Đồng Tư Thành hơi khép
mi, một thoáng chua chát vương trong mắt, trở về nước lâu như vậy, luôn kiềm
chế không đến gặp cô. Lúc này, anh mới biết thì ra khi anh treo cô, anh cũng
treo chính mình.
Thiên Trần hẹn Nghiêu Vũ đi dạo phố, lang thang chẳng
biết để làm gì, gặp cửa hiệu nào cũng vào ngó nghiêng.
Họ luôn bị lườm nguýt chọn đi chọn lại khiến chủ hàng
sốt ruột. Khi Thiên Trần thay quần áo đến lần thứ N đi ra, cuối cùng phát hiện
cô bạn mình có gì bất ổn.
Hôm nay Nghiêu Vũ không có hứng thử quần áo, nói là
đang đại hàn, không muốn cởi đồ trên người, chỉ nhìn Thiên Trần thử. Thiên Trần
lần nào cũng hỏi, "Bộ này thế nào?".
Nghiêu Vũ chỉ liếc qua gật đầu, "Được đấy, rất
đẹp".
Khi Thiên Trần không ưng ý, đến cửa hiệu khác, cô vẫn
nói câu đó, "Được đấy, rất đẹp".
Cuói cùng Thiên Trần không nhịn được: “Tiểu Vũ, sao
lần nào cậu cũng chỉ nói đẹp, giống hệt Tiêu Dương, chán chết được!".
"Trần Trần, cậu người đẹp, dáng đẹp, mình thấy
cậu mặc gì cũng đẹp!".
Thiên Trần chán ngán, ngồi xuống cạnh Nghiêu Vũ giọng
rầu rĩ: "A Dương lần nào cũng nói thế, hôm nay cậu sao vậy, trước đây mỗi
lần đi phố đều hăng hái thử hết bộ này đến bộ khác, bây giờ sao vậy?".
Nghiêu Vũ nhoẻn cười, "Có lẽ đang thời kì đèn đỏ,
mệt mỏi".
Thiên Trần cằm túi đồ kéo cô đứng lên, "Đi bộ
liền mấy phố, sao chẳng mệt! Đi, chúng ta vào uống cafe, mình cũng mệt
rồi".
Hai người sau khi vào quán Nghiêu Vũ theo thói quen
gọi một cốc Mocha, yêu cầu không cho sữa. Thiên Trần cười hi hí.
"Thấy chưa, cậu không hề uống loại cafe khác, vẫn
không quên Đồng Tư Thành!".
Nghiêu Vũ nổi đóa: "Đừng nhắc đến anh ta, ai
không quên được anh ta!".
Thiên Trần im bặt nhìn bạn, Nghiêu Vũ rõ ràng đang
cáu, cô nghĩ một lát nói, "Thực ra Đồng Tư Thành rất cố gắng, người gầy đi
nhiều so với lúc mới về nước, tháng này anh ấy và A Dương đều quá mệt. Công ty
của họ xem ra hoạt động khá tốt, không biết Đồng Tư Thành lôi kéo được khách ở
đâu. Ôi, A Dương còn bận đến nỗi không có thời gian đi với mình! Mình buồn lên
mạng tìm bạn chat, hẹn hò".
Nghiêu Vũ uống một ngụm cafe, vị đắng thấm vào họng.
Lấy đường cho thêm nửa gói, quấy uống, vẫn đắng. Đổ luôn cả gói, khi uống tiếp,
thở dài:
"Thiên Trần, cafe cho đường thì ra khó uống như
vậy".
"Đó là vì cậu quen uống cafe không đường".
Quen ư? Cô đã quen được Đồng Tư Thành cưng chiều ư?
Anh trở về hơn một tháng, nhoáng cái đã sắp Tết, vẫn chưa xuất hiện. Chỉ có
thỉnh thoảng đi với nhau, Thiên Trần nhắc tới anh, kể chuyện anh với Tiêu Dương
bận rộn làm ăn thế nào. Nghiêu Vũ chưa gặp lại cũng hình dung được bộ dạng Đồng
Tư Thành lúc bận rộn.
Người đàn ông chăm chú làm việc trông rất đẹp. Khi
Nghiêu Vũ vừa đọc sách vừa thỉnh thoảng liếc trộm Đồng Tư Thành làm việc cô đã
rút ra kết luận đó. Do say mê nên mới chăm chú.
Nghiêu Vũ thích nhìn đôi bàn tay như múa trên bàn phím
của Đồng Tư Thành lúc anh lập trình. Hai mắt anh nhìn màn hình, lông mày thỉnh
thoảng hơi nhíu, rồi lại giãn ra. Đồng Tư Thành không cần ngoái lại cũng biết
Nghiêu Vũ đang nhìn, anh vẫn chăm chú, tay vẫn không ngừng múa trên bàn phím,
miệng đột ngột buông một câu, anh thú vị hơn tiểu thuyết sao?
Nghiêu Vũ quẳng cuốn sách, nhảy đến cù anh, Đồng Tư
Thành vẫn không thấy nhột.
Lại nhấp một ngụm cafe ngọt sắc không còn vị cafe nữa,
cô bỏ cốc xuống, vẫy phục vụ gọi một cốc Capucino. Cafe khác loại, vị cũng
khác, Mocha không đường vẫn thuần chất, nếu là cafe ngọt thì Capucino ngon hơn.
Thói quen không dễ thay đổi, nếu không từ bỏ, chỉ muốn
thay đổi nó, càng khó.
Thiên Trần chăm chú nhìn Nghiêu Vũ, bây giờ không cần
đoán cô cũng biết, "Thực ra, Đồng Tư Thành muốn cho cậu cuộc sống tốt
hơn".
"Mình biết".
"Công ty tết Dương lịch mới khai trương, cậu cũng
biết, hai người đó chỉ dựa vào sức mình, cho nên lúc đầu bận một chút, nếu đến
tìm cậu sẽ không còn thời gian".
"Đúng, Tiêu Dương cũng muốn sớm ổn định sau khi
có khách hàng cố định mới yên tâm. Thiên Trần, cậu với Tiêu Dương bây giờ thế
nào?". Nghiêu Vũ chuyển chủ đề.
"Vẫn thế, bố mẹ mình thỉnh thoảng lại nhắc con
nhà ấy con nhà nọ lấy được chồng cừ thế nào, hoặc là ông chú bà dì của mình lại
có người muốn giới thiệu. Đành trì hoãn!". Thiên Trần đã quyết, bây giờ
Tiêu Dương đang bận, cũng không vội. Nhưng vẫn băn khoăn, "Tiểu Vũ, mầy
lần mình gọi cho Tiêu Dương đều thấy anh ấy đang đánh bài. Công ty bận như thế,
giao dịch với khách nhất định phải đánh bài sao?".
Nghiêu Vũ uống một ngụm cafe ngọt sắc ngấy tận cổ, lắc
đầu, lấy khăn giấy lau miệng, "Thiên Trần, chuyện này cũng khó nói, có khi
khách của anh ấy thích đánh bài?".
"Nhưng... Tiểu Vũ!". Giọng Thiên Trần lo
lắng, "Mình cảm giác không phải như vậy, có lúc rõ ràng có thể từ chối,
chẳng lẽ không đánh bài với khách thì không làm ăn được?".
Thiên Trần rất bực với Tiêu Dương, lại nhớ bố từng rất
nghiêm túc nói với cô, "Thiên Trần, vì sao đánh bài trở thành thú vui? Chỉ
vì nó mang ham muốn lợi ích. Con người là động vật bị lợi ích cám dỗ, nếu một
người không kiểm soát được bản thân, làm sao chúng ta có thể yên tâm? Cho nên
thỉnh thoảng đánh cho vui thì được, nếu ham mê là hỏng".
Điều bố nói, cô hiểu, cô cũng biết Tiêu Dương nhiều
lúc thực sự ham mê trò đó, nhưng vẫn thanh minh cho anh.
Bố lại nói: “Thiên Trần, chúng ta vẫn nên xem xét
nhiều hơn, so sánh một chút, tầm mắt rộng ra, đừng có chỉ nhìn vào một Tiêu
Dương được không? Trước giờ thực ra con cũng chỉ có một bạn trai là nó".
Nghiêu Vũ nhận ra tâm tư của Thiên Trần, mỉm cười an
ủi, "Nhiều người ngồi vào chiếu bài là quên hết, dù sao Tiêu Dương chưa
bao giờ tắt máy, vẫn coi trọng cậu".
Thiên Trần thở dài không nói, đôi mắt trong veo lởn
vởn bóng mây đen. Coi trọng cô tại sao không từ bỏ thói xấu đó? Cứ như vậy làm
sao thuyết phục được bố mẹ?
Loại cafe khác cũng không thể làm tinh thần Nghiêu Vũ
phấn chấn, thấy Thiên Trần tư lự, vội kéo tay bạn, giọng sôi nổi: “Bây giờ có
hứng rồi! Nào, chúng ta vào siêu thị".
Nghiêu Vũ đi đến những địa điểm đặt hộp đèn quảng cáo
theo dõi lắp đặt. Lần này để kịp khai trương khu chung cư mới trước Tết nguyên
đán, Gia Lâm cho quảng cáo khắp nơi, hơn trước rất nhiều.
Cô đi đến ngã tư ở trung tâm thành phố, ở đây đang lắp
một hộp đèn quảng cáo cỡ lớn. Nghiêu Vũ dừng lại, lắp xong hộp đèn này công
việc ở Gia Lâm coi như xong. Cô thở phào, còn hai ngày nữa sẽ về nhà, Đồng Tư
Thành vô tình hay hữu ý kéo rộng khoảng cách khiến cô lúng túng. Có lúc Nghiêu
Vũ muốn đi tìm anh, hỏi anh rốt cuộc muốn gì? Cô không thích cảm giác bị treo
lơ lửng như vậy.
Thỉnh thoảng lại nhớ những kỉ niệm ngày xưa, khi anh
đang sống cùng một không gian thành phố, lại thông qua Thiên Trần, thông qua
những kỉ niệm không để cô yên. Nghiêu Vũ muốn làm xong việc để về nhà, chui vào
cái vỏ của mình, nhờ tình ruột thịt xua đi cảm giác hoang hoải vố định trong
lòng. Cô hình dung cả trăm lần cảnh tượng anh đến tìm cô, bây giờ dường như đều
trở thành bong bóng.
Trao đổi vài câu với công nhân, sau đó cô đứng tựa lan
bên đường quan sát.
Nghiêu Vũ không biết, khi cô đang theo dõi công nhân
làm việc, ở một chỗ không xa phía sau, Đồng Tư Thành chợt dừng chân.
Sắp đến Tết, việc công ty coi như đỡ bận, Đồng Tư
Thành đang suy nghĩ nên đến gặp Nghiêu Vũ như thế nào. Hai năm mới quay trở
lại, chiều nay ra phố, ở phía xa, bóng Nghiêu Vũ bất ngờ lọt vào tầm mắt.
Đồng Tư Thành hơi khép mi, một thoáng chua chát vương
trong mắt, về nước lâu như vậy, luôn kiềm chế không đến gặp cô. Mãi lúc này,
anh mới biết thì ra khi anh treo cô, anh cũng treo luôn chính mình. Dường như
là phản ứng trong chớp mắt, anh há miệng định gọi. Chân vừa bước, lại dừng.
Anh dừng lại, đứng cạnh cây đa lặng lẽ nhìn cô. Nghiêu
Vũ vẫn gầy, quần áo vẫn giản dị, tóc vẫn buông dài tới thắt lưng, có một vẻ đẹp
xuất thần trong khoảnh khắc động tĩnh đó.
Sau khi ra nước ngoài, Đồng Tư Thành mới nhận ra mái
tóc thẳng chấm vai của các thiếu nữ Trung Quốc có một sức hấp dẫn kì lạ. Anh
không chỉ một lần hồi nhớ mái tóc dài như thác của Nghiêu Vũ. Mềm mại đen óng,
từng sợi suôn thẳng đều tăm tắp, trượt giữa các ngón tay như cát đổ.
Cô không thay đổi chút nào ư? Cô giơ tay ra hiệu, rồi
rời lan can đến trước hộp đèn quảng cáo, bây giờ cô đã chăm chỉ làm việc rồi
sao? Hình như đang tranh luận điều gì với công nhân.
Một lát sau, anh thấy cô lùi về chỗ cũ, tiếp tục tựa
lan can đứng nhìn. Anh thấy Nghiêu Vũ xoa hai tay vào nhau, cô vẫn rất sợ lạnh,
tháng Giêng, ngoài trời gió lạnh thấu xương đến mức chỉ một lúc là chân tê cóng.
Đồng Tư Thành còn nhớ Nghiêu Vũ rất sợ lạnh, cứ đến
mùa đông là co ro, luôn dẩu môi ca thán, lạnh quá, Tư Thành.
Đang nghĩ vậy, lại thấy cô bước vội sang một bên, ra
sức kéo đầu dây thừng ở góc biên quảng cáo, nói to gì đó với bên trên. Mấy công
nhân chạy đến, trên dưới cùng phối hợp cố định hộp đèn trên khung sắt. Nghiêu
Vũ lùi về sau ngắm nghía, gật đầu cười.
Bao lâu rồi không nhìn thấy cô cười? Thì ra nhãn lực
anh vẫn tốt, cách cả trăm mét, cũng nhìn thấy nụ cười của cô.
Trời tối dần, Đồng Tư Thành vần đứng yên. Hộp quảng
cáo phía đó đã lắp xong, đang thử đèn. Anh nhìn đồng hồ, đã bảy giờ tối. Bóng
Nghiêu Vũ dưới ánh đèn sao mà đơn bạc nhưng rõ ràng cô rất vui.
Đồng Tư Thành biết cảm giác đó, chính là niềm vui thực
sự trong công việc. Cô sống rất thực, anh khẽ cười, Nghiêu Vũ luôn như vậy, rất
dễ vui.
Lúc đó anh bỗng thấy một chiếc xe hơi đi đến dừng
trước mặt cô, một người đàn ông dáng thẳng, mạnh mẽ và điển trai bước xuống,
anh ta đứng nhìn hộp đèn quảng cáo cười, lát sau Nghiêu Vũ cùng anh ta lên xe.
Đồng Tư Thành cau mày, người đó có thể là ai? Đột
nhiên căng thẳng, người đàn ông này gây cho anh cảm giác bất an. Anh suy nghĩ
một lát, rồi gọi taxi đi khỏi.
Hứa Dực Trung đi đón Nghiêu Vũ, chỉ hỏi về công việc,
tuyệt nhiên không nói gì khác. Anh nhận ra, tiếp xúc bình thường không có áp
lực như thế lại khiến Nghiêu Vũ dễ chấp nhận anh hơn so với chăm sóc.
Trao đổi xong công việc, Nghiêu Vũ yên lặng.
"Đi ăn chứ?".
"Không muốn ăn".
"Dù gì cũng nên ăn một chút?".
"Macdonal".
Hứa Dực Trung lại bực, coi mình là đồ ăn nhanh chắc,
cô ta ăn xong là muốn bỏ chạy? Anh không nói không rằng lái xe đến nhà hàng
Macdonal, nói với cô, "Cứ ngồi trên xe, tôi đi mua".
Lát sau, anh đưa một túi giấy cho cô, Nghiêu Vũ không
muốn ăn cùng anh, nhất định không lãng phí một chút thời gian! "Ăn ngay
hay mang về nhà?".
Chỉ có thế thôi ư? Nghiêu Vũ nghi hoặc liếc anh một
cái, “Cám ơn, mang về nhà ăn".
Hứa Dực Trung lái xe đến khu nhà tầng, cười vui vẻ,
chào tạm biệt rồi phóng xe đi.
Nghiêu Vũ cười. Hứa Dực Trung như thế này tốt bao
nhiêu, không gây cho cô bất cứ áp lực hoặc ý nghĩ vẩn vơ nào. Cô nghĩ, Hứa Dực
Trung cũng là một người rất tốt, anh bẩm sinh đã có dáng như ma nơ canh, mặc gì
cũng đẹp, nhà lại giàu, tính cách cũng rất được, hèn nào phù hợp tiêu chuẩn của
Đỗ Lối. Tại sao mình không động lòng với anh ta?
Nghiêu Vũ lắc lắc đầu, lòng cô rót cuộc vẫn chưa quên
quá khứ.
Quay người đi về nhà. Vừa trở bước liền nhìn thấy Đồng
Tư Thành.
Anh đứng dưới đèn đường cạnh bồn hoa, lặng lẽ nhìn cô.
Trong một tích tắc Nghiêu Vũ thoáng giật mình, hình như trở về thời đại học
ngày nào, ra khỏi kí túc là nhìn thấy Đồng Tư Thành.
Anh luôn đứng dưới ánh đèn đường, ánh đèn bàng bạc
lạnh lẽo chiếu lên người anh, thân hình hơi gầy của anh đổ thành cái bóng dài,
Nghiêu Vũ thường giẫm lên đầu cái bóng đó. Đồng Tư Thành nghẹo cổ sang bên, cô
lại nhảy sang giẫm tiếp...
Hình ảnh Đồng Tư Thành đứng dưới ánh đèn đường, từng
là bức tranh đẹp nhất trong tâm trí cô.
Cô ngẩng nhìn lên, dưới quầng sáng đó có một con thiêu
thân đơn độc bay liệng.
Đã vào sâu trong mùa đông sao vẫn còn thiêu thân?
Nghiêu Vũ hơi ngỡ ngàng nhìn nó, bạn bè nó đã đi trọn cuộc đời tươi đẹp trong
mùa hè, riêng nó vẫn còn muốn đuổi theo ánh sáng? Nghiêu Vũ ngây người nhìn con
thiêu thân bất chấp sống chết lao vào ánh đèn. Cảm động sao? Có lẽ đúng, cô vốn
thích những sự liều lĩnh bất chấp như thế. Nếu ví con người với đá, một người
khi mới sinh ra, chính là đá hình thành tự nhiên trên núi. Lắng nghe những vị
khách qua đường như cát, gió và suối kể với nhau về thế giới bên ngoài. Vô cùng
khao khát, liền bất chấp tất cả thoát khỏi lòng mẹ lăn khỏi đỉnh núi.
Được gió và dòng nước đưa đi, lúc đầu dòng nước rất
dịu dàng, êm đềm chảy xuôi, chỉ cho đá xem cảnh sắc như tranh họa đồ ven đường.
Lúc đầu đá còn vui sướng tung tăng trong lòng nước ấm áp, mệt thì ngả mình
thảnh thơi phơi nắng trên bờ suối, nghỉ chán rồi thì theo dòng suối đi tiếp.
Khi dòng suối hợp lưu đổ ra sông, con sông ầm ầm cuộn sóng, đá có thể được dòng
sông đưa đi rất xa, đi càng xa, đá mới đột nhiên phát hiện, nếu không muốn mình
bị đập nát tan tành, chỉ có thể va đập với các hòn đá xung quanh, mọi góc cạnh
bị mài bằng trong cuộc va đập đó, đến khi hai bên đều biến thành những hòn đá
nhằn thín như quả trứng ngỗng, sau đó mệt mỏi buông mình theo dòng nước, chỉ
muốn lặng lẽ nằm yên ngước nhìn trời xanh mây trắng.
Lòng vẫn nguyên vẹn nhưng không ai có tấm lòng đập vỡ
lớp vỏ dày, để lộ ra góc cạnh bên trong.
Nghiêu Vũ cảm thấy mình như bị mài thành hòn đá tròn,
cô luôn dùng cái mặt trơn nhẵn giao tiếp với bên ngoài, cẩn thận bảo vệ cái góc
cạnh bên trong.
Con thiêu thân bay liệng không biết mệt trong ánh đèn.
Cô nghĩ, nhất định là do mình nhìn quá lâu, mắt mỏi cho nên mới giàn nước mắt
như một phản xạ, không phải cô muốn khóc.
Bóng Đồng Tư Thành hôm nay cũng bị ánh đèn đường kéo
dài như vậy. Nghiêu Vũ nhìn bóng anh, đầu anh chỉ cách chân cô không quá mười
phân, chỉ cần giơ chân ra là có thế giẫm lên. Cô giơ chân như thăm dò, nhưng
không giẫm, bóng đâu không thấy nữa, Nghiêu Vũ theo thói quen nhìn sang hai
bên, Đồng Tư Thành đã sải bước lại gần. Nghiêu Vũ còn chưa kịp phản ứng anh đã
nói nhỏ, "Nghiêu Nghiêu, giẫm lên ngực anh đi".
Nghiêu Vũ giật mình nhảy sang bên, Đồng Tư Thành một
bước đi đến, "Nghiêu Nghiêu".
Tiếng gọi thân thiết đó hạ gục Nghiêu Vũ hoàn toàn,
đẩy cô vào cõi mơ hồ. Anh đã đứng cách cô không đến một thước. Đồng Tư Thành
ngày trước vẫn đây? Cô dường như không nhận ra sự khác nhau của hai người đó.
Hơi hướng quen thuộc phả tới, trong tích tắc, Nghiêu
Vũ không còn tư duy, hai người lặng lẽ đứng. Cô đã nghe thấy tiếng tim anh, dồn
dập và khắc khoải, từng tiếng từng tiếng giội vào tai cô.
Nếu, trí nhớ cô kém một chút thì tốt, nếu cô có thế
quên được nỗi tuyệt vọng của đoạn đường hai trăm mét đã đi qua hai năm trước
thì tốt biết mấy. Nghiêu Vũ nhìn bóng Đồng Tư Thành dưới chân mình, nghĩ tới
bóng anh bị cắt khúc bởi những bậc khán đài sân vận động năm xưa, anh bây giờ
vẫn nguyên lành, nhưng cô đã bị cắt thành vô số khúc, Nghiêu Vũ thở dài, lùi
lại, bình tĩnh nhìn anh.
Trong ấn tượng, xưa nay luôn là cô nép vào anh, luôn
là anh kéo cô ra: Được rồi, sao mà ép chặt thế?
Lúc đó cô đã nói với anh hoàn toàn nghiêm túc: Tư
Thành, nếu em không nép vào anh, chắc chắn em không thích anh nữa.
Đồng Tư Thành cũng nghĩ tới câu đó, lòng trống rỗng.
Anh lặng nhìn Nghiêu Vũ, ánh đèn nhợt nhạt khiến mặt cô càng trắng xanh,
"Nghiêu Nghiêu, em có khỏe không?".
Anh... anh không còn là Đồng Tư Thành trong lòng cô.
Nghiêu Vũ liên tục tự nhủ, đây là người khác, rất khác!
"Vẫn khỏe!". Nghiêu Vũ không ngẩng đâu, “Còn
anh?".
Đồng Tư Thành cười gượng, "Không khỏe lắm, mệt
mỏi nhức đầu".
Giọng cô, sắc mặt cô dù tự nhiên thế nào, cũng không
dám nhìn thẳng vào mắt anh. Đồng Tư Thành lại thấy buồn cười, trước mặt anh cô
luôn không giấu được tâm sự của mình, "Sao không nhìn anh?".
Nghiêu Vũ hoài công cố sức ngẩng đầu, đột nhiên muốn
khóc. Đột nhiên muốn bỏ chạy. Anh về lâu như vậy, lại xuất hiện đột ngột như
thế, không nói trước một câu?!
Đồng Tư Thành một tay kéo cô vào lòng, Nghiêu Vũ lặng
lẽ vùng ra, anh không buông tay, ra sức ôm cô, giọng dịu dàng, "Tại anh,
tất cả là tại anh, anh có lỗi".
Nghiêu Vũ không nói, cô không còn sức giãy giụa, muốn
nói, lời lại tắc trong ngực, Đồng Tư Thành nâng mặt cô, hôn vào đó. Không cho
cô cơ hội suy nghĩ, cũng không để cô bỏ chạy.
Nghiêu Vũ mím chặt môi, anh không miễn cưỡng, chỉ phủ
lên môi cô, chỉ muốn hai bên cảm nhận hơi thở của nhau, cảm giác quen thuộc dần
dần trở lại, Nghiêu Vũ cũng dần dần bình tĩnh.
Đồng Tư Thành vẫn ôm cô, hai người đứng yên dưới ánh
đèn đường. Mũi anh đột nhiên cay cay, "Anh sai rồi, Nghiêu Nghiêu, anh
không đi nữa, từ nay không bao giờ đi nữa".
Nghiêu Vũ khẽ đẩy anh ra, "Em mệt rồi!".
"Anh đưa em về".
"Không cần, em tự đi".
Đồng Tư Thành cau mày, nắm tay cô, "Ngày trước
bao giờ anh cũng đưa em về".
Nghiêu Vũ lập tức đẩy tay anh, mắt cô lộ vẻ kiên nghị,
"Lần đó anh không!". Nói xong quay người đi thẳng. Lần đó anh chỉ
nhìn cô đi, không gọi một tiếng. Lần đó anh không đưa cô về, chỉ nhìn theo bóng
cô đi.
Đồng Tư Thành cũng nghĩ tới hôm đó. Cô vẫn nhớ? Cô vẫn
chưa quên? Nhìn bàn tay mình bị Nghiêu Vũ đẩy ra, anh khẽ nói: "Nghiêu
Nghiêu, anh không nghĩ em sẽ tha thứ cho anh, hoặc là chúng ta có thể quay lại.
Anh vẫn chỉ có câu đó. Anh đã trở về, chúng ta làm lại từ đầu. Cho anh, cũng là
cho em thời gian được không?".
Đầu cô ong ong. Cô không biết, thật sự không biết.
Từng bước lên tầng, từng bước nặng trĩu.
Đồng Tư Thành trầm ngâm nhìn theo bóng cô. Nghiêu Vũ
luôn khiến anh bất ngờ. Cô không hề rơi một giọt nước mắt! Anh lặp đi lặp lại
câu đó. "Lần đó anh không". Lần đó anh đã phải kiềm chế thế nào mới
buộc mình không! Anh sai ư? Anh chỉ muốn suy nghĩ thực tế một chút, nhưng bây
giờ anh đã trở về, anh không muốn chia tay với cô, anh có khả năng cho cô cuộc
sống tốt hơn.
Đồng Tư Thành vẫn đứng yên, đứng dưới đèn đường, ngẩng
đầu nhìn Nghiêu Vũ lên cầu thang.
Vào nhà, cô đến bên cửa sổ, theo thói quen nhìn xuống
dưới. Tay vừa vén một góc rèm đã rụt lại như phải bỏng. Chính lúc rèm cửa sổ
vừa rung, Đồng Tư Thành như một phản ứng, vội ngẩng nhìn lên. Nghiêu Vũ giật
mình, vội lùi lại, bức tranh nhìn thấy trong chớp mắt, lại lần nữa làm cô run
lên. Đồng Tư Thành dưới ánh đèn đường, anh vẫn đứng dưới ánh đèn đường!
Đồng Tư Thành nhìn thấy rèm cửa sổ rung rung. Một số
thói quen khi đã hình thành rất khó thay đổi, anh biết Nghiêu Vũ vào nhà nhất
định sẽ nhìn ra ngoài. Anh tin là bức rèm cửa sổ che bóng Nghiêu Vũ nhất định
có ngày được tay cô vén lên.
Lòng bỗng phấn chấn, anh cười, giống như ngày xưa, giơ
tay vẫy rồi quay đi.
Nghiêu Vũ mềm nhũn đổ lên giường, tâm tư của cô đã bị
Đồng Tư Thành nhìn thấu. Cô bỗng giận mình, giận mình tại sao vô thức chạy đến
bên cửa sổ ghé nhìn? Lẽ nào thâm tâm vẫn mong nhìn thấy anh dưới ánh đèn đường?
Anh đột ngột xuất hiện như vậy, không một dấu hiệu,
một lời báo trước. Khiến cô không hề có chuẩn bị.
Khuôn mặt Đồng Tư Thành thoáng nhìn trong chớp mắt đó,
khoảng cách xa như thế, Nghiêu Vũ vẫn cảm giác như ngay trước mặt, hàng mi góc
mắt cơ hồ đều nhìn rõ. Anh ngẩng đầu, vẫn dịu dàng mỉm cười như xưa. Ánh mắt
anh vẫn đợi chờ, giống như ngày xưa mỗi lần trở về kí túc ngó qua cửa sổ nhìn
thấy, anh chờ đợi thấy cô ngó qua cửa sổ, vẫy tay tạm biệt.
Hai năm trôi qua, anh to khỏe hơn trước không ít.
Nghiêu Vũ nhớ lại trước đây mỗi lần anh mặc complet là
cô buồn cười, trông giống cái mắc áo, gió vừa thổi là bay lất phất. Hôm nay
nhìn loáng thoáng bộ Âu phục trên người đã đầy đặn.
Mũi anh vẫn thẳng, có lần anh giả bộ thở than: Một cô
sinh viên ở phòng
thí nghiệm nhìn anh thở dài, nói Đồng Tư Thành, sao mũi anh thẳng thế?
Nghiêu Vũ cười khanh khách, đúng rồi, lại đây, em cạo
phẳng đi.
Mắt anh trầm tư hơn, dò xét hơn, vòng tay và nụ hôn
của anh rất quen thuộc, nụ cười của anh vẫn như xưa...
Đêm nay gặp lại đã ngẩn ngơ. Đêm nay gặp lại cũng
không rơi nước mắt.
Đầu đau âm ỉ, đau thực sự, Nghiêu Vũ nhắm mắt ngủ
thiếp.