- Không! Nhưng đừng đánh trống lãng nữa. Em thích Nhã chớ gì? Nè! Anh nói rồi, Nhã không hợp với em đâu. Nói đúng ra, anh ta không hợp với bất cứ ai trong gia đình mình.
Để mặc Phượng đứng chết trân dưới hàng hiên, Trung nhỏ nhẹ:
- Vào ngủ đi. Khuya rồi!
Phượng bướng bỉnh:
- Em không vào, nếu anh chưa nói tại sao em với anh Nhã không hợp nhau.
- Muốn biết thì em lên hỏi anh Vi ấy! Nhã bây giờ khác xa Nhã ngày xưa rất nhiều. Anh ta còn dám tới nhà mình, nghĩ cũng hay!
Dứt lời Trung lững thững bước ra khóa cổng. Phượng lẽo đẽo theo sau:
- Nói cho em biết đi. Chuyện gì vậy? Tại sao vậy?
- Anh sẽ nói với điều kiện em phải quên anh ta đi!
Phượng ngạc nhiên và đau đớn mờ cả hai mắt. Cô run rẩy thốt lên:
- Nghiêm trọng dữ vậy à? Nói đi, tại sao?
- Anh ta từng theo đuổi chị Thu.
- Nhưng chị Thu khước từ vì chị yêu anh An!
- Đúng vậy!
Nhật Phượng bỗng thấy mình bình tĩnh lạ lùng:
- Vậy có gì quan trọng đến mức em phải quên anh ấy? Trong cuộc đời này chuyện tình chị duyên em là lẽ thường mà!
- Nhưng với gia đình mình, chuyện này không thường chút nào cả. Em phải quên Nhã cũng như quên câu chuyện đêm nay.
Phượng rối bời trong tuyệt vọng:
- Em không quên Nhã được khi những lời anh bắt buộc không thuyết phục được em. Em với ảnh rất hợp nhau…
- Nhưng cuộc đời đâu dễ dàng như em nghĩ, em chịu cho Nhã mượn hình dáng mình để yêu người khác sao?
- Em không tin anh Nhã đối với em như vậy. Em không thể tin.
Trung có vẻ giận:
- Nghĩa là em không tin anh chớ gì? Thôi được, để anh nói hết cho em biết. Chính vì ông Nhã mà chị Thu và anh An chia tay mặc dù hai người vẫn còn thương nhau.
Nhật Phượng kêu lên:
- Vô lý! Ảnh đi tính ra tám chín năm rồi. Trong khi chị Thu và anh An mới bỏ nhau chừng ba năm nay.
Lắc đầu thương hại, Trung lên giọng giải thích:
- Về sống với nhau cơm lành canh ngọt đâu có việc gì phải nói, lúc hờn giận rồi ghen tuông thì quá khứ lại đòi mở sống dậy. Nhã là một dĩ vãng đáng nguyền rủa nhất, anh ta trở về ghé vào thăm anh Vi. Lẽ là chỗ làm của bà Uyên để đổi đô la, tất vào công ty của bà Linh để xâm nhập thực tế. Hừ! Thật ra có trời mới biết ông ta muốn gì. Bây giờ lại lòi ra chuyện Nhã thường ghé chỗ con bé Hoài Tú…
Nói tới đây Trung chợt im bặt, Phượng chợt hiểu Thiên là người đã… mách lẻo với anh chuyện riêng tư của cô. Lúc này Phượng không còn tâm trí đâu để rủa xả Thiên, trái tim cô buốt nhức, đầu óc cô mụ mẫm với những lời anh Trung vừa rồi. Lẽ nào anh đến với em vì em có những nét giống chị Thu. Lẽ nào những lời yêu thương ngọt ngào đắm say kia là những lời nói dối. Em không làm sao tin được điều đó, chẳng qua anh Trung đã cường điệu hóa mọi việc vì anh có ác cảm với anh thôi!
Mí mắt nặng trĩu, Nhật Phượng chậm chạp hỏi anh trai:
- Tại sao vì anh Nhã mà chị Thu và anh An ly thân?
Trung ngần ngừ:
- Có thể anh An ghen khi chị Thu nhắc tới Nhã…
- Vô Lý! Anh An quan hệ tùm lum với các cô ca sĩ, các nữ khán giả ái mộ nên chị Thu chịu không nổi mới ly thân. Từ trước tới giờ trong nhà, ai cũng nghe chị nói như vậy, bây giờ có anh là nói khác. Em không tin!
Phát một cử chỉ thất vọng, Trung im lặng nhìn lên trời. Anh cố gắng suy nghĩ và cẩn thận chọn từng lời:
- Có những điều anh không thể nói ra hết để em tin. Vì chị Thu muốn dấu. Em biết rồi đó! Chị Thu cũng như em, như anh, như mọi người trong nhà - coi bí mật đời tư của riêng mình là quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Nhật Trung thở dài:
- Nhưng vì em, anh sẽ nói đúng như anh phải nói. Anh An cho rằng bé My My không phải là con mình…
Đột nhiên Phượng ngồi xuống ôm mặt. Trung biết cô đang bị kích động. Anh vội vã nói tiếp:
- Đó là nghi ngờ của anh. Điều anh muốn khuyên em là hãy nghĩ tới chị Thu và tình cảm gia đình.
Cặp lông mày xếch của Trung hơi nhướn lên:
- Và em cũng phải nghĩ tới bản thân. Em sẽ không bao giờ được hạnh phúc nếu em tiến tới xa hơn nữa với Nhã. Bây giờ em có thể khóc lóc vài ba tháng, nhưng em không phải chịu nỗi cay đắng trong suốt cuộc đời còn lại. Em nên nghe anh, hãy quên hắn đi!
Rõ ràng đó là câu kết thúc cuộc nói chuyện ngàn năm một thuở của hai anh em. Một câu kết thúc đáng sợ!
Phượng hoang mang bước vào sau Trung, cô đóng cửa phòng và bóp ống khóa. Phải chi người ta có thể khóa được trái tim và đoạn tuyệt với những tháng ngày đã sống dễ dàng như cô vừa khóa cửa nhỉ?
Tựa vào tường lạnh nhám. Phượng tưởng mình sắp chết đuối vì nỗi đau mỗi lúc một thấm dần… Phải quên, phải quên! Nhưng tại sao phải quên? Tại sao cô phải tin và phải nghe lời của anh Trung chứ? Anh ấy vừa kể một chuyện hoang đường đó mà! Phượng trấn an mình rồi bước lên lầu bằng những bước nhẹ nhàng dứt khoát.