Mười Kiếp Chờ Hoa Nở

Chương 44

“…Hả?” Hắn vẫn không theo kịp phản ứng.

Cô gái mà đệ thích đã bị yêu nữ nhập thân rồi, che giấu yêu khí cũng giỏi gớm, ta còn chưa có hiện thân mà cô ta đã nhìn thấy ta rồi. Nhanh nào, nhân lúc cô ta còn chưa thoát ra.” Một tay ta kéo hắn, một tay bế Thương Ly, nhưng hắn còn do dự chưa chịu đi, “Vậy nàng ấy thì sao?”

“Gọi viện binh thôi.” Ta lườm hắn một cái, dùng sức kéo hắn qua mấy vách tường.

Phía sau vang lên tiếng nắp quan tài bị bật ra, va đập lăn lóc trên đất, ta càng đi nhanh hơn, trong lòng biết rằng cái tên tiểu tử ngốc nghếch này nhất định sẽ không mặc kệ nàng ta. Mắt thấy sắp bay tới sườn núi bên kia thì nghe thấy một tiếng nổ, vách tường xung quanh lách tách nứt ra, yêu khí tím đen cuồn cuộn tràn ra như phun sương vậy. Ta dừng lại, lùi về sau mấy bước, đưa tay lên niệm khẩu quyết tạo ra một lớp màng bảo vệ quanh người.

‘Loạt xoạt’, có gì đó đang trườn trên đất, cái loại khí lạnh đó lạnh giá giống như có rắn trượt qua sống lưng vậy. Ta vừa nghĩ vậy thì nhìn thấy một sinh vật thân người đuôi rắn bò tới thật, thân trên của nó là bộ váy hoa văn dệt bằng chỉ bạc mà Vương phi đã mặc kia, vạt váy tung bay, mái tóc dài cũng phất phới. Trên mặt bị lõm xuống, máu thịt lẫn lộn, toàn bộ ngũ quan vốn dĩ xinh xắn đều bị lõm cả vào.

Xem ra vên dạ minh châu kia đúng là ác liệt thật.

Ta quay đầu nói với Chung Quỳ: “Đệ nhìn đi, đệ đã từng thấy cô gái phàm trần nào mà mạnh như rồng như cọp thế chưa hả?”

Thương Ly bịt mắt lại kêu ‘A’ một tiếng, Chung Quỳ ngây ngẩn rồi oán trách nhìn ta: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ quá độc ác rồi.”

“Thân xác mà thôi, sớm muộn gì cũng hóa thành bụi đất cả.” Ta lấy ra chiếc đèn lồng mẫu đơn, “Hồn phách cô gái kia bị vây khốn rồi, còn dềnh dàng thì lát nữa thôi sẽ bị ăn sạch sẽ cả đấy, tốc độ nhanh chút đi.”

Tuy nói thì nói vậy, nhưng giải quyết con Xà yêu kia thế nào thật sự ta cũng không biết nữa.

Khi ấy ta còn chưa bết rằng, vị Xà yêu trước mặt này chính là yêu thú thượng cổ Âm Thanh Ba Xà đã từng hiện thân từ vạn vạn năm trước, từ trước tới nay luôn ẩn nấp ở vùng trũng thấp giữa núi non, sông biển, thực người, thực thần, hơn nữa còn tự tạo ra Hắc thái lương Đồng huyễn cảnh để làm nơi cư trú nữa. Không biết vận số ta ‘đỏ’ thế nào mới gặp phải vị bà nội tổ thượng cổ này đây. Yêu khí xung quanh nồng đậm khiến mặt mũi Chung Quỳ trắng bệch, Xà yêu xoay khuôn mặt máu thịt lẫn lộn lại, phi nhanh thân người lên.

Ta ôm Thương Ly chạy thật nhanh trên địa cung, trong lòng thầm mắng chửi Chung Quỳ vạn lần. Nhưng chưa chạy được bao xa thì bị rơi vào một vùng sơn thủy rộng lớn, ta cứ theo hướng phía trước mà bước tới. Khoảng không mênh mông tối thui trước mắt mở ra giống như thủy triều rút vậy, thay vào đó là một vùng đất hoang vu khô cằn, trong chớp mắt đã là một thế giới khác.

Làn gió lướt qua gò má, hanh hoi như chiếc lá khô vậy.

Trời đất bao la bát ngát như vậy, trước mắt chỉ là những dãy núi hoang vu nối nhau liên tiếp, đất đai khô nứt, những vũng nước đen ngòm nhỏ nhoi thưa thớt vô cùng.

Trong lòng ta đầy căng thẳng, đây chắc hẳn là ảo cảnh của Xà yêu rồi.

Xà yêu phía sau vẫn mang khuôn mặt người, một cái đuôi dài cả trăm thước quấn lại thành từng vòng từng vòng. Bà ta thẳng người rủ mắt nhìn bọn ta bên dưới, khuôn mặt lẫn lộn máu thịt từ từ khôi phục lại như cũ, da thịt lại trắng như tuyết, đôi môi đỏ căng mọng. Giờ đây trước mặt chúng ta lại là một khuôn mặt thiếu nữ càng lộng lẫy tuyệt sắc hơn, chỉ khẽ mỉm cười cũng đủ khuynh thành.

Chung Quỳ nhìn đến gần như ngây ngẩn, ta bước đến gần hắn thẳng chân đạp cho hắn một cước, “Sắp thành lương thực cho người ta đến nơi rồi còn nhìn gì nữa?” Về tu hành của Chung Quỳ đem ra phô trương với đám yêu quái bình thường còn được, chứ Xà yêu này có thể tự tạo ra ảo cảnh trời đất thì chắc chắn không phải là hạng tầm thường chút nào. Nếu là ta ngày trước thì may ra còn nắm chắc vài phần thoát thân, chứ giờ đây tám trăm năm tu vi của ta đã mất hết rồi, một ngọn đèn mẫu đơn cũng chỉ có thể dẫn được hồn mà thôi.

Ta nhìn con Ba Xà ở phía xa, nắm chặt bàn tay nhỏ non nớt mềm mại của Thương Ly. Đi vòng phía sau một sườn núi, lại giao Thương Ly cho Chung Quỳ dắt, nói với hắn: “Ảo cảnh thế này luôn có kẽ hở, đệ hãy phóng thích quỷ khí, mau mau tìm đi.

Chung Quỳ lại trừng mắt với ta, ánh mắt tràn ngập vẻ hoài nghi: “Mẫu Đơn tỷ nói bừa gì thế?”

Ta lườm lại: “Tìm được của ra thì lập tức truyền cách âm bảo ta, ta khắc nghe được. Không có tám trăm năm tu vi nhưng vẫn còn kinh nghiệm, đệ cho rằng Hoa Nhi gia ta có cao thượng đến mức chấp nhận anh dũng hy sinh không hả? Rồi ta lại nói với Thương Ly: “Ly Nhi, nghe nói ở trên trời Đông Hoa Đế quân có dạy con tiên thuật ẩn thân đúng không, cái này con còn chớ chứ?”

Thương Ly gật đầu một cái, dáng vẻ không chút lo lắng, ta vuốt ve khuôn mặt thằng bé một cái, mỉm cười: “Vậy Chung Quỳ ca đành nhờ con bảo vệ nhé.”

Thương Ly nhìn Chung Quỳ một chút, lại nhìn ta một chút, mở to đôi mắt, giòn giã nói: “Mẹ, không được nói dối Ly Nhi đâu, Ly Nhi đã phải chờ lâu lắm mới có thể được gặp mẹ lần nữa đấy.”

Trái tim ta thắt lại một cái: “Ừm.”



Đợi đến khi đối mặt với Xà yêu kia ta mới nhận ra cái khó, bà ta dài đến thế, cái yêu khí giết người kia cũng thật sự đáng gờm, vậy mới khiến chỗ này không một ngọn cỏ, bảo sao chỗ này lại hoang vu đến thế. Ta dùng phần lớn khí lực vào việc tránh né, Trảm Hồn kiếm trên tay chỉ xem như vật trưng bày mà thôi. Đánh vào con yêu nữ kia mấy lần ta cũng mệt dần, đuôi rắn như một chiếc bóng đen gào rít quất xuống không kịp tránh, ta liên tục lảo đảo xoay mình trở lại, một bên hông đau nhức, cả người cứ thế bị đánh văng ra xa gần mười trượng.

Bị đập vào vách núi, bụi đá bay tứ tung, ta đau đến mức xương cốt như rụng rời, trong ngực trào lên một ngụm máu. Đến khi cắn răng gượng dậy, tầm mắt hướng về đám khí đục ngàu giống như những đám mây dày đặc chồng chất lên nhau che khuất cả đỉnh núi hoang vu, thoạt nhìn đen kịt một khoảng như bầy ác long vậy. Dung mạo con người của bà ta cũng biến mất, chỉ còn thấy một con rắn đầu xanh đen khổng lồ, nhanh chóng nhằm vào ta mà phóng tới cắn.

Khoảng cách mấy chục trượng mà trong chớp mắt cũng chỉ như hư vô, cái miệng to như chậu máu gần ngay trước mắt, ta gần như ngửi được hơi thở nồng mùi máu tanh của nó.

Ta chỉ đành phóng ra nghiệp hỏa hoa quỷ tế, mặc dù hiện giờ hồn phách ta đã bị thương, nhưng ít nhất cũng phải đảm bảo sự an toàn cho Thương Ly mới được. Trên tay đã tập thành phản xạ có điều kiện, điện quang hỏa thạch toàn thân tụ hồn lực lại trên đầu ngón tay, cứ thế nhắm thẳng tới.

Ngọn lửa đỏ rực sáng ngời tựa như một vệt ánh sáng duy nhất trong trời đất hỗn độn vậy, những tia sáng ngọn lửa hắt ra từ bàn chân giống như những cánh hoa mẫu đơn nở rộ phủ rực rỡ trên mặt đất, như dải hoa bỉ ngạn tươi tốt cạnh bờ sông Vong Xuyên vậy, nở rộ trên thân Ba Xà.

Ba Xà rít lên chói tai hơn so với tưởng tượng của ta rất nhiều, ta ở trong biển lửa vội vàng lùi về một chỗ phía sau bên cạnh vách núi, 提息比剑. (chị thật sự không hiểu cái này là gì luôn +_+)

Rồi bỗng nhiên nó ngửa đầu lên, yêu khí tím ngắt tỏa ra quanh mình nó, ngưng tụ thành hàng ngàn vật nhọn sắc bén giống như mũi tên mà thẳng tắp bắn tới.

Trong lòng ta rét lạnh, thế trận như vậy chắc chắn ta không cách nào mà né tránh hết được, chết bởi một con quỷ ta chẳng sợ, cho dù tan thành mây khói cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, thế nhưng ta còn có Thương Ly nữa. Ta còn chưa đưa được thằng bé ra ngoài, con Xà yêu kia tìm chúng ta ắt hẳn cũng chính là bởi ham muốn thần thể Thần tiên này của Thương Ly mà thôi, cho dù ta có phải thật sự tan thành mây khói cũng không thể để cho bà ta động một chút tới thằng bé được. Với tâm niệm như vậy, hồn lực của ta cũng xôn xao di chuyển trong cơ thể, chỉ hi vọng có thể dùng một kích này sẽ phá được Hắc thái lương Đồng huyễn cảnh.

Rồi một đầu rắn độc lớn dẫn đầu đám rắn phi thẳng tới cắn xuống đầu ta, hai tai ta ong ong, vì thế mà ta vận lực bị hoảng hốt một phen, hoảng hốt khi mà cái lưỡi của nó gần như liếm lên chóp mũi của ta rồi, lại bị cưỡng chế ép dừng lại.

Ta ngạc nhiên mở to mắt, những sợi tóc đen phất phơ trước mắt ta, còn có ống tay áo màu đen với hoa văn hình rồng vàng nữa.

Cảnh tượng này…hình như rất quen.

Hoa văn hình rồng?

Người đàn ông mặc đồ đen đứng ngay cạnh ta, con rắn độc trong tay y bị nghiền nát thành làn khói đen tản ra. Trong nháy mắt người này phất tay áo, một bình phong bằng nước trong xanh mọc lên, một kết giới chói mắt mở ra. Đám đầu rắn kêu rít khi đập vào bức bình phong rồi mềm nhũn rơi đầy trên đất.

Ta vẫn chưa định thần lại, sao không dưng lại bỗng xuất hiện một người đàn ông trong Hắc thái lương Đồng huyễn cảnh này được chứ?

Tuy rằng vóc dáng người này cao to, nhưng lại tĩnh nhã như mộc phong (风 chị đã thử tra nhưng không tìm được cái gì hay từ gì để thay thế được từ này cả, ban đầu tưởng một loại cây, nhưng thì ra không phải, nên chị để nguyên vậy…cũng chẳng biết chú thích ra sao, bởi đã có câu so sánh rồi, người đọc chắc cũng hiểu, chỉ sợ ai khó tính sẽ thắc mắc thôi :3). Khi bức bình phong tan biến như làn khói, nữ yêu đuôi rắn kêu lên một tiếng vang dội kinh thiên động địa, quất mạnh thân rắn khổng lồ như bóng đen, kéo theo những đám mây yêu tà cả vạn dặm, sấm chớp vạn quân, mạnh như vũ bão.

Người này lại phất tay áo, bầu trời chấn động một phen, ánh sáng bạc mỏng lạnh bởi mưa kiếm ngợp trời, giống như mưa trút xuống bồ đề vậy, chuông phật tinh tinh, sương mù mênh mông.

Mặc dù ở Âm phủ chưa cảnh tượng gì mà chưa từng thấy, Hoa Nhi gia ta cũng vẫn ngẩn ngơ, chiêu thức của người đàn ông này thật sự là rất đẹp. Ba Xà quằn quại đến long trời lở đất, ngàn vạn mũi kiếm đồng loạt đâm xuống, như vãng sanh bồ đề trải đầy những đám mây rực rỡ vậy.

Đến khi cơn mưa kiếm ngớt thì Ba Xà cũng không còn động đậy gì nữa rồi, ta lại ngỡ ngàng hồi lâu mới thở phào một hơi. Những tưởng chắc hẳn phải là một trận đấu khốc liệt, nhưng đây…có thể coi như là được cứu rồi hay không?

Ánh mắt ta lại chuyển đến người đàn ông trước mặt, quần áo đen, mái tóc đen, phần cổ ở giữa hở ra phần da thịt trắng bệch, càng làm tôn lên bờ vai mạnh mẽ.

Đang nghĩ xem nên gọi y thế nào thì y quay mặt lại.

Ta nhìn y, rồi lại ngẩn người, đúng là càng sống lâu càng hồ đồ mất rồi, gần đây tần suất ngẩn người hơi bị nhiều, mấy tên Vô Thường canh cửa ở Phong Đô mà biết được lại cười nhạo ta ngây ngốc như thiếu nữ cho xem, từ lúc ta mất đi tu vi, bọn chúng ngày càng dám nói ra mấy lời ngông ngược.

Có thể là do diện mạo của người này thật sự là tuấn tú thanh bạc, đôi mắt siêu đẹp, mà Hoa Nhi gia ta thì suốt tám trăm năm chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp đến thế.

Đôi mắt đen nhánh của y nhìn sang, không nông không sâu. Cùng lúc đó từng tấc từng tấc thân thể to lớn của Xà yêu ở sườn núi dưới cánh đồng hoang phía sau y hư hóa cháy khô, tan thành tro bụi tản mạn, phiêu diêu cùng với huyễn cảnh thiên địa, như mộng, như cát bụi.

Xuất trần như vậy chắc hẳn là Thần tiên rồi, có điều không biết là hạng Thần tiên nào mà thôi.

Ta vội vàng cúi đầu chắp tay bái tạ: “Cảm ơn Tiên quân cứu giúp.”

Y dứng im tại chỗ, ta không thấy y đáp lời thì mở to mắt nhìn một cái, dường như ta thấy ở nơi sâu thẳm trong đôi mắt đen ấy của y như có thứ gì đó đang từ từ nứt ra vậy, không hiểu tại sao trong lòng ta lại nhói đau.

Yên lặng một chút, y cười mà lẩm bẩm: “Đây cũng là báo ứng của ta mà thôi.”

Ta khó hiểu, y đứng cách ta một khoảng không xa lắm, đưa tay về phía ta, thấy ta chỉ tròn mắt nhìn, bàn tay y dừng ở giữa không trung, rồi từ từ rụt lại, buông xuống.

Bộp.

Một giọt nước rơi trên gò má.

Những giọt nước vô căn tẩy luyện yêu khí từ trên trời tí tách rơi, nhỏ xuống đôi gò má dầm lạnh, khiến dãy núi huyễn cảnh được phủ lên vẻ mông lung mơ hồ.

Là y niệm quyết khiến trời mưa ư? Ta thẳng người lên, y bỗng cười với ta, êm ái như giọt sương trong hồ sen buổi sớm vậy, giọng nói vẫn trầm thấp như vậy: “Ly Nhi đâu?”

Thấy y ôn hòa như làn gió mát vậy, đúng là ngược hẳn với sự ác liệt ban nãy, ta gật đầu nói: “Hóa ra là Tiên quân tới tìm Thiên tôn Điện hạ.”

Chắc là Thiên thượng phái Tiểu thần tới hộ giá đây mà, hẳn cũng giống với các Tiên sư, Tiên bá trong viện thôi. Ta vui mừng yên lòng hẳn lên, dù gì cũng là lần đầu tiên gặp mặt ‘bà mẹ quý tử’, ta cuối cùng cũng có thể thẳng lưng thẳng thắn lắng nghe: “Ly Nhi ổn lắm, có việc gì sao ạ?”

Trong màn mưa lất phất, người đàn ông với dung mạo như tranh vẽ, phía sau là dốc núi cao trăm trượng, chiếc áo bào đen lay động đón gió. Ánh mắt sâu thẳm tựa như vọng vào lòng người, “Nàng có vẻ rất khỏe nhỉ.” Y khẽ lẩm bẩm, nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn khổ tâm giống như cánh bướm bị ép khô quắt lại từ từ theo thời gian vậy. Bởi vì có màn chắn Tiên khí che chở nên hai người bọn ta không bị ướt, đến lúc trở lại lăng mộ yên tĩnh ban đầu, trong phút chốc có chút không quen lắm.

Ta nhìn y, trong đầu thầm nghĩ hình như y có thói quen lẩm bẩm sao ấy, có điều từ trước tới nay Thần tiên sống quá lâu, có chút xíu tật xấu cũng không tổn hại đến khí chất thanh thoát của mình được. “Ta là Mẫu Đơn, mẹ của Ly Nhi. Tiên quân tên là gì thế?”

Y giống như giật mình xao động trong im lặng, nhìn ta chăm chú. Cái người này sinh ra tuấn tú đẹp đẽ đến thế, sao phản ứng lại chậm chạp hơn so với người bình thường mấy nhịp vậy.

Cuối cùng y chỉ cười, trong mắt tựa như có dòng nước nào đó lặng lẽ chảy, nhàn nhạt nói: “Thương Âm.”

“Con ruồi?” Ta phụt cười, sau khi chuyển nguy thành an, ta tâm tình thoải mái: “Ta còn con muỗi cơ, thì ra là một con xú trùng tử lớn.”

Y thấy ta cười, đôi môi cũng khẽ nhếch lên, trong bóng tối đôi mắt không một chút rạng rỡ.

Tác giả: …Câu nói cuối của Mẫu Đơn cũng nhận ra rồi chứ? Thật ra thì…tôi cảm thấy hơi hơi ngược Thương Âm rồi. =_=