Muốn Làm Ông Xã Của Em

Chương 108: Ngoại truyện 11 Sự bá đạo cùng dịu dàng của Nghiêm Ngôn

Tô Tiểu Mễ yêu nhất là Nghiêm Ngôn, chuyện này hầu như tất cả mọi người đều biết.

Trong thế giới Tô Tiểu Mễ, Nghiêm Ngôn chính là trung tâm, mỗi ngày cậu đều chuyển động quanh hắn.

Bất quá Tô Tiểu Mễ ngày càng thay đổi, tựa như giờ phút này cậu đang cùng đám bạn bài chơi mạc chược, không có biện pháp bởi vì quá rỗi rãnh. Hai ngày này chỉ cần Nghiêm Ngôn đi làm cậu liền chuồn êm ra ngoài, bất quá Nghiêm Ngôn có rất nhiều tai mắt, cậu làm gì, có hành động nào kỳ lạ đều được người báo tường tận lại với Nghiêm Ngôn, cũng như ngày này Tô Tiểu Mễ đang chơi hăng say bỗng nhiên nghe thấy có tiếng đập cửa, bạn bài bên cạnh ngừng chơi chạy đi mở cửa, cửa vừa mở ra đập vào mắt là một chàng trai anh tuấn, ngược với nét anh tuấn đó là vẻ mặt hờ hững lạnh như băng.

“Tô Tiểu Mễ ở đâu?” Khẩu khí rất nóng nảy, giỏi lắm, dám giấu hắn đến đây chơi mạc chược.

Người kia bị hù đến run lập cập, ngón tay không nghe lời chỉ về hướng Tô Tiểu Mễ cười toe toét mò bài, vì đưa lưng về phía cửa nên Tô Tiểu Mễ không biết được người tới là Nghiêm Ngôn, bắt lấy một viên mạc chược, sờ tới sờ lui, dùng ngón tay cái chà rồi lại chà, sau đó cao hứng hô to: “Nhất đồng.”

Có đầu không có sau, không biết cậu ta vui cái gì, Nghiêm Ngôn đứng sau lưng Tô Tiểu Mễ, híp mắt theo dõi cậu, ba bạn bài đối diện đương nhiên thấy có người đến, còn mãnh liệt nháy mắt cùng Tô Tiểu Mễ, nhưng Tô Tiểu Mễ vui đến ngất trời trong mắt nào còn thấy được ai, trong đó có một người quen biết Nghiêm Ngôn, lắp bắp nói: “Tiểu Mễ, Nghiêm, Nghiêm Ngôn….”

“Nghiêm cái gì mà Nghiêm, đang đánh bài đừng nhắc đến chuyện mất hứng, không phải tôi nói quá, dù hắn có đứng sau lưng tôi, tôi cũng . . . . . .”

“Em cũng thế nào?” Nghiêm Ngôn lạnh giọng hỏi.

Tô Tiểu Mễ cả kinh, trong lòng hô to ‘tiêu con rồi mẹ ơi’, mắt to loạn chuyển tìm lý do, chỉ lát sau khuôn mặt Tô Tiểu Mễ từ kinh sợ chuyển sang tươi cười, quay đầu ôm lấy Nghiêm Ngôn: “Em rất nhớ anh, sao anh biết em đang nhớ anh vậy, ha ha em chỉ mới nghĩ đến anh, anh liền xuất hiện, thật thần kỳ…”

“Đánh bài?”

“Không phải em muốn kiếm tiền giúp anh sao, xem như giúp anh có thêm nguồn vốn ấy mà.”

Nghiêm Ngôn bóp lấy khuôn mặt Tô Tiểu Mễ : “Anh thấy em ngày càng quá quắt khó trị lắm rồi.”

“Không có, em mờ nhạt lắm như hạt bụi dưới chân anh thôi.”

Nghiêm Ngôn kéo Tô Tiểu Mễ đứng lên, không nói một lời đi thẳng ra ngoài, trước khi đi còn hung hăng trợn mắt nhìn ba người bạn bài của Tô Tiểu Mễ: “Nếu mấy cậu còn dám đến rủ em ấy chơi bài, hay mạt chược, tôi biết được sẽ không tha các người.”

Ba người liều mạng gật đầu răm rắp.

Tô Tiểu Mễ xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhéo đến đau rát: “Gần đây anh bề bộn nhiều việc, không có thời gian ở cạnh em, người ta rất nhàm chán, tìm một người bạn nói chuyện không lẽ phải chờ anh cho phép.”

Cho rằng sẽ bị Nghiêm Ngôn mắng cho một trận, nào đâu hắn chỉ nói một câu: “Em muốn anh làm gì?”

Chỉ một cái chớp mắt, Tô Tiểu Mễ lập tức tinh thần tỉnh táo, kéo lấy cánh tay Nghiêm Ngôn: “Cùng em đi dạo phố.”

Tô Tiểu Mễ đã lâu không đi dạo phố, trước đó không có Nghiêm Ngôn đi cùng cậu thấy rất chán, hiện tại có chồng yêu bên cạnh, cậu một lát chạy Đông, một lát chạy Tây, chỉ tội Nghiêm Ngôn ở phía sau hô này, hô nọ: “Này, em đừng chạy lung tung, nhớ nhìn xe cộ.”

“Tô Tiểu Mễ, đi trên lề đường!”

“Đừng ăn quá nhiều đồ ngọt.”

“Đến siêu thị em cầm theo nhiều ống hút làm gì.”

“Tô Tiểu Mễ! !”

Tô Tiểu Mễ quen bị Nghiêm Ngôn mắng xối xả, dạy dỗ cậu không được làm cái này cái kia, không nghe trách mắng lại thấy không quen tai, cũng có lẽ vì vậy Tô Tiểu Mễ mới trở nên nghịch ngợm. Cậu biết Nghiêm Ngôn luôn giúp cậu thu dọn cục diện rối rắm, cưng chiều cậu, chẳng qua loại cưng chiều thế này có hơi đặc biệt thôi. Tô Tiểu Mễ đem miệng dán vào người Nghiêm cọ cọ: “Chồng yêu, anh thật tốt với em, em xin hứa sẽ dùng thân thể hoàn trả lại.”

“Em đúng là chỉ có điểm này còn có giá trị.”

Hai người đi vào một cửa hàng tổng hợp, Tô Tiểu Mễ cầm ly cà phê nóng hổi, chợt cậu thấy cách đó không xa có bán quần áo liền vọt tới, vì chạy quá nhanh nên không cẩn thận đụng vào một người phụ nữ trung niên, cà phê nóng trên tay đều hất hết trên người nọ, nhìn cách ăn mặc của người này hẳn là dạng người có tiền. Tô Tiểu Mễ liên tục cúi người nhận lỗi, người phụ nữ trung niên lại không chấp nhận, chiếc váy này cô mới mua, hơn nữa chỉ mới mặc hai phút đã bị thằng nhóc thối này làm bẩn, không nhịn được chửi loạn: “Thằng nhóc này, mày đi mà không nhìn đường à.”

“Dạ, thật xin lỗi, cháu không phải cố ý .”

“Xin lỗi là cho qua sao, trong nhà mẹ mày dạy mày thế nào, đúng là không có gia giáo.” Dứt lời đẩy mạnh vào người Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ lảo đảo không đứng vững lui về sau hai bước, may có Nghiêm Ngôn ở phía sau vòng tay ôm lấy, nhìn sang người phụ nữ trung niên kia: “Tôi dạy cậu ta như vậy đấy, có chuyện gì?”

“Thêm một thằng nữa sao, muốn gì, nó làm đổ cà phê lên người tôi đấy?”

“Cậu ấy đã xin lỗi, sao bà không nhận lời xin lỗi của người ta, bộ váy này, nói thật mặc trên người bà cứ như phá hoại thiết kế của người ta.”

Người phụ nữ trung niên giận đến mặt đỏ bừng, miệng mồm không vừa: “Hôm nay tôi chỉ muốn tính sổ với thằng oắt con kia, tôi khuyên cậu rãnh rỗi thì tìm việc mà làm đừng xía vào việc người khác.”

“Chuyện cậu ta tôi quản chắc rồi.”

“Loại mặt hàng lỗ mãng, kém chất thế này cậu cũng ôm về, tôi thật khâm phục đấy, hơn nữa cậu có biết tôi là ai không?”

“Cậu ta có khuyết điểm thì thế nào, tôi cho phép đấy, miệng bà tốt nhất sạch sẽ chút đi, vả lại bà là ai liên quan gì đến tôi, không muốn biết.”

Người phụ nữ trung niên thấy nói không lại, tức giận không chỗ giải tỏa nhào đến muốn đánh Tô Tiểu Mễ, lại bị Nghiêm Ngôn che phía trước đẩy ra, lúc này đến phiên bà ta đứng không vững ngã trên mặt đất, bà tỏ vẻ oan uổng chửi đổng: “Đánh người, hai đứa nhóc này khi dễ người lớn tuổi.”

Tô Tiểu Mễ núp phía sau Nghiêm Ngôn, ló đầu nói: “Dựa vào vóc người của bà, ai có thể khi dễ bà chứ.”

Người nọ càng khóc càng lớn tiếng dẫn đến sự chú ý của mọi người, sau đó bà ta còn chưa hả giận, lấy ra điện thoại báo cảnh sát, một lát sau liền có hai tiểu cảnh sát chạy đến, định hỏi thăm Nghiêm Ngôn, nào đâu Nghiêm Ngôn cũng lấy ra điện thoại, ấn dãy số của Dương Huy, sau đó đem điện thoại đưa cho tiểu cảnh sát, nhắc đến chuyện này cũng thấy buồn cười, Dương Huy là người nóng tính ham vui, vậy mà lại được thừa hưởng tài năng của bố, cuối cùng trở thành người đứng đầu ngành cảnh sát, đúng là một xã hội đầy rẫy bóng tối.

Hai tiểu cảnh sát cúi đầu khom lưng, Nghiêm Ngôn nắm tay Tô Tiểu Mễ rời khỏi đám người, để lại người phụ nữ trung niên khóc la ầm trời, mọi người quay đi lại nhìn thấy Tô Tiểu Mễ cùng Nghiêm Ngôn đi ở phía trước, bàn tay bọn họ quấn riết vào nhau.

“Ngôn, vẫn là anh tốt với em nhất.”

“Giờ mới biết sao?”