Muốn Làm Ông Xã Của Em

Chương 4: Nghiêm Ngôn muốn trừng phạt

Tại sao tôi lại không dám thừa nhận, anh cũng đâu là gì của tôi, tôi tại sao không thể quen bạn gái, dựa vào cái gì anh có thể ôm mấy cô gái ngực lớn huênh hoang, tôi lại không thể?”

——— ——————

Nháy mắt đã đến chủ nhật, Tô Tiểu Mễ cùng Tiền Tuệ ngồi trong McDonald, cậu nhìn bên ngoài cửa thủy tinh trong suốt đoàn người hối hả qua lại thì nghĩ tới Nghiêm Ngôn, tự mắng bản thân trẻ con ngu xuẩn .

“Anh còn có muốn đi đâu nữa không?” Lời Tiền Tuệ vừa thốt ra đã thành công đem tầm mắt cậu kéo trở về chuyển tới trên người cô.Tiền Tuệ dung mạo chỉ bình thường nhưng bên trong lại ẩn chứa khí chất năng động rạng ngời đáng yêu. Một mình Lô Y Y thôi đã khiến cậu nhức đầu, xinh đẹp quá làm gì nhất định sẽ khinh thường cậu, hiện tại Tô Tiểu Mễ còn đang chán nản những lời độc nữ Lô Y Y đã nói, bản thân cậu cũng chẳng hơn ai mà muốn đòi hỏi người khác .

“Tôi muốn về nhà.”

“Sớm vậy sao, hay chúng ta cùng xem phim đi.”

“A, vậy cũng tốt, nên chọn phim thể loại nào nhỉ?.”

Tiền Tuệ không đáp trả, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bên ngoài cửa thủy tinh, Tô Tiểu Mễ theo ánh mắt cô ta nhìn qua liền thấy được Nghiêm Ngôn đang ngồi cùng một cô gái xinh đẹp. Nghiêm Ngôn cũng nhìn lướt qua hai người sau đó cùng cô gái kia biến mất trong đám người, sắc trời đã tối Tô Tiểu Mễ cũng không nhìn rõ được bọn họ đi đâu. Tô Tiểu Mễ thầm nghĩ cô gái bên cạnh hắn cậu chưa thấy lần nào, chẳng nhẽ bạn gái Nghiêm Ngôn?

Lúc này lại sự nhớ, không phải Nghiêm Ngôn kết giao bạn gái cậu sẽ không cần quất quýt, được giải thoát rồi sao nhưng bây giờ nhìn lại bản thân đã rơi vào mớ bòng bong. Tiền Tuệ thấy Tô Tiểu Mễ sắc mặt tái nhợt sợ hết hồn: “Thế nào? Cậu có chỗ nào không khỏe sao?”

Tô Tiểu Mễ gật đầu: “Tôi thấy hơi mệt xem ra không thể đưa cô xem phim rồi hay để tôi đưa cô về nhà.”

Đợi đến khi đưa Tiền Tuệ về nhà, Tô Tiểu Mễ quay người lại đã thấy một chiếc xe thể thao ngừng trước mặt mình, Tô Tiểu Mễ nhìn Nghiêm Ngôn bước xuống xe, không nhịn được ồn ào: “Ông đây ngay cả chiếc xe đạp cũng không có, anh lại có xe thể thao để lái?”

Nghiêm Ngôn không để ý, túm lấy Tô Tiểu Mễ nhét vào trong xe, bàn tay Tô Tiểu Mễ bị siết đau nhói: “Đau quá, anh muốn làm gì? Tại sao anh lại ở chỗ này?”

Cảm giác được lực đạo cánh tay mạnh mẽ, Tô Tiểu Mễ không tiếp tục ồn ào. Nghiêm Ngôn ngồi vào khởi động xe rời đi, trên xe không khí ngột ngạt khó thở trong lòng Tô Tiểu Mễ lại cuộn trào sóng biển tuyệt không phải vì say xe. Cậu len lén nhìn sang người đang nghiêm túc lái xe, đôi mày hơi nhướng cao, Tô Tiểu Mễ cảm thấy hơi sợ vì chung quanh thân Nghiêm Ngôn tản mát ra một cổ sát khí nồng nặc.

“Cậu tìm bạn gái?” Nghiêm Ngôn luôn trực tiếp như vậy.

“Đúng.”

Nghiêm Ngôn tức giận, bàn tay nắm bánh lái bất giác siết chặt lại: “Mẹ nó, cậu còn dám thừa nhận trước mặt tôi.”

Lần đầu tiên Tô Tiểu Mễ nghe được Nghiêm Ngôn mắng lời thô tục nhưng lúc này cậu đã có thể mạnh miệng cãi chày cãi cối: “Tại sao tôi lại không dám thừa nhận, anh cũng đâu là gì của tôi, tôi tại sao không thể quen bạn gái, dựa vào cái gì anh có thể ôm mấy cô gái ngực lớn huênh hoang, tôi lại không thể?” Tô Tiểu Mễ vừa dứt lời, Nghiêm Ngôn liền thắng xe đậu ở một nơi ít ai qua lại, có lẽ do thắng gấp nên khiến cậu thiếu chút nữa bay ra ngoài, muốn chửi ầm lên lại nghe được.

“Tôi là người nào?” Nghiêm Ngôn híp lại đôi mắt nhìn Tô Tiểu Mễ đăm đăm, thân thể cũng hướng về phía trước.

Tô Tiểu Mễ bị ánh mắt kia trừng đến run lập cập, thân thể bản năng lui về sau.

“Tôi không phải người cậu thích sao? Mẹ nó, cậu không phải nói thích tôi còn gì.” Nghiêm Ngôn siết chặng cằm Tô Tiểu Mễ nâng cao.

“Tôi, tôi nói lúc nào.” Tô Tiểu Mễ bị lời thẳng thừng của Nghiêm Ngôn làm đỏ mặt.

“Vậy sao? Thế có cần tôi nhắc lại để cậu nhớ không?” Nghiêm Ngôn ép Tô Tiểu Mễ ngã người về lưng ghế, tiếp theo tung mình áp lên người Tô Tiểu Mễ , kề sát vào lỗ tai cậu, nhẹ nhàng thổi khí .

Đầu Tô Tiểu Mễ trở nên trống rỗng, anh ta, anh ta muốn làm gì thế. Muốn làm chuyện giữa tình nhân mới làm sao? Nghiêm Ngôn không phải muốn 囧囧囧 chứ, không lẽ anh ta muốn dùng tư thế này để dạy dỗ mình?

“Buông ra.” Tô Tiểu Mễ vùng vẫy muốn ngồi dậy.

Nghiêm Ngôn tăng thêm sức mạnh, hiện tại hắn rất tức giận, nhóc con này mấy ngày trước còn thừa nhận thích hắn. Hôm nay lại để hắn bắt gặp cậu ta hẹn hò cùng cô gái khác! Rốt cuộc xem hắn là cái gì, một đóa hoa bị giẫm nát sao. Ngay cả Nghiêm Ngôn cũng không biết tại sao bản thân lại bực bội đến vậy, mà chuyện phát sinh tiếp theo lại càng khiến hắn không ngờ đến.

Tô Tiểu Mễ vẫn không ngừng giãy giụa dưới thân Nghiêm Ngôn, gào ầm lên: “Anh muốn làm gì ?”

“Trừng phạt cậu dám đi tìm phụ nữ, tôi muốn cậu nhớ kỹ sau này không thể quên mất đau đớn này, để xem cậu sau này còn dám tìm phụ nữ nữa không.” Nghiêm Ngôn mang theo bá đạo lẫn tức giận gầm nhẹ, nam căn dưới người không ngừng cọ tới cọ lui 囧囧 , cọ đến cậu sắp bốc cháy cả người.

“Anh có ý gì, anh tìm phụ nữ thì được, tôi thì không thể chắc. Ông đây sẽ tìm cho anh xem, một tháng đổi một lần, không thì một tuần đổi một, một ngày đổi một luôn.”

“Thật không?” Nghiêm Ngôn thô bạo kéo ra quần Tô Tiểu Mễ, đem hai tay cậu cố định trên đầu, tay phải vội vàng mở tung khóa kéo quần của mình, không có vuốt ve cũng không hôn môi, cứng rắng thẳng tiến vào 囧囧 khô khốc. Tô Tiểu Mễ thốt lên một tiếng đau đớn, phía sau truyền đến cảm giác xé rách làm cậu đau đến không muốn sống.

Tô Tiểu Mễ đau mà Nghiêm Ngôn cũng đau, thế nhưng Nghiêm Ngôn muốn chính là Tô Tiểu Mễ phải nhớ kỹ nỗi đau này để về sau không dám tái phạm.

“Ông đây chảy máu rồi.”

“Tôi nói rồi đây là để trừng phạt cậu.”

Tô Tiểu Mễ đầu óc mơ hồ, trừ đau ra chỉ nghĩ đến cậu và Nghiêm Ngôn đang làm chuyện chỉ có người yêu mới có thể làm. Thế nhưng lại hoàn toàn không hận ý với cái gã đang cường bạo cậu, cậu cảm giác bản thân không những bị tình yêu làm choáng váng còn bị cuốn phăng đi thân xử nam. Suy nghĩ mãi cuối cùng trước mắt tối sầm, Tô Tiểu Mễ đau đến hôn mê bất tỉnh.

Đến khi lần nữa tỉnh lại cậu phát hiện bản thân vẫn còn nằm trong xe Nghiêm Ngôn, xe cũng ngừng lại trước cửa nhà cậu. Nghiêm Ngôn nhìn thấy người bên cạnh cuối cùng cũng tỉnh lại, lạnh lùng nói: “Tỉnh rồi? Vậy nhanh xuống xe về nhà.”

“Mẹ nó, anh vừa cường bạo ông đây xong còn tỏ thái độ đó?”

“Cậu có xuống xe hay không?”

“Anh để tôi về nhà vậy sao?”

“Hiếm khi mới có dịp này hay để tôi cõng cậu về, thuận tiện gặp ba mẹ cậu luôn?”

Tô Tiểu Mễ bại trận rồi, đề tài này không phải điểm mạnh của cậu. Nhưng thái độ thẳng thừng Nghiêm Ngôn dành cho cậu quả thực lạnh lẽo còn hơn gáo nước lạnh.

Lúc này Nghiêm Ngôn vô cùng phiền lòng, chờ hơi thở ổn định lại, nhìn cậu nhóc trước mắt quần áo xốc xếch, hắn nghĩ không ra tại sao mình lại làm cùng đàn ông. Hắn cảm thấy điều cần thiết nhất lúc này là về nhà sắp xếp lại suy nghĩ chính mình.

Tô Tiểu Mễ khập khễnh đi vào trong nhà, ba mẹ ngồi ở trên ghế salong xem ti vi, thấy bộ dạng con trai như thế liền quan tâm hỏi: “Con làm sao vậy?”

“Lúc nãy con đi qua công trường xây dựng, sơ ý bị cây thép của công nhân nơi đó đập trúng.” Tô Tiểu Mễ trả lời qua loa sau đó trực tiếp chạy lên lầu, vào phòng liền ngã xuống giường, kéo chăn quấn kín mít cả người. Cậu thật muốn cho bản thân hai cái tát, vì cậu tức giận không phải bị tên kia đặt phía dưới mà là tên kia sau khi ăn cậu lại tỏ thái độ xa lánh đáng ghét.

Ở nơi khác, Nghiêm Ngôn ngồi trên ghế salong trong phòng khách, TV chiếu ra hình ảnh lại không thèm để ý. Trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ mà ý nghĩ đó cũng từ từ trở nên rõ ràng. Dường như tình cảm giữa hắn và Tô Tiểu Mễ đã thay đổi không còn trêu cợt như lúc ban đầu.

Một đêm này, Tô Tiểu Mễ ngủ quên trong cơn khổ sở còn Nghiêm Ngôn ngồi suốt cả đêm trên ghế salong.