Anh không tranh luận gì thêm, tay trái làm động tác "mời".
Thẩm Hề sắp xếp từ ngữ trong đầu, suy nghĩ xem phải thuyết phục anh thế nào, nhưng thấy thái độ anh như vậy, cô ngơ ngác không cách nào bình tĩnh được. Phó Đồng Văn cười trêu ghẹo, tháo bao súng lục bằng da trên thắt lưng xuống, tiếp đó là bao dao găm: "Em muốn xem cái này không?"
Ngay cả anh mang theo súng theo cô cũng không để ý...
Nhưng Phó Đồng Văn đã rút khẩu súng lục nhỏ trong bao da ra, thân súng màu bạc, trên báng súng màu trắng khắc một con ngựa nhỏ: "Browning 1900." Anh toan đưa cho cô nhìn.
Thẩm Hề sợ sệt không dám chạm vào, chỉ đưa tay về phía con dao găm kia: "Món này, em biết."
Trên bao da khắc dòng chữ "Union Cutlery Company", công ty Dao Liên Hợp, cô có một con dao của công ty này do vị giáo sư thích săn bắn giới thiệu, cực sắc cực nhọn, gi3 ch3t một con gấu chó cũng không thành vấn đề.
Nhìn những thứ súng ống dao găm thật sự, cô lại có thêm sự hiểu biết mới về hai từ "nguy hiểm".
Phó Đồng Văn nở nụ cười, nhét súng dưới gối. "Đến boong tàu riêng, kêu người pha cho em tách cà phê hoặc uống một ly rượu vang, rồi tắm nắng biển. Đừng chạy lung tung, cũng đừng đến boong tàu chung." Anh quay lưng về phía cô, bắt đầu cởi áo sơ mi.
Thẩm Hề thưa vâng, quay đầu đi né cảnh xấu hổ, thay anh đóng cửa phòng ngủ.
Boong tàu riêng chỉ hành khách ở phòng riêng mới được dùng, đương nhiên không có người ngoài. Nói có thể tắm nắng, nhưng chỉ ngồi đối diện với tấm kính thuỷ tinh trong suốt mà thôi. Cô hỏi một tờ báo từ người phục vụ, nhưng không nói rõ mình muốn đọc gì, chỉ nói muốn tìm hiểu những chuyện lớn nhỏ xảy ra gần đây. Sau khi cẩn thận chọn lựa, phục vụ ôm hai mươi mấy tờ báo đưa cho cô, sau đó pha một ấm cà phê đặt lên trên ghế nằm. Bộ ấm và tách cà phê đều làm bằng bạc, cộng thêm hai mươi mấy tờ báo, cũng chỉ làm cô gắng gượng ba mươi phút. Cuối cùng Thẩm Hề úp tờ báo lên mặt, lim dim ngủ thiếp đi.
Đầu giấc mơ, là một chuyện vui vẻ.
Anh hai đưa cô đến xem cỗ cưới do con trai lão quản gia tự tay làm. Tuy chỉ là gia đình ít người, nhưng những thứ cần có đều có cả, làm gà mổ cá, giết heo thịt dê, có người gánh mười mấy hòm của hồi môn vào trong sân. Từ bát đũa đến chăn gối, từ bàn trang điểm đến giường cưới, nhìn mà hoa cả mắt. Anh hai nắm bàn tay nhỏ của cô, để cô sờ lên chiếc nơ to thắt trên mỗi món đồ cưới: "Sau này Ương Ương đi lấy chồng, anh sẽ chuẩn bị những đồ này cho em," Anh hai bế cô lên, cô bé sáu tuổi ngồi lên khuỷu tay anh, "Đến lúc ấy sẽ vét sạch Quảng Châu, chỉ cần em lướt mắt qua thứ nào, thứ ấy sẽ là của em hết."
...
Thẩm Hề ngủ mơ, hơi thở dồn dập, hai tay đặt trước ngực nắm chặt lại. Theo hơi thở của cô, tờ báo cũng phập phồng thành tiếng.
Một bàn tay lật tờ báo che ánh nắng kia lên.
"Thẩm Hề."
Cô được anh kéo ra khỏi chuyện cũ, mở choàng mắt, như người đang chìm trong bể nước, ra sức giãy giụa đầy vô vọng để nhìn người thờ ơ đứng trên bờ. Ánh nắng sót lại của chiều tà bị từng cánh cửa sổ thủy tinh cắt nhỏ, mỗi cánh cửa đều được khảm ánh vàng. Anh đeo một chiếc kính gọng đen, qua chiếc kính ấy có thể nhìn thấy những tia máu hằn trong đôi mắt. Anh đứng ngược sáng, đang nhìn cô.
"Cậu..." Là cậu ba, hay anh ba. Khung cảnh lộn xộn trong mơ nghẹn ứ ở cổ họng.
Một làn sóng trào lên nơi đáy lòng, vành mắt Thẩm Hề cay xè, cô luống cuống lấy tay che mắt: "Em xin lỗi, anh ba..."
Những ngày tháng ở nhà đã không với tay tới được nữa rồi, đã bị ngọn lửa lớn thiêu rụi thành tro từ lâu rồi, chỉ cần chạm vào thôi sẽ đổ xuống ầm ầm, vùi lấp chính cô.
Anh đưa cho cô một chiếc khăn tay được gấp vuông vức: "Tôi phải nói xin lỗi mới đúng, giấc ngủ này lâu quá."
Đúng là rất lâu.
Tàu nhổ neo vào buổi sáng, đến lúc mặt trời lặn người mới dậy.
Thẩm Hề lắc đầu, trả lại khăn tay cho anh, từ đầu đến cuối ánh mắt chỉ chằm chằm vào cổ áo sơ mi trước mắt, không dám nhìn gương mặt anh. Phó Đồng Văn hiểu cô sợ mình sẽ thấy nước mắt của cô, nên khom người xuống, nhặt tờ báo rơi dưới đất lên, gấp gọn lại đặt lên chiếc bàn gỗ mây bên cạnh ghế nằm, cho cô một khoảng riêng tư lau nước mắt.
Thẩm Hề nhìn bóng lưng anh, lau mặt qua loa.
"Kháng Hạng đã giục ba lần rồi, chúng ta còn không qua, sẽ bị cười đấy."
Thẩm Hề lấy tay vuốt tóc từ trước trán ra sau đầu, tìm một đoạn dây buộc gọn tóc.
"En muốn ăn bít tết dê." Cô cười.
"Được, anh ba gọi cho em rồi." Phó Đồng Văn quay lưng về phía cô mà cười, một tay đút túi quần, đi về phía cửa lớn.
Từ lúc nhặt tờ báo, anh không nhìn cô lấy một lần. Trên thế giới này còn có đàn ông hiểu phụ nữ đến vậy ư?
Thẩm Hề đuổi theo anh.
Họ vào phòng ăn, đi qua cửa xoay tròn.
Cô đi quá gần, rảo bước cùng Phó Đồng Văn vào một cánh cửa, rõ ràng là chỗ của một người, nhưng hai người chen chúc, cánh tay kề sát cánh tay, ngực kề sát lưng. Thẩm Hề cố gắng nhìn qua tấm kính thuỷ tinh mờ mờ, đến khi vào phòng ăn mới thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ Đàm đã gọi một ấm cà phê, tựa người vào bàn ăn buồn chán lật một tờ báo, nhìn thấy họ, anh lập tức gấp tờ báo lại đưa cho phục vụ đứng phía sau: "Hai người ở với nhau, đúng là cần một quản gia."
"Là lỗi của tôi," Phó Đồng Văn nhận trách nhiệm, cười rồi ngồi xuống: "Gọi món chưa?"
"Cậu ba hay soi mói, tôi không dám thay cậu gọi món."
Khi hai người vẫn đang chế giễu nhau, thì một thanh niên quần là áo lượt đi qua hai bàn đến thẳng chỗ họ, không mời mà tới. Trong phòng ăn này, ngoài ba người họ, cậu ta là người duy nhất có khuôn mặt châu Á.
Người nọ không vội trả lời, vẫy tay, gọi phục vụ giúp cậu ta kéo chiếc ghế trống ra, rồi điềm nhiên ngồi xuống: "Cậu ba đúng là quý nhân hay quên, không biết còn nhớ điệu này chăng?" Cậu ta sáp tới gần, khẽ hát một câu bằng giọng rất nhỏ: "Hoa này cỏ này bởi người yêu, sống sao chết sao mặc người nguyện, xót xa ê chề nào ai oán..." (1)
(1) Trích màn 12 Tầm Mộng của vở kịch Mẫu Đơn Đình do nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598. Đến nay Mẫu Đơn Đình vẫn được người Trung Hoa nghiên cứu dựng lại và diễn xướng.
Là Mẫu Đơn Đình.
Phó Đồng Văn nở nụ cười, không đáp lại thanh niên ấy.
"Cậu ba nghe thấy quen không?" Người nọ không sợ mất mặt.
Phó Đồng Văn cầm ấm cà phê bằng bạc phục vụ vừa đặt xuống lên, rót cho Thẩm Hề nửa tách, coi như ngầm trả lời.
"Thấy quen bao nhiêu? (2) " Người nọ cười mỉm hỏi đến cùng.
(2) Một từ nhiều nghĩa, chỗ này có thể hiểu là "Muốn chín mấy phần?
Thẩm Hề muốn cười, đang nói về sườn bò sườn dê đấy à?
"Nhiều nhất là ba phần." Phó Đồng Văn mở lời.
Người ấy lập tức chắp tay, cười nịnh nọt: "Có thể làm cậu ba nhớ mặt tới ba phần, quả là phúc của Mậu Thanh."
Cô không thích vẻ khôn kéo lõi đời của người này, tay phải chống cằm, tay trái để dưới bàn, lặng lẽ vân ve mép khăn. Khăn trải bàn bị cô xoắn thành nếp nhỏ, rồi lại thả ra. Cứ lặp lại như thế, coi như tự tìm việc cho mình làm.
Phục vụ bên cạnh đưa thực đơn tới.
Phó Đồng Văn nhận lấy, đặt trước mặt Thẩm Hề, gõ hai ngón tay lên thực đơn: "Chọn món em thích đi."
Thẩm Hề gật đầu, ánh mắt lướt qua từng món một.
Có vị khách không mời mà đến này, bữa tối không hề vui vẻ. Cái cậu Mậu Thanh ấy tự giới thiệu là họ Thái, mặt dày mày dạn ăn cùng với họ. Nhưng phản ứng của bác sĩ Đàm rất bình thường, trò chuyện với người nọ. Rất hiếm người được bác sĩ Đàm bắt chuyện, hơn nữa lúc này còn rất nhiệt tình.
Thẩm Hề thấy y chướng mắt, cô rất ít khi ghét ai như thế.
Bốn người đến khoang hạng nhất, bước chân bác sĩ Đàm chợt dừng lại: "Vào cùng tôi lấy mấy thứ, lười chẳng muốn đưa lên nữa."
Phó Đồng Văn đã ngủ hết một ngày, cũng không muốn về phòng luôn, bèn đi cùng.
Thái Mậu Thanh đi theo bác sĩ Đàm, nhìn xung quanh mà xúc động: "Nơi này đúng là thiên đường, thiên đường trong ba tháng. Ngay cả bác sĩ của cậu ba cũng được đối đãi tốt như vậy, Mậu Thanh ghen tị quá." Phó Đồng Văn tựa bên mép cửa, cũng quan sát căn phòng.
Bác sĩ Đàm tìm một cái túi rất nhỏ, đổ nó ra, là hai bình thuốc, anh đưa cho Thẩm Hề.
"Chỉ có vậy thôi sao?" Chỉ vậy thôi mà phải đích thân tới lấy?
"À, đúng rồi, còn nữa. Cô vào bên trong tìm đi, là ống nghe. Cái trong phòng cô hình như hỏng rồi."
Đều là những món đồ cần thiết, không chờ bác sĩ Đàm nhắc lại lần hai, cô đã chủ động đi tìm.
"Trong cái tủ cạnh giường, tầng thứ hai, bên tay phải." Bác sĩ Đàm đứng trong phòng khách nói to vọng vào.
"Tôi biết rồi." Cô cũng cất cao giọng đáp lại.
Tuy phòng ngủ ở đây nhỏ hơn nhiều khoang hạng sang, nhưng hầu hết bài trí đều giống nhau, cô tìm thấy cái tủ bác sĩ Đàm nói tới, trong ngăn kéo tầng cuối có dao phẫu thuật được gói trong chiếc khăn trắng, và một quyển tập. Cô lật ra xem, đều là những ghi chép liên quan đến y học. Ngoài ra, không có món đồ anh ta vừa nhắc.
"Ở đây thật sao? Bác sĩ Đàm?"
Bên ngoài không có tiếng trả lời.
"Anh Đàm, nếu không anh vào tìm cho tôi đi?" Thẩm Hề bọc lại dao phẫu thuật.
Một tiếng va chạm loảng xoảng nặng nề vang lên, tiếng cơ thể ngã xuống sàn nhà. Thẩm Hề không kịp nghĩ nhiều, tông cửa xông ra, hình ảnh trước mắt khiến cô sợ hãi.
Phó Đồng Văn với sắc mặt trắng bệch tựa lưng vào vách tường, thở gấp gáp. Bác sĩ Đàm và người họ Thái như đang đánh tay không với nhau, ngã xuống đất. Tiếng hét của Thẩm Hề đã vọt tới cổ họng, nhưng nhanh như chớp Phó Đồng Văn đã che nửa khuôn mặt cô bằng tay phải: "Đừng...gọi người."
Anh mềm oặt phủ phục trên người Thẩm Hề.
Bỗng nhiên người họ Thái vật bác sĩ Đàm xuống đất, hai ngón tay bóp cổ Đàm Khánh Hạng. Phó Đồng Văn chống khuỷu tay lên tường, sắc mặt càng lúc càng xấu...Cánh tay còn lại yếu ớt vuốt nhẹ khuôn mặt Thẩm Hề, muốn nói gì đó, nhưng hoàn toàn không còn sức lực.
Trong chớp mắt, cô sực tỉnh.
Dao, dao phẫu thuật.
Cô cuống cuồng chạy vào phòng ngủ, trước mắt hoa lên vì căng thắng, hoảng loạn vớ lấy chiếc khăn bọc con dao, rồi xông ra ngoài. Bác sĩ Đàm dùng hết sức mình, một chân đẩy y đến cái bàn, chỉ trong một giây ấy, người họ Thái trong mắt cô như thi thể nằm trong phòng giải phẫu. Cô hiểu rõ, trái tim mình đang ở đâu.
Khi con dao phẫu thuật lao tới, tay cô vẫn còn run.
Y gầm lên một tiếng vì đau đớn, xô Thẩm Hề ra ngoài.
Thẩm Hề va phải vách tường bằng gỗ, bác sĩ Đàm nhào tới, làm con dao phẫu thuật đang cắm trước ngực y sâu tới cùng. Cô dùng mu bàn tay ngăn mình không bật ra tiếng hét, cắn chặt tay mình, cố gắng tìm lại lý trí. Nhìn y giãy giụa lăn lộn, vị trí ấy, độ sâu ấy, chắc chắn không còn đường sống. Dù bác sĩ tim mạch giỏi nhất ở đây cũng không cứu nổi y.
Bàn tay bác sĩ Đàm đầy máu, anh thở một hơi, chầm chậm ngã xuống bàn, nhưng vài giây sau thì bình tĩnh trở lại. Đàm Khánh Hạng nâng Phó Đồng Văn đang tựa vào tường dậy, đỡ anh ngồi xuống bên bàn, rồi đi tìm thuốc. Anh ta dùng chiếc áo sơ mi mới lau sạch tay mình, đổ thuốc ra, nhét vào miệng Phó Đồng Văn, rồi đổ nước vào miệng anh.
Thẩm Hề nhìn anh ta thoăn thoắt làm từng việc, mà tay chân cô vẫn đang run rẩy. Cô không sợ người chết, dù ở động thuốc phiện, hay ở New York, xác chết cô từng thấy nhiều vô số. Khi con dao rạch mở thịt người, cô cũng không sợ. Nhưng...Cô giết người rồi, tự tay cầm dao. Cô là bác sĩ, không phải đao phủ...
Khi suy nghĩ này xẹt qua, cô có do dự, nhưng vẫn lựa chọn đứng về phía anh.
Phó Đồng Văn chống khuỷu tay lên bàn, sắc mặt trắng bệch không sức sống, trong mắt hiện lên sự lo lắng. Vừa rồi Đàm Kháng Hạng bảo Thẩm Hề vào phòng vì muốn cô tránh khỏi việc này, nhưng tên ấy khó đối phó hơn anh nghĩ, sức khoẻ anh là gánh nặng, Đàm Khánh Hạng cũng không phải là người luyện võ...
"Đồng Văn?" Đàm Khánh Hạng muốn xem mạch cho anh.
Phó Đồng Văn lắc đầu, tình trạng sức khỏe mình, anh hiểu rõ.
Hai mươi phút dài đằng đẵng.
Thẩm Hề tựa lưng vào tường, trước mắt như phủ lớp sương mù, cô cúi đầu xuống. Đàm Khánh Hạng lặng im quan sát Thẩm Hề, sợ cô ngất xỉu, hoặc tinh thần sụp đổ, dẫu sao cũng là lần đầu tiên cô chứng kiến. Nhưng Thẩm Hề có thể chịu đựng nhiều hơn anh ta đoán. Giây phút này, anh ta vô cùng cảm ơn cô gái ấy, kiến thức chuyên ngành của cô đã giúp tất cả mọi người.
Phó Đồng Văn lấy lại một chút sức lực, trầm mặc tháo cúc áo khoác âu phục, vất vả cởi áo ra, rồi vứt nó lên bàn. Anh chống tay lên bàn để đứng dậy, đi tới trước mặt Thẩm Hề. Anh im lặng đưa hai tay ra với cô. Động tác này, giống như búa chuông (3) trong đêm đen như mực, gõ mạnh vào đồng hồ lớn trên gác chuông, phá vỡ màn đêm, cũng phá vỡ niềm kiên cường cuối cùng trong tim cô. Nước mắt tràn bờ mi, cô ngã vào người anh. Máu trên tay đều dính hết lên tay áo, khuỷu tay và lưng áo sơ mi của anh.
(3) Búa chuông: hay búa đồng hồ, là bộ phận gõ chuông báo giờ trong đồng hồ.
"Đừng áy náy," Tay phải Phó Đồng Văn áp lên gáy cô, để cô đến gần anh hơn, "Hắn không phải người vô tội."
Anh và Đàm Khánh Hạng đều không tin là tình cờ gặp gỡ. Tên đó đã từng gặp anh ở kinh thành, nhưng ở New York lại cùng lên một thuyền, trên thế giới này không có duyên phận như thế. Vì vậy mọi chuyện đều dựa vào sự hiểu ngầm giữa anh và Đàm Khánh Hạng, hoàn toàn không cần trao đổi. Bước vào phòng, Thẩm Hề vừa tránh đi, Đàm Khánh Hạng lập tức ra tay tính bắt y lại. Phản ứng đầu tiên của người vô tội sẽ hét to kêu oan, nhưng người đã chuẩn bị trước khi tới sẽ chọn cách phản kháng lại. Ý định giết người của y đã chứng thực suy đoán của họ. Nếu chỉ vậy thì đã ổn, nhưng vẫn để cô dính dáng vào.
Nước mắt thấm ướt vạt áo sơ mi của anh. Phó Đồng Văn vẫn luôn dùng tay phải ôm cô, nghiêng đầu đi, nhẹ giọng bàn bạc cách xử lý thi thể với Đàm Khánh Hạng. Biển cả mênh mông, muốn một người hoàn toàn mất tích rất dễ dàng.
Đàm Khánh Hạng bình tĩnh đưa ra ý kiến: "Tôi có thể xử lý thi thể này bằng cách..."
Phó Đồng Văn lắc đầu, ý bảo anh ta đừng làm Thẩm Hề thêm hoảng sợ.
Đàm Khánh Hạng hiểu ý anh: "Giao chỗ này cho tôi."
Phó Đồng Văn áp lòng bàn tay mình lên lưng Thẩm Hề, cúi đầu hỏi: "Chúng ta về nhé?"
Tuy lòng cô vẫn rối như tơ vò, vẫn không dám nhìn xác y, nhưng may mắn thay cô đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm, có thể ép bản thân mình bình thường nhanh hơn người khác...Cô cúi gằm xuống, gật đầu.
Phó Đồng Văn nhận chiếc khăn từ tay Đàm Khánh Hạng, bao kín ngón tay Thẩm Hề, giúp cô lau sạch vết máu.
Thẩm Hề nhìn chằm chằm tay áo anh một lúc lâu, chỗ đó cũng có máu. Ngược lại trên người cô không có.
"Mặc âu phục thì không nhìn thấy." Phó Đồng Văn xua tan lo lắng của cô, đặt chiếc khăn xuống, mặc áo khoác vào, vết máu trên áo sơ mi hoàn toàn được che khuất.
Anh bình tĩnh là vậy, trước khi ôm cô, vẫn nhớ phải cởi áo ngoài ra.
Hai người quay về khoang hạng sang, quản gia riêng nhìn Thẩm Hề đầy quan tâm.
"Vợ tôi không thoải mái lắm," Phó Đồng Văn cũng tỏ vẻ lo âu, dùng tiếng Anh dặn dò, "Đừng làm phiền chúng tôi."
"Vâng, thưa ngài," Người Mỹ ấy mỉm cười, đóng cửa thay anh, "Chúng tôi chờ ngài sai bảo bất cứ lúc nào."
Quản gia cẩn thận đóng cửa lại cho họ.
Sự gắng gượng khi Thẩm Hề đi từ khoang hạng nhất về đây biến mất, giây phút cánh cửa khép lại, đầu gối cô mềm oặt, quỳ sụp xuống. Trước khi đầu gối chạm đất, Phó Đồng Văn ôm chặt người cô, bế bổng cô lên. Hành động này anh rất ít khi làm, nhất là sau khi bị bệnh tim không lâu, nhưng Thẩm Hề đã tới cực hạn của mình, anh không thể ép cô tự tìm đến giường.
Rèm cửa nặng nề, lại là ban đêm, càng không có ánh sáng rọi vào. Cô được đặt lên giường, Phó Đồng Văn bọc kín người cô bằng chăn bông.
"Ngủ một giấc," Trong đêm khuya, giọng nói anh cất lên bên tai cô như mang theo tiếng vọng, "Chừng nào em chưa tỉnh lại, tôi vẫn ở đây."
Tim anh rất khó chịu, sợ cô nhận ra, nên anh lấy đồng hồ quả quýt ra đặt lên bàn. Tiếng tích tắc của kim giây sẽ làm phân tán sự chú ý của cô.
Thẩm Hề đưa tay ra khỏi chăn, chạm vào tay anh. Phó Đồng Văn không né tránh, mặc cô nắm mu bàn tay mình.
"...Anh đã từng giết người chưa?" Cô đang cầu xin giúp đỡ, giúp đỡ về mặt tâm lý.
Tay anh vén gọn từng sợi tóc rối bời trên gương mặt cô lên trên, lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô. Rất nhiều mồ hôi, còn có cả tóc, vuốt mãi, thấm ướt cả lòng bàn tay.