Hệ thống hơi hoảng loạn: "Căn cứ vào tư liệu đã thu thập, mùi vị ở trạm xe cũng không quá dễ ngửi mới phải."
"Không, không." Hướng Hàn không đồng ý, lắc đầu liên tục nói: "Rất thơm, rất dễ chịu."
Cậu dùng lực ngửi một cái, theo mùi mà tìm được chỗ.
Ở ngoài siêu thị, có mấy người đàn ông trung niên mặc quần áo thẫm màu đang ngồi xổm dựa vào tường, trong tay bưng hộp giấy tỏa hơi, cúi đầu ăn vù vù, bên cạnh là những cái hòm và túi da.
Mùi thơm truyền đến từ những hộp giấy, Hướng Hàn ở bên cạnh nhìn mà nuốt nước miếng, rốt cục không nhịn được tiến lên dò hỏi: "Đại ca, mọi người đang ăn cái gì vậy?"
Một người trong số đó ngẩng đầu lên, liếc nhìn đồ cậu mặc, chế giễu nói: "Chắc nhà cậu rất có tiền đúng không, không nhận ra cả mì ăn liền, xì!"
Mì ăn liền? Thoạt nhìn rất không giống đồ ở liên bang.
Hướng Hàn ấn ấn dạ dày, nuốt một ngụm nướt bọt tiết ra trong miệng, lại hỏi: "Này... Xin hỏi có thể mua được ở đâu?"
"Siêu thị bên kia." Tiếng người trung niên ậm ờ, vừa ăn vừa trả lời.
Hướng Hàn cảm kích: "Cảm ơn đại ca."
Nói xong cậu lập tức đi đến siêu thị, hệ thống bất đắc dĩ: "Đó là mì ăn liền, liên bang cũng có, Hướng tiên sinh chưa từng ăn sao?"
"Ăn rồi, nhưng hoàn toàn khác nhau, mì liên bang bán không thơm như vậy." Sau khi Hướng Hàn tìm tới giá để hàng, nhất thời trố mắt: "Nhiều loại như vậy?"
Xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng cậu cũng vị thịt bò cay, bởi vì bao bì giống với cái nam nhân trung niên ăn, chắc chắc không sai được.
Khi xếp hàng trả tiền, cậu có hơi thấp thỏm, không nhịn được hỏi hệ thống: "Tiểu Cửu, mày nói có thể rất đắt hay không? Tao nhớ ở liên bang, một gói phải hơn 200 tinh tệ."
Mà một tháng cậu tiêu phí nhiều lắm là hai ngàn, trong này còn bao gồm tiền thuê nhà.
Các loại thực vật ở Liên bang rất khan hiếm, cái thích hợp làm thành đồ ăn thì càng thiếu, đồ ăn đắt giá như mì, chỉ vào ngày lễ hoặc sinh nhật cậu mới cam lòng mua một gói, bình thường đều chỉ uống dịch dinh dưỡng.
Hệ thống rất bất đắc dĩ: "Hướng tiên sinh, nguyên liệu mì ở chỗ này khác với liên bang, cũng không có giá trị dinh dưỡng gì, rất rẻ."
"Há, tao an tâm rồi." Hướng Hàn gật gật đầu.
Chờ sau khi trả tiền xong, vẻ mặt cậu hốt hoảng, bước đi lơ mơ, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại: "Thật sự rất rẻ, Tiểu Cửu, nhất định sau này chúng ta phải nhiều mua một chút."
Hệ thống nhắc nhở: "Hướng tiên sinh, mì ăn liền ở chỗ này không nên ăn nhiều, không tốt với thân thể."
Hướng Hàn hoàn toàn không nghe, lúc đổ nước hai mắt đã bắt đầu đăm đăm: "Không giống, quả nhiên là khác nhau, mì ăn liền liên bang đều là loại mỏng dính, mỏng đến độ thường thường bị khét."
Hệ thống: "..."
Sau khi đổ nước xong, cậu lại hít sâu một hơi, sau đó cả mặt thỏa mãn: "Còn chưa có thêm đồ gia vị đã thơm như vậy rồi."
"009, phân tích nguyên liệu thành phần dinh dưỡng của mì một chút." Đại A bỗng nhiên xuất hiện.
"Dạ." Đột nhiên hệ thống máy móc lên.
Hướng Hàn không nghe thấy bọn họ nói, hí ha hí hửng bưng mì đi tới chân tường, chọc chọc người trung niên vừa nãy, lấy lòng nói: "Đại ca, có thể để cho tôi ít chỗ hay không?"
Vẻ mặt người trung niên khó hiểu, hơi di chuyển sang bên cạnh hỏi: "Tiểu tử, câu rời nhà trốn đi hay là trải nghiệm cuộc sống hả?"
Hướng Hàn ăn như hùm như sói, cái nĩa nhỏ trong tay vung vẩy lên xuống, vẻ mặt cảm động, nghe vậy ậm ờ nói: "Đại ca, tôi đi trốn người đó."
"Ồ." Người đàn ông trung niên đáp một tiếng, sau đó hỏi: "Vậy người cậu trốn có phải là cậu ta không?"
Động tác của Hướng Hàn lập tức cứng đờ, cả mặt quay sang, ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn về phía người chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở trước mặt.
Ừm, chân dài, eo hẹp, vai rộng, nhan sắc cũng tốt, chỉ là nhìn có hơi quen mắt.
"Ăn ngon không?" Lục Trạch chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo từ tính, không trầm thấp giống như ở quán bar.
Hừm, giọng nói cũng có hơi quen tai.
"Ăn ngon." Hướng Hàn dùng sức gật đầu, không keo kiệt chút nào mà ca ngợi, sau đó nhường ra ít chỗ, bưng hộp lên có lòng tốt hỏi: "Anh cũng thử một ít xem?"
Các đối tượng đã từng hẹn hò nói không sai, một số thời điểm, Hướng Hàn thực sự nhiệt tình thiện lương, lấy việc giúp người làm niềm vui... Không cần "Thẻ" chữ.
Liếc nhìn nước mì một màu vàng mỡ, Lục Trạch lập tức nhớ tới vừa nãy Hướng Hàn vừa ăn đến bên mép đã "phun" trở về, sắc mặt tức khắc hơi đổi một chút, thật sự hoài nghi Hướng Hàn đang cố ý làm anh buồn nôn.
Hướng Hàn thấy vẻ mặt anh ghét bỏ, lập tức thu lại hộp giấy, thầm nghĩ: Không ăn thì thôi, ghét bỏ cái gì chứ? Tôi còn không nỡ đây.
Nghĩ xong, cậu tiếp tục vung vẩy cái nĩa nhỏ.
Phát hiện Hướng Hàn lại ăn hết mì ăn liền dính nước miếng, sắc mặt Lục Trạch càng cổ quái, hơn nữa cảm thấy dạ dày không khỏe.
Đầu Hướng Hàn đầy mồ hôi, sau khi ăn xong bưng hộp giấy lên, ngẩng cái cổ nhỏ lên uống ‘ực’, không lưu lại cả một giọt nước.
Lục Trạch bị cái cổ dài nhỏ của cậu hấp dẫn, ánh mắt di động theo hầu kết, từ từ trở nên sâu thẳm.
Sau khi uống hết, vẻ mặt Hướng Hàn thoả mãn, d*đ-lq"đ liếm liếm nước ấm lưu lại bên khóe miệng. Cái lưỡi đỏ tươi lướt qua môi, ở trong mắt người có tâm lại biến thành khiêu khích, ám chỉ. Mà người làm ra tất cả điều này lại không biết chút nào, vẻ mặt tràn đầy say mê.
Lục Trạch miệng khô lưỡi khô, đột nhiên cảm thấy ngụm nước kia cũng không buồn nôn như vậy.
Anh cảm thấy chắc mình điên rồi, sau khi phát hiện Hướng Hàn đánh cho Triệu Hàn Đông một trận, rồi bị quỷ thần xui khiến cùng tới đây. Hiện tại lại cảm thấy Hướng Hàn đang mê hoặc mình, thật là sống gặp quỷ, rõ ràng trước đây không lâu cái tên này còn ở trong quán bar hôn môi với một tên đàn ông khác.
Anh tiến lên một bước ngồi xổm xuống, cánh tay đè trên đầu gối, mắt nhìn chằm chằm Hướng Hàn, đáy mắt là một mảnh sâu thẳm tối tăm.
Hướng Hàn hồi tưởng lại dư vị, suy tính có nên trở lại mua nữa hay không, bỗng nhiên bị ánh mắt có thể ăn thịt người nhìn chằm chằm, ngay lập tức bị giật cả mình. Ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, cậu vội gọi hệ thống: "Tiểu Cửu, người này là ai? Anh ta muốn làm gì chứ?"
Lục Trạch thấy vẻ mặt cậu sợ hãi, nhanh chóng thu liễm tâm tình, hòa hoãn hỏi: "Tại sao lại đánh Triệu Hàn Đông?" Vì sao lại uy hiếp gì hắn ta đừng tới tìm tôi gây phiền phức, trước đó... Không phải em thích hắn sao?
Một tuần trước Lục Trạch đã nghe nói đến việc Hướng Hàn và Triệu Hàn Đông đang mập mờ, nhưng khi đó quá bận rộn, không có thời gian tìm Hướng Hàn nói chuyện. Vốn anh định đến khi hết bận, sẽ cẩn thận đàm luận với Hướng Hàn, nhưng không nghĩ gặp được tình cảnh đó khi xã giao.
Anh không phải loại người có thể không để việc đó vào trong mắt, cho nên lúc đó đã lựa chọn chia tay. Nhưng bây giờ xem ra, hình như sự tình cũng không phải giống anh nghĩ. Hướng Hàn cũng không giống như thích Triệu Hàn Đông, hơn nữa còn vì giúp anh hả giận, đánh Triệu Hàn Đông một trận.
Lúc Tôn Thư Á nói cho anh biết Hướng Hàn và Triệu Hàn Đông có mờ ám, từng khẽ nhắc nhở: Hướng Hàn bị thế giới giàu có mê hoặc, bây giờ cậu ta hám giàu, nịnh hót, đã không phải là tiểu tử nghèo năm đó dựa vào chính mình nỗ lực phấn đấu rồi.
Mấy tiếng đồng hồ trước, nhìn thấy Hướng Hàn dựa vào trong lồng ngực Triệu Hàn Đông, vẻ mặt lười biếng nói chia tay với anh, anh tin Tôn Thư Á nói, thế mà lúc này lại cảm thấy tầng tầng mâu thuẫn.
Lúc Hướng Hàn mới vừa kết giao với anh, D/đ"LQ.Đ anh cũng không có không để đối phương biết về cuộc sống trong vòng luẩn quẩn này, tặng quà giá trị. Khi đó tuy trong mắt Hướng Hàn có ước ao, nhưng hơn cả là sự vui mừng. Sau đó anh bị đuổi ra khỏi nhà, Hướng Hàn cũng không từ bỏ, trái lại còn nói muốn cộng độ nan quan* với anh, mà tại sao đột nhiên đã thay đổi?
* cộng độ nan quan: vượt qua cửa ải khó khăn
Triệu Hàn Đông!
Lục Trạch chợt nghĩ đến người này, trong lòng sáng tỏ.
Đúng, là Triệu Hàn Đông tiết lộ việc mình quen với Hướng Hàn cho cha, bởi vậy mình mới bị đuổi ra khỏi nhà. Lẽ nào Hướng Hàn biết chuyện này, cố ý làm như thế, muốn giúp anh hả giận?
Nhưng dù là như vậy, cũng không cần thiết phải chia tay chứ? Lục Trạch rơi vào trầm tư.
Nếu Hướng Hàn mà biết anh đang suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ cười to ‘ha ha ha’, nói cho anh ta biết: Anh suy nghĩ nhiều quá rồi!
Lúc đầu nguyên chủ thực sự định đồng cam cộng khổ với Lục Trạch, nhưng bị Triệu Hàn Đông dụ dỗ một chút, suy nghĩ đã lập tức thay đổi, thực sự không có quan hệ gì với trả thù cả.
Nhưng mà bây giờ Hướng Hàn cũng không biết người trước mặt chính là Lục Trạch, thấy anh ta biết mình đánh Triệu Hàn Đông, vẻ mặt chợt trở nên bối rối: "Anh đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu."
Lập tức, trong đầu cậu chợt lóe vô số ý nghĩ: Người này muốn làm gì? Có phải là người của Triệu Hàn Đông? Biết đến chuyện này mà lại không báo cảnh sát, muốn uy hiếp dọa dẫm, hay là muốn bắt cậu để khoe công lao...
Lục Trạch thấy cậu hoảng loạn, không chịu thừa nhận, càng nhận định là cậu cố ý. Cố ý mờ ám với Triệu Hàn Đông, cố ý để cho mình hiểu lầm, cố ý chia tay...
Nhưng tại sao cậu phải làm như vậy? Bỗng nhiên Lục Trạch lại nhớ tới, khi vừa từ khu biệt thự chuyển tới phòng thuê nhỏ hẹp cnày, Hướng Hàn từng tiếc hận nói: "Nếu chuyện của chúng ta không bị phát hiện, bây giờ anh còn Đại thiếu gia Lục gia, ở biệt thự, lái xe thể thao đó."
Khi đó, anh cho rằng Hướng Hàn không tiếp nhận được chênh lệch, còn có hơi không cao hứng. Bây giờ nhớ lại, lại có suy nghĩ hoàn toàn khác nhau: Lẽ nào, Hướng Hàn nghĩ chỉ khi chia tay, mình sẽ có thể trở lại nhà họ Lục?
Thật là khờ, ánh mắt Lục Trạch phức tạp. Thật ra cái nhà kia đã không muốn tha cho anh từ lâu, chuyện đồng tính luyến ái chỉ là cái cớ. Dù bọn họ có chia tay, người đàn bà kia cũng sẽ không để anh trở về. Huống hồ, anh cũng không muốn trở lại.
Không thể không nói, não bổ của Lục Trạch đã đột phá chân trời. Hướng Hàn còn đang căng thẳng ở kia, hệ thống lại rớt tuyến đúng lúc này.
Sau đó, cũng không biết do căng thẳng quá độ, hay có chuyện gì xảy ra, Hướng Hàn đột nhiên cảm thấy dạ dày quặn đau, sắc mặt chợt tái nhợt, chảy mồ hôi ròng ròng.
"Làm sao vậy?" Lục Trạch biến sắc, vội nghiêng người cậu ấn vào bờ vai hỏi.
Hướng Hàn liên tục lắc đầu, liều mạng gọi hệ thống. Lúc này vẻ mặt cậu thống khổ, chỉ cảm thấy đau đến sắp chết rồi.
Lục Trạch còn căng thẳng hơn, liên tục hỏi: "Làm sao vậy? Đau chỗ nào? Cứ đi bệnh viện trước đã..."
Hướng Hàn lắc đầu mạnh thêm, d.đ"l,q/đ mới vừa nói ra chữ "Không", lập tức phun một ngụm máu, còn kèm theo sợi mì, da ớt.
"Ai nha, sao lại hộc máu chứ?" Người đàn ông trung niên bên cạnh cả kinh nói, người qua đường nhao nhao tụ tới, mồm năm miệng mười ra chủ ý, dò hỏi có muốn trợ giúp hay không.
Ánh mắt Lục Trạch căng thẳng, ôm ngang Hướng Hàn lên. Hướng Hàn không rõ vì sao, cho rằng anh ta tới bắt mình, còn liều mạng giãy dụa.
"Đừng nhúc nhích." Lục Trạch ôm có hơi khó khăn.
Rốt cuộc lúc này hệ thống cũng login: "Hướng tiên sinh, làm sao ngài lại thành ra cái dạng này rồi?"
"Mau mau, người này muốn bắt cóc tao, có thể là do Triệu Hàn Đông phái tới." Hướng Hàn vội vàng kêu cứu.
Hệ thống: "... Hướng tiên sinh, anh ta là Lục Trạch."
"A?" Lúc này Hướng Hàn cứng đờ, bất động.
Thấy cuối cùng cậu cũng yên tĩnh lại, Lục Trạch thở phào nhẹ nhõm, nói với người bên cạnh: "Phiền anh hỗ trợ gọi xe cứu thương."
Nói xong cũng ôm người vội rời đi, Hướng Hàn yếu ớt nói: "Tôi mua vé xe, phải đi luôn rồi, rất đắt..."
Lục Trạch giận dữ: "Mạng quan trọng hơn, hay tiền quan trọng hơn?"