọc đường chân trời, áng mây kia như đóa mân côi thẩm thấu từ từ xuống đại dương mênh mông, cơn sóng bị tà dương nhuộm màu dạt vào bãi cát ấm áp. Không thể không nói, đây chính là giây phút lộng lẫy tráng lệ nhất trong cuộc đời này. Sắc màu mộng ảo giăng cả bầu trời, thị trấn nhỏ yên tĩnh dưới cảnh sắc huy hoàng, khung cảnh nơi đây thừa sức lên tờ nhất của bất kì quyển tạp chí du lịch nào, chỉ cần ngồi im ở đây thôi cũng có cảm giác cả đại dương đều dồn về chốn này.

“Rất nhiều năm về trước ngẫu nhiên đến đây một lần.” Horn ôm Triêu Đăng từ phía sau, để cằm lên bả vai y: “Lúc đó anh nghĩ, nếu như sau này có người trong lòng thì nhất định phải dẫn người nọ đến nơi này.” Hắn có chút đắc ý cong môi, dáng vẻ ngông cuồng ngang ngược vô cùng chói mắt: “Rất đẹp đúng không?”

“Ừ.” Triêu Đăng quay đầu lại hôn hắn một cái, hì hì cười nói: “Cảm ơn.”

Horn ngắm nhìn gương mặt diễm lệ ấy, trong đôi mắt màu xanh tràn ngập yêu thương, hắn nhẹ cọ mặt Triêu Đăng, bộ dáng hài lòng như mãnh thú bị thuần phục thu lại nanh vuốt.

Lửa trại của trấn nhỏ được đốt lên, từng làn khói nhạt sắc bay lên. Thế giới càng hiện đại thì con người càng muốn trở về với thiên nhiên, cát vàng bị ngọn lửa hừng hực làm ấm, thu hút càng nhiều người dân bản xứ. Triêu Đăng và Horn dựa vào nhan sắc đi ăn chực khắp nơi, người trước bán manh còn người sau…… À, cả vũ trụ đều biết cái bản mặt này của hắn nên thay vì quét thẻ thì nay quét mặt, sau lại thu hút quá nhiều người, không còn cách nào khác là Horn phải về lại trấn nhỏ.

Bên tai truyền đến tiếng hát du dương, chàng trai anh tuấn đứng cùng cô gái xinh đẹp giữa bãi vịnh lãng mạn, mái tóc xoăn xoăn tỏa sáng dưới ánh lửa lập lòe, đợi đến khi chàng trai hát xong ca khúc, quỳ một chân đầy thành kính, tất cả mọi người vỗ tay cho anh, khi thấy cô gái ngượng ngùng chấp nhận, tiếng vỗ tay kéo dài không dứt, một vài thanh niên huýt sáo chúc mừng vang vọng cả bờ biển. Triêu Đăng cười xấu xa, chọc chọc Horn: “Bài hát của em đâu? Qùy gối đâu? Cưới anh quá thiệt thòi.”

Thanh niên tóc vàng như cười như không liếc y một cái, nhét bình rượu đã uống được một nửa vào tay Triêu Đăng rồi đi về hướng đôi tình nhân kia.

Hai người thấy hắn đi về phía mình thì vô cùng kích động, Horn nói với anh chàng điều gì đó, cô gái a một tiếng rồi không kìm lòng mà nắm tay bạn trai, đồng thời cười cười nhìn Triêu Đăng một cái. Vì khoảng cách khá xa nên chỉ nghe thấy một ít âm thanh mơ hồ. Thời gian qua hồi lâu, khi ráng đỏ cuối cùng biến mất nơi chân trời, đôi tình nhân kia vẫn đứng nơi đó, mặt đầy mong đợi nhìn Horn đang đi về phía Triêu Đăng.

“Bài mà cậu thanh niên kia hát là dân ca của Ander.” Horn ngồi chồm hỗm xuống nhìn thẳng vào Triêu Đăng, trên ngón tay thon dài lưu lại vết sẹo hồng hồng, ấy là bị trong lúc chiến đấu: “Cậu ta dạy anh một đoạn, em muốn nghe không?”

“Muốn ~”

“Có muốn nửa quỳ không?”

Triêu Đăng lắc đầu, nhịn không được cong cong khóe mắt, tiếng sóng biển dạt dào mãi mãi không dứt, đám người vui cười, làn gió mát mẻ, âm thanh xì xì nướng thịt hòa vào không khí, tất cả âm thanh đó đều bện vào thời khắc yên bình nơi trấn nhỏ, tôn lên giọng nói ưu nhã tựa tiếng đàn violon kia:

“Linh hồn của anh ngã gục nơi vực thẳm, cơn say dai dẳng suốt những ngày hè.

Em là bài ca tha thiết của anh, như trộm được rượu ngon khiến anh không thể ngừng lại.

Anh đi giữa cuộc đời không có mục đích, nương theo hoa dại và trái tim hèn mọn, đi về phía em.



…”

Nguyên bản giọng nói Horn khá trầm, lúc hát làm say lòng người. Đám đông nghe thấy âm thanh bên này không tự chủ ngừng lao xao, thanh niên trước mặt hơi rũ mắt, lông mi dài đậm được lửa đỏ chiếu rọi.

Má, đại soái ca đây rồi.

Quỷ thần xui khiến làm sao mà Triêu Đăng có chút đỏ mặt, sau khi hát xong, đối phương lại gần hôn y một cái, nhẹ nhàng nói: “Chờ anh trở về.”

“A…?”

“Anh mãi mãi yêu em.”

“Chờ…!”

Đột nhiên trước mắt Triêu Đăng tối sầm, đến cả thời gian dãy giụa cũng không có, triệt để mất đi ý thức tựa vào ngực Horn. Thanh niên tóc vàng mắt xanh xoa đôi môi mềm mại ấy, ôm người đi đến chỗ vắng vẻ.

Chuyện hắn sắp làm quá mạo hiểm, thành công hay thất bại đều không nắm chắt, hắn không thể vì dục vọng cá nhân mà đem người theo bên mình.

Huống hồ.

Trong con ngươi xanh biếc nổi lên ám sắc.

Hắn không ngại vì người này mà che phong chắn vũ, bây giờ cũng vậy, tương lai cũng vậy, thậm chí trăm năm trước cũng vậy.

Vì sao thất lạc treo trên đỉnh đầu, Firenze đã ở rất xa.