Anh em gặp nhau mà chỉ gật nhẹ đầu chào chứ cũng chẳng nói năng gì. Theo thời gian, tình cảm và tính cách của bọn con trai tuổi choai choai sẽ càng chín chắn hơn, càng ngày càng thân thiết với anh em bạn bè đồng thời nảy sinh khoảng cách với người xa lạ. Dù cho có là anh em ruột thịt, nhưng nhiều năm không ở bên nhau, đột ngột gặp mặt sẽ cảm thấy lạ lẫm. Mà hơn nữa, bộ dạng hai anh em nhà này còn chẳng hề giống nhau nữa chứ!
Mạnh Tiểu Bắc mặc áo phông quần soóc, đeo dép lê, lôi thôi lếch thếch, liếc thấy Mạnh Tiểu Kinh mặc quần dài bó, đeo xăng đan da: “Mày cũng mốt phết nhỉ.”
Mạnh Tiểu Kinh: “Em tự mua đấy, anh có hay đi hiệu mua quần áo không?”
“Tao không thích đi”. Mạnh Tiểu Bắc nhún vai, hỏi: “Bình thường ở bên đó mày chơi cái gì?”
Mạnh Tiểu Kinh nói: “Bơi lội, xem phim, chơi game.”
Mạnh Tiểu Bắc: “À… cũng thế nhỉ.”
Sau đó chẳng còn gì để nói, Mạnh Tiểu Bắc móc thuốc lá ra, đưa cho em trai một điếu: “Mày có hút thuốc lá không?”
Bình thường Mạnh Tiểu Kinh cũng hay giấu cha mình hút thuốc. Hai anh em ngồi ở cổng tò vò sánh đôi dựa vào tường, cùng nhau chia sẻ cơn nghiện thuốc. Đây chính là việc duy nhất mà chẳng cần nói chi cũng có thể cùng làm với nhau để vun đắp tình cảm.
“Anh Bắc, anh đưa chúng em đi chơi đi!”, em trai họ nói.
“Được, đi!”. Mạnh Tiểu Bắc híp đôi mắt nhỏ đáp. Có người trung thành theo cậu, trong lòng cậu rất đắc chí.
Mấy em họ trong nhà đều cực kỳ trung thành với anh Bắc, coi anh Bắc như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó. Chúng nó hoàn toàn không thân thiết với Mạnh Tiểu Kinh, sợ người lạ, không đưa Mạnh Tiểu Kinh đi chơi cùng đâu.
Hình như chỉ có Mạnh Tiểu Kinh từ trước tới giờ chưa bao giờ gọi “Anh Bắc”. Tình cảm có gần gũi vậy đâu, nên chẳng thể nói từ đó ra khỏi miệng. Trước nay hai người vẫn luôn gọi nhau bằng tên họ đầy đủ…
Mạnh Tiểu Bắc dắt em họ đi đánh bida ở bàn ngoài trời trong khu tập thể.
Mạnh Tiểu Kinh ở trong sân đạp xe đạp leo núi. Cậu đạp rất vui vẻ hưng phấn, mông rời chỗ ngồi, hai chân đứng trên bàn đạp, dùng lực mắt cá chân nhấc cả xe đạp lên, nhảy nhảy liên tục, nghịch ngợm chơi đùa với xe. Cậu chàng đẹp trai trông thật xứng đôi với xe đạp xịn như vậy. Xe với người nhìn thật oách.
Cuối cùng không ngờ, rắc rắc một cái, một bàn đạp nứt ra, rơi xuống.
Mạnh Tiểu Kinh sững sờ, ngại ngần gọi: “Mạnh Tiểu Bắc, bàn đạp của anh hỏng rồi.”
Mạnh Tiểu Bắc nhíu mày: “Mẹ cha, mày làm gì vậy? Xe tao đạp nửa năm cũng đâu có hỏng.”
Theo tính cách mọi khi của Mạnh Tiểu Bắc, con trai với nhau cả ấy mà, cậu cũng chẳng tiếc em trai một cái xe đạp, chuyện có là gì đâu cơ chứ? Nhưng mà từ cửa sổ trên lầu, bà nội Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy, ngay lập tức nổi nóng, từ sau màn cửa sổ kêu lên: “Chúng mày coi kìa! Chúng mày nói coi!!!”
“Tao đã nói là không cho nó đạp, cuối cùng nó phá hỏng xe của Bặc Bặc thật rồi!”
“Cái thằng như Mạnh Tiểu Kinh ấy à, Bặc Bặc có thứ gì tốt là nó nhất định muốn lấy! Cái đồng hồ đeo tay cực xịn của Bặc Bặc đó, nó cũng cuỗm luôn, giờ đang đeo kìa!”
Mạnh Kiến Dân ở bên khuyên nhủ: “Thôi, hai anh em một nhà chia sẻ đồ với nhau chơi một tí. Mạnh Tiểu Bắc đã nói gì đâu, mẹ nóng làm gì? Mẹ coi con cũng đâu có chen vào chuyện giữa hai anh em nó.”
Bà nội Mạnh không vui, tính tình cực dữ dội: “Đúng rồi, Mạnh Tiểu Kinh là con con, Mạnh Tiểu Bắc không phải? Nên con đương nhiên không quan tâm rồi!”
Mạnh Kiến Dân: “… Hai đứa nó đều là con con mà.”
Thiếu Đường không dám xen vào chuyện nhà giữa bà nội Mạnh và con trai. Anh vội vàng chạy thẳng xuống dưới lầu xem sao.
Thiếu Đường xuống đây chính là để sửa xe cho hai anh em suốt ngày khiến người ta phải lo ngay ngáy.
Mạnh Tiểu Bắc ngồi xổm, gẩy gẩy bàn đạp, Mạnh Tiểu Kinh ở bên nhìn. Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Như này còn sửa được không ạ?”
Thiếu Đường cầm cờ lê tua vít và mấy dụng cụ khác đến. Anh cởi áo sơ mi, bắt đầu vào trạng thái làm việc, cúi đầu tháo linh kiện. Vòng bi lỏng ra rơi xuống, có thể vặn lại, nhưng bàn đạp làm bằng cao su đã nứt ra không dán lại được, chỉ có thể thay mới. Thiếu Đường bèn sang cửa hàng sửa xe ở nhà máy số hai mua một bàn đạp cao su mới, thay vào.
Vì chuyện này mà suốt mấy ngày sau đấy bà nội Mạnh đều càm ràm suốt: Xe đạp leo núi của Bặc Bặc là hàng hiệu đó, đổi một bàn đạp đểu lên, bên phải bên trái không còn đồng bộ nữa, xe không còn nguyên đai nguyên kiện nữa rồi!
Sau đó Mạnh Kiến Dân thầm nhắc Mạnh Tiểu Kinh: đừng có nghịch lung tung đồ của anh trai nữa, khéo lại phá hỏng. Nhớ dẻo mỏ, lễ phép với chú Thiếu Đường vào. Lúc đầu bởi vì muốn chữa chân cho con mà Thiếu Đường tốn bao nhiêu công sức, ơn này con phải nhớ kỹ.
Mạnh Tiểu Kinh thật sự nói ngọt như mía lùi với Thiếu Đường, cực kỳ lanh lợi. Lúc Thiếu Đường ngồi xổm sửa xe, hai người nói chuyện với nhau.
Mạnh Tiểu Kinh hỏi: “Chú Thiếu Đường, xe này đắt không ạ, chú mua mất bao nhiêu tiền?”
Thiếu Đường nói: “Đắt lắm, chú nhờ người mua, được giảm giá còn bảy trăm đồng.”
Mạnh Tiểu Kinh há hốc mồm cười: “Đắt thật đấy… Nhưng đúng là đạp thích thật! Xe tốt cũng không được như này, học kỳ sau cháu tích cóp mua một chiếc!”
Thiếu Đường hỏi: “Tiền mừng tuổi cháu góp lại mà được nhiều như vầy?”
Mạnh Tiểu Kinh nói: “Bình thường cháu ra ngoài làm công kiếm tiền tiêu vặt.”
Thiếu Đường nhướng mày hỏi: “Thằng nhóc, cháu còn đi làm công? Cháu thì làm được gì?”
Mạnh Tiểu Kinh cười tươi lộ má lúm đồng tiền, vẻ mặt hơi đắc chí: “Cái gì cháu cũng đều làm được, chú chớ có khinh cháu! Cháu ở cửa hàng tạp hóa tổng hợp bán hàng chào hàng, cháu giúp mọi người trông hàng xếp hàng, rồi còn bán ti vi nữa đó!”
Thiếu Đường: “Thế cháu là lao động trẻ em à?”
Mạnh Tiểu Kinh nói: “Trong huyện chúng cháu có một cửa hàng tư nhân lớn được ông chủ làm hợp đồng hợp tác kinh doanh cá nhân. Ông ấy chẳng quan tâm cháu là lao động trẻ em hay không, cứ dựa theo công làm mà tính tiền. Cháu bán ti vi, quạt điện hơi bị được đó, nghỉ hè mỗi tháng cháu bán được tới hơn một trăm cái quạt điện, còn có khách ruột tới tìm cháu mua nữa kìa! Lần sau chú về Bảo Kê, đến cửa tiệm cháu coi nhé?”
Thiếu Đường thật sự không ngờ, phục lăn. Anh gật đầu, vò tóc Mạnh Tiểu Kinh: “Được lắm, thằng nhóc, cháu đứng quầy chào hàng, bán đồ gia dụng chắc chắn rất chạy. Cháu đẹp trai thế này cơ mà, các cô các bác, con gái đều mua của cháu ha!”
Mạnh Tiểu Kinh bật cười, khóe mắt vẽ ra nếp nhăn cực đẹp. Thiếu Đường nói trúng phóc, cậu có cực nhiều khách hàng quen là các cô các bác.
Lúc này, tới lượt Mạnh Tiểu Bắc ngây ngốc đứng bên, nhìn Mạnh Tiểu Kinh và cha nuôi mình nói chuyện thân thiết sôi nổi. Bao nhiêu năm hai người không gặp nhau, mới nói chuyện mười phút đã thành người thân rồi! Bộ dạng Mạnh Tiểu Kinh quả thực khiến người ta có thiện cảm, ai nhìn mà chẳng thích? Mạnh Tiểu Kinh vừa mới tới, Mạnh Tiểu Bắc khỏi cần soi gương cũng ngay lập tức nảy sinh cảm giác tự ti mặc cảm vô cùng. Cậu như một vật đối chiếu, khiến tất cả mọi người rành rành nhận ra rằng Mạnh Tiểu Kinh đã chiếm lấy tất thảy ưu điểm của cả cha mẹ cậu, còn toàn bộ khuyết điểm đều dồn cho cậu, vứt bỏ cậu như vật hy sinh.
Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ bực bội nói: “Hai người nói chuyện đi, con lên lầu!”
Chọc vào ngòi nổ của cậu rồi, Mạnh Tiểu Bắc đanh mặt quay đầu chạy lên.
Thiếu Đường nhìn bóng lưng Mạnh Tiểu Bắc, muốn gọi giữ thằng con quý báu của mình lại dỗ dành. Thế nhưng người xung quanh nhiều quá, không tiện dỗ thằng nhóc cứng đầu này. Anh khen ngợi Mạnh Tiểu Kinh vài câu, chỉ là khách sáo mà thôi, trong lòng anh tất nhiên nghiêng về Bắc Bắc. Chỉ là Mạnh Tiểu Bắc, cái thằng nhóc ngang như lừa này đúng là không hiểu chuyện, suốt ngày ghen tị.
Ở nhà trên lầu lại càng ồn ào hơn.
Cô cả nói: “Cái thằng nhóc Mạnh Tiểu Kinh, thật sự đẹp trai quá đi mất. Con trai lớn lên được như thế, tương lai chắc chắn sẽ dữ lắm cho mà coi, chớ có coi thường nó từ Tây Câu ra.”
Bà nội Mạnh khó chịu: “Lớn lên đẹp trai thì được cái nước gì.”
Cô hai nói: “Lại còn láu lỉnh khôn ngoan. Chị coi nó chuyên môn tìm Thiếu Đường nói chuyện, có phải muốn hỏi Thiếu Đường, xin một cái xe đạp không?”
Bà nội Mạnh nói: “Vừa xong trong điện thoại dưới lầu, lại có thằng học sinh nào gọi qua tìm nó! Nó vừa mới đến được vài ngày, đã có người gọi điện tới đây tìm nó rồi!”
Cô cả hỏi: “Ai tìm nó?”
Bà nội Mạnh nói: “Bảo là bạn bè, bạn ở Bắc Kinh! Đâu ra mà nó có bạn bè ở Bắc Kinh? Lại còn nói muốn lái xe đến đón nó! Ở ngoài giao du với bạn bè có tiền cơ đấy… Hừm!”
Cô út ở bên, lặng lẽ nghe rất lâu, không kìm được nhỏ giọng chen vào: “Hai anh em nó chẳng có việc gì, người lớn chúng ta cũng đừng, đừng, đừng chen vào làm gì…”
Mạnh Tiểu Bắc vác bộ mặt lạnh như tiền từ hành lang đi qua, nghe thấy tất cả.
Tuy rằng trong vấn đề tình cảm dành cho ai đó, cô út với cậu là hai người ở thế đối lập không đội trời chung. Thế nhưng Mạnh Tiểu Bắc không thể không thừa nhận, trong nhà này, chỉ có cô út thấu tình đạt lý nhất, lại còn dịu dàng hiền lành. Ngoại trừ việc cô út chôn giấu “tâm tư bất chính” với cha nuôi của cậu suốt bao nhiêu năm, có chết cũng không chịu quay đầu tỉnh ngộ, thì tất cả các mặt khác cô út đều rất tốt.
Cô hai bảo: “Hai thằng cháu nhà mình á, nếu như lúc đầu là Mạnh Tiểu Kinh tới Bắc Kinh, chị nói coi giờ sẽ như thế nào? Thằng nhóc đó cũng rất có tài ha?”
Cô cả vội vàng nói: “Nói hiện tại chứ nói gì hồi đó nữa, đã chẳng còn hồi đó nữa rồi.”
Cô hai lớn giọng cảm thán: “Thế nên mới nói, Mạnh Tiểu Bắc à, cháu phải biết thỏa mãn với thứ mình có đi! Sau này chớ có suốt ngày làm mình làm mẩy với cha mình. Cháu chỉ sinh sớm hơn em cháu có hai phút thôi mà cái gì cũng vượt mặt thằng em rồi đấy, quyết định tới vận mệnh cả đời!”
Mạnh Tiểu Bắc: “…”
Mạnh Tiểu Bắc dừng chân, ở trong phòng quay tới quay lui, hung dữ đá một chân vào kệ để ti vi, dép lê bay lên tủ lạnh!
Cậu thật sự rất khó chịu, đôi mắt đỏ ngầu. Tâm trạng lúc đó của cậu vô cùng mâu thuẫn rối rắm. Cậu vừa không muốn nghe mọi người nói cha mẹ ruột cậu không quan tâm cậu không cần cậu, lại vừa không thể chịu được người khác nói cha ruột cậu ưu ái cậu, cậu đã cản trở tiền đồ của em cậu.
Nói tới cùng, Mạnh Tiểu Bắc vẫn vô cùng nhạy cảm, tự ti. Trong lòng cậu luôn cảm thấy thiếu an toàn với mọi thứ xung quanh. Mỗi lần người nhà xuất hiện trước mặt cậu, cậu đều nôn nóng, bất an, thậm chí từ tận đáy lòng nảy sinh sự chống đối. Lần nào cả nhà sum vầy, đều giống như đang bóc trần, rạch toang nỗi đau đớn, vết thương nơi tăm tối nhất trong lòng cậu, như nhắc cậu nhớ rõ càng những năm nay cậu đã mất đi thứ gì, thua thiệt bao nhiêu người! Đủ loại biến cố, thất bại trở ngại trên con đường trưởng thành, lại cộng thêm khoảng cách, thiếu hụt tình thân suốt bấy nhiêu năm, sự xót xa chua cay của nỗi khát khao mà không thể có trong tình cảm đã khiến hôm đó Mạnh Tiểu Bắc nổi nóng, thật sự bùng nổ như một con sư tử đực!
Mạnh Tiểu Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt ngay lập tức biến sắc, lại vội vàng chạy xuống lầu lần nữa.
Thiếu Đường nói vu vơ vài câu, anh cháu đã biết lái xe rồi, chú lấy xe trong đội dạy cháu nhé, tiến bộ cực nhanh đó.
Ánh mắt Mạnh Tiểu Kinh lấp lánh sự thèm muốn ao ước. Nhà cậu không có xe, cậu cũng muốn tìm người học lái, nhưng chính cha cậu cũng không biết lái, từ trước tới giờ chưa từng lái xe.
Thiếu Đường nói, hay là… chú dạy cháu lái?
Mạnh Tiểu Kinh ngay lập tức đồng ý, được ạ!
Hôm đó Thiếu Đường lái xe Jeep trong đội đến đây. Bởi vậy, hai người ở ngay trong chỗ trống ở khu tập thể lái xe. Thiếu Đường còn giúp Mạnh Tiểu Kinh thắt dây an toàn. Nếu nói về lòng can đảm và sự linh hoạt nhanh nhẹn, Mạnh Tiểu Kinh thua xa Mạnh Tiểu Bắc, phản ứng, động tác đều chậm. Thiếu Đường rất kiên nhẫn chỉ dạy cho thằng cháu hai của mình, hướng dẫn Mạnh Tiểu Kinh lái vòng quanh chỗ đất trống khu tập thể.
Trước kính chắn gió, Mạnh Tiểu Bắc nhìn đến quay cuồng mơ hồ. Hai người đó chụm đầu nói nói cười cười, thân thiết bên nhau. Thiếu Đường ngậm điếu thuốc bên khóe miệng, cơ thể anh nghiêng qua, vừa nói vừa giữ một bên vô lăng. Khuôn mặt Mạnh Tiểu Kinh kích động hưng phấn. Con trai ai chẳng thích xe, khí thế oai phong khi ở ngồi vị trí lái xe cực kỳ đặc biệt.
Trước đây Mạnh Tiểu Bắc học lái xe, cũng học trong chiếc xe Jeep này, người dạy cũng là anh.
Mạnh Tiểu Bắc bước thật nhanh qua!
Mạnh Tiểu Kinh đang nhấn ga, muốn đi thẳng lên, trước mắt đột nhiên vọt ra một người. Chân cậu rối loạn, không biết nên giẫm vào cái gì. Thiếu Đường gằn giọng kêu lên: “Cháu phanh lại đi!!!”
Thiếu Đường duỗi chân qua, giẫm lên chân Mạnh Tiểu Kinh, lại còn giẫm vô cùng mạnh, ra sức phanh xe lại, đồng thời vội kéo phanh tay! Theo quán tính, hai người trong xe mãnh liệt nhào về phía trước, suýt nữa trán đã đụng vào kính chắn gió!
Mặt Mạnh Tiểu Kinh trắng bệch, nắm chặt tay lái, bàn chân bỏng rát, bị giẫm đau muốn chết.
Hạ Thiếu Đường sợ hãi, ló đầu ra ngoài cửa xe nóng nảy gầm lên: “Mạnh Tiểu Bắc, bây làm cái gì thế hả?!!!”
Đôi mắt Mạnh Tiểu Bắc đỏ rực, đứng cách mấy mét nhìn chằm chặp hai người, như thể muốn tìm nơi để trút hết cơn giận dữ.
Thiếu Đường mở cửa xuống xe, mau mải bước qua. Trên lầu, Mạnh Kiến Dân nhô đầu ra cửa sổ nhìn thấy, cũng nhận ra thằng con mình đang trong trạng thái bừng bừng lửa giận, không biết là làm sao?
Thiếu Đường nhỏ giọng nói: “Tiểu Bắc, đừng có ngang ngược như vậy, cha chỉ dạy em bây lái xe thôi.”
Mạnh Tiểu Bắc đi qua, kéo cửa xe: “Mạnh Tiểu Kinh mày xuống ngay.”
Mạnh Tiểu Bắc đanh mặt, vẻ mặt bướng bỉnh, nắm lấy cổ tay em trai, ép Mạnh Tiểu Kinh đi theo mình. Hai người chạy đến nơi không có người, nơi góc tường đằng sau chỗ để xe.
Mạnh Tiểu Bắc cắn môi dưới hằn ra vết răng. Cậu bức bối lâu lắm rồi, thẳng thắn dứt khoát nói: “Mạnh Tiểu Kinh, sau này mày đừng có quấn lấy cha nhỏ của tao, được không?”
Mạnh Tiểu Kinh trợn tròn mắt: “… Sao em lại quấn lấy chú ấy? Em chỉ nói mấy câu với chú ấy thôi mà.”
Mạnh Tiểu Bắc gằn giọng: “Nói mấy câu? Số câu mà một ngày mày nói với cha nuôi tao còn nhiều hơn tao nói với cha nuôi cả tuần rồi đó!!!”
Mạnh Tiểu Kinh: “… Anh sao vậy?”
Mặt Mạnh Tiểu Bắc căm căm: “Mày đang đeo đồng hồ của tao ha? Mày chớ có bám rịt lấy cha nhỏ của tao, tao cho mày cái đồng hồ đó.”
Mạnh Tiểu Kinh sửng sốt, vẻ mặt oan ức bẽ bàng, yên lặng cúi đầu cởi đồng hồ cao cấp mình mượn trả lại: “Em không cần.”
Mạnh Tiểu Bắc cầm đồng hồ đeo lại cẩn thận trên tay, dây đồng hồ che đi vòng tay rực rỡ mà cậu đeo quanh năm suốt tháng bên tay trái. Trong lòng cậu coi đây như vòng tay đính ước, vật làm tin.
Mạnh Tiểu Bắc tị nạnh chỉ vì một cái đồng hồ?
Cậu so đo chuyện chiếc xe đạp kia bể bàn đạp hay không, có còn là hàng nguyên đai nguyên kiện hay không?
Cái cậu để ý nào phải những thứ đó, mà là lòng dạ người ấy. Cái cậu quan tâm chính là hết thảy khát khao vừa tha thiết vừa ngu ngốc khờ dại của cậu phải chăng đã đổ xuống sông xuống biển? Rốt cục có người để tâm rằng trong lòng cậu nghĩ gì hay không?! Mỗi lần Mạnh Tiểu Kinh xuất hiện, đều làm cậu đứng ngồi không yên, cảm thấy hiểm nguy trùng trùng khắp nơi. Cậu như người xa lạ với cha mẹ ruột, đằng đẵng bao nhiêu năm nay, trong tình cảm, người mà cậu dựa dẫm nương tựa, chỉ còn lại duy nhất một người là cha nuôi. Cậu có chết cũng muốn giữ chặt người ấy trong tay mình.
Mạnh Tiểu Kinh nhìn vẻ mặt biểu cảm của Mạnh Tiểu Bắc, nói: “Em biết anh thân thiết với cha nuôi, em cũng không chen chân vào giữa hai người, anh có cần phải vậy không?”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Đó là cha nuôi tao, không phải cha nuôi mày, làm sao mà mày có thể chen chân được?”
Mạnh Tiểu Kinh: “… Cha không có xe, ở Tây Câu em không có cơ hội học lái xe, em chỉ muốn học lái xe thôi.”
Mạnh Tiểu Bắc ngang bướng vặn hỏi: “Chồng cô hai nhà mình cũng lái xe tải qua đây đó, sao mày không học chồng cô hai, sao mày không nói chuyện cùng chồng cô hai? Mày bảo cha ở trong nhà máy tìm bừa ai đó, mượn xe dạy mày lái là được! Mày cứ quấn rịt lấy cha nhỏ của tao là sao?”
Mạnh Tiểu Kinh nghẹn lời, cắn miệng không nói lời nào, đôi mắt đẹp đẽ dần dần đỏ lên…
Sau đó, Mã Bảo Thuần ăn cơm ở nhà mẹ đẻ xong quay về, ông bà nội nhà họ Mạnh xuống lầu nói chuyện. Khó khăn lắm tất cả mọi người trong nhà mới sum họp đông đủ. Đã bao nhiêu năm rồi cũng không quay về nổi một lần, giờ chụp một bức ảnh toàn gia đình đi!
Nhà họ Mạnh có một con trai bốn cô con gái, con dâu con rể, lại thêm năm thằng cháu nội cháu ngoại, đứng chung chụp tấm ảnh toàn gia đình.
Người lớn ngồi lên băng ghế phía trước, mấy người đàn ông đứng phía sau, ông nội bà nội muốn ôm hai thằng cháu nội, để Tiểu Bắc, Tiểu Kinh nghiêng người dựa vào đầu gối.
Mạnh Tiểu Bắc rũ đôi mắt nhỏ, ánh mắt chứa đầy lửa giận, khóe môi mím chặt, không hề cười một chút nào, ông nội mày đang tức lắm lắm đây!
Mạnh Tiểu Kinh cũng bĩu môi, vành mắt đỏ hoe.
Hàng xóm chụp hình hộ chỉ huy: “Ây da hai thằng cháu nhà này gần nhau hơn nữa đi. Này Mạnh Tiểu Bắc, cháu cười lên cái coi?”
Từ phía sau Thiếu Đường vỗ vỗ mông cậu, nóng ruột: “Tiểu Bắc, cười lên.”
Mạnh Tiểu Bắc quay đầu, mắt nhìn sang nơi khác: “Con không ngồi cạnh nó đâu.”
Thiếu Đường: “…”
Chuyện chụp hình ngày hôm đó đúng là nháo nhào không đâu vào đâu. Mạnh Tiểu Bắc cố ý đứng dậy đến bên cạnh cha nhỏ, im lìm, ông bà nội kéo cậu cũng không qua. Bà nội muốn ôm thằng cháu ngoại qua, kết quả mấy đứa em họ đúng là mất nết, trong lòng đều coi anh Bắc như thủ lĩnh, ầm ầm thể hiện lòng trung thành, nhao nhao lên: “Chúng con không muốn đứng cạnh anh Tiểu Kinh đâu!”
Trong khoảnh khắc ấy, nước mắt Mạnh Tiểu Kinh như vỡ đê giàn giụa chảy xuống.
Mạnh Tiểu Kinh bật khóc, cậu khó chịu tủi thân vô cùng, mặt đỏ rừng rực, nước mắt không ngừng rơi xuống. Bao nhiêu năm nay, dường như trong nhà chưa có bất kỳ ai từng hỏi cậu, anh trai lên Bắc Kinh, con ở lại Tây Câu, có đi mỗi một chuyến tới Tây An mà khổ sở khó khăn tới vậy, con có thật sự vui vẻ không, trong lòng con nghĩ gì…
Mã Bảo Thuần giật mình nói: “Làm sao vậy, hai đứa chúng mày sao thế? Khó lắm mới gặp được nhau mà hai thằng giở trò gì vậy hả!”
Mặt Mạnh Kiến Dân cũng biến sắc, vô cùng buồn bã, xấu hổ với cả gia đình: “Mạnh Tiểu Bắc, bây thật là!…”
Sau bao nhiêu năm mới chụp một tấm ảnh đoàn tụ cả gia đình, kết quả tấm ảnh lại ra thành Mạnh Tiểu Bắc quay mặt bướng bỉnh không nhìn máy ảnh, Mạnh Tiểu Kinh dẩu môi lặng lẽ khóc. Khung cảnh cực kỳ bất hòa khiến người ta không khỏi đau lòng như vậy đã được thu lại hết trong máy ảnh, lưu lại vĩnh viễn trong ký ức.
Hôm đó hai người cha đều cực kỳ điên tiết, phẫn nộ, nóng giận.
Mạnh Kiến Dân vô cùng thương xót Mạnh Tiểu Kinh, muốn quở trách Tiểu Bắc, thế nhưng rốt cục lại chẳng thể nói câu nào, xấu hổ không dám mắng cậu. Mặc dù hai đứa đều là con trai ruột của mình, nhưng trong lòng ông biết mình mắc nợ thằng thứ, cũng tự hiểu bản thân có lỗi với thằng lớn. Suốt mấy ngày rồi ông vẫn thường kiếm Mạnh Tiểu Bắc nói chuyện, vẻ mặt hòa nhã vui vẻ, dỗ dành thằng lớn. Tình cảm ruột thịt, bên nặng bên nhẹ đã chẳng thể thay đổi. Cảm giác hiện giờ như là Mạnh Tiểu Kinh mới là con ruột của ông còn Mạnh Tiểu Bắc đã là con trai của người khác rồi! Con trai của người ta, bản thân ông nào dám mắng dám đánh, nói gì cũng đều phải giữ ý giữ tứ cẩn thận nhìn sắc mặt Mạnh Tiểu Bắc. Ông biết con trai mình đang ở độ tuổi dậy thì dại dột, biết rõ tính cách con mình bướng bỉnh lại còn sĩ diện, chỉ sợ càng lúc thằng lớn càng lạnh lùng xa cách cha mẹ nên nào dám mắng mỏ răn dạy?
Mạnh Kiến Dân không dám nói Mạnh Tiểu Bắc, chỉ có thể quay qua quở trách Mạnh Tiểu Kinh: “Đã làm hỏng xe đạp của anh trai rồi, lại còn nghịch xe chú Thiếu Đường, sau này đừng chơi gì nữa! Khỏi phải làm cho anh con bực mình.”
Suốt bao nhiêu năm rồi Mạnh Tiểu Kinh chưa khóc lần nào, mắt mũi đều đỏ như con thỏ. Cậu khóc như mưa như gió, nghẹn ngào nức nở khiến người ta rất đau lòng. Vết sẹo khắc sâu không thể xóa mờ, hằn in trên trái tim chàng thiếu niên. Cậu biết nơi đây, Bắc Kinh không phải nhà của mình. Nhà ở Tây Câu mới vĩnh viễn thuộc về cậu, cũng chỉ còn cha mẹ ruột yêu thương cậu mà thôi.
Hạ Thiếu Đường càng thêm căm tức. Trong chuyện ngày hôm nay, người tức giận nhất, xấu hổ nhất chính là anh.
“Đù mẹ thật sự không ra thể thống gì.”
“Chiều quá hóa hư rồi!…”
Mặt Hạ Thiếu Đường đen như đít nồi, gằn giọng mắng chửi. Đây đâu phải lần đầu tiên Mạnh Tiểu Bắc ầm ĩ quậy phá như này. Anh nói một câu “chiều quá hóa hư” chứng tỏ anh thật sự rất giận dữ rồi. Hôm nay Mạnh Tiểu Bắc quá quá quắt, không thèm coi anh ra gì hết! Chuyện nhà bé như mắt muỗi, rõ là anh ruột mà chẳng hề ra dáng người anh, đã thế còn hà hiếp khiến Mạnh Tiểu Kinh khóc nữa. Quá đáng nhất là trước mặt cả nhà họ Mạnh, trước mặt Mạnh Kiến Dân, Mã Bảo Thuần, làm người ngoài như anh rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan! Con trai mình không được dạy dỗ cẩn thận, chẳng có phong độ gì sất. Đã vừa hẹp hòi lại còn ngang ngược, ích kỷ hỗn xược, hà hiếp con người khác. Nói cho cùng thì người khóc cũng là Mạnh Tiểu Kinh, sau này cha nuôi như anh làm sao làm người được đây!
Đều do chiều chuộng thành thói!
Mạnh Tiểu Bắc liếc mắt nhìn cha nhỏ, cũng giống như con sư tử đang giận dữ, cả người xù lông cứng đầu cứng cổ.
Hạ Thiếu Đường chỉ vào cậu: “Mạnh Tiểu Bắc, hôm nay rốt cục bây muốn làm cái gì?”
“Bây ngứa đòn phải không?”
“Lớn từng này rồi ông đây chưa từng đánh bây phải không?!”
Mạnh Tiểu Bắc cắn môi: Cha nuôi, cha muốn đánh con?
Thiếu Đường tức đến nỗi quay khắp nơi tìm kiếm, cầm bừa chày cán bột xù xì bằng gỗ trên đất.
Mạnh Tiểu Bắc bỗng dưng sửng sốt: “…”
Thiếu Đường bị con nuôi dồn ép, đôi mắt đỏ quạch, mặt hằm hằm, hàm răng nghiến nát đầu mẩu thuốc lá, phun phì một cái xuống đất, mau mải bước qua, vẻ mặt hiện rõ muốn đánh người đến nơi!
Mạnh Tiểu Bắc giật mình, tủi thân gào to lên một tiếng, trong mắt cuồn cuộn sự đau thương phẫn nộ, lập tức quay đầu bỏ chạy.
“Bây đứng lại đó!… Quay về ngay!!!”
Thiếu Đường cầm theo gậy gộc, chạy như bay đuổi theo con nuôi mình. Một lớn một nhỏ đuổi theo nhau, nhỏ thục đầu chạy phía trước, lớn nổi trận lôi đình chạy theo sau.