Đêm đến, một bóng đêm nhẹ nhàng len lõi qua hàng phòng thủ trong phủ công chúa. Chợt thân ảnh đó đứng lại, ngoắt tay về phía buội cây. Từ trong bụi cây phóng ra hai thân ảnh. Một lớn một nhỏ.
- An Vy! Tỷ không muốn nói nhiều!- Một giọng nữ khá cao, lạnh băng cất lên.
- Muội...muội...!- Tiếng cô bé lấp bắp. Kì này chết thật rồi.
Thân ảnh kia khẽ cười. Có lẽ cô đã đánh giá thấp vị tỷ tỷ trước mặt rồi.
- Ta là công chúa!- Cô khẽ cười nhẹ.
Ái Khuê lạ lẫm nhìn Nguyệt Cầm. Lần đầu tiên có người gặp cô mà không thi hành lễ.
- Không phải chúng ta là tỷ muội sao?- Giọng Nguyệt Cầm bình thường đến kì lạ.
Mặt Ái Khuê chợt đanh lại. Chỉ mới quen hoàng huynh của ta thôi mà. Kiêu ngạo quá.
Như đọc được suy nghĩ ấy, Nguyệt Cầm nhếch mép.
- Chúng ta từng gặp nhau rồi! Công chúa không nhớ?