Anh cúi đầu nhìn cô,
mặt Thiên Trần áp vào ngực anh, đẹp, đôn hậu và thánh thiện. Lòng Tiêu Dương lại
dậy nỗi đau, mỗi bước di chuyển đều cảm thấy cơ thể Thiên Trần yếu ớt dựa vào
anh, mỗi lần nhấc chân đều mang cả sức nặng cơ thể cô, anh chìm trong hạnh phúc
ngọt ngào.
Hai người vừa đi khỏi, Thiên Trần và Tiêu Dương đều
thở phào, cửa hiệu nhỏ, có người quen ngồi gần, nói chuyện thiếu tự nhiên.
“A Dương, vừa rồi anh nói đã liên hệ với Đồng Tư
Thành, mở công ty là thế nào?”.
“Sư huynh về nước có thể làm việc ở trung tâm kĩ thuật
phần mềm, anh ấy bảo dựa vào cơ quan nhà nước càng dễ làm riêng. Bọn anh đều ít
vốn, như vậy sẽ tốt hơn. Anh có thời gian sẽ phụ trách quản lí, cho nên bọn anh
dự định hợp tác mở công ty”. Tiêu Dương phấn khởi nói.
Thiên Trần nhìn nét mặt vui vẻ của anh, cô không hiểu
tin học, nhưng rất vui. Nếu công ty của họ thành công, có triển vọng tốt, mẹ cô
sẽ không còn lí do phản đối.
“Khi nào công ty hoạt động suôn sẻ, chúng mình kết hôn
được không?”. Tiêu Dương khẽ hỏi.
“Được!”. Thiên Trần nói ngay.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, mắt rạng ngời hi vọng vào
tương lai, cảm thấy tương lai của họ không còn quá xa vời.
Con sông Thanh dưới ánh đèn đêm gợn sóng lóng lánh như
dải bạch ngọc dát đầy châu báu bay về cuối trời. Đào Thiên Trần và Tiêu Dương
lòng lâng lâng, tay trong tay chậm rãi tản bộ trên đường vành đai xanh ven
sông.
Thiên Trần cúi nhìn hai bàn tay nắm chặt, lòng rộn
vui. Cô rất thích được Tiêu Dương nắm tay. Cảm giác nắm tay còn thân thiết hơn
cả ôm cô.
Tiêu Dương nghiêng đầu nhìn cô, lại ngoảnh đi, vui bất
tận, nụ cười luôn trên môi. “Thiên Trần, khi sư huynh liên lạc với anh, anh đã
nghĩ, sư huynh và Nghiêu Vũ vẫn có thể… hồi đó bốn chúng ta bên nhau, vui như
vậy, anh cảm thấy họ không nên chia tay”.
“Đúng, đúng”. Thiên Trần gật lia lịa, “Rất lạ, Tiểu Vũ
một mực nói là do Đồng Tư Thành đi du học, lần này về rồi, có phải chẳng còn lí
do nào nữa, ngày trước, họ rất yêu nhau”.
“Anh đang nghĩ, có nên báo với Nghiêu Vũ sư huynh sắp
về?”. Tiêu Dương hỏi. Sau khi Đồng Tư Thành liên lạc với anh qua mạng, lúc nói
chuyện anh cũng nhắc tới Nghiêu Vũ. Đồng Tư Thành yên lặng rất lâu, gõ hàng
chữ: Cô ấy có khỏe không?
Anh cảm thấy thực ra Đồng Tư Thành vẫn nhớ Nghiêu Vũ,
liền nói tình hình của cô, Đồng Tư Thành nghe xong lại không nói gì, chuyển
sang vấn đề mở công ty.
“Em thấy vẫn nên nói với Tiểu Vũ, các anh hợp tác mở
công ty, sớm muộn Tiểu Vũ cũng biết, chi bằng nói sớm để cậu ấy chuẩn bị về tâm
lí. Em luôn cảm thấy Tiểu Vũ vẫn còn ám ảnh. Bề ngoài tỏ ra bình thường, nhưng
trong lòng chắc là không phải thế”.
“Ừ, em thấy thế nào tốt hơn thì làm”.
Mọi việc Tiêu Dương đều coi trọng ý kiến của Thiên
Trần, mỗi lần như vậy, cô đều lâng lâng hạnh phúc. Đột nhiên nghĩ ra điều gì,
cô chỉ tiểu khu dân cư trước mặt nói với Tiêu Dương: “Em đưa anh đi thăm lại
nơi em sống hồi nhỏ được không?”.
“Hôm nay không phải về sớm à? Chín rưỡi rồi”.
“Hi hi!”. Thiên Trần tinh nghịch chớp mắt, “Em đã nói
với mẹ, hôm nay đi phỏng vấn dưới huyện, có thể không về được”.
Tiêu Dương cười phá lên, mắt long lanh: “Vậy ta đi
thôi!”.
Giọng trầm khàn của ca sĩ Marc Terenzi[1] dìu dặt
bay bổng trong phòng, dù nghe qua loa máy máy tính nhưng với Thiên Trần và Tiêu
Dương vẫn ngọt ngào say đắm không kém dàn âm thanh hiện đại nhất.
[1]
Marc Terenzi, ca sĩ nhạc pop người Mĩ, thành viên nhóm Natural.
Trong căn nhà thuê của Tiêu Dương, anh ôm Thiên Trần
chầm chậm bước trong tiếng nhạc. Thiên Trần xinh đẹp, mảnh mai trong vòng tay
anh. Cô nép vào anh, hất đôi giày dưới chân, đôi chân trần đặt trên chân anh,
để anh dìu đi.
Mang sức nặng của một cơ thể khác, Tiêu Dương nhẹ
nhàng di chuyển bước chân. Anh cúi đầu nhìn cô, mặt cô áp vào ngực anh, đẹp,
dịu dàng, thánh thiện. Lòng Tiêu Dương lại thấy đau, mỗi bước di chuyển đều cảm
thấy cơ thể Thiên Trần yếu ớt dựa vào anh, mỗi lần nhấc chân đều mang cả sức
nặng cơ thể cô. Anh chìm trong hạnh phúc ngọt ngào.
Dù mỗi bước di chuyển có nặng nề, nhưng anh tự nhủ,
dẫu nặng đến đâu anh cũng vui lòng để cô dựa, để anh dìu cô đi.
Trong căn phòng nhỏ đơn sơ. Một chiếc giường, hai
chiếc ghế sofa, một máy tính, một tủ quần áo. Ánh đèn mờ tỏa ra từ chiếc đèn
cao đế khiến cả phòng tràn ngập không khí đầm ấm êm đềm.
Thiên Trần nhắm mắt, cánh tay Tiêu Dương mạnh mẽ, vòng
ngực rất ấm, ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc dặt dìu, cô không nghĩ gì hết, chỉ muốn
phút giây này kéo dài mãi mãi.
Mãi mãi là gì? Chính là cảm giác lúc này của Thiên
Trần, là cảm giác bình an dựa vào ngực Tiêu Dương như thế này cho đến vô cùng
vô tận.
Tiếng hát của Marc Terenzi trầm ấm và mê hoặc, vang
vọng trên không.
“Baby, tell me how can I tell you. That I love you
more than life. Show me how can I show you. That I’m blinded by your light… I
know they gonna say our love’s not strong enough to last forever. And I know
they gonna say that we’ll give up because of heavy weather… [2]”. Âm
thanh khe khẽ ngân lên từ cổ Tiêu Dương. Chầm chậm di chuyển bước chân, anh
nhắm mắt, khẽ hát theo.
[2]
Bài hát Love to be loved by
you tạm dịch: Em yêu hãy nói, anh làm sao có thể nói với em, anh
yêu em hơn cuộc sống này. Anh lóa mắt bởi ánh sáng của em. Anh biết rằng người
ta sẽ nói, tình yêu của chúng ta không đủ lớn để kéo dài mãi mãi. Và anh cũng
biết người ta đều nói khó khăn sẽ chia lìa hai ta.
“A Dương!”.
“Sao?”.
Thiên Trần âu yếm gọi: “A Dương”. Giọng thanh lảnh xúc
động và náo nức như tiếng reo hân hoan của du khách từ đô thị trở về sơn cước
hít căng lồng ngực không khí trong lành.
Cô gọi tên anh, âu yếm và thảng thốt. Dựa vào anh,
lắng nghe tiếng hát khe khẽ của anh, trầm ấm và quyến rũ. Thiên Trần ngơ ngẩn
không nhận ra là bài hát gì, áp mặt vào ngực anh, nghe tiếng tim và hơi thở của
anh…
“Thiên Trần…” Giọng Tiêu Dương nhỏ dần như khàn tắc,
bàn tay anh đặt trên eo cô dâm dấp mồ hôi, giọng Thiên Trần mảnh như tiếng mèo
con, khuôn mặt cô dưới ánh đèn càng thánh thiện, ép vào cơ thể nóng ấm của anh,
Tiêu Dương thấy tim mình đập mạnh, “Trần…”.
“Sao?”. Thiên Trần không ngẩng đầu, ngây ngất đứng
trên chân anh, cả người chơi vơi, như lún giữa bọt biển.
Tiêu Dương cúi đầu, áp mặt vào cô, hai tay siết chặt,
cơ thể cô càng lún vào trong anh. Trong người anh như có ngọn lửa bùng lên. Dần
dần cháy rực thiêu đốt.
Thiên Trần hé mắt ngây dại nhìn anh. Trong mắt Tiêu
Dương xuất hiện thần sắc cô chưa bao giờ nhìn thấy, như vội vã, như đắn đo, như
bốc lửa. Cô mở mắt muốn nhìn rõ ngọn lửa gì đang cháy trong đôi mắt đó. Đôi
tròng đen như động sâu cơ hồ nuốt lấy mọi tìm kiếm của cô, thần trí cô như bị
hút vào đó, đầu trống rỗng, đờ đẫn nhìn anh.
Đôi mắt cô trong như nước suối, cặp môi mềm phong mãn
tựa đóa hoa. Tiêu Dương dừng chân, hít sâu một hơi, môi bất ngờ áp tới. Cái hôn
của anh khác hẳn mọi ngày, đầy nhục cảm, quyết liệt và chiếm hữu không cho cô
cơ hội phản ứng, hút cạn mọi sinh lực của cô.
Thiên Trần bị động hưởng ứng, không theo kịp sự cuồng
nhiệt của anh.
Tay anh đưa lên giữ chắc đầu
cô, hôn càng sâu, càng tham lam, vội vã.
Cô đứng trên chân anh, anh vừa buông tay, cô mất thăng
bằng, vội ôm anh như một phản ứng bản năng, yếu ớt gục vào anh như không còn
sinh lực, phó mặc cho anh. Cặp môi tham lam của anh khiến cô không thở được,
hơi ngửa đầu, khẽ nhích ra.
Anh nhận thấy, tay vội vàng trượt xuống ôm tấm thân
cô, siết chặt vào lòng.
Thiên Trần mềm nhũn treo trên người anh, hai cơ thể
dán vào nhau, cô cảm giác được những thay đổi trên cơ thể đó, càng lúc càng
căng thẳng. Đây là lần đầu tiên cô nói dối gia đình qua đêm bên ngoài, lần đầu
tiên một mình gần gũi Tiêu Dương như vậy. Lòng mơ hồ cảm thấy điều gì, nhưng
chỉ thấy mùi hương và hơi ấm của môi anh, thần trí lại mê mẩn say dần.
Không biết bao lâu, cuối cùng Tiêu Dương dừng lại,
siết chặt cô thầm thì: “Em yêu”.
“Sao?”. Thiên Trần gục vào ngực anh thở dốc, sắc hồng
từ má lan ra đỏ dậy, toàn thân mềm như nước.
Tiêu Dương giơ tay nâng cằm cô, để mắt cô nhìn vào mắt
anh, nụ cười dần dần hiện ra, lại muốn cúi đầu. Khuôn cằm hơi căng thẳng, cô
ngước nhìn sâu vào mắt anh, lòng càng nổi sóng. Cô như sợ hãi, như chờ đợi, lại
như xấu hổ. Vừa hé môi định gọi anh, môi anh lại ép xuống, chà nhẹ trên mi,
trên mắt, lướt đến đôi môi đỏ mọng của cô, mơn trớn trên má, trên cổ, nhẹ nhàng
dừng lại bên tai.
Toàn thân Thiên Trần run bắn, cảm giác nhồn nhột chạy
dọc sóng lưng. Một tay Tiêu Dương giữ đầu cô, không cho cô cựa quậy, miệng ngậm
tai cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp.
Tiêu Dương mê mải mút ngậm vành tai tròn trịa của cô,
người Thiên Trần càng run mạnh, hơi thở nóng hổi thoảng mùi thuốc lá của anh
như dòng điện kích thích mọi đầu dây thần kinh trên cơ thể cô. “A Dương!”. Cô
bật gọi như cầu xin.
Giọng Tiêu Dương khàn đặc ngay bên tai cô: “Em yêu…
sao?”.
Cô thở dồn, chỉ biết ôm riết cơ thể nóng ran đó. Tiêu
Dương bất chợt bế bổng cô đặt lên giường. Thiên Trần nhắm mắt, hàng mi run run,
tay dần dần nắm chặt lại. Cô biết, cô tình nguyện, cô hầu như không định ngăn
anh lại. Một giây sau, cơ thể anh nóng rãy phủ lên cô, cả người cô giật mạnh,
môi mấp máy chưa kịp phát tiếng đã bị môi anh vít lấy.
Bàn tay anh bắt đầu vuốt ve cơ thể cô, tim cô đập
thình thịch, hơi thở gấp dần, Tiêu Dương vẫn mơn trớn vuốt ve, hôn âu yếm, một
cảm giác khác thường ập đến. Hai bàn tay càng nắm chặt, người cô căng cứng.
“Ôm anh đi, em yêu!”. Tiêu Dương lắp bắp.
Những ngón tay Thiên Trần từ từ duỗi ra, một thoáng do
dự, rồi siết lấy anh, cơ thể anh rắn chắc, thớ thịt trên vai căng cứng. Cô đặt
tay lên đó, anh khẽ rùng mình, cúi đầu chà môi lên cổ cô, thì thầm: “Em yêu”.
Vòng tay siết chặt của cô như cho phép, như đón đợi,
một nhiệt lực xung mãnh xông thẳng vào ngực anh, anh không do dự nữa, quả quyết
và táo bạo.
Nỗi buồn bất chợt ập đến khiến Thiên Trần càng ôm riết
anh, trong nỗi bàng hoàng lại có một niềm vui nhen từ đáy lòng. Nhen mãi làm
mắt cô tràn lệ.
Anh cúi đầu hôn mắt cô, môi cô. Cơ thể cô dần dần mềm
ra dưới những cái hôn đó. Cô nghe thấy hơi thở gấp gáp của mình, tiếng rên se
sẽ từ cổ bật ra.
“Em yêu!”. Tiêu Dương khẽ gọi, giọng anh như hân hoan
như đau đớn, lại cúi hôn cô, hôn mãi.
“When you touch me I can touch you. To find out the
dream is true. I love you loved, I need yes I need to be love. I love to be
loved by you[3]”. Tiếng hát da diết theo
Thiên Trần vào giấc ngủ.
[3]
Bài hát Love to be loved by you của Marc Terenzi. Tạm dịch:
Khi em chạm vào anh cũng chính là lúc anh có thể chạm vào em. Và anh nhận ra
rằng giấc mơ đó đã trở thành sự thật. Vì thế anh sẽ yêu em để được em yêu. Đúng
vậy, anh sẽ yêu em để được em yêu.