Lại một tuần, mắt thấy Chủ nhật lại sắp tới, cuộc sống của Bạch Mão Mão lại gặp một vấn đề khó khăn: cô không biết khiêu vũ. . . . . .
Gần tối, khi cô đem này sự khó xử nơi cổ họng thoát ra cho bọn Loan Hoảng Hoảng và Nhiễm Sênh Sênh thì người kích động mấy hôn may Loan Hoảng Hoảng muốn nổi điên.
"Sênh Sênh, cậu sẽ làm chứ? Dạy cái con ngốc này đi!" Loan Hoảng Hoảng cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.
"Mình chỉ biết bước nữ thôi, cậu muốn mình dạy thỏ ngốc kia đi bước nam à?" Nhiễm Sênh Sênh sửa móng tay, rảnh rang hỏi lại.
Khiến thỏ trắng đi bước nam, không phải là khiến Hắc Thương Kình đi bước nữ sao ——
Loan Hoảng Hoảng và Bạch Mão Mão lắc lắc đầu, bỏ rơi cái hình ảnh đáng sợ đó đi.
Bạch Mão Mão ngược lại dùng khuôn mặt mong đợi nhìn về phía Loan Hoảng Hoảng: "Nếu không cậu dạy cho mình đi? Hoảng Hoảng, lấy khí thế mạnh mẽ của cậu, khẳng định nhảy được điệu nam đó."
"Chị không biết khiêu vũ!" Hung tợn nhéo Bạch Mão Mão một cái, Loan Hoảng Hoảng lấy điện thoại di động ra dồn sức gọi điện: "Các cậu để đấy."
Mấy phút sau, Loan Hoảng Hoảng vui vẻ bảo bạn học Bạch Mão Mão mau chóng đi ăn cơm, cơm nước xong phải đi học khiêu vũ.
"Đi nơi nào học?"
"Trường luật."
"Có cao thủ sao?"
"Không biết, ha ha, chỉ là tối nay trường luật có dạ vũ, bên trong đó nhất định có cao thủ, thỏ trắng ngốc, cậu cần phải làm được một việc, học được bước nhảy cơ bản."
"Chẳng may không học được thì sao?"
"Vậy thì cậu chuẩn bị tốt để mổ bụng đi."
". . . . . ."
——— ———— Đồ ngốc Bỉ Ngạn Hoa———— ———
Dạ vũ. . . .
Bị Loan Hoảng Hoảng chèn ép kéo đến học viện Luật, Bạch Mão Mão ngay lúc rãnh rang mà nghĩ, đại học La Gia thật là tốt, điện đóm đầy đủ, khắp nơi đều đèn đuốc sáng trưng , làm cho buổi dạ vũ huyền ảo, vừa đồng thời là nơi yêu đương vụng trộm ….
Cửa chính mở ra, cô vừa mới nghĩ ghé đầu vào nhìn xem thử, lại bị hai nam sinh thô người lôi vào trong ——
Làm ẩu. . . . .Mặc dù đáy lòng phun lửa, nhưng Bạch Mão Mão cùng bị căn phòng đen tối bất thình lình làm sợ hãi, đưa năm ngón tay ra mà còn chả thấy được, vậy bọn họ làm sao ra ngoài?
Đang đứng mông lung, Bạch mão Mão đột nhiên có cảm giác bên hông nhiều hơn một bàn tay, cô giật nảy mình rùng mình một cái, vừa muốn đưa tay đẩy người đàn ông phía trước ra ——
Người đàn ông ấy nắm cả eo Bạch Mão Mão, đem cô ôm vào trong ngực, từ từ, đuổi theo tiết tấu bản nhạc.
Thời gian giống như ngừng lại, đầu óc Bạch Mão Mão trống rỗng, cũng quên mất đi sự phản kháng. Không biết qua bao lâu, cô giống như nghe được lời anh ta nói, anh cho là, đời này cũng không thể ôm được em. . . . .
Thần trí rốt cuộc trở về, Bạch Mão Mão cứng đờ người cứ mặc cho anh ta ôm lấy, bị động đi theo cử động của anh ta: "Làm sao anh ở chỗ này?".
Hoặc có thể nói là, làm sao anh lại tham gia buổi dạ vũ này? Yêu thích yên tĩnh lại cao kiêu ngạo như anh, làm sao tình nguyện rơi vào chốn loạn lạc, tới cái nơi lãnh phí thời gian như vậy?
"Có bạn học nói cho anh biết, em sẽ đến đây." Cho nên, anh mới chạy tới, bất chấp tất cả.
"Lại là Loan Hoảng Hoảng sao?" Cắt đi! Cô chỉ là biết trường luật có dạ vũ, nhưng mà cũng chỉ dừng lại ở việc đi ăn cơm tối chùa thôi, Loan Hoảng Hoảng cũng khó khăn, thế nhưng có thể đem anh ta đến đây.
"Ai là Loan Hoảng Hoảng?" Anh không hiểu, cũng lặng lẽ buộc chặt cổ tay.
"Anh không cần biết, bạn học của anh khẳng định biết" Mặc dù tốn hơi thừa lời, Bạch Mão Mão hiểu rằng, mình không thể đi tìm Loan Hoảng Hoảng tính sổ được. Bởi vì, cô đấu không lại Loan tú bà (╯□╰)o.
"Là người bạn đã đưa tin tức cho anh?".
"Này, mấy hôm không thấy, anh vẫn sắc bén trước sau như một nhỉ." Cười khẽ trêu ghẹo, Bạch Mão Mão dần thích ứng được ánh sáng trong phòng. Trong ánh sáng mờ ám, mày anh cau lại, mặt mày vẫn thanh nhã như cũ, thế nhưng lúc này giống như mang theo chút buồn phiền, ngay cả đáy mắt bén nhọn vào cao ngạo kia, cũng bị ẩn đi sự sâu xa khó hiểu.
"Mão Mão, em không phải ghét anh sao?" Giọng nói sạch sẽ mà nhu hòa, lại mơ hồ hàm chứa mấy ý vội vàng.
"Ghét anh thì nữ sinh đó đúng là đầu heo." Bạch Mão Mão cúi đầu, nhìn người đàn ông đang va quanh khuỷu tay của cô, trong đôi mắt đen, hiếm khi thấy mấy phần tà khí.
"Vậy chúng ta. . . . . ."
"Vẫn là bạn bè." Ngẩng đầu, đưa cho anh ta một nụ cười cực kỳ rực rỡ, Bạch Mão Mão không để ý đến vẻ ngạc nhiên của anh ta, khẽ nghiêng người ngoắc ngoắc ngón tay về hướng Loan Hoảng Hoảng vẫn đang đỡ cằm bên kia, thấy cậu ấy hấp ta hấp tấp chạy tới, cô trực tiếp hỏi: "Loan tú bà à, cậu vẫn tập trung vào mục tiêu à?"
"Có thể không lo lắng sao?" Nháy mắt ra hiệu nhìn về phía người đàn ông đang ôm lấy Bạch Mão Mão, Loan Hoảng Hoảng mừng như điên rồi, người thì không thể xem vẻ bề ngoài mà, ước chừng thỏ trắng lại đem người nổi tiếng ưa thích sạch sẽ làm rồi. Là Ân Mặc, là Ân Mặc của Học viện Luật! Trừ Hắc Thương Kình, cực phẩm khó đến gần thứ hai là đây! Đây đúng là một kỳ tích.
"Ngày hôm qua ở phòng tự học, Phong Dịch Dương mời mình đến Hội biễu diễn của học viện bọn họ làm trưởng ban biên tập, trên danh nghĩa là không làm việc gì." Cảm thấy bàn tay bên hông căng thẳng, Bạch Mão Mão nhíu mày, nhưng không có đẩy anh ta ra.
"Gì chứ, Phong đại nhân nhanh chân như vậy sao?" Loan Hoảng Hoảng lần nữa đỡ cái cằm suýt rớt lên, mặt trời từ bốn bề Đông Tây Nam Bắc điên cuồng chiếu rọi đến đây, đầu của cô như bị ngập nước nghiêm trọng: "Hehe, thật ra thì chỉ còn lại học viện Kiến trúc thôi, thêm cái cực phẩm khác nữa thì mình sẽ tiến thêm một bước."
"Xin chào người giỏi chữ nghĩa của tôi, nhìn thế mà biết nhiều nhân vật lớn như vậy." Bạch Mão Mão muốn cười nhưng không cười nhìn Loan Hoảng Hoảng.
Loan Hoảng Hoảng tự đắc cười một tiếng, cũng không sợ chút nào trả lời: "Mình chỉ biết Phong đại nhân thôi, lớn quá, mình cũng nhận không ra. Mình nhờ bạn mình phát cho anh ta tin tức, nói Hắc Thương Kình muốn mời em gái quái vật tỏ tình hôm nọ đi dự tiệc gia đình, không ngờ vị đại nhân có lòng hiếu kỳ mạnh như vậy, thế mà lại đến thật."
Các cậu ấy thế nhưng đều biết tất cả....... Nụ cười lần nữa suy sụp, Bạch Mão Mão âm thầm đấm ngực, cô thật sự là một con ngốc về sự kiện ấy.
"Tại sao thổ lộ với Hắc Thương Kình?" Từ khi Loan Hoảng Hoảng tới đây anh đều giữ im lặng, rốt cuộc không cách nào giữ yên lặng cùng xa cách, đôi mắt sắc bén của Ân Mặc chuyển động, nham hiểm nhưng lại hàm chứa bao nhiêu quyến rũ chí mạng.
"Không nên dùng vẻ mặt như bà mẹ ấy hỏi em, đó là của điểm riêng của em." Loan Hoảng Hoảng ngay tại một bên, Bạch Mão Mão trong nháy mắt cảm thấy mình thật mạnh mẽ, quả nhiên là gần mực thì đen, nếu như là năm trước, cô nào dám dùng cái giọng hung hãn này nói chuyện với anh. Nhưng giờ là hiện tại, cô có cảm giác mình như một một người đang đứng đầu bảng dựa vào sự dẫn dắt của má mì, có quyền lựa chọn người khách nào mình sẽ tiếp, đây là cỡ nào, vĩ đại dường lớn cỡ nào!
"Trả lời anh."
"Thích anh ấy chứ sao." Cảm thấy người đàn ông này lần nữa buột chặt cánh tay ở eo cô, Bạch Mão Mão trừng mắt liếc anh một cái, định ngả bài: "Ân Mặc, hôm nay em tới đây để học khiêu vũ, anh có hứng thú dạy em một chút hay không? Không có hứng thú, cũng đừng cắt xén bớt làm chi, buông tay, bà đây rất bận, má mì em còn phải sắp đặt em với những vị khách khác đấy."
"Bạch Mão Mão!" Ân Mặc nén không được lửa giận lớn tiếng.
"Đại nhân, anh đừng nóng giận, em sẽ dạy dỗ tốt thỏ trắng này, anh muốn cậu ấy biến thành hình dáng gì?" Loan Hoảng Hoảng không biết xấu hổ theo một bên, còn bất chợt chen vào đôi câu.
"Có lúc má mì cũng qua thăm hiện trường chơi gái sao?" Thỏ trắng liếc Loan Hoảng Hoảng một cái, ám hiệu cô tránh xa một chút.
"Chị chỉ sợ em làm khách chạy đi thì chết." Loan Hoảng Hoảng hùng hồn, rốt cuộc không nhịn được lòng hiếu kỳ: "Mà nói đi, có phải hai người biết nhau từ trước hay không?"
"Này, Hoảng Hoảng, cậu cũng không quá nhanh nhạy rồi, hiện tại mới nhìn ra à? Bạch Mão Mão mình là cái loại nữ sinh tùy tiện cho đàn ông lạ ôm à? Người ta nổi danh liệt nữ trinh tiết đấy." Đi theo bước chân thong thả của Ân Mặc, Bạch Mão Mão và Loan Hoảng Hoảng nói chuyện tào lao, vừa không chút lưu tình giẫm lên chân anh.
"Cho nên, hai người trước kia có gian - tình?" Trong mắt Loan Hoảng Hoảng lóe lên ánh sáng xanh.
"Không có, là bạn học năm cấp hai mà thôi." Bạch Mão Mão không yên lòng trả lời.
"Em học khiêu vũ để làm cái gì?" Đối với sự xa lánh của Bạch Mão Mão chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, Ân Mặc không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác. Anh biết, tốt nhất không nên ép cô quá gấp, nếu không sẽ hoàn toàn ngược lại.
"Má mì của em muốn em đi tiếp đãi Hắc đại nhân, em cũng nên học lỹ năng một chút."
Nhạc khiêu vũ im bặt, Ân Mặc buông tay đang nắm Bạch Mão Mão ra, trong đôi mắt đen chứa mấy phần ưu thương: "Mão Mão, cho anh thêm một cơ hội đi."
Nhìn khuôn mặt từng khiến lòng cô si mê không dứt, Bạch Mão Mão không tự chủ đưa tay, vuốt ve làn da tỉ mỉ của anh, cô nặng nề thở dốc: "Đại nhân, Bạch Mão Mão em, chắc chắn sẽ không bị sắc dụ đâu."
"Đem tay xuống và lấy lại lời này đi." Loại không khí trí mạng này, cố tình không hề sợ gì khiến Loan Hoảng Hoảng chen ngang vào. Tên con trai khỏe mạnh vẫn âm thầm chú ý chuyện bên này nhất thời có chút chán ghét, một vị trong đó nhịn không được, đưa tay xách Loan Hoảng Hoảng lên, trực tiếp mang ra ngoài.
"Buông ra chị ra! Buông ra chị ra! Nếu không chị nguyền rủa mày bị bào thành hoa hướng dướng!"
Nghe được được Loan Hoảng Hoảng nguyền rủa, khóe miệng tên kia co giật, anh ta nặng nề đóng cửa lại, làm tư thế chiến thắng với cái người bị đuổi ra.
Bên tai vang vọng tiếng rống của Loan Hoảng Hoảng, Bạch Mão Mão theo bản năng lấy lại móng vuốt, cô rụt đầu nhìn mấy lần tên ở cửa, không nhịn được nói: "Lại mang theo vệ sĩ đi tham dự dạ vũ, một tên đàn ông như anh mà cũng sợ phụ nữ dụ dỗ sao?".
"Anh không sợ em." Tựa như nỉ non, Ân Mặc chuyên chú nhìn Bạch Mão Mão, có thể khiến cô đỏ mặt.
"Thân đã sớm hoàn lương......."
"Tại sao lại nói chuyện với Hắc Thương Kình?"
"Thử vận khí một chút chứ sao." Càng nói càng chột dạ, Bạch Mão Mão liếc mắt nhìn mấy tên kia đang trừng mắt với cô, rất là biết nghe lời đúng, "OK! OK! Tôi không cần các anh ném, tôi tự đi ra ngoài."
Nói xong, cô bước nhanh đi về phía cửa chính ——
"Mão Mão!" Ân Mặc nhìn theo bóng lưng hoảng hốt trốn chạy của cô, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời tăng thêm mấy phần bi thương.
Nghe được Ân Mặc gọi, Bạch Mão Mão bước đi nhanh hơn, vô cùng bi thương ngoái đầu nhìn lại: "Đừng có gọi lão đây, không học khiêu vũ, lão đây về kí túc xá mổ bụng. . . . . ."
Theo âm thanh đóng cửa của cô, còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng thở dài bất đắc dĩ của cô: