*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Khởi ngơ ra. Đây là lần đầu tiên cô bé nghe thấy từ "thần kinh" này. Cô không biết từ này nghĩa là gì, nhưng từ vẻ mặt khinh thường của Lương Thuỷ, cô có thể đoán được từ này có nghĩa xấu.
Tô Khởi bỗng nhiên rất muốn đẩy cậu một cái, cho cậu ngã vào vũng bùn dưới đất.
Cô bé thường nghĩ đến chuyện đó – trước kia, lúc cả bọn cùng nhau nặn bùn, nhặt lá và cành cây để chơi trò gia đình, cả hai đều cãi nhau về chỗ để đồ nội thất và chén đĩa. Ý kiến của Lương Thuỷ và cô bé chưa bao giờ giống nhau – lúc này, cô sẽ nghĩ đến chuyện đó.
Hồi trước cô bé cũng thường làm thế, nhưng hậu quả rõ vô cùng rõ ràng, Lương Thuỷ sẽ lập tức bò dậy rồi đẩy ngã cô bé. Sau đó cả hai lăn qua lăn lại dưới đất, đánh nhau đến mặt xám mày tro, la hét um sùm, cuối cùng bị Trình Anh Anh và Khang Đề đến lôi ngồi dậy.
Trình Anh Anh tức giận: "Quậy hả? Tô Thất Thất, mẹ mới vừa giặt quần áo cho con, có phải mấy ngày không bị đánh nên ngứa mông không?!"
Khang Đề nắm tai Lương Thuỷ, nói: " Tôn Ngộ Không cử con xuống đây hay sao mà ngày nào cũng diễn đại náo thiên cung? Khi nào con mới ngoan ngoãn để mẹ yên ổn mười lăm phút thôi hả? Mẹ gọi bố ra nhé? Lương Thuỷ, con thấy sao?
Hai đứa trẻ mặt dính bùn bị người lớn nắm cổ áo, đứng kế chân mẹ, trừng mắt giận dữ nhìn nhau, nhìn sao cũng không thuận mắt, lại xông lên đánh nhau nữa, liền kịp thời bị hai bà mẹ mang cảm giác thất bại sâu sắc kéo về.
"Dạy con mà con không biết nghe phải không?" Mông Tô Khởi bị đánh "bốp" một cái.
"Lại ngứa tay hả!" Một tiếng "bốp" trên lưng Lương Thuỷ.
Đây chính là trạng thái bình thường lúc đánh nhau của hai đứa trẻ.
Con trai con gái lúc nhỏ cao tương đương nhau, sức lực cũng không khác nhau mấy. Bố Tô chọc rằng lúc đánh nhau có thể nói là "ngang tài ngang sức".
Tô Khởi rất thích khóc, lúc nghe mắng bị Trình Anh Anh chạm vào một chút thôi là đã khóc thét vang trời, khiến cho cả hẻm đều tưởng Trình Anh Anh muốn giết con nên chạy lại khuyên can, không nghĩ được vì sao cô lại giận đến mũi muốn bốc khói. Cô không phải là một người mẹ thích đánh con, chỉ doạ mắng là nhiều, nhưng tiếng khóc của Tô Khởi đã thành công biến cô trở thành một bà mẹ ác ma mà trẻ con sợ nhất đường Bắc Môn. Trình Anh Anh chỉ có thể cảm thán, cô tính tình ngang ngạnh, sợ là có một ngày bị con bé này "tiêu diệt" gọn.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, cho dù đánh nhau với Lương Thuỷ thành ra thế nào, Tô Khởi cũng không rơi một giọt nước mắt, đến vành mắt cũng không đỏ. Tô Miễn Cần hay Trình Anh Anh cũng chưa từng nói với Lương Thuỷ mấy câu như "Con là con trai, nhường con gái không được sao?", như thể trong mắt hai người, Tô Khởi không cần sự đối xử thế này.
Chỉ có một lần, trong lúc đánh nhau, Lương Thuỷ cào cằm Tô Khởi, Trình Anh Anh vội xách Tô Khởi lên, nói: "Không được cào mặt!"
Tô Khởi bị xách lên, tận dụng lợi thế của địa hình, đá vào trán Lương Thuỷ. Trình Anh Anh hốt hoảng giữ chân Tô Khởi, nhưng cũng không cản nỗi tay chân nhanh nhẹn của con gái, cô chỉ cản được một chút, nhưng trán Lương Thuỷ sưng một cục to đùng.
Hôm đó trở về nhà, Tô Khởi bị Trình Anh Anh tức giận mắng một trận, nói không được đánh vào đầu người khác, dù nặng hay nhẹ cũng sẽ chết người, con muốn anh Thuỷ của con chết hả?
Tô Khởi không muốn Lương Thuỷ chết, lập tức nước mắt lưng tròng, lon ton chạy đến nhà của Lương Thuỷ xem cậu bé.
Đầu của Lương Thuỷ sưng to, không muốn để ý đến Tô Khởi, nhưng khi cậu bé thấy trên cằm Tô Khởi cũng có vết máu thì cũng không tức giận nữa, chỉ hơi ngại ngùng, đi đến sofa ngồi xem "Shuke và Beita" [1], không nói lời nào.
[1] Shuke và Beita:
Tô Khởi vốn đang vô cùng đau buồn, nhìn chằm chằm vào đầu Lương Thuỷ, càng nhìn càng thấy giống Ông Thọ tay cầm quả đào thọ trên tranh treo Tết, lập tức cười ra tiếng.
Ban đầu Lương Thuỷ không hiểu, chỉ thấy Tô Khởi đang cười không ngừng, lại thấy cô bé chỉ vào bức tranh Tết đã phai màu treo cạnh tivi, bất giác sờ đầu, nở nụ cười.
Tô Khởi bò đến cạnh Lương Thuỷ, cười với cậu.
Tô Khởi mở to miệng: "Aaaaa, cậu xem răng của tớ nè."
Cô bé vừa mới mất chiếc răng cửa, lộ ra một chỗ hở lớn. Cô bé kể cho Lương Thuỷ nghe rằng bố cô đã đem chiếc răng cửa đó ném xuống gầm giường rồi, như thế thì răng mới sẽ nhanh mọc lại.
"Của tớ này." Lương Thuỷ cũng mở miệng chỉ cho cô bé xem, răng cửa ở hàm dưới của cậu cũng rụng, bị bố cậu ném tuốt lên nóc nhà.
Răng trên quăng xuống gầm giường, răng dưới quăng lên nóc nhà, ném ngược thì răng sẽ mọc ngược.
Hai đứa trẻ cười qua cười lại, cậu cười tớ tớ cười cậu, rồi lại cười "Shuke và Beita", cứ cười mãi đến khi phim hoạt hình kết thúc.
Lương Thuỷ hỏi: "Cậu muốn đi thám hiểm không?"
Thám hiểm?
Mắt Tô Khởi sáng lên, giơ tay đồng ý: "Đi chứ!"
"Suỵt!" Lương Thuỷ bảo cô bé đừng kinh động Khang Đề trong nhà bếp.
Tô Khởi che miệng lại, gật gật đầu, nhỏ giọng hỏi: "Tụi mình đi thế nào?"
Lương Thuỷ nói: "Leo cầu thang. Hai đứa mình thôi."
Tô Khởi trợn tròn mắt, thân người nhỏ bé hơi run rẩy, gật đầu mạnh.
Cô bé thấy hơi sợ, nhưng cô muốn đi quá.
Nhà của Lương Thuỷ vừa hẹp vừa sâu, những căn phòng xếp dọc theo nhau, có cầu thang và gác mái. Nhà trong hẻm Nam Giang đều là nhà trệt, chỉ có nhà Lương Thuỷ có lầu và gác mái. Khi còn bé, Tô Khởi nghĩ chỗ đó cũng giống như một cung điện.
Sau khi hai đứa trẻ cùng nhau nhỏ giọng thương lượng, quyết định không nói cho người lớn biết. Cả hai muốn tự mình thực hiện nhiệm vụ leo cầu thang gian khổ này.
Tô Khởi đi đến cầu thang, ngẩng đầu nhìn. Cầu thang giống hệt như núi, vừa cao ngất lại to lớn. Trên mái nhà lợp ngói có bốn ô thuỷ tinh. Ban ngày không cần mở đèn, ánh mặt trời chiếu vào, trắng xoá một mảnh, như ánh sáng thiêng liêng đến từ thiên đường.
Cô muốn cùng Lương Thuỷ leo lên toà lầu núi cao lớn này.
Cô bé vừa căng thẳng vừa hào hứng siết chặt tay Lương Thuỷ. Lương Thuỷ cũng hơi kích động, cậu bé chưa bao giờ leo cầu thang mà không có bố mẹ đi cùng, hơn nữa bây giờ cậu còn gánh vác trọng trách bảo vệ Tô Khởi.
Rốt cuộc, cậu bé mở đôi chân nhỏ, dùng sức bước lên một bậc cầu thang, sau đó quay đầu nhìn Tô Khởi, dùng ánh mắt nói: "Tới lượt cậu."
Tô Khởi lập tức leo lên theo một bước, cũng không khó khăn như cô bé tưởng tượng. Cô nhếch môi, im lặng cười với Lương Thuỷ.
Hai đứa trẻ lén lút lên lầu, dùng cả tay và chân, chầm chậm nhưng cẩn thận. Bò được nửa đường, Tô Khởi quay đầu nhìn, sợ đến mức bưng kín miệng. Lầu quá cao nên cô bé hơi sợ. Lương Thuỷ quay đầu lại nhìn, cũng có chút khiếp đảm, nhưng cậu quay mặt cô bé lại, nói: "Tụi mình không quay đầu lại, chỉ nhìn lên trên thôi."
Tô Khởi gật đầu, nắm chặt tay cậu.
Cứ leo rồi leo, cả hai leo đến chỗ bốn viên gạch thuỷ tinh. Ánh mặt trời loé ra từ tấm kính, một chùm ánh sáng trắng, vừa giống một tấm màn trắng, vừa giống tín hiệu đến từ hành tinh khác.
Hai đứa trẻ được bao phủ trong ánh sáng của làn bụi bay, tóc và lông mi chuyển sang màu vàng, gò má trắng đến trong suốt, lông tơ mịn và sắc đỏ trên gương mặt tan trong màn sương.
Đẹp quá!
Tô Khởi vô cùng hưng phấn, duỗi tay sờ sờ theo phản xạ. Cô bé thấy được ánh sáng, thấy được những hạt bụi bay lơ lửng, thấy được mọi thứ, nhưng không bắt được gì cả.
Lương Thuỷ cười cô: "Đồ ngốc, đó là mặt trời, không bắt được đâu."
Tô Khởi ngượng ngùng đỏ mặt. Cô bé nhanh chóng bắt lấy mặt Lương Thuỷ, nói: "Vậy tớ bắt cậu."
"......" Lương Thuỷ không cách nào ngăn cản, nói, "Được thôi." Cậu nhún nhún vai, "Tớ không phải mặt trời, bắt cũng không để làm gì."
Tô Khởi: "Cậu dễ thương hơn mặt trời nữa."
Lương Thuỷ không biết trả lời thế nào, nới lỏng bàn tay: "Vậy tuỳ cậu."
Mặt trời lặn xuống, đợi ánh mặt trời chậm rãi lướt qua ba bậc thang, hai đứa trẻ mới leo tiếp.
Cả hai mặt xám mày tro, đổ mồ hôi đầm đìa, tuy kiệt sức nhưng cực kỳ thoả mãn: họ đã hoàn thành chuyện "nhân sinh đại sự" leo cầu thang này. Mặc dù vóc dáng cả hai còn quá nhỏ, không nhìn thấy được thế giới bên ngoài ban công, nhưng đã thấy được mái ngói đỏ cùng tán cây xanh rì. Đây chính là phong cảnh mà đứng dưới đất không thể nào thấy được.
Hai đứa trẻ kề vai nhau đứng trên ban công lầu hai, ngửa đầu nhìn trời xanh, nhìn ngói đỏ, nhìn cây xanh, trái tim nhỏ bé kinh ngạc trước những cảm xúc chưa hiểu được ở tuổi đó.
Tô Khởi há miệng, ngơ ngác nhìn bầu trời xanh.
Bỗng nhiên, cô bé lại nhìn thấy những chấm đen nhỏ bay trên bầu trời. Cô bé chớp chớp mắt, những chấm đen đó bay theo cô. Đôi mắt cô chuyển động tới đâu, những chấm đen nhỏ liền bay theo đến đó.
Cô bé quyết định nói cho Lương Thuỷ nghe bí mật này: "Tớ có một... khả năng đặc biệt!"
"Khả năng gì?"
"Tớ có thể nhìn thấy mấy chấm đen của người ngoài hành tinh." Cô bé chỉ cho Lương Thuỷ xem, "Chỗ này, chỗ này, tớ làm chúng bay tới đâu là chúng bay tới đó."
"Tớ cũng có!" Lương Thuỷ nói.
"Thật hả?"
"Thật! Tớ nhìn tới đâu thì mấy chấm đó cũng bay tới chỗ đó."
Hai người nhìn nhau, vui vẻ vì tìm được đồng minh. Có lẽ cả hai đều là người ngoài hành tinh, vì một vài lý do không được biết mà tạm thời phải sống nhờ ở thế giới này.
Đương nhiên, rất lâu sau này Tô Khởi mới biết được, cái gọi là "chấm đen nhỏ của người ngoài hành tinh" chỉ là hiện tượng "Ruồi bay trước mắt" [2] mà phần lớn mọi người đều có.
[2] Hiện tượng "ruồi bay trước mắt" hay đục dịch kính đề cập đến những đốm đen hay vòng tròn nhỏ xuất hiện mờ ảo trong tầm nhìn của bạn.
Cả hai còn chưa kịp thảo luận kĩ hơn về thân phận người ngoài hành tinh của nhau thì đã nghe tiếng Trình Anh Anh từ dưới lầu: "Tô Thất Thất, tới giờ cơm rồi!"
"Tớ phải về rồi." Tô Khởi nói.
Nhưng xuống lầu còn khó hơn lên lầu nhiều, Tô Khởi mới bước xuống một bậc thì chân đã mềm nhũn.
Lương Thuỷ thân là đàn ông con trai, quyết định ôm cô bé xuống lầu. Hai tay Tô Khởi ôm chặt cổ cậu, cậu dùng sức ôm eo cô, run rẩy bước xuống, thấy Khang Đề đang lên lầu phát hiện ra bọn họ. Khang Đề bước nhanh lên lầu, một tay ôm Tô Khởi, một tay xách Lương Thuỷ, giải quyết nguy cơ xuống lầu này.
Cô đặt hai đứa trẻ đứng ngay ngắn, bắt đầu mắng: "Đây lại là chủ ý của ai? Hả?!"
Tô Khởi không hé răng.
Lương Thuỷ: "Con!"
Khang Đề chỉ vào đầu cậu, nói: "Mẹ thấy lần sau thế nào con cũng ngã. Con ngã còn dễ nói, Thất Thất mà ngã, Trình Anh Anh muốn đến tìm con bồi thường, mẹ xem con bồi thường thế nào."
Tô Khởi moi góc áo, thỏ thẻ: "Cháu không cần mẹ bồi thường."
Khang Đề đáp: "Cháu về hỏi mẹ cháu, lời cháu nói có được tính không?"
Tô Khởi nhìn Lương Thuỷ, không lên tiếng.
Khang Đề mắng xong, nâng khuôn mặt nhỏ của cô bé lên nhìn, dán băng keo cá nhân lên cằm cô bé. Lúc này Tô Khởi mới nhảy nhót về nhà.
Khang Đề đem đồ ăn cho Lương Thuỷ, nói: "Sau này không được cào mặt của con gái biết chưa? Cào thế sẽ để lại sẹo trên mặt, sau này lớn sẽ không đẹp."
Lương Thuỷ nhìn chằm chằm màn hình tivi, "Dạ."
Khang Đề: "Nếu con cào mặt Tô Khởi để lại sẹo, sau này lớn sẽ phải cưới con bé đó."
Trên tivi đang chiếu tin tức về vợ chồng bọ ngựa, bọ ngựa vợ ăn sống bọ ngựa chồng. Lương Thuỷ nghe lời của mẹ, sửng sốt, đôi mắt liền mờ mịt hoảng sợ.
Tối hôm đó, Lương Thuỷ gặp ác mộng. Trong mơ, Tô Khởi mở to miệng ngoạm mất đầu cậu.
Từ đó về sau, Lương Thuỷ đột nhiên không chơi với Tô Khởi nữa mà đi theo hai đứa trẻ của Lộ gia.
Tô Khởi rất nhanh đã nhận ra sự thay đổi này. Lương Thuỷ không cùng cô bé diễn "bố" và "mẹ" nữa, cũng không cùng đi thám hiểm vườn hoa bí mật với cô. Thậm chí khi cô bé đưa công chúa Belle tới trước mặt cậu, cậu cũng khinh khỉnh nhìn, nói: "Dẹp, đồ chơi của con gái."
Cô bé thấy thật khó hiểu. Rõ ràng là bọn họ đã cùng nhau hoàn thành việc lớn "leo cầu thang", là đồng bọn vai kề vai, nhưng giờ lại trở thành chuyện chỉ một bên tình nguyện[3].
[3] từ gốc là Nhất sương tình nguyện(一厢情愿): nguyện vọng, mong muốn chỉ của một phía.
Mà hiện tại, cô bé đem bí mật thân phận là nàng hoa tiên – bí mật lớn như thế - nói cho cậu nghe, cậu lại nói cô là "đồ thần kinh".
Lúc cô nói cho Lương Thuỷ biết cô có thể nhìn thấy tín hiệu của người ngoài hành tinh, cậu ấy cũng không phải cái thái độ này mà.
Tô Khởi quyết định: chờ khi nàng tiên đón cô bé về tiên quốc, cô bé không chỉ đưa Lương Thuỷ đến tiên quốc ngắm cảnh, mà còn dùng phép thuật biến Lương Thuỷ thành con khỉ.
Nhưng cùng lúc đó, cô bé không hề hiểu từ ngữ cao cấp "đồ thần kinh" này, thế mà Lương Thuỷ hiểu, nên cô bé ngưỡng mộ Lương Thuỷ chút xíu. Cậu ấy biết "đồ thần kinh" là gì, cậu ấy nói chuyện giống hệt như người lớn, như cô ngưỡng mộ cậu có gác mái – giống địa bàn chỉ thuộc về người lớn vậy.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô bé liền chọn làm lơ chuyện Lương Thuỷ gọi cô là "đồ thần kinh", cô vẫn muốn chơi cùng Lương Thuỷ. Tô Khởi nắm tay áo cậu, lắc lắc, nhỏ giọng hỏi: "Thuỷ Tạp, tụi mình chơi rận gỗ nha?"
Phần gạch ngói dưới chỗ vườn hoa bí mật có rất nhiều rận gỗ, mở một viên gạch lên sẽ thấy phần đất ẩm. Rận gỗ bẩn thấy ánh sáng liền chạy đầy trên mặt đất. Tuỳ tiện bắt một con, rận gỗ lập tức sợ đến cuộn tròn thân mình lại, tròn vo như viên thuốc. Đến khi rận hết cảnh giác, giãn người ra và bò xung quanh thì chọc một cái, chúng lại biến thành những viên tròn lần nữa.
Trước kia cả hai rất thích chơi, có thể chơi cả ngày.
"Thuỷ Tạp, tụi mình đi chơi rận gỗ đi." Tô Khởi móc ra viên Hầu Vương [4] trong túi của mình đưa cho Lương Thuỷ, đó là viên tròn nhỏ màu đen làm từ trần bì cam thảo, "Tớ cho cậu ăn tiên đan nè."
[4] viên Hầu Vương: 猴王丹
Lương Thuỷ không hề dao động, cậu nói: "Tớ muốn ra ngoài hẻm chơi."
Tô Khởi lập tức quên đi rận gỗ, sửa lại lời: "Vậy cậu dắt tớ theo nha."
Lương Thuỷ nói: "Tớ muốn ra đê chơi, cậu dám đi à?"
Trên đê lớn có rất nhiều xe vận tải lớn chở cát đá chạy, rất nguy hiểm, mà bên kia đê lớn lại là sông Trường Giang nước chảy cuồn cuộn. Ngoại trừ tới lui nhà trẻ, Trình Anh Anh không cho phép Tô Khởi ra chỗ đê lớn.
Tô Khởi do dự, Lương Thuỷ hừ một tiếng, "Đồ nhát gan, tớ đi đây."
Tô Khởi nóng nảy, chạy nhanh theo sau: "Tớ đi với cậu.
Chưa đi được hai bước, Trình Anh Anh đã quát: "Tô Thất Thất!"
Không biết dũng khí tới từ đâu, Tô Khởi xoay người chạy ra ngoài, nhưng Trình Anh Anh đã nhanh bước đi đến, bắt được cổ tay cô bé.
Tô Khởi thấy Lương Thuỷ biến mất ở góc hẻm, vẫn muốn giãy giụa, đổi lại mông bị đánh mấy cái liền.
Cô bé thật tình không muốn tổn thương trái tim của mẹ Trình Anh Anh, nhưng cô đang quá tức giận, quyết định nói ra sự thật: "Mẹ không phải là mẹ của con, con có mẹ ruột là mẹ tiên hoa!"
Mẹ "giả" Trình Anh Anh mắt điếc tai ngơ, lại đánh vào mông cô bé.
Tô Khởi rất không vui, ngồi trước bàn ăn giận dỗi không chịu ăn cơm.
Cô bé là nàng tiên hoa, lẽ ra cô có thể đi đến bất kì nơi nào mình muốn, ví dụ như đê lớn. Nơi đó có rất nhiều bồ công anh, rơi từ trên sườn núi xuống. Bồ công anh trắng mịn bay đầy trời, cô bé sẽ giống hệt như nàng tiên.
Tô Khởi muốn đến đê chơi, không muốn ăn cơm. Nhưng mẹ "giả" loài người Trình Anh Anh cứ bắt cô ăn cơm mãi.
Cô bé phản đối: "Con không ăn cơm, con muốn uống sương trên cánh hoa."
Trình Anh Anh: "Ruồi bọ mới uống sương."
Tô Khởi giận: "Đó là ong mật mà!"
Trình Anh Anh: "Mẹ không quan tâm con ong con bướm con sâu gì của con, không ăn hết chén cơm này thì không được rời bàn."
Tô Khởi cầu cứu bố, Tô Miễn Cần rụt cổ.
Tô Khởi hừ một tiếng, uy hiếp: "Mẹ đợi đó đi, sau này mẹ thiệt của con sẽ đến đón con! Lúc đó mẹ đừng có khóc đó!"
Trình Anh Anh nói: "Cho đến lúc đó, thì mẹ "giả" của con mời con ăn măng xào thịt!"
Tô Khởi im lặng, quay đầu nhìn những miếng măng treo trên tường. Cảm thấy những miếng măng như lướt trên tay mình, cô bé rùng mình, thế là ngoan ngoãn ăn cơm.
Chờ đến khi mình kế thừa vị trí của nàng tiên hoa, sẽ không có cây măng nào được phép ở trong vườn hoa của mình. Mãi mãi.