Đồng Tư Thành không viết một chữ, Nghiêu Vũ
hiểu ý anh. Cô không thấy cảm động.
Nghiêu Vũ buồn bã nghĩ, cô không cảm động nữa
rồi, hai năm nay thỉnh thoảng nghĩ đến quá khứ, những mảnh vụn lấp
lánh trong kí ức theo thời gian đều là những kỉ niệm đẹp.
Từ khi biết Đồng Tư Thành tháng mười hai sẽ
trở về cô đã ngóng đợi ngày này ư? Món quà của anh, hoa của anh, cô
đã nhận được, nhưng không thấy cảm động, không cảm thấy vui sướng bất
ngờ. Cô biết ngày hôm nay Đồng Tư Thành sẽ có quà, nhưng không ngờ anh
không đến gặp cô.
Anh chắc chắn tự tin là cô sẽ đợi, đợi thư anh,
đợi quà của anh, đợi anh bằng mọi cách đánh thức hồi ức của cô,
vậy là bỏ mặc cô, treo cô lên, đến khi anh đột ngột xuất hiện cô sẽ
đầu hàng chấp nhận, lại dán vào anh như xưa?
Sống mũi chợt xay sè, cay đỏ mắt, Nghiêu Vũ
khóa ngăn kéo, mình sẽ không đợi anh ta nữa.
Cô sẽ đi dự tiệc, định trình diện xong hoàn
thành nhiệm vụ Vương Lũy giao rồi đi. Nếu trước đây, Nghiêu Vũ nghĩ,
cô sẽ không làm như vậy.
Cũng như bữa tiệc ở sơn trang nửa năm trước, cô
vẫn không cầu kì trong trang phục, lần trước là do không kịp, lần này
là không có tâm trạng. May bên trong mặc áo nỉ, cởi áo khoác ngoài
cũng không đến nỗi thất lễ.
Nghiêu Vũ đi vào, Hứa Dực Trung nhìn thấy cô,
lòng vẫn bực, lập tức ngoảnh đi. Sau khi chủ tọa khai mạc, bữa tiệc
bắt đầu, lúc anh không nén nổi ngoái lại nhìn lần nữa, Nghiêu Vũ đã
biến mất.
Hứa Dực Trung ngây ra hồi lâu, quay người ra khỏi
phòng tiệc. Nhân viên hai phòng vẫn chờ anh ở nhà thủy tạ bên hồ
nước nóng. “Dực Trung!”. Đỗ Lối nhìn thấy anh, vội gọi.
“A, Vương Lũy tối nay vui vẻ nhé! À, sinh nhật
Đỗ Lối ở thủy tạ có đi không?”.
Vương Lũy cười: “Hôm nay không đi, ở đây chẳng
phải vẫn còn bao quan khách!”.
“Anh đúng là, đầu óc lúc nào cũng chỉ có lợi
nhuận!”. Hứa Dực Trung vỗ vai anh ta, đi thẳng ra thủy tạ.
Tiệc sinh nhật Đỗ Lối tiến hành đồng thời với
tiệc mừng năm mới của tập đoàn. Hầu như nhân viên hai phòng đều hiếu
kì như nhau, muốn chờ xem Hứa Dực Trung thể hiện thế nào với cô trợ
lí xinh đẹp, một đôi kim đồng ngọc nữ sắp xuống trần.
“Dực Trung”. Đỗ Lối đi đến bên anh, dựa vào cửa
sổ thủy tạ nhìn ra ngoài, “Sơn trang chúng ta buổi tối thật đẹp, cảm
ơn anh đã giúp em tổ chức sinh nhật ở đây”.
Hứa Dực Trung quay đầu. Dưới ánh đèn lồng,
trong khung cảnh này Đỗ Lối đẹp mê hồn, anh mỉm cười, “Đừng khách
sáo! Nên như vậy, mọi nhân viên đều thế, có điều nếu tổ chức sinh
nhật cho từng người e là không đủ sức, số lượng quá đông. À…”. Anh
rút ra một cái hộp, “Quà sinh nhật!”.
Đỗ Lối hơi ngạc nhiên mở ra, trong hộp là một
đôi búp bê gỗ, “Cảm ơn anh, thực ra hôm nay anh đã tặng em món quà sinh
nhật tốt nhất rồi”.
“Ha ha, trưởng phòng Trương bận, đây là quà anh
ấy nhờ tôi chuyển cho em, quà này là của anh ấy. Còn tôi, giúp em tổ
chức sinh nhật coi như là quà rồi, nhân viên đầu tiên của tập đoàn tổ
chức sinh nhật ở đây, ha ha!”. Hứa Dực Trung cười, anh không có thời
gian đi mua quà, đến quầy lưu niệm của sơn trang đi một vòng, thấy đôi
búp bê đáng yêu, nên mua giúp Trương Lâm Sơn.
Nỗi thất vọng từng cơn xâm chiếm lòng cô. Đỗ
Lối biết đây là quà ở quầy lưu niệm của sơn trang, con búp bê còn
được mặc chiếc quần bơi bé tý. Hứa Dực Trung hôm nay không có thời
gian ra ngoài mua, chỉ cần anh có ý nghĩ mua cho cô, hoặc hái mấy bông
hoa ở sơn trang tặng, cô cũng vui. Nhưng, nếu anh không nhớ cần mua quà
thay Trương Lâm Sơn, e là cũng không có đôi búp bê này?
“Đúng, sau này tập đoàn sẽ hình thành tiền lệ
đó, để mọi người càng thêm gắn bó!”. Hứa Dực Trung nói, bụng nghĩ,
có nên đi tìm Nghiêu Vũ? Lại bực mình hối hận, sao lần nào cũng ngớ
ngẩn chạy đi tìm cô ta?
“Dực Trung, hôm nay sinh nhật em, một mình em ở
thành phố này”.
Hứa Dực Trung nhìn ánh mắt chờ đợi của Đỗ
Lối, không khỏi xao lòng bởi vẻ cô đơn thấm buồn trong đó. Anh cười,
“Chẳng phải có bao nhiêu đồng nghiệp ở bên em đấy thôi? Sao lại một
mình?”.
Đỗ Lối cười, “Nhiều người nhưng vẫn thấy như
có một người”.
Hứa Dực Trung không nói gì, Đỗ Lối xinh đẹp,
một cô gái đơn độc cố gắng tự khẳng định, vươn lên trong xã hội rất
đáng nể trọng, nâng niu. Anh lắc đầu như xua đi ý nghĩ, không muốn
nghĩ tới Nghiêu Vũ.
“Nghiêu Vũ và em cùng ngày sinh, nhưng chưa bao
giờ cô ấy phải qua sinh nhật một mình, cho dù chia tay với Đồng Tư
Thành, cuối năm anh ta về nước, chắc chắn sẽ về kịp sinh nhật cô ấy
hôm nay. Tình cảm của họ rất tốt”. Đỗ Lối nói rất tự nhiên.
Hứa Dực Trung kinh ngạc, Đồng Tư Thành thật
biết tìm thời điểm. Với tâm trạng hiện nay của Nghiêu Vũ, không cảm
động mới lạ.
Đỗ Lối sực tỉnh nhìn anh, “Dực Trung, anh coi
trọng quá trình hay kết quả? Có lúc em nghĩ Nghiêu Vũ và Đồng Tư
Thành cho dù chia chia tay nhưng quá trình bốn năm của họ đã đủ đầy”.
Nhìn Đỗ Lối đang chăm chú quan sát anh, lòng
Hứa Dực Trung rối loạn, không phải chưa tiếp xúc với phụ nữ, có
phải Đỗ Lối chỉ muốn quá trình thật đơn giản?
Ánh mắt cô long lanh, trên mặt là nỗi buồn tủi,
cô đơn vời vợi. Đỗ Lối thế này sao có thể không khiến anh mủi lòng,
quan trọng nhất là cô còn quá ngưỡng mộ anh! Nếu Nghiêu Vũ dành cho
anh bằng một nửa tình cảm của Đỗ Lối! Ồ, sao đã lại nghĩ đến
Nghiêu Vũ? Lòng lại nôn nao muốn đi tìm Nghiêu Vũ, cảm giác mỗi lúc
càng thôi thúc, cuối cùng biến thành tiếng thở dài. Anh biết, anh sẽ
đi tìm cô, ý nghĩ nảy sinh, người đã nhẹ nhõm. Anh vui vẻ nhìn cô,
“Đỗ Lối, chơi vui nhé, tôi đi trước đây”.
“Vâng!”. Đỗ Lối tựa lan can nhìn Hứa Dực Trung
rời đi.
Được mấy bước anh chợt dừng, ngoái đầu, vẫn
mỉm cười, “Đỗ Lối. Em là cô gái rất tuyệt vời, quá trình mặc dù
đẹp, nhưng đối với một cô gái kết quả có lẽ quan trọng hơn, một lần
nữa chúc em sinh nhật vui vẻ!”.
Hứa Dực Trung bước thật nhanh. Đỗ Lối đăm đăm
nhìn theo bóng lưng đó, mạnh mẽ, thẳng tắp, tự tin, lòng cô một lần
nữa tan nát.
Cô lại cười gằn, anh ta thật thông minh, cô nói
gì, ý tứ thế nào anh vừa nghe đã hiểu. Đỗ Lối thật sự thích đàn
ông như vậy, đầy thách thức, cô lặng lẽ mong lúc Hứa Dực Trung tìm
thấy Nghiêu Vũ sẽ chạm trán với Đồng Tư Thành.
Thực tế, Đỗ Lối đoán không sai. Đúng là Đồng
Tư Thành vẫn chờ Nghiêu Vũ dưới tầng, anh vẫn không định gặp cô, nhưng
muốn im lặng nhìn cô từ xa.
Mưa to dần, áo khoác của anh đọng một lớp hạt
mưa nhỏ, anh dùng ngón tay búng đi, nước từ chân hạt mưa bắn tóe.
Trước đây Nghiêu Vũ bảo anh không cần búng, chỉ
cần giũ, như con chó giũ lông là được, nói xong cười giòn tan.
Mưa bụi lất phất, Nghiêu Vũ một mình lang thang
trên phố. Cô không muốn về nhà, muốn đến một nơi ồn ào, về nhà một
mình lại nghĩ tới Đồng Tư Thành. Cô đã cả trăm lần tự nhủ, chuyện
đã qua chỉ còn là kí ức, nhưng sự trở về của anh vẫn đánh thẳng
vào chỗ yếu trong cô. Anh không xuất hiện lại khơi dậy những hoài
niệm miên man của cô về những ngày xưa. Thời gian hai năm đã vơi bớt
nỗi đau trong lòng, nhưng lúc này lại càng cô đơn.
“Nghiêu Nghiêu, sinh nhật con thế nào? Có vui
cùng bạn bè không?”. Mẹ gọi điện hỏi.
Nghiêu Vũ bỗng thấy tủi thân, cắn môi, trấn
tĩnh, nói giọng vui vẻ: “Vâng, con đang trên núi, đang tắm suối nước
nóng, bố mẹ có khỏe không?”.
“Nghiêu Nghiêu, mẹ nhớ con, bao giờ con về nhà?”.
“Đến Tết con về”. Cô hít nhẹ nước mũi, Đồng Tư
Thành trở về, nếu Tết này cô ở lại đây, có thể vì buồn và cô đơn
cô sẽ quay lại với anh.
“Thật không”. Giọng mẹ cô vui hẳn, “Tốt quá, con
về mẹ sẽ làm nhiều món ngon cho mà ăn! Con thuê xe mà về, ngày Tết
đông người, hay là bố đến đón con?”.
“Không cần đâu, còn hai tháng nữa mới Tết, được
nghỉ là con về ngay. Bạn bè đang chờ, con tắt máy đây”. Giọng phấn
khởi của mẹ làm cô mủi lòng, hai năm không về, Nghiêu Vũ không muốn
nói nhiều với mẹ, nghe tiếng mẹ mắt cô đã cay cay. Những ngày này,
đêm mưa lạnh, cô dường như càng khó kiểm soát tâm trạng.
Tắt máy, đi lang thang dọc theo con phố, nước mưa
từ tán lá đa bên đường, từng giọt nhỏ trên cổ áo, lạnh buốt. Giơ tay
ra giũ, canh tay nổi gai.
Lại khoanh tay trước ngực. Ngày xưa Đồng Tư
Thành hay gồng tay làm nổi những bắp thịt, trêu cô: Nghiêu Nghiêu, em
như cây sậy, nuôi mấy cũng không béo.
Đúng là châu chấu đá xe! Không tin, em thử xem,
anh chẳng cần bỏ sức em cũng không nhúc nhích được!
Nghiêu Vũ bĩu môi, anh khỏe lắm, được rồi, sau
này lò sưởi nhà chúng ta cho mình anh dùng tất!
Đó là Nghiêu Vũ ngày xưa, Đồng Tư Thành ngày
xưa, cô và anh ngày xưa!
Cô cứ đi vô định như vậy trên phố. Trên phố Rượu
nổi tiếng nhất thành phố đèn muôn màu lấp lánh, muộn thế này chỉ
có quán bar là còn đông vui. Một cô phục vụ niềm nở ra đón, “Cô đi
mấy người?”.
Nhìn ly rượu Baileys, cầm lên lắc mạnh, rượu trong
ly trào lên, uống một ngụm, chất cồn như cháy từ cổ họng xộc thẳng
vào dạ dày, cô rất muốn lòng mình cũng có thể sôi sục trào lên như
thế để qua được nỗi cô đơn lúc này.
Nghiêu Vũ uống xong, trả tiền đi ngay.
Cô phục vụ nhướn mày nhìn theo, một ly rượu,
ngồi không quá hai phút, một khách hàng kì quặc.
Nghiêu Vũ nhìn đồng hồ, mười một giờ, cô đã
một mình lang thang suốt ba tiếng. Đứng ở ngã tư đầu phố Rượu, sau
lưng là thế giới huyên náo, trước mặt là con đường tĩnh mịch, đầu
hơi choáng, tửu lượng kém, lẽ nào lại một mình đi trong đêm.
Anh ta đã trở về, anh ta tặng hoa, tặng quà,
nhưng không đến với cô, anh ta muốn treo cô lơ lửng như vậy! Cô hận mình
vẫn còn muốn gặp anh ta, nước mắt bỗng trào ra, Nghiêu Vũ đứng cạnh
thảm cỏ xanh bên đường, khe khẽ khóc.
“Ánh trăng lạnh, chiếu hai đầu vực thẳm, một
góc nào trong tim…”. Tiếng nhạc chuông buồn thảm vang lên.
“Ai?”.
“Tôi, Hứa Dực Trung”.
Nghiêu Vũ ngây người.
“Nói đi!”.
Nói gì? Nghiêu Vũ không biết. Sao anh ta lại gọi
cho cô vào lúc này? “Có chuyện gì?”.
Tiếng cười rộ vọng ra từ các quán bar sau lưng,
Nghiêu Vũ ngây người lắng nghe. Cô có thể ở đây suốt đêm không?
Lảo đảo lên tầng, tắm xong, thay quần áo, gọn
gàng xong xuôi, mới nhìn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ. Không nhìn số
máy, tắt luôn.
Đồng Tư Thành quả biết cách dày vò cô. Anh nói
muốn làm lại từ đầu, trở về rồi vẫn không đến gặp cô, ngày sinh
nhật vẫn lịch sự tặng hoa, tặng quà, anh treo cô, treo cô lơ lửng như
vậy! Lúc này cô chỉ muốn để đầu óc trống không, nhắm mắt ngủ.
Hưa Dực Trung nhìn điện thoại đột nhiên bị
ngắt, ngây ra một lát, Nghiêu Vũ chỉ có một mình sao? Anh lái xe đến
phố Rượu, không hiểu sao lòng hơi lo lắng.
Đến nơi gọi cho cô, không nghe máy, liệu có phải
trong quán quá ồn, không nghe thấy, vậy là đến từng quán tìm.
Trên phố Rượu có đến bốn năm quán, Hứa Dực
Trung tìm từ đông sang tây, tìm suốt năm quán không thấy, gọi lại đã
tắt máy.
Anh đi tìm mệt đứt hơi, cô lại tắt máy? Hôm nay
là sinh nhật anh, lại nửa đêm chạy đi mua quà cho cô! Chắc Nghiêu Vũ
thấy số máy của anh nên mới tắt, cũng không thèm gọi lại? Hứa Dực
Trung tức giận đứng ngoài quán. Nghe Đỗ Lối nói hôm nay sinh nhật
Nghiêu Vũ, anh đã tha thứ cho cô, nhưng bây giờ lại giận, giận cô luôn
phớt lờ anh, giận mình ngốc nghếch chạy đến đây tìm cô. Còn nữa! Vì
thiết kế chương trình của cô mà anh bị mắng!
Mưa vẫn rơi. Hứa Dực Trung đứng một lát, bị mưa
lạnh đánh thức, nhớ lại giọng nói của Nghiêu Vũ, đoán là cô có
chuyện. Anh cáu kỉnh lên xe, lái thẳng đến nhà cô.
Cửa sổ tầng bảy tối om, cô đã ngủ chưa hay chưa
về? Lúc Nghiêu Vũ tắt máy, anh liền khẳng định phán đoán của mình,
cô đang khóc. Hứa Dực Trung ngồi trên xe một lát, chịu không nổi cuối
cùng xuống xe, anh một mực biện bạch, chỉ đi xác nhận cô đã bình an
trở về hay chưa.
Nghiêu Vũ nằm trên giường, đầu u u mê mê, khuôn
mặt Đồng Tư Thành ngày xưa, khuôn mặt Đồng Tư Thành hai năm trước, đôi
khuyên tai hình chìa khóa, xen lồng trong trí óc.
Tiếng gõ cửa rất mạnh làm cô giật mình, Đồng
Tư Thành sao? Bỗng hốt hoảng, nằm im giả bộ nhà không có người.
“Nghiêu Vũ!”.
Giọng Hứa Dực Trung sốt ruột, gõ một lúc không
thấy có phản ứng, Nghiêu Vũ lại tắt máy. Rốt cuộc là thế nào? Anh
lo lắng gọi.
Hứa Dực Trung thở phào, Nghiêu Vũ đã ở nhà an
toàn, anh quả thực hối hận mình lắm chuyện. “Ai bảo cô không trả lời
lại còn tắt máy, nói đi, có chuyện gì?”.
“Anh nửa đêm gọi cửa, là vì tôi không trả lời
điện thoại?”. Nghiêu Vũ cảm thấy không thể hiểu được, đi đi lại lại
rồi đến ngồi trên salon.
Câu hỏi làm Hứa Dực Trung bối rối, chẳng lẽ
nói là mình lo cho cô? Anh trợn mắt nhìn cô, lại không biết giải
thích thế nào cho thỏa.
“Có chuyện gì ngày mai đi làm rồi nói. Hay là
bên đó lại có công việc mới?”. Nghiêu Vũ lẩm bẩm như nói mê.
Công việc mới? Hứa Dực Trung tức muốn phì
cười, ai có thể vì công việc nửa đêm chạy đến đây? Lại anh đích thân
đến? Anh sầm mặt nhìn cô, “Nói đi, hôm nay làm sao?”.
“Chẳng sao hết?”. Nghiêu Vũ nói gọn lỏn, liếc
trộm Hứa Dực Trung đứng giữa phòng, cảm thấy anh quá cao to, ngược
ánh đèn, trông giống con gì? À, con gấu! Cô cười khanh khách.
“Uống rượu phải không?”.
Biểu hiện khác thường của Nghiêu Vũ khiến anh
bình tĩnh lại, “Cô không uống được rượu cơ mà?”.
Nghiêu Vũ cảm thấy nếu Hứa Dực Trung không đi,
cô sẽ có chuyện ngay bây giờ. Cố gắng duy trì tia tỉnh táo cuối
cùng, lúng búng nói, “Rốt cuộc nửa đêm anh đến đây làm gì? Có việc
nói đi, hi hi, tôi cũng không còn nhớ gì nữa”.
Thái độ Nghiêu Vũ chọc tức Hứa Dực Trung, anh
nói từng chữ, “Cô không muốn gặp tôi vậy sao? Cô tưởng tôi vì công
việc có thể tìm khắp phố Rượu vào lúc nửa đêm? Rồi lại đến gõ
cửa phòng cô?”. Anh tìm khắp phố Rượu? Nghiêu Vũ kinh ngạc nhìn anh,
đầu réo ù u, cố giữ giọng bình thường, “Đúng là không có chuyện
gì. Chẳng phải tôi vẫn khỏe ra đấy thôi?”. Đầu cô mỗi lúc một nặng:
“Cảm ơn, muộn quá rồi, anh cũng về nghỉ sớm đi”.
Nghiêu Vũ nhanh chóng hạ lệnh đuổi khách, muốn
anh nhanh chóng rời khỏi đây, bây giờ cô không còn tỉnh táo để tìm
hiểu vì sao anh đến.
Hứa Dực Trung một lần nữa hụt hẫng. Mấy lần
Nghiêu Vũ từ chối, đẩy anh ra xa ngàn dặm, ngay nói chuyện với anh cô
cũng không muốn! Anh liếc mắt nhìn giá nến lần trước lấy trộm cho
cô!
“Không có chuyện gì thì tốt, tại tôi đường
đột, chúc ngủ ngon!”. Nói xong anh quay người đi ra cửa, thề từ nay
không bao giờ bận tâm đến Nghiêu Vũ. Anh vốn định chúc cô sinh nhật vui
vẻ.
Tiếng khép cửa chạm vào thần kinh Nghiêu
Vũ, cuối cùng cô òa khóc, vừa khóc vừa chửi Đồng Tư Thành, chửi anh
hám lợi, chửi câu nói làm lại từ đầu của anh khiến cô sống không yên,
chửi anh đã khiến cô loạn trí không biết làm sao, chửi anh đã cho cô
những biết bao kỉ niệm đẹp như vậy, lại lạnh lùng tuyên bố chia tay
khiến cô đau khổ muốn chết… Nghiêu Vũ khóc mãi, ngã lên salon ngủ
thiếp.
Thực ra Hứa Dực Trung vẫn chưa đi, anh vẫn đứng
ở ngưỡng cửa. Khi anh mở cửa định bước ra, đột nhiên lần trong áo
ngực lấy ra chiếc hộp, đang định đưa cho cô thì cửa phòng đóng, quay
người thấy tiếng Nghiêu Vũ khóc. Mấy lần định an ủi, thấy cô vừa
khóc vừa chửi Đồng Tư Thành, lại cố kìm.
Trong lòng ấm ức, xả ra là đúng. Anh vẫn đứng
nhìn Nghiêu Vũ vừa khóc vừa chửi. Cô đúng là cứ uống rượu là xảy
ra chuyện. Mọi bực tức và quyết tâm đoạn tuyệt bỗng chốc bay lên
chín tầng mây. Anh còn buồn cười nhìn cô say rượu.
Hứa Dực Trung sực nhớ Nghiêu Vũ nói, tối nay
có việc không đi dự tiệc, cô chờ Đồng Tư Thành? Cô uống rượu là vì
anh ta không đến? Xem ra Nghiêu Vũ rất nặng tình với anh ta. Cô không
muốn gặp anh là vì anh ta? Cô không biết quyết định thế nào, nên không
muốn qua lại với anh?
Nụ cười hiện lên, rồi lại tan biến. Tiếng khóc
của Nghiêu Vũ nhỏ dần, rồi cô ngủ thiếp đi trên salon. Đã không uống
được rượu lại chạy đến phố Rượu uống? Nếu say ở đó thì sao?
Hứa Dực Trung nghĩ vậy lòng chợt se lại, ngơ
ngẩn một lát, mới thở dài, đến cạnh salon, mặt cô đỏ lựng, ngủ say
tít. Anh khẽ lay, “Nghiêu Vũ?!”.
Không hề có phản ứng, cô hoàn toàn không biết
anh chưa đi. Mất cảm giác vậy sao? Hứa Dực Trung cau mày, thầm nhủ,
sau này nhất định không để Nghiêu Vũ đụng đến một giọt rượu.
Anh khẽ khàng bế cô lên giường, Nghiêu Vũ cuộn
tròn trong lòng anh như con mèo, má đỏ au như trái táo, anh lại bật
cười. Đắp chăn cho cô, nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng, lúc này anh
không buồn ngủ nữa, càng không muốn ra về, quyết định ở lại đây cho
cô một bài học.
Hứa Dực Trung ra phòng khách mở tủ sách, đang
định lấy một cuốn ra xem, mặt chợt thấy cuốn Từ
điển Triện khắc thư pháp, liền rút ra, gập lại
ba trang có chữ “Đồng Tư Thành” tìm ba chữ tên mình gấp mép lại, hài
lòng trả về chỗ cũ.