Cơ hồ từ khi con bướm
đó bay đi, em đã không còn là Thiên Trần trong kí ức tôi. Hoặc là Thiên Trần
trong kí ức chỉ thuộc về tôi, còn em không thuộc về tôi nữa.
Một đoàn dài những chiếc xe Mescedes đen bóng từ từ
lướt qua trước mặt tôi, bó hoa tươi và những quả bóng màu trên xe đâm vào lòng
tôi. Ánh nắng sớm, mới hơn chín giờ đã mang cái nóng chói chang của mùa hè làm
tôi nhức mắt.
Tôi muốn tin, chính ánh nắng gay gắt nhất mùa hè chứ
không phải nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi.
Khi chiếc xe đi đầu lướt qua, từ xa tôi chỉ có thể
nhìn thấy một góc tấm voăn trắng, chiếc xe đen bóng càng làm nó thêm nổi bật,
như cánh bướm trắng bay trong gió, không nén được tôi gọi một câu, “Trần
Trần…”, đó là giọng của tôi ư? Khàn đặc như của một khách bộ hành đi trên sa
mạc quá lâu, khô chát không còn hơi nước, trầm như tiếng sấm từ xa lắc vọng về.
Vừa thốt lên, chưa kịp vang hai mét đã tắt ngấm.
Tôi không còn đủ sức gọi to hơn. Đó là người tôi yêu
tại sao tôi cam chịu, tại sao tôi không giành lấy! Chân đã nhanh hơn đầu, sải
một bước dài. Tôi như chiếc đinh, chôn chặt nơi góc phố, không cất nổi bước thứ
hai.
Nỗi khổ của em, tôi đương nhiên hiểu! Em có một người
bố là vị giáo sư nho nhã khả kính, một người mẹ sắc sảo lạnh lùng, còn tôi có
bố mẹ và ông cậu nghỉ hưu sớm cùng một căn nhà chật chội.
Tôi có thể không chơi bài, có thể phấn đấu sự nghiệp
riêng, nhưng tôi lấy gì lấp đầy cái hố sâu ngăn cách hai nhà? Tiền có thể lấp
được không?
Trong đầu luôn vang lên câu nói lạnh lùng của mẹ em,
cuộc sống như vậy em có hạnh phúc? Có thể không? Nếu có thể, tôi quyết không từ
bỏ, nhưng, Tiêu Dương! Tôi không ngừng hỏi chính mình, nếu Thiên Trần không
hạnh phúc, mi lấy gì bù đắp?
Ánh nắng trùm khắp người, tôi mặc toàn màu đen, giống
gì nhỉ? Giống một yêu linh vô hồn?
Nhắm mắt, ngăn lại suối nước cứ trào ra. Lại mở, đúng
lúc kịp nhìn thấy cánh bướm trắng kia bay khỏi tầm mắt, mang theo trái tim tôi,
bay vào lòng người đàn ông khác.
Tôi lặng lẽ đứng ở góc phố, nơi xe hoa của Thiên Trần
nhất định đi qua để đến hôn trường trong khách sạn, đoàn xe đón dâu đi qua
trước mặt tôi, tiếng bánh xe nghiến qua tim tôi, một đám nhầy nhụa máu.
“Tạm biệt Thiên Trần!”. Khi thầm thì câu đó, tôi cảm
giác hơi lạnh tê tê trên má.
Quay người đi, đem không khí hôn lễ tưng bừng và cả
Thiên Trần của tôi từng bước, từng bước bỏ lại sau. Ánh nắng sáng lóa như vậy,
sao lòng tối đen như đi trên hoang mạc, trước mắt chỉ có những bóng xám chập
chờn? Giữa mùa hè mà tôi không thấy một chút hơi ấm, trong lòng tôi chỉ có gió
mùa đông gầm rít, nơi đó là băng tuyết vĩnh cửu, ánh mặt trời không thể làm tan
thế giới băng tuyết đó.
Đi vào công ty, sư huynh lặng lẽ nhìn tôi, tôi cười
với anh, Thiên Trần không mời tôi, cũng không mời anh.
“A Dương, có những thứ không thể nào mãi mãi, không có
tuyệt đối và duy nhất…”
Tôi biết anh muốn an ủi tôi, tôi hiểu, đạo lí đó đều
rất hiểu, chỉ có điều… tôi cố bình tĩnh nói, “Em muốn kết hôn, sớm muộn cũng
phải kết hôn, chỉ cần người tốt là được, cô gái lần trước chúng ta gặp ở quán
bar rất khá, nếu cô ấy bằng lòng, em muốn cưới cô ấy”.
Tôi cúi đầu, thực ra anh ấy cũng rất buồn, “Không phải
hận đời, cũng thế cả thôi, vợ, chỉ cần tốt tính, có gì khác nhau?”
Tôi không dám nhìn anh, không cần nhìn cũng biết, sẽ
là đau lòng, thương cảm, xót xa.
Có lẽ anh cũng hiểu, người vợ đó là ai không quan
trọng, đều không phải Thiên Trần của tôi, Thiên Trần của tôi đã hóa thành bướm
trắng bay đi.
Hôm cưới, tôi không mời Thiên Trần, Nghiêu Vũ. Một hôn
lễ ồn ào và cô đơn. Tôi đứng trên bục nhìn về phía cửa phòng cưới, lại nhớ tới
trong hôn lễ của một người bạn, ánh mắt tôi vượt trên đám đông, tìm kiếm Thiên
Trần, thầm ao ước, người đi tới từ đầu thảm đỏ phía kia là Thiên Trần của tôi.
Tôi mỉm cười, dắt tay cô dâu của mình đi trong tiếng
vỗ tay.
Mấy tháng sau ngày cưới mới phát hiện, hôn nhân không
đơn giản như tôi nghĩ. Mặc dù lấy một người không yêu, nhưng tôi lại có con
ngay. Cuộc sống từng bước kéo tôi vào quỹ đạo thường nhật, lòng vẫn khắc khoải
nhớ Thiên Trần.
Gặp lại em trong lần họp khóa. Tôi không dám nhìn, mặc
em đăm đắm nhìn tôi. Tôi đã lựa chọn hát bài Quay lại sao mà
khó tôi nghĩ, quay lại rất khó, rất khó…
Em kết hôn, ly hôn, rồi quen người đàn ông khác, một
lần nữa lại xa.
Mỗi lần gặp lại, tôi đều cảm thấy, em mỗi lúc mỗi xa.
Dường như bắt đầu từ khi cánh bướm đó bay đi, em đã
không còn là Thiên Trần trong kí ức của tôi. Hoặc là, Thiên Trần trong kí ức
chỉ thuộc về tôi, còn Thiên Trần bây giờ không thuộc về tôi nữa.