Chị dâu ngây ngốc ngồi ngây ngắn bên trong phòng khách nhà họ Hắc, Bạch Mão Mão không cần ngẩng đầu cũng biết xung quanh đang làm cái gì. . .
Hiện tại, cô rốt cuộc cũng hiểu rõ, tại sao Hắc đại nhân bảo cô chỉ cần đi bên cạnh anh là được rồi, nhìn tình huống bây giờ cô mới ý thức được sự nghiêm trọng là gì, vô luận cô nói gì, giải thích cái gì, chắc chắc đều là thứ dư thừa ở đây. Những người này, hiển nhiên đã cho rằng trong lòng có cách nghĩ riêng của mình rồi, hơn nữa, rất rõ ràng bọn họ đều cố chấp giữ khăng khăng cái ý nghĩ vớ vẩn đó. Chỉ điểm này, bà cụ tóc hoa râm đang nắm chặt tay cô cũng khiến cô đủ nhận ra rồi.
Nhưng điều khiến cô nghĩ mãi cũng không xong, nếu Hắc Thương Kình đã sớm sự liệu sẽ xuất hiện tình huống như thế này, tại sao không nói cô giả làm bạn gái của anh chứ? Mới hôm đầu tiên đi làm bạn gái anh, thế mà đã nàng dâu xấu đi gặp mẹ chồng rồi, thiệt thòi quá mà!
"Cô bé trắng nõn này, bà nội càng nhìn càng thích, Thương Kình à, đưa Mão Mão cho con chà đạp, đúng là quá lãng phí tài nguyên rồi." Mặc dù là bà nội của Hắc Thương Kình, nhưng lời nói ra thì chẳng nghiêng về phía cháu nội đích tôn của mình.
"Mẹ, cái này cho ai thì mới không lãng phí hả?" Một bà mẹ nho nhã đang ngồi cạnh chồng mình, giọng nói nhẹ nhàng nhưng pha thêm ý cười, bà cũng như chồng mình, ngồi đó yên lặng xem xét Bạch Mão Mão.
"Cho con đi, con sẽ không làm nhục lung tung đâu." Hắc Thương Lam đi tới bên cạnh mẹ, cười hì hì trả lời thay.
"Hồ đồ." Ba Hắc nghiêm túc liếc con gái mình một cái, ông chăm chú nhìn khuôn mặt không tỏ ra gì của Hắc Thương Kình, rồi nhìn qua Bạch Mão Mão đang cứng đờ người mà nở nụ cười ôn hòa, mở miệng, rồi lại thiếu chút nữa khiến Bạch Mão Mão ngất xỉu đi vì câu nói của ông: "Hai đứa muốn đính hôn trước hay trực tiếp kết hôn?"
Ngạc nhiên há to miệng, Bạch Mão Mão theo bản năng nhìn về phía Hắc Thương Kình, lại thấy người nào đấy từ đầu đến cuối vẫn làm bộ phong vân thư thái, cho dù đối mặt với vấn đề hóc búa như thế này vẫn điềm tĩnh yên lặng không lên tiếng.
"Nếu như hai đưa các con chưa có quyết định, vậy ta thay hai đứa quyết định nhé, trong năm nay đem chuyện vui này làm xong luôn, được không?" Ngón tay ba Hắc gõ gõ từng nhịp lên tay vịn ghế sofa, làm việc nhanh gọn lẹ.
Mắt thấy Hắc Thương Kình chỉ ngó cô mà thôi, nhưng cũng không trả lời, Bạch Mão Mão nóng nảy, rốt cuộc muốn làm gì đây?
"Bác trai à, rất xin lỗi, con mới vừa tròn mười tám tuổi, chưa từng nghĩ sẽ kết hôn sớm như vậy đâu ạ.” Cô thừa nhận bản thân mình từng ước mơ làm vậy với Hắc Thương Kình, thế nhưng cũng không đại biểu rằng cô sẽ tự tiện gả mình đi đâu. Huống chi, bây giờ cô chỉ là bia đỡ đạn.
"Cô bé à, kết hôn phải thừa dịp lúc còn sáng sớm chứ, con xem mấy chương trình hấp dẫn trên ti vi kìa, mấy cô gái chưa đến hai mươi hai mươi ba tuổi đã đi tham gia mấy tiết mục tuyển chồng rồi đó, nào có tốt số như con đâu chứ, có sẵn chồng để chọn. Thương Kình nhà ta rất best-seller, cho nên con phải sớm sớm trói chặt nó lại." Bà nội lại tiếp tục mở miệng nói tiếp.
"Bà nội Hắc à, con ——" Bạch Mão Mão vừa định nói tiếp, thì lại bị ánh mắt Hắc Thương Kình quét tới, khiến cô im bặt.
"Em tính toán khi nào kết hôn?" Rõ ràng đang hỏi vấn đề trọng đại, nhưng giọng nói Hắc Thương Kình lại lạnh băng như thường ngày, khiến Bạch Mão Mão càng rối rắm.
"Ít nhất phải đợi đến khi tốt nghiệp đại học đã. . . . . ." Hoặc là, đợi thêm mấy năm làm công ăn lương nữa chứ, tích lũy một chút kinh nghiệm xã hội, lúc đó mới nói chuyện kết hôn mới thực tế đúng không? Cô bây giờ cũng quá trẻ để bàn chuyện kết hôn.
Dưới ánh nhìn soi mói của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão ép mấy câu nói phía sau lại.
Cô rất muốn rống lên: không cần ép cô nhìn nét mặt đoán ý có được hay không? Quá đáng là anh, là anh, là anh đấy chứ! Mặc dù cô rình trộm nhìn anh một năm trời, nhưng hôm nay là lần đầu tiên nói chuyện cùng với anh, không giải thích gì tự nhiên ngồi đây bàn chuyện kết hôn với người nhà anh? Hơn nữa, hơn nữa, cô còn chưa yêu đương cuồng nhiệt đến một lần, thì làm sao bước vào phần mộ hôn nhân cơ chứ! Cô thừa nhận mình hoa si, trắng mắt, đầu ngốc, nhưng không có nghĩa là cô mù quáng đâu nhé, ô ô, làm sao rơi vào cái tình cảnh khóc không ra nước mắt như thế này hả?
"Phải đợi ba năm nữa ư, người Hắc gia chúng ta không ai có kiên nhẫn vậy đâu." Nghe vậy, ba Hắc như có điều suy nghĩ nhìn về phía con trai.
"Đứa nhỏ này, phải nắm bắt được cái cơ hội quý hiếm này chứ." Mẹ Hắc ý vị sâu xa nắm lấy tay Bạch Mão Mão, khiến cô càng thêm quẫn bách.
"Mọi người đừng ép cô ấy." Làm như dứt khoát giải quyết vấn đề này, Hắc Thương Kình nhìn thấy Bạch Mão Mão đang luống cuống nhưng vẫn kiên trì như cũ, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh lộ ra nụ cười hiếm thấy: "Con tôn trọng quyết định của Mão Mão."
Mão Mão . . . . .
Lần đầu tiên nghe được cái tên mình từ trong miệng Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão giật nảy mình, cô nhìn qua anh, muốn tìm kiếm một chút gửi gắm qua câu nói ấy, lại càng thêm luống cuống. Vẻ mặt của anh, dường như mang theo vẻ hài lòng —— chẳng lẽ, căn bản anh đang chờ cô từ chối ư?
Đảo con mắt, nhìn nét thất vọng trên khuôn mặt cả nhà họ Hắc, Bạch Mão Mão cô chợt hiểu ra, anh cần cô làm bia đỡ đạn ——
"Cái đó, giờ muộn rồi em có thể về nhà trước được không?" Cô thèm Hắc đại nhân, nhưng không có nghĩa lấy lửa thiêu thân mình đâu.
"Cô bé này, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước à, đã bước vào cửa chính nhà họ Hắc, chưa bỏ ra cái gì thì làm sao ra khỏi đây dễ dàng được chứ?" Không đợi Hắc Thương Kình trả lời, Hắc Thương Lam đã nhảy qua ôm Bạch Mão Mão: "Tối nay ngủ cùng chị đi nhóc con, chúng ta cùng nhau thảo luận cái đề tài tình anh tình em được không, ít nhất chị đây đảm bảo trinh tiết cho em."
". . . . . ." Không nói gì nhìn mà nhìn Hắc Thương Lam, đầu Bạch Mão Mão đầy hắc tuyến.
"Dì Lưu, sắp xếp cho cô ấy gian phòng khách, trong xe có chuẩn bị đồ thường cho cô ấy rồi, dì bố trí chu đáo giùm con một chút. Buổi tiệc ngày mai, ước tính thời gian trước khi diễn ra trang điểm cho cô ấy luôn." Tấm mắt lạnh lùng lướt qua em gái mình một cái, rồi Hắc Thương Kình đi lên lầu hai.
Ngẩng đầu, nhìn bóng lưng cao ngạo của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão đã đến gần anh rồi sao?
——— ———— Bỉ Ngạn Hoa là ta, ờ là ta ( ⊙ o ⊙)——— ————
Sáng sớm ngày hôm sau, gia đình lớn nhà họ Hắc cực kỳ nhộn nhịp, đếm cũng không hết người đang chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay.
Ăn sáng xong, Bạch Mão Mão liền bị Hắc Thương Lam kéo về phòng ngủ chơi đùa, qua mấy lời lảm nhảm của cô ấy, người bình thường như Bạch Mão Mão cùng biết lý do vì sao buổi tiệc lại long trọng như vậy rồi.
Hôm nay, là sinh nhật 20 tuổi của Hắc Thương Kình.
Căn cứ theo gia quy nhà họ Hắc, mỗi khi người kế nghiệp của gia tộc đến sinh nhật lần thứ 20 của mình phải dẫn đối tượng kết hôn về nhà ra mắt, để cả dòng tộc chứng nhận. Chỉ đến khi lấy được sự chứng giám của dòng tộc, thì hai người mới đến được với nhau suốt đời. . . . .
A a a a a a. . . . . .
Vì vậy, rất nhiều người hầu bên ngoài sau khi nghe thấy tiếng hét chói tai của Bạch Mão Mão, mắt thấy ban nãy Hắc Thương Lam có trong đó thì bọn họ liền phá cửa xông vào, bọn họ cũng không thể để cho cô chủ phá hỏng vợ tương lai của cậu chủ được.
Nhưng tình huống đập vào mắt lại khiến trán họ toàn vạch đen. Chỉ thấy Hắc Thương Lam nằm ngửa người trên giường Bạch Mão Mão, Bạch Mão Mão cưỡi lên người cô ấy, hai tay còn tóm lấy cổ cô ấy, mất khống chế gầm to: lừa bịp a, lừa bịp a. . . . . .
Nghe tiếng động chỗ cửa, Hắc Thương Lam quay đầu sang, còn coi như không có việc gì mà vẫy vẫy bàn tay: "Hi, mọi người khỏe chứ, mọi người nhớ làm chứng cho tôi nhé, Bạch Mão Mão hủy hoại thanh danh của tôi, em ấy phải chịu trách nhiệm với tôi đấy nhé."
Đây chính là lộn xộn mà. . . . .
Bọn người làm xanh méc mặt mày lui ra ngoài, lấy cái bản lĩnh của cô chủ, làm sao có thể bị một cô gái trói gà không chặt cưỡi dưới thân chứ, bọn họ cũng không muốn giao du với kẻ xấu, dù sao, Bạch Mão Mão cũng là người của cậu chủ.
"Em quả nhiên không biết mà, Mão Mão." Đặt cô gái nhỏ đang rối loạn trên người sang một bên, Hắc Thương Lam ngồi bên cạnh cô, cười đến quỷ dị.
Cô dĩ nhiên không biết! Thậm chí cô mới nói chuyện với Hắc đại nhân ngày hôm qua đấy nhé! Mà cái tên lạnh lùng ấy cũng không nói với cô luôn! Ô ô, chẳng lẽ Hắc đại nhân là bị ép, tiện tay kéo người đi đường về nhà đóng kịch luôn, mà cô vô tình dấu hình của anh nên chẳng may bị tóm tại trận, may mắn trở thành người hi sinh?
Ô ô, Hắc đại nhân, làm sao anh có thể đem cuộc hôn nhân của mình trở thành trò đùa vậy chứ?
Mặt đầy nước mắt ôm lấy tay Hắc Thương Lam, Bạch Mão Mão chỉ cảm thấy mình có nổi khổ khó nói. Hắc đại nhân muốn cô làm cái gì cũng không nói rõ ra, chỉ im lặng mà đi bên cạnh anh là được, cái này quá đen tối rồi đây!
Nhìn bộ mặt uất ức của cô gái nhỏ, Hắc Thương Lam không nhịn được giựt dây: "Mão Mão, có phải em có nỗi khổ tâm gì không? Hay là có nhược điểm nào đó bị anh ấy tóm được? Em nói cho tôi biết, tôi sẽ là chỗ dựa cho em, tôi sẽ không để anh ấy chà đạp sự trong trắng của em đâu."
“Anh Thương Lam à, anh biết không, ở đại học La Gia, có rất nhiều rất nhiều rất rất nhiều cô gái có ước mơ được Hắc Đại nhân chà đạp. . . . . ." Tinh thần từ từ bình tĩnh, Bạch Mão Mão nhìn vẻ mặt tinh quái của Hắc Thương Lam, không nhịn được cảm thán.
Anh Thương Lam. . . . .
Nghe Bạch Mão Mão xưng hô với mình như thế, Hắc Thương Lam ngay lập tức thay lòng: "Vì một câu nói anh Thương Lam, em gái Bạch à, người anh đây không vì ràng buộc nào mà không tiếc cả mạng sống này, như thế nào? Hai chúng ta trở thành đôi, em quăng anh trai của tôi đi, được không?"
Em gái Bạch . . . . .
Trán trợt xuống vài vạch đen, Bạch Mão Mão không nhịn được muốn bóp cổ cô ta, cô vốn cảm thấy nhân phẩm của mình đã mất bình thường rồi, không ngờ Hắc đại nhân còn cất giấu bên cạnh mình thứ cực phẩm như thế nào, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước khiến cô chết trên bờ bên kia rồi hả?
"Có phải cô có thù oán gì với Hắc đại nhân không?" Ánh mắt hoài nghi vòng vòng trên khuôn mặt đẹp gái đẹp trai của Hắc Thương Lam, Bạch Mão Mão nghĩ ngợi. Đúng là tre già măng mọc mà, cùng là con gái mà sao dáng dấp Hắc Thương Lam đều khiến nam hay nữa đều muốn ăn vậy ta? Mà nếu cô ấy là đàn ông thì có giải quyết được không?
"Làm sao có thể? Anh ấy là anh trai thân yêu của tôi mà." Vô tội mở to đôi mắt, Hắc Thương Lam không thú vị mà suy nghĩ, cô gái này thoạt nhìn ngây thơ thế, mà sao lời nói lại sắc sảo như vậy?
"Có phải cảm thấy việc bị cướp đi Hắc đại nhân là chuyện mất mặt đúng không?" Bạch Mão Mão phun lời sắc bén.
Rốt cuộc cũng có cái gì đó mắc nghẹn ở cổ họng, Hắc Thương Làm cười đến vô tội: " Em gái Bạch, quả nhiên tôi phải coi trọng em rồi đấy. . . . . ."
"Gọi chị dâu."
Giọng nói nguội lạnh bỗng vang lên, tim Bạch Mão Mão chấn động, hốt hoảng nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở cửa từ bao giờ.
Khẽ khép con mắt, liếc mắt nhìn con thỏ Bạch Mão Mão, đáy mắt Hắc Thương Kình thoáng qua một tia ấm áp khó nhận ra: "Em đi theo tôi, theo tôi vào thư phòng làm chút chuyện. Thương Lam, nếu chán quá thì giùm dì Lưu chuẩn bị tiệc đi, đừng quấy phá chị dâu em."
Ngốc nghếch ngây người đi giày vào, lại ngốc nghếch ngây người đi theo sát sau lưng Hắc Thương Kình, thần trí Bạch Mão Mão lại một lần nữa hỗn loạn.