Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang

Chương 5-1: Mau lớn lên nào (1)

Lên lớp 6, Tô Khởi rất ít khi cùng nhóm bạn về nhà, vì sau giờ học mọi người đều phải đi học lớp năng khiếu.

Trình Anh Anh đã mời giáo viên âm nhạc tiểu học của Tô Khởi dạy cô bé thanh nhạc đơn giản và múa dân tộc sau giờ học. Tô Khởi cũng không phải học qua loa, nhưng cũng không thấy chịu khó gì lắm, phần nhiều là vui chơi.

Ở thành phố nhỏ Vân Tây thời đó, là học sinh tiểu học, cô bé không hề có ý thức cạnh tranh cao gì cả.

Lâm Thanh cũng học mỹ thuật với giáo viên dạy vẽ của trường tiểu học. Giáo viên ở tại ký túc xá của trường. Tô Khởi hay chạy đến xem Lâm Thanh. Lâm Thanh vẽ tranh màu nước rất đẹp, các lớp màu chồng lên nhau, vô cùng đa dạng. Tô Khởi chỉ biết tô một mảng lớn, cô bé muốn pha màu xanh lá nhạt, nhưng thường là ra màu vàng tơ. Một đống màu đó nằm ngoài kiểm soát của cô bé.

Ai ngờ rằng màu sắc thôi mà cũng là một chuyện khó khăn như thế. Thế nhưng cây non nhú mầm rồi biến thành màu xanh, màu đỏ, màu vàng nhìn đơn giản thế mà.

Tô Khởi thở dài: "Tớ còn chả bằng một cái cây nữa."

Cô bé còn đến xem Lý Phong Nhiên học đàn piano.

Trước kia chỉ có cô giáo Phùng Tú Anh kiên trì với "kế hoạch bồi dưỡng của Lưu Diệc Đình". Ngày nào Lý Phong Nhiên cũng phải học rất nhiều giờ. Bây giờ cậu giỏi vô cùng. Lúc đánh đàn, những ngón tay chuyển động cực kỳ nhanh, Tô Khởi nhìn mà hoa cả mắt.

Tô Khởi không đến xem Lương Thuỷ. Cậu bé học tại một trường thể thao phía bên kia Vân Tây, mất nửa tiếng ngồi xe lận.

Thế nhưng hôm đó giáo viên thanh nhạc có việc bận, hỏi Tô Khởi có thể nghỉ học được không. Cô bé chỉ mong có thế, vui sướng chạy ra khỏi trường, liền nghĩ đến về nhà cũng không gặp được các bạn, bèn nảy ý định tạm thời đến trường thể dục.

Cuộc sống của Tô Khởi chủ yếu ở đường Bắc Môn, hiếm khi đến thành phố khác. Cô bé ngồi xe buýt nhìn trái ngó phải, cảm thấy mình như nhà quê mới lên thành phố.

Cô bé xuống xe ở trường Nhất Trung Vân Tây. Những học sinh cấp 3 đã tan học đang ở lại gần cổng trường. Các cửa hàng và quầy quà vặt trước trường cấp 3 đẹp hơn ở trường tiểu học nhiều.

Tô Khởi không nán lại quá lâu, đi đến trường thể dục kế bên.

Vừa bước vào cổng trường, một nhóm nam sinh cao lớn chạy ngang qua cô bé. Mùi mồ hôi xộc đến, nhưng mùi đó không làm cho người khác ghét lắm, không giống mùi mồ hôi thúi trên người bố cô bé, càng khác mùi mồ hôi thúi ình ở tiệm mạt chược.

Trên sân thể dục, huấn luyện viên đang cho học sinh ném tạ, còn có học sinh đang chạy bộ. Họ mặc áo sát nách và quần đùi, để lộ vòng eo và đùi thon gọn.

Tô Khởi ngậm kẹo que Zhen Zhi Ban, vừa tò mò quan sát họ vừa đi đến sân băng khúc côn cầu.

Vừa vào sân, khí lạnh ập đến, tiếng la của huấn luyện viên và tiếng hô của bọn trẻ vang vọng khắp sân băng. Một nhóm trẻ con hơi lớn một chút lướt vèo vèo qua mặt Tô Khởi, giống như con sếu lướt qua mặt hồ.

Tô Khởi chạy đến lan can nhìn vào trong. Trên mặt băng to như thế, các vận động vân nhỏ đi qua đi lại, huấn luyện viên đúng bên cạnh vỗ tay: "Chú ý chỗ rẽ!"

Tô Khởi lướt nhìn một vòng, rất nhanh đã thấy Lương Thuỷ. Cậu mặc bộ đồng phục thể thao màu đỏ, chân mang giày trượt băng, đứng phía bên kia sân băng nói gì đó với huấn luyện viên, vừa nói vừa chỉnh lại dây mũ bảo hiểm. Không biết vì sao mà cậu mãi không gài được dây nón. Sau cùng, cậu gài qua quýt rồi trượt ra mặt băng.

Lúc này, không biết tại sao mà bốn, năm thiếu niên khác trên mặt băng đều đừng lại, vòng ra bên cạnh sân, không uống nước thì cũng là nói chuyện với huấn luyện viên. Thế nhưng, mọi người đều cố tình hoặc vô tình hướng ánh mắt ra nhìn giữa sân.

Lương Thuỷ dường như không nhìn thấy, đứng ở vạch xuất phát làm tư thế xuất phát tiêu chuẩn, có lẽ trong lòng tự vang lên tiếng súng lệnh xuất phát, đột ngột chạy thật nhanh. Lượt chạy đầu của cậu chưa vững lắm, nhưng sau khi qua chỗ rẽ đầu tiên, cậu liền tăng tốc trong nháy mắt. Tô Khởi còn chưa nhìn rõ cậu ấy đổi chân thế nào thì đã nhìn thấy bóng cậu như ánh sáng lướt qua mình. Những mảnh băng bị giày trượt cắt trúng bay tung toé, thậm chí có một mảnh bắn trúng mặt Tô Khởi biến thành vũng nước.

Cả sân băng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nhìn chằm chằm cậu.

Cậu nghiêng người, gõ nhẹ ngón tay, gần như là dán người sát mặt băng lướt qua chỗ rẽ. Tô Khởi chưa từng thấy kiểu chuyển động thế này bao giờ, không thể tin có người có thể nghiêng gần như song song với mặt băng nhưng lại không ngã. Thế nhưng cậu lướt qua với tốc độ cực kỳ nhanh, đôi mắt trong trẻo đen nhánh phản chiếu mặt băng, lộ ra khí lạnh không thể giải thích được, khiến Tô Khởi cảm thấy có chút xa lạ.

Khi cô bé vẫn còn ngơ ra thì cậu đã đứng thẳng, tăng tốc chạy, lại nghiêng người lần nữa, lướt nhanh như bay qua chỗ rẽ tiếp theo. Cứ một vòng lại một vòng, cậu như một vầng sáng lướt thật nhanh trên sân băng.

Sau khi chạy được vài vòng, cuối cùng cậu giảm tốc độ, không dùng lực nữa, từ từ đứng thẳng người, thở hổn hển, đứng trên mặt băng thả lỏng.

Tiếng nói chuyện xung quanh dần vang lên.

Lương Thuỷ chống eo, theo quán tính trượt tới lui trên sân băng. Cậu mới chớp mắt thì đã nhìn thấy "phần tử ngoại lai" nào đó tự tiện vào đây. "Phần tử ngoại lai" đó mắt nhìn thẳng, cứng họng, trong tay cầm cây kẹo mút rõ ràng đã nhỏ lại, hệt như bị điểm huyệt.

Lương Thuỷ sững sờ một lúc, sau đó thả lỏng nét mặt, hai chân khẽ trượt vài cái. Cậu không giảm lực hay tăng lực, trong nháy mắt người đã đến trước mặt Tô Khởi, xông thẳng đến hàng rào trước mặt cô, suýt nữa là đụng vào mặt cô bé. Tô Khởi sợ đến mức rụt người lại. Cách một hàng rào, cô bị cậu đụng trúng đến lắc lư.

"Sao cậu lại đến đây?" Trên trán Lương Thuỷ toàn là mồ hôi, đôi mắt vừa đen vừa sáng, "Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Đâu có gì đâu, tớ đến khảo sát cậu, xem cậu có lười biếng hay không á mà."

Cậu lau mồ hôi, vẻ mặt ghét bỏ: "Cậu là lười quá nên chạy lại đây đúng không?"

Tô Khởi vừa định cãi lại, nhưng nhớ đến dáng vẻ cậu ra sức như thế ban nãy, trong lòng cứ cảm thấy ngồ ngộ. Cô bé nhét kẹo que vào miệng không nói chuyện, ngước nhìn cậu, nhìn đi chỗ khác, nhìn cậu lần nữa, rồi lại dời mắt, cứ lặp đi lặp lại như thế. Lương Thuỷ bị cô bé nhìn đến nỗi hơi bực bội: "Có gì nói đại đi."

Tô Khởi nhíu mày, nhoài người ra lan can thò đầu nhìn.

Lương Thuỷ rụt về người về sau, ngơ ra: "Cậu làm gì đó?"

Tô Khởi vẫn đang nhoài người ra, quay đầu nhìn cậu: "Hèn chi tự dưng cậu cao hơn tớ nhiều như vậy, thì ra là vì giày trượt băng!" Cô bé hài lòng lùi về.

"......" Lương Thuỷ nói, "Tớ vốn đã cao hơn cậu."

"Còn lâu!"

"Cậu tưởng vẫn còn là mẫu giáo à?" Cậu nói, kéo kéo dây mũ bảo hiểm.

"Sao cậu ngốc thế chứ?" Tô Khởi ngậm kẹo mút, đưa tay nắm dây nón của cậu. Lương Thuỷ đột nhiên bị cô bé kéo về phía trước, đến gần cô.

Tay cậu chống lên lan can, cúi đầu để cô bé làm, lúc thì nhìn chỗ khác, lúc thì rũ mắt nhìn gò má đo đỏ trước mặt.

Tô Khởi chỉnh lại dây mũ bảo hiểm của cậu nhanh gọn, nói: "Ngốc!"

Lương Thuỷ sờ sờ sợi dây trên cổ, không phản bác.

Đúng lúc đến giờ cậu tan học. Cậu bảo Tô Khởi chờ mình một chút, cậu đi cởi giày.

Tô Khởi mút kẹo que, thò người ra xem những người khác luyện tập.

Ăn xong kẹo mút rồi mà Lương Thuỷ vẫn chưa quay lại

Tô Khởi thấy có gì sai sai, cởi giày lâu thế à?

Cô bé ném cây que, đi vòng qua sân huyến luyện đến phòng thay đồ, mới đến hành lang đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Lương Thuỷ: "A!!!!"

Tim Tô Khởi bỗng đập mạnh, chạy vọt đến cửa phòng thay đồ, liền thấy Lương Thuỷ quỳ rạp trên mặt đất, một chàng trai lớn tuổi hơn đang dốc sức giẫm lên chân cậu.

Tô Khởi chỉ cảm thấy máu cả người dồn lên não, xông đến đẩy cậu bạn đó sang một bên. Anh bạn kia không kịp đề phòng bị đẩy ngã lảo đảo, giây tiếp theo thì một bàn tay đổ ập xuống cào đá loạn xạ.

Ban đầu chàng trai chưa đứng vững, chống đỡ không nổi, nâng cánh tay lên bảo vệ đầu mình. Nhưng dù sao đi nữa thì cũng là đàn anh, nhanh chóng đứng vững lại, người cao hơn Tô Khởi cả một cái đầu, nắm cổ tay cô bé rồi đẩy cô ra ngoài.

Học sinh tiểu học Tô Khởi lảo đảo lui về phía sau, sợ đến mức cuống quýt quay đầu lại chuẩn bị kéo Lương Thuỷ dậy chạy trốn.

Lương Thuỷ đang nằm thả lỏng trên thảm, ánh mắt kinh hoàng nhìn Tô Khởi, vẻ mặt "vừa rồi mới xảy ra chuyện gì"

Lương Thuỷ: "Đây là đàn anh của tớ, đang giúp tớ thả lỏng cơ bắp."

"......" Nét hoảng sợ trong mắt Tô Khởi không còn nữa.

Đàn anh dở khóc dở cười, hỏi Tô Khởi: "Em tưởng anh đang đánh em ấy à?"

Mặt Tô Khởi đỏ bừng, giận dữ nhìn Lương Thuỷ: "Cậu la cái gì mà la chứ? Tớ tưởng giết người rồi ấy!" Tức đến nỗi giẫm lên đùi Lương Thuỷ một cái.

"A!!!" Lương Thuỷ gào thét, đầu đập mạnh vào nệm. Bàn tay nắm lại thành quyền, xương cổ tay cậu như muốn đâm xuyên ra ngoài.

Tô Khởi một giây trước còn đang tức giận, lại bị tiếng rên này làm sợ đến không cáu nổi nữa, sợ hãi nhìn đàn anh kia.

Đàn anh cũng là bộ dạng "đau vãi chưởng!", cẩn thận giải thích: "Thực ra, thả lỏng cơ bắp... cũng đau giống như giết người."

Tô Khởi áy náy nhìn Lương Thuỷ. Cậu gầy gầy, nằm trên thảm trong khi tay vẫn nắm lại, giống như bị thủ tiêu rồi vậy.

Tô Khởi cảm thấy chắc họ tuyệt giao luôn quá.

Cô bé biết rõ tình huống, ngoan ngoãn xin lỗi đàn anh. Đàn anh cũng không để ý lắm, chỉ là nhìn vết cào màu đỏ trên tay, hỏi: "Ai đây Lương Thuỷ?"

Lương Thuỷ che mắt, uể oải nói: "Em không biết người này."

......

Ra khỏi trường thể dục, mặt trời vừa xuống núi, ánh hoàng hôn bao trùm cả con phố, ấm áp dễ chịu. Ánh chiều rực rỡ trên bầu trời phía tây, giống tranh màu nước mà Lâm Thanh vẽ.

Lương Thuỷ cột áo khoác quanh eo, chợt hỏi: "Cậu uống trà sữa trân châu không?"

"Trà sữa trân châu?" Tô Khởi chớp mắt, "Là món gì vậy?"

Lương Thuỷ đưa cô bé đến một tiệm nhỏ nhưng rất xinh, mua hai ly trà sữa trân châu.

Tô Khởi thấy cậu đưa bốn tệ, đến gần cậu nói nhỏ: "Hai tệ một ly hả?"

"Ừm."

"Mắc thế." Cô bé nói thầm, "Một ly có thể đổi thành một cây kem ngọn đuốc, hoặc là một bịch bánh gà với bịch Lonely God, hoặc là bốn cây kẹo mút Pim Pom lận."

"Sao miệng cậu có nhiều câu để nói thế, không thể im một lát được à?" Lương Thuỷ nói, tay bỏ vào túi đứng bên cạnh chờ.

"Từ nhỏ tớ đã nói nhiều rồi, có lời muốn nói tại sao không nói chớ?!"

"Được được được, cậu nói cậu nói. Cô Tô Thất Thất, cô cứ từ từ mà nói." Lương Thuỷ làm hành động xin mời.

"Tớ không nói nữa." Tô Khởi hừ một tiếng.

Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh.

Lương Thuỷ liếc nhìn Tô Khởi, cảm thấy cô bạn đang giận. Cậu đang tính nói gì đó xoa dịu không khí một chút để cô nói chuyện, nhưng Tô Khởi bị trong tiệm thu hút sự chú ý, rướn cổ nhìn vào trong, miệng lẩm bẩm: "Cái màu đen kia là gì nhỉ? Cô đó lấy gì vậy? Mình thấy sữa rồi, còn trà đâu ta...."

Lương Thuỷ nghe cô bé thì thầm, bất giác cong môi dưới.

Tô Khởi nhìn cả nửa ngày nhưng cũng không nhìn ra gì cả, không nhìn nữa.

Cô quay đầu nhìn Lương Thuỷ, hỏi: "Sao lúc chạy cậu nghiêng người sát đất luôn mà không ngã vậy?"

Lương Thuỷ nghiêng đầu, gãi gãi tóc, nói: "Lực hướng tâm, lực ly tâm, hiểu không?"

Tô Khởi thản nhiên lắc đầu: "Chả hiểu."

Lương Thuỷ chép miệng, lại gãi đầu, suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Ừm, dù sao cũng chính là vậy đó."

??? Đầu Tô Khởi toàn dấu chấm hỏi.

Đối với học sinh tiểu học thì hai cái từ này, quá khó. Lương Thuỷ cũng chỉ là một học sinh tiểu học bình thường. Nhưng ánh mắt của Tô Khởi làm cậu cảm thấy mất hết mặt mũi.

Cậu thở dài, cởi áo khoác đang buộc ở eo ra rồi mặc lại đàng hoàng, nói: "Tớ làm mẫu cho cậu xem. Cậu lại đây."

Tô Khởi đến trước mặt cậu, ngẩng đầu, chợt phát hiện cậu đúng là cao hơn mình cả một khúc.

"Xoay người lại."

Tô Khởi làm theo.

Hai tay Lương Thuỷ để dưới nách Tô Khởi, đột nhiên bế cô bạn lên xoay nhanh một vòng. Tô Khởi lập tức bay lên, xoay một vòng theo cậu.

Cậu thả cô bé xuống. Tô Khởi còn hơi choáng váng một chút.

"Hiểu chưa? Đây là lực hướng tâm."

Tô Khởi hiểu một chút, lại cảm thấy cũng chẳng hiểu lắm.

Lương Thuỷ cũng cảm thấy mình hiểu một chút, nhưng cũng chẳng hiểu gì lắm.

Nhưng không sao cả, cả hai đều giả vờ mình hiểu cả rồi. Dù sao sau này sẽ hiểu thôi.

Tô Khởi hưng phấn: "Vui quá đi, chơi lại lần nữa được không?"

Lương Thuỷ khinh thường: "Nghĩ hay quá. Cậu nặng ngang ngửa heo vậy."

Tô Khởi đang tính đánh cậu thì trà sữa làm xong rồi.

Lương Thuỷ lấy một ly, đâm ống hút rồi đưa cho cô bạn rồi lấy ly của mình.

Tô Khởi tò mò nhìn viên tròn tròn màu đen dưới đáy ly: "Này là trân châu?"

"Ừm."

Tô Khởi hút một ngụm.

"Uống ngon không?"

"Ngon quá." Cô bé vui vẻ cầm ly nhìn tới nhìn lui, "Cái này làm thế nào vậy? Uống ngon thật. Hèn chi đắt thế."

"Cậu ăn trân châu trong đó đi."

Tô Khởi vừa lấy ống hút nhắm đúng viên trân châu, vừa ngậm ống hút.

"Tớ bảo cậu chính là đồ ngốc mà." Lương Thuỷ đánh tay cô bé, "Không cần nhắm, cậu uống trà thì trân châu sẽ tự động chạy vào ống hút."

Tô Khởi làm theo. Trân châu đúng là tự động lăn vào miệng cô bé, cắn vào thấy dai dai, vừa mềm vừa dẻo.

"Trân châu ngon quá đi! Cái này làm sao vậy?"

Lương Thuỷ kéo cô bé lên xe công cộng, hừ một tiếng: "Sao tớ biết được?"

Trên xe không có nhiều người lắm. Hai người ngồi ở hàng ghế phía sau, tựa lưng ngồi uống trà sữa, chân duỗi ra lắc lư dưới bậc thang.

Sắc cam của hoàng hôn rọi lên mặt kính, chiếu vào khuôn mặt non nớt của hai đứa trẻ.

"Thuỷ tạp, sau này cậu sẽ trở thành quán quân của Olympic hả?"

"Không biết nữa. Nhưng tớ có thể."

"Vậy lúc cậu thành quán quân thì mời tớ ăn được không?"

"Cậu muốn ăn gì?"

"Vẫn là uống trà sữa đi." Tô Khởi lần đầu tiên uống trà sữa cảm thấy đây chính là mỹ vị nhân gian.

"Quá đơn giản luôn. Sau này trà sữa trân châu của cậu cứ tính hết cho tớ."

"Thật hả?"

"Tớ nói là giữ lời." Lương Thuỷ nhẹ giọng nói, "Tớ sẽ không đáp ứng những gì tớ không làm được."

"Được thôi. Vậy cậu cố gắng trở thành quán quân Olympic nhá." Tô Khởi vui vẻ xong, cảm thấy không đúng lắm, "Olympic có hạng mục này hả?" Cô bé cố gắng nhớ lại, Olympic ở Sydney năm ngoái Lưu Tuyền được quán quân môn cầu thăng bằng, cô ấy rất xinh đẹp.

Tô Khởi lắc đầu, tiếc nuối nói: "Không có cái hạng mục trượt băng này."

"Olympic mùa Đông sẽ có, ngốc." Lương Thuỷ nói.

"Ờ ha." Tô Khởi ảo tưởng, "Vậy tớ chính là bạn của quán quân rồi?"

"Nếu phải lên TV, tớ sẽ miễn cưỡng đem cậu lên theo vậy."

"Vậy tớ muốn lên TV hát!"

"Hát?" Lương Thuỷ nghĩ đến hình ảnh đó, cậu cầm huy chương vàng, còn cô đứng kế bên hát, thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cậu nói: "Hát đi. Cậu muốn hát thì hát. Múa thì đừng nha."

"Được." Tô Khởi hài lòng uống trà sữa, lắc lư chân, nhưng lại thấy ánh mắt Lương Thuỷ có chút cô đơn.

"Cậu sao vậy Thuỷ Tạp?" Cô nghiêng đầu.

"Tất cả mọi người sẽ xem TV à?" Cậu vô cớ thì thầm, "Rất nhiều người xem sao?"

Tô Khởi ngây người, bỗng nhiên hiểu ra: "Tất nhiên rồi. Nhất là người thích thể thao ấy, nhất định sẽ xem."

Lúc trước có World Cup, Olympic, bóng bàn, đều là Lương Tiêu dắt cả bọn trẻ hẻm Nam Giang đến nhà xem. Lương Tiêu thích nhất là kênh thể thao.

Tô Khởi rất kiên quyết nói: "Người thích World Cup với Olympic nhất định cũng sẽ thích Olympic mùa Đông!"

Lương Thuỷ mím môi không nói.

Nếu người đó thấy cậu giỏi như thế thì có về tìm cậu không?

"Đến lúc đó tất cả những ai biết cậu, chỉ cần nhìn thấy cậu trên TV đều sẽ đến tìm cậu đó!" Tô Khởi nói hùng hồn.

Lương Thuỷ vẫn không nói gì, tiếp tục uống trà sữa.

Tô Khởi cũng không nói nữa, nhưng cô bé bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, tiến đến nói nhỏ bên tai cậu. Xe buýt lắc lư, miệng cô bé chạm vào bên tai cậu, cả hai đều không để ý.

"Vậy cậu biểu diễn xem." Lương Thuỷ nói.

"Cậu nhìn nè." Cô dựa đầu vào vai cậu, giơ ly lên, lấy ống hút chọc vào một viên trân châu.

Lương Thuỷ nhìn chằm chằm vào ly. Cô bé cẩn thận nhấc ống hút lên, lại chọc một cái, hai viên trân châu. Cứ lặp lại như thế, năm, sáu viên trân châu trong ống hút, xếp thành một hàng.

Cô cúi đầu hút một lượt, ngậm trong một một chút rồi mở miệng cho cậu nhìn.

Trong miệng cô bé ngậm đến bảy viên trân châu.

Lương Thuỷ phụt cười.

Tô Khởi miệng đầy trân châu, nhún nhún vai, vừa cười lớn vừa lắc lư chân.

Thành phố trong ánh hoàng hôn như ánh sáng trong đèn chiếu, lướt qua cửa sổ xe buýt. Gương mặt tươi cười của bọn trẻ phản chiếu trên kính, lại mang đến hương vị của thời đại cũ.