Muôn Vàn Mềm Mại

Chương 15

Edit: Nhang – Beta: Hann

Hoắc Huyền trông thấy Ngu Ý chật vật như vậy, còn tưởng người ở tiệm hoa làm cô tủi thân nữa.

Anh giơ tay sờ tóc Ngu Ý: “Sao vậy bé?”

Ngu Ý nhẹ nhàng rũ lông mi xuống, một mảnh um tùm, cô nhỏ giọng nói: “Hôm nay em bị người ta lừa gạt.”

Hoắc Huyền ôm cô vào lòng: “Sao lại bị gạt?”

Khóe mắt của Ngu Ý chậm rãi phiếm hồng, cô chăm chú nhìn vào mắt Hoắc Huyền. Đôi mắt của anh thâm thúy, đẹp không nói nên lời.

Lời tới miệng rồi mà cô vẫn không nói ra được.

Chỉ có thể đợi anh tự mình nói cho cô biết.

Thật ra Ngu Ý cũng rất muốn biết, hình tượng của cô trong lòng Hoắc Huyền là cái gì.

Là người anh thích hay chỉ đơn giản là một kẻ ngốc tin tưởng anh tuyệt đối.

Cô nhẹ nhàng dụi dụi mặt: “Chỉ là bị gạt một ít tiền thôi, không sao đâu, chẳng qua là cảm giác bị gạt không vui vẻ gì lắm.”

Mắt của Hoắc Huyền lại thâm sâu hơn, anh khẽ hôn lên trán Ngu Ý: “Bị lừa nhiều không?”

Ngu Ý nhỏ giọng nói: “Một trăm tệ.”

… Được rồi, đây chính là tính cách của cô rồi, hơi ngốc còn đặc biệt yếu đuối, bị lừa một chút đã khó chịu vậy rồi.

Anh hôn lên cổ Ngu Ý, nhẹ nhàng cọ cọ: “Anh thưởng bù cho em nhé? Ngoan, không khó chịu nữa nhé.”

Tim của Ngu Ý từng chút từng chút trở nên lạnh hơn, cả người cũng cứng đờ.

Thật sự cô rất muốn chính miệng hỏi rằng anh có lừa gạt mình không. Nhưng lời đến miệng rồi cô lại chẳng thể nói ra.

Hoắc Huyền ôm Ngu Ý lên đùi, cởi khăn của cô ra.

Ngu Ý ôm lấy cổ anh, nhắm hai mặt lại.

Sau khi kết thúc, Hoắc Huyền nhẹ nhàng xoa khóe mắt ngấn lệ của Ngu Ý. Lần này cô khóc rất nhiều, anh cũng không tìm ra được nguyên nhân. Mặc dù trước đây Ngu Ý cũng khóc nhưng sau khi kết thúc sẽ xấu hổ rúc vào lòng anh, bảo anh ôm mình.

Hôm nay cô chỉ trùm khăn lên rồi quay lưng lại.

Hoắc Huyền ôm Ngu Ý từ phía sau, lòng ngực rắn chắc của anh áp sát vào tấm lưng xinh đẹp của cô. Anh vén tóc của cô ra phía sau, rồi hôn một cái vào gáy Ngu Ý: “Sao em vẫn còn khóc thế? Không thoải mái à em?”

Ngu Ý lắc đầu.

Tóc của cô rất thơm, mùi hương trên người cũng ngào ngạt, rất dễ chịu.

Hoắc Huyền ôm sát Ngu Ý, hít thật sâu hương thơm trên người cô: “Xin lỗi em, lúc nãy quá sâu à?”

Ngu Ý cắn môi: “Đều không phải, em muốn đi ngủ thôi.”

Hoắc Huyền cũng không dịu dàng như trước nữa, anh cứ phải tìm nguyên nhân cho bằng được, hỏi Ngu Ý mãi, cố gắng trong lúc cô thất thần thì hỏi cho ra chút gì đó.

Nhưng không muốn nói chút gì cả, dù rằng cô thực sự không chịu nổi anh nữa.

Mãi cho đến gần sáng, Ngu Ý mới ngủ được.

Cô đột nhiên mở mắt, vành mắt cô vẫn phiếm hồng như trước: “Ngụy Hiển, anh đang làm gì vậy?”

Hoắc Huyền: “…”

Sau lưng Hoắc Huyền vẫn còn nhưng vết tích do Ngu Ý cào lúc tối qua. Cô không để móng tay dài, nhưng do anh bắt nạt cô thảm như vậy nên mới không nhịn được mà để lại những vết cào mờ nhạt ấy. Trên ngực còn có dấu răng của Ngu Ý nữa.

Lúc thức dậy vào buổi sáng trông anh còn đẹp trai hơn nhiều, khôi ngô tuấn tú nhưng lại lười nhác, khiến người khác mê mẩn vô cùng.

Anh hôn lên trán Ngu Ý, nói: “Em mệt rồi, anh nhắn cho chủ tiệm hoa xin nghỉ giúp em. Hôm nay em không đi làm được đâu.”

Ngu Ý cầm điện thoại: “Được, em nói với chị Tĩnh một tiếng.”

Cô đã xóa nhật ký trò chuyện của mình và Lục Húc, cũng xóa luôn câu mình hỏi Ôn Anh.

Ngu Ý giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô ôm lấy hông của Hoắc Huyền: “Gần đây hình như em hơi tròn rồi.”

Quả thực có tròn hơn chút, nhưng tròn hơn thì xinh hơn thôi. Hoắc Huyền nhéo nhéo Ngu Ý: “Như này mới đẹp.”

Bụng dưới của cô lại mềm hơn chút, thân thể cũng đầy đặn hơn, nội y mặc lúc đầu cũng nhỏ đi nhiều.

Ngu Ý cắn Hoắc Huyền một cái: “Cho cơ bụng biến mất hết, chắc chắn anh sẽ không dám nhìn nữa.”

Hoắc Huyền mơ hồ cảm giác được có chỗ không đúng lắm.

Anh nhớ kĩ thời gian cô đến ngày, lúc trước cô đau bụng còn nép vào ngực anh mà khóc, bảo anh xoa bụng dưới cho mình. Nhưng mà hai tháng nay cô vẫn chưa đến ngày thì phải.

Hoắc Huyền ôm Ngu Ý lên: “Đi tắm nhé? Anh ôm em đi.”

Biểu hiện của anh vô cùng lễ độ, không nhìn thấy một thói xấu nào. Nếu như Hoắc Huyền đang đóng kịch thì lòng dạ của anh thật sự sâu không thấy đáy.

Ngu Ý sợ vô cùng, cô nắm một ngón tay của Hoắc Huyền: “Anh muốn đi khách sạn làm việc sao? Anh không có chuyện gì muốn nói với em à?”

Hoắc Huyền nói: “Ngoan, anh còn phải đi làm.”

Cô được anh bế đi tắm.

Cô bị anh chơi đùa đến nỗi muốn rời ra từng mảnh, cô nói: “Em mệt rồi, muốn ngủ tiếp.”

Hoắc Huyền chờ tới khi Ngu Ý nhắm mắt, thở đều đều rồi mới đi ra ngoài.

Anh để lại một tờ giấy: “Hai ngày này anh phải tăng ca, có thể tối ngày mốt mới trở về.”

Hoắc Huyền còn phải quay về thành phố A, có một số việc không xử lý qua mạng được, cần anh tự mình đứng ra giải quyết.

Cô nhìn anh đi xuống lầu, trên người cô chỉ mặc một cái áo khoác, cũng đi xuống theo.

Hoắc Huyền ngồi vào một chiếc xe sang trọng, tài xế tự mình mở cửa. Ngu Ý đứng tại chỗ nhìn một hồi lâu.

Cuối cùng chuông điện thoại cũng vang lên, là Ôn Anh gửi tin nhắn.

“Cậu biết sự thật rồi sao? Bạn trai cậu đúng thật là vị hôn phú đó của cậu. Xin lỗi Ý Ý, trước giờ mình không thể nói cho cậu biết được, mình sợ Hoắc Huyền biết mình làm lộ bí mật thì sẽ trả thù mình.”

Ngu Ý rũ mắt.

Rốt cuộc là Hoắc Huyền đáng sợ tới cỡ nào mà Ôn Anh còn sợ bị phát hiện rồi anh sẽ trả thù nữa chứ?

Hình như cho tới bây giờ cô cũng chưa hiểu gì về Hoắc Huyền dù chỉ một chút thì phải.

Anh vẫn muốn giấu giếm cô. Không biết vì sao mà lúc Ngu Ý tỉnh táo lại rồi, cô cảm thấy rất khó tiếp nhận chuyện này.

Cô sợ mình gửi gắm tình cảm cho nhầm người, sợ Hoắc Huyền đối với cô chỉ là hư tình giả ý, không phải thật lòng.

Ngu Ý sợ hai ngày sau Hoắc Huyền quay về. Nếu cứ vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi nói chuyện, tra khảo, ôm, hôn môi Hoắc Huyền. Ngu Ý thật sự không làm được.

Cô quay lại tiệm hoa của A Tĩnh, muốn chào tạm biệt cô ấy. Bây giờ tiệm hoa của A Tĩnh cũng đã khác ngày trước, ngay cả cô ấy cũng không giống trước đây nữa.

A Tĩnh đã vui vẻ và bớt nóng nảy hơn, hai con mèo và chó của A Tĩnh đều mập mạp lên rồi.

Ngu Ý cũng muốn nói chuyện từ chức.

Cô để lại địa chỉ nhà mình: “Trốn nhà ra đi lâu như vậy em cũng cần phải trở về rồi. Chị Tĩnh, nếu ngày nào đó chị tới thành phố A chơi thì nhớ tìm em nhé, em sẽ thường xuyên tới thành phố C chơi.”

Đời người không có bữa tiệc nào không tàn, từ ngày đầu tiên cô bắt đầu làm việc ở cửa hàng hoa này của Ngu Ý, A Tĩnh biết cô sẽ không ở đây mãi, cô không thuộc về nơi đây.

A Tĩnh sờ mái tóc quăn của cô: “Được.”

Ít ra trong quãng thời gian này, Ngu Ý đã mang đến rất nhiều điều vui vẻ cho A Tĩnh, cũng khiến khách đến mua hoa ở đây vui hơn. Rất nhiều người thích một người đẹp dịu dàng như Ngu Ý đây, trông đẹp mắt hơn hoa tươi nhiều.

Lúc Ngu Ý trở về, vì xa nhà đã lâu, việc đầu tiên cô làm là nhào vào lòng Mộc Liên khóc không ngừng, cái gì cũng không nói. Mộc Liên cũng không biết vì sao con gái lại trở về, tại sao lại khóc, cũng không thể làm gì hơn ngoài việc nắm đầu Hoắc Huyền ra mắng một trận.

Hoắc Huyền kiêu ngạo như vậy lại bị Mộc Liên mắng một trận, nhưng vẫn không tức giận, dĩ nhiên là vì Ngu Ý.

Anh không biết làm thế nào mà cô biết được sự thật, bây giờ anh chỉ nghĩ muốn gặp mặt cô thôi. Nhưng cô luôn đóng cửa ở yên trong nhà, không muốn gặp bất kỳ ai.



Trước khi Hoắc Huyền đi đã dặn trợ lý Ngô để ý đến cô, không được để Ngu Ý xảy ra bất trắc gì. Vậy mà trợ lý Ngô để mặc cho cô quay về, không nói gì với Hoắc Huyền, dĩ nhiên sẽ bị anh tính sổ.

Khi nhận được tin tức bị sa thải, trợ lý Ngô không thể tin được, hiếm thấy cô ta lộ ra vẻ mặt hốt hoảng trước mặt Hoắc Huyền.

“Hoắc tổng, trước giờ tôi chưa từng phạm qua những lỗi lầm nào, chỉ vì tôi không xem trọng Ngu tiểu thư kia mà sa thải tôi sao, về điều đó thì tôi không phục.” Trợ lý Ngô nói: “Rõ ràng là do cô ta quá tùy hứng, cô ta không xứng với anh chút nào cả.”

Mắt Hoắc Huyền hiện lên vẻ chán ghét: “Việc của cô là báo cáo nhất cử nhất động của cô ấy cho tôi, chứ không phải phán xét cô ấy tốt hay xấu. Cho dù Ngu Ý có tùy hứng thì cô ấy vẫn là vị hôn thê của tôi, cô ấy bốc đồng trước mặt tôi cũng được. Còn cô, cô chỉ là một trợ lý nhỏ, tôi trả lương cho cô là muốn cô làm việc tôi giao cho tốt. Cho dù cô có làm một nghìn việc, chỉ cần có một việc sai thì cũng phải chuẩn bị tâm thế bị sa thải.”

Trợ lý Ngô này có tâm tư, cuối cùng Hoắc Huyền cũng ý thức được.

Anh sẽ không có phép một người trợ lý có tâm tư bất chính như vậy ở bên cạnh mình.

Sắc mặt trợ lý Ngô rất khó coi, cuối cùng cũng chỉ có thể ân hận rời đi.



Tới lần thứ ba bị Ngu Ý từ chối, Hoắc Huyền cũng không thể làm gì hơn ngoài việc nói với Mộc Liên chuyện không tính là tốt, mà cũng không tính là xấu.

Ngu Ý mang thai rồi.

Mộc Liên suýt chút nữa bị Hoắc Huyền làm cho tức điên lên.

“Nói không đụng vào con bé, vậy mà chưa được bao lâu đã làm con bé lớn bụng. Hoắc Huyền, cậu còn là con người không vậy?” Mộc Liên tức giận đến tái xanh mặt mày: “Hai người còn chưa đính hôn đâu.”

Hoắc Huyền suy nghĩ, nhưng anh thật sự không ngờ được rằng cô tự phát hiện chuyện này, chứ không phải do anh nói ra.

“Tôi sẽ dỗ cô ấy.” Cũng không phải vì Ngu Ý dễ dụ hay dễ lừa gạt gì, mà là vì: “Tôi rất thích Ngu Ý.”

Một người đàn ông luôn cao ngạo, lạnh như băng lại để lộ ra dáng vẻ dịu dàng như vậy.

Mộc Liên nói: “Ý Ý ngoài vườn hoa đấy, con bé nó không hận hay ghét gì cậu đâu. Tính cách Ý Ý không cực đoan như vậy, tuy rằng được cưng chiều nên rất mỏng manh, nhưng nó có một trái tim lương thiện, cũng không ngang ngược hay kiêu ngạo gì.”