Tại sao? Mắt Nghiêu Vũ
mờ ướt, bốn năm yêu nhau như vậy, anh điềm nhiên nói chia tay, rồi lại quay về,
dành cho cô tất cả sự dịu dàng, bao dung, ân cần nhất... anh yêu cô không phải
vì cô đẹp, không phải vì bố cô là quan chức cấp cao... anh yêu cô từ những ngày
trong trắng nhất trên giảng đường.
Lâm Hoài Dương đi công tác, một mình Thiên Trần ở nhà.
Căn nhà vắng vẻ, rất ít đồ, đó là nhà của anh, sau khi cưới Thiên Trần mới sửa
lại, vẫn theo phong cách giản dị như cũ. Kính, hoặc nhôm kính, gỗ tự nhiên, đi
văng bằng da thật, không gian thoáng đãng, sáng choang.
Không còn cảm giác khi đến lần đầu. Ngồi trên đi văng
cô thấy cô đơn. Nhìn bộ cốc thủy tinh lại liên tưởng hình ảnh thủy tinh vỡ. Cô
cần sắc màu, cần nhiều những đồ dùng và đồ trang trí để làm đầy căn phòng.
Cảm giác thế nào? Lâm Hoài Dương nghĩ đến một mớ hỗn
độn. Là người mẫn cảm với màu sắc và đường nét, anh cau mày nhìn những tấm thảm
Tân Cương sặc sỡ, bức tranh chữ theo phong cách đông tây kết hợp, búp bê vải,
tượng đất nung Vô Tích, phù điêu Ấn Độ, giày cỏ, làn mây, thậm chí còn một
chiếc xích đu kiểu phương Tây. Đương nhiên hỗn loạn một cách dễ chịu.
“Thiên Trần, em thích như thế này à?”
“Vâng, không có việc gì, em đi mua sắm, trong nhà cảm
giác không trống trải nữa.” Thiên Trần rất hài lòng, những đồ đạc này khiến căn
phòng có thêm sinh khí. Căn phòng cũ quá gọn gàng, thậm chí lỡ để cuốn sách đọc
dở trên đi văng cũng thấy áy náy.
Lâm Hoài Dương quay vào phòng thu xếp hành lý. Thiên
Trần đi theo: “Nam Kinh có gì hay không anh?”
“Không có gì, chỉ có thế!”.
“Thế nào?”.
“Chẳng khác gì đường phố ở đây, thành phố nào cũng
thế, toàn nhà bê tông!”.
“Vậy ở Nam Kinh anh đi những đâu?”.
“Chỉ có mấy nơi đó.”
Nhiệt tình của Thiên Trần vụt tắt. Cô lặng lẽ nhìn
chồng sắp xếp đồ đạc, xong xuôi, anh mới đứng lên cười: “Em nấu cơm chưa?”.
Thiên Trần vội gật đầu, xuống bếp mang lên thức ăn cô
làm. Biết hôm nay chồng về cô đã chuẩn bị mấy món đặc biệt, món hầm Tứ Xuyên,
thịt gà cari, lại nấu canh cà chua thịt viên.
Thiên Trần cảm thấy tủi thân. Trước đây bao giờ Tiêu
Dương cũng khen cô nấu ngon, ăn hết các món cô làm. Nhưng Lâm Hoài Dương không
nói một câu, đi công tác về cũng không mua quà cho cô, không hề nhận xét căn
nhà cô đã mất bao công trang trí lại.
Hứa Dực Trung được tin, một lạc viên trong khu vực cần
giải tỏa thuộc dự án giai đoạn hai của tập đoàn ở thành phố B, đang được sửa
chữa. Anh cau mày, thầm nghĩ chắc hộ dân nào đó muốn đòi đền bù cao hơn? Nhưng
sau một tuần lại có tin, chủ nhân của một lạc viên lớn không định di dời. Anh
hơi ngỡ ngàng, gọi cho nhân viên của tập đoàn ở đó lập tức liên hệ với chính
quyền thành phố.
Chưa thấy hồi âm, Đỗ Lối đã hớt hải mang về một tin
chẳng lành: “Dực Trung, em nghĩ anh nên đích thân đi một chuyến. Khu lạc viên
đó không dễ giải tỏa”.
Hứa Dực Trung đi ngay hôm đó, cảnh tượng trước mắt
khiến anh kinh ngạc, những ngôi nhà của giai đoạn một đã bán hết, phía xa là
công trình giai đoạn hai.
Những lạc viên diện tích năm ngàn mét vuông theo hợp
đồng sẽ được dỡ bỏ, trong đó có bảy lạc viên còn khá nguyên vẹn, trong dãy nhà
cổ ngói xám nhấp nhô, có ba lạc viên đang được trùng tu, trông như chim hạc
đứng giữa bầy gà.
Lạc viên được sơn màu, cổng, cửa chính và cửa sổ được
sửa lại, trang trọng nhưng vẫn giữ nguyên nét cổ kính.
Anh đi vào một lạc viên, chủ nhà không thấy đâu, giữa
sân để một đống khung cửa sổ theo mẫu cửa sổ cũ vừa được chuyển đến, có vẻ chủ
nhà định tu sửa toàn bộ các gian nhà ở đây.
“Bác ơi, chủ nhà này đi đâu rồi?”.
Người thợ mộc đang cúi đầu làm việc, cười thật thà:
“Nhà đã bán, người chuyển đi rồi”.
“Chủ nhà mới là ai?”. Hứa Dực Trung thầm nghĩ, hình
như người mua lại lạc viên này định ngăn cản công việc giải tỏa. Anh nhếch mép
cười, muốn đền bù cao hơn?
“Hứa Dực Trung!”. Tiếng Nghiêu Vũ lảnh lót phía sau
khiến anh vừa bất ngờ vừa sung sướng.
Anh ngạc nhiên nhìn cô, Nghiêu Vũ đang khiêng một
khung cửa sổ lớn: “Lại giúp một tay đi!”.
Anh vội bước đến, giúp cô dựng khung cửa sổ vào sát
tường bao. “Sao em lại ở đây?”.
“Đây là nhà em, không ở đây thì ở đâu?”.
Lời Nghiêu Vũ như sét đánh, Hứa Dực Trung giật nảy
người lùi một bước, bàng hoàng nhìn cô, đây là cách cô nghĩ ra ư? Tập doàn Gia
Lâm muốn dỡ nỏ, xây dựng nhà mới, cô lại là “hộ dân ngoan cố”?
“Anh không biết à? Em vẫn nói anh ngốc mà, một tháng
cũng không đến tìm em”. Nghiêu Vũ trách, nhìn những khung của sổ chạm trổ vừa
chuyển đến, mắt cười như hai mảnh trăng khuyết. “Anh xem, những khung cửa sổ
kia đẹp không, em phải bỏ ra hai ngàn tệ đấy, trên còn chạm khắc sự tích “bát
tiên quá hải”. Em định lắp vào cửa sổ ở trung đường”.
Hứa Dực Trung chợt hiểu, tại sao Đỗ Lối bảo anh đích
thân đến đây. Anh quay lại nhìn phía sau, những gian nhà phía đó đã được trùng
tu đâu ra đấy, vẫn giữ nguyên nét cổ kính, điển nhã, trầm mặc.
“Tiểu Vũ, anh không hiểu em”.
“Ồ, chúng ta ở bên nhau chưa lâu. Nhưng em lại hiểu
anh, chỉ một điều, anh là người rất tốt”. Nghiêu Vũ né tránh ánh mắt anh, vẻ
sung sướng và bẽn lẽn. Cô vừa giơ tay phác họa vừa nói: “Anh là một cái cây rất
tuyệt, đương nhiên cũng có mấy cành chưa được đẹp lắm, em cưa xoẹt đi là xong.
Xong xuôi em sẽ treo tấm biển đề: Tác phẩm của Nghiêu Vũ”.
Hứa Dực Trung cười phá lên: “Sai rồi, em phải treo
biển: Nghiêu Vũ chiếm dụng”.
“Chính xác!”. Nghiêu Vũ bịt miệng, nhìn anh từ đầu
xuống chân, trong tay cô nhanh như trò ảo thuật, đột nhiên xuất hiện miếng ngọc
bội, quàng vào cổ anh: “Đúng là Nghiêu Vũ chiếm dụng!”.
Hứa Dực Trung ngắm nghía, đó là miếng ngọc hình Quan
Âm.
Nghiêu Vũ cười ngượng nghịu: “Tiền ít, cái này rẻ nên
mua, mặc cả rồi mới chín trăm đồng, sinh nhật vui vẻ! Dạo trước em nghe giám
đốc Trương nói, sinh nhật anh vào dịp này, nhưng cụ thể ngày nào em không
biết”.
Một dòng nhiệt ấm áp tràn trong cơ thể. Nghiêu Vũ rất
có lòng. Anh kiềm chế xúc động mỉm cười: “Còn không dẫn anh di tham quan đi?”.
Nghiêu Vũ nắm tay anh, đi về phía sau: “Đây là trung
đường, thường dùng làm phòng khách, lạc viên này có bốn cái sân, mười tám
phòng, diện tích gần ngàn mét vuông, là lạc viên lớn nhất. Em chỉ mua hết mười
bốn vạn, nhưng tiền sửa chữa lên tới hai mươi vạn, sửa xong em định làm thành
quán trọ. Sau này đến du lịch thị trấn cổ, em sẽ là khách trọ đầu tiên”.
“Em không biết chính quyền thành phố đã có văn bản nói
rõ, khu vực này sẽ dỡ bỏ xây mới ư?”.
“Em không bán, làm sao dỡ được!”.
“Thì ra em cao mưu như vậy, biết là nếu không dỡ được
khu này, dù giải tỏa khu phía sau cũng vô ích”. Hứa Dực Trung dừng bước, đăm
đăm nhìn cô.
Nghiêu Vũ cười vang: “Đúng vậy, em đã tính kĩ, chính
quyền muốn dỡ cũng phải hỏi ý kiến chủ nhà. Em đã nói chuyện với phó chủ tịch
Đỗ rồi, lạc viên này em không bán”.
Hứa Dực Trung lạ lùng nhìn cô: “Em không biết thế nào
là cưỡng chế phá dỡ?”.
“Biết chứ, em quyết làm hộ dân ngoan cố. Nếu bọn họ
cưỡng chế, em sẽ đưa lên mạng, lên báo, lên truyền hình”. Nghiêu Vũ nói thẳng
với Hứa Dực Trung quan điểm của mình, giọng bỗng chuyển ngọt ngào: “Anh xem,
lạc viên sửa xong đẹp như thế! Còn rất nhiều đồ gia dụng giả cổ, còn có cả đồ
cổ thực sự sưu tầm được, sau này vừa kinh doanh quán trọ vừa bán đồ cổ, lại còn
có thể bán vé vào thăm quan”.
Hứa Dực Trung trầm ngâm: “Em tưởng anh không cưỡng chế
dỡ bỏ, vì em là người yêu anh?”.
“Ồ, em đã tóm được anh rồi. Như Đỗ Lối nói, em dùng
quan hệ của chúng mình để ép anh! Hơn nữa, bây giờ em cũng không ngại chính
quyền thành phố nữa, bởi vì, gia đình em sống ở đây đã lâu, cũng có những quan
hệ nhất định”.
Hứa Dực Trung cười lớn: “Em tranh thủ mọi mối quan hệ,
Tiểu Vũ, nếu lần này nhà đầu tư không phải là tập đoàn của gia đình anh thì
sao?”.
“Thì em sẽ vay tiền anh mua tiếp, tóm lại em sẽ sở hữu
lạc viên lớn nhất. Huống chi, chúng ta không có quan hệ, muốn đàm phán với một
hộ ngoan cố như em cũng mất không ít thời gian, không thể tự ý phá dỡ nếu chưa
đàm phán ổn thỏa! Tóm lại bây giờ anh không thể phá dỡ được!”.
Thái độ của Nghiêu Vũ như vậy, khiến Hứa Dực Trung rất
phân vân, nên nói với cô thế nào, ngày mai bắt đầu phá dỡ, giải phóng mặt bằng.
“Em mua ba lạc viên này bao nhiêu tiền?”.
“Không, chỉ có một thôi, em chỉ có bằng ấy tiền, là
tiền của mẹ, vốn định cho em mua nhà ở thành phố A. Hai lạc viên kia là của
người khác, không biết là ai, xem ra cũng có ý định như em”.
Nghiêu Vũ thèm thuồng nhìn hai lạc viên bên cạnh: “Nếu
em có tiền mua được hai lạc viên kia, là em có thể sở hữu nửa thị trấn, ha ha!
Vậy là có thể làm địa chủ!”
Hứa Dực Trung vừa vui vừa lo. Vui vì gặp Nghiêu Vũ đã
hết hiểu lầm, lo vì ngày mai buộc phải dỡ nhà, Nghiêu Vũ sẽ thế nào.
Lúc đó, hai người đi đến cái sân cuối cùng. Đằng sau
chiếc cửa hình bán nguyệt, có hai gian nhà ngang, bức tường bao trắng như
tuyết, có một hàng trúc mới trồng, sát tường là chiếc ang lớn bằng đá đựng đầy
nước, khóm trúc và bức tường lặng lẽ soi mình xuống mặt nước trong vắt.
Hứa Dực Trung ngó quanh không có ai, liền ôm Ngiêu Vũ
hôn thật mạnh: “Đợi mãi, cuối cùng cũng có cơ hội, anh rất thích sợi dây chuyền
hình Quan Âm của em, sao lại tặng anh món quà đó?”.
“Sau này em là địa chủ rồi thì anh là gì?”.
“Cho anh làm hầu phòng”. Nghiêu Vũ cười khanh khách.
“Có một anh hầu đẹp trai thế này ư?”. Dực Trung đá
chân cô.
“Em chẳng thấy đẹp trai tý nào, bộ dạng giống như “chó
đi tè” vậy! Ha ha!”. Nghiêu Vũ cười đau cả bụng, ngồi thụp xuống nhăn nhó: “Em
sắp vỡ bụng mất, đừng đùa nữa. Em rất nghi ngờ, lúc đi làm ở tập đoàn anh cũng
hay đùa như vậy sao?”.
Hứa Dực Trung nói nghiêm túc: “Không biết anh thích gì
ở em hả? Chính là ở bên em anh có thể vui đùa thoải mái”.
“Ha ha, em sẽ mua món đồ chơi này, lúc nào cũng chơi
được, sau đó nếu không có tiền thì đem bán lại cho tập đoàn Gia Lâm, anh muốn
mua chứ?”.
“Có điều kiện gì để trao đổi không?”.
“Đình công, đằng nào thì anh cũng phải đàm phán với hộ
ngoan cố là em!”.
“Cáo già! Em đang làm khó anh đấy? Được rồi, anh sẽ
suốt ngày bám riết em. Đi, chúng mình tìm một chỗ nào yên tĩnh đàm phán”.
Nghiêu Vũ đỏ mặt, đẩy anh ra: “Nếu người nhà anh biết
liệu có tức chết không?”
“Tức! Anh trai và ông già anh mà biết chắc nhảy dựng
lên. Ha ha!”. Hứa Dực Trung rất vui, ý Nghiêu Vũ rất trúng ý anh. “Hay là, nếu
mình không đàm phán được, cứ để anh trai và ông già anh lộ diện, em thấy thế
nào?”.
“Ha ha, cẩn thận anh bị hai người đó xé xác, ai bảo
anh lại tìm đúng em”.
“Theo thỏa thuận. Đất do chính quyền thành phố cung
cấp, như vậy người của chính quyền sẽ đứng ra thương lượng với hộ dân ngoan cố
là em, công ty anh không tham gia. Nếu họ vi phạm hợp đồng không giao đất đúng
thời hạn họ sẽ phải bồi thường”.
Nghiêu Vũ cười mủm mỉm: “Chính quyền sẽ không bồi
thường đâu”.
“Sao em biết?”.
“Bí mật!”.
Nghiêu Vũ tự tin như vậy chắc cô có lý do. Tự nhiên
Hứa Dực Trung nghĩ dến khu nhà số 70 đường Đình Vân Tây Sơn, Nghiêu Vũ không nói,
anh cũng không hỏi.
“Tiền mẹ cho để mua nhà ở thành phố A em đầu tư vào
đây hết à? Bố mẹ có ủng hộ không?”.
“Đầu tư vào đây là chủ ý của mẹ em. Mẹ thích ở đây.
Hai gian nhà và mảnh sân phía trong cùng là dành cho bố mẹ em, sau này về hưu
bố mẹ sẽ chuyển về đây ở”.
Hứa Dực Trung cảm thấy rất hiếu kì đối với bố mẹ
Nghiêu Vũ, theo anh thấy họ quả là có quan điểm mới mẻ thông thoáng. Nghĩ một
lát, anh gọi điện cho người của tập đoàn ở thành phố B, bảo dừng thi công kì
giai đoạn hai. Anh cười ranh mãnh nói với Nghiêu Vũ: “Vốn định ngày mai sẽ dỡ
bỏ nhà cũ. Trực giác mách bảo anh, kéo dài thêm ít ngày không chừng sẽ có tình
hình mới”.
Mắt anh lóe sáng nhìn cô.
Nghiêu Vũ sững người, nắm tay anh, nói: “Thị trấn cổ
đang đề nghị được bảo tồn, thực ra tập đoàn Gia Lâm hoàn toàn có thể phá dỡ
trước khi đề nghị được phê chuẩn. Cảm ơn anh!”
Hứa Dực Trung cười ha hả: “Anh là người kinh doanh,
không thể làm một thương vụ lỗ vốn. Thực ra anh cũng tính rồi, nếu dùng tiền
xây dựng giai đoạn hai dể trùng tu những lạc viên đã mua, chưa hẳn không kiếm
được tiền. Nhưng việc này phải để ông già và anh trai anh quyết định”.
Nếu khu vực này được khai thác thành khu phố cổ thương
mại, bảo tồn được những nếp sinh hoạt, nghề thủ công của thị trấn cổ... mắt
Nghiêu Vũ lóe sáng, như hai viên kim cương lóng lánh, xúc động reo lên: “Dực
Trung, anh tốt quá!”
“Ngốc ạ! Anh muốn kiếm tiền, em tưởng là anh vì em
hả?”.
Nghiêu Vũ cúi đầu cười, nắm tay anh chạy ra khỏi lạc
viên. Ánh mặt trời mùa đông vô cùng dễ chịu, nhìn sang hai lạc viên bên cành đã
trùng tu xong, mắt cô lại u ám.
Một tháng trước, khi cô đến đây lạc viên đó đang được
trùng tu.
Hôm đó có mưa nhỏ, mưa mùa đông như sương mù thấm ướt
những bức tường hồng, mái ngói xám của những căn nhà cổ, nước mưa từ mái hiên
cong nhỏ xuống như hạt ngọc.
Thời gian cơ hồ trở lại lúc bên ngoài chùa Đại Chiêu ở
Lhasa, cách bức màn mưa, cách mảnh sân phủ rêu xanh, Đồng Tư Thành từ gian
phòng bên cạnh đi ra.
Trước khi trở lại thành phố này, lúc gặp Đồng Tư Thành
và Tiêu Dương ở quán cá ven sông, lòng Nghiêu Vũ xao xuyến, nhưng ngại có mặt
Tiêu Dương. Còn bây giờ trong lạc viên u tịch này, lòng cô một lần nữa nổi
sóng.
Ánh mắt anh dịu dàng, cách một khoảng sân, xuyên qua
màn mưa và gió lạnh một lần nữa đâm vào lòng Nghiêu Vũ. Sao anh có thể... nặng
tình như vậy!
Cô lặng lẽ cúi đầu, nước mắt trào ra. Đồng Tư Thành đã
mua hai lạc viên này, anh đã vì cô... vì cô đến một nơi xa lạ như thế mua những
căn nhà cũ kĩ.
Đồng Tư Thành không đi theo hành lang, anh chầm chậm
bước ra sân, ngẩng đầu để mưa rơi đầy mặt. Đột nhiên ngoái đầu gọi cô: “Nghiêu
Nghiêu!”.
Nghiêu Vũ dường như thấy chính mình ở hồ sen năm đó.
Đứng giữa trời mưa cảm nhận từng hạt mưa thấm vào cơ thể, cũng xúc động gọi tên
anh như thế... Anh bước đến, sải những bước chân dài đến bên cô... hôn cô say
đắm...
Một giọt nước rơi xuống cổ, Nghiêu Vũ sực tỉnh. Bối
rối nhận ra, bước chân đã đưa cô đến gần mái hiên từ lúc nào, vội vàng lùi lại.
Mặt Đồng Tư Thành lộ vẻ thất vọng, anh đã hiểu. Không
khí mát lạnh khiến đầu anh vô cùng tỉnh táo. Anh mở to mắt nhìn Nghiêu Vũ lặng
lẽ rơi nước mắt, mở to mắt nhìn cô bước tới, như mộng du, lại mở to mắt nhìn cô
bừng tỉnh, đôi mắt trở lại trong sáng.
Tại sao? Tại sao cô không thể quên đi tất cả, lại đột
nhiên dừng bước? Tại sao rõ ràng cô xúc động lại không chạy đến lao vào lòng
anh? Tại sao? Đồng Tư Thành đau đớn tự hỏi.
Tại sao? Mắt Nghiêu Vũ mờ ướt, bốn năm yêu nhau như
vậy, anh điềm nhiên nói chia tay, rồi lại quay về, dành cho cô tất cả sự dịu
dàng, bao dung, ân cần nhất... anh yêu cô không phải vì cô đẹp, không phải vì
bố cô là quan chức cấp cao... anh yêu cô từ những ngày trong trắng nhất trên
giảng đường. Thậm chí cô chưa từng giận anh, anh cũng không cho cô cơ hội đó.
Ngay cuộc chia tay năm xưa cũng chỉ vì những suy tính thực tế mà trở nên đau
lòng.
Nghiêu Vũ đứng dưới sân, sát hiên, nước mưa từ trên
mái rơi xuống lưng, chạy theo sống lưng, thấm vào người, khiến cô phải nhướn
thẳng lưng. “Tư Thành, bởi vì em không thích một tình yêu tính toán. Người ta
bảo, tình yêu là một cuộc chiến tranh giữa đàn ông và đàn bà, còn nhiều mưu kế
hơn ba sáu kế trong binh pháp Tôn Tử. Từ ngày trở về, anh đã muốn làm em cảm
động. Anh tặng em chiếc hộp Pandora, cặp khuyên vàng hình chìa khóa, anh đưa em
đến xưởng in của trường, anh đưa em đến những nơi đẹp đẽ trong kí ức...”.
Mặt Nghiêu Vũ thấm đẫm đau khổ, xót xa: “Sự dịu dàng
ân cần của anh đều hết mực. Anh đưa em đi ăn, giục em đi ngủ sớm... Anh ngàn
dặm lặn lội đến Lhasa tìm em, mua những ngôi nhà cũ này vì em, tất cả đều nhằm
làm em cảm động! Anh quá hiểu em, cho nên anh luôn suy nghĩ chu tất mọi điều,
anh không tức giận, anh luôn cẩn thận không để em bực bội bao giờ. Mọi việc anh
làm đều là vì yêu em mà dày công suy tính!”.
Đồng Tư Thành kinh ngạc. Anh chưa từng biết, Nghiêu Vũ
có khả năng quan sát tinh tế như vậy. Anh há miệng định nói nhưng không tìm
được lời, mãi lâu sau mới khó nhọc thốt lên một câu: “Nghiêu Nghiêu! Anh yêu
em!”.
“Đúng, anh yêu em!”. Nghiêu Vũ nước mắt như mưa, “Anh
yêu em dến mức có thể vận dụng tất cả! Anh quá hiểu em, nên đã dùng phương cách
trực tiếp nhất, liên kết với Đỗ Lối! Cho nên anh mới xuất hiện ở Lhasa, cho nên
anh mới đến thị trấn cổ mua lạc viên cũ này, vừa có thể kiếm tiền, vừa khiến em
cảm động. Anh hoàn toàn không lo mấy chục vạn tệ bị mất không do nhà cổ bị giải
tỏa”.
Đồng Tư Thành đột nhiên run lên, không biết vì mưa
lạnh hay vì lời Nghiêu Vũ. Anh đứng thẳng lưng: “Em đã biết, tại sao không hỏi
anh? Không nói ra?”.
Đó là vì em vẫn còn yêu anh. Bởi vì em không quên được
quá khứ. Nghiêu Vũ buồn bã nhìn anh, cho dù đã chia tay, cho dù cô không định ở
bên anh nhưng anh vẫn là mối tình đầu của cô. Không ai vì hiện thực thay đổi,
vì có người mới mà bóp chết quá khứ, tất cả đều là bài học và hồi ức quý báu
trên đường đời. Sắc mặt Đồng Tư Thành tái xám, trông càng gầy hơn, khuôn cằm
cứng bạnh. “Tư Thành, anh không sai, chỉ có điều, em không chấp nhận”.
Nghiêu Vũ lau nước mắt: “Điểm mạnh duy nhất của Hứa
Dực Trung là chân thành. Anh ấy có nhược điểm nhưng em có thể chấp nhận nhược
điểm đó. Cho dù anh ấy từng ngốc nghếch đóng giả bạn trai Đỗ Lối để em ghen,
chỉ vì lúc đó anh ấy chưa hiểu em. Khi đã hiểu anh ấy thẳng thắn nói với em. Tư
Thành, anh rất tốt, nếu là cô gái khác, có một người đàn ông vì mình mà dày
công suy tính như vậy, dù có bị lừa mà cảm động vẫn đáng!”.
“Đúng!”. Đồng Tư Thành xám mặt, khẽ nói: “Nếu có
thể... Anh sẽ không như thế, em không như những cô gái khác. Em yêu ghét rõ
ràng, nếu không thích, cho dù dùng mưu kế thế nào, em vẫn không thích!”.
“Phải, anh nói đúng. Nếu Đỗ Lối không nói với anh,
liệu anh có mua lạc viên với mục đích như em?”.
Đồng Tư Thành nói ngay: “Anh sẽ mua”.
Nghiêu Vũ lắc đầu: “Điều em muốn là những người thực
sự như em, thích và muốn bảo tồn thị trấn cổ, không muốn để nó bị hủy hoại. Anh
sẽ mua, cũng là để em vui”.
“Lẽ nào để em vui cũng không được?”.
“không phải không được. Mà là anh cũng không được”.
Nghiêu Vũ nói rõ từng chữ: “Bây giờ anh chưa có được,
anh sẽ mua. Tư Thành, nếu em bằng lòng quay lại với anh, anh có mua không?”.
“Ha ha!”. Đồng Tư Thành bật cười ha hả. Tiếng cười
mạnh bất ngờ bật ra làm ngực đau thắt, làm anh phải khom lưng, “Nghiêu Nghiêu,
đúng như Đỗ Lối nói, em thật lợi hại! Thì ra em biết hết, tại sao em giấu không
nói?”.
Nghiêu Vũ lắc đầu: “Em không giấu. Chỉ là em quen quan
sát, em hiểu rõ nhiều thứ nhưng không có nghĩa em đều bận tâm tất cả những thứ
đó, từ Lhasa trở về, em đã hiểu, Thiên Trần chưa hề nói với anh, em đi Lhasa...
Tư Thành, khu nhà cổ này chắc không thể dỡ bỏ, sau này có thể kiếm được tiền.
Chúc công ty anh ngày càng phát đạt, sự nghiệp hanh thông”.
Cô quay người bỏ đi, được một bước ngoái lại nói: “Tư
Thành, khi em nói chia tay, thực sự em rất do dự! Em muốn đi tham quan các thị
trấn cổ, cũng là muốn nguôi ngoai, anh đã khiến em cảm động! Cám ơn anh!”.
Hàng lông mày Đồng Tư Thành nhăn lại, mặt như mếu. Anh
nhìn theo bóng Nghiêu Vũ, mắt bỗng nóng đỏ. Bây giờ anh không còn tham vọng gì
nữa, chỉ cần cô hạnh phúc.
Những đám rêu được nước mưa xối rửa càng xanh mượt,
những ô cửa chạm hoa văn của thị trấn cổ, lắng đọng bụi thời gian. Đồng Tư
Thành ngước nhìn nóc nhà lô xô như những đỉnh núi thoải, mây màu xám phủ kín
trời. Mưa như chiếc kim dài xuyên thấu tim anh. Anh đột nhiên ngã oạch trên nền
sân ướt sũng.
“Sao vậy, Nghiêu Vũ?”. Hứa Dực Trung ngắm nhìn ba lạc
viên mới được trùng tu, bố cục hình chữ Phẩm, chặn đứng kế hoạch xây dựng giai
đoạn hai của tập đoàn.
“Ồ, em đang nghĩ. Sau này, nếu thị trấn cổ phát triển
du lịch, những lạc viên này sẽ rất hút khách”. Nghiêu Vũ trầm trồ.
Đang nói thì Đồng Tư Thành từ một lạc viên đi ra, nhìn
thấy cô và Hứa Dực Trung khẽ mỉm cười, tay Hứa Dực Trung nắm cánh tay Nghiêu Vũ
từ từ buông ra.
“Dực Trung, không được buông tay em”. Nghiêu Vũ nắm
tay anh chặt hơn, đi đến trước mặt Đồng Tư Thành, “Anh trùng tu rất tuyệt vời,
Tư Thành!”.
“Đúng, anh nghĩ sẽ có ích. Bây giờ thấy có giá trị,
rất thích những khu nhà cổ như thế này, mua rẻ được cũng coi như đầu tư”. Đồng
Tư Thành cười, gật đầu với Hứa Dực Trung coi như chào.
“Nếu những nhà cổ ở đây đều được quan tâm thì thị trấn
cổ sẽ dần dần có khách du lịch, đầu tư không lỗ”. Nghiêu Vũ sung sướng giải
thích. Cô cười với Đồng Tư Thành, vẫn nắm tay Hứa Dực Trung.
Lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêu Vũ và Hứa Dực Trung thân
mật như vậy, Đồng Tư Thành hít thở cũng cảm thấy đau. Ánh mặt trời đông không
đủ để sưởi ấm tim anh. Trái tim anh đã để lại mảnh sân ướt sũng nước mưa kia,
đã bị chôn dưới lớp rêu dày.
Đồng Tư Thành trở về lạc viên. Ánh mặt trời theo chân
anh một lát, bỗng bị chặn lại ngoài cổng.
Anh ngẩng đầu, khoảng trời hình vuông giữa những gian
nhà cổ trong lạc viên giống như nhà lao, giam giữ trái tim anh, anh bị giam
trong đó, người rã rời không thể thoát ra.
Lặng lẽ đi một đoạn, đột nhiên Hứa Dực Trung hỏi
Nghiêu Vũ: “Tại sao em không cảm động? Anh đã bị anh ấy làm cho cảm động đến
tận đáy lòng”.
Nghiêu Vũ “à” một tiếng, khẽ nói: “Đúng, em rất cảm
động, em nên hất tay anh ra, chạy đi tìm anh ấy!”. Cô quay người định đi, Hứa
Dực Trung kéo giật lại: “Không được đi đâu hết!”.
Nghiêu Vũ lạ lùng nhìn anh: “Em chỉ đi cám ơn thôi.
Anh ấy có thể hiểu tâm tư của em, em ngưỡng mộ anh ấy! Có gì không được?”.
“Vẫn còn nhớ chuyện Sơn Tử với Đỗ Lối?”.
“Hứa Dực Trung, anh nghe đây. Em không phủ nhận tình
cảm có thể sẽ phai nhạt nhưng hôn nhân của người Trung Quốc còn đồng nghĩa với
trách nhiệm. Nếu Trương Lâm Sơn thực sự yêu Đỗ Lối, anh ta có thể ly hôn. Còn
khi chưa làm chuyện đó, anh ra tuyệt nhiên không được phép ăn bát nhớ nồi”.
Người khác có thể nhắm mắt cho qua nhưng em không thể. Nếu anh cũng thế, chúng
ta nên sớm chia tay!”. Nghiêu Vũ nghiêm nghị nói.
Hứa Dực Trung nghĩ một lát, cười cười: “Cho đến nay,
anh chỉ muốn bê cả nồi ăn, không cần dùng bát”.
Nghiêu Vũ phá lên cười.
Hứa Dực Trung nói thêm: “Biết làm thế nào, với người
khác anh không dám chắc”.
“Anh nói gì?”.
“Không có gì”.
Nghiêu Vũ ranh mãnh nhìn anh, lẩm bẩm, “Cũng chẳng
sao, anh ăn chả thì em sẽ ăn nem”.
“Em nói gì?”.
“Không có gì”.
Hứa Dực Trung trợn mắt nhìn cô, cô cũng táo tợn nhìn
trả, lát sau cùng cười vang. Nụ cười, ánh mặt trời, nhà cổ, rêu xanh, khung cửa
sổ chạm hoa, tất cả đều in trong đáy mắt hai người, trong veo không gợn tạp.
Ít lâu sau, đại diện chính quyền thành phố B gặp gỡ
tập đoàn Gia Lâm, muốn cung cấp khu đất khác. Tập đoàn Gia Lâm kiên quyết từ
chối.
Sự việc rơi vào bế tắc.
Nghiêu Vũ không hiểu hỏi Hứa Dực Trung: “Tại sao không
nhận khu đất khác? Như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường? Tập đoàn vẫn có thể xây
nhà kiếm tiền, thị trấn cổ cũng được bảo tồn”.
Hứa Dực Trung cười: “Đó là quyết định của tập đoàn,
tất có chủ ý, em muốn làm hộ dân ngoan cố, cứ tiếp tục làm”.
Thấm thoắt cái đã đến mùa xuân. Tiêu Dương cũng đã kết
hôn. Nghiêu Vũ báo tin với Thiên Trần, cô bình tĩnh nói: “Người ta ai cũng vậy,
đến tuổi cưới thì cưới. Một hai năm nữa lại có con. Cả cuộc đời sẽ qua đi như
thế”.
Sự bình tĩnh của Thiên Trần làm Nghiêu Vũ ngạc nhiên.
“Hôm đó mình gặp Tiêu Dương trong buổi họp mặt bạn
bè”. Thiên Trần giọng dửng dưng như nói đến một việc không liên quan đến mình.
Trong buổi họp mặt đó, cô đã gặp lại Tiêu Dương. Khuôn
mặt sáng rực rỡ của anh vẫn cười. Nhưng anh không nhìn cô, Thiên Trần đăm đăm
nhìn anh. Ánh mắt Tiêu Dương lướt đến, lại lập tức rời đi, không hề dừng trên
mặt cô.
Sự xa cách đó, vẻ lạnh lùng đó! Anh không nhìn cô.
Thiên Trần ngày xưa không nhìn Tiêu Dương cũng biết anh đang nhìn mình. Thiên
Trần ngày nay, ánh mắt vượt qua đám đông đăm đắm hướng vào anh, nhưng anh không
nhìn lại.
Ánh mặt trời lóa mắt xuyên qua lần không khí lạnh giá,
bị ngăn lại bên ngoài bức tường băng, lòng Thiên Trần tê tái.
Khi cô định ra về, Tiêu Dương chọn hát ca khúc Làm sao
trở lại. Giọng hát trầm trầm da diết của anh vang lên, Thiên Trần đã bước ra
ngoài, giơ tay khép cửa phòng. Tiếng hát thấp thoáng vẳng ra, cô vừa đi vừa
ngoái lại, nước mắt tuôn ra như suối. Cô không có tư cách xúc động, không có tư
cách rơi lệ, không có tư cách nhớ mong. Tiêu Dương bây giờ cũng như cô. Cả hai
đều cần có trách nhiệm với một người khác, đóng tốt một vai mới trong cuộc
sống.
Cho nên, anh không nhìn cô. Cho nên, dù nghe thấy
tiếng anh, cô cũng không thể ngoái đầu.
Quỹ đạo cuộc sống một khi đã chệch, không bao giờ có
thể trở lại điểm ban đầu, chỉ có thể đứng xa thở dài, quay trở lại sao mà khó!
Tuệ Anh vẫn sống bình lặng với Trương Lâm Sơn.
Cô thường nói: “Lâm Sơn quá bận, xã hội bây giờ phức
tạp, anh ấy không thể không tạo dựng các mối quan hệ, chỉ cần anh ấy vẫn nhớ về
nhà là được. Muộn đến mấy, cứ về nhà là ổn”.
Hôn nhân của hai cô bạn thân khiến Nghiêu Vũ hoảng sợ.
Hứa Dực Trung định đưa cô về ra mắt gia đình vào dịp tết Nguyên đán. Cô sống
chết không chịu, anh cuống quýt: “Anh đã ba ba tuổi, ông già anh rất sốt ruột,
muốn tết này anh đi xem mặt một người”.
Nghiêu Vũ cười: “Xem mặt? Ha ha, anh cũng cần xem mặt?
Anh chỉ cần đăng tin quảng cáo, em đảm bảo có ít nhất cả ngàn người đẹp lao đến”.
“Anh nói thật đấy!”. Hứa Dực Trung nhăn nhó. Anh đã kể
với anh trai và bố về Nghiêu Vũ, nhưng chưa nhìn thấy người, họ nhất quyết
không tin. Bố còn bảo Tết này không đưa người về nhà, nhất định phải đi gặp mặt
người khác.
“May quá! Bố mẹ em đã nói không can thiệp, nhưng vẫn
vòng vo muốn em đi gặp một người, em vẫn chưa nói gì với họ”. Nghiêu Vũ rất ung
dung, trong chuyện này cô luôn tự quyết.
“Vậy bao giờ em nói với bố mẹ?”.
“Đến tháng ba sang năm, khi chuyện thị trấn cổ xong
xuôi”.
“Phải đợi lâu thế ư?”.
“Anh vội gì, nói hay không quyền quyết định vẫn là
em!”. Nghiêu Vũ mỉm cười. Khi vụ việc thị trấn cổ được giải quyết ổn thỏa, cô
sẽ đi nốt những thị trấn cổ còn lại, cuối năm sau là hoàn thành nguyện vọng đi
hết một trăm thị trấn cổ.