Hai tiết đầu tiên sáng thứ hai là giờ Sáng tác của Bạch Mão Mão, bạn Bạch vốn là muốn trốn học, lại đột nhiên nhớ tới giờ Sáng tác hôm nay có chuyện liên quan đến học phần, cho nên mới sáng sớm, cô rất bất đắc dĩ gõ cửa phòng Hắc Thương Kình, sau khi giải thích tình huống hiện giờ, lại thúc giục anh nhanh kêu người đưa cô về trường lên lớp.
Vì vậy, bạn Bạch trợn mắt há mồm nhìn Hắc Thương Kình đã sớm ăn mặc chỉnh tề ở trong phòng ngủ kiêm phòng sách đang xem văn kiện, đang trực tiếp cầm laptop, thuận tay nhận lấy bữa sáng đã chuẩn bị xong từ sớm từ phòng bếp, mang theo Bạch Mão Mão lên xe, mà khi đó, tài xế đã chờ sẵn ở trong xe. Chẳng lẽ, anh đã sớm sắp xếp xong xuôi rồi sao?
Trống ngực lại bắt đầu đập dồn dập không giải thích được, Bạch Mão Mão mặt hơi ửng đỏ, có phải cô không nên ngủ nướng hay không?
"Ăn điểm tâm đi, sẽ không để cho em bị trễ." Mở hộp đồ ăn ra, để trên bàn ăn đơn giản trong xe, Hắc Thương Kình lấy đũa ra, điệu bộ nhàn nhã ăn.
Phòng xa rất là tốt, ngay cả bàn ăn cũng có, thật tiện lợi. Thấy hộp đồ ăn tạo hình mới lạ, bốn tầng thức ăn sắc hương vị đều đủ cả, Bạch Mão Mão nhất thời bị dời đi lực chú ý, cô ăn ngon miệng món canh được chuẩn bị cho hai người, vẫn không quên ân cần hỏi thăm chú tài xế: "Chú Lý, cùng nhau ăn đi?"
"Không cần, cô chủ, tôi đã ăn rồi. Thực ra cậu chủ đã dậy từ rất sớm, sáng sớm còn kiên trì chờ cô cùng ăn, cho nên đầu bếp mới chuẩn bị cho hai người hộp đồ ăn giữ nhiệt...."
Chú Lý rõ ràng còn nói nhiều nhưng Bạch Mão Mão lại không nghe vào tai, cô bị ông mở miệng một câu "cô chủ" đánh choáng luôn ——
"Chú Lý." Hắc Thương Kình lạnh lùng mở miệng, chú Lý liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Dùng đầu đũa gõ nhẹ một cái vào Bạch Mão Mão tâm hồn đang chạy đi nơi nào, Hắc Thương Kình lạnh nhạt nói: "Chớ suy nghĩ lung tung, ăn cơm."
Được rồi, ngài nói không loạn tưởng tôi cũng không loạn tưởng nữa, dù sao, dù sao, hết thảy đều là giả, hết thảy đều là giả dối, hết thảy đều chỉ có ba năm.... Rất nhiều oán thầm cũng đều chôn vào trong bụng, Bạch Mão Mão quả quyết quyết định hóa bi thương thành ngon miệng, lấy một cái bánh trứng gà lớn, cô từng miếng lớn từng miếng lớn mà ăn.
Hơi hí mắt, xem thường Bạch Mão Mão đang ăn vô cùng vui vẻ, Hắc Thương Kình con ngươi hơi co lại, gương mặt này, đã bao nhiêu lần xuất hiện trong ký ức thời niên thiếu của anh? Nhưng cũng là lần đầu tiên, ở khoảng cách gần như vậy mà nhìn cô, vẻ mặt đang ăn vô cùng hạnh phúc.
Thì ra, cũng không quá không chịu nổi như trong tưởng tượng.
——— ————————
Đây rốt cuộc là tình trạng gì?
Đứng ngồi không yên nhìn chằm chằm vào chỗ mình đang ngồi, Bạch Mão Mão ngồi được một lúc thì nhìn giảng viên Sáng tác, một lúc lại nhìn nhìn các mỹ nữ như lang như hổ đếm không xuể xung quanh, một lúc lại nhìn người bên cạnh bình thản trầm ổn, Hắc Thương Kình.
Hắc đại nhân, không phải ngài bề bộn công việc sao? Vì sao lại đột nhiên muốn theo tôi lên lớp vậy?! Tha cho tôi đi, ô ô, ngài phải biết rằng, nữ sinh trong trường đại học không giống với các cô nhóc ngây ngô cấp 3, bọn họ đều có quan hệ xã hội, tôi không muốn bị tập thể vây chặn đâu, càng không muốn thi thể bị chôn vùi không rõ nguyên do đâu....
Khẽ nhíu mày, nhìn Bạch Mão Mão đưa tới trước mặt mình tờ giấy ghi chép, Hắc Thương Kình nhìn lướt qua, liền không để ý tới cô nữa.
Vậy mà thờ ơ không nhúc nhích? Xù lông nhìn Hắc Thương Kình vẫn lạnh lùng như cũ, dưới đáy lòng Bạch Mão Mão từng hồi từng hồi tức giận, anh hẹp hòi, anh cố chấp mà, tàn sát hot girl như tôi mà anh thoải mái như chuyện đương nhiên thế sao, anh còn có lương tri hay không?!
Bị một con thỏ dùng ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm là cảm nhận gì? Trước đây Hắc Thương Kình chưa bao giờ nếm thử, thật sự nhìn chằm chằm, lại phát hiện, muốn bình tĩnh đối mặt, cũng có chút khó khăn. Lưu tài liệu vào trong máy, anh ngồi thẳng người, đưa tay ôm lấy vai Bạch Mão Mão, ở bên tai cô thì thầm: "Em phải học cách tin tưởng người đàn ông của mình, Mão Mão."
Giật nảy mình, lông tơ Bạch Mão Mão dựng đứng lên muốn lén đẩy anh ra, cô cũng hạ thấp giọng: "Em van xin anh, Hắc đại nhân, đừng nói giống như thật vậy chứ, anh chỉnh đốn lại tư tưởng của mình đi, em chỉ là một tấm bia đỡ đạn, anh có hiểu tấm bia đỡ đạn là cái gì không? Thực ra cũng giống một tấm bảng chỉ đường vậy đó, không có giới tính, không có thuộc tính, chỉ là một vật chất, không, ngay cả cảm giác vật chất cũng yếu hơn những cái khác nữa."
Đây là cô gần ba năm làm bia đỡ đạn mới tâm đắc tổng kết ra được, người bình thường cô sẽ không nói cho biết đâu. Đồng chí Bạch Mão Mão phát biểu rất đắc ý, rất duyên dáng, lại không chú ý tới sắc mặt Hắc Thương Kình có phần u ám.
Bên má, Hắc Thương Kình kỳ thực cũng không suy nghĩ gì nhiều, chẳng qua rất theo bản năng, cắn tai mỗ Bạch——
"A —— "
Thật là nhiều tiếng hét chói tai.... Bạch Mão Mão vốn là muốn hét lên, làm sao mà tiếng hét của cô còn chưa kêu lên, những cô gái xung quanh bọn họ đã hét lên cái gì chứ? Điều này khiến cô rất cảm thấy anh hùng không có đất dụng võ mà.
Để quyển sách xuống, giảng viên Sáng tác vốn quyết định không đếm xỉa gì đến Bạch mỗ và Hắc mỗ nào đó rốt cuộc không còn cách nào bình tĩnh: "Vừa rồi là ai hét lên, tất cả đi ra ngoài."
Ông dạy học hơn mười năm, vẫn là lần đầu tiên đứng trước cả một sảnh đường, cũng là trong muôn hoa điểm một chút xanh biếc, ánh mắt khiển trách nhìn về phía Hắc Thương Kình cùng Bạch Mão Mão —— kẻ họa thủy cùng kẻ trêu chọc họa thủy. Người trẻ tuổi bây giờ, thật làm cho ông vừa yêu vừa hận.
"Hắc tiên sinh, cậu không phải là sinh viên ngành Trung văn?" Nếu như có thể, ông rất muốn không đắc tội đến thanh niên này, nhưng ở lớp học phải giữ trật tự một chút chứ.
"Em theo bạn gái đến nghe giảng." Lôi kéo Bạch Mão Mão cùng đứng lên, Hắc Thương Kình vốn là muốn kéo cô cùng xin nghỉ, nhưng lại thấy vị giảng viên kia phất tay cho bọn họ ngồi xuống.
"Bạch Mão Mão, 《Tịch mịch xoay người》là em viết?" Yêu đương tự do, ông có thể không truy cứu, thế nhưng, có một việc ông nhất định phải hỏi cho rõ.
"Đúng vậy ạ..." Chột dạ lên tiếng, Bạch Mão Mão nhìn vị giảng viên Sáng tác coi như quen thuộc, cố gắng để cho mình cười đến vô cùng hồn nhiên ngây thơ.
"Nói cho tôi biết nội dung chính trong thiên văn chương này em viết đi."
"Không có nội dung chính đâu ạ, thật ra chính là tức cảnh sinh tình dựa theo ý cảnh《Lộc Sài》, viết nguệch ngoạc ra một bài văn nhỏ mà thôi." Mọi con mắt nhìn chằm chằm, chẳng lẽ là muốn cô nói cho tất cả mọi người biết là cô viết người thú yêu sao? Làm ơn a, cô cũng không phải là người ngu.
"Một con lộc yêu thi sĩ hả?" Không để ý đến cách diễn đạt của cô, giảng viên Sáng tác cầm bài văn hai trang giấy in của cô ra, tự tiếu phi tiếu nói: "Cũng là có ý tưởng mới lạ đặc biệt, chỉ có điều, em nên cảm thấy may mắn, tôi là lão quy lão hĩ, tư tưởng không cứng nhắc, bài văn này, tôi cho em điểm tối đa, lát nữa ở trường cho em lên phát biểu."
Hả? Vậy mà lại chết?
Kinh ngạc nhìn giảng viên Sáng tác, Bạch Mão Mão lần đầu tiên phát hiện ra, lão sư nhà cô đáng yêu vô cùng! Ô ô, vui quá đi vui quá đi!
Thấy Bạch Mão Mão xúc động đến rơi nước mắt, Hắc Thương Kình khẽ cau mày, thấp giọng nói: "Đưa bài văn kia cho tôi coi."
Anh thế nhưng không thích, trong bài văn của cô, có anh không biết. Gặp quỷ mà.
"Được rồi!" Lòng tự tin tràn đầy, Bạch Mão Mão vui vẻ lấy ra USB, đem bài văn chuyển qua máy cho Hắc Thương Kình, sau đó lại không để ý đến anh nữa, hết sức chuyên chú đi nghe giảng.
Vì vậy, Hắc Thương Kình chưa bao giờ xem tác phẩm văn học, cũng vì cô mà nhìn xuống.
Tịch mịch xoay người.
— Nguyên,《Lộc Sài》Vương Duy.
Ta còn nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy chàng, là một mảnh tĩnh mịch hào quang đầy trời.
Chàng đứng trong làn sương mù buổi hoàng hôn đầy bí ẩn, cỏ xanh dưới chân mềm mại ôn nhu mà tỏa ra ánh sáng tinh tế, trên trời phi điểu bay càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất ở nơi phương xa mờ mịt.... Gió nâng áo bào lên, ta tinh tường nhìn rõ khuôn mặt chàng, vừa trống vắng như cây khô mùa đông, lại có cái gì đó tang thương.
Ta ở trong rừng già sống một cuộc sống đã thật lâu, lâu tới mức ta không thể nào nhớ rõ đã từng có bao nhiêu nông dân mặc áo vải thô đi lên ngọn núi này đốn củi, khuôn mặt trải qua những ngày nắng gắt mà đen đúa, thô kệch, cây cối trong rừng theo những tiếng "Hắc hét, hắc hét" mà ngày lại ngày giảm bớt. Ta lúc nào cũng ở xa xa tránh né bọn họ, tinh tế nghe rừng rậm gào thét ai oán. Mãi cho đến khi hoàng hôn, bọn họ thỏa mãn gánh củi lên, khẽ lắc lư, ngâm nga những khúc hát, về nhà hưởng thụ những hạnh phúc của mình.
Khi đó, rừng già lại khôi phục vẻ yên bình tĩnh lặng như ngày xưa. Ta yêu thích dạo chơi trong bóng chiều tà ngây ngất, mặc cho ráng chiều đùa nghịch trên thân mình, trên những đám cỏ tươi xanh lá, gợi lên một tầng huyết sắc nhàn nhạt; ta yêu thích đứng trên đỉnh núi thật cao, nhìn những ngọn núi lân cận trong bóng chiều mông lung, thâm u lại càng vô tận mênh mang....
Chỉ là, ngày đó, ta gặp chàng, gặp được cái tĩnh mịch lạnh lùng trống vắng mà mình chưa từng nhận thức qua....
Trong nháy mắt đó, ta đã quên đi lời mẫu thân từng nói, muốn ta cách xa loài người nguy hiểm kia; đã quên đi bản tính nhạy bén cùng nhanh nhẹn; ta chỉ có thể ngây ngốc đi về phía chàng, nhìn chàng không chút cảm giác mà càng dâng lên cái vẻ tịch mịch.
Đến khi mưa tên phá không, ta giãy giụa nhìn, huyết sắc hoàng hôn trong mắt chàng, hợp thành dòng sông.
——————
Hoảng hốt ngẩng đầu lên, ánh mắt bị dư quang chiều tà chiếu vào đau như kim châm lại hơi buông xuống, mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của chàng. Một khắc kia, dường như tất cả mọi vật cách xa đều tiến lại thật gần, toàn bộ mộng ảo không rõ không ngờ đã trở thành sự thật....
Gió mát xuyên qua lẽ lá truyền đến những tiếng người đứt quãng, bốn phía khe núi xao động trận trận âm vang. Ta kinh hoàng muốn đứng lên, nhưng đau đớn truyền đến mới phát hiện đùi mình đã được quấn tầng tầng vải.... Lẳng lặng nhìn bóng lưng chàng cô tịch, ta lệ nóng tràn mi.
Trở về, ta phải nói cho mẫu thân biết, mặc dù ta nhất thiết phải tránh xa con người, nhưng cũng không nhất định phải rời xa chàng. Bởi vì ta thủy chung tin tưởng, bản chất sinh mệnh, cũng giống như sự ôn nhu cùng đơn giản của Người.
——————
Ta lúc nào cũng nhìn bóng lưng chàng phiêu diêu trong ánh tà dương, trong bóng đêm biến chuyển thành một cái cây thưa thớt cành lá nhưng cao lớn....
Bầu trời trong rừng thâm, một khối tà dương huyết sắc chậm rãi trôi về phía chân trời. Ta đạp lên cái bóng của chàng, nghe chàng trầm mặc miêu tả từng phần hoang mang, từng phần mờ mịt. Ta đã từng nhìn thấy cây mai phía sau mái nhà tranh của chàng, vừa cao ngạo lại lạnh nhạt cách xa, giống như chàng vậy.
Xa xa, những người nông dân lại đang hò hét muốn trở về nhà, ánh sáng nhàn nhạt vỡ vụn rơi trên khuôn mặt ngăm ngăm đen của bọn họ, bị mồ hôi chiết xạ thành sắc đỏ tím mơ hồ. Loáng thoáng huyên náo, có tư vị trần gian.
Ta nhìn vào sắc mắt trống vắng của chàng, có phải bởi vì đồng tử trong mắt chàng không hề nhuốm màu sắc hồng trần thế tục nên mới không nhìn thấy được trần gian? Đến tột cùng là đã như thế nào mới tạo cho chàng cái dáng vẻ cô quạnh như ngày hôm nay?
Mẫu thân nói chàng chẳng qua chỉ là một thi sĩ, chàng không có cách nào chống lại gió táp mưa sa, cũng giống như ta không cách nào dự liệu được những mối hiểm nguy trong rừng rậm. Nhưng ta lại uổng phí những chiếu cố khuyên ngăn của Người, khăng khăng chịu đựng đau đớn tới thăm chàng. Chỉ là, ta không có cách nào nói cho Người biết, bóng dáng cô đơn của chàng, đã lặng lẹ biến thành thứ độc nhất vĩnh viễn trong lòng ta.
——————
Rêu xanh trơn bóng chiếu một tia sáng cuối cùng, ta lẳng lặng nhìn, không nỡ cùng bọn chúng tranh giành những ấm áp duy nhất còn sót lại. Thế nhưng, chàng không lạnh sao?
Trời đã dần chuyển tối, gió lạnh đang lởn vởn trên những ngọn cỏ non mềm có chút lưỡng lự. Thân ảnh chàng không nơi nương tựa, nhưng vẫn cố chấp ở trong sắc tối trong không khí. Một thân thanh y đã bị bóng đêm nhuộm thành xanh đen, trong gió đêm lạnh buốt thoáng hiện ra ánh trăng mờ ảo. Mà khuôn mặt dày dạn phong sương của chàng, lại trống vắng như trăng.
Ta mờ mịt nhìn rêu xanh từng chút từng chút bị bóng đêm nuốt chửng, không khí có chút ẩm ướt, nó lại tùy tiện dâng ra tính mạng của chính mình, trong bóng đêm u ám, mang theo ánh sáng chói mắt. Khẽ mở to mắt, ta không muốn đối mặt với sinh mệnh tĩnh mịch vô vị hoàn toàn bất đồng với vẻ tươi tốt phồn thịnh.
Sau đó, ta thấy được ánh sáng trong con mắt vắng lặng của chàng, trong nháy mắt ươn ướt vận thủy một mùa.
Đã là lúc chiều tà le lói rồi.
——————
Ta vẫn luôn tin tưởng tính lương thiện thuần phác của người khác, cho dù bẫy rập của thợ săn trong rừng đầy rẫy; tin tưởng ánh dương sau đêm tối cuối cùng cũng sẽ lại hiện ra với sự ấm áp của nàng; tin tưởng một ngày nào đó, chàng cuối cùng cũng phát hiện ra được sự tồn tại của ta, ngay khi đang tĩnh mịch xoay người.
Thế nhưng, ta đã không còn thời gian nữa rồi.
Nơi cổ họng máu đỏ tràn lên nhiễm đỏ một vùng, ta mở to hai mắt, lông vũ trên mũi tên kia cũng đang trong gió lay động.
Ta không cam tâm nhìn bóng lưng chàng phía xa, ta đã không còn cơ hội để có thể nói cho chàng biết, có một con lộc, có một con lộc lạc ấn hoa mai, cơ hồ đã vì chàng mà chờ đợi cả một đời lâu như vậy, nàng đợi lúc chàng xoay người....nói cho chàng biết....chàng cũng không tịch mịch....
——————
Màn đêm buông xuống, máu trên đất, đã thành sương.
(Chú thích:《Tịch mịch xoay người》là bút danh trước kia ta dùng trong một thiên tiểu văn)
——— —————— —————————
Mãi tận cho đến lúc ăn trưa, bạn học Bạch Mão Mão vẫn còn đắm chìm trong cảm giác tự tán thưởng trầm lắng khó có thể kiềm chế, cô hẳn là có thiên phú sáng tác cần được khai quật cùng tìm tòi sâu hơn nữa đúng không?
Dường như nghe được nội tâm Bạch Mão Mão đang điên cuồng gào thét, Hắc Thương Kình xốc cô lên, lạnh nhạt nói: "Có thể viết nhân thú yêu đến trình độ này, em cũng được coi là người có tài năng."
Ôi chao. . . . . . Hắc đại nhân, không khích lệ người thì cũng không nên mở miệng.... Làm sao mà nghe lời khích lệ của ngài lại khiến cho người ta khó chịu như vậy? Bạch Mão Mão ngây ngốc cười, rất độ lượng quyết định đại nhân không nên chấp nhặt lỗi lầm của tiểu nhân, cô bây giờ có thể trở thành một nhà văn, cô mới không cần chấp nhặt với anh đâu.
"Tự kỷ đủ chưa?" Không được Bạch Mão Mão đáp lại, còn liên tiếp bị người tới tới lui lui nhìn chằm chằm, Hắc Thương Kình rất không thoải mái.
"Còn chưa đủ." Người như anh lúc nào hào quang cũng bắn ra tứ phía, làm sao có thể hiểu được cảm giác kinh hỉ hưng phấn của kẻ luôn không có một tí ánh sáng nào chợt phát ra tia sáng le lói chứ hả? Cho nên mới nói, giống loài khác biệt thực đáng sợ.
"Vậy thì mời tôi đi ăn." Tự xoay người đi về phía nhà ăn của trường, bạn Hắc còn không quên ôm thật chặt xách bạn Bạch theo.
"Gì cơ?" Ngơ ngác bị người ta mang đi, Bạch Mão Mão rốt cuộc trở về với hiện thực, "Hắc đại nhân, anh có lầm hay không? Anh ngày hôm qua rõ ràng nói tiền cam đoan đủ, thế nào liền qua một đêm, em lại biến thành kẻ coi tiền như rác đây?"
"Tôi không có phiếu ăn."
Rồi, cho nên?
"Tôi lần đầu tiên ăn trong nhà ăn của trường, em dẫn đường đi."
Liếc nhìn gương mặt Mão Mão vẫn còn đơ ra, Hắc Thương Kình lạnh lùng nói một câu: "Ở trường ăn em mời tôi, ra khỏi cổng trường, em muốn ăn cái gì, tất cả tôi đều mời."
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!" Động tác nhanh nhẹn nhảy lên, Bạch Mão Mão quả quyết cùng Hắc Thương Kình ngoéo ngón tay, vẻ mặt tươi cười rực rỡ.
Cô gái này——
Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Hắc Thương Kình khóe môi lãnh ngạch, trong lúc lơ đãng, cũng nhu hòa đi không ít.
Anh dường như có chút hiểu rõ, người kia cố chấp kiên trì làm cơm cho cô là có nguyên nhân.