Mười Năm

Chương 78: Báo cáo ông xã

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói về khóa tập huấn quân sự của Mạnh Tiểu Bắc, mỗi ngày hoạt động chủ yếu là luyện tư thế đứng nghiêm, đi đều, đội hình đội ngũ, sau đó chạy vòng tròn, vượt chướng ngại đơn giản, lăn lê bò toài, quá trình gian khổ nhất vào cuối đợt huấn luyện chính là huấn luyện dã ngoại.

Ngoài huấn luyện các thứ ra thì bọn họ phải viết báo cáo cảm tưởng, ghi lại những việc đã qua, phân tích mâu thuẫn và sự thiếu kiên định trên phương diện tín ngưỡng tư tưởng, thể hiện sự ủng hộ, trung thành và kiên tâm với nhà nước, vân vân mây mây. Mỗi ngày quanh ra quẩn lại đúng 3 địa điểm: doanh trại – sân tập – nhà ăn, cuộc sống sinh hoạt vừa cứng nhắc, rập khuôn lại vừa vô vị bình yên, song tiếng quân ca cùng những khẩu hiệu vang dội hào hùng đó như liều thuốc giúp cho trái tim, linh hồn xúc động, nông nổi bất an từ từ dịu yên, tĩnh lặng và kiên định hơn… Tại nơi trú quân, chuyện huấn luyện tập duyệt đội hình cũng khá thuận lợi suôn sẻ, mỗi ngày chỉ có một vài người bị té xỉu phải đưa tới phòng y tế truyền nước. Song đó còn bình thường chán, chứ vụ huấn luyện dã ngoại ở vùng núi phải 10km mới kinh khủng như muốn giết người kìa! Ánh nắng chói chang như muốn thiêu da đốt thịt, chiếu xuống vùng đồi núi hoang dã ở ngoại thành khiến một đám sinh viên bị cháy nắng đen như than bóc nõn, lưng vác balo to gian khổ hành quân. Mới đầu huấn luyện viên còn có thể ra hiệu cho mọi người hô khẩu hiệu và hát quân ca, sau đó đi được một phần ba chặng đường, tiếng hô khẩu hiệu yếu dần, chẳng ai buồn hô nữa; đi thêm hai dặm đường nữa, đội hình đội ngũ hoàn toàn tan tác! Từ phía xa xa nhìn lại, đám sinh viên như mấy bãi phân loãng mà những chú dê hoang trên đồng ruộng thải ra, thưa thớt lác đác, người đầu hàng đã chẳng thể tìm thấy người cuối hàng ở đâu.

Đám sinh viên ở cuối từ lúc nào không hay đã tách khỏi đội ngũ tụt về phía sau, không đi nổi nữa, ngồi trên chiếc xe tải to nhờ họ chở đi, giả vờ là bị xe làm tách đoàn.

Mạnh Tiểu Bắc là một trong số ít những thành viên phía trước giữ vững đội hình đội ngũ, không tụt lại phía sau, hoàn thành toàn bộ hành trình, giữ vững mặt mũi, vẻ vang cho “gia đình quân nhân” nhà cậu.

Cậu đi những bước nhanh như chạy, giày đá bóng không theo kịp bước chân mau mải của cậu, trong lúc cậu không để ý từ trong giày rơi ra một miếng băng vệ sinh.

Mạnh Tiểu Bắc ngớ người: “Ớ…”

Lâm Thạc phía sau suýt nữa giẫm lên, vừa nhận ra là đồ gì vội vàng nhảy ra né. Cậu chàng hướng nội đỏ bừng cả mặt, còn chưa từng mó qua mấy vật phẩm cá nhân của đám con gái bao giờ.

Huấn luận viên Tiểu Phương quay đầu nhìn: “Ái da cái thằng nhãi này, ai bảo em nhét cái này vào trong giày đó?!”

Mặt Mạnh Tiểu Bắc dày như thớt, thẳng như ruột ngựa nói với huấn luận viên: “Có người dạy em ạ.”

Trước mặt bao người, cậu quay đầu chạy lại, nhặt băng vệ sinh nhét vào giày một lần nữa, chân thoải mái mới quan trọng chớ còn thể diện tính sau.

Mạnh Tiểu Bắc vừa mới trúng tuyển vào trường đã được ngay giáo viên chủ nhiệm bọn cậu bổ nhiệm làm Ủy viên tuyên truyền văn nghệ, chắc hẳn trước đây đã từng xem qua hồ sơ của cậu. Trong thời gian huấn luyện quân sự, mỗi ngày người đại diện, bắt nhịp dẫn dắt cho đám nam sinh ca hát là cậu, rồi cùng tiểu đội nữ đối diện thi hát, đến chuyện viết bảng tin cũng do cậu phụ trách, mỗi ngày thu thập thông tin viết bài và viết vè, vẽ trên bảng đen.

Tiểu đội trưởng Tiểu Phương dắt theo tiểu đội tìm chỗ râm mát trong nơi đóng quân của xe tăng, mãi mới tìm được một chỗ thì lại nhìn thấy ngay La Tiểu Hổ: “La Tiểu Hổ, lại là cậu, đây là chỗ râm mà tiểu đội tôi xí trước rồi!”

Tiểu đội trưởng của tiểu đội nữ là huấn luận viên Tiểu La có gương mặt trái xoan nhỏ nhắn. Hắn đội mũ quân đội, cười đểu với Tiểu đội trưởng Phương: “Phương Thành Lượng, ể, chỗ này có viết tên cậu đấy chắc?”

Phương Thành Lượng: “Tiểu đội nữ bọn cậu ăn bơ làm biếng, nhàn nhã như vậy mà còn chuyên nhắm chỗ râm mát cướp, đúng là chẳng ra làm sao!”

La Tiểu Hổ: “Tiểu đội nam các cậu thích phơi nắng lắm cơ mà, sang bên kia mà phơi nắng bước đều trước mắt Đại đội trưởng ấy.”

Huấn luyện viên Tiểu Phương quay đầu hô vang: “Hát quân ca, hành khúc một lần nữa, đè bẹp tiểu đội nữ cho tôi, hôm nay tiểu đội chúng ta đi ăn cơm trước!”

Huấn luyện viên Tiểu La cười nhạt, cười đến là xấu xa, hất đầu: “Các bạn nữ! Diệt sạch các bạn nam cho tôi! Trong lúc huấn luyện quân sự, các bạn mà không trị được các bạn nam thì trong suốt bốn năm đại học sau này các bạn chỉ có thể chịu cảnh bị các bạn nam ăn tươi nuốt sống thôi!… Tôi đã trải qua hết rồi, kinh nghiệm đầy mình luôn!!!”

Hai đội hình ra sức lấy giọng điên cuồng hát vang các khúc quân ca: Một hai ba bốn, Tập bắn trở về, Đội ngũ chúng ta tựa như ánh dương, Tôi là cây bạch dương nhỏ trong doanh trại. Thỉnh thoảng Tiểu đội trưởng La vênh vang đắc chí quay qua phía Tiểu đội trưởng Phương ngoắc ngoắc tay, nói: “Buổi tối mời cậu uống bia!”. Ánh mắt dưới vành mũ của Tiểu đội trưởng Phương nghiêm túc, đứng đắn, cực ngầu liếc đối phương xem thường. La Tiểu Hổ cười hềnh hệch đi đến, kề vai sát cánh, kéo riết chiến hữu thân thiết chí cốt của mình lại kề tai thì thầm.

Tiểu đội trưởng Phương mày rậm mắt to, là đàn ông phương Bắc, cơ thể và cánh tay mạnh mẽ rắn chắc: “Hừm, từ hồi ông làm tiểu binh đã đè được cậu, suốt ba năm đều áp được cậu, sao nào, cậu không phục hử, cậu dám không phục?!”

Tiểu đội trưởng La dùng khuỷu tay ghìm chắc đối phương, cong miệng cười: “Được rồi được rồi, tôi phục…”



Chạng vạng hát xong quân ca, cả tập thể vào nhà ăn ăn cơm tối, luyện tập suốt cả ngày khiến bọn họ đói tới co giật rồi! Thức ăn chủ yếu của mỗi thằng con trai như Tiểu Bắc chính là bốn cái bánh bao không, thức ăn phân vào mấy khay đồ ăn quả thực không đủ nhét kẽ răng.

Ngày đầu tiên vào lúc ăn cơm tối, Tiểu đội trưởng Phương hỏi: “Trong tiểu đội có sinh viên người Hồi không?”

Lúc đầu, Mạnh Tiểu Bắc không tính nói gì, cậu thích cùng các anh em trong đội vừa ăn cơm vừa cười đùa thân mật, chứ đùa một mình thì chán chết.

Song khi cậu rướn cổ, liếc đôi mắt hí ngó thấy thức ăn trên bàn người dân tộc Hồi ở xa xa là gì, Mạnh Tiểu Bắc liền bước ngay ra khỏi đoàn, trước hết thảy ánh mắt ao ước, ghen tị, tức giận cùng đe dọa bừng bừng như lửa của anh em, cậu thản nhiên lao về phía bàn ăn nhỏ của dân tộc Hồi. Mấy cái như tình nghĩa anh em đồng bào ấy mà, làm sao mà bằng lợi ích thực tế của mấy khay thịt dê, thịt bò thơm lừng kia được!

Vương Vũ Huy trải qua cuộc sống kiểu chế độ xã hội cũ, ăn liền mấy ngày đậu dải, dưa chua xào thịt băm, mỗi ngày đều ăn chẳng đủ no, như sắp khóc tới nơi: “Kỳ thị! Đù mẹ đây đích thị là phân biệt đối xử! Mạnh Tiểu Bắc ngày ngày được ăn thịt bò hầm khoai tây với thịt dê quay, một miếng thịt bò to đùng đoàng!”

Vài ngày liên tục ăn thịt bò, lại cộng thêm huấn luyện gian khổ, cuối thu nắng gay nắng gắt, trên mặt Mạnh Tiểu Bắc nở hoa tưng bừng, con trai hay nóng trong người, hỏa vượng, bị nhiệt, trong miệng đau đớn.

Buổi tối Mạnh Tiểu Bắc lấy nước lạnh rửa mặt, cọ tới vết sưng to đùng trên mũi, đau ơi là đau, vừa soi gương một cái đã chẳng thấy bộ dáng đẹp trai đâu cả, huấn luyện khiến cậu đen nhẻm, gầy nhom.

Có một lần Mạnh Tiểu Bắc dựa vào chức danh Ủy viên tuyên truyền của mình, lén lút tìm huấn luyện viên tính đi cửa sau: “Tiểu đội trưởng, em muốn nhờ thầy một chuyện, chẳng là hôm nay nhà ăn cho các thầy ăn thịt kho tàu, sườn lợn, rồi còn thịt xé xào hành, thầy để cho em một phần, em lấy thịt dê hầm đổi với thầy!”

Huấn luyện Phương nhìn cậu chằm chặp: “Sao vậy? Em là người dân tộc Hồi cơ mà? Mấy thứ em ăn chúng tôi còn không ăn được kìa!”

Mạnh Tiểu Bắc mặt dày mày dạn nói: “Nhiều ngày lắm rồi mà em không được ăn thịt lợn, em muốn ăn một chút ạ.”

Huấn luyện Phương quạt đầu cậu: “Tính gây chuyện gì hử, ông đây phạt em tếch về đội ăn cơm tập thể em tin không?”

Mạnh Tiểu Bắc nhân thời gian nghỉ ngơi mỗi tối vẽ phác họa chân dung cho mấy vị huấn luận viên, khiến mấy Tiểu đội trưởng hớn hở vui vẻ. Phương Thành Lượng dùng ánh mắt tỏ ý bằng lòng, La Tiểu Hổ tự mình chấp hành, lén lút lấy suất thịt kho tàu từ nhà ăn cho Mạnh Tiểu Bắc.

Con trai Học viện Mỹ thuật có tài, ở trong khu tập huấn quân sự cũng mang theo bảng kẹp giấy vẽ cùng dụng cụ vẽ, trong doanh trại vẽ tranh tả thực, coi súng ống, đại bác, xe tăng làm vật mẫu, dùng bút chì và bút máy kí họa nhanh. Bình Cốc là nơi sản xuất đào, nơi cung cấp phần lớn đào cho Bắc Kinh chính là ở đây. Nửa ngày cuối tuần là thời điểm được nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe, Tiểu đội trưởng Tiểu Phương và Tiểu La dẫn mấy nam sinh ở tiểu đội bọn họ ra sau núi trèo cây, lén trộm đào ăn… Cũng vào cuối tuần, bọn họ có một lần xếp hàng để gọi điện về cho người nhà, mỗi người chỉ được nói chuyện vài phút.

Thiếu Đường đi công tác bên ngoài nên trong nhà không có ai, Mạnh Tiểu Bắc dùng nửa phút để gọi nhắn cho Thiếu Đường: [Nhớ cha], một phút sau gọi cho bà nội báo bình an khỏe mạnh, thời gian còn lại cậu gọi cho Lượng Lượng.

Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Trường học bọn mày huấn luyện quân sự ở Xương Bình mà phải không, sao mày được về trước vậy?”

Kỳ Lượng đáp: “Tao có giấy khám bệnh được cấp từ bác sĩ nên được nghỉ, sau khi nghỉ thì quay lại tập tiếp! Ông đây huấn luyện quân sự thì thực chất có huấn luyện cái mẹ gì đâu, mỗi ngày lau chùi ghế dài, ngồi dưới tán cây, hê hê, ngó bọn nó tập huấn!”

Mạnh Tiểu Bắc: “Mày bị bệnh? Bệnh gì?”

Kỳ Lượng nói mà chẳng hề biết ngượng: “Tao bị chứng viêm tuyến tiền liệt, còn là đột phát, viêm cấp tính!… Bữa đó đứng phơi nắng một cái, tao khát nước, bị thiếu nước là phát bệnh liền, không đi tiểu được, đau chim, sau đó tao đến phòng y tế xin giấy nghỉ. Rồi sau giáo viên chê tao mỗi ngày ở sân huấn luyện ăn không ngồi rồi chẳng làm mẹ gì, sung sướng nhàn hạ, ảnh hưởng đến tinh thần tập luyện hăng hái của bạn học, nên đuổi thẳng cẳng tao!”

Mạnh Tiểu Bắc không thể tin nổi: “Ông nội tao sáu mươi tuổi mới bắt đầu bị viêm tuyến tiền liệt, mày còn chưa tới 20 đâu đó Lượng Lượng, thế mà mày đã mắc phải bệnh của người già rồi!”

Kỳ Lượng hỏi: “Bọn mày huấn luyện khổ lắm hả?”

Mạnh Tiểu Bắc gật đầu: “Cực khổ, tao gầy đi những 5 kí lô rồi nè, tình hình này cha nuôi mà có nhìn thấy tao chắc cũng không nhận ra nổi.”

Kỳ Lượng nói: “Tiểu Dật Dật tri kỷ nhà tao còn nấu canh bồi bổ cho tao kìa, chắc để bổ thận cho tao đây mà! Mạnh Tiểu Bắc, mày nhớ mà giữ sức khỏe nhé!”

Mạnh Tiểu Bắc tức đỏ cả mắt, gằn giọng mắng trong điện thoại: “Mày đúng là cần bổ thận thật, thận mày suy mà! Mau uống canh đại bổ của mày đi!!!”

Khi ấy, Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên trào lên nỗi nhớ thương Thiếu Đường.

Lượng Lượng có canh đại bổ để uống.

Nơi này có một người không bị suy thận, thận ông đây cực khỏe, hừng hực lửa rực đây này!

Trong thời khắc mệt mỏi khổ sở, không thể tránh khỏi việc nhớ nhung tha thiết tới người quan trọng, thân thiết nhất của mình, muốn được nghe thấy một câu cổ vũ, động viên của đối phương.

Ở đơn vị đóng quân Bắc Kinh, người nào người nấy đều đã nhẵn mặt quen thuộc, Thiếu Đường có khi nào sẽ đến thăm cậu không, chắc là không đâu… Hai tuần huấn luyện cuối cùng cực kỳ gian khổ, rất nhiều nam sinh không chịu nổi, cơ thể phản ứng dữ dội. Có người đang đứng nghiêm thì run lên té xỉu, có người bị sưng hàng loạt mụn nước lớn, có người sốt đùng đoàng, cảm cúm. Tối đến, tất cả các nam sinh bổ nhào lên giường ván gỗ cứng đơ, vểnh mông ngủ, y chang một hàng người chết. Sáng sớm, Tiểu đội trưởng Tiểu Phương đến đá, đạp cũng chẳng thèm tỉnh, cả phòng ầm ầm tiếng ngáy, như tiếng nổ khe núi, vang dội rung trời.

Trên sườn núi, lúc huấn luyện nằm phủ phục bò trên đất, bởi vì dây thần kinh vài ngón tay phải của Mạnh Tiểu Bắc bị suy thoái, nên bàn tay run rẩy không ngừng, không bám vững mặt đất.

Cậu nằm nghiêng người sau đó đứng thẳng lên rồi lại phủ phục tiến về phía trước, động tác chậm hơn so với người khác, tay phải không nâng nổi người chỉ có thể dùng lực của hai cánh tay. Trong đường nhìn từ khóe mắt, cậu thấy Vương Vũ Huy, Lâm Thạc đang vượt qua cậu, lao lên phía trước. Mạnh Tiểu Bắc là một trong vài thành viên cuối cùng đi đến điểm cuối, áo rằn ri ở khuỷu tay bị cọ mài đến rách tươm, thậm chí còn trầy cả da trong áo. Song cậu không xin nghỉ, không viết báo cáo rút, không thể làm mất mặt người nhà, không cho phép mình thua kém bất kỳ ai.

Lúc bọn họ ở sân tập bắn bắn súng, cả hàng nam sinh nằm nghiêng, đỡ súng trường nhắm vào bia bắn. Trong giây phút bóp cò, báng súng theo phản lực giật lùi đụng vào bả vai, nòng súng rung dữ dội, khiến mười ngón tay của Tiểu Bắc giống như bị xé rách, cực đau!

Một viên đạn bắn ra, bụi chỗ bia tập bắn mù mịt bay lên khiến cậu ăn phải cả miệng cát! Bên tai là tiếng súng vang giòn, cậu ngỡ như bản thân đang nằm trên chiến trường khói lửa.

Khi Mạnh Tiểu Bắc còn chưa tham gia huấn luyện quân sự, cậu còn chưa thấu hiểu được sự gian khổ của những người làm quân nhân như Thiếu Đường trong suốt mấy năm nay. Trước đó, mỗi khi cậu về Tây Sơn “thăm người thân” đều giống như đi dạo công viên, đi chơi mà thôi. Hình tượng Thiếu Đường trong mắt cậu vô cùng cao lớn oai phong, chói lọi rực rỡ, trong sân huấn luyện phóng khoáng điêu luyện, nhanh nhẹn mạnh mẽ, như thể người sắt không biết đau đớn là gì. Bên dưới Thiếu Đường có tới vài trăm tiểu binh, những chàng trai với khuôn mặt mạnh mẽ dũng cảm nhưng cũng tràn đầy sự ngây thơ, khờ khạo. Họ kéo dây thừng to bằng cổ tay từ sân thượng tầng bảy tầng tám nhảy xuống, tay không vượt qua những bức tường cao vút, chiến đấu anh dũng cứu người, không tiếc thân mình, xả máu hy sinh… Bao giọt mồ hôi, vinh nhục đằng sau những người đàn ông ấy, vô vàn khó khăn thử thách lòng dũng cảm và tính mạng ấy, người thường ai hay?

Giờ đây, ở doanh trại cậu chịu khổ hơn một tháng, Mạnh Tiểu Bắc mới ngộ ra, mới thấu được, từ tâm hồn cho tới cơ thể đều trưởng thành hơn hẳn. Da tay cậu trở nên thô ráp, thế nhưng bị cọ mài đến thô ráp mạnh mẽ hơn không chỉ là da dẻ xương thịt trên cánh tay mà còn là linh hồn. Bây giờ Thiếu Đường là sĩ quan, quân hàm lại rất cao, trên vai đeo quân hàm có sọc có sao (170), cũng có máu mặt uy danh. Song trước ấy, anh cũng chẳng hề được hưởng tí sái nào của họ hàng cha chú là cán bộ cao cấp, cũng không hề dựa vào lợi thế thân phận mình mà như bao người khác, đi từ cấp thấp nhất, vị trí tiểu binh từng bước từng bước, vượt bao gian khổ vươn lên, cố gắng hơn mười năm leo lên được vị trí bây giờ. Trên ngón trỏ và ngón giữa của Thiếu Đường và cả bàn tay anh đầy những vết chai cứng mờ mờ màu vàng, sau lưng và trên eo đều có vết thương.

170. Quân hàm có sọc có sao thuộc về sĩ quan cấp úy và cấp tá:



Hơn hai năm trước, hai người đã trải qua “đêm đầu tiên.”

Sau đó, Thiếu Đường cau mày trách cậu, bảo bối bây được lắm. Suốt bao nhiêu năm rồi ông đây ở trong bộ đội huấn luyện chạy vượt chướng ngại vật, từ trước tới giờ chưa bao giờ bị đám tiểu binh mười tám mười chín tuổi vượt mặt, chỉ có lần này, ngày hôm sau kiểm tra trong đội, ông tay không trèo tường suýt nữa thì không trèo qua nổi, lúc chạy qua cầu bị chệch chân rơi tòm xuống sông!!! Ông đây vác mông đau chạy, chạy đến mức bắp đùi bị chuột rút, cẳng chân chệch choạc. Trước đây lần nào ông cũng chạy nhanh nhất, chỉ có mỗi lần này ông xếp thứ ba, ấy thế mà bị hai thằng tiểu binh vượt qua, mất hết mặt mũi.

Lúc ấy Mạnh Tiểu Bắc vô tâm vô tính, càn rỡ cười to, tự cho là mình giỏi lắm, cảm thấy bản thân vô cùng oách, có thể làm cho Thiếu Đường nằm sấp xuống.

Sau này nghĩ lại, cậu lại càng thêm kính trọng, sùng bái và tha thiết nhớ nhung đối phương. Người dữ dội ngầu nhất vẫn là người đàn ông của cậu, kiên cường oai phong, nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Đêm đầu tiên mông bị cậu làm tới mức chảy máu, nứt cả ra, thế mà vẫn còn sức dẫn tiểu binh chạy vượt chướng ngại vật, lăn lê bò trườn, đàn ông bình thường liệu có làm được không?! Có bản lĩnh ấy không?!

Từ mùa thu năm nay Thiếu Đường bắt đầu bộn bề công việc, thường xuyên đi công tác ở Thượng Hải, Quảng Đông, Thâm Quyến, rất ít khi ở nhà.

Dẫu cho hai người ở trong cùng thành phố, ở chung một nhà nhưng phần lớn thời gian chẳng nhìn thấy mặt nhau, dường như cùng rơi vào nỗi tương tư đau khổ thăm thẳm. Tình cảm càng đậm sâu, thì từng phút từng giây được ở bên nhau lại càng trở nên ngắn ngủi ít ỏi.

Ngày cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự, sáng sớm đại đội tổ chức đại hội tổng kết biểu dương, sau đó về ký túc xá thu xếp hành lý, buộc chăn đệm chắc vào ba lô. Một đội nam sinh khiêng chăn, mỗi người xách một cái túi lưới, bên trong là tô cơm cùng với chậu rửa mặt kêu leng ka leng keng!

Giữa trưa, lúc ăn cơm xong, ở trong sân tập xếp đội ngũ nghiêm chỉnh lần cuối cùng, hô khẩu hiệu, hát quân ca, đám “dân quân dự bị” chính thức tốt nghiệp!

Lãnh đạo đi ra từ trung đoàn, đón tiếp khách tới đây tham quan.

La Tiểu Hổ để tay sau lưng đi bộ qua, cánh tay thoải mái khoác lên vai Phương Thành Lượng, đôi bên cùng quay qua nhìn: “Coi bên kia kìa, người đàn ông đang đi tới đó!”

Tiểu đội trưởng Phương hỏi: “Người đó đó hả? Còn rất trẻ mà quân hàm đã lên hai sọc, mà hình như cấp bậc là thượng tá hay trung tá gì đó, lập được công lớn phải không?”

Tiểu đội trưởng La kề tai thủ thỉ với chiến hữu: “Nghe nói là bạn học của lãnh đạo chúng ta hồi học ở Học viện quân sự, người của Tổng tham mưu, chà chà, coi bộ cực đỉnh đó nghen…”

Từ trong đội ngũ, Mạnh Tiểu Bắc ngó nửa khuôn mặt ra nhìn, bỗng ngẩn cả người, đăm đăm dõi mắt về người nơi xa xa.

Thiếu Đường đến rồi.

Thiếu Đường mặc quân trang, đôi mắt dưới vành mũ như phát sáng, ánh mắt ấm áp trang nghiêm, trò chuyện sôi nổi cùng vài vị lãnh đạo trong bộ đội.

Chuyện tập huấn quân sự của Mạnh Tiểu Bắc, Hạ Thiếu Đường hoàn toàn chẳng hỏi tới, không hề dựa vào những mối quan hệ thân thiết đi cửa sau tới thăm.

Chẳng phải chỉ là tập huấn quân sự thôi sao? Con anh cũng nào bé bỏng gì nữa, sớm muộn gì cũng phải đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, không thể cứ mãi dính chặt bên cha được. Lần này, lãnh đạo bên hậu cần của đội pháo binh chủ động liên hệ với Thiếu Đường, tìm anh bàn chuyện chớ không phải anh chủ động tới. Căn cứ pháo binh của bọn họ tự mở nhà máy, sản xuất dụng cụ thiết bị, lấy tài sản công nghiệp quốc phòng nuôi quân, giúp quân mạnh hơn, lấp vào những chỗ hổng của kinh phí bên hậu cần. Trong đội, lãnh đạo cử xe vào thành phố đón Thiếu Đường, khăng khăng muốn mời Thiếu Đường đến vùng núi ăn bữa cơm, nếm món ăn thôn quê mà căn cứ họ tự tay làm ra, rồi sau đó đến xem xét căn cứ công nghiệp quốc phòng của bọn họ. Bạn học với nhau, làm chuyện gì cũng dễ dàng, mời Thiếu Đường đến giúp làm trung gian, tìm công ty mậu dịch phụ trách việc xuất khẩu quân nhu yếu phẩm của bên hậu cần, phân phát theo chỉ tiêu định mức. Có xí nghiệp quân sự độc quyền rồi, có thể từ trong nội bộ chính phủ lấy được chỉ tiêu, đây chính là con đường kiếm tiền quan trọng nhất.

Thiếu Đường nói với lãnh đạo về căn cứ này: “Sản lượng của các anh rất lớn, cũng có khả năng tiếp nhận đơn đặt hàng số lượng lớn, chất lượng đạt tiêu chuẩn. Chỉ có điều, kẹt cái là bây giờ chỉ tiêu của nội bộ Tổng cục Hậu cần quân đội kiểm soát rất sít sao, có rất nhiều người có chân trong, có cửa lách lợi dụng, dùng đủ mọi con đường để ‘nới rộng’ chỉ tiêu.”

Lãnh đạo khéo léo nói nhỏ: “Ầy, Thiếu Đường à, tôi với cậu là bạn học cũ với nhau, tôi đang cần một ‘cửa’, bởi vậy nên mới bất đắc dĩ nhờ cậu giúp đó.”

Thiếu Đường chân thành nói: “Tôi rõ ý anh, song có những chuyện dẫu tôi có muốn cũng sợ chẳng làm được… Chuyện hợp pháp, bình thường hóa con đường này, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Mạnh Tiểu Bắc đội mũ rằn ri, hai má đen thui gầy sọp, bởi vì huấn luyện gian khổ nên khung xương bả vai cường tráng hơn hẳn, cả người thẳng tắp, tỏa ra khí thế sắc bén, không ngừng liếc mắt nhìn trộm người nào đó.

Vậy mà từ đầu tới cuối, Thiếu Đường chẳng hề ngó ngàng gì tới cậu.

Ánh mắt dịu dàng của Thiếu Đường nhanh chóng lướt qua đỉnh đầu cậu, lạnh nhạt thản nhiên như không, chẳng hề dừng lại, hoàn toàn bỏ qua cậu. Mạnh Tiểu Bắc thầm nghĩ hay do ông đây huấn luyện dữ quá nên giờ thay đổi quá nhiều, Thiếu Đường nhận không ra nhỉ?

Lãnh đạo vung tay, hô: “Phương Thành Lượng!”

Tiểu đội trưởng Phương lập tức đứng nghiêm: “Có!”

Tiểu đội trưởng La giọng nhỏ không giữ anh lại được: “Hầy…”

Tiểu đội trưởng Phương chạy một mạch qua, đứng nghiêm, chào theo tư thế quân đội, đón nhận nhiệm vụ. Lãnh đạo cười nhẹ với Thiếu Đường, biểu dương Tiểu Phương vài câu, nhác thấy hình như Thiếu Đường cũng đang cười. Tiểu đội trưởng Phương được khen mà sợ, nghiêm túc báo cáo tình hình huấn luyện của các sinh viên. Thiếu Đường vươn tay ghìm mạnh bả vai Tiểu Phương, ngón tay mạnh mẽ niết bóp, chắc chắn là ngầm ghìm đau đối phương, tính đánh đòn phủ đầu với Tiểu Phương đây mà. Dẫu sao Tiểu đội trưởng Phương cũng vẫn còn trẻ, bị khí thế, vẻ mặt cùng sức mạnh của Thiếu Đường trấn áp, tay chân cuống cuồng chẳng biết nên để đâu, cứ thế bị Thiếu Đường kéo đi theo sau trong vô ý thức.

Mạnh Tiểu Bắc: “…”

La Tiểu Hổ bắt chéo hai tay trước ngực, quay đầu nhìn thấy, mắng: “Làm cái gì vậy hử?!!!… Lại còn ôm eo nữa chứ!…”

Cuối cùng hôm nay, Thiếu Đường thực sự kìm được, cùng lãnh đạo đi một vòng quanh doanh trại, tham quan căn cứ hậu cần, không tìm Mạnh Tiểu Bắc nói chuyện.

Sau đó, các sinh viên xếp hàng lên xe, từ xa xa Thiếu Đường nhìn qua, đau đáu nhìn theo bóng lưng dong dỏng gầy teo của thằng con mình. Mạnh Tiểu Bắc lên xe ngồi xuống, Thiếu Đường hơi híp mắt lại nhìn cậu, ánh mắt nhuộm tràn nét cười, anh đứng thẳng tắp, tựa như cây tùng dương mạnh mẽ kiên cường cao vút bên đường, cực chói mắt. Anh cứ thế nhìn theo cảnh con mình tốt nghiệp đợt huấn luyện quân sự, suôn sẻ rời doanh trại.

Tiểu đội Phương vừa mới hớt hải trở về, ngay lập tức đã bị chiến hữu La Tiểu Hổ quặp bả vai, kề tai rầm rì, vừa chạy chậm vừa kéo đi suốt cả đường hỏi chuyện ban nãy!

La Tiểu Hổ lén nói với tiểu đội nữ rằng hắn và Phương Thành Lượng không phải đồng hương, về đây nhập ngũ vào cùng một năm, sau đó cùng nhau được thăng lên Tiểu đội trưởng, định bụng ba năm sau cùng nhau xuất ngũ. Sau khi xuất ngũ thì có thể sẽ không về quê hương nữa, anh em tốt bầu bạn cùng nhau, đi tới Thâm Quyến lập nghiệp. Ở Thâm Quyến có nhiều cơ hội, người làm thuê từ khắp các nơi đổ về, anh hùng không hỏi xuất xứ lai lịch, hai người tính bụng hợp tác làm ăn buôn bán, làm giàu phát tài!

Xe buýt đưa các học sinh về nội thành. Tới sẩm tối, Mạnh Tiểu Bắc đi từ trong trường học ra, chuẩn bị về nhà dịp cuối tuần thì nhìn thấy Thiếu Đường ở cổng trường.

Thiếu Đường đứng ở ngõ nhỏ đối diện, kéo kính râm hạ xuống dưới bầu mũi, lộ ra đôi mắt hơi híp lại, ngoắc ngoắc tay với cậu: Qua đây đi.

Vẻ mặt Thiếu Đường vững như núi Thái Sơn, rõ ràng là vừa vào doanh trại đã nhận ra cậu nhưng cố tình ngó lơ!

Mạnh Tiểu Bắc hưng phấn như muốn bay lên, sung sướng muốn phát điên, nghiêm chỉnh chạy những bước nhỏ tới, xốc cặp sách, đứng nghiêm. Dáng đứng cậu đúng tiêu chuẩn quân nhân, chân sau dậm vang một cái, tiến hành chào theo nghi thức quân đội.

Trên người cậu là đồng phục rằn ri vẫn còn dính đất cát, đầu đội mũ quân đội.

Trong mắt Thiếu Đường như dấy lên những tia lửa rực, đôi mắt sáng ngời. Trong nháy mắt theo phản xạ tự nhiên, Thiếu Đường vung tay gọn gàng lưu loát tạo thành đường cong đẹp đẽ trước mắt Tiểu Bắc, nghiêm túc đáp lại cậu cái chào quân đội, đẹp mắt và ngầu hơn hẳn.

Hai người đàn ông đứng thẳng tắp, cao lớn, ánh mắt nhìn thẳng về nhau.

Thiếu Đường hỏi: “Tập huấn tốt chứ hả?”

Giọng nói Mạnh Tiểu Bắc dồn nén, hơi nhỏ nhưng cực kỳ mạnh mẽ vững vàng: “Báo cáo ông xã, đã hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện một cách tốt đẹp! Hôm nay trong hội nghị còn được nhận hoa hồng khen tặng tiểu binh!!!”

Thiếu Đường tức khắc bật cười, đôi mắt đen như mực, khóe mắt vẽ nên nếp nhăn làm say đắm lòng người.

Anh khựng lại một chút rồi tiến lên ôm bả vai thằng con mình… Đang giữa ban ngày ban mặt, lại còn trên đường phố nên hai người không làm bất kỳ động tác thân thiết quá mức nào. Thiếu Đường ôm lấy Tiểu Bắc như ôm một chiến hữu anh em, mạnh mẽ xoa bóp xương bả vai, vỗ vỗ phía sau lưng. Mới niết mà anh đã cảm nhận được rõ xương khớp phía sau lưng cậu cực kỳ rắn chắc, cơ bắp trên cánh tay lộ rõ ràng. Thiếu Đường cố ý kéo hai tay Mạnh Tiểu Bắc qua, cẩn thận vuốt ve mười ngón tay cậu, xác nhận kỹ rằng cậu không bị thương.

Thiếu Đường: “Mặt cháy nắng đen thui rồi.”

Tiểu Bắc: “Vâng, ngầu không ạ?”

Thiếu Đường cười điềm đạm: “Ngầu! Hồi trước vẫn như thằng trẻ con, giờ thì đã ra dáng đàn ông đàn ang cường tráng rồi.”

Đôi mắt Mạnh Tiểu Bắc dưới bờ mi mảnh dài ánh lên sự sung sướng kích động, còn cố kìm nén: “Con còn tưởng hôm nay cha không đến đón con, giữa trưa ở doanh trại cha làm bộ không nhìn thấy con… Giờ con có xứng với cha không?”

Lông mày Thiếu Đường khẽ nhích: “Từ trước tới giờ bây vẫn luôn rất xứng đôi với cha.”