Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 2: Chương 2


“Nhà xe thông báo đã đến bến xe thành phố, xin quý khách vui lòng nhận và kiểm tra kĩ hành lý của mình” – tiếng nói của phụ xe làm tôi giật mình thức giấc, cái mặt mới ngủ dậy thực sự là rất thộn. Sau một ngày ngồi trên xe cuối cùng cũng đã đến nơi. Tôi thu dọn hành lý và bắt đầu xuống bắt xe đi kiếm nhà nghỉ qua đêm đầu tiên…
Vừa xuống xe là lập tức có một đống người tới chào hỏi hết sức là nồng cmn nhiệt…
-Đi xe mệt không em ?
-Khát không em ?

-Đi đường chắc đói lắm anh nhỉ ?
-Mệt không đưa anh xách vali giùm cho…
Tôi nghĩ thầm: “ Ô hay ! thế này là thế nào ? quen ko ? mình chả phải người nổi tiếng, cũng chả phải hot girl =_= thế nào mà đc chào đón nồng nhiệt vậy ? chả lẽ vì anh quá đẹp trai? =))) có khi nào ra tới cổng bị trục xuất về huyện lại không? “ nghĩ đến đây thì tôi mỉm cười nhìn đúng thộn… :3 có lẽ mặt tôi sẽ tiếp tục cười ngu thêm tí nữa thì ông bác mập nhất đám lên tiếng:
-Cháu đi đâu bác chở đi cho, bác lấy rẻ….
Những người còn lại cũng lên tiếng:
-C2 không em ? 7k một chai… :>
-Taxi đi em… hãng anh lấy rẻ lắm..
-Bánh ngọt không anh ? ngon lắm, 5k thôi…

Không cần nói cũng biết sau đó cái mặt tôi như thế nào… thốn đừng hỏi… đóng mặt ngầu đi thẳng ra cổng bến. phần vì tôi không có nhu cầu, phần vì đang hờn vì bị cho “sướng” hụt…
Tôi ra cổng bến bắt chuyến xe bus tới gần trường THPT CB ( xin phép không ghi rõ tên)… bước lên xe là một không khí vô cùng “ấm cúng”. Chiếc xe chật ních khách. Và vì không muốn mất chuyến xe cuối cùng trong ngày nên tôi phải cắn răng chịu đựng.
Trên chuyến xe chật ních vô tình đập vào mắt tôi ngay lập tức là một cô gái cực kì xinh xắn đứng ở giữa xe nổi bật giữa đám đông . Cô gái sở hữu một khuôn mặt trắng, đôi má hơi hồng lên chắc có lẽ vì không khí chật chội trên xe, đôi mắt to tròn, cặp mi dài tuyệt đẹp khiến đôi mắt trở nên cực kì hút hồn. Mái tóc đen dài đeo một cái băng đô trắng cài nơ vô cùng dễ thương….Thật sự thì lúc đó trong mắt tôi chỉ có gái và gái. Ngay lập tức bản tính đàn ông hừng hực chảy rần rần khắp người. tôi bươn thân mình lên phía trước cô gái ấy và thẳng tay chiếm chỗ của thằng nhỏ tội nghiệp gần đó chỉ vì muốn có được chỗ đứng gần người đẹp… thằng bé lao đầu tí ngã, ngước len nhìn thì đã nhìn thấy ánh mặt trợn tròn như hung thần của tôi đang nhìn liền rụt vòi an phận : . tuy vậy, suốt chặng đường tôi chẳng thể thốt lên được lời nào để làm quen với cô gái ấy… đơn giản vì chả biết nói thế. thế nên “ bải cha… đứng ngắm tí được rồi”
Suốt đường đi ánh mắt tôi lúc nào cũng dán chặt vào bông hồng duy nhất trong chiếc xe
Chật ních và ngột ngạt. bỗng nhiên cô gái ấy nhìn tôi, chắc có lẽ là tôi nên nhìn ra chỗ khác, nhưng không, ánh mắt tôi vẫn cứ nhìn chằm chằm như vậy cộng thêm một nụ cười đểu vô cùng đểu… khiến em ý phải ngại ngùng mà quay đi ( khổ thân em, gặp đúng thằng bựa rồi ). Càng nhìn tôi càng kết em ý về ngoại hình, chẳng lẽ con gái thành phố lớn xinh đến vậy sao? Tôi tự hỏi. đang tự sướng với những ý nghĩ trong đầu thì cô gái đó đánh rơi túi sách xuống nền. và một tình huống dở khóc dở cười đối đã xảy ra với tôi và em. Em cuối xuống nhặt túi, đúng lúc xe tới trạm và tên tài xế đã có một pha dừng xe rất “chất”. xe đột ngột dừng lại khiến cả xe phải 1 phen chao đảo. và xui cho tôi, cô gái đó vì đang cúi xuống nhặt túi xách lên ko có chỗ bám giữ thăng bằng… em chúi thằng đầu vào phía trước đầu em đập một cú thật mạnh vào cái chỗ “đàn ông” được cha mẹ ban tặng cho tôi. Con trai ai chắc cũng biết nó thốn cỡ nào… mặt tôi tối sầm lại. răng nghiến ken két. Tay gồng cứng ko dám ôm vào chỗ nhạt cảm vì… sĩ diện… em gái biết đã gây nên trọng tội nên hoảng sợ xin lỗi:
-á á… mình xin… xin lỗi bạn…

cái mặt em đỏ bừng lên vì xấu hổ, và để tự giải thoát ình. Em đứng dậy len lỏi thẳng ra cửa và chuồn mất hút…
tôi thì vẫn đang đứng hình vì cơn đau đang dày vò… đau đến nổi nghẹn ngào không nói nên lời… cổ thì như tắc lại... nỗi đau lan cả lên bụng, lưng…
bước xuống xe với dáng đi rất hài hước, tôi rủa thầm ông tài xế nhưng cũng cắn chặt răng ngậm ngùi đi tìm nhà nghỉ.
Và cô gái ấy sau này cũng chính là một người vô cùng quan trọng trong cuộc phiêu lưu của tôi. Sau này nghĩ lại, tôi nhủ thầm “ ngày hôm đó là định mệnh, đúng thật là định mệnh.”