Muốn Hẹn Hò Với Em Không

Chương 27

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau, Dư Sơ Nịnh dậy sớm hơn bình thường rất nhiều, khiến người dậy đầu tiên – Thời Ương hết sức là sửng sốt.

“Hôm nay dậy sớm vậy?” Thời Ương hạ thấp giọng kinh ngạc mà hỏi cô.

Dư Sơ Nịnh vừa bóp kem đánh răng, vừa nói: “Sắp ra ngoài gặp bạn nên dậy sớm một tẹo.”

Bỗng, Thời Ương nhạy bén hỏi: “Gặp ai cơ?”

Dư Sơ Nịnh nheo mắt, sau đó hừ một tiếng: “Lại muốn moi tin tức từ trong miệng của tớ nói cho Từ Kỳ Ngộ chứ gì.”

“Xem ra chuẩn bị đi gặp trai.” Thời Ương mỉm cười nói.

Dư Sơ Nịnh cũng không hề giấu diếm, phóng khoáng mà trả lời: “Chuẩn đó, quen hồi nhỏ.” Dù sao cũng làm chuyện ngay thẳng, có phải người không thể đi gặp đâu.

Thời Ương ngạc nhiên ồ một tiếng: “Hóa ra là thanh mai trúc mã, vậy thì Từ Kỳ Ngộ phải nỗ lực hơn nữa.”

“Tào lao, người đó giống như anh trai tớ, không phải trúc mã gì gì đâu.” Dư Sơ Nịnh nói xong liền đánh răng rửa mặt.

Lý Tử Thiến ra khỏi WC, nhanh chóng rửa sạch tay rồi tới bên Thời Ương, vừa nãy ở trong WC, cô ấy đã nghe thấy rõ ràng, “Sao lại vậy, tình địch của Từ Kỳ Ngộ xuất hiện rồi đấy à?”

“Không rõ lắm, hình như chỉ là quen hồi nhỏ.” Thời Ương nhún nhún vai.

Lý Tử Thiến vuốt cằm, “Việc này phải thông báo một chút cho Từ Kỳ Ngộ đã, để anh ấy chuẩn bị sẵn sàng.” Cô không ngờ sẽ có nhiều chuyện ngoài ý muốn ngăn cản cô thắng lợi như vậy.

Hai người ghé sát nhau mà thì thì thầm thầm, không để Dư Sơ Nịnh đang đánh răng nghe thấy, cuối cùng quyết định nhanh chóng tới thông báo cho Từ Kỳ Ngộ ngay.



Đàm Tu Cẩn trong ấn tượng của Dư Sơ Nịnh là một chàng trai trí thức, mà khi cô nhìn thấy anh ở ngoài cổng trường lại phát hiện hoàn toàn không giống vậy.

Âu phục giày da, phong độ nhẹ nhàng, mặc dù vẫn tươi cười giống như khi còn bé nhưng cảm thấy lại không giống cho lắm.

Nhìn thấy ngoại hình vô cùng giống ngày xưa của Đàm Tu Cẩn, Dư Sơ Nịnh mới chậm rãi đi qua, sau đó có chút không chắc chắn mở miệng: “Anh là anh Tu Cẩn sao ạ?”

Đàm Tu Cẩn nhẹ nhàng gật đầu: “Là anh đây.”

“Mấy năm nay anh Tu Cẩn thay đổi nhiều quá ạ, xém tí nữa em không nhận ra rồi.” Dư Sơ Nịnh mỉm cười trả lời.

Đàm Tu Cẩn cũng mỉm cười nhìn cô rồi khoa chân múa tay: “Em cũng vậy, lúc ấy mới có chút xíu à, giờ đã cao thế này.”

Dư Sơ Nịnh mím môi mà cười, lúc Đàm Tu Cẩn chuyển đi cô mới có chín tuổi, bây giờ đã qua mười một năm, đương nhiên phải thay đổi rất nhiều.

“Trước tiên lên xe đã.” Đàm Tu Cẩn cẩn thận đi tới ghế lái phụ mở cửa xe cho cô, “Chúng ta tìm một chỗ trò chuyện.”

Đàm Tu Cẩn lái xe đưa cô đến một nhà hàng trong trung tâm thành phố, lúc này mặc dù vẫn chưa tới giờ cơm, nhưng môi trường quanh đây trang nhã lại yên tĩnh, vẫn có thể gọi đồ uống ngồi nhâm nhi tâm sự.

Trên đường tới, Đàm Tu Cẩn và Dư Sơ Nịnh cũng hàn huyên một hồi về cuộc sống trong mấy năm gần đây, cảm giác xa cách và xấu hổ cũng dần dần biến mất.

“Anh tới Tấn Thành chưa lâu lắm, nhưng cũng được một năm, không ngờ em lại đến Tấn Thành học đại học.” Đàm Tu Cẩn nhẹ giọng, “Nếu không phải mẹ anh và dì có tán gẫu với nhau, chắc có lẽ chúng ta còn chưa được gặp mặt.”

Dư Sơ Nịnh uống nước chanh của mình, cười tít hết cả mắt: “Nếu không phải mẹ em gọi cho em, em cũng chẳng biết được thì ra anh Tu Cẩn cũng đang ở Tấn Thành.”

“Bây giờ em học năm hai rồi, có nghĩ tới sau khi tốt nghiệp sẽ làm việc gì chưa?” Đàm Tu Cẩn hỏi thăm.

Dư Sơ Nịnh hơi hơi sửng sốt, cô vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này, bởi vì luôn cảm thấy cách cô còn xa lắm.

“Vừa hay công ty anh đang thiếu một nhân tài chuyên ngành mỹ thuật đấy, em tốt nghiệp có thể tới làm việc.” Đàm Tu Cẩn cười nói.

Dư Sơ Nịnh lại kinh ngạc nhìn anh, bây giờ cô mới học năm hai, còn hơn hai năm mới tốt nghiệp, vì vậy liền mở miệng chọc ghẹo: “Có phải sớm quá không, em còn hơn hai năm mới tốt nghiệp nữa kìa, chẳng lẽ em là nhân tài hiếm thấy?”

Đàm Tu Cẩn nhìn cô cười một cái: “Ở chỗ anh, vị trí của em sẽ luôn được giữ lại, lúc nào tới cũng được.”



Sau khi ăn cơm trưa cùng với Đàm Tu Cẩn, Dư Sơ Nịnh ngồi xe anh về trường.

Cô tháo dây an toàn, vừa mới chuẩn bị nói tạm biệt thì thấy anh cũng đang tháo theo cô.

“Lâu rồi không quay lại đại học, có chút hoài niệm thời gian ấy, anh đưa em vào trong tiện thể xem một chút.” Đàm Tu Cẩn cười nói.

Dư Sơ Nịnh thấy anh nói như vậy, cũng không từ chối để làm gì, “Vậy em sẽ giới thiệu cho anh về trường của tụi em một chút.”

“Anh cũng từng nghe qua danh tiếng của đại học Tấn Thành.” Đàm Tu Cẩn vừa đi vừa nói chuyện.

Bởi vì đang mùa đông, nhiệt độ bên ngoài luôn rất thấp, cho nên Dư Sơ Nịnh vùi mặt mình vào trong khăn quàng cổ, bởi vậy mà giọng nói cũng có chút trầm hơn. Đàm Tu Cẩn lại chỉ mặc một chiếc áo khoác ngoài, dáng người cao ráo, cộng thêm vẻ ngoài rất điển trai, đương nhiên sẽ thu hút không ít ánh mắt nữ sinh đi ngang qua.

Không giống các nam sinh trong trường, trên người Đàm Tu Cẩn phảng phất một khí chất trưởng thành lại kiêu ngạo, quả đúng là một chiêu sát thương với phái đẹp.

Dư Sơ Nịnh bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này liền xích ra xa một chút xíu, giữ khoảng cách không nhỏ với anh, cô không muốn bị người ta chú ý.

“Không cần phải cách anh xa vậy đâu.” Đương nhiên Đàm Tu Cẩn đã thấy được hành động nhỏ của cô, anh cười cười chọc ghẹo.

Khuôn mặt Dư Sơ Nịnh lộ ra vẻ nghiêm túc, gật đầu: “Đương nhiên phải cách chút, em không muốn người ta nhìn chằm chằm vào mình.”

Đàm Tu Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu.

“Anh Tu Cẩn vẫn được yêu thích như hồi bé.” Nói đến đây, tâm lý nhiều chuyện trong người Dư Sơ Nịnh lại bắt đầu trỗi dậy, “Bây giờ anh Tu Cẩn có bạn gái chưa ạ, anh xuất sắc như vậy, chắc phải có rồi nhỉ?”

Đàm Tu Cẩn híp mắt, cười nhạt: “Chưa có nữa, vẫn đang tìm.”

Dư Sơ Nịnh an ủi anh mấy câu: “Không phải vội, với vẻ ngoài và công việc của anh, tìm bạn gái chỉ là chuyện đơn giản.”

Đàm Tu Cẩn không trả lời câu này mà lại hỏi ngược lại: “Vậy bây giờ Sơ Nịnh có bạn trai hay chưa?”

“Bạn trai thì chưa có, nhưng có người mình thích rồi ạ.” Đôi mắt Dư Sơ Nịnh nhìn về phía xa xa, không nhịn được khẽ cười.

Đàm Tu Cẩn im lặng một hồi rồi mới trầm giọng hỏi: “Vậy… Đối phương là kiểu người thế nào?”

“Cái này là bí mật!” Dư Sơ Nịnh lắc đầu, môi cũng mím chặt lại.

Chủ đề này kết thúc ở đây, Đàm Tu Cẩn không tiếp tục hỏi nữa, Dư Sơ Nịnh giới thiệu cho anh một chút về Tấn Thành, cho đến lúc đi tới con đường nhỏ dẫn vào ký túc xá.

“Đưa em tới đây là được rồi.” Dư Sơ Nịnh dừng bước.

Đàm Tu Cẩn khẽ gật đầu nói chuyện: “Nhớ lời trước đó anh nói với em đấy, tốt nghiệp xong có thể tìm tới công ty anh. Còn nữa, có chuyện gì thì cứ gọi cho anh.”

“Vầng, cảm ơn anh Tu Cẩn.” Dư Sơ Nịnh cong cong đôi mắt cười.

“Không cần khách sáo với anh như vậy đâu.”

Con đường này vừa hay đối diện ban công ký túc xá, trùng hợp là Lý Tử Thiến đang đi phơi quần áo, đúng lúc đem hết cảnh tượng này thu vào trong đáy mắt, còn gọi hai người kia ra đây hóng hớt cùng.



Sau khi tạm biệt Đàm Tu Cẩn, Dư Sơ Nịnh đi từ con đường nhỏ trở về ký túc xá, vừa về đến liền nhìn thấy ba đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào mình, da đầu cô tê dại.

Khóe miệng Dư Sơ Nịnh giật giật: “Làm gì đấy, ánh mắt trông như nhìn phạm nhân…”

“Tớ mới từ ban công nhìn thấy hết rồi nha, người đàn ông đó.” Lý Tử Thiến khoanh tay trước ngực, biểu cảm như vừa mới bắt gian.

Dư Sơ Nịnh lang thang gần hết nguyên một ngày, giờ mệt mỏi rã rời, cô không mấy hứng thú mở miệng: “Rồi sao?”

“Anh ấy thật đẹp trai, có phương thức liên lạc không bạn ưi!” Đào Văn Văn bên cạnh hào hứng hỏi.

“…” Lý Tử Thiến cạn lời, “Văn Văn, cậu có thể nghĩ tới cái khác không?”

Dư Sơ Nịnh thừa biết bọn họ rất tò mò đối với Đàm Tu Cẩn, liền cong môi giải đáp hết tất cả nghi hoặc, “Giờ rõ chưa?”

“Anh trai nhà bên xịn phết đấy, có cả công ty riêng, lại còn đẹp trai như vậy nữa, loại cực phẩm thế này chắc không thể nào vẫn chưa có bạn gái?” Lý Tử Thiến cũng bắt đầu tò mò.

Dư Sơ Nịnh lắc đầu: “Tớ hỏi rồi, anh ấy nói chưa có. Nếu mấy cậu cảm thấy có hứng thú, tớ có thể cung cấp phương thức liên lạc cho, tiếp theo phải tự xem bản thân.”

“Kiểu nhân sĩ [*] thành công như thế này, sao có thể cảm thấy hứng thú với sinh viên đại học bình thường như chúng ta.” Đào Văn Văn xua tay, “Quá mệt mỏi, không bằng đu idol.”

[*] chỉ những người có học thức nói chung.

Thời Ương bên cạnh lại gãi đúng chỗ ngứa: “Nói cách khác, cậu không hề có hứng thú với ảnh.”

Dư Sơ Nịnh cảm thấy không hiểu nổi, tại sao cô phải có hứng thú với Đàm Tu Cẩn chứ, anh ấy hoàn toàn không phải gu của cô.

Cô nheo mắt rồi lập tức hiểu ra, hai người này đang thăm dò ý tứ, vì vậy liền cố ý trả lời: “Tớ cảm thấy vô cùng là hứng thú, xa cách nhiều năm vậy, đối phương đã trở thành một tổng tài giàu có, kiểu này giống y như cảnh tượng gặp ở trong tiểu thuyết, các cậu nói ai mà không rung rinh được!”

Không khí trong phòng nháy mắt liền trở nên tĩnh lặng, Lý Tử Thiến trợn tròn mắt nhìn cô: “Sơ Nịnh, tớ không ngờ cậu lại nông cạn vậy!”

Đào Văn Văn yếu ớt mà phát biểu: “Tớ cảm thấy Sơ Nịnh cũng không sai…”

“Đây là sự khác nhau của cổ phiếu tiềm năng [*] và blue-chip [**] hả?” Thời Ương xoa cằm nói.

[*] Cổ phiếu có tiềm năng tăng giá trị, nghĩa bóng là một người có tiềm năng, triển vọng (Từ Kỳ Ngộ)

[**] Blue-chip là loại cổ phiếu của công ty có uy tín và tình hình tài chính vững chắc, giá trị vốn hóa thị trường lớn. (Đàm Tu Cẩn)

Dư Sơ Nịnh thiếu chút nữa là rớt luôn tròng mắt, tùy tiện nói đại vậy cũng tin.



Buổi tối đến căn-tin dùng bữa.

Dư Sơ Nịnh bưng khay cơm trở lại đã không thấy ba nhỏ bạn đâu nữa, cô nhìn quanh một hồi liền nhìn thấy Từ Kỳ Ngộ bước đến, trong lòng liền lập tức có được câu trả lời.

Cuối cùng tình huống phát triển thành cô và Từ Kỳ Ngộ ngồi đối mặt ăn cơm, ba nhỏ bạn thì mất tăm mất tích.

“Nhận được mật báo tới đây à?” Dư Sơ Nịnh hừ một tiếng rồi bắt đầu cúi đầu xuống ăn cơm.

Từ Kỳ Ngộ uống một ngụm nước, sau đó giả vờ vô ý hỏi: “Hôm nay ra ngoài chơi vui không?”

“Vui chứ, vô cùng vui.” Dư Sơ Nịnh trả lời giòn giã.

Bàn tay Từ Kỳ Ngộ cầm đũa chợt khựng lại, khi ngước mắt thấy được vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của cô gái, lần đầu tiên anh cảm giác muốn bóp méo khuôn mặt tươi cười ấy, bởi vì nó làm anh cảm thấy rất khó chịu.

“Xem ra anh nhận được tin tức trực tiếp rồi.” Dư Sơ Nịnh ăn cơm chậm rì rì, tâm trạng tốt hơn trước đó nhiều.

Từ Kỳ Ngộ chọc chọc cơm trong bát, “Anh ta đẹp trai lắm hay sao, có khiến em nấc cụt hay không hả?”

“Khụ khụ khụ…” Dư Sơ Nịnh sợ tới mức xém chút nữa sặc cơm, sắc mặt cũng thay đổi, “Sao anh biết em hay bị nấc cụt? Có phải hội Tử Thiến đã nói cho anh không!”

“Bọn họ lỡ miệng nói, kết hợp với mấy lần anh thấy em nấc cụt liền đoán ra ngay thôi.” Từ Kỳ Ngộ khẽ cười, “Anh còn thấy cực kỳ ngạc nhiên đấy.”

Dư Sơ Nịnh âm thầm cắn chặt răng, bây giờ hay rồi, coi như mất hết cả mặt mũi!

Từ Kỳ Ngộ cong môi, ý tứ sâu xa nhìn vào Dư Sơ Nịnh, “Thực ra anh càng tò mò hơn, em sẽ nấc cụt ở những tình huống nào, đơn thuần chỉ nhìn vẻ bề ngoài hay còn gì khác nữa…”

“Không có!” Dư Sơ Nịnh vội đáp.

Giọng nói Từ Kỳ Ngộ lành lạnh ẩn chứa cả ý cười, câu kế tiếp lại làm cô bùng nổ.

“Nhưng mà anh lại muốn thử một chút.”