Kha Tinh Phàm mất một nửa máu, cô mất một phần ba, nhưng vừa rồi lục khắp phòng cũng không thấy những vật phẩm hồi máu như hộp cấp cứu hoặc thuốc giảm đau, nên bây giờ họ phải sang căn nhà khác tìm thuốc.
Tiêu Nhượng vừa chạy vừa nói: “Không sao, chúng ta có bốn người, chốc nữa tôi và Tây Thừa phòng vệ, hai người các cậu tìm thuốc là được, còn có thể tiện tay bổ sung đạn dược, thế là ổn.”
Cậu nói thì nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Ý chỉ cần nhớ lại chuyện nhầm lẫn xấu hổ vừa rồi, đã thiếu điều tìm cái lỗ nẻ để chui xuống, không bao giờ gặp lại mọi người nữa!
Cô thế mà nổ súng vào đồng đội! Còn suýt nữa bắn chết người ta! Đồng đội heo Dương Việt Âm hay nói chắc là để chỉ cô đây mà!
Hơn nữa, nếu người bị bắn là Tiêu Nhượng hoặc Phó Tây Thừa còn đỡ, sao lại là Kha Tinh Phàm! Khác với vẻ nhiệt tình của Phó Tây Thừa, Kha Tinh Phàm cả tối nay cũng không nói câu gì, chỉ nể Tiêu Nhượng mới mang cô chơi cùng. Kết quả cô vừa chơi đã làm ra chuyện như vậy, nếu trò chơi cho phép, cô thậm chí hoài nghi Kha Tinh Phàm sẽ trực tiếp đá cô ra khỏi đội ngũ!
Waterloo*! Hôm nay cô đúng là đi từ Waterloo này đến Waterloo khác!
* Chú thích: Waterloo có thể hiểu là một trận thua mang tính quyết định. Xuất phát từ trận chiến tại Waterloo nơi Napoleon thua Công tước Wellington vào năm 1815. Đây chính là trận chiến kết thúc sự nghiệp quân sự vĩ đại của Napoleon, cũng kết thúc 23 năm xích mích giữa nước Pháp và những quốc gia Châu Âu còn lại.
Nghĩ đoạn, cô nhịn không được lại nhìn về phía nhân vật Kha Tinh Phàm trong trò chơi, bọn họ đang ở ngoài trời, nơi đây bầu trời xanh thẳm, cỏ cây sum suê, bốn người đeo súng trên lưng, chạy như điên về một phía.
Kha Tinh Phàm sau khi nói câu “Chị hai” kia thì không lên tiếng nữa, khi Thẩm Ý xin lỗi cậu cũng không để ý. Giờ phút này, sau khi ngắm nghía mô hình nhỏ bé kia một lúc, Thẩm Ý đột nhiên vỗ đầu mình. Cô làm trò ngốc nghếch gì không biết, chẳng lẽ còn muốn nhìn ra cảm xúc của Kha Tinh Phàm từ nhân vật trong game sao?
Rất nhanh, bọn họ đã chạy đến địa điểm tiếp theo. Phó Tây Thừa vào một phòng trước, lập tức nhắn lên khung chat: “Lớp trưởng, Tinh Phàm, nơi này có hòm cấp cứu, bổ sung máu trước đi.”
Bọn họ đi vào theo, Thẩm Ý nói: “Thế này, Kha Tinh Phàm mất nhiều máu, để cậu ấy bổ sung trước đi.”
Cô làm vậy là muốn thể hiện sự áy náy, rốt cuộc Kha Tinh Phàm là bị cô hại, nhưng Phó Tây Thừa còn chưa kịp khuyên thì Kha Tinh Phàm đã mở miệng: “Nơi này có hộp cấp cứu và thuốc giảm đau*, đủ cho hai người, không cần cô phải nhường.”
* Chú thích: Hộp cấp cứu (First Aid Kid): hồi được 75% tổng lượng máu và dùng cần 5 giây để sử dụng; Thuốc giảm đau (Painkiller): hồi được 60% lực, 40% máu trong vòng 3 phút. Cần 7 giây để sử dụng.
Giọng cậu có vẻ không kiên nhẫn, không khí vì vậy mà lạnh đi.
Hai người bổ sung xong máu, Phó Tây Thừa và Tiêu Nhượng tách ra lục soát ở phòng bên cạnh, Thẩm Ý phụ trách lục soát trên tầng, kiểm tra được hai cái bỗng nhiên có chút ủ rũ, đứng ở bên cửa sổ nhìn nơi xa.
Đáng nhẽ cô không nên đồng ý với Tiêu Nhượng.
Cô trước nay chưa từng chơi trò này, ngẫm lại cũng biết, loại trò chơi như thế này cô sao có thể hiểu được? Nhất thời xúc động chạy tới, kết quả khiến cho Kha Tinh Phàm không thích mình, tình cảnh của cô ở trong đội ngũ rất xấu hổ, có ý nghĩa gì đâu?
Cô vốn bị cảm giác thi tụt hạng bao phủ, lại trải qua chuyện vừa rồi, cảm giác thất bại lại nhiều hơn, tiếp tục chơi có vẻ dày vò.
Dưới tầng bỗng vang lên tiếng súng, cô sửng sốt, nghe thấy Tiêu Nhượng nói: “Có địch? Tinh Phàm, có phải ở chỗ hai người không?”
“Đúng vậy, ở hướng 300.”
“Được, bọn tôi qua ngay đây. Lớp trưởng cậu tránh ở trên tầng nhé! Nhất định đừng xuống dưới!”
“… Ừ.” Cô đồng ý, cầm súng đề phòng phía trước, chờ bọn họ đánh xong thì đi xuống, nhưng tiếng súng dưới tầng vẫn khi có khi không, mãi vẫn không thôi.
Cô nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy? Còn chưa bắn xong sao?”
“Đã chết một, còn hai người nữa. Hai người kia chơi xịn lắm, anh sắp hết máu rồi.” Phó Tây Thừa nói.
Thẩm Ý tức khắc căng thẳng, hết máu chẳng phải sẽ chết sao? Từ từ, cô bỗng nhiên nhớ tới mình còn thừa một phần thuốc giảm đau chưa dùng, có thể đưa cho Phó Tây Thừa thêm máu!
Nhưng phía dưới một nhóm bắn nhau…
Cô bỗng nhiên cắn răng, chết thì chết vậy!
Dù sao cô cũng không muốn chơi, nếu có thể thành công đưa thuốc cho Phó Tây Thừa, cô cũng coi như có cống hiến cho đội, ở nơi chín suối có thể nhắm mắt!
Nói làm là làm, Thẩm Ý cầm súng đi xuống tầng dưới. Khi đến khúc ngoặt ở cầu thang, lọt vào trong tầm mắt cô là hành lang không một bóng người, một khoảng yên tĩnh. Thẩm Ý căng thẳng cực kỳ, thở cũng không dám thở mạnh, như sợ người chơi khác nghe thấy tiếng thở của mình.
Cô cẩn thận đi xuống, chân vừa mới dẫm lên sàn nhà, cách vách đột nhiên vang lên tiếng súng và tiếng chửi của Kha Tinh Phàm: “Mẹ nó, hắn trốn ở đây này!”
Tiêu Nhượng: “Ông ở đâu?”
Kha Tinh Phàm: “Phòng khách! Hắn nấp ở sau cửa chờ tôi!”
Thẩm Ý vừa chuyển hướng, quả nhiên thấy Kha Tinh Phàm ở phòng khách và một người bắn nhau, đạn của Kha Tinh Phàm hình như không đủ, bị bắn phải lùi lại đến bên cửa sổ, máu cũng vào tình trạng báo nguy.
Thẩm Ý bóng lưng ngay phía đối diện, chỉ thấy máu nóng xông lên não. Không chút do dự, giây tiếp theo, cô cầm súng, lên đạn, nhắm chuẩn. Động tác của cô nước chảy mây trôi, giống như đã luyện tập vô số lần, cô lao xuống chính là vì giờ khắc này.
Pằng!
Một tiếng súng lớn vang lên, người kia ngã trên đất, màn hình hiện lên dòng chữ: Người chơi sử dụng súng tự động UMP9 giết chết Kris0819.”
Thẩm Ý không thể tin được vào hai mắt mình, sửng sốt một thoáng mới phản ứng lại, hưng phấn tiến lên: “ Tôi cứu cậu! Tôi cứu cậu rồi!”
Kha Tinh Phàm: “…”
Cậu sửng sốt nhìn cô. Vừa rồi, cảnh cô nổ súng ở trong phạm vi tầm nhìn, cho nên cậu thấy rất rõ, cô thế mà một phát đạn bắn vỡ đầu!
Cả bộ dạng bình tĩnh khi nổ súng của cô, không nói quá tí nào, trong khoảnh khắc ấy cậu tự nhiên cảm thấy sát khí lạnh thấu xương!
Thẩm Ý hưng phấn không nhịn được, suýt nữa đứng nhảy quanh chỗ Kha Tinh Phàm, Tiêu Nhượng và Phó Tây Thừa vừa lúc đuổi đến, hỏi: “Làm sao thế? Làm sao thế?”
Thẩm Ý phấn chấn nói: “Tôi thành công bắn lén một người từ sau lưng! Tôi giết chết hắn! Tôi còn cứu Kha Tinh Phàm!”
Cô cứ lặp đi lặp lại bảo cứu chính mình, Kha Tinh Phàm rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, vui cái gì vậy, vừa rồi kể cả cô ta có không thò đầu ra, cậu cũng không nhất định sẽ chết được không!
Đáng tiếc cậu còn chưa kịp kháng nghị, Phó Tây Thừa và Tiêu Nhượng đã dùng ngữ khí cực kì khoa trương nói: “Thật á? Lớp trưởng xịn xò! Tôi biết cậu nhất định sẽ chơi giỏi trò này mà! Cậu thông minh làm gì cũng được!”
Phó Tây Thừa: “Đúng! Cũng may có lớp trưởng trượng nghĩa cứu giúp, nếu không lão Kha tối nay nhất định phải chết! Còn không nói cảm ơn?”
Kha Tinh Phàm: “…”
Cậu ta buồn bực xoay đầu, biết bởi vì thái độ vừa rồi của mình với cô làm hai người bọn họ bất mãn, nên bây giờ mới bắt tay chèn ép cậu.
Thẩm Ý cũng không để ý thái độ của Kha Tinh Phàm, cô còn đang nghĩ một việc khác. Giết được một lần khiến lòng tự tin của cô tăng lên nhiều, rốt cuộc bắt đầu cảm nhận được thú vui của trò chơi này.
Hoá ra đây là cảm giác giết người… Thật sự tốt!
Nỗi vui sướng khi đánh bại được kẻ địch khiến cảm giác thất bại cả tối nay bay biến mất, chỉ còn cảm giác thành tựu.
Hèn gì nhiều người thích chơi bắn súng.
Thẩm Ý tìm ra hứng thú nên tích cực hơn nhiều. Sau khi người kia chết biến thành thùng vật phẩm, bên trong là trang bị của hắn, mọi người chia sẻ xong, mỗi người tự thêm máu rồi chạy tới địa điểm tiếp theo.
Lúc này Thẩm Ý cầm súng đi trước, Tiêu Nhượng bị sự bốc đồng của cô bạn làm hoảng sợ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, nơi này hẳn là có người.”
Thẩm Ý: “Được, tôi đã biết.” Có người càng tốt, cô chỉ sợ không có người!
Bọn họ tách ra lục soát, Thẩm Ý cầm súng ở bên ngoài xem xét. Đây là một trấn nhỏ, mấy căn nhà san sát, ở phía xa có một đường quốc lộ dẫn đến đường chân trời. Cô vừa hơi phân tâm, cánh tay bỗng nhiên văng máu, có người bắn trúng cô!
Thẩm Ý lập tức xoay người, vừa lúc nhìn thấy phía bên trái cửa nhà có một người, vừa thấy cô lập tức xoay mình trốn sau cửa. Thẩm Ý hiện tại không thể trốn sau đồng đội bắn người, sợ nhất chính là kiểu địch ở trong tối mình ở ngoài sáng này, cô đơn giản tiến lên mở cửa.
Người nọ gần như không dự đoán được cô trực tiếp đi vào, hai người đều đứng cạnh cửa, thân thể gần như dán ở cạnh nhau. Người kia muốn nổ súng, Thẩm Ý nhanh tay giơ súng lên trước, pằng pằng pằng ba phát, người kia ngã trên mặt đất, biến thành thùng vật phẩm.
Đã chết.
Tiêu Nhượng đang lục soát ở phòng bếp, bỗng nhiên nghe được tiếng súng, cậu hỏi: “ Lớp trưởng, cậu đang làm gì?”
Thẩm Ý: “Giết người.”
Tiêu Nhượng: “…”
Chuyện gì đang xảy ra, sao giọng lớp trưởng lại lạnh lùng như vậy?
Vừa mới nghĩ đến đó, bên kia lại truyền đến tiếng súng, cậu chờ tiếng động dừng lại mới cẩn thận hỏi: “Lớp trưởng, cậu lại giết người sao?”
Thẩm Ý: “ Ừ, giết xong rồi.”
Tiêu Nhượng: “…”
Mẹ nó, sát khí trên người con gái đáng sợ thật!
Thẩm Ý giết được ba người, cảm thấy sung sướng rơn người, việc thi đứng hạng ba cũng vứt ra sau đầu.
Đang thoả thích mãn nguyện, Phó Tây Thừa lại nói: “Vòng độc đang tiến lại, chúng ta chạy đi thôi.”
Vòng độc*, vòng độc là cái gì?
* Chú thích: Vòng độc (thuật ngữ trong game: vòng Bo): người chơi phải chạy vào trong vòng Bo thì mới an toàn, ai ở ngoài vòng Bo sẽ bị mất màu dần mà chết. Vì người chơi người càng ít đi nên vòng bo sẽ xuất hiện để thu nhỏ phạm vi bản đồ và hoạt động để các người chơi còn sống có thể tìm thấy nhau.
“Chính là vòng màu xanh lam đang tiến lại gần chúng mình, chỉ cần ở trong phạm vi màu xanh lam thì sẽ không ngừng mất máu, mọi người đều gọi cái đó là vòng độc.” Tiêu Nhượng nói.
Thẩm Ý kích mở bản đồ ở góc phải, quả nhiên thấy vòng tròn màu xanh ở bốn hướng đang thu hẹp không gian lại, họ đang ở ngay mép vòng tròn!
Thẩm Ý lập tức luống cuống, sao lại còn có thiên tai thế? Cô cho rằng chỉ giết người thôi là được rồi!
Cô vốn chính là lần đầu tiên chơi, lúc nãy cũng là hứng lên nên mới chơi được, bây giờ cô đã hoảng loạn nên càng rối. Thấy vòng lam không ngừng tiến gần tới mình, giống kết giới trong phim tiên hiệp, từ mặt đất cho đến không trung, rất nhanh sắp đem cô kéo vào trong đó, cô loanh quanh tại chỗ, không biết nên chạy hướng nào.
“Tiêu Nhượng! Tiêu Nhượng mọi người ở đâu! Tôi nên chạy như thế nào!”
“Tôi vừa đánh dấu một hướng trên bản đồ đó, cậu thấy được không? Chạy theo hướng đó!”
“Không thấy được! Dấu hiệu gì cơ, tôi không thấy gì cả!
Thẩm Ý hoảng loạn không thôi. Tiêu Nhượng bỗng nhiên nói: “Đừng tìm nữa. Tôi nhìn thấy một thứ, cậu đứng tại chỗ chờ, tôi tới tìm cậu!”
Thẩm Ý sửng sốt, lại nghe phía trước có tiếng động cơ ầm ầm, một chiếc xe thể thao đỏ tươi rẽ ngoặt ở trên đường phố, gầm rú phi đến. Cô còn tưởng là kẻ địch, súng đã nâng lên, xe thể thao dừng lại trước mặt cô, Tiêu Nhượng ngồi trên ghế điều khiển ấn loa, nói: “Lớp trưởng, lên xe.”
Thẩm Ý: “…”
Tiêu Nhượng thấy cô bất động, bèn hỏi: “Sao thế?”
“Đây, đây là cái gì”
“Câu không biết sao? Xe thể thao chứ còn gì.”
Vớ vẩn, đương nhiên cô biết, Thẩm Ý khiếp sợ nói: “Trò chơi này còn có xe? Thật sự có thể đi sao?”
Nói xong cũng thấy hơi thừa, không đi được thì sao Tiêu Nhượng lái đến tận đây được. Thẩm Ý thu súng lại, bò lên xe, vòng xanh cũng vừa lúc bao phủ bọn họ, toàn bộ hình ảnh đều biến thành một mảng màu lam, Thẩm Ý nhìn thấy máu không ngừng giảm, luôn miệng nói: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Chúng mình có phải sẽ chết hay không!”
“Không cần hoảng, ngồi yên, tôi đèo cậu đi!”
Tiêu Nhượng nói xong ấn tăng tốc, chỉ thấy dưới bầu trời xanh thẳm, xe thể thao nhanh như chớp, chở cậu và Thẩm Ý như mũi tên rời cung xông ra khỏi vòng tròn màu xanh!
Đến khi vòng tròn màu xanh cách xa ở sau người, Thẩm Ý rốt cuộc mới xác định đã tránh được một kiếp, cô khẽ thở phào. Cũng lúc này cô mới phát hiện, bởi vì khẩn trương móng tay của cô ấn lên màn hình đến mức hơi đau, không khỏi khiếp sợ, mình chơi game cũng quá nhập tâm rồi!
“Tôi đã bảo không sao đâu còn gì? Đừng sợ.” Tiêu Nhượng nói.
Thẩm Ý nhìn về phía cậu. Nam sinh lái xe, rõ ràng chỉ là mô phỏng, nhưng cô lại tưởng tượng ra dáng vẻ Tiêu Nhượng lái xe.
Còn có vừa rồi, cậu mở cửa xe thể thao dừng lại trước mặt cô, đón cô lên xe, cứu cô lúc nước sôi lửa bỏng.
Khi đó căng thẳng quá nên không chú ý, nhưng bây giờ nghĩ lại, thật sự có chút ngầu…
“Lớp trưởng?” Có lẽ là thấy cô không phát ra tiếng, Tiêu Nhượng gọi lại lần nữa.
Thẩm Ý xốc lại tinh thần, không khỏi ảo não không biết mình nghĩ linh tinh thế làm gì, vì che giấu nên hỏi: “À mà, sao chỉ có cậu thế, hai người bọn họ đâu?”
“Xe này chỉ ngồi được hai người, cho nên tôi tới đón cậu, bọn họ chạy trước rồi.”
“Không sai.” Phó Tây Thừa bất thình lình mở miệng: “Bọn anh không có phúc ngồi xe, chỉ có thể chạy.”
“Biết là tốt.” Tiêu Nhượng nói: “Hiếm lắm lớp trưởng mới đến một chuyến, anh để em đưa lớp trưởng đại nhân đi hóng gió, làm hết bổn phận của chủ nhà một lần đi.”
Khi bọn họ nói chuyện, xe thể thao đi qua một vùng đồng nội, hai bên cỏ cây tươi tốt, gió nhẹ thổi qua, Thẩm Ý ngồi trên xe, nhìn phong cảnh phía trước, thế nhưng thực sự có ảo giác ngồi xe hóng gió.
“Mỗi lần nhìn thấy xe đều kích động như vậy, thích như vậy sao không mua một chiếc thật mà đi, đỡ phải thử trong trò chơi cho đỡ ghiền.” Phó Tây Thừa nói.
“Em muốn mua đấy chứ, nhưng bằng lái em vẫn chưa có, mua cũng không đi được.”
“Sắp rồi, chờ cậu đủ mười tám có thể thi bằng lái, đến lúc đó muốn mua xe nhất định phải gọi anh, anh tham mưu cho cậu.”
Phó Tây Thừa thích xe có tiếng trong giới, thù lao đóng phim một nửa đều lấy để mua xe, hồi đại học còn tham gia giải đấu đua xe.
Tiêu Nhượng cười nói: “Đương nhiên, em đã liệt kê anh vào danh sách đi xem xe lâu rồi!”
Tiết tấu cứ như vậy một bên giết người một bên nói lung tung, ván đấu rất nhanh đã trôi qua nửa tiếng, căn cứ hiển thị ở bên góc phía trên bên trái, còn 7 người sống. Trừ 4 người bọn họ, nói cách khác muốn thắng, bọ họ phải giết ba người nữa.
Họ cứ vừa giết người vừa nói mấy chuyện linh tinh như thế, chẳng mấy chốc mà nửa tiếng đã trôi qua. Theo ghi chú ở góc trái màn hình, 93 trong số 100 người nhảy dù xuống nơi đây đã chết, chỉ còn lại 7 người sống. Nhóm họ đã chiếm hết 4 người, nói cách khác, họ cần giết thêm 3 người nữa để thắng.
Vòng độc càng co càng nhỏ, cuối cùng mọi người đều bị buộc phải đến cùng khu vực. Tiêu Nhượng nói: “Bây giờ thật sự phải trốn kĩ, ba người kia nhất định chỉ ở gần đây thôi, họ cũng muốn giết chúng ta. Có thể chơi đến bây giờ đều có bản lĩnh, bị bọn họ theo dõi trước sẽ nguy hiểm.”
Thẩm Ý nghe cậu nói đâm ra càng căng thẳng, chỉ cảm thấy đâu đâu cũng nguy hiểm, vừa định hỏi lại đã nghe tiếng súng vang, sau đó màn hình hiển thị: “Đồng đội của bạn, Ánh sáng mặt trời khu Cảnh Hoa sử dụng AKM giết chết Đẹp trai số 1 Quan Đông.”
Phó Tây Thừa: “Xong, còn hai người.”
Tiêu Nhượng: “…”
Cậu tức giận nói: “Tên hai người hợp ghê nơi, anh em đấy phỏng? Không bằng kết nghĩa huynh đệ luôn đi?”
Rất nhanh, Kha Tinh Phàm cũng dùng súng giết một người chơi khác, thế là chỉ còn một người.
Thắng lợi trước mắt, Thẩm Ý cả người kích động, Kha Tinh Phàm và Phó Tây Thừa chia ra tuần tra ở gần đó, Tiêu Nhượng cũng vác súng tìm kiếm. Thẩm Ý ở ngay sau cậu, bỗng nhiên lại nghe được một loạt tiếng súng kịch liệt!
Chờ tiếng súng kết thúc, cô mong chờ hỏi: “Thế nào, giết chết không?”
Phó Tây Thừa bình tĩnh nói: “Đã chết. Anh bị giết chết.”
Thẩm Ý: “???”
Cô lúc này mới phát hiện, màn hình hiển thị đồng đội của bạn Ánh sáng mặt trời khu Cảnh Hoa đã bị giết!
Thẩm Ý hoảng sợ. Bởi vì lần đầu chơi trò này, cô cũng lần đầu tiên thấy đồng đội “chết”, điều này khiến cô kinh ngạc không thôi.
Phó Tây Thừa mắng: “Mẹ nó, cái thằng khốn kia trốn kĩ vãi! Anh còn chưa nhìn thấy gì đã bị bắn thủng mấy lỗ rồi!”
Tiêu Nhượng: “Tinh Phàm ông ở đâu, cũng bị bắn chết sao?”
Kha Tinh Phàm: “Tôi không bị giết, nhưng tôi rơi vào vòng độc. Không chạy kịp.”
Cứ thế chỉ còn lại hai người họ!
Thẩm Ý đột nhiên thấy ý thức trách nghiệm của mình nặng thêm. Suy nghĩ “có một tay súng thiện xạ đang trốn đâu đó” khiến cô thần kinh căng thẳng. Thẩm Ý ghì chặt súng, xoay người quan sát 360o, sợ chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị đánh lén như Phó Tây Thừa.
Nhưng mà cho dù có cẩn thận đi nữa thì vẫn có lúc không phòng được. Trong một lần xoay người, vẫn có một phát súng trúng bả vai cô! Thẩm Ý lập tức hướng tới phía kia, lọt vào trong tầm nhìn là một khóm bụi cỏ rộng lớn, căn bản không thấy bóng người!
Giây tiếp theo, lại một phát súng bắn tới, ở giữa ngực. Máu của Thẩm Ý giảm chỉ còn lại một chút, cô quên tránh, phát súng cũng nổ từ phía đó, mãi cho đến khi Tiêu Nhượng hô to: “Lớp trưởng tránh đi!”
Cô giật mình, theo bản năng hướng sang bên trái. Gần như cùng lúc khi cô đang né, có một bóng người từ bụi cỏ nhảy ra, như con báo linh hoạt vọt tới bên cạnh cô, hắn toàn thân mặc đầy mảnh vải màu xanh lục, khó trách vừa rồi cô không thấy hắn!
Thẩm Ý không nghĩ tới còn có trang bị kiểu này, chấn động cứng cả người. Thấy hắn ta lại giơ súng một lần nữa nhắm ngay đầu cô, cô không làm được gì, chỉ đành nhắm mắt lại chờ chết.
Pằng!
Một tiếng súng vang lên. Rồi yên lặng.
Thẩm Ý một lúc sau mới thử mở mắt ra, lại phát hiện mình vẫn đứng nguyên vẹn tại chỗ, trước mặt là một chiếc thùng phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, mà Tiêu Nhượng đứng cách đó không xa, vẫn duy trì tư thế bắn súng. Thấy cô, cậu xoay người hướng về bên này ra hiệu, giống như đang cười
“Đồng đội của bạn Đa tạ Đa tạ khách sáo rồi sử dụng súng tự động M416 giết chết Johnson.”
Giây tiếp theo, hình ảnh biến mất, màn hình hiện lên dòng chữ to: Đại cát đại lợi*, đêm nay ăn gà!
*Đại cát đại lợi: mọi thứ may mắn, thuận lợi, tốt lành.
“A a a a!!!” Thẩm Ý hứng thú hưng phấn kêu lên: “Chúng mình thắng rồi!!! Chúng mình thắng!!!
“Đúng! Chúng mình thắng!!!” Tiêu Nhượng cười nói.
Nếu trong trò chơi có thể ôm nhau, Thẩm Ý hoài nghi chính mình có thể kích động đi lên ôm lấy Tiêu Nhượng.
Phó Tây Thừa cười thở dài: “Thắng là tốt rồi, anh với Tinh Phàm coi như hoàn thành sứ mệnh, giúp đỡ người nào đó mang em gái ăn gà…”
Thẩm Ý sửng sốt, Tiêu Nhượng lập tức ho khan vài tiếng, Phó Tây Thừa nói: “Được, anh không nói nữa. Nói tiếp người nào đó lại tức giận.”
Thẩm Ý vẫn có phần hoang mang, Kha Tinh Phàm thở ra một hơi rồi nói: “ Trợ lý gọi tôi, tôi phải đi chuẩn bị đây. Out nhé.”
“Anh cũng out.” Phó Tây Thừa nói: “Bữa tối gặp được em gái xinh người bản địa, anh đã hẹn người ta đi uống rượu dạo bãi biển rồi, phải đi hưởng thụ cuộc sống về đêm của mình đây… Lớp trưởng, lần sau có cơ hội lại chơi cùng nhau nhé!”
Liên tục hai người rời đi, trong đội chỉ còn lại Thẩm Ý và Tiêu Nhượng. Bỗng nhiên biến thành hai người cùng một chỗ, Thẩm Ý nghĩ đến một buổi tối hồi hộp bất ngờ, chỉ cảm thấy tim đập nhanh.
“Vui không?” Tiêu Nhượng hỏi.
Thẩm Ý dừng một chút, dùng sức gật đầu: “Ừ!”
“Vui thì ngủ đi. Nghỉ ngơi một đêm cho khoẻ, sáng mai dậy, cậu vẫn là lớp trưởng ngầu đét có thể khiến Trần Dao Dao nghẹn họng. Ủ rũ không thích hợp với cậu.”
Thẩm Ý sửng sốt một lúc mới hiểu được cậu đang nói gì: “Việc hôm đó, cậu cũng biết?” Việc cô và Trần Dao Dao cãi nhau chưa từng nói cho cậu, cô cho rằng cậu không biết…
“Lúc ấy tôi ở ngoài cửa nên nghe được. Nói thật, tôi chắc phải đưa cho cậu một bảng tên, bên trên viết ba chữ to ‘Vua cãi nhau’.”
Thẩm Ý phì cười.
Hai người đồng thời im lặng, trong kênh có thể nghe được tiếng nhau hít thở. Một lát sau, Tiêu Nhượng nói: “Vậy, ngủ ngon nhé, lớp trưởng.”
Nói xong, cậu định tắt mic, Thẩm Ý lại bỗng nhiên hỏi: “Tiêu Nhượng, cậu… Khi nào cậu về?”
Vừa hỏi xong cô liền hối hận, cô điên rồi sao? Sao lại đột nhiên hỏi cái này? Nghe như kiểu rất chờ mong điều gì đó…
Hơn nữa, Tiêu Nhượng đã bắt đầu đóng phim thì chắc chắn trước khi quay xong sẽ không trở về trường học, cô hỏi có ý nghĩa gì đâu?
Ở đầu dây kia, Tiêu Nhượng cũng hơi ngạc nhiên. Giọng cô gái rất khẽ, nhẹ như lông chim, nhẹ nhàng cào qua trái tim cậu.
Im lặng vài giây, cậu nói: “Cuối tháng này Thất Trung sẽ tổ chức 160 kỷ niệm thành lập trường, có lẽ tôi sẽ về diễn một bài.”
Thẩm Ý sửng sốt, vui vẻ nói: “Thật hả? Kỷ niệm ngày thành lập trường cậu sẽ về à?”
“Trường học có mời, tôi còn chưa trả lời chắc chắn với bên trường, còn phải xem lịch trình khi đó nữa.” Thật ra, người đại diện không muốn cậu đi đi. Thời gian quay phim gấp rút, vừa đi vừa về sẽ tốn thời gian.
Nói xong, hai người lại im lặng.
Một lát sau, Tiêu Nhượng nói: “Vậy tôi out nhé.”
Lần này Thẩm Ý không ngăn cản. Tiêu Nhượng rời khỏi đại sảnh, cô cũng thoát khỏi trò chơi, đặt di động xuống bên cạnh. 30 giây sau, màn hình tối sầm lại.
Cô ngả về sau, nằm trên chiếc đệm mềm mại, thật lâu sau mới nghiêng người nhìn về phía bầu trời đêm ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Ngủ ngon, Tiêu Nhượng.”HẾT CHƯƠNG 24