Nghiêu Vũ coi như cũng
khá quen, vừa rồi ăn cơm còn vui vẻ nói cười, chớp mắt đã như người lạ, đây mới
là coi thường thật sự. Cô ngang nhiên thách thức lòng kiêu hãnh của anh.
Trên đường trở về, cả đoàn vẫn nói cười vui vẻ, Hứa
Dực Trung nhẫn nại đưa mọi người về xong, lái xe đến thẳng nhà Nghiêu Vũ. Gọi
điện cô vẫn không nghe máy, anh nhảy ba bước một lên cầu thang gõ cửa, “Nghiêu
Vũ!”. Vừa thở dồn, anh vừa nghĩ, sao Nghiêu Vũ lại ở tận tầng bảy?
Nghiêu Vũ nghe tiếng gõ cửa vẫn không động đậy, tiếp
tục đọc truyện.
Hứa Dực Trung nhìn đồng hồ, bốn giờ chiều, lại gõ
tiếp, bên trong vẫn im ắng, anh đoán chắc chắn cô có nhà, về thăm bố mẹ thật
hay là bị mắng vì chuyện bản thiết kế mà giận lây sang anh, nên mới tắt máy?
Quay xuống cầu thang, đúng lúc gặp bà hàng xóm có con
chó đầu bò tầng dưới, anh mỉm cười chào. Con chó lại sủa loạn, “Muội Muội ngoan
nào!”. Bà kéo dây da ở cổ con chó, cười hỏi anh, “Không gặp à? Có lẽ cô ấy ra
ngoài mua gì, buổi trưa vẫn thấy”.
Hứa Dực Trung thoáng giật mình, ngước nhìn lên tầng,
mỉm cười cảm ơn, thấy bà dắt con chó đi xuống, anh vội quay lên, gõ cửa lần
nữa.
Nghiêu Vũ lại thấy tiếng gõ cửa, chạy ra cửa sổ nhìn
xuống, hôm nay Hứa Dực Trung lái xe bảy chỗ, Nghiêu Vũ không nhìn thấy xe của
anh, tưởng anh đã đi, đang thầm nghĩ không biết là khách nào, ghé mắt nhìn qua
khe cửa, không thấy người, băn khoăn ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Hứa Dực Trung lập tức đứng lên, Nghiêu Vũ
giật mình lùi lại, “Anh làm gì vậy?”. Lại còn trốn sang một bên. Nghiêu Vũ nhăn
nhó nhìn anh, không biết nói gì.
“Câu này phải hỏi cô chứ?”. Hứa Dực Trung vừa nói vừa
tự động bước vào.
Nghiêu Vũ ngây ra, hỏi cái gì? Hứa Dực Trung đã ngồi
trên salon mặt có vẻ nghiêm trọng.
Đầu óc cô rối loạn, “Rốt cuộc có chuyện gì?”.
“Chuyện bản thiết kế chương trình là thế nào? Nghe nói
giám đốc Vương đã mắng cô?”. Hứa Dực Trung nghĩ một hồi, cũng chỉ nghĩ ra lí do
đó.
Hoả khí trong người Nghiêu Vũ lập tức bùng lên, anh ta
lấy cớ gì còn được, lại lấy cớ đó, “Anh đi ra! Không hài lòng thì đi tìm giám
đốc Vương!”.
Hứa Dực Trung hơi hoảng, anh vốn định mượn cớ này trước
tiên doạ Nghiêu Vũ, sau đó đóng vai người độ lượng, cuối cùng sẽ thảo luận với
cô vì sao ý tưởng độc đáo của cô lại bị lọt ra ngoài. Đã nghĩ ra N chủ đề có
thể thong thả nói chuyện với nhau, không ngờ Nghiêu Vũ phản ứng mạnh như vậy,
anh hơi hoảng, “Bị chỉnh một trận nên thân chứ?”.
Nghiêu Vũ nghĩ đến dự đoán của mình, càng nhìn Hứa Dực
Trung càng cảm thấy anh ta là thủ phạm rắc rối, lạnh mặt nói, “Đáng bị thế!”.
Hứa Dực Trung đã bao giờ bị phụ nữ lạnh mặt như thế?
Không biết gỡ rối thế nào, nhưng chỉ ngẩn ra chưa đến hai giây, đã bật cười,
“Cô xem, tôi cũng không thấy lạ ư? Sao lại giống nhau như vậy, ờ, chắc chắn nội
bộ chúng tôi có người vô tình tiết lộ, giống thì giống cũng không thể ngay ý
tưởng độc đáo của cô, treo quà thật lên cây thông Noel cũng giống, phải
không?”. Hứa Dực Trung nhanh chóng nghĩ ra, vào được phòng cô không dễ, nên lập
tức quy tội cho sơn trang.
Nghiêu Vũ vừa nói xong đã hối hận, dù gì cũng không
phải là lỗi của Hứa Dực Trung, cười “khạch” một tiếng, mặt trở tươi, “Thôi, chuyện
này rất bình thường, cũng chẳng phải là bí quyết làm ăn cơ mật gì!”.
Hứa Dực Trung thấy cô cười, lòng nhẹ nhõm, “Đúng rồi,
phía chúng tôi có vấn đề, tôi cảm thấy có lỗi, để Vương Lũy mắng oan cô, cho
nên từ chỗ cắm trại về là đi tìm cô bồi thường. Đi, tôi mời ăn cơm!”.
Lúc đó là thời gian bữa tối, Hứa Dực Trung có lòng
quan tâm đến tận nhà, lời lẽ lại không có gì mâu thuẫn, Nghiêu Vũ nghĩ, mình
không thể nói, lòng tôi ghi nhận là được, tôi không đi ở nhà ăn mì.
Vậy là ngoan ngoãn cầm túi xách, theo Hứa Dực Trung đi
xuống cầu thang.
Hứa Dực Trung sắc mặt như nắng xuân lái chiếc xe bảy
chỗ, vẫn đang tự biểu dương công trạng, “Xem đấy, tôi còn chưa kịp về nhà, đủ
thành ý chứ? Bạn thế này tìm đâu ra?”.
Nghĩ tới cú điện thoại của Đỗ Lối, cô nhìn anh nói,
“Hứa Dực Trung, anh là người bạn rất tốt, chỉ có điều sao nhất định phải kết
bạn với tôi?”.
Hứa Dực Trung giả bộ nhìn thẳng chăm chú lái xe, lòng
băn khoăn, Nghiêu Vũ nói vậy là ý gì?
Nghiêu Vũ ấp úng nói tiếp, “Thực ra, tôi thấy anh và
Đỗ Lối rất xứng đôi, trai tài gái sắc”.
“Chó sói xứng đôi với báo gấm?”.
“Ha ha”. Nghiêu Vũ bật cười.
“Nghiêu Vũ!”. Hứa Dực Trung trở lại nghiêm túc, “Đừng
gắn tôi với Đỗ Lối được không? Tôi chỉ coi cô là bạn, không có ý gì, không cần
sống chết gán tôi với cô ấy!”.
Nhưng làm bạn với anh sẽ khiến Đỗ Lối tức tối ra tay!
Nghiêu Vũ thở dài, lại mỉm cười, “Hứa Dực Trung điều kiện của anh quả thực rất
tốt, tôi chỉ là cô gái bé bỏng, sợ đông sợ tây, gan bé tim đập thình thình,
bỗng dưng trên trời rơi xuống trận mưa vàng, đột nhiên kết bạn với một người
giàu như vậy, có thể không căng thẳng được không?”.
Hứa Dực Trung cười ha hả, vẻ mặt sinh động của Nghiêu
Vũ phóng đại vừa đủ, “Giàu có cũng tốt, ít nhất đi ăn không cần cô thanh
toán!”.
“Đúng, anh nói quá đúng!”. Nghiêu Vũ gật đầu lia lịa,
“Cho nên, hôm nay tôi phải ăn một trận ra trò, bội thực cũng phải ăn cho đã!”.
Vui cười xua tan mọi bực bội, bữa tối sau đó hai người
ăn ngon lành.
“Sao cô ăn nhiều vậy?”. Hứa Dực Trung nhìn sang bên
cạnh, khách bên đó đến muộn hơn họ, cũng ăn xong trước và ra về. Anh đã ăn no,
Nghiêu Vũ vẫn tiếp tục, được chiêu đãi mà ăn nhiều vậy?
Nghiêu Vũ liếc nhìn Hứa Dực Trung, do dự nói: “Lâu lắm
rồi tôi không thoải mái ngồi ăn đồ ăn ngon thế này, hơn nữa lại có người chiêu
đãi, chủ yếu nhất là tết Dương lịch hai ngày liền ăn mì”.
Hứa Dực Trung dừng đũa, dè dặt nhìn cô, “Cứ gặp người
có tiền là cô muốn ăn cho anh ta rỗng túi?”.
“Ha ha!”. Nghiêu Vũ lại bị chọc cười, “Hứa Dực Trung,
tôi chưa thấy ai giàu có mà keo kiệt như anh! Tiệc Giáng sinh cũng sợ lãng phí
kéo tôi đi, bây giờ tôi ăn nhiều một chút, chỉ một chút, anh cũng so đo? Lẽ nào
anh ăn ít hơn tôi?”.
Hứa Dực Trung cười đau bụng, “Đúng, tôi keo kiệt, thì
đã sao?”. Lúc đi cắm trại anh ăn chưa no.
“Không sao, đằng nào người trả tiền cũng là anh!”.
Nghiêu Vũ thoả mãn lau miệng, “Hôm nay quả là tôi ăn no căng!”.
Vẻ sinh động láu lỉnh của Nghiêu Vũ có sức lan truyền
mạnh mẽ, khiến Hứa Dực Trung đặc biệt dễ chịu. Ăn món nào cũng thấy ngon.
“Nghiêu Vũ, sống một mình cô ăn uống thế nào? Tự nấu hay mua đồ ăn nhanh?”. Anh
nghĩ tới căn phòng bừa bộn của cô, trên bàn máy tính chất đầy vỏ mì ăn liền.
“Mua đồ ăn nhanh! Một mình nấu nướng quá phiền phức,
mì nấu, cơm rang dưới nhà, Macdonal bên kia đường, đồ ăn nhanh ở siêu thị, tôi ăn
những thứ đó”.
“Hai năm làm việc ở đây luôn như vậy?”.
“Đúng!”.
Hứa Dực Trung lắc đầu, “Ăn thế không tốt cho sức khỏe!
Nên hạn chế! Vào hiệu ăn chọn món, một món rau một món canh là được”.
Nghiêu Vũ cười, “Anh tưởng tôi thuê giúp việc nấu ăn
chắc? Tiền lương của tôi vào hiệu chọn món, khoan chưa nói là mức chi tiêu quá
cao, riêng một người vào, ăn một món rau một món canh cũng chiếm của người ta
một cái bàn, rất phiền, quen là được”.
“Thu nhập của cô cũng khá chứ?”.
Nghiêu Vũ nhìn anh, “Sao? Muốn tôi mời lại? Tôi rất
tiết kiệm, khoản nào không đáng tiêu nhất định không tiêu bừa!”.
Hứa Dực Trung nhăn nhó, “Mời tôi ăn là không đáng
tiêu?”.
“Đúng, vốn dĩ không có người bạn là anh thì không phải
chi khoản đó, nhưng anh cứ nhất định muốn làm bạn với tôi, một bữa của anh một
ngàn chín, có đi có lại như vậy tôi không gánh nổi, hay là chúng ta không làm
bạn nữa, ít đi lại được không?”. Nghiêu Vũ vẫn không quên sự tồn tại của Đỗ
Lối, tìm cách khác chọc tức Hứa Dực Trung.
Thế này là lí gì? Hứa Dực Trung lại bị chọc tức, anh
cảm thấy Nghiêu Vũ không chỉ được thế lấn tới, mà còn có vẻ muốn trèo lên đầu
anh. Nhưng anh vẫn không đành, quả thực anh rất thích cảm giác ở bên cô. Nghiêu
Vũ hấp dẫn anh, khiến anh muốn bỏ cũng không được.
Anh tự đánh cược, mình bỏ nhiều tâm sức như vậy, nhất
định có lúc khiến Nghiêu Vũ theo đuổi anh, cầu xin anh, dán chặt vào anh. Anh
không tin, đàn ông ba mươi tuổi không chinh phục nổi một cô gái.
“Nếu tôi không có tiền, à, không mang tiền thì sao?”.
Hứa Dực Trung sờ túi áo, cặp lông mày hơi xếch, nhíu lại.
“Thật à?”.
“Vừa mới phát hiện không mang tiền, thật mà!”.
Mắt Nghiêu Vũ sáng lên, “Anh có
sức khoẻ không?”.
“Sao lại hỏi thế?”.
“Thành tích chạy bộ một trăm mét của anh không vượt
quá mười lăm giây chứ?”.
“Đó là tốc độ rùa!”
Nghiêu Vũ mím môi, lát sau cười nói, “Tôi đi
rửa tay, chờ một chút”.
Hứa Dực Trung gật đầu, không biết cô có ý gì, anh ngồi
uống trà. Năm phút sau di động réo vang, “Hứa
Dực Trung, tôi đã thoát hiểm thành công, tôi cũng quan sát địa hình, anh ra
khỏi hiệu ăn chạy về bên phải, phía đó có con ngõ, chạy vào đó đảm bảo không ai
đuổi kịp! Không mang tiền chỉ có bỏ chạy! Sau khi chạy thoát, liên hệ với
tôi!”.
Anh nghe tiếng cười giòn tan của Nghiêu Vũ trong máy,
vừa tức vừa buồn cười, cô lại xấu bụng một mình chạy trước?
Nghiêu Vũ đứng từ xa đợi Hứa Dực Trung, cô không tin
anh không mang tiền. Nhưng lát sau, Hứa Dực Trung chạy từ trong hiệu ăn ra
thật, tốc độ phải nói khá nhanh! Nghiêu Vũ trố mắt nhìn, lại còn có mấy nhân
viên từ nhà hàng xông ra, đứng chửi theo hướng Hứa Dực Trung vừa chạy!
Hứa Dực Trung hớn hở ngồi trên bậc thềm đợi Nghiêu Vũ,
lúc chạy anh đã nghĩ, vừa ăn no bắt người ta chạy đến đứt dạ dày mất, con bé
này!
Nhớ tới lần lấy trộm giá nến, càng nghĩ càng buồn
cười.
Lát sau thấy Nghiêu Vũ đến. Anh đang định lên tiếng,
bỗng một nhân viên nhà hàng từ sau lưng cô ló ra. Hứa Dực Trung bực mình, ngẩn
người: “Nghiêu Vũ, sao cô kém
hào hiệp như vậy!”.
Nghiêu Vũ cười, “Thôi,
lấy tiền ra đi, đừng giả bộ! Tôi mới thực sự không mang tiền, nếu không tôi đã
trả rồi”.
Hứa Dực Trung nhăn mặt đi đến nói với người phục
vụ,“Được rồi, đuổi theo thật à? Về đi, về đi!”.
Người phục vụ vò đầu gãi tai, cười: “Ông
chủ thấy cô gái này xuất hiện bảo tôi ra đây”. Nói xong quay đi.
“Cô không bị lừa?”.
“Sao tôi có thể bị lừa?! Nhà hàng đó không phải của
bạn anh chứ?”.
“Sao biết?”.
“Không bạn thì cũng người quen, vừa bước vào tôi đã
thấy anh nháy mắt cười với chủ quán, lại còn liếc tôi hai cái!”.
“Quan sát tinh ghê!”. Hứa Dực Trung một lần nữa nhìn
nhận lại Nghiêu Vũ, cô không những không mắc lừa, lại còn bóc mẽ anh, đồng thời
cảm thấy ruột nhâm nhẩm đau thật, bao nhiêu năm không chạy? Chỉ vì muốn trêu
cô? Anh nghiến răng hận mình.
Nghiêu Vũ cũng trợn mắt nhìn anh, lớn thế rồi, còn
chơi trò đó? Chỉ để trêu cô? Đột nhiên nhớ tới Đồng Tư Thành, lòng lại u ám. Cô
thở dài, “Hứa Dực Trung, anh vẫn
không nên làm bạn với tôi, cảm ơn bữa tối của anh, tôi rất vui. Đừng tìm tôi
nữa, tạm biệt”.
Nghiêu Vũ chỉ muốn bóp chết ý nghĩ mơ hồ đó của anh,
không nên để nó phát tác. Nhoẻn cười, quay người bỏ đi.
Hứa Dực Trung đứng ngây nhìn Nghiêu Vũ bỏ đi, bàn tay
từ từ nắm lại, anh không hiểu, anh đã bỏ bao công sức, vòng vo tiếp cận, cuối
cùng bị cô chỉ một câu nói dửng dưng đuổi đi. Anh không hiểu, thực sự không
hiểu, người như rơi xuống hố.
Nghiêu Vũ coi như cũng khá quen thuộc, vừa rồi còn ăn
cơm vui vẻ nói cười, chớp mắt đã như người lạ,
đây mới là coi thường thật sự. Cô ngang nhiên thách thức lòng kiêu hãnh của
anh.
Cái gì đã khiến cô bỏ chạy như vậy, nhanh chóng, dứt
khoát như vậy? Hứa Dực Trung bình tĩnh
suy nghĩ rất lâu, trên mặt dần dần hiện ra nụ cười.