Không đợi Tư Nam phản ứng, cô nàng đã đi vào nhà. Nhất Chu nghĩ anh sẽ không nghe được nhưng Tư Nam nghe rất rõ ràng là "cô muốn bên anh cả đời."
Hai người ở bên nhau chưa từng tính chuyện tương lai, chưa từng để ý ánh mắt người khác. Anh thoải mái thể hiện con người mình, Nhất Chu chưa từng tỏ ra khó chịu. Cô lúc nào cũng nhường nhịn anh cả.
Khi anh cho cô một viên kẹo, cô có thể cho anh gấp mười lần viên kẹo đó. Đây là tính cách của cô, quá nhân nhượng.
Người khác đánh cô một cái, sau đó cho cô một viên kẹo, cô liền quên mất cái đánh ấy.
Cho dù người ta nói chuyện khó nghe, cô cũng sẽ không làm người khác khó xử.
Anh mắng bao nhiêu lần với tính cách này, người ta sẽ ăn mất cả xương của cô nhưng cô chỉ cười cười bảo:
"Anh ở đây thì ai dám."
Thời gian đầu quen nhau, Nhất Chu khóc hay khó chịu sẽ không bao giờ nói với anh. Nếu anh phát hiện hỏi thì cô sẽ nói, nếu anh không phát hiện thì thôi.
Cho tới một lần, cả hai cãi nhau. Cô không nói chỉ im lặng ngồi đó làm bài, Tư Nam cũng không hề phát hiện ra. Nhưng càng lúc càng lạ, anh buông bút xoay qua nhìn người kế bên mình, anh hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Cô không để ý vẫn tiếp tục làm.
Chung Tư Nam cũng tức giận nói:
"Lâm Nhất Chu, chúng ta quen nhau nửa năm rồi anh không phải người lạ. Em có chuyện gì nên nói với anh, chứ không phải như bây giờ lúc nào em cũng im lặng. Hết lần này tới lần khác đều như vậy. Anh không cảm nhận được em đang yêu anh."
Nghe tới câu cuối cùng, Nhất Chu thoáng ngừng bút, sau đó cúi đầu gôm hết sách vở bỏ vào túi, đứng dậy. Mái tóc dài che mất khuôn mặt cô, khiến anh nhìn không rõ.
Anh nắm tay kéo cô ngồi xuống hỏi:
"Em có ý gì?"
Đáp lại anh chỉ là khuôn mặt lạnh nhạt, nửa phần uất ức vì bị mắng cũng không có. Là bộ dáng lần đầu anh thấy cô. Hờ hững!
Lần đầu anh gặp cô không phải là quán lẩu. Chính bản thân cô không biết, bản thân mình cũng rất nổi tiếng với nam sinh. Anh thường xuyên nghe thấy tên cô mỗi khi đám đực rựa trong lớp nói tới nữ sinh nào muốn cùng yêu đương nhất.
Nhưng lúc đó anh chưa từng gặp qua, đến lần cô đi lên cầu thang kế bên phòng học của anh. Lần đó là lần đầu anh thấy cô.
Mái tóc thả xuống gần eo. Cô mặc chiếc áo sơ mi hơi bó vào người, chiếc váy ngang gối không hề cắt lên như nữ sinh khác. Chiếc eo nhỏ khiến người ta không rời mắt được. Da cô rất trắng, khuôn mặt xinh đẹp như mọi người nói chỉ là vẻ mặt rất lạnh nhạt.
Cô nhìn thấy cả đám nam sinh ngồi ngay cầu thang khẽ khựng lại. Sau đó, mở miệng nhỏ hỏi:
"Có thể cho mình qua không?"
Cả đám liền lục đục đứng lên chỉ có anh ngồi ở đó nhưng từ đầu tới cuối cô không nhìn dù chỉ 1 lần.
Sau đó có nam sinh đánh bạo hỏi cô:
"Nhất Chu, bạn có bạn trai không?"
"Có." Cô hơi ngẩn người nhưng vẫn trả lời.
Trả lời xong liền bước lên, không nhìn lại nữa.
"Hoiss, tao thấy bạn đó còn không ra khỏi lớp, còn tưởng chưa từng yêu đương."
Lúc này nam sinh lớp cô mới nói:
"Nghĩ sao vậy, nghe nói yêu đương mấy người rồi. Chỉ là không phải trong trường thôi."
"Xinh thật đó, da trắng vl"
"Bạn thân của cậu ấy nói với tao kêu tao nghĩ cũng đừng nghĩ, mắt nhìn của Nhất Chu rất cao, nam sinh quá tầm thường cậu ấy sẽ không nhìn tới." Nam sinh chung lớp tiếp tục nói.
"Xinh đẹp như vậy đâu phải để cho mày." Một nam sinh khác khinh khỉnh nói.
Cả lũ sôi nổi bàn tán, Tư Nam ngồi phía đó chỉ im lặng nhìn hướng cô đi lên. Anh thấy rất rõ, chân cô rất đẹp.
Bạn gái của Chung Tư Nam có một đặc điểm chung là chân đẹp.
Bạn trai của Lâm Nhất Chu có một đặc điểm chung là mặt đẹp.
Lúc tỉnh lại nhìn thấy cô lạnh nhạt nhìn anh, bỗng chốc trong lòng anh khẽ nhói:
"Chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?" Thời điểm đó Tư Nam biết, anh chỉ sợ cô nói ra hai chữ.
An Chi từng nói với anh, tim của Nhất Chu quá nhỏ, nếu anh không cho cô đủ an toàn thì cả đời này anh đừng nghĩ có thể bước vào. Nếu cô ấy để anh bước vào thì chỉ cần thời điểm anh lựa chọn trở ra, cô sẽ sụp đổ- hoàn toàn. Đây là lý do Nhất Chu chưa từng quen ai dài lâu vì cô không tin họ.
"Nhất Chu, anh có từng ở trong lòng em chưa?" Tư Nam ngồi trên ghế ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại giọng nói tràn đầy bất lực.
Lúc này Nhất Chu nhìn từ trên cao xuống sau đó ngồi xuống kế bên cạnh anh nhưng không trả lời.
Cả hai im lặng rất lâu rất lâu, cuối cùng Nhất Chu nói:
"Em không muốn cãi nhau với anh."
"Nếu không cãi chúng ta không cách nào bước tiếp được nữa." Tư Nam vẫn không nhìn cô.
"Nhất Chu, em nên khóc ở trong lòng anh chứ không phải khóc một mình trong chăn."
Nhất Chu kinh ngạc nhìn anh, lúc này Tư Nam mới mở mắt nhìn cô.
Nhất Chu thấy rõ trong mắt anh tràn ngập sự dịu dàng, yêu mến.
Trái tim cô bỗng run rẩy.
"Được không?"
"Được." Nhất Chu thoả hiệp.
Thời điểm đó, anh biết mình làm được rồi, thế giới cô có một chổ dành cho anh.
Thời gian sau đó, cô bắt đầu dựa dẫm, nhờ vả, tìm kiếm anh. Anh cũng bắt đầu đi sâu vào góc tối của cô, phát hiện ra bản chất, con người cô. Nơi đó khiến anh đau lòng.