Mùa Xuân Của Hot Girl Thỏ

Chương 31

Mọi chuyện đều đã xử lý xong xuôi, Hắc Thương Kình chờ mòn chờ mỏi, nhưng mãi mà không đợi được bạn Bạch từ trong phòng tắm đi ra.

Đi mấy bước tới trước cửa phòng tắm, anh gõ nhẹ cửa phòng, không kiên nhẫn nói: "Chính em tự mình ngoan ngoãn đi ra, hay là anh vào trong ôm em đi ra đây hả, Bạch Mão Mão, chọn đi."

Đã trốn ở sau cửa một lúc lâu rồi, Bạch Mão Mão đơ lại đơ, nhưng cũng không dám chần chừ, kéo chặt áo khoác lớn khoác bên ngoài áo ngủ, cô cắm đầu đi ra ngoài.

Hơi hơi nhíu mày, trừng mắt nhìn về phía Bạch Mão Mão trong bọc lớn áo khoác, Hắc Thương Kình không nói một lời, đưa tay muốn cởi ra.

"Không được cởi!" Lanh lợi hiếm có tránh né ra khỏi tay Hắc Thương Kình, gò má Bạch Mão Mão lại bắt đầu đỏ ửng lên.

"Em muốn mặc nhiều quần áo như vậy đi ngủ sao?" Hắc Thương Kình cũng không muốn ép buộc, nhưng sắc mặt Bạch Mão Mão quả thực có chút kỳ lạ.

"Cũng không phải là không thể...." Người có thói quen ngủ trần truồng biểu thị ra đủ loại đau khổ dồn ép, nhưng biết làm như thế nào được, cô có sự lựa chọn nào khác sao?

"Anh không thích ôm một đống quần áo đi ngủ."

"Vậy....vậy em có thể ngủ trên ghế sofa hay không?"

"Anh ngủ trên giường, em ngủ trên ghế sofa hả?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Mộ Bạch gật đầu như băm tỏi.

"Em muốn anh làm một người đàn ông không có phong độ sao?" Khuôn mặt tuấn tú của Hắc Thương Kình âm trầm.

"...Hắc đại nhân nhất định là không có thói quen cùng người xa lạ ngủ chung trên một cái giường đâu à?" Bị dồn vào ngõ cụt, Bạch Mão Mão bắt đầu tìm một lối thoát khác.

"Chúng ta không tính là người xa lạ, với lại." Con ngươi tối đen tập trung vào Bạch Mão Mão đang ngượng ngùng tránh né, Hắc Thương Kình chầm chậm nói nhỏ: "Em dù sao cũng phải sớm tập thành thói quen đi."

Lấy tay ngăn lại trống ngực đang đập thình thịch, Bạch Mão Mão ngạc nhiên nhìn về phía khuôn mặt nghiêm túc của Hắc Thương Kình, tim cô càng thêm hỗn loạn: "Tại sao lại phải tập thành thói quen? Chúng ta không phải chỉ có ba năm thôi sao? Ngộ nhỡ thực sự tập thành thói quen, cuối cùng lại bỏ không được thì làm sao đây?"

Ánh mặt lạnh lùng im lặng dò xét Bạch Mão Mão đang lúng ta lúng túng, hồi lâu, khi Bạch Mão Mão đã gần như nghẹn thở đến nơi, anh lại nói: "Vậy thì không cần bỏ."

Không bỏ? Đây là có ý gì?

Không đợi Bạch Mão Mão hỏi ra lời, Hắc Thương Kình lại ôm ngang lấy cô, trực tiếp ném lên trên giường, mình cũng mặc đồ ngủ nằm ngay bên cạnh cô.

"Hắc...Hắc đại nhân...anh...anh muốn làm gì...." Khẩn trương đến nói cũng không rõ, Bạch Mão Mão nằm thẳng đơ, nghiêng mặt, lại nhìn thấy được làn da mê người bên trong áo ngủ hơi rộng mở của anh, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô một chút. Hu hu, không nên khiêu chiến cực hạn của hủ nữ nha đại nhân!

"Em nói gì?" Nhìn Bạch Mão Mão cứng ngắc, Hắc Thương Kình khẽ nhếch môi: "Thả lỏng, Mão Mão, cùng ngủ với người đàn ông của mình không có gì là đáng xấu hổ cả."

Anh nói đơn giản như vậy, nhưng cô cũng không phải là người trải qua trăm trận.... Muốn bác bẻ lại anh, nhưng lại bị ý trong lời nói của anh làm cho sợ hãi, người đàn ông của mình, anh từ lúc nào lại biến thành người đàn ông của cô vậy? Không nên nói những lời không rõ ràng như vậy, cô thực sự rất trong sáng ....

"Lần đầu tiên cùng đàn ông ngủ chung sao Mão Mão." Thanh âm vốn đã rất trầm thấp rồi lại bị Hắc Thương Kình cố ý đè thấp hơn nữa, anh nhìn Bạch Mão Mão đang gắt gao nhìn chằm chằm trần nhà, con ngươi không dám loạn chuyển một chút xíu nào, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng trước giờ rốt cuộc cũng phá tan mọi xiềng xích, tỏa ra một nụ cười mê người.

"Nói nhảm đi." Từ ngữ dùng vốn rất có lực, nhưng Bạch Mão Mão dưới khí thế yếu ớt liều chết chống đỡ, lại tỏ ra mềm yếu vô lực.

Ánh sáng rực rỡ trong con ngươi xinh đẹp lưu chuyển, như có vô vàn ánh sáng rực rỡ cùng lúc được đốt lên, Hắc Thương Kình hơi chống người lên, nghiêm túc nhìn Bạch Mão Mão, "Mão Mão, chúng ta chính thức lui tới đi. Bắt đầu từ bây giờ."

Ùng ùng.....

Tiếng sầm rền trong đầu nổ vang, Bạch Mão Mão ngây ngốc nhìn lại Hắc Thương Kình, "Anh....anh nói gì?"

"Anh nói, làm bạn gái của anh đi. Không phải là một tấm bia đỡ đạn, cũng không có giao hẹn ba năm, chúng ta tự nhiên lui tới, anh không bảo đảm được tương lai cho em, bởi vì tương lai có quá nhiều thứ không thể hi vọng, nhưng anh tin tưởng sẽ nắm tay nhau cả một đời cùng em lui tới." Ngồi dậy, Hắc Thương Kình dứt khoát kéo Bạch Mão Mão lên, ôm vào trong ngực, ngồi đối diện với mình.

Ngây ngốc nhìn gương mặt anh tuấn của Hắc Thương Kình dưới ánh đèn bàn mờ tối tỏa ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh, cả người giống như một vị thần không thể chạm vào, giờ phút này, lại gần bên cô như vậy, với lại, anh còn nói, anh còn nói, muốn cô làm bạn gái của anh.... Bàn tay vẫn luôn nắm chặt lấy quần áo bắt đầu run run: "Hắc đại nhân, anh...anh là bị dáng người của em mê hoặc khiến lí trí mơ hồ rồi hả?"

Thực sự, Hắc đại nhân trong truyền thuyết thích cup D?

Đôi mắt đen lại càng đen, lại khôi phục ánh mắt quét qua móng vuốt vẫn luôn nắm chặt áo khoác lớn kia, môi mỏng Hắc Thương Kình khẽ nhếch: "Em căn bản không có lộ."

Cô gái này còn có thể não tàn hơn một chút nữa không? Anh đã tự mình trốn tránh gần một tháng nay, mãi cho đến cô xảy ra chuyện bất trắc, anh mới kinh sợ phát giác ra được tâm ý của mình, một người lạnh lùng hiếm có như anh, lại có thể nghiêm túc tỏ tình với cô như vậy, cô lại không thể cho anh một câu trả lời bình thường một chút hay sao?

Stop!

Cúi đầu tự nhìn chính mình, thực sự là không có lộ, Bạch Mão Mão ngẩng đầu, cười cười với Hắc Thương Kình: "Như vậy thì, anh thực sự muốn theo em biến thành não tàn sao?"

"..." Được rồi, anh từ bỏ cùng đứa não tàn này khai thông. Đưa tay ra, không để ý tới cô đang yếu ớt chống cự, trực tiếp cởi luôn cái áo khoác lớn cô vẫn nắm chặt nãy giờ. Chỉ là, trong phút chốc, anh lại nhịn không được nặng nề thở gấp ra một hơi, tròng mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Mão Mão chỉ mặc áo ngực sexy cùng chiếc quần lót căn bản không che được cái gì, Hắc Thương Kình trầm mặc, nha, cái này là thực sự để cho anh đào được bảo vật sao? Cô gái này không mặc áo ngực thì kênh rạch liền sâu như vậy sao——

Khuôn mặt sung huyết đến đỏ bừng, Bạch Mão Mão tay chân luống cuống kéo khăn trải giường lên che kín cơ thể, vô cùng xấu hổ nói: "Không phải là do em đâu, trong những bộ quần áo anh đưa cho em kia, chỉ có những cái này mới là đồ ngủ...."

Trong ánh sáng mờ tối, khuôn mặt tuấn tú băng lãnh dường như hiện lên một tầng đỏ ửng đáng ngờ, anh xoay người xuống giường, đi về phía cửa phòng, chợt kéo cửa ra, quả nhiên thấy Mộ Hàn mang theo một đám vệ sĩ trắng trợn ở ngoài cửa nghe lén.

"Thiết bị cách âm của phòng bệnh VIP ở bệnh viện này lại kém như vậy sao?" Trong ánh mắt lạnh lùng kiềm chế không ít tức giận, Hắc Thương Kình một cước đá văng ra Mộ Hàn đang cười bỉ ổi: "Đồ ngủ là cậu mua?"

"Tất cả đều vì hạnh phúc của lão đại!" Lớn tiếng trả lời, Mộ Hàn chân chó mà bò lại, vẫn là vẻ mặt tươi cười lợn chết không sợ nước sôi.

Quay đầu lại, liếc nhìn Bạch Mão Mão bọc người trong tấm ga trải giường đang núp trên giường, khóe môi Hắc Thương Kình, kéo ra một nụ cười tà mị: "Làm tốt lắm."

"Hì hì, cảm ơn lão đại khen ngợi." Mộ Hàn lại cười đến vô cùng bỉ ổi.

"Lần sau không được như vậy nữa. Bây giờ, tất cả cút ra xa một chút cho tôi." Người con gái của anh, bất kể là mặc cái gì, cũng đều phải do anh mua, lần này anh không so đo tính toán, nhưng tuyệt đối không được có lần sau nữa.

Nói xong, không thèm nhìn đến nụ cười ngầm hiểu của bọn thuộc hạ, anh trực tiếp đóng sầm cửa phòng lại, suýt nữa đập dẹt cái bộ mặt vẫn tự xưng là anh tuấn của Mộ Hàn.

——— —————— ————

Mở mắt trừng trừng nhìn Hắc Thương Kình sau khi khen ngợi xong thuộc hạ của mình, lại động tác nhanh nhẹn lưu loát lên giường, Bạch Mão Mão suýt nữa rơi lệ.

Mặc dù cô vẫn luôn cho là có mặc dù sao cũng còn tốt hơn là không mặc gì, nhưng bây giờ nhìn đến vẻ mặt nguy hiểm của Hắc đại nhân, hình như, cũng không phải là như vậy, hu hu.....

"Bỏ khăn trải giường xuống đi." Trực tiếp ra lệnh, con ngươi Hắc Thương Kình vẫn luôn lạnh lùng kiên định, lúc này lại như bị một tầng hơi nước bao phủ, khiến Bạch Mão Mão không khỏi kinh hãi.

"Không được." Bạch Mão Mão kiên quyết từ chối.

"Mão Mão, anh không thể nào cấm dục mãi được." Nếu như sớm muộn gì cũng bị, em hãy cùng anh đi. Lúc trước hôn cô đã dâng lên tà hỏa, giờ phút này tựa hồ như lại bị đốt lên, Hắc Thương Kình khẽ híp con ngươi mị hoặc, tiến gần sát đến Bạch Mão Mão, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô.

Giật mình run run, Bạch Mão Mão mềm yếu không có sức lực khước từ, lại vì anh dần dần dùng sức gặm nuốt mà trở nên yếu ớt không chịu nổi. Cảm giác môi của anh từ tai của mình từ từ chuyển dời đến mặt, cuối cùng, rơi lên cánh môi mềm mại, trằn trọc dùng sức, dây dưa triền miên, một chút cũng không giống như tính cách lạnh lùng của anh.

Tim không khỏi mềm nhũn ra, Bạch Mão Mão ngẩng đầu lên, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, hơi mở miệng, đón nhận nụ hôn sâu chờ đợi đã lâu của anh.

Cô vẫn luôn không dám nói, cô nhớ anh, nghĩ đến là tim lại đau.

Một tháng nay bặt vô âm tín, khiến nỗi bất an cùng sốt ruột trong lòng cô ngày càng lớn, cô biết mình đã không còn trốn chạy được nữa rồi. Cảm giác phong phú khi tim được lấp đầy vì trông thấy anh đã nói cho cô biết, tâm ý của cô, tình yêu của cô, đã bắt đầu càng ngày càng lan rễ sâu trên người anh mất rồi, khiến cô gần như trở thành một lục bình không có nước, chỉ có thể bám chặt lấy anh, tự nói với mình, cho dù không có thiên trường địa cửu, cho dù chỉ là một thoáng nắm giữ thôi, cô cũng sẽ không buông ra....

Ngón tay thon dài khẽ dùng sức, tấm khăn trải giường đang bọc lấy Bạch Mão Mão liền bị kéo ra, tiện tay ném luôn đến góc giường, Hắc Thương Kình cúi đầu, nhìn một thân da thịt trắng nõn của Bạch Mão Mão ở trong không khí khẽ run, áo ngủ sexy trong ánh sáng mờ tối, chỉ càng làm nổi bật thêm da thịt mê người của cô, ánh mắt anh thâm thúy, khẽ dùng sức, đè cô ở dưới người mình, gặm nhấm cần cổ khẽ nhếch lên của cô, tiếng hít thở từ từ dồn dập, chớp mắt, vừa như là nói cho cô biết, có lẽ, tựa như cũng đang tự nhắc nhở chính mình, "Ngoan, chúng ta, từ từ...."

Đây là lần đầu tiên của cô, anh không thể thô bạo quá mức được, anh không muốn làm cô bị thương.

Tim cố đè nén không ít nhu tình chuyển biến liên hồi, cuối cùng cũng đều hóa thành động tác vô cùng ôn nhu, ở trên người cô, đốt lên những ngọn lửa nóng bỏng khiến cho cô cảm thấy gần như nghẹt thở, để cho cô khi ở dưới người anh, dần dần trầm luân.

"Hắc....Hắc đại nhân...." Cổ bị môi lưỡi đàn ông gặm nhấm có chút đau nhức, Bạch Mão Mão ngước cổ, yếu ớt kêu lên. Nhưng lại không biết, thanh âm mỏng manh run rẩy của cô lại vô tình kích thích lên dục vọng của đàn ông.

Con ngươi tối đen của Hắc Thương Kình rạo rực, ở chỗ sâu bùng cháy lên ánh sáng dã tính, trực tiếp kéo đứt sợi dây mỏng manh của chiếc áo ngủ sexy ra, mỹ cảnh đột nhiên nở rộ ra trong không khí, khiến cho con ngươi của anh kịch liệt co rút lại.

"Mão Mão...." Nặng nề thở dốc, trong nhịp tim hoảng loạn của cô, anh cúi đầu xuống ngậm lấy hai nụ hoa mềm mại. Ai có thể nghĩ tới, dưới bộ quần áo rộng thùng thình kia của cô, lại ẩn giấu một dáng người yêu dị như vậy, chỉ riêng một đôi mềm mại dựng đứng yêu kiều kia thôi, cũng đã là cực phẩm trần gian rồi.

"Có thể....có thể không cần như vậy hay không...." Mặc dù đã xem qua rất nhiều anime H, cũng đã chuẩn bị rất tốt, thế nhưng, khi cả người chân chính lạc vào tình cảnh này, mới phát hiện mình cũng không hề can đảm như trong tưởng tượng.

Con ngươi mờ sương nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tính xâm lăng của Hắc Thương Kình, vẻ mặt anh tuấn nhuộm thêm mấy phần tà mị, lại khiến cho anh nhìn rất mê hoặc lòng ngươi như vậy. Để cho người đàn ông này trở thành người đàn ông của mình, thật sự được sao? Đáy lòng không có cách nào kháng cự lại mê hoặc quá mạnh mẽ như vậy, Bạch Mão Mão hô hấp dồn dập.

Cảm giác môi lưỡi của anh dần dần di chuyển xuống dưới, ngón tay thon dài trên người cô càng ngày càng nhóm lên thêm nhiều lửa, bên tai tràn đầy tiếng thở dốc bị đè nén của anh, cô khẽ nâng người lên, để anh cùng mình dán chặt chẽ cùng một chỗ, áo ngủ trên người đã trượt tới bên hông, Bạch Mão Mão run rẩy vùi mặt mình vào trong ngực anh, rất muốn, lúc này liền hôn mê luôn cho rồi, sau đó tỉnh lại thì hết thảy mọi chuyện đều đã gạo nấu thành cơm, ít nhất, cô cũng không phải đối mặt với chuyện ngượng ngùng như vậy.

"Không được như vậy..... Như vậy em sẽ không quen với sự tồn tại của anh..." Hạ thân khẽ dựng thẳng, anh đón nhận lấy ánh mắt muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn của cô, cười đến vô cùng tà mị.

"..." Ngây ngốc nhìn nụ cười trời sinh mị hoặc trên mặt Hắc Thương Kình, trước mắt Bạch Mão Mão choáng váng, trống ngực đập dồn dập, khó có được lần nữa nhìn thấy được nụ cười tuyệt thế của anh như vậy, cũng trong thời gian nhạy cảm này, chặt chẽ chống đỡ hạ thân nóng rực, để cho ngay cả tâm tư hoa si anh của cô một chút cũng không dám có.

Nhìn vẻ mặt đáng yêu không ngừng động tình của Bạch Mão Mão, nụ cười Hắc Thương Kình càng sâu, cởi xuống quần áo còn sót lại không nhiều lắm trên người mình, anh cúi người lại lần nữa hôn lên cánh môi của cô, hô hấp nặng nề đã không còn cách nào để đè nén nữa: "Mão Mão, cô bé ngoan của anh....chịu đựng một chút...."

Hạ thân đột nhiên bị xuyên qua đau nhức, khiến cho Bạch Mão Mão theo bản năng thét chói lên, nhưng tất cả, lại đều bị môi lưỡi của Hắc Thương Kình nuốt vào....

"Đau..." Trong mắt hiện lên nước mắt lưng tròng, Bạch Mão Mão ủy khuất nhìn Hắc Thương Kình: "Hu hu....anh ra ngoài đi.... Anh ra ngoài đi có được hay không...."

"Không được...." Liếm đi những giọt nước mắt đang rơi xuống từ khóe mắt của cô, Hắc Thương Kình cố gắng tự kiềm chế, để mình tạm thời không động, cô cần có thời gian để thích ứng với sự hiện hữu của anh, anh hiểu được, nhưng mà, cái khoái cảm chặt chẽ khít khao chết tiệt này làm sao mà anh có thể nhịn được đây?

"Mão Mão, lần tới chúng ta sẽ chậm lại, lần này, là anh quá nóng lòng, em cố chịu đựng một chút, lập tức sẽ không đau nữa......"

Lời còn chưa dứt, anh lại nhịn không được dục vọng cuộn trào mãnh liệt, thỏa thích chạy băng băng.

Hu hu.... Đừng mà.... Lời chống cự đến bên miệng lại trở thành tiếng thở dốc yểu điệu, Bạch Mão Mão bị động mà leo lên trên người anh, trong làn sóng mang theo kích tình mãnh liệt của anh, từ lúc đầu còn yếu ớt chống cự đến chầm chậm nghênh hợp....

Trong mắt, trong thân thể, trong tim, tràn đầy tất cả mọi thứ thuộc về anh, để cho cô vì anh mà lòng rung động, lại cũng không còn cách nào quay trở về như lúc ban đầu, chỉ có thể, chỉ có thể vì anh trầm luân, vì anh trầm luân....

——— —————— —————

Là ai đã từng nói, đứng trước khoái cảm cực độ, tất cả những cái khác cũng chỉ đều là mây bay....

Như vậy thì, cực độ vừa qua là làm sao?

Nhìn Hắc Thương Kình tinh thần sảng khoái bước xuống giường, bình tĩnh đi ra mở cửa, Bạch Mão Mão lấy khăn trải giường bọc lấy mình thật vô cùng chặt chẽ, cả người núp ở một góc giường, hận không tìm được một cái lỗ nào để mà chui xuống .

Vốn là, loại chuyện khóc lóc cầu xin người ta tạm ngừng nghỉ ngơi một chút, cũng đã rất mất mặt rồi. Càng mất mặt hơn nữa là, trời mời lờ mờ sáng, Ân Mặc lại đã tỉnh, ngay sau đó liền cố chấp muốn gặp cô, còn để vệ sĩ của mình cùng với vệ sĩ của Hắc Thương Kình giằng co. Vì vậy, cô mặc dù vô cùng mệt mỏi, mới ngủ được một lúc, lại bị tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc đánh thức.

Ngơ ngác nhìn Hắc Thương Kình khó nén xuân phong đắc ý đi mở cửa, Bạch Mão Mão ngay cả thời gian kêu cứu cũng đều không có, không thể làm gì khác hơn là đành phải chật vật lấy khăn trải giường đem mình cuốn thật chặt chẽ từ đầu đến chân, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình lại.

Nhưng mà, cho dù không nhìn thấy được cửa ra vào, cô lại vẫn nghe được thanh âm nổi giận đùng đùng chất vấn của Ân Mặc.

"Cô ấy đang ở đâu?".

"Ở trên giường của tôi." Mỗ Hắc trả lời rất đơn giản có lực, lại làm cho mỗ Bạch đang cặn kẽ nghe tình hình ở cửa lớn.

"Anh làm gì cô ấy rồi?"

"Ăn sạch sành sanh." Hắc Thương Kình hiếm khi nào lại phối hợp trả lời câu hỏi như thế, lại làm cho người ta không thể vui mừng nổi chút nào. Không phải đã nói sẽ không trực tiếp làm tổn thương đến Ân Mặc sao! Phải uyển chuyển, uyển chuyển một chút, có biết hay không hả! Bạch Mão Mão vùi cả người trong khăn trải giường im lặng gào thét, lại không có chút dũng khí nào phát ra âm thanh.

"Bạch Mão Mão, chính em đi ra đây nói chuyện với anh." Thanh âm Ân Mặc trở nên lạnh lùng, lại còn cố chấp như vậy.

Như vậy thì, giờ phút này, người phụ nữ bị bắt gian tại trận, thật sự phải đi ra ngoài sao? Vặn xoắn ngón tay của mình, Bạch Mão Mão nước mắt lưng tròng, dựa vào cái gì mà tới bắt gian? Cô đã không còn là người đó của anh ta nữa rồi mà.

"Ân Mặc, anh đi về nghỉ ngơi đi, mặc dù nơi bị thương là tay chứ không phải là chân, nhưng mà anh đã bị mất nhiều máu như vậy, cần phải dưỡng sức lại cho thật tốt." Thận trọng đắn đo dùng từ, Bạch Mão Mão tự nói với mình, phải quan tâm anh nhiều hơn, cố gắng tránh né những vấn đề nhạy cảm.

"Anh nói, đi ra đây nói chuyện với anh." Cùng Hắc Thương Kình giằng co dường như đã dùng đến hết kiên nhẫn cả đời này của mình, Ân Mặc bình tĩnh mà bày ra một khuôn mặt tuấn tú lịch sự tao nhã, mặc dù sau khi thuốc mê hết tác dụng, lòng bàn tay truyền đến một trận đau đớn kịch liệt như bị kéo căng ra, nhưng lại cũng không thể nào đau bằng nỗi đau đớn ở trong tim. Cứ thua như vậy, anh không cam tâm.

"Anh rốt cuộc là muốn như thế nào đây? Em hiện tại ra ngoài rất bất tiện." Bạch Mão Mão hụt hơi lẩm bẩm, được rồi, anh là ân nhân cứu mạng của cô, cô biết rõ tâm ý của anh đối với cô, nhưng mà, cô không thích hỗn loạn a, trước khi quan hệ với Hắc đại nhân trở thành sự thật, cũng đã sớm chặt đứt hỗn loạn này rồi, chẳng lẽ lại khó chịu sao?

Cho nên, bạn Bạch, cô thật ra là cố tình bị ăn sạch đúng không?

"Mão Mão bị tôi giằng co cả một đêm, cần phải nghỉ ngơi, cậu đi về trước đi, cậu Ân. Chờ cô ấy ngủ đủ, chúng tôi lại đi tới thăm hỏi cậu. Tôi sẽ trịnh trọng đền đáp ân cứu mạng Mão Mão của cậu." Hắc Thương Kình lạnh mặt, quay đầu nhìn con rùa đang núp ở trên giường kia, lại nói: "Với lại, tôi cũng không thích để cho người phụ nữ của mình cả người cứ như vậy ra tiếp khách."

Nói xong, không thèm để ý đến khuôn mặt tái nhợt của Ân Mặc, Hắc Thương Kình nặng nề đóng sầm cửa lại.

"BẠCH, MÃO, MÃO." Từng chữ từng chữ một, Ân Mặc vịn lấy cái tay bị thương của mình, không có sức lực nghiêng người dựa vào vách tường ngoài cửa, con ngươi màu mực dần dần mất đi ánh sáng...

Người không am hiểu tranh thủ chủ động như anh, cũng chỉ có thể lấy hành động không liên tục của mình để diễn tả phần tình cảm chân thành dưới đáy lòng kia, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, người đứng tại chỗ chỉ có mình anh mà thôi, cô đã sớm rời đi rồi, anh cũng chưa từng nhìn thấy, mà cũng không thấy rõ được.

Mãi cho đến khi mất đi, mới hoảng sợ phát hiện ra, mất đi người mình yêu thương, đúng là đau đến triệt tâm ——

——— ————t———— ———

Trở lại trên giường, Hắc Thương Kình một tay đem con thỏ như con rùa rụt đầu kia lôi ra, híp mắt liếc nhìn cái cổ đầy dấu vết tím bầm của cô, anh sửng sốt một chút, nháy mắt lại cảm thấy dấu vết trên người cô khẳng định lại phải càng nhiều hơn nữa, con ngươi lãnh ngạnh trong nháy mắt liền dịu đi, vùi đầu vào cổ cô, anh nhịn không được thở dài: "Mão Mão, da thịt của em thực sự quá mềm mại, anh còn chưa có dùng sức, đã để lại nhiều dấu vết như vậy."

"...." Nghe vậy trong nháy mắt Bạch Mão Mão lệ rơi, còn chưa dùng sức mà cả người cô đã đầy vết hôn như vậy, vậy sau này nếu anh dùng sức, không phải cô sẽ càng thảm hơn sao?

"Hu hu, có thể trả lại hàng được hay không? Hắc đại nhân, em phát hiện ra em không thể nào chống đỡ nổi triền miên không dứt của anh......"

"Em nói cái gì?" Nghe vậy, Hắc Thương Kình tiến gần sát đến đôi mắt đẫm lệ của cô, trong mắt bén nhọn tràn ngập uy hiếp trắng trợn, có can đảm thì lặp lại lần nữa?

"....Cái gì cũng không nói." Được rồi, cô là một con thỏ biết thức thời, cô làm sao lại có thể quên được, Hắc đại nhân chẳng lẽ lại là người dễ xua đuổi đi như vậy sao? Hơn nữa, sau khi đã để cho anh nếm được ngon ngọt rồi..... Hu hu, nhưng mà làm cô thực sự rất muốn khóc a~....

Sờ sờ mũi, Hắc Thương Kình bỏ khuôn mặt ửng đỏ như ẩn như hiện sang một bên: "Tối hôm qua, là anh quá gấp gáp.... Sau này anh sẽ chú ý hơn, sẽ không làm em bị thương nữa......"

Có thể không cần có sau này được hay không? Bạn Bạch bị ăn sạch sẽ rên rỉ dưới đáy lòng, chỉ có điều, hiển nhiên là không có ai có thể nghe được chống đối của cô rồi. Cho nên, Hắc Thương Kình vẫn kéo lấy cô cả người còn đang bọc trong tấm khăn trải giường ra, ôm vào trong ngực liền nằm xuống.

"Ngủ đi, Mão Mão, hôm nay sẽ không làm gì nữa, sau khi tỉnh lại sẽ có rất nhiều chuyện cần phải xử lý." Cảm giác được cô cứng ngắc, Hắc Thương Kình nhếch môi cười một tiếng.

"Em có thể mặc đồ ngủ vào hay không? Anh cũng đang mặc áo ngủ, vì sao em lại phải ở trần chứ hả?" Bạch Mão Mão nỗ lực cuộn người lại, lại vẫn không có cách nào tránh cơ thể đụng chạm, nhiệt độ nóng rực của anh khiến cô càng thêm ngượng ngùng. Hic hic, cô có cảm giác mình rất là yếu thế, mặc dù nguyên nhân chính là do cô cứ gặp mạnh là lại trở nên yếu.

"Mão Mão, vô luận là trước kia em có thói quen một mình ngủ hay không, sau này em đều phải tập thành thói quen ngủ trong lòng anh, cho nên, thả lỏng một chút, lộn xộn nữa thì cũng đừng trách anh không khách khí đấy."

Nghe uy hiếp trắng trợn như vậy, Bạch Mão Mão trầm mặc. Không phải là trong tiểu thuyết đều viết cái gì mà chỉ có mệt chết con trâu chứ không có cày hư đồng ruộng sao? Vì sao mà trong trường hợp của cô lại hoàn toàn trái ngược như vậy chứ? Hu hu, lừa bịp a~....

Dưới đáy lòng oán giận không ngừng, cơ thể lại vô cùng mệt mỏi, bất tri bất giác liền ngủ thật say.

Hắc Thương Kình thỏa mãn, nhưng lại không ngủ. Nhìn Bạch Mão Mão ngủ say trong lòng mình, tròng mắt đen lạnh lùng từ trước đến nay của Hắc Thương Kình lóe ra một tia dịu dàng.

Anh cũng không phải là không biết suy nghĩ trong lòng của Bạch Mão Mão.

Ân Mặc dùng cái tay quan trọng nhất của mình để đổi lại một cơ hội một lần nữa được đến gần bên cô, cô chắc cũng hiểu, chỉ là, cô đã đem mình cho anh, dùng hành động để nói cho anh biết quyết định của cô, không làm lại từ đầu, cũng tuyệt đối không quay đầu lại, cô cũng không não tàn đến độ không thấy rõ được lựa chọn của mình, điều này khiến anh rất vui, thực sự rất vui.

Chuyện nhỏ có thể mơ hồ không rõ, nhưng chuyện lớn lại hiểu thứ mình muốn là gì, đây không phải là người vợ lý tưởng của anh sao?

Vợ????

Cái từ xa xôi này, anh đã từng vô cùng bài xích, lúc này lại có cảm giác ngọt như đường vậy.

Ngón tay dài khẽ vuốt khuôn mặt tinh tế của Bạch Mão Mão, khóe môi Hắc Thương Kình, trước sau đều treo một nụ cười không cách nào kiềm chế được.

Có lẽ, anh thực sự không thể cứu được nữa rồi.