Khi toàn thân Nghiêu
Vũ ép xuống mặt đất, cuối cùng cô đã cảm nhận được phục khấn thành kính hơn quỳ
khấn rất nhiều, đó là toàn thân nằm phục xuống đất, dùng phương thức hèn kém
nhất để cầu xin thần linh.
Nghiêu Vũ thôi việc, chuyển về nhà bố mẹ được gần một
tháng, không liên lạc với ai. Con chó vàng nằm bên dưới, gối đầu lên chân cô.
Nghiêu Vũ vừa liếc nó một cái, nó lập tức đứng lên, nhìn cô với ánh mắt tha
thiết.
Cô thở dài, đưa tay vuốt ve nó. Lát sau rời bàn máy
tính: “Đi thôi, hư quá cả ngày chỉ biết chơi!”.
Cô dắt chó ra ngoài. Xung quanh vô cùng yên tĩnh,
Nghiêu Vũ hít một hơi thật sâu. Sự yên tĩnh một tháng nay quả thực dễ chịu đến
tận xương.
Thôi việc, cô ngồi nhà viết bản thảo, lòng thanh thản,
ngón tay như múa trên bàn phím, đắm chìm trong niềm vui khi tư tưởng thỏa sức
tung hoành. Bố mẹ trước giờ luôn ủng hộ Nghiêu Vũ, mẹ cô bảo: “Chẳng qua là
thêm bát thêm đũa, nếu bí quá thì đem bốn vạn tiền của con gửi ngân hàng lấy
tiền ăn hàng ngày, mỗi tháng năm trăm đồng, con cũng có thể ở ăn chơi sáu, bảy
năm. Ở nhà sung sướng bao nhiêu, hai mẹ con mỗi người một máy tính, cùng làm
việc, lại có người bầu bạn!”.
Bố cũng phải bó tay với hai mẹ con. Trong nhà đã có
hai phiếu bầu, ông là thiểu số. Suy nghĩ kĩ, ông thấy Nghiêu Vũ làm gì cũng
tốt, chỉ cần làm việc, có mục tiêu, có hi vọng. Ăn uống chẳng đáng là bao, còn
về sau thế nào, ông mỉm cười, Nghiêu Vũ đã sống tự lập bên ngoài hai năm, hoàn
toàn có thể tự kiếm sống. Nên cũng tán thành quyết định của con gái, để cô trở
thành người tự do thực sự.
Đi đến vườn hoa, Nghiêu Vũ thả chó ra. Ngoan Ngoan
sung sướng chạy vút đi. Cô ngồi trên ghế đá, nhìn về phía hồ sen. Sen đã qua
thời kì đẹp nhất. Lác đác đã có những chiếc lá tàn. Nhưng khi gió thổi qua vẫn
dập dờn làn sóng xanh, trái tim yên ả của cô lại dậy sóng.
Mở chiếc hộp Đồng Tư Thành tặng, nắp hộp vừa bật, cô
lại lập tức đóng vào. Nghiêu Vũ đã mấy lần muốn xem, cuối cùng vẫn từ bỏ. Bất
kể trong chiếc hộp đựng gì, cô chỉ biết một điều, anh tặng chiếc hộp này, chỉ
có một mục đích, khiến cô cảm động.
Một tháng nay cô hoàn toàn hiểu sự tận tâm của Đồng Tư
Thành. Trước khi về nước, mỗi tuần anh gửi một bức thư, nhắc cô anh sắp về, sau
khi về không lập tức đến tìm cô là muốn theo cô, muốn quấy đảo trái tim đã bình
yên của cô. Nhưng anh cũng không ép cô trả lời, chỉ dịu dàng làm cô mềm lòng.
Những lời anh nói với cô, những nơi anh đưa cô đến đều với dụng ý muốn cô hiểu,
thông cảm và tha thứ cho anh.
Sau đó, trước khi đi công tác, anh tặng cô chiếc hộp
này. Nửa năm sau, Đồng Tư Thành đã dùng thời gian nửa năm, theo đuổi cô lần
nữa, bằng cách khác.
Những nỗ lực của anh, cô hiểu. Nếu anh không trở về,
sao có thể để cô chờ đợi? Khi đó, chính anh cũng không xác định có về nước hay
không. Điều kiện gia đình anh, mơ ước của anh, cô hiểu hết.
Lúc đứng ở xưởng in của trường cũ, Nghiêu Vũ đã tha
thứ cho anh.
Cô chỉ không tìm thấy cảm giác ngày xưa.
Không còn cùng nhau cười phá lên, không còn những xúc
động mãnh liệt bất ngờ, đam mê đã mất. Nhớ lại cảnh Hứa Dực Trung và Đỗ Lối
trong lễ cưới của Điền Viên, lại thấy khó chịu.
Đồng Tư Thành rất hoàn hảo, nói như Tuệ An, có một
người đàn ông ưu tú tận tâm đối với mình là hạnh phúc của phụ nữ. Cô nên nắm
lấy vận may mới phải!
Con chó Ngoan Ngoan lại nhảy nhót quay về, nó đã mệt,
lưỡi lè dài, ý chừng muốn uống nước. Nghiêu Vũ đứng lên, nhìn hồ sen một lần
nữa, thở dài dắt chó về nhà.
Lúc ăn tối, Nghiêu Vũ nói với bố mẹ: “Đồng Tư Thành là
người có chí. Con muốn tiếp xúc lại với anh ấy xem sao”.
Bố mẹ nhìn nhau, bố cô trìu mến nói: “Nghiêu Nghiêu,
con nghĩ kĩ là đúng, người ta phải tiếp xúc mới hiểu nhau. Tiếp xúc lâu sẽ nảy
sinh tình cảm. Huống hồ Tư Thành rất tốt với con, nó suy nghĩ hơi thực tế,
nhưng thực tế được cũng tốt, chỉ còn xem ý con thế nào”.
Gần nhau lâu sẽ nảy sinh tình cảm? Tình cảm có đúng là
có thể nuôi dưỡng nên không? Nghiêu Vũ nhìn mẹ. Mẹ cô bĩu môi: “Vậy thì cứ tìm
đại một người chẳng phải cũng như nhau, có thể nuôi dưỡng được tình cảm mà. Mẹ
quen nhiều chàng trai lắm, Nghiêu Nghiêu, con trồng tất vào một mảnh vườn, xem
ai có thể ra hoa kết trái!”.
Bố cô yên lặng.
Nghiêu Vũ phá lên cười, cô thích câu nói của mẹ.
Nghiêu Vũ muốn đi Tây Tạng. Từ lâu nghe nói Tây Tạng
là vùng đất sạch cuối cùng, lòng đã thầm ngưỡng mộ. Cô muốn đến mảnh đất sạch
yên bình đó để tĩnh tại tâm hồn sóng gió của mình.
Cuối tháng tám, mùa đẹp nhất của Tây Tạng sắp đi qua.
Nghiêu Vũ chuẩn bị hành lí đi du lịch. Trước khi đi, gọi điện cho Thiên Trần:
“Dạo này cậu và Tiêu Dương vẫn tốt chứ?”.
“Ôi chao, Tiểu Vũ, mình sắp bị Đồng Tư Thành và Hứa
Dực Trung chất vấn phát điên. Cậu ác thật, di động cũng không dùng”. Thiên Trần
trách vài câu lại cười, “Mình và Tiêu Dương chẳng thế nào hết, chỉ có điều
không thể vui lên được. Vui một lát, lại cười không nổi. Tiêu Dương hình như có
tâm sự. Nhiều lúc cứ lặng lẽ ngẩn ngơ, ngày càng ít nói. Mẹ mình đã ra thông
điệp cuối cùng, lấy ai cũng được, trừ Tiêu Dương. Không trì hoãn còn biết làm
sao?”. Giọng Thiên Trần rất uể oải, dường như đã quá mệt vì chuyện đó.
“Thiên Trần, mình muốn đi Tây Tạng, hay là cậu xin
nghỉ phép đi cùng mình? Biết đâu không khí bình yên ở đó sẽ làm cậu suy nghĩ
thoáng hơn!”.
Thiên Trần do dự một lát, nói: “Thôi, bây giờ đi, có
khi bố mẹ lại tưởng mình bỏ trốn với Tiêu Dương. Họ sợ nhất chuyện đó. Cậu đi
bao lâu, Tiểu Vũ?”.
“Chưa biết, đằng nào mình cũng không phải xin phép ai,
mình vẫn được mẹ bao ăn, tiền tiết kiệm chưa không động tới. Cứ đi, rồi tính”.
Nghĩ đến sắp được đến Tây Tạng, lòng cô lại náo nức.
“Nếu hai người đó hỏi thì nói sao?”.
Nghiêu Vũ im lặng một lúc: “Thiên Trần, đừng nói với
Đồng Tư Thành, mình chỉ muốn yên tĩnh”.
Cô cũng không hiểu sao lại nói thế, có phải trong tiềm
thức vẫn chưa chấp nhận Đồng Tư Thành? Không muốn anh quấy rầy chuyến du lịch
tĩnh tâm của cô. Nhưng, nói thế với Thiên Trần, khi biết cả hai người đàn ông
cùng mong tin, có phải lòng cô đã nghiêng về một người?
Xuống máy bay, gió lồng lộng mang hơi thở của cao
nguyên. Cuối tháng tám, ở đây đã xuất hiện những làn gió mát mà thành phố cô
chỉ cuối thu mới có. Cái trong lành vô cùng đặc biệt, khoáng đạt và bao la khác
thường.
Sân bay Gonggar không lớn lắm, nhưng du khách vẫn cảm
giác mênh mang. Trời cao, xanh ngắt, một vẻ trong lành tinh khôi không bao giờ
có ở đô thị, đứng ở đây phóng tầm mắt ra xa, dãy núi trập trùng tựa con rồng
xanh phục trên mặt đất. Diện mạo độc đáo của cao nguyên bất giác làm lòng người
phơi phới.
Nghiêu Vũ hít một hơi thật sâu, chợt bàng hoàng, đúng
như đến một thế giới khác. Du khách xung quanh cũng ngơ ngẩn nhìn, mắt sáng
bừng phấn khích, sung sướng vì đã đến mảnh đất được coi là sạch sẽ cuối cùng
của nhân loại. Cô nghĩ đó chính là hiệu ứng cao nguyên, tiếng nói cười xung
quanh, đoàn người đi qua, tựa như cách một tầng khí quyển, cách một thế giới.
Chuyển máy bay, bay thêm ba tiếng đồng hồ, là một vùng
trời đất khác. Lùi một bước là trời cao biển rộng? Con người nếu có thể bước ra
khỏi cõi lòng, có ứng với câu nói đó?
Lúc ra khỏi sân bay, Nghiêu Vũ nhìn thấy một cây bạch
dương ở bên trái phòng đợi. Cô hiếu kì đi đến gần, thân cây toàn một màu vàng
kim, nghĩ tới cây bạch dương làm cô say mê trong bộ phim Anh
hùng của đạo diễn Trương Nghệ Mưu. Nghiêu Vũ chụp mấy kiểu
ảnh, một cây cũng thành rừng, cô quyết định sau này sẽ quay lại Tân Cương để
ngắm cả rừng bạch dương.
Lên xe bus, hai tiếng đồng hồ từ sân bay đến Lhasa,
Nghiêu Vũ dường như không chớp mắt. Tầm nhìn khoáng đạt, con đường dài hút
không thấy điểm cuối, hai bên đường, loang loáng những đỉnh núi tuyết ẩn hiện
phía xa. Trên băng tuyết thiên cổ không tan, không hề có dấu chân con người. Tại
sao người ta coi Tây Tạng là vùng đất sạch, chính là rất nhiều nơi vẫn còn hệ
sinh thái nguyên sinh, chưa có dấu vết bàn tay con người.
Nghiêu Vũ cười, cuộc đời con người giống như bức vẽ
trên trang giấy trắng. Thêm dần từng nét nội dung, lúc rời khỏi thế giới này,
có những bức trở thành kiệt tác, có những bức lại chỉ toàn những hình lộn xộn.
Nghiêu Vũ cảm thấy mình chắc chắn thuộc trường phái ấn
tượng, chỉ vẽ những đường nét và màu sắc theo cách của mình.
Một người có thể ngưỡng mộ cô, nhất định sẽ hiểu hàm ý
bức tranh của cô, không cần giải thích, nhìn là hiểu, là có thể yêu.
Theo cô nếu có sự đồng điệu, sợi chỉ trắng mong manh
vô hình giữa hai trái tim mới là sợi chỉ đỏ se duyên của ông tơ.
Tìm một khách sạn thuê phòng, uống thuốc nam an thần, ngủ
một giấc. Thức dậy lúc hoàng hôn, hiệu ứng cao nguyên không còn nữa. Nghiêu Vũ
rất hài lòng, khoác ba lô đi dạo khu trung tâm.
Mặt trời cuối ngày vẫn rực rỡ, chưa rụng xuống dãy núi
phía tây. Bóng mặt trăng lờ mờ đã rõ dần trên bầu trời xanh nhạt. Cung điện
Potala trước quảng trường Lhasa với những bức tường cao sừng sững uy nghiêm.
Bạch cung và Hồng cung uy nghiêm mà phóng khoáng. Trên quảng trường, có những
gian hàng chưa đóng cửa, Nghiêu Vũ tiến lại xem, thì ra lại là triển lãm nhà ở.
Bước chân tự đưa cô vào, lại nhìn thấy biển quảng cáo cỡ lớn của tập đoàn Gia
Lâm.
Trên cao nguyên cách mấy ngàn cây số, hồi ức lại ùa
về.
Nghiêu Vũ ngẩn người đứng ngây.
Trong đêm mưa đó, anh đã thức cùng cô, mang tài liệu
giúp cô, ngồi trong phòng nghe cô kể lai lịch những chiếc ly rượu, sáng tinh
sương đã mua bữa sáng mang đến, nhất định bắt cô dự tiệc Giáng sinh, lấy trộm
cho cô chiếc giá nến, tặng cô món quà có tên “Anh đã yêu em”, lại còn giả bộ
không có tiền thanh toán, bỏ trốn để trêu cô, đưa cô thăm lại trường cũ... nhẫn
nại tìm mọi cách làm cô vui, anh luôn giữ lời, anh nói đã theo đuổi cô từ
lâu...
Khoảng cách về không gian, gián đoạn của thời gian
không làm phai kí ức sâu đậm trong lòng cô. Từng chút một, vô tình khắc vào
lòng cô. Những dấu ấn nông sâu đó dịu dàng ve vuốt trái tim cô, làm nó se sẽ
rung, se sẽ đau.
Men theo con đường, chầm chậm đi về phía khách sạn,
vào sân, vừa ngẩng đầu một bầu trời sao rực rỡ, trăng tròn vành vạnh sáng rõ
ràng, nhìn rõ những bóng mây xung quanh, rõ đến mức có thể giơ tay là chạm tới,
nhưng lại xa vời.
Đêm đầu tiên trên cao nguyên, Nghiêu Vũ không ngủ
được.
Ngày hôm sau, cô đi Namco[1].
[1]
Zhari Namco hay hồ Trari Nam, phía đông nam Tây Tạng.
Thảo nguyên hai bên đường lùi về sau, trải dài vô tận,
xe đi theo quốc lộ Thanh Tạng hướng về phía Namco. Ven đường thỉnh thoảng lại
thấy những mục dân đang ăn trưa trên bãi cỏ, ngồi thảnh thơi dưới bầu trời xanh
ngắt, miệng cười, vẫy tay với khách trên xe.
Nghiêu Vũ im lặng suốt chặng đường. Không lâu sau, xe
đã dừng bánh trên thảo nguyên Đương Hùng. Hướng dẫn viên để khách xuống xe,
chụp ảnh núi Đường Cổ La.
Trước mắt là hơn trăm ngọn núi tuyết thẳng đứng quần
tụ. Cô ngồi xuống, nhìn thấy không xa phía trước một đàn bò ung dung gặm cỏ bên
mép nước, không khí tinh khiết như lọc, mặt đất bao la. Cô lại nhớ tới lá kinh
phạn ngũ sắc nhìn thấy lúc đi qua Sơn Khẩu, lá cờ nhỏ hình tam giác với các màu
trắng, đỏ, vàng xanh, lục bên trên viết sáu chữ chân ngôn: “Ông ma ni bại mị
mu”. Nghe nói mỗi làn gió lay kinh phạn là mang một lời cầu xin chân thành đến
thần linh.
Điều gì khiến mọi người ở đây thành tín thần linh như
thế? Khiến cả du khách cũng tin theo. Chỉ cần thành tâm cầu nguyện, là được như
ý.
Nghiêu Vũ thở một hơi dài, lên xe tiếp tục cuộc hành
trình.
Ôi Namco, thiên đường trần gian.
Một ca từ đơn giản, cô đọng ấn tượng đầu tiên khi nhìn
thấy Namco. Trên đường chân trời không xa có một vệt xanh nhạt, giống như loại
ngọc trong nhất khảm giữa mây trắng. Xe đi vòng quanh hồ nước xanh, dân địa
phương có câu, ngắm núi chết ngựa. Đúng như vậy, Namco như ngay ở bên, nhưng
còn xa mới tới.
Đồng Tư Thành cũng vậy, như ở ngay bên, lại như ở mãi
chân trời. Anh đã trở về bên cô, nhưng trái tim không thể trở lại ngày xưa.
Bây giờ anh còn tận tình hơn, nhưng Nghiêu Vũ không
thể tìm lại cảm xúc ngày nào.
Lá cờ kinh phạn ngũ sắc cắm bên hồ, tầng tầng lớp lớp
những mảnh đá nhỏ chất thành núi chứa đựng bao lời nguyện ước. Nghiêu Vũ thành
tâm đặt một mảnh đá kinh vào đó, cô chọn mảnh đá màu nâu đỏ, trên đó dùng dao
khắc một hàng chữ, thầm nghĩ sau này khi quay lại nơi đây nhất định cô sẽ tìm
thấy nó. Đi mấy mét ngoảnh lại nhìn, mảnh đá màu nâu đỏ của cô nổi bật trên
đống đá ước nguyện, thầm cười đắc ý, thần linh nhất định nhìn thấy ngay mảnh đá
ghi ước nguyện của cô.
Bên hồ có trò cưỡi ngựa. Đa số chỉ là để du khách ngồi
trên lưng ngựa, do một người Tạng dắt đi để chụp ảnh. Nghiêu Vũ nhìn ngọn núi
màu tím nhạt ven hồ phía xa, đi đến hỏi, hỏi liệu có thể cưỡi ngựa chạy ven hồ.
Người Tạng giơ tay chỉ khoảng cách trên đường, khoảng hai trăm mét. Nghiêu Vũ
mặc cả giá xong, nhảy lên ngựa, kẹp chân vào bụng ngựa cho phi nước kiệu.
Gió mang theo không khí như men say của Namco, cách xe
đô thị ồn ào, cách xa những nhà cao tầng, cách xa mọi dục vọng, bon chen.
Phi ngựa vun vút bên bờ nước biếc mênh mông, chưa đến
mười phút, Nghiêu Vũ phi hai vòng, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Cô nghĩ, trong lòng cô trước sau sẽ luôn có chỗ bình
yên như vậy để tâm hồn bay bổng.
Sau khi quay trở lại Lhasa, cô không đi đâu nữa, chỉ
dạo loanh quanh khu trung tâm thành phố. Đi thăm cung điện Potala hai lần, mỗi
ngày cô đều đến đền chùa Đại Chiêu thắp hương, mỗi ngày đều nằm rạp khấu đầu.
Nghe nói, một người Tạng trong cả đời sẽ có mười vạn lần nằm rạp khấu đầu để
đổi lấy cùng một lời chúc phúc như thế.
Khi toàn thân nằm ép xuống đất, cuối cùng cô đã cảm
nhận được sự thành tâm của lối cầu khẩn này hơn hẳn khi quỳ khấn. Toàn thân
phải nằm rạp xuống đất, dùng phương thức thấp kém nhất cầu xin thần linh.
Trong Thần thoại Hy Lạp,
Nghiêu Vũ rất thích Achilles, đó là do sức hấp dẫn của Brad Pitt trong phim
Truyền thuyết thành Troy. Tương truyền chàng là con trai của nữ thần Đất, có
thể thu hút sức mạnh của đất, chỉ cần đứng trên mặt đất, không ai thắng nổi
chàng.
Khi Nghiêu Vũ cũng dập đầu khấn như những người Tạng,
cô hi vọng được mẹ Đất ban cho sức mạnh như chàng Achilles.
Những tảng đá xanh nhẵn bóng như gương, bên tai là
những tiếng khấu đầu rì rầm, Nghiêu Vũ đứng dậy chăm chú nhìn rất lâu.
Lúc ra khỏi chùa Đại Chiêu, cô đột nhiên thấy hoa mắt,
thầm nghĩ có lẽ mình khấu đầu quá nhiều nên mới xảy ra hiệu ứng cao nguyên như
lúc vừa xuống máy bay, cảnh tượng trước mắt xa vời như cách một thế giới.
Trong làn khói hương mịt mờ, Đồng Tư Thành dáng vẻ mệt
mỏi xuất hiện dưới ánh mặt trời vàng rực như nắng mùa thu của Lhasa.
“Nghiêu Nghiêu, anh đã tìm em khắp các khách sạn ở
Lhasa”. Đồng Tư Thành bước về phía cô, nét mặt, ánh mắt và giọng nói đều mệt
mỏi.
Trái tim cô bị bóp mạnh, đau nhức. Nhìn màn khói xanh
mù mịt, sau khi nằm phục trên mặt đất cầu nguyện, thần linh đã đưa anh đến
chăng?
Trong mắt Đồng Tư Thành ánh lên đốm lửa đèn dầu leo
lét, anh lặng lẽ đứng trước mặt cô, môi thoảng nụ cười như mặt hồ gợn sóng.
Anh xuất hiện như thế sao?
Nghiêu Vũ ngây người nhìn anh, có phải đã mặc định cô
phải chấp nhận sự theo đuổi của anh? Vô thức nhìn xung quanh, trong đám người
qua lại, ánh mặt trời chói mắt... Lòng se sẽ thở dài, cô ngẩng khuôn mặt tươi
cười, nói: “Tư Thành, em muốn đi dạo phố Bát Giác”.
Đốm lửa đèn dầu đó bỗng bùng ra một đóa hoa lửa. Nghiêu
Vũ nói, cô muốn đi dạo phố Bát Giác, không phải cần mà là muốn! Chỉ khác một
chữ, mà ý nghĩa quyết định. Đồng Tư Thành từ từ mỉm cười, dắt tay cô: “Được,
anh đưa em đi”.
Khoảnh khắc nắm tay nhau, Nghiêu Vũ bỗng có ảo giác,
ngón tay Đồng Tư Thành giống như móng vuốt con kền kền trên cao nguyên, cứng và
khô, còn tay cô lại mềm như miếng thịt bị nó quắp lấy.
Phố Bát Giác, lúc nào cũng đông người, nhìn kĩ cũng
chẳng có gì đáng mua, nhưng đi dạo rất dễ chịu. Đồng Tư Thành nắm tay cô, như
có cánh cửa mở trong lòng, ánh nắng rực rỡ tràn vào, từ từ đẩy lùi bóng tối, nụ
cười trên mặt cũng sáng như bầu trời nơi đây.
Nghiêu Vũ cười hỏi anh: “Sao anh ngốc thế, nghe Thiên
Trần nói em ở đây, vậy là chạy đến? Nếu em không ở đây thì sao?”.
“Ừ, anh ngốc thật, chim ngốc thường bay đầu đàn”. Đồng
Tư Thành nói một câu đầy ẩn ý, “Tìm không thấy lại ngốc nghếch bay về”.
“Tư Thành, nhìn kìa, đeẹp không?”. Sắc mặt Nghiêu Vũ
như ánh nắng Lhasa, trong veo bộc lộ niềm vui hồn nhiên, dường như không để ý
câu nói ẩn ý chua chát của anh.
Anh nhìn theo hướng mắt cô, miệng vẫn cười, cuối cùng
thốt lên: “Đẹp thật, màu sắc tươi sáng, nổi bật giữa không khí nơi đây”.
Nghiêu Vũ cười luôn miệng, cầm lên mấy cái vòng tay
ướm thử, những vòng này nghe nói đều là trân châu, đá lục tùng, san hô tự
nhiên... xâu chuỗi, nổi bật làn da trắng tuyết, cô nghiêng đầu ngắm nghía. “Đẹp
không? Em mua nhé?”. Nghiên Vũ giơ tay ra.
Ánh mắt Đồng Tư Thành thoáng tư lự, nắng loang loáng
thu hút mắt anh. Nghiêu Vũ đứng quá gần, cơ hồ không nhìn thấy thoáng tư lự đó,
nhưng nhìn kĩ, trong đôi đồng tử đen thẫm đó chỉ phản chiếu khuôn mặt tươi cười
của cô.
Anh kéo tay Nghiêu Vũ nhìn lại chiếc vòng, rút ví trả
tiền. Tay vẫn nắm tay cô, có một chút mồ hôi, kiên định và chắc chắn, Nghiêu Vũ
có cảm giác kì quặc như tay cô bị trói chặt, không thể thoát ra. Chỉ khi cúi
đầu, né tránh ánh mắt áp lại gần của anh, cô mới thở phào.
Nghiêu Vũ không biết, phía sau cách họ không xa, Hứa
Dực Trung đang lặng lẽ nhìn hai người tay trong tay, rồi bỏ đi.
Hứa Dực Trung gặp Đồng Tư Thành ở sân bay, hai người
cùng đáp một chuyến bay đến đây. Đồng Tư Thành nói thẳng: “Tôi đến Tây Tạng đón
Nghiêu Vũ, còn anh?”.
“Tôi đến vì cuộc triển lãm nhà ở tổ chức tại Lhasa. Ở
đây có gian triển lãm của chúng tôi”.
Hứa Dực Trung nói xong, khẽ gật đầu, lên chiếc xe đến
đón anh rời đi. Anh phải vặn hỏi Thiên Trần hai ngày, mới biết Nghiêu Vũ đi
Lhasa.
Đồng Tư Thành tìm cô ba ngày, anh cũng tìm ba ngày.
Cả hai người đều không nghĩ Nghiêu Vũ có thể trọ ở nhà
dân. Tây Tạng vào tháng bảy, các khách sạn, nhà nghỉ hầu như chật cứng. Còn
những nhà dân dành mấy phòng cho thuê lại rất nhiều, tại sao không ở.
Hai người đó, một người đến phố Bát Giác, một người
đến chùa Đại Chiêu. Một người gặp cô trước, một người nhìn họ nắm tay nhau đi.
Hứa Dực Trung lặng lẽ nhìn theo, ánh mắt cay nóng dừng
trên bàn tay nắm chặt của họ. Nụ cười của Nghiêu Vũ vẫn trong veo, không gợn ưu
phiền. Ánh mắt anh dần dần ấm lại. Ý muốn xông tới giằng họ ra, lúc trước còn
bừng bừng như lửa lại nhanh chóng nguội đi.
Trên mặt anh là nụ cười thảm hại. Hai người cùng đến
đây, nhưng thần linh lại ban may mắn cho anh ta. Thần linh đã chọn Đồng Tư
Thành, cho anh ta đến trước anh một bước, nắm chặt tay Nghiêu Vũ.
Hứa Dực Trung chua chát tự an ủi, cô ấy vốn đã không
quên được anh ta, không phải sao?
Anh lại nhớ hôm sinh nhật Nghiêu Vũ, cô say rượu, vừa
khóc vừa mắng Đồng Tư Thành. Nhớ lúc cô khóc, từ sân vận động trường đại học
chạy ra. Đồng Tư Thành đã cho cô bốn năm tươi đẹp và một vết thương. Bây giờ,
anh ngẩng nhìn mặt trời, nắng chói làm mắt anh nhắm lại. Mặt trời nơi này quá
nóng, đủ để là phẳng vết thương trong lòng anh.
Nghiêu Vũ cười đẹp như thế. Mái tóc ngắn lộ ra khoảng
gáy trắng muốt, hàm răng nhỏ đều tăm tắp cũng như phát sáng, chân nhảy nhót hân
hoan. Nụ cười như thế chỉ nở trước mặt Đồng Tư Thành, còn anh, anh chỉ đứng sau
mặt trời, trông ngóng từ xa, khát khao dõi nhìn.
Hứa Dực Trung giơ hai tay về phía trước, một lúc đã
cảm thấy nóng, giơ tay ra là cảm thấy nóng, tại sao anh không thể đi về phía
đó, giơ tay nắm tay cô trước mặt Đồng Tư Thành để được ấm nóng hơn nữa? Anh
bàng hoàng bước lên hai bước, lại dừng.
Khuôn mặt hân hoan của Nghiêu Vũ vụt hiện trước mắt,
cô vui như con chim nhỏ. Chìa tay trước mặt cô là có thể khiến cô cười. Cả hai
người chìa tay, cô còn cười được không? Hứa Dực Trung nhắm mắt, nếu cô vui, anh
sẽ từ bỏ. Vừa nghĩ vậy, bức tường trong lòng anh đột nhiên sụp đổ. Tình yêu kìm
nén bao ngày như nham thạch bỏng rẫy trào ra, tràn khắp, chảy tới đâu là lòng
anh nứt toác bốc khói xanh.
Anh thở gấp, muốn hét lên thật to, lại cố kìm. Khi cô
nắm tay Đồng Tư Thành, sự xuất hiện của anh chỉ làm cô khó xử, chỉ khiến cô một
lần nữa từ chối anh. Đàn ông mấy ai có thể yêu sâu nặng như Đồng Tư Thành? Hứa
Dực Trung nghĩ, nếu là anh, anh cũng không thể đưa ra sự lựa chọn.
Nghiêu Vũ tuyệt nhiên sẽ không đưa ra bất cứ một sự
lựa chọn nào, làm tổn thương một trong hai người.
Anh đứng lặng rất lâu. Du khách tấp nập đi qua, họ
trầm trồ, ngạc nhiên, mãn nguyện, anh nghĩ, anh cũng trầm trồ, mãn nguyện, ra
đi mang theo nỗi đau chỉ mình anh biết.
Ăn cơm xong, Đồng Tư Thành đưa hành lí đến. Nhà trọ
không còn phòng trống. Nghiêu Vũ nghĩ một lát nói: “Em ngủ trên giường, anh ngủ
dưới sàn, đằng nào thảm cũng rất dày”.
Đồng Tư Thành cười vang, cúi đầu nói thầm vào tai cô:
“Em không sợ dẫn sói vào nhà?”.
“Anh sẽ không thế”. Nghiêu Vũ nghiêng đầu tránh. Nếu
tình không còn nặng, chung phòng với ai cũng thế, lửa tình dù cháy, nhưng trái
tim cô đã đóng băng ngàn dặm, cũng vô ích.
Đúng, anh sẽ không thế, thực ra anh có thể, chỉ là bây
giờ thì không. Đồng Tư Thành mỉm cười, bước vào phòng, bế Nghiêu Vũ ném lên
giường.
Cô hét lên, còn chưa kịp phản úng, anh đã đè lên cô:
“Em nói anh sẽ không?”. Nói rồi, cúi xuống hôn cô.
Nghiêu Vũ ngoảnh mặt sang bên, cười cười ngăn anh:
“Cao nguyên thiếu khí, chớ vận động mạnh!”.
Đồng Tư Thành ngẩn người, trở mình nằm lăn ra giường,
ngực phập phồng, thở hổn hển, mặt đỏ lựng. Anh nỗ lực kìm chế, thở thật mạnh,
giận dữ nói: “Ai nói nơi này lãng mạn?!”.
Nghiêu Vũ cười khanh khách. Đồng Tư Thành lật người,
nằm nghiêng, tay chống đầu nhìn cô, sắc mặt Nghiêu Vũ vẫn bình thường, mắt anh
cuối cùng hiện lên nụ cười: “Đi, mình ra ngoài ngắm trăng”.
Trời đêm cao nguyên trong và rất sáng, trăng tròn rực
rỡ, sao từng cụm lấp lánh. Hai người lặng lẽ ngồi trên đài thiên văn.
Trong khoảnh khắc lặng im này, nụ cười trên mặt cô tự
nhiên biến mất, cô lặng lẽ lục tìm bóng dáng Hứa Dực Trung ở sâu trong lòng.
Buồn, vui và bất lực như sóng dưới đáy đầm sâu cuộn lên khấy động hồn cô.
Anh cũng đến, đứng trên phố Bát Giác, im lìm như một
kiến trúc Tây Tạng dưới ánh mặt trời. Cô đã nhìn thấy anh, khi cùng Đồng Tư
Thành ngoặt sang phố khác, vô tình ngoái đầu, cô nhìn thấy Hứa Dực Trung quay
lưng về phía họ.
Nghiêu Vũ chỉ cảm thấy máu xông thẳng lên đỉnh đầu,
không nghe thấy âm thanh, nhìn không rõ cảnh vật quanh mình, cô vô thức bước về
phía anh, sau đó chưa kịp bước tiếp, Đồng Tư Thành đã kéo cô rẽ sang phố khác,
sang một hướng khác.
Anh kéo rất mạnh, tiếng anh vang trên đầu cô dường như
rất tự nhiên: “Nghiêu Nghiêu, nhìn kìa, ở kia có bán ống nhòm. Chúng mình đến
mua một chiếc đi?”.
Nghiêu Vũ bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn anh. Đồng Tư Thành
không nhìn về phía sau, đang nhìn những sạp hàng ở đầu phố Bát Giác. Có vẻ như
quả thật đã phát hiện ra chỗ bán ống nhòm.
Cô cũng không thể ngoái lại. Làm sao cô có thể ngoái
lại? Mắt dừng trên bàn tay nắm chặt của hai người, cô có thể hất tay Đồng Tư
Thành ra không? Khi anh vất vả mới tìm được cô, liệu có thể cho anh hai giờ
sung sướng rồi vứt bỏ anh, lao đến với người khác? Nghiêu Vũ khẽ gật đầu.
Đầu vừa hơi cúi. Cổ lại cứng đờ. Cô liên tục động
viên, nhìn về trước, đừng nhìn về sau, hãy đi về phía trước, nhưng không bước
nổi, lòng trào một ước vọng mãnh liệt, muốn vùng khỏi tay Đồng Tư Thành, quay
đầu bỏ chạy.
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô hơi rụt tay, Đồng Tư
Thành dường như có cảm ứng, xiết chặt hơn, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn cô:
“Nghiêu Nghiêu?”.
Âm thanh đó đập nát can đảm và xúc động không dễ có
của cô. Cô đột nhiên muốn khóc, nhưng không thể. Đằng sau làn khói hương mịt mờ
của chùa Đại Chiêu là khuôn mặt mệt mỏi của Đồng Tư Thành chạy tìm cô khắp các
khách sạn ở Lhasa, anh đã tìm được cô từ ngàn dặm.
“Liệu có phải hàng thật không?”. Nghiêu Vũ lẩm bẩm.
“Đi xem sẽ biết”. Đồng Tư Thành cười, nắm chặt tay cô
rời khỏi phố Bát Giác.
Mỗi bước đi, lòng lại đau. Mỗi bước rời xa phố Bát
Giác, lòng can đảm của Nghiêu Vũ lại giảm một phần. Cô dường như cảm thấy những
kí ức muốn quên mà không thể, giống như đá rơi xuống vực, không còn cơ hội nổi
lên tiếp xúc với mặt trời và không khí. Mắt lại liếc hai bàn tay đan vào nhau
của họ. Lòng cô đang gào thét, đang mong có một bàn tay khác cương quyết và xúc
động giằng hai bàn tay đó ra.
Ngước nhìn trăng sao trên trời, Nghiêu Vũ biết, mọi
tâm tư của cô đều tự bộc lộ, nước mắt bỗng túa ra, nụ cười như mếu.
Cô không sợ Đồng Tư Thành nhìn thấy, nếu nhìn thấy,
Nghiêu Vũ chua chát nghĩ, cô sẽ nói với anh, do trăng sáng quá, sao quá chói,
chúng đẹp đến nỗi khiến cô thấy buồn.
Nhưng Đồng Tư Thành không hỏi gì, chỉ ôm chặt cô nói:
“Buổi tối ở đây vẫn hơi lạnh”.
Đúng, đúng là lạnh. Chiếc áo khoác của cô, lồng ngực
ấm nóng của Đồng Tư Thành dường như cũng không ngăn nổi cơ thể cô run rẩy.
Nghiêu Vũ mệt mỏi nhắm mắt: “Tư Thành, chơi đủ rồi, em
muốn quay về ăn những món ngon”.
“Được, ngày mai anh đi mua vé máy bay”.
Lúc đầu muốn đến, đến rồi, lại muốn đi.
Nghiêu Vũ tự nhủ, Hứa Dực Trung đến đây là vì triển
lãm nhà ở của tập đoàn Gia Lâm trên quảng trường Lhasa. Không phải vì cô, không
phải! Vì cô mà đến, chỉ có Đồng Tư Thành, xuất hiện trong làn khói hương ở chùa
Đại Chiêu. Chỉ có Đồng Tư Thành...
“Ôi...”. Nghiêu Vũ nén đủ hơi, lại chỉ thốt ra mỗi một
tiếng ngắn ngủi. “Ha ha! Tư Thành! Chuyến đi này em rất vui, nhưng em muốn quay
về ăn những món ngon!”. Cô nhảy lên, vươn hai tay, hít thật sâu không khí trong
lành, “Em đã khắc một mảnh đá kinh ở Namco, vẫn là màu nâu đỏ, để vào đống đá
ước nguyện, em còn mười lần nằm rạp khấu đầu, tương đương khấu đầu cả đời của
người Tạng”.
Hai mắt cô lóng lánh, ánh trăng sao bên ngoài bất chợt
lu mờ. Đồng Tư Thành âu yếm nhìn cô: “Không có gì nói với anh sao?”.
“Có, sao lại không, em còn... còn được gặp anh, em rất
muốn... coi đó là giấc mơ!”. Nghiêu Vũ quay lưng, nhảy nhót đi xuống, nếu Đồng
Tư Thành đi theo cô, đứng trước mặt cô, anh sẽ phát hiện, những giọt nước mắt
nối nhau như chuỗi ngọc lăn ra từ mắt cô.
Cô thật sự, thật sự muốn coi tất cả là giấc mơ.
Đồng Tư Thành đi mua vé máy bay, Nghiêu Vũ ở trong
phòng đợi anh. Bóng Hứa Dực Trung đứng lặng trên phố Bát Giác lại chích vào
lòng cô, anh đến tìm cô? Là anh ư? Không phải vì cuộc triển lãm đó, anh đến là
để tìm cô... cô không ngừng thầm nhắc những lời đó, lòng lại nóng như có lửa.
Bỗng cô bật dậy, vớ túi xách chạy ra ngoài. Chặn một
chiếc taxi chạy thẳng đến quảng trường Lhasa.
Cô muốn nhìn thấy Hứa Dực Trung. Cảm giác nôn nao làm
cô bứt rứt không yên. Cô chỉ muốn nhìn thấy Hứa Dực Trung, không biết vì sao
muốn, chỉ là rất muốn. Cảm giác đó lấn át tất thảy suy nghĩ khác.
Du khách tấp nập trên quảng trường. Khu vực triển lãm
lại càng đông. Nghiêu Vũ đi đến cửa triển lãm, quả quyết đi vào trong. Cũng
không chắc có gặp được anh, cô chỉ có thể đến đây tìm.
Gian triển lãm của tập đoàn Gia Lâm rất rộng, đi một
vòng, liền nhìn thấy. Nghiêu Vũ không đến gần, chỉ đứng từ xa, lại bắt đầu phân
vân. Gặp Hứa Dực Trung sẽ nói gì? Cô đã tát anh, chần chừ một lát, muốn quay
đi, nhưng chân không nhấc nổi, tiếng nói trong lòng thầm nhắc, chỉ nhìn rồi đi,
nhìn một cái rồi đi.
Não còn chưa kịp phản ứng, chân đã dịch sang bên.
Đỗ Lối và Hứa Dực Trung cười nói xuất hiện. Cũng như
cô hôm qua, Đỗ Lối hớn hở chìa cổ tay đeo chuỗi vòng xanh xanh đỏ đỏ trước mặt
anh, cũng hỏi anh, đẹp không? Nghiêu Vũ nhìn họ qua đám đông, đột nhiên thấy
lạnh, vòng tay ôm ngực, mới nhận ra, quên mặc áo khoác.
Không quan trọng, bất kể anh đến đây có phải vì cô.
Một Đồng Tư Thành, một Đỗ Lối tựa như hai chiếc khăn lau bảng, từng nhát từng
nhát lau sạch cái tên cô viết kín trong lòng.
Một ý nghĩ mơ hồ lóe trong đầu, nếu... nếu cô đến phố
Bát Giác trước rồi mới đến chùa Đại Chiêu? Nghiêu Vũ lắc đầu, sao mình lại có ý
nghĩ đó?
Có những lúc đã lỡ là lỡ, bất kể lỡ cách nào.
Cô chen ra khỏi đám đông. Hứa Dực Trung và không khí
ồn ào đều cách rất xa phía sau.
“Nghiêu Nghiêu, đi đâu thế? Em lại không dùng điện
thoại, anh lo quá!”. Đồng Tư Thành khẽ trách.
“Thấy hơi chán nên em ra ngoài đi loanh quanh, xin
lỗi, lẽ ra phải viết giấy để lại cho anh”. Nghiêu Vũ cúi đầu, cảm thấy áy náy.
Phải làm sao đây? Anh đến Lhasa, tìm cô khắp mọi khách sạn. Anh, khiến cô không
thể chối từ.
Đồng Tư Thành thở dài, dang tay ôm cô: “Anh mua được
vé máy bay rồi, chuyến bay chiều. Nghiêu Nghiêu... anh luôn cảm giác không tìm
được em. Đừng giận”.
“Không đâu, à bây giờ vẫn còn sớm, mình đi mua ít
thuốc Tây Tạng mang về”. Nghiêu Vũ cố gắng kiềm chế nỗi chán chường, mỉm cười
nói.
Tuy nhiên, hai tiếng đồng hồ ngồi xe đến sân bay, tất
cả đã khác hẳn lúc đến. Từng mảng mây xám lượn lờ rất thấp, những đỉnh núi màu
nâu nhạt không còn sinh khí nữa. Nghiêu Vũ lên xe là ngủ, lên máy bay vẫn nhắm
mắt.
Đồng Tư Thành cũng ít nói. Ân cần đắp tấm chăn cho cô,
không làm phiền cô.