Vân Dịch lấy một điếu thuốc ra hút, ăn cơm xong liền hút thuốc sao? Tôi cũng rút một điếu ra châm lửa, và nhìn thấy anh hơi nhướn mày. Đây là lần đầu tiên Vân Dịch tận mắt thấy tôi hút thuốc. Nhưng anh không nổi giận, chỉ lặng lẽ tắt điếu thuốc của mình, sau đó lại nhìn tôi...
Phi Nhi luôn ghi nhớ việc hợp tác với Vân Dịch, rồi lại tính toán: “Một trang năm mươi nghìn, hai trang một trăm nghìn, làm ba kỳ trong ba tháng ít thì một trăm năm mươi nghìn, nhiều là ba trăm nghìn. Hai người nhiều nhất có thể kiếm được năm mươi nghìn, làm thiết kế chụp ảnh còn kiếm thêm hơn một nghìn nữa...”.
Tôi nghe mà chóng hết cả mặt. Nếu có thể, tôi không có ý định, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Vân Dịch.
Nhìn cô ấy tính tính toán toán với vẻ thích thú, tôi thở dài: “Phi Nhi, cô đi một mình được không? Như vậy có thể kiếm thêm tiền rồi”.
Phi Nhi không đồng ý: “Sao thế được, chưa nói đến việc Triển Vân Dịch mời hai chúng ta đi, chỉ nói đến tình nghĩa giữa chúng ta, em cũng không thể ăn một mình được”. Tôi cảm thấy Phi Nhi rất đáng yêu. Trong nghề làm quảng cáo, việc tranh giành khách hàng của nhau giữa các đồng nghiệp có thể dẫn tới tranh cãi hoặc đánh lộn, không bao giờ có chuyện nhượng bộ. Hoàn toàn là vì tiền, trần trụi là vì tiền.
Áp lực của nhân viên kinh doanh của bộ phận Quảng cáo là rất lớn, việc hoàn thành nhiệm vụ không hề đơn giản. Thị trường bây giờ phụ thuộc vào người mua, mua hàng một lần thì dùng cả vài năm, trong vài năm đó coi như bên bán không mở hàng nữa. Làm tốt vừa có danh tiếng, tiền bạc lại kiếm được nhiều, làm không tốt, các mối quan hệ sẽ loạn cả lên, đến khi đó lại phải xoay xở mọi cách, giống như con nhặng xanh bay tứ tung. Có lúc mời khách hàng ăn cơm, chi phí bỏ ra rất lớn, nhưng vẫn không thành công trong việc ký kết hợp đồng.
Phi Nhi có thể nói câu đó làm tôi rất cảm động. Ở buổi tiệc hôm trước vì không biết tôi và Vân Dịch quen nhau nên cô ấy mới giới thiệu hai chúng tôi. Còn Vân Dịch chắc chắn biết tôi rất cô đơn ở thành phố này nên anh vẫn quan tâm, và chủ động hợp tác làm ăn. Việc tốt như thế theo lời nói của Phi Nhi thì là: “Một con thỏ đã chạm vào nòng súng”, ý là con thỏ tươi đã được đưa đến cửa, không giết cũng phí.
Tôi cười thầm và nghĩ, nếu Vân Dịch biết chúng tôi đang coi anh như con thỏ, liệu anh ấy có hối hận vì đã nhanh chóng hợp tác với chúng tôi không nhỉ? Lẽ ra nên nhử mồi chút đã, cho mồi xuống và từ từ câu chứ. Dù sao nếu biết đang có cơ hội làm ăn cùng công ty của anh thế này, chắc chắn sẽ có một hàng dài nhân viên kinh doanh xếp hàng chờ đợi được hợp tác.
Làm ở đâu cũng giống nhau thôi, Triển Vân Dịch, là anh tình nguyện để em kiếm tiền của anh, tình nguyện khiến mối quan hệ giữa chúng ta trở thành quan hệ làm ăn, vậy thì cứ thế đi. Em bây giờ không cao ngạo được nữa, phải quyết tâm thực hiện kế hoạch mua nhà, trong khi anh lại vui vẻ đóng góp, sao em có thể từ chối được. Huống hồ, em dựa vào năng lực của bản thân để kiếm tiền, cầm tiền của anh thì cũng phải làm cho tốt, em lại có tinh thần trách nhiệm cao, chắc chắn sẽ chẳng lấy không tiền của anh.
Y hẹn, Phi Nhi lái xe đưa tôi tới gặp Vân Dịch. Trên đường đi, cô ấy nói không ngừng, đại ý là mỗi người chúng tôi sẽ đóng vai kẻ cứng rắn, người mềm dẻo khi nói về chi phí quảng cáo. Tôi thực sự thấy không vui, cô ấy còn tự nhiên phân cho tôi vai cứng rắn, Phi Nhi nói: “Vì chị và Triển Vân Dịch đã quen nhau rồi”.
Tôi không hiểu, hỏi lại cô ấy: “Quen nhau thì phải cứng rắn à?”.
Phi Nhi cười: “Thế là chị không hiểu rồi, nếu vào vai mềm dẻo, nhìn thì có vẻ như chị đang chăm sóc anh ta, nhưng sẽ tạo cho anh ta sự nghi ngờ đấy. Thời buổi bây giờ chẳng phải 'càng quen biết càng lèn cho đau sao’? Cho nên chị phải đóng vai cứng rắn, nói là giá đã thấp nhất rồi, không thể thấp hơn nữa, và phải làm ra vẻ bất lực. Nhớ nhé, em xin chị ba lần, chị mới được miễn cưỡng đồng ý, và phải nói thêm là nếu chỉ làm một kỳ mà với giá thế này là không được!”.
Nghĩ đến những lời cô ấy nói mà tôi không nhịn được cười. Triển Vân Dịch, thì ra em được phân vai diễn này để tính sổ với anh! Từ trước tới giờ toàn là em bị anh cho vào thế bị động, lần này có dịp để trả thù rồi! Bỗng nhiên tôi cảm thấy vui, một niềm vui khó nói thành lời.
Mới đi qua hai dãy phố, Phi Nhi đã bảo tới rồi, tôi ngạc nhiên vì đây không phải là văn phòng của Vân Thiên, nhưng Phi Nhi nói địa chỉ Vân Dịch đưa là ở đây.
Chúng tôi đi thang máy lên tầng mười một, tầng này có khoảng bốn hay năm công ty gì đó. Không kịp nghĩ ngợi nhiều, tôi cùng Phi Nhi đi thẳng đến công ty thiết kế mà Vân Dịch đã nói.
Cũng có khoảng mấy chục người đang bận rộn làm việc trong văn phòng. Tôi nhìn thấy cô gái cùng Vân Dịch đi mua đèn hôm trước đang ngồi trước máy tính làm việc. Mọi người đều nói kiêng kỵ nhất là đưa người yêu vào công ty làm, bất kể cô ấy có làm được việc hay không thì cũng khiến cho các nhân viên khác khó xử. Phong cách làm việc của Vân Dịch hẳn là không phải như vậy, lẽ nào anh ấy mở công ty này cho cô gái đó?
Sau khi hỏi lý do đến công ty, lễ tân đưa chúng tôi tới thẳng phòng Tổng giám đốc. Vân Dịch cũng đang bận, nên không ngẩng lên nhìn chúng tôi mà chỉ nói: “Chờ tôi hai phút thôi, tôi xong rồi đây. Tiểu Chu, rót trà mời khách đi, à, một trà, một cà phê”.
Tôi và Phi Nhi ngồi xuống, nhìn quanh phòng. Đây là lần đầu tiên tôi đến văn phòng của Vân Dịch, lúc tới Vân Thiên tôi cũng chỉ vào chỗ Úc Nhi. Căn phòng này nhỏ hơn phòng làm việc của Úc Nhi, diện tích chỉ khoảng hơn hai mươi mét vuông, nhưng trang hoàng rất thanh lịch, màu sắc tươi sáng. Nền màu xanh xám nhạt, còn tường sơn màu trắng. Chúng tôi đang ngồi trên bộ sô pha trắng với những chiếc gối cùng màu. Bàn trà được chạm khắc tinh xảo kiểu cổ, bên trên đặt một tấm kính vừa vặn. Hệ thống sưởi lắp đặt rất đẹp, nó không phải được lắp bên dưới mà cho cao lên phía trần nhà, đến nửa tường thì mở rộng ra tạo thành kệ đựng đồ và giá sách. Chỉ riêng thiết kế của hệ thống sưởi cũng làm cho người khác hài lòng. Đây là phong cách trang trí đặc sắc của người miền Bắc. Chiếc bàn mà Vân Dịch ngồi làm việc cũng không giống như một cái bàn làm việc, nó giống bàn dùng để viết thư pháp hơn. Ngoài điện thoại và máy fax ra thì căn phòng này chẳng còn thứ gì giống với phòng làm việc. Không biết ai đã thiết kế ra, căn phòng tạo cho người ta cảm giác rất dễ chịu.
Đối với một công ty thiết kế, thì đây là căn phòng kiểu mẫu. Tôi thấy Phi Nhi cũng đang ngắm nghía, ánh mắt hiện rõ sự thích thú.
“Xem xong chưa? Cho tôi ý kiến đi.” Vân Dịch đứng lên đi đến ngồi đối diện với chúng tôi.
Phi Nhi nhìn Vân Dịch với ánh mắt ngưỡng mộ: “Tổng giám đốc Triển thật đẹp trai, nếu chụp ảnh anh cho lên trang quảng cáo, chắc chắn hiệu ứng sẽ rất tốt”.
Cũng hơn nửa năm rồi tôi không nhìn anh gần thế này, gương mặt anh cũng không thay đổi nhiều, vẫn đôi mắt sáng, có chăng chỉ là ánh mắt hơi mang chút mệt mỏi.
Anh cười nói: “Nếu làm người mẫu mà có thể giảm chi phí quảng cáo, tôi rất sẵn lòng”.
Ôi, Triển Vân Dịch làm người mẫu? Nếu đăng lên, chắc chắn không chỉ làm mất mặt Triển gia!
Phi Nhi đưa ra bảng giá quảng cáo của bên chúng tôi, Vân Dịch chỉ liếc qua rồi cười nói: “Nói giá chuẩn luôn đi, bao nhiêu phần trăm giá niêm yết?”.
Anh ấy hiểu, giá quảng cáo là một chuyện, chi phí thực tế phải được tính sau khi đã thực hiện. Mức giá của sếp tôi là ba mươi lăm phần trăm giá niêm yết, trong quyền hạn, chúng tôi có thể đưa ra mức bốn mươi phần trăm. Phi Nhi đã thương lượng với tôi, cố gắng đạt bốn mươi lăm phần trăm là tốt nhất. Cô ấy thương lượng giá với Vân Dịch giảm mức giá sáu mươi phần trăm lúc đầu xuống còn năm mươi phần trăm, sau đó quay sang nhìn tôi.
Tôi căng óc bắt đầu vai cứng rắn của mình: “Năm mươi phần trăm này là rất ưu đãi rồi, đó cũng là bởi lần đầu chúng ta hợp tác với nhau”.
Không chờ cho Vân Dịch lên tiếng, Phi Nhi cũng bắt đầu: “Tử Kỳ, không phải chị còn vài chỗ khác để bàn hợp đồng quảng cáo sao? Ở đây lỗ một chút, thì kiếm lãi ở những chỗ kia bù vào, Tổng giám đốc Triển đã cởi mở thế rồi”.
Trời ơi, cái giọng của Phi Nhi làm tôi không sao kìm nổi, nhất thời cũng không biết nói thế nào, chỉ nhớ Phi Nhi đã dặn đi dặn lại là xin tôi ba lần mới được gật đầu, nên tôi đành làm ra vẻ khó khăn, nói: “Phi Nhi, không được đâu”.
Phi Nhi lại quay sang thuyết phục Vân Dịch, anh nói: “Công ty chúng tôi cũng mới thành lập, nên tiền bạc cũng còn đang khó khăn, hai cô suy nghĩ lại xem?”.
Công ty mới thành lập? Khó khăn về tiền bạc? Sao tôi không cảm giác thấy điều đó ở Vân Dịch? Không phải công ty mở bằng tiền riêng của anh? Không phải là mở cho cô gái kia sao? Bỗng nhiên tôi lại nhập vai chuẩn xác hơn: “Tổng giám đốc Triển, anh cũng biết chúng tôi làm quảng cáo rất khó khăn, giá này cũng là giá mà tòa soạn đưa ra”.
Anh nhìn tôi cười mà không nói gì.
Phi Nhi làm ra vẻ do dự nài nỉ: “Tử Kỳ, hay thế này! Vì là lần đầu tiên hợp tác với Tổng giám đốc Triển đây, nên không thể không nể mặt, chỗ em cũng có vài hợp đồng khác nữa, bù đắp vào nhau thì tính cho anh ấy bốn mươi lăm phần trăm đi!”.
Đây mới là lần thứ hai, phải ba lần mới có thể gật đầu được! Tôi quay sang Phi Nhi phân bua: “Phi Nhi, nhưng mà như thế thì quý này coi như cô làm không công đấy. Hơn nữa như vậy có được hay không cũng chưa biết, với giá này tôi sợ tòa soạn sẽ không đồng ý”.
Tôi liếc nhìn Vân Dịch, hình như anh đang cố nén nụ cười, bàn tay đưa lên miệng để che đi, nhưng không giấu nổi cái nhếch mép kia, tôi không kìm được, lườm anh một cái.
Anh ho lên hai tiếng rồi nói: “Thế này đi, giá cuối cùng của chúng tôi là bốn mươi phần trăm giá niêm yết, như vậy có thể hợp tác được là tốt nhất, nếu không để lần sau có cơ hội vậy”.
Phi Nhi vừa uống trà, vừa nhíu mày, thở dài. Chúa ơi, thế là cô ấy đã năn nỉ tôi lần thứ ba rồi. Tôi định đóng tiếp vai cứng rắn của mình, nhưng nụ cười trên khuôn mặt của Vân Dịch nói cho tôi biết anh ấy hiểu mọi thứ, và thích thú xem màn kịch đang diễn ra, xem chúng tôi biểu diễn. Chắc chắn anh biết mức giá trong quyền hạn của tôi và Phi Nhi. Bất kể thế nào cũng phải thành công với đơn hàng này, tôi không diễn nữa, gật đầu biểu thị sự đồng ý.
Tôi chưa làm món liên quan tới rùa bao giờ, mà hễ chưa từng làm, tôi đều cho vào hầm.
Trở về nhà, tôi đun một nồi nước rồi cho rùa vào, bỏ thêm gừng, tỏi, hành lá, vặn thật to bếp lên. Tôi không yêu cầu người bán rùa làm thịt nó, mà để nguyên như vậy nấu lên rồi mang ra bàn.
Ngồi chờ Vân Dịch đến mà lòng tôi ngổn ngang, không biết rốt cuộc anh muốn gì đây? Sự việc cũng đã trôi qua nửa năm rồi. Nếu nói anh hiểu nhầm tôi, thì tôi không thể giải thích được tại sao mấy lần gặp, anh đều tỏ ra hòa nhã, gần gũi đến vậy. Nếu nói anh không hiểu nhầm, vậy tại sao anh không tìm tôi? Tôi đã chờ đợi, chờ đợi đến nỗi không còn cảm giác gì nữa.
Hôm nay gặp Tiểu Vi, khi Vân Dịch giới thiệu về cô ấy, tôi biết mình đã nghĩ hơi nhiều. Lần trước anh đi mua đèn chắc là để phục vụ cho công việc. Mà tôi cũng không hiểu sao anh còn thời gian rảnh đi thành lập công ty thiết kế quy mô cũng không lớn lắm. Còn nữa, sao hôm nay tự nhiên anh lại muốn đến đây ăn cơm? Còn muốn ăn ở nhà nữa? Anh định làm gì? Tôi cứ nghĩ ngợi lung tung, cảm giác đầu to ra vì nghĩ nhiều.
Tôi đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn, trên bàn không còn tấm ảnh Vân Dịch vừa cười vừa bước về phía tôi nữa, chỉ còn bức ảnh của mẹ. Mẹ cười nói với tôi, sống làm sao không thẹn với lòng là được. Đúng vậy, tôi chưa hề làm gì có lỗi với Vân Dịch, thì sao phải lo lắng bất an nhỉ?
Nghĩ lại buổi sớm đợt trước Tết khi tôi bỗng nhiên thức dậy, một mình nhìn tuyết rơi ngoài cửa và khóc, nhớ lại cái tát của anh, cảm giác đau rát lúc ấy dường như vẫn râm ran đến tận bây giờ.
Tôi lại thấy tức giận, Triển Vân Dịch, tôi cam đoan tối nay sẽ là một bữa tiệc Hồng môn[1]. Tôi thấy tiếc vì đã không mua thêm bột ba đậu[2] để cho vào canh.
[1] Tiệc Hồng môn: Là một điển cố liên quan tới Lưu Bang, ý chỉ vẻ ngoài bữa tiệc là để tiếp đãi nhưng thực ra là một cái bẫy dành cho người được mời tới.
[2] Cây ba đậu còn gọi là mắc vát, cóng khói, bã đậu, giang tử, mãnh tử nhân, lão dương tử, ba nhân, mần để, cây để, cây đết. Dầu ba đậu là một loại thuốc tẩy cực mạnh, gây nôn mửa, đi ngoài nhiều, toát mồ hôi, còn có thể dẫn tới tử vong.
Tôi lục tung đồ lên để tìm, cuối cùng cũng thấy mấy gói thuốc giải nhiệt. Mỗi lần trong người bị nhiệt, tôi đều uống loại thuốc này, chắc chắn sẽ đau bụng đi ngoài, tránh được bị táo bón. Tôi đọc đi đọc lại mấy lần những chú ý và kiêng kỵ bên trên bao bì, uống vào cũng không chết ngườị, chỉ khiến khó chịu thôi. Hài lòng với lựa chọn của mình, tôi nghiền loại thuốc đó ra thành bột rồi đổ hết vào nồi canh, nhìn con rùa đã được nấu chín đang nổi trên mặt nước, tôi nói một mình: “Anh mà không đau bụng, em sẽ gọi tới 12315 kiện chất lượng thuốc có vấn đề!”.
Không được, trai chưa vợ gái chưa chồng ở cùng trong một căn phòng, lỡ có chuyện gì xảy ra thì làm thế nào? Tôi lại không thể đánh được anh ấy. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi liền gọi điện cho Úc Nhi nói, nếu mười giờ đêm nay mà chưa thấy tôi gọi điện thì hãy báo cảnh sát giúp. Nghe vậy Úc Nhi cứ cười mãi: “Tử Kỳ, là cậu phòng cướp hay phòng trộm vậy?”.
Tôi nghiến răng trả lời: “Ngày trước thì phòng cháy, phòng trộm, phòng ký giả, bây giờ thì mình thay đổi rồi, phòng cháy, phòng trộm, phòng Triển Vân Dịch. Muốn làm bữa tiệc Hồng môn, nhưng không thể sử dụng đao búa được, nên mình phải dùng trí tuệ thôi. Nhớ đấy, mười giờ mà không thấy mình gọi điện thì nghĩa là có chuyện xảy ra, cậu phải đến đây ngay lập tức, đến muộn thì đừng có trách mình”.
Úc Nhi chỉ cười lớn, không trả lời.
Tôi quan sát lại căn phòng một lượt xem còn sót lại đồ gì của Vân Dịch chưa thu vào không, và thấy hài lòng. Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu nhân vật chính thôi. Tôi tự dặn lòng mình phải thật kiên định, dù anh có nói bất cứ điều gì cũng phải nhớ lại cái tát thù hận đó.
Mùa xuân, bảy giờ tối, mùi canh rùa thơm phức.
Tôi cười vui vẻ bày thức ăn, dựa cửa nhìn ra xa, chờ khách đến.
Hơn bảy giờ, tiếng chuông cửa kêu, tôi chạy ra mở, liền bị một bó hoa bách hợp to thơm nồng chặn ngay trước mặt. Cái gì thế? Tưởng dùng bó hoa này là có thể làm tôi bỏ qua cho anh sao? Hoa thì nhận, nhưng canh thì anh vẫn phải ăn thôi.
Khuôn mặt điển trai của Vân Dịch lộ ra sau bó hoa: “Anh đói rồi”, nói xong liền bước vào trong nhà một cách rất tự nhiên.
Anh đói? Anh đói thì liên quan gì đến tôi. Tôi ôm bó hoa cùng bước vào. Vừa đặt bó hoa lên bàn, quay lại đã thấy Vân Dịch ngồi xuống ghế bên bàn ăn, tốt, biết lịch sự, vẫn không cầm đũa trước.
Tôi ngồi đối diện, lườm anh rồi nói: “Sao anh lại đến đây ăn cơm?”.
Vân Dịch nhìn món “Ếch nhảy cầu” và canh rùa được bày trên bàn mà nuốt nước bọt: “Anh đói rồi”.
“Anh đói thì đến đây ăn cơm, không đói thì không đến, nghĩ chỗ của em là nhà hàng à?” Tôi có lý do để tức giận, ý anh là gì chứ?
“Tử Kỳ”, ánh mắt anh đầy trìu mến, nhưng miệng lại nói: “Món canh này nấu thơm đấy! Màu đỏ này là thứ gì vậy?”.
Hóa ra anh thấy hào hứng với món canh rùa. Tôi uể oải trả lời: “Món ếch và canh rùa, ăn đồng loại như thế mới bổ”.
Vân Dịch không hề tỏ ra tức giận, dùng muôi múc canh, tôi vội giật lấy muôi nói: “Để em”.
Tôi cầm muôi và đũa cố gắng múc con rùa vào bát của anh, nhưng không vừa, con rùa chín bốc hơi nghi ngút, đầu thò ra ngoài. Tôi ngây người, anh cũng ngẩn ra, tình huống này thật trớ trêu. À, nước canh, nước canh mới là bổ nhất, tôi vội lấy cái đĩa và gắp con rùa vào, sau đó múc cho anh một bát canh rồi nói: “Uống một chút canh trước khi ăn cơm sẽ rất tốt”.
“Tử Kỳ, trước kia em bảo sẽ nấu cho anh ăn một bữa linh đình, hôm nay đúng là có đủ cả ếch và rùa, ngon hơn hẳn mấy món ăn của anh.” Vân Dịch vẫn tươi cười.
Tôi ngồi nhìn Vân Dịch uống canh, sau đó lại múc thêm một bát nữa cho anh: “Để nguội một chút nữa hãy uống, anh cứ ăn ếch với rùa đi đã, ăn hết rùa trước nhé”.
Vân Dịch nhìn tôi tò mò: “Em cũng ăn đi chứ? Hầm lâu lắm phải không? Có phải em cho thuốc gì vào không?.
Tôi ăn? Tôi không ăn loại canh rùa đã bỏ thêm nguyên liệu này đâu.
Vừa nói Vân Dịch vừa múc cho tôi một bát: “Tử Kỳ, mấy tháng này sao em vẫn gầy thế? Bình thường em ăn uống thế nào? Ăn nhiều vào chứ”.
Tự nhiên sao lại khuyên tôi thế nhỉ? Tôi vội vàng chuyển chủ đề: “Anh đến đây làm gì?”. Sắc mặt tôi lúc này hẳn là khó coi lắm.
Vân Dịch cười thành tiếng rồi nói: “Về nhà ăn cơm vợ nấu, chứ còn đến làm gì?”.
Anh nói gì cơ? Đúng là đồ khốn! Anh coi tôi là gì vậy? Tôi tức giận: “Anh nói đi là đi, nói không quan tâm đến em nữa là không quan tâm nữa, anh còn tát em! Bây giờ, những chuyện này là thế nào đây?”.
Càng nghĩ tôi càng thấy tức, nhìn anh bằng đôi mắt đầy giận dữ.
Anh đang cố gắng ăn, cố gắng gặm con rùa kia, anh ăn giống như một con ma đói đã lâu không có gì bỏ bụng, vừa ăn vừa càu nhàu: “Để anh lót dạ trước, ăn xong anh sẽ giải thích cho em hiểu”.
Tôi... tôi không nén được, lòng mềm nhũn, thế rồi quên mất mình đã cho vào canh cái gì, cầm cả bát lên uống. Ngon quá, sau đó tôi lại múc cho mình thêm một bát nữa.
Tôi đứng lên xách nồi cơm điện đến lấy cho anh một bát cơm. Hồi ở Tô Hà, nếu tôi ăn một bát thì anh sẽ ăn ba bát, ăn xong tôi sẽ ngồi nhìn anh ăn, rồi xới cơm cho anh, gắp thịt trong đĩa thức ăn sang bên để anh tiện gắp... Sao tôi lại cứ nhớ đến những việc ấm áp đó chứ, chủ đề của ngày hôm nay là trả thù mà!
Sau khi ngấu nghiến ăn xong, Vân Dịch vỗ bụng thở ra một hơi dài nói: “Tử Kỳ, tài nghệ nấu ăn của em khá quá, sau này được ăn ngon rồi”.
Tôi lại cố nén, lặng lẽ thu dọn bát đĩa, để tạm vào trong bếp, bây giờ tôi không còn tâm trí đâu mà rửa nữa.
Vân Dịch đi đến và ôm lấy eo tôi từ phía sau. Sống mũi cay cay, tôi chớp chớp mắt cố bình ổn cảm xúc, rồi đẩy anh ra, bước vào phòng. Tôi hất cằm về chiếc ghế sô pha với vẻ nghiêm túc, ý bảo Vân Dịch hãy ngồi ở đó để nói chuyện.
Vân Dịch lấy một điếu thuốc ra hút, ăn cơm xong liền hút thuốc sao? Tôi cũng rút một điếu ra châm lửa, và nhìn thấy anh hơi nhướn mày. Đây là lần đầu tiên Vân Dịch tận mắt thấy tôi hút thuốc.
Vân Dịch rất ghét nhũng phụ nữ hút thuốc, thực ra tôi đã bỏ thuốc, nhưng sau khi anh đi, chỉ còn một mình, tôi đã hút lại. Tôi chờ đợi cơn giận của anh. Bây giờ mà anh nổi giận, tôi sẽ còn tức giận hơn.
Nhưng Vân Dịch không nổi giận, chỉ lặng lẽ tắt điếu thuốc của mình, sau đó lại nhìn tôi, ý là anh đã tắt thuốc đi rồi thì tôi cũng không thể hút tiếp? Tôi cười thầm trong bụng, kệ anh.
Chắc trước đó Vân Dịch cũng đã nhìn ra, trong căn phòng nhỏ thế này mà lại có nhiều gạt tàn đến thế. Ở đâu cũng có, đủ loại, màu sắc phong phú.
Anh chăm chăm nhìn tôi và nói: “Tử Kỳ, phụ nữ hút thuốc không tốt, anh đã từng nói em không nên hút thuốc rồi”.
Bây giờ tôi chỉ muốn cãi nhau thôi: “Phụ nữ hút thuốc là phụ nữ xấu sao? Cái này, không ảnh hưởng đến bản chất một con người”.
“Không ảnh hưởng đến bản chất một con người, nhưng không tốt cho sức khỏe, hay là anh sẽ cai thuốc, không hút nữa, em cũng thế được không?” Anh dùng giọng nói dịu dàng khuyên tôi.
Tôi lúc nào cũng chỉ thích mềm dẻo chứ không thích cứng rắn, thế nên sự dịu dàng của anh làm cơn giận trong tôi gần như tan biến, và cuối cùng cũng phải tắt điếu thuốc đi. Nói thật, tôi không quen hút thuốc trước mặt anh, như thể cứ cảm thấy mình đang làm điều gì đó rất tội lỗi. Nhưng tôi không nghĩ mình lại có thể dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy. Bình thường tôi rất mong anh, mong anh đến tìm tôi, nhưng khi gặp rồi thì những ấm ức lại cứ chực nổ ra.
“Em đang trách anh phải không? Tử Kỳ?” Anh vẫn bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm như không thấy đáy. Anh lại nói: “Em đang trách anh đánh em rồi không đến tìm em nữa, và biến mất luôn, đúng không?”.
Phải, tôi đang trách anh, tôi có thể buông tay, nhưng tôi trách anh, trách anh không nói một câu nào với tôi mà chỉ có sự lạnh lùng, vô tâm. Trách anh có thể dịu dàng với người con gái khác, trách anh để tôi cô đơn trong trận chiến này.
Tôi đứng lên đi về phía cửa sổ, nhìn ra tòa nhà bên ngoài.
Vân Dịch thở dài đưa tay kéo tôi, tôi tránh sang một bên.
“Tử Kỳ, anh không có thời gian, anh quá bận trong nửa năm qua, không có nổi một ngày nghỉ ngơi.”
Tôi không tin anh bận đến nỗi một cuộc điện thoại cũng không gọi được.
Tất cả nỗi đau của mấy tháng qua đều như tăng thêm, tôi không thể chấp nhận những lời anh giải thích. “Đến một cuộc điện thoại anh cũng không gọi. Khi quay về anh cũng không tìm em.” Tôi quay lại nhìn anh, “Anh đã có thể ra tay đánh em? Anh quá giỏi, thế mà anh không thể nghe dù chỉ một câu từ em? Anh không tin em?!”. Mắt tôi đỏ lên, nói gần như quát.
“Anh trở về từ Anh, sau đó đi Hồng Kông, rồi lại thành lập công ty, tự mình thành lập công ty thực sự rất khó khăn. Lúc vừa quay về định gọi điện cho em, nhưng lại nghĩ đợi mọi việc lắng xuống sẽ mang đến cho em sự bất ngờ. Đừng giận anh nữa, Tử Kỳ”, Vân Dịch nhẹ nhàng nói.
Anh đến gần ôm lấy tôi, tôi vùng ra nhưng không được, cuối cùng tôi gục vào ngực anh òa lên khóc: “Em không cùng với Ninh Thanh đối phó với anh, không có chuyện đó, không có”.
Anh vỗ về: “Anh biết, khi anh ta ra tay anh đã biết rồi, lúc đó anh rất mệt, rất mệt, chỉ muốn nhanh chóng quay về để gặp em, nhưng lại thấy em và Ninh Thanh ở bên nhau, cơn giận trong lòng anh không biết từ đâu đến. Anh định đánh cho anh ta một trận, nhưng em lại lao vào, anh thì đang quá tức giận nên đã tát em. Khi ấy em đau tới không còn sức lực mà vẫn bênh vực anh ta, anh không nổi điên mới là lạ!”.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh: “Vậy là anh không hiểu nhầm?”.
Vân Dịch cười: “Không, ngay từ đầu anh đã nói với em, Tử Kỳ, anh không hiểu nhầm. Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ hiểu nhầm em, chỉ là anh tức giận quá thôi”.
“Anh tức giận là có thể đánh em sao? Sau đó thì phủi áo rồi đi?”, giọng tôi bắt đầu lớn hơn.
“Hãy tha lỗi cho anh, anh đã không kiềm chế được bản thân. Nhà anh xảy ra quá nhiều chuyện, anh vô cùng mệt mỏi, nên mọi tức giận đã đổ lên đầu em, hãy tha thứ cho anh, Tử Kỳ.”
Tôi nhìn anh thực sự không dám tin: “Anh có biết tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì không? Anh có biết để lại em một mình đối diện với Ninh Thanh nguy hiểm thế nào không?”.
“Tử Kỳ, anh xin lỗi, lúc đó anh vừa xuống máy bay, thực sự rất mệt, nên đã không thể suy nghĩ nhiều, anh đã bỏ sót điều đó. Cả đêm anh phải thức để giải quyết công việc, ngày hôm sau lại vội vàng lên máy bay, mấy ngày liền không được ngủ, mệt mỏi vô cùng. Anh nghĩ em sẽ hiểu. Bây giờ tốt hơn rồi, anh đã rời khỏi Triển gia, tự làm việc của mình, cũng vừa ổn định thôi”, anh giải thích tình hình lúc đó.
Nhưng anh đâu có biết đêm đó đối với tôi khủng khiếp đến mức nào. Đêm đó tôi chỉ còn mỗi cách gọi cho 110. Đêm đó, tôi không dám nghĩ lại nữa.
Tôi khép mi với hai hàng nước mắt, giơ tay tát mạnh vào má anh.
Anh đứng yên chịu đựng, cũng không hề nổi giận, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đã đánh lại rồi, thoải mái rồi chứ? Có thể tha thứ cho anh rồi phải không?”.
Tôi... tôi không biết, tôi cau mày... đau bụng, là món canh rùa! Sao anh không sao nhỉ? Tôi chạy ù vào nhà vệ sinh. Vừa khóc vừa đi ngoài, tôi hận anh. Ra khỏi nhà vệ sinh, anh hỏi: “Em sao thế?”.
Làm sao tôi có thể nói với anh là mình bị gậy ông đập lưng ông được? Tôi tức giận bảo: “Con người có ba cái gấp, đơn giản thế thôi, anh có thể đi được rồi”.
Vân Dịch vẫn bùi ngùi: “Hãy tha lỗi cho anh, Tử Kỳ, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, không có Triển gia, không có những thứ khác, em hãy làm những gì em thích, anh làm việc của anh, tất cả sẽ tốt thôi...”.
Tôi không còn kịp để ý những gì anh nói nữa, vì lại vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Lần này đã khiến Vân Dịch hoảng, anh nhíu mày hỏi với theo: “Rốt cuộc là em bị sao thế?”.
Tôi còn muốn hỏi anh, chuyện này là thế nào? Sao anh không bị sao?
Tôi không trả lời. Lúc tôi ra, anh khoanh tay nhìn tôi: “Em ăn gì vào nên bị đau bụng phải không?”.
Lần này thì giọng anh không nhẹ nhàng chút nào, cáu gì mà cáu? Tôi mệt mỏi trả lời: “Canh rùa!”.
“Sao anh không bị gì?” Vân Dịch nghi ngờ.
Tôi mới là người thấy kỳ lạ đây, anh ăn nhiều như thế, ăn hết cả một con rùa nhỏ, nhưng người đau bụng lại là tôi? Tôi cảm thấy tủi thân, rất tủi thân.
“Là em ra tay phải không? Cho bột ba đậu vào canh đúng không?” Anh tức giận, cuối cùng cũng trở về bản chất của mình.
Cho bột ba đậu thì đã tốt, như thế, anh không đau thì em sẽ không mang họ Đường!
Tôi lao vào nhà vệ sinh lần thứ ba, đã có hiện tượng mất nước.
“Rốt cuộc em đã cho gì vào canh?” Anh gầm lên giận dữ.
Tôi hơi run, đành tiết lộ: “Là... thuốc giải nhiệt cho vào ba gói”.
Mặt anh biến sắc xem lại các hướng dẫn sử dụng trên bao bì của các gói thuốc, rồi không nói gì mà lôi tôi ra ngoài.
“Anh làm gì đấy?”
“Đến bệnh viện! Tốt nhất là em nên im lặng mà đi theo anh, anh thực sự đang rất muốn đánh em đây!” Anh vẫn tức giận.
Tôi cũng không muốn phải chạy vào nhà vệ sinh nữa, nên ngoan ngoãn đi theo anh đến bệnh viện. Nhìn mũi kim truyền nước, tôi bắt đầu run rẩy. Anh liền lấy tay che mắt tôi lại không cho nhìn, tôi chỉ cảm thấy cánh tay mình vừa lạnh, vừa đau. Không phải là tôi sợ đau, mà là tôi muốn khóc, nhưng anh lại gằn giọng lên với y tá: “Cô nhẹ hơn một chút được không?”.
Chắc cô y tá thấy anh đang tức giận, nên chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Đã rất nhẹ rồi”. Sau đó cô ta quay lưng đi ra ngoài.
Tôi mở mắt, anh lườm tôi nói: “Khỏe rồi anh sẽ tính sổ với em”.
Tính sổ với tôi? Tôi vẫn chưa nguôi giận đâu, chỉ là bây giờ đang lỗ vốn thôi, tôi thấy đau bụng. Bỗng nhiên chuông điện thoại của tôi vang lên, là Úc Nhi gọi. Chết rồi, quên mất không gọi cho cô ấy lúc mười giờ.
Đang định bấm nghe thì Vân Dịch giằng lấy điện thoại, nhìn tên người gọi rồi bấm máy nghe. Tôi nghe thấy giọng Úc Nhi: “Trời ạ, cậu mà không nghe điện thoại là mình báo cảnh sát thật đấy”.
Tôi chỉ muốn độn thổ thôi, nhưng điện thoại vẫn trong tay Vân Dịch, anh lạnh lùng trả lời: “Tô Úc, làm sao phải báo cảnh sát?”.
Tôi quát lớn: “Đó là điện thoại của em, anh không có quyền nghe!”.
Vân Dịch quay sang tôi quát lại: “Không được cử động!”.
Ánh mắt anh lúc này làm người khác phải sợ, chỉ mong sao Úc Nhi sẽ không nói ra việc tôi dặn cô ấy. Nghe điện thoại một lúc thì anh tắt máy, bực bội ngồi xuống cạnh tôi, nhưng lại không nổi giận, chỉ im lặng.
Tôi cũng không muốn quan tâm đến anh, người đàn ông này, người mà tôi đã yêu bao nhiêu năm qua, vậy mà lúc giận dữ lại nỡ ra tay đánh tôi. Hơn nữa, rõ là không hiểu nhầm gì, thế mà lại mất tích luôn bao nhiêu tháng. Nói thế nào thì tôi cũng không thể dễ dàng tha thứ cho anh được. Tôi nhắm mắt lại, cơn đau khiến tôi thấy mệt. Tôi muốn ăn gì đó, Vân Dịch lại đang ở đây, cố nhịn vậy. Tôi mơ màng thiếp đi.
Một lúc sau anh gọi tôi dậy, đã truyền nước xong. Cô y tá lúc nãy hình như muốn báo thù anh hay sao mà khi rút kim tiêm ra nhìn thì thấy nhẹ nhàng mà thực ra rất mạnh. Tôi kêu lên một tiếng, miếng bông trên tay quả nhiên thấm đầy máu. Vân Dịch hoảng sợ lấy tay bịt chặt lấy miếng bông, tôi lúc đầu vẫn còn chịu đựng được, nhưng vì anh bịt miếng bông quá mạnh nên lại thấy đau. “Không đau đâu, Tử Kỳ, em đừng khóc”, anh cuống lên.
Tôi lại thở dài nói với anh: “Anh có thể nhẹ hơn được không?”.
Anh lại quay sang mắng cô y tá. Tôi thấy cô ta bị mắng đến suýt khóc, không nén được lên tiếng: “Vân Dịch, muộn lắm rồi, anh nhẹ giọng một chút được không?”.
Anh vẫn cố quay sang lườm cô y tá rồi mới dìu tôi đi.
Lên xe rồi mà anh vẫn bực, tôi vội nói: “Anh sao vậy? Người đau bụng và phải truyền nước là em! Em vẫn chưa hết giận đâu”.
Anh đánh mạnh vô lăng về bên phải, dừng xe lại: “Vì em mà anh bận đến nỗi chân cũng không chạm được xuống đất, vậy mà em còn làm canh rùa gì cho anh ăn? Lại còn chưa hết giận?”.
Tôi nhìn Vân Dịch rồi từ từ nói: “Vân Dịch, em biết anh rất mệt, anh đã từ bỏ nhiều thứ, anh rất muốn sống với em một cuộc sống vui vẻ như ở Tô Hà. Nhưng mà, khi anh đang làm những việc đó, khi anh tát em rồi bỏ đi, khi anh lao vào làm việc, anh có từng nghĩ đến tâm trạng của em không? Có nghĩ đến cảm nhận của em không? Có nghĩ rằng em có thể ở bên để chia sẻ với anh không? Chỉ đến khi anh giải quyết xong hết rồi, mới thông báo với em và nói một câu xin lỗi. Còn lần sau, nếu còn lần sau thì sao? Anh không hiểu nhầm, nhưng em có, em hiểu nhầm anh với Mai Tử, hiểu nhầm anh với cô diễn viên ở Vô Tích, hiểu nhầm anh với cô thiết kế ở công ty”. Tôi nghẹn ngào: “Em không biết gì cả, không hiểu gì cả, thực sự em không thể cùng anh đối diện sao?”.
Tôi mở cửa và lao ra ngoài. Vân Dịch cũng ra theo. Tôi chỉ vào anh nói: “Anh còn lại gần, em sẽ chết cho anh xem!”.
Vân Dịch sững sờ đứng đó, vì đèn xe chiếu ở phía sau anh nên tôi không thấy rõ phản ứng của anh. Tôi vẫy một chiếc taxi, đi được một đoạn xa mới quay đầu nhìn lại, anh vẫn đứng đó.
Tôi tự hỏi bản thân, phải chăng tôi lại một lần nữa đẩy anh ra xa, liệu anh có hiểu không? Tôi có đúng không?