Mục Tiêu Đã Định

Chương 59: Vĩ thanh

Part 1:

Nếu như Phong Ấn cho rằng chỉ như vậy là có thể làm Lôi Vận Trình xóa bỏ mọi hiềm khích thì anh đã sai rồi, Lôi Vận Trình không những không chấp nhận lời cầu hôn của anh, mà cô còn xảo quyệt moi được từ chỗ anh những toan tính chi li tà ác của Phong Hạo lúc trước.

Cái gì là tiểu nhân và phụ nữ khó chiều, sau vài tháng anh đã hoàn toàn lĩnh hội được. Anh vẫn kiên trì việc theo đuổi cô nhưng Lôi Vận Trình vẫn bất vi sở động(1). Sau lại, Đoàn trưởng cùng với chính ủy bao gồm cả sư phụ trong căn tin cũng không thể chịu nổi việc nhìn anh vất vả như vậy, thế là họ lặng lẽ tạo điều kiện thuận lợi bằng cách ngấm ngầm cung cấp những kiến thức cơ sở mà họ đã có được khi theo đuổi phụ nữ trong quá khứ hào hùng không ai bì nổi của bọn họ cho anh.

(1) Bất vi sở động – 不为所动: không bị bất cứ chuyện gì làm xúc động [baidu]

Đương nhiên trong đó không bao gồm Lục Tự, cũng không bao gồm cả người nào đó vẫn luôn được cho rằng người nhà của Lôi Vận Trình – Hướng Bắc Ninh, bởi vì không ai có thể hiểu rõ những gian khổ mà cô đã trải qua trong học viện phi hành hơn cậu ấy, rõ ràng mỗi một chuyện trong quá khứ đều khiến cho trái tim của cậu ấy tràn ngập những thương tiếc, Lôi Vận Trình chưa gật đầu ngày nào thì Phong Ấn vẫn là kẻ địch của bọn họ ngày đó.

Lo lắng mối quan hệ thân thiết giữa Hướng Bắc Ninh và Lôi Vận Trình, Phong Ấn vừa phải theo đuổi cô, vừa phải đồng thời tìm cách lôi kéo bạn bè của cô, chỉ tiếc đối phương ít khi cảm kích sự nhiệt tình đó của anh.

So với anh, Phong Hạo cũng không thoải mái hơn là bao, dưới lời dụ dỗ đe dọa của Phong phu nhân, ông đành phải vì chuyện chung thân đại sự của con trai mà liên tục đến viếng thăm Lôi gia, ngoài việc bị gây khó khăn trăm muôn ngàn điều, ông còn phải nịnh hót Lôi Khải trước mặt công chúng để tạo thể diện cho ông ta. Vì thế, trong một thời gian rất lâu, Phong Hạo trở thành đề tài hấp dẫn nhất cho những người rãnh rỗi trong thành phố T bàn tán.

Hôm nay, chẳng biết là lần thứ mấy Phong Hạo xuất hiện trước cửa nhà họ Lôi, sau một thời gian dài đấu tranh tâm lý, cuối cùng ông cũng gõ cánh cửa vẫn đóng chặt kia, ông đã ngồi đây từ một giờ chiều đến ba giờ nhưng vẫn không thấy Lôi Khải xuất hiện, chỉ có Tử Du đang ôm con trai nhưng lại không hề để ý đến đến ông chú kiệm lời nào đó mà vẫn tiếp tục nói chuyện thao thao bất tuyệt.

Biết rõ tính tình của ông chủ nên khi bác tài xế thấy ông đen mặt liền ngắt lời cô: “Không phải Hoàng Phủ tiểu thư nói Lôi tiên sinh có nhà sao?”

Tử Du híp mắt cười, cô ấy nhìn thoáng qua đồng hồ: “Đó là vì chú không biết, ba cháu gần đây có thói quen ngủ trưa, nhưng bây giờ chắc là đã dậy rồi, để cháu lên lầu xem thử xem.”

Là ngủ trưa thật hay cố ý vênh váo, trong lòng mọi người đều hiểu nhưng chỉ là không nói mà thôi. Bóng dáng của cô ấy mới biến mất, Phong Hạo đã hung ác dữ tợn trừng mắt với tiểu thiếu gia của dòng họ Lôi, thằng bé đang ngồi trên ghế sofa cắn ngón tay của mình.

Cục cưng giật mình, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, nhưng chẳng những thằng bé không sợ gương mặt muôn đời lạnh lẽo như trong lá bài của ông, ngược lại nó còn bò về phía ông. Dùng cánh tay nhỏ bé mềm mại non nớt dính đầy nước bọt của mình níu lấy bộ đồ vest có giá trị đắt đỏ của Phong Hạo, thằng bé cố gắng ôm lấy đùi ông rồi vụng về bò lên người ông, sau đó thằng bé túm lấy chiếc caravat của ông bỏ vào miệng mà không hề phân bua gì cả. Phong Hạo nhanh nhẹn rút chiếc caravat về, cục cưng vẫn khăng khăng giữ lấy, cả hai không ngừng duỗi tay chém giết, một lớn một nhỏ bắt đầu cuộc chiến tranh giành chiếc caravat.

Thấy thức ăn’ bị cướp đi một lần nữa, cái miệng nhỏ nhắn của cục cưng mếu máo, đôi mắt to nhanh chóng ứa đầy nước mắt.

Da đầu của bác tài xế tê gằng, vội vàng lấy món đồ chơi chọc cười thằng bé, nhưng tiểu thiếu gia nhà họ Lôi vẫn không thèm để ý đến, bộ ngực nhỏ bé phập phồng, hai mắt nhìn thẳng vào chiếc caravat của Phong Hạo.

“Đây mà lại là đối tượng quan trọng được Lôi gia bảo vệ đây sao.” Bác tài xế thở dài, không khỏi tính toán cái lợi và cái hại khi gặp phải thằng nhóc này…

Phong Hạo trầm mặc một lúc, bỗng nhiên ông vô cùng oai phong lẫm liệt vươn hai tay bế bé cưng ngồi lên đùi mình lần nữa, ông nhìn khuôn mặt từ âm u trở nên sáng lạng của thằng bé, sau đó thằng bé nắm lấy chiếc caravat số lượng có hạn mà Lâm Thất Thất đã tặng cho ông, rồi nhét nó vào miệng nhưng một món đồ ăn…

Khi Lôi Khải kề cà xuất hiện thì chứng kiến một màn như vậy, ông bảo Tử Du bế cục cưng về, gương mặt lộ vẻ không vui: “Khi con trai anh còn bé, anh cũng tùy tiện cho nó ăn những thứ không sạch sẽ như thế sao?”

Phong Hạo hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén lửa giận, thô lỗ kéo chiếc caravat bị gặm đến không ra hình dáng ban đầu nữa rồi quăng lên bàn. Đôi lông mày của Lôi Khải nhíu lại, chậm rãi châm một điếu thuốc rồi hờ hững(2) nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lửa giận của Phong Hạo.

(2) Nguyên văn là ‘大喇喇’, miêu tả cử chỉ tùy tiện, thái độ dửng dưng như không.

Sau khi cả hai đối mắt chiến đấu với nhau, Phong Hạo đành phải chịu thua: “Xin lỗi.”

Hai chữ này gần như được rít ra từ trong kẽ răng của ông, khóe miệng Lôi Khải hơi nhếch lên: “Con nít không hiểu chuyện, anh không nên để tâm làm gì.”

Phong Hạo vươn tay về phía bên cạnh, tài xế lập tức đưa mấy xấp văn kiện qua. Phong Hạo lại đưa những thứ này đến trước mặt Lôi Khải: “Đây là những hạng mục mà nhất định quý công ty sẽ có hứng thú.”

Lôi Khải liếc mắt nhìn, sau đó ông chậm rãi phả ra một làn khói: “Thật ngại quá.”

“Chỉ là việc nhỏ thôi mà.” Phải dâng vài trăm triệu vào tay của Lôi Khải, trong lòng Phong Hạo đã âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà ông ta từ lâu rồi.

“Phong Tổng còn có việc gì nữa không?” Thấy ông không nói gì tiếp, Lôi Khải ra vẻ nghi hoặc.

Phong Hạo lại đặt một chiếc hộp vuông trước mặt ông ta: “Lúc trước ông từng đề cập đến việc muốn mua tặng cho Lôi phu nhân một bộ đá quý nhưng lại bỏ lỡ phải không? Thật khéo là tôi đã gặp được người mua nó ở nước ngoài…”

Lúc này Lôi Khải thật sự rất kinh nhạc vui mừng, bộ đá quý đó ông đã tìm gần nửa năm: “Chính xác, đúng là bộ này, làm phiền Phong tổng quá.”

Ông ta đứng dậy, định lên lầu đưa cho Thương Tiểu Thiền xem, hoàn toàn vứt Phong Hạo ra phía sau, đối với quá trình làm sao “Thật khéo gặp được” của Phong Hạo, người mà ngay cả ông ta cũng không tìm được, Lôi Khải hoàn toàn không có một chút hứng thú nào.

Phong Hạo không dằn lòng được nữa mà nổi giận, vọt đến ngăn ông ta lại: “Vậy chuyện đó anh suy nghĩ sao?”

“Tôi có nhận lời anh suy nghĩ chuyện gì à?”

Nhìn bộ mặt vô tội bày ra trước mắt, Phong Hạo thật muốn đá cửa rời đi: “Chuyện của Trình Trình và Phong Ấn ấy.”

Lôi Khải như bừng tỉnh hiểu ra vấn đề, ông ta vui vẻ nở nụ cười: “Chuyện của bọn nhỏ thì cứ để bọn nhỏ giải quyết là được rồi, tôi có can thiệp cũng chẳng được gì đâu.”

“Lôi Khải! Anh nên một vừa hai phải thôi nhé!” Phong Hạo cắn răng, hận đến mức không thể vung một quyền qua đó. Gần đây, phàm là chuyện gì mà Lôi Khải muốn, ông ta chỉ cần chỉ tay năm ngón là Phong Hạo sẽ đủ tìm đủ mọi cách làm ông ta hài lòng, nhỏ thì sữa bột, tả lót của tiểu thiếu gia, lớn thì vài hạng mục trị giá mấy trăm triệu, mà ông ta ngay cả chớp mắt cũng chả thèm, biết rõ Lôi Khải chỉ đang hưởng thụ quá trình khống chế Phong Hạo, nên Phong Hạo đành phải nhịn nhục vì con trai.

Lôi Khải không giận, ngược lại còn cười, nhẹ nhàng đẩy tay Phong Hạo ra: “Phong tổng muốn ở lại ăn cơm tối không?”

Ăn cái quái gì! Phong Hạo nổi giận đùng đùng trở về nhà, Lâm Thất Thất đang nói chuyện điện thoại với con trai, một giây sau đó tay nghe đã rơi vào tay ông: “Có phải kiếp trước tôi nợ nần gì anh không?!”

Từ trước đến giờ đối với bất cứ chuyện gì Phong Hạo cũng đều vô cùng bình tĩnh nhưng giờ phút này ông lại cực kì phẫn nộ, quả là chuyện hiếm thấy nha, vì vậy trong lòng Phong Ấn vốn đã có mây mù che phủ giờ lại tăng thêm một tầng u ám nữa: “Lôi Khải lại làm khó bố?”

“So với lúc trước thì đã khá hơn một chút, chí ít còn để cho tôi vào cửa!” Phong Hạo mắng thành tiếng: “Ba đời nhà này vẫn chưa từng mất mặt như thế, đều nhờ anh ban tặng cho tôi cả đấy! Không phải con bé đó thì không được sao?”

“Bố…” Phong Ấn gào thét thảm thương: “Bố đã sớm biết có kết quả như bây giờ thì hà tất gì lúc trước lại làm vậy.”

“Ý của anh là mọi chuyện trở nên như thế này đều là lỗi của tôi? Tôi bảo anh nói những lời khốn nạn kia ra để người ta nắm được nhược điểm của anh sao?”

“Nhưng người Lôi Khải muốn trừng trị không phải chỉ có một mình con, nếu không phải lúc trước bố tâm thuận bất chính(3) —— À, ý con muốn nói… Dù thế nào bố cũng phải gánh lấy một nửa trách nhiệm, con mà không lấy được vợ thì Phong gia chờ tuyệt hậu đi.”

(3) Tâm thuận bất chính – ‘心术不正’: chỉ người bụng dạ khó lường, có tâm kế nặng và tinh thông tính kế.

“Tôi thấy anh không muốn sống nữa rồi!”

“Con có việc phải xử lý, xin nhờ vào bố già vĩ đại vậy, nhất định không thể để mẹ con ra tay được.”

“Tôi không vĩ đại đến mức vì anh mà phiền đến vợ tôi ra mặt đâu.”

Phong Hạo ngắt điện thoại trước, quay đầu lại thấy Lâm Thất Thất đang cầm chiếc caravat trong áo vest mà ông đang mặc trên người, bà nhướng mày chờ ông nói rõ lý do.

Phong Hạo nhức đầu xoa xoa thái dương: “Là kiệt tác của thằng nhóc con Lôi Dật Thành.”

Lâm Thất Thất bật cười một tiếng, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho ông: “Lôi Khải lại có yêu cầu gì quá đáng để làm khó anh nữa à?”

“Ngược lại, một chữ hắn cũng không nói, đúng là muốn khảo nghiệm tính nhẫn nại của anh.” Phong Hạo lại mắng một tràng ra khỏi miệng.

Lâm Thất Thất suy nghĩ một lúc: “Vậy để em đi thôi.”

“Em đừng có hòng nghĩ đến việc đó.” Phong Hạo đưa tay kẹp điếu thuốc rít mạnh vài hơi.

“Nhưng sắp đến sinh nhật của Trình Trình rồi, anh muốn toàn bộ kế hoạch của Phong Ấn đều bị phá hủy sao?” Lâm Thất Thất rút điếu thuốc ra khỏi tay ông, bà hôn lên môi ông lấy lòng: “Nhé?”

Phong Hạo trầm ngâm một lúc lâu mới kéo vợ yêu ôm vào lòng giống như một đứa trẻ đang giận dỗi: “Vậy thì anh phải có mặt ở đó.”

Lâm Thất Thất dĩ nhiên không muốn ông đi theo phá hỏng mọi chuyện, để tránh việc ông nổi cơn ghen khiến mọi chuyện trở nên càng tồi tệ hơn.



Đương nhiên Lôi Khải đã đoán trước được bà sẽ đến đây một mình, ông ta bình tỉnh để bà vào nhà tự nhiên. Lâm Thất Thất thấy toàn thân ông ta đầy vẻ nghiêm nghị, quần áo phẳng phiu, hàng mày của bà hơi nhướng lên: “Anh phải ra ngoài?”

“Không phải, vừa mới trở về.”

“Đây dường như là lần đầu tiên em đến nhà anh.” Lâm Thất Thất nhìn một vòng quanh phòng khách, nói rất dịu dàng, vẫn chưa kịp phòng bị đã phải đối mắt với đôi con ngươi đen láy tỏa sáng của ông.

Lôi Khải mỉm cười: “Tìm Tiểu Thiền à? Cô ấy và Tử Du đi dạo phố vẫn chưa về.”

“Không, tìm anh.”

“Chuyện gì?”

“Anh biết rõ mà còn hỏi sao, Lôi Khải.”

Giọng nói của Lâm Thất Thất dịu dàng hơn giọng nói của Thương Tiểu Thiền một chút, khi gọi tên ông âm cuối vẫn hơi run như trước, giống như một làn gió nhẹ từ trong ký ức xa xôi khẽ lướt qua trái tim ông, lướt qua vội vàng … Ngay lập tức Lôi Khải đã khôi phục lại như cũ, vẫn là phong thái phóng khoáng tự đắc.

So với mấy đợt tấn công trước đó của Phong Hạo, Lâm Thất Thất dễ dàng túm lấy Lôi Khải chỉ bằng vài câu nói.

“Con của em không được giáo dục tốt, Phong Hạo không nên xúi giục Phong Ấn đùa giỡn Trình Trình, anh giày vò bố con bọn họ lâu như vậy, cũng nên nguôi giận đi, dù là thể diện bên ngoài hay suy nghĩ bên trong, anh cũng đã thu được rất nhiều lợi nhuận, hôm nay em tự mình đến đây cầu xin anh, vậy còn chưa đủ sao?”

Lôi Khải mỉm cười: “Phong phu nhân nghiêm trọng quá rồi, nên gả hay không gả cho ai đều là quyết định của một mình Trình Trình, Tiểu Thiền đã nói rõ rằng cấm anh nhúng tay vào.”

Lâm Thất Thất hừ lạnh: “Đừng giả vờ nữa, em còn không hiểu anh sao? Chỉ cần hai đầu lông mày của anh nhíu lại, em đã biết anh đang suy nghĩ gì rồi.”

Lôi Khải chỉ cười chứ không nói gì, hai người đã lâu rồi không gặp nhưng trong lòng vẫn có thể ăn ý đến vậy, mặc dù giữa bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện.

“Trình Trình đúng là một cô bé hiếu thảo, nó quan tâm đến ý kiến của anh, anh không gật đầu nó sẽ không chấp nhận Phong Ấn, cả em và anh đều biết rõ tình cảm của nó đối với Phong Ấn, chẳng lẽ anh nhẫn tâm vậy sao?”

“Trước kia là vì anh không đành lòng mới mặc kệ chuyện tình cảm của con bé, anh sợ con bé sẽ bị tổn thương, con trai của em vốn đâu phải là thiện nam tín nữ.”

Lâm Thất Thất nhìn vào đôi con ngươi đen như mực của ông: “Vậy anh có biết em sợ điều gì không?”

Điếu thuốc trên đầu ngón tay của Lôi Khải run lên, ông trầm mặc một lúc lâu mà vẫn chưa nói gì, bà cũng không nói gì cả. Chờ lâu đến mức bà tưởng như rằng phải ngừng lại, thì liền nghe được tiếng cười trầm thấp bất đắc dĩ của ông: “Thất Thất, em càng ngày càng lợi hại, anh không còn gì để nói.”

Thật ra điều mà bọn họ sợ rất giống nhau, đó chính là việc hai con người đã từng yêu nhau nhưng cuối cùng lại không thể ở bên cạnh nhau, mặc dù mai sau có thể sẽ yêu một người khác, nhưng sự tiếc nuối kia sẽ chôn sâu vào trong đáy lòng mà không hề mờ nhạt.

Part 2

Lôi Vận Trình không nghĩ đến sẽ có một ngày cô gặp lại Hạ Viêm Lương, hơn nữa lại còn là trong hôn lễ của mình. Nếu không phải do hôm nay là ngày vui lớn, Tử Du nhất định sẽ phái người ném cô ta ra ngoài, Lôi Dật Thành và Phong Ấn đưa mắt nhìn nhau, sau khi vỗ về Tử Du xong thì chủ động tiến về phía Hạ Viêm Lương.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ, Hạ Viêm Lương lại nở nụ cười rất dịu dàng: “Yên tâm, không phải tôi đến đây để làm quấy rối đâu, không cần phải đề phòng tôi như thế.”

Đúng là không phải cô ta đến đây để gây ồn ào, cô ta chọn một góc xa nhất để dõi theo buổi hôn lễ long trọng này. Linh Linh đã cao hơn trước rất nhiều, duyên dáng yêu kiều như một búp sen nhỏ, con bé kéo tay cô hỏi: “Mẹ cũng gả cho bố giống như vậy sao?”

Hạ Viêm Lương nhoẻn miệng cười nhạt, nhưng cô ta lại không trả lời câu hỏi. Nếu sự hận thù trong Lê Duệ không nhiều như thế, có lẽ anh ta cũng sẽ cho cô ta một buổi hôn lễ lớn nhất mà anh có thể.

Phong Ấn hoàn toàn xem mẹ con bọn họ là không khí, nhưng Lôi Vận Trình thì lại không thể ngoảnh mặt làm ngơ giống như anh, cô tìm cơ hội một mình đi đến chỗ Hạ Viêm Lương. Cô nhét hộp kẹo mừng vào trong tay Linh Linh, sau đó mỉm cười với Hạ Viêm Lương: “Xin thứ lỗi vì đã tiếp đãi không chu đáo.”

Lúc này, trên gương mặt cô không hề hiện ra bất kì vẻ căm hận nào, cũng không hề có một chút vẻ sợ hãi khiến Hạ Viêm Lương sửng sốt: “Tôi đã chuẩn bị tinh thần chờ cô hất một ly nước vào mặt tôi.”

Lôi Vận Trình nghiêng đầu đưa mắt nhìn người đàn ông ở bên ngoài, cô nở một nụ cười vừa đắc ý vừa dí dỏm: “Nếu như hôm nay là hôn lễ của cô và anh ấy thì có lẽ tôi sẽ làm như vậy.”

“Nhưng tôi luôn nghĩ cô vẫn luôn tìm cơ hội để thực hiện hành động đó.” Lôi Vận Trình không phải là người có thù tất báo nhưng cô cũng không phải là thánh mẫu. Hạ Viêm Lương biết rõ cô không thích cô ta, về điểm này Lôi Vận Trình cũng không hề che giấu, đến tận bây giờ cũng thế: “Chúc mừng cô, cuối cùng thì cũng đã được gả cho anh ấy, Phong Ấn… Đúng là một người đàn ông đáng để yêu.”

“Cảm ơn, về điểm này thì từ trước đến giờ tôi vẫn luôn hiểu rõ.”

Hạ Viêm Lương cười khẽ: “Cô vẫn giống như lúc còn bé, vẫn hận tôi như thế.”

“Đúng là tôi không thích cô, nhưng không đến nỗi hận cô.” Lôi Vận Trình nhìn vào đôi mắt con gái của Hạ Viêm Lương: “Dù cô đã lợi dụng Linh Linh để chia rẻ tình cảm của chúng tôi, nhưng tôi không hận cô cũng không hận anh ấy.”

Hạ Viêm Lương cảm thấy khó hiểu: “Vậy thì tại sao cô lại…”

“Cô đã từng nghe qua một câu nói này chưa? Có đôi khi bạn phải buông tay một lần thì mới có thể hiểu được nó có thực sự đáng để bạn quý trọng hay không, hơn nữa tôi muốn trải nghiệm thử khi được người mình yêu theo đuổi sẽ có cảm giác như thế nào, tôi phải cảm ơn cô vì đã cho tôi một cơ hội tốt nhất để thực hiện điều đó.” Lôi Vận Trình nhún vai tỏ ý không tán thành: “Cảm giác đó cũng không tệ lắm, hơn nữa cô không thấy dáng vẻ đàn ông khi giậm chân nóng giận rất thú vị sao?”

Ở lỗi rẽ, người đàn ông nào đó đang nghe lén âm thầm hít vào một hơi, nghiến răng tức giận, nếu không phải Lôi Dật Thành ngăn cản thì anh nhất định sẽ xông qua bên đó rồi đánh vào cái mông nhỏ của cô một trận.

Lôi Dật Thành vô cùng đồng cảm vỗ vỗ vai em rễ: “Cậu đã biết từ trước việc Trình Trình không phải là người dễ trêu chọc rồi còn gì, từ nhỏ đến lớn có lần nào cậu trêu chọc nó mà nó không trả thù lại cậu đâu?”

Tay Lục Tự nắm lại thành quyền rồi đặt trên môi cười khẽ: “Tớ có thể tưởng tượng được những ngày sau này của cậu, bảo trọng nhé chú em.”

Gương mặt tuấn tú của Phong Ấn nhăn nhó như cái bánh bao cỡ lớn: “Cái này có phải là một lần sẩy chân ân hận ngàn đời không?”

“Chỉ cần cậu nói không muốn, người bạn thân này sẽ sẵn sàng thay cậu chịu đựng, xem thử đêm động phòng hoa chúc hôm nay sẽ có cảm giác như thế nào, được không?” Lục Tự không sợ chết mà trêu chọc anh, anh ta cũng đoán trước được thể nào mình cũng sẽ bị anh đấm một cái.

Lôi Vận Trình biết rõ Phong Ấn không muốn gặp Hạ Viêm Lương, nhưng lại tùy ý quyết định dắt Linh Linh đến trước mặt Phong Ấn, sau đó cô lại làm người lương thiện lui ra ngoài, nhường không gian riêng cho bọn họ.

Linh Linh và Hạ Viêm Lương đều có đôi mắt mơ màng rất xinh đẹp, Linh Linh đứng một chỗ lúng ta lúng túng, đôi môi nhỏ nhắn mím lại lộ vẻ bướng bỉnh.

Phong Ấn hút hết một điếu thuốc, anh không nhịn được âm thầm thở dài một hơi, anh vẫy tay với cô bé, nhưng Linh Linh lại lắc đầu từ chồi: “Chú không phải là bố của Linh Linh, chú Andy nói Linh Linh không được hành động giống như trước nữa.”

Andy là bác sĩ tâm lý mà Phong Ấn mời về để chữa trị cho mẹ con bọn họ, xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm. Phong Ấn mỉm cười, sau đó anh giang hai tay: “Chú chỉ muốn thay bố của con ôm con gái của cậu ta, không liên quan gì đến chuyện đó cả.”

Nước mắt của Linh Linh rơi xuống tí tách, cô bé nhào vào lòng Phong Ấn òa khóc: “Linh Linh rất nhớ chú, hu hu…”

Trong lòng Phong Ấn chua xót, bàn tay anh khẽ vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn rồi dỗ dành con bé: “Xin lỗi Linh Linh, chú đã có người mà chú cần phải bảo vệ, nhưng con phải nhớ rằng, bố ruột của con là người yêu thương con nhất trong cuộc đời này, vì vậy con phải ngoan ngoãn làm một cô bé biết vâng lời, ở trên thiêng đường, nhất định cậu ấy sẽ phù hộ cho con, con đừng làm cậu ấy thất vọng.”

Linh Linh gật đầu thật mạnh, cô bé lau nước mắt, thút tha thút thít nhìn anh: “Mẹ bảo con nói với chú một câu, mẹ nói mẹ xin lỗi chú.”

Phong Ấn nhếch môi cười, anh giơ tay xoa xoa đầu cô bé. Anh hiểu ý của Hạ Viêm Lương, nếu cho cô ta cơ hội bắt đầu lại, cô ta sẽ chọn Lê Duệ chứ không phải chọn anh như trước kia, nhưng chỉ là những khúc mắc trong mối yêu hận này đã không còn quan trọng với anh nữa.

Có Lôi Vận Trình, cuộc đời của anh mới thực sự bắt đầu.

Sau khi náo động phòng tân hôn và tiễn khách, Lục Tự cuối cùng cũng kết thúc nhiệm vụ phụ rể của mình hôm nay, anh ta từ chối ý tốt muốn lái xe đưa anh ta về của Phong Ấn và Lôi Dật Thành, một mình anh ta cất bước đi trên đường phố đêm khuya.

Tuy là đã về khuya nhưng thành phố T vẫn đắm chìm trong thứ âm thanh ồn ào náo nhiệt, dọc theo đường đi khi nhìn thấy những dòng chữ to bắt mắt trên bản hiệu của một khách sạn, Lục Tự mới nhớ ra đêm nay là đêm giao thừa, đôi mắt mơ màng vì say rượu của anh ta lại càng tối tăm hơn nữa.

Dù rằng anh ta đã tận mắt chứng kiến giây phút người phụ nữ kia vĩnh viễn thuộc về một người đàn ông khác, nhưng anh ta vẫn như trước, không thể nào khiến trái tim mình ngừng hy vọng, Lục Tự không khỏi bật cười tự giễu chính mình, anh ta ngửa đầu nhìn về con sông lớn rồi lầm bầm, hôm nay là ngày dành cho các cặp tình nhân mà tại sao ông trời lại không ban cho anh ta một người phụ nữ để giải tỏa nổi buồn nhỉ?

Trước mặt có rất nhiều nam nữ đang vui vẻ kết bạn với nhau, có người không cẩn thận va phải anh ta, Lục Tự vô thức tránh sang một bên, nhưng mới đi được vài bước, anh ta bỗng dưng cảm thấy có gì đó không đúng. Lục Tự thò tay vào túi, quả nhiên là ví tiền đã không cánh mà bay, anh ta đuổi theo đám nam nữ kia nhưng không thể tìm được cô gái va vào anh ta lúc nãy.

Nếu chỉ mất tiền thôi thì cũng không sao, nhưng bên trong còn có một tờ giấy chứng nhận rất quan trọng đối với anh ta. Lục Tự tìm nửa con phố mà vẫn không tìm thấy bóng dáng cô gái đó. Anh ta tức giận đến mức muốn mắng thành tiếng. Cái con bé kia trông có vẻ nhỏ nhắn ốm yếu, thế mà lại trốn nhanh như vậy.

Bỗng dưng, một thân ảnh rơi vào tầm mắt của anh ta, Lục Tự híp mắt nhìn, tập tru dõing theo mục tiêu đã định là cô gái đội hai cái lỗ tai thỏ trên đầu kia, anh ta lặng lẽ đuổi theo cô gái đó.

Nhưng khả năng thám thính của cô gái ấy rất tốt, dường như cô ấy cảm nhận được có người đang theo dõi mình, sau đó cô gái kia nhanh chóng rễ qua một con đường nhỏ khác, Lục Tự đương nhiên không thể để cô ấy chạy thoát được, anh ta lập tức đuổi sát theo phía sau.

Sau khi Diệp Thất Tịch chạy qua mấy con phố, ngó trước ngó sau không thấy bóng người nào, lúc này cô ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, thả lỏng sự cảnh giác rồi vỗ vỗ bộ ngực nhỏ nhắn: “Hừ, xem thường tôi quá rồi, nếu như để anh đuổi kịp thì danh tiếng cả đời của bổn tiểu thư không phải bị hủy rồi sao.”

Cô ta đắc ý mở ví tiền vừa mới trộm được ra, cái miệng nhỏ nhắn mở to thành hình chữ O: “Có nhiều tiền như vậy mà con quan tâm đến cái ví nữa ư, thật là keo kiệt!… Ối? Chứng nhận sĩ quan? Ồ! Đẹp trai quá, há, thật đáng tiếc, chậc chậc…”

“Xin hỏi vị tiểu thư này, tôi có gì mà đáng tiếc?”

Một thanh âm tràn đầy sự tức giận và lạnh lùng bỗng nhiên truyền tới từ phía sau cô ấy, toàn thân Diệp Thất Tịch cứng đờ như đá, mãi cho đến khi gương mặt đẹp trai đầy vẻ tức giận giống trong y như trong giấu chứng nhận sĩ quan xuất hiện ngay trước mắt, khi cô ấy chạm phải đôi mắt sâu không thấy đáy kia thì mới giật mình bừng tỉnh, cô gái thét lớn lên một tiếng rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Lục Tự đuổi theo cô ấy, anh ta bất ngờ phát hiện tên trộm nhỏ này cũng có chút bản lĩnh, lúc này anh ta càng không thèm thương hoa tiếc ngọc, chỉ sải chưa đến hai ba bước chân đã bắt được cô gái, vặn ngược đôi tay gầy yếu của cô ấy ra phía sau, sau đó anh ta đưa tay nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn của cô gái để nhìn kỷ diện mạo của tên trộm này.

“Nhóc con xấu xa! Dám trộm đồ trên người anh đây thì tự rước xui xẻo đi!”

Tâm trạng của Lục Tự vốn đã không tốt nên muốn lấy cô ấy để trút giận, nhưng mà khi nhìn vào mặt cô bé này, anh ta không khỏi giật mình, anh ta chỉ mắng có một câu mà đôi mắt ai kia đã rưng rưng hai dòng.

“Khóc cái gì? Tôi còn chưa —— A!” Lục Tự vô thức thả hai tay cô gái ra, nhưng lại bị cô ấy thừa cơ hội nhấc chân đá vào giữa hai chân của anh ta, nhân lúc anh ta đau nên không thể đánh trả rồi bỏ chạy nhanh như tia chớp không để một chút tung tích nòa

Lục Tự đưa tay che bụng đang đau đớn đến mức không thể đứng thẳng lưng, anh ta phải chống tường một lúc lâu mới có thể bật ra hai chữ: “Mẹ nó! Khốn thật!”

Giữa lúc anh đang suy nghĩ làm sao để tìm được con bé xấu xa kia, thì bỗng nhiên tầm nhìn của anh ta lướt qua một chiếc ví nhỏ màu hồng phấn đang nằm dưới chân tường. Anh ta nhặt lên rồi mở ra, đôi con ngươi tròng đen láy nhấp nháy, khóe miệng chậm rãi cong lên.

“Diệp —— Thất —— Tịch.”

- – - – - HOÀN CHÍNH VĂN – - – - -

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: Tiểu Tranh Tử đúng là không dễ chọc vào o(>_

Lục Tự và Diệp Thất Tịch sẽ là bộ truyện tiếp theo của mỗ~ Thật không nghĩ tới con gái của Diệp Đội Trưởng lại là một kẻ trộm nha ~ Wa ha ha ~ nhưng mà muốn đại ca Diệp chấp nhận loại đàn ông như Lục Tự thật không dễ dàng, mà muốn Lục Tự chấp nhận Diệp Thất Tịch càng không dễ dàng, cô bạn nhỏ Thất Tịch phải cố gắng lên ~ ( Khi Lục Tự quen biết Diệp Thất Tịch, anh ta sắp 30 rồi, còn Thất Tịch chỉ mới 21 thôi, có được xem là bác khống* không nhỉ ~(⊙_⊙))

(*) Bác khống – ‘叔控’: chỉ quan hệ tình cảm giữa hai người có cách biệt tuổi tác lớn, trong đó người nam khoang 30 trở lên, nữ khoảng 20 21, nam thường có công ăn việc làm ổn định nhưng vì lý do nào đó mà chưa có vợ, còn nữ thường là những cô bé đáng yêu dễ thương.