Giáo sư Đào vỗ vai con gái, liếc nhìn Tiêu
Dương.
Tiêu Dương ngồi ngay ngắn, lòng cũng rất
căng thẳng, nhưng cố không để lộ, đây là lần đầu tiên anh đến nhà
Thiên Trần. Căn nhà trang trí đậm chất trí thức, không xa hoa, nhưng
sang trọng đẳng cấp. Vừa bước vào anh đã biết tại sao mẹ cô phản
đối, khoan nói ngôi nhà kiến trúc châu Âu hai tầng kiểu cũ, riêng bài
trí bên trong, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau. Nếu dùng một câu
để nói sự khác biệt duy nhất, đó chính là, nhà anh tuy nhỏ, nhưng
thoải mái.
Anh biết bố mẹ Thiên Trần là người tình cảm,
rất yêu thương con gái, Tiêu Dương mong anh có để lại ấn tượng tốt với
họ. Như vậy Thiên Trần ở giữa cũng không quá khó xử.
Mỗi khi mẹ cô hướng ánh mắt về phía anh, Tiêu
Dương đều cố gắng giữ nụ cười trên mặt, anh nhìn thấy nét căng thẳng
trên mặt Thiên Trần giảm đi rõ rệt, dường như yên tâm về anh. Chỉ có
bản thân anh biết cứ tiếp tục cười thế này, cơ mặt anh sẽ co rúm.
Anh muốn hút thuốc, nhưng lại nghĩ, tốt nhất
không nên. Nhìn quanh không thấy bóng dáng chiếc gạt tàn. Tiêu Dương
thầm nghĩ, bằng này tuổi, từ ngày đi học, chưa bao giờ anh ngồi
nghiêm chỉnh như lúc này.
Giáo sư Đào rất thẳng thắn, chưa đến mười phút
sau ông nói với Thiên Trần: “Hai mẹ con đi mua ít thức ăn về làm cơm,
bố và Tiêu Dương nói chuyện”.
Mẹ cô đặt quả táo xuống, lại nhìn Tiêu Dương,
rồi cùng con gái đi ra.
Thiên Trần biết, bố cô muốn nói chuyện riêng
với anh, cô ở lại không tiện, liền nhoẻn cười với anh, cùng mẹ đi ra
cửa. Đến cửa, khoác tay mẹ, ngoái đầu nói với giáo sư Đào, “Bố
đừng quá nghiêm khắc, trông anh ấy kìa, có phải trong giờ học đâu!”.
Tiêu Dương gượng cười.
“Đi mau về, nhớ mua những món Tiêu Dương thích!”.
“Ứ” Thiên Trần cười khanh khách, cô liếc trộm
sắc mặt bố, không có gì lạ, nhưng thấy họ không nói nhiều, cô chủ
động đưa ra chủ đề.
Ăn xong bữa trưa, Tiêu Dương lễ phép cáo từ, tất
cả đều hòa nhã. Thiên Trần thấy mẹ không hỏi nửa câu về hoàn cảnh
gia đình Tiêu Dương, bố và Tiêu Dương cũng lúc nói lúc cười, cảnh
tượng tất cả ngồi im không khí căng thẳng mà cô lo lắng đã không xảy
ra. Khi tiễn Tiêu Dương, trên mặt cô vẫn nụ cười không kìm được: “A
Dương, bố em nói chuyện gì với anh?”.
“Chỉ hỏi qua tình hình công ty, cũng không nói
chuyện khác”.
“Thái độ bố em có tốt không?”.
“Thiên Trần, bố em rất hiền, em về đi, buổi
chiều anh còn phải đi nhận máy, sư huynh về rồi”. Tiêu Dương cảm giác
tình hình không tốt, bố mẹ cô không thấy biểu hiện gì, cũng thỉnh
thoảng nói với anh, cũng có thể coi là nhiệt tình. Nhưng anh không
tìm thấy một chút hài lòng trong mắt họ, anh không thể nói với Thiên
Trần đang tràn đầy hi vọng. Thầm hạ quyết tâm, phát triển công ty
thật tốt.
“Vậy cứ để lãng phí một chút, đằng nào anh
cũng lắm tiền”. Nghiêu Vũ nói xong tắt máy, đi đến bên của sổ ngó
trộm ra ngoài, xe của Hứa Dực Trung đúng là đậu dưới đường, sao anh
ta lại hẹn mình tối nay. Cô thở dài, tiếp tục lên mạng.
Một lát sau, nghe thấy tiếng con chó đầu bò ở
tầng dưới kêu ăng ẳng, sau đó là điện thoại của Hứa Dực Trung, “Mau
xuống đi, hàng xóm của cô yêu cầu tôi đền con chó!”.
Nghiêu Vũ rên lên, anh ta đúng là kẻ gây sự! Vội
cầm túi xách đi xuống, hàng xóm bắt đền, không phải anh ta giẫm chết
chó của người ta chứ!
Cô xông xuống cầu thang, nhìn thấy hàng xóm đang
quát con chó: “Muội Muội, im đi!”.
Nghiêu Vũ nhăn mặt lườm anh, “Đã nói là không
muốn đi đâu!”.
“Tôi đảm bảo cô chưa bao giờ được ăn bữa cơm
dưới nến thú vị như vậy”.
“Sao anh lại gọi tôi, anh thật sự không tìm được
người ư?”. Nghiêu Vũ không hiểu, tại sao Hứa Dực Trung mời cô đi ăn
tiệc Giáng sinh. Sao không hẹn hò Đỗ Lối? Lần trước trong quán bar,
hai người khoác tay nhau thân mật như vậy. Với tính kiêu ngạo của Đỗ
Lối, cô ta khoác tay như vậy, không phải cố tình để cô nhìn thấy,
cũng là muốn tuyên bố cô ta có ý với Hứa Dực Trung!
Hứa Dực Trung trả lời nghiêm túc: “Thực ra tôi
rất tiết kiệm, cô biết đấy, đặt được bàn ăn vào tối hôm nay khó khăn
thế nào, một mình ăn bữa cơm giá một ngàn chín, quá lãng phí! Thế
này vậy, cô không ăn, thì nhìn tôi ăn?”.
Trong kí ức của cô cũng từng có bữa tối dưới
ánh nến cùng với Đồng Tư Thành. Sinh nhật hai mươi tuổi của anh, cô
mua chiếc bánh ga tô, giấu kĩ, hẹn anh đến bên sông, bảo anh nhắm mắt,
sau đó châm từng cây nến bê đến trước mặt anh, đêm đó gió thu hiu hiu,
trên tay cô bê từng đốm lửa, chiếu sáng mặt Đồng Tư Thành. Anh nói,
Nghiêu Nghiêu, anh không nỡ thổi nến.
Cẩn thận tránh những thân nến dài, dùng chiếc
dĩa xiên lên một đóa hoa bằng pho mát đưa vào miệng, vị ngọt tan ra.
Ánh đèn bên sông như sao, bầu trời trong và sáng, điểm những vì sao,
miệng cười, tất cả in vào trong mắt, ánh nến lung linh trong đôi mắt
đen cháy mãi không thôi, trong hơi thở chỉ có mùi tình yêu nồng nàn
hơn mùi pho mát.
Bánh ga tô chỉ mất hơn năm mươi tám đồng. Chín
trăm chín, có thể mua được bao nhiêu chiếc bánh như thế? Cho dù mua
được, liệu có còn cảm hứng mang đến cho người khác niềm vui bất
ngờ?
Lãng mạn không cần treo giá bao nhiêu, lòng đã
không còn lãng mạn, còn nói gì cảm hứng?
Phó tổng Hứa? Cô vẫn không sập bẫy, cố tình
gọi anh khách khí như vậy? Lòng anh như có bóng đen vút qua, tiếng
gió rít vù vù, vậy là anh mất không một ngàn chín? Hứa Dực Trung
vẫn hào hứng, mặt không đổi sắc, mỉm cười thân thiện, tiếp tục diễn
thuyết: “Cô có thích đi du lịch trên núi”.
“Trước đây thường đi!”.
“Đi nhiều nơi không?”.
Nghiêu Vũ cười: “Không nhiều lắm”.
“Thích vùng núi nào?”.
“Núi lửa”.
Hứa Dực Trung ngạc nhiên, “Núi lửa?”.
“Đúng, anh đến Đằng Xung Vân Nam chưa? Thành phố
xây dựng trên nham thạch núi lửa đã tắt từ lâu, đứng trong nội thành
nhìn về phía tây, xung quanh toàn núi lửa ngủ say, ngọn núi hình thù
đa dạng, hình trụ, hình tháp, hình vuông, tôi từng leo lên núi Đại
Không, cảnh tượng im lìm hoang vu như…”. Nghiêu Vũ dừng lại, nghĩ tới
tâm trạng lần đi Đằng Xung sau khi chia tay Đồng Tư Thành, ánh mắt chợt
tối. “Con người luôn bé nhỏ trước thiên nhiên, tôi thích nhất là vùng
quê có cây cầu Hòa Thuận, đi đến đó lòng trở nên yên tịnh an tường…”.
Nụ cười dần dần hiện lên trong thảng thốt,
Nghiêu Vũ xúc động nhất là đến vườn mộ quốc gia, mỗi bước đi, lòng
rưng rưng thành kính. Trên dốc đèo mang tên Tiểu Đoàn, trong mỗi tấm
bia hình vuông cao tới một thước đều có một anh lính viễn chinh, trận
huyết chiến kéo dài bốn mươi hai ngày, ba ngàn người bỏ mạng, cảnh
tượng ngày xưa oanh liệt bi tráng thế nào. Cuộc tình thất bại của cô
có là gì? Lòng Nghiêu Vũ lại đầy ắp tình yêu với cuộc đời.
Hứa Dực Trung ngắm nhìn cô, trên miệng Nghiêu Vũ
lại là nụ cười tươi rói, một vẻ rõ ràng khác lạ trong đôi mắt trong
veo.
Có lẽ những câu chuyện Hứa Dực Trung vừa kể
cũng buộc Nghiêu Vũ nhìn nhận khác về anh. Nghe anh kể hồi ở Roma
vào ngày nghỉ đi khắp thành phố tìm hiệu cắt tóc, cô băn khoăn hỏi,
“Người ta đến đài phun nước ném tiền xu cầu nguyện, đến bậc thềm
trên quảng trường Tây Ban Nha ăn kem, tưởng tượng đang ngồi cùng công
chúa, anh đi tìm hiệu cắt tóc làm gì?”.
“Ý cô là sao không với Đỗ Lối?”. Anh cười hỏi
lại.
“À, cũng là một trong những nghi vấn”. Nghiêu
Vũ cười, nghĩ tới lời Thiên Trần, nếu Đỗ Lối có được Hứa Dực Trung
sẽ không để ý so bì với cô nữa. Cô cầu trời mong cô ta được như ý.
“Được thôi, ta trao đổi điều kiện, cô phải cho
tôi biết, tại sao cô chưa có bạn trai”.
Nghiêu Vũ trầm ngâm, phát hiện ăn uống, cười
đùa, nói chuyện với Hứa Dực Trung cô không nghĩ tới Đồng Tư Thành.
Hứa Dực Trung vừa nhắc, bóng dáng Đồng Tư Thành lại hiện ra. Anh sắp
về nước, anh muốn bắt đầu… gần gũi lòng càng mềm yếu. Nghiêu Vũ
cuối cùng nghĩ ra, sở dĩ cô nhận lời đi ăn cùng Hứa Dực Trung, còn
có một nguyên nhân chủ yếu chính là không muốn tối nay bóng dáng
Đồng Tư Thành lởn vởn trong đầu mình.
“Đúng, sao lại không?”. Hứa Dực Trung vội bộc
bạch, “Chuyện này phải trông vào duyên phận, đúng không? Đẹp mấy không
có cảm giác cũng không được!”.
Cặp mày thanh tú của cô hơi nhướn, ngạc nhiên,
có phải ý Hứa Dực Trung là anh ta và Đỗ Lối không có gì? Vậy anh
tìm cô, có phải là… lập tức phủ định. Cô thà tin Hứa Dực Trung thật
sự sợ phí bữa ăn đắt tiền hoặc do lương tâm áy náy vì đã cố tìm
cách buộc cô thức đêm làm việc nên mới mời cô đi ăn.
Cô ngước nhìn Hứa Dực Trung, ánh nến hắt lên
khuôn mặt tuấn lãng của anh ta, khóe miệng với đường gấp rõ ràng,
thấp thoáng nụ cười, cử chỉ lịch lãm, rất hào hoa. Một người như
vậy, cả ngoại hình lẫn túi tiền đều đáng nể, thịnh tình của anh
chắc không chỉ với một mình cô. Bạn bè? Anh ta cảm thấy làm bạn với
cô rất thú vị sao? Nghiêu Vũ nhiều bạn, cô đã quen người ta thích kết
bạn với mình. Hứa Dực Trung chắc cũng thế, lòng lập tức nhẹ nhõm,
lại thấy tiếc vì đã từ chối công việc của Gia Lâm, “Tôi sợ nhất là
rắc rối, cho nên mới từ chối dự án mới của Gia Lâm!”.
“Sao lại nói thế?”.
“Tôi ngại Đỗ Lối, cô ấy thật sự đã nhắm anh,
đi với anh, liệu cô ta có để tôi yên? Ha ha!”.
“Ra vậy, cô và Đỗ Lối có chuyện gì?”.
“Cũng không có gì, chỉ là phụ nữ với nhau
thường hẹp hòi, cô ấy hẹp, tôi cũng hẹp, nhìn nhau thấy nghịch mắt,
không hợp. Nếu tôi cướp ý trung nhân của cô ấy, Đỗ Lối sẽ không vui.
Mà tôi lại không có ý đó với anh, như vậy chẳng phải tự chuốc rắc
rối vào thân?”.
“Sao không để bụng? Tự tôn đàn ông bị tổn thương
nghiêm trọng!”. Hứa Dực Trung nhăn mặt làm bộ đau khổ, khiến Nghiêu Vũ
cười chảy nước mắt. Cô cảm thấy bữa ăn này quả thật rất ngon.
Khi cô thôi cười cúi đầu ăn tiếp, ánh mắt Hứa
Dực Trung trở nên dịu hiền. Nghiêu Vũ quá dễ tin người, một con sói
đầy dã tâm ngồi trước mặt cũng không nhận ra. Anh chỉ muốn hiểu cảm
xúc của mình rõ hơn mà thôi.
Anh quyết định bắt đầu từ làm bạn với Nghiêu
Vũ. Ở quán bar hôm nào nhìn thái độ của cô đối với Tiêu Dương anh đã
nghĩ, khi trở thành bạn bè, nhất định Nghiêu Vũ không từ chối tiếp
xúc anh.
Bằng này tuổi, anh chưa bao giờ thận trọng như
vậy, người ta nói, thứ không có được mới là tốt nhất, anh không muốn
vì cảm giác đó mà khiến mình trở thành kẻ ngốc.
Nghiêu Vũ thoải mái cười đùa mất hẳn thái độ
xa cách ban đầu. Hứa Dực Trung nghĩ, nhất định là vậy, chẳng qua do
anh không cam lòng, tuyệt đối không phải là yêu cô.
Nghiêu Vũ vừa ăn, vừa nhìn chiếc giá nến mô
phỏng hình cây đèn thần của Aladanh, giơ tay cầm lên xem kĩ. Nó được
chế tác khá tinh xảo, hoa văn chạm khắc rất đẹp, cô vuốt nhẹ những
đường hoa văn. “Có đúng là của Pakistan?”.
Vẻ trẻ con của cô khiến Hứa Dực Trung buồn
cười, anh nhìn quanh, thấy nhân viên nhà hàng đứng phía xa, miệng cười
tinh quái, cầm một giá nến lên ngắm nghía, sau đó Nghiêu Vũ trố mắt
nhìn anh rút cây nến ra, giấu giáo nến vào áo complet, cô há miệng,
anh đang làm gì? Một người đàn ông ba mươi tuổi, phó tổng giám đốc
tập đoàn Gia Lâm nổi tiếng thành phố này, anh…
“Ăn xong chưa? Sắp mười hai giờ rồi, nếu ăn xong
chúng ta đi thôi!”. Hứa Dực Trung nháy mắt với cô, rút tiền để lên
bàn.
Nghiêu Vũ đầu cúi gằm, sợ bị phát hiện.
Ra khỏi nhà hàng, Hứa Dực Trung bỗng lôi giá
nến trong áo đưa cho cô, “Tặng cô quà Giáng sinh! Có cần tôi bỏ trong
cái hộp để cô mở ra?”.
Nghiêu Vũ ngây người nhìn giá nến trong tay anh,
ngoái đầu liếc nhanh về phía nhà hàng, kéo anh chạy thẳng, “Xấu hổ
quá! Không đi mau, người ta phát hiện đuổi theo thì phiền!”.
Hứa Dực Trung bị cô kéo chạy một đoạn xa, thấy
Nghiêu Vũ thở hổn hển, anh cười ngất, “Đồ ăn trộm có phải càng
đẹp?”.
“Đúng”, Nghiêu Vũ gật đầu thật mạnh, cũng cười
theo. Bao nhiêu năm không làm trò đó, thì ra thú vị thật!
Hứa Dực Trung nhìn cô không nén được cười, “Xe
của tôi vẫn để trong sân nhà hàng, vẫn phải quay lại”.
Hứa Dực Trung nhăn mặt, “Cuối cùng tôi đã biết
thế nào là khinh suất khi kết bạn! Được rồi, vì món quà Giáng sinh
của cô, đành vậy!”. Anh nhanh chóng đi vòng phía sau, quay lại lấy xe,
một lát đã lái đến.
Nghiêu Vũ ngồi trong xe say sưa ngắm chiếc giá
nến, hình dung lại điệu bộ của anh khi giấu nó vào trong áo vest,
lại cười ngặt nghẽo.
Hưa Dực Trung nghiêng đầu nhìn cô, anh thích nhìn
vẻ sung sướng của cô, cảm thấy những nơi nụ cười của cô vọng đến,
bóng tối rút đi như thủy triều nhường cho khoảng không tươi sáng. “Lần
sau thích gì, tôi sẽ ăn trộm cho cô!”.
Nghiêu Vũ hoảng hốt, “Đừng, như thế không hay!”.
“Ha ha!”. Hứa Dực trung cười vang, Nghiêu Vũ quả
thực rất thú vị, anh vừa cười vừa nói, “Ăn trộm nhiều cũng không
thú vị, đúng không? Chỉ một giá nến này làm kỉ niệm được chứ? Nếu
lương tâm cô cắn rứt, ngày mai tôi đưa tiền đến coi như mua lại!”.
“Thôi, chỉ một lần này là được, hi hi!”. Nghiêu
Vũ lại cười, cứ nghĩ tới điệu bộ anh lúc thủ giá nến giấu vào
trong áo lại không nhịn được cười.
Anh cười ha hả nhìn cô đi lên cầu thang, đèn
từng tầng lóe sáng rồi lại tắt, đã nhiều lần nhìn cô lên tầng như
vậy, chỉ có lần này lòng anh lai láng một cảm xúc dịu dàng. Đến
khi đèn tầng bảy sáng lên, anh bấm còi tạm biệt rồi mới phóng đi.
Trở về nhà, vào phòng tắm, rửa mặt, chợt
phát hiện trong gương, mặt mình vẫn đang cười. Anh nghi hoặc nhìn vào
gương nhe răng, lại ngây ra, rồi kinh ngạc, rốt cuộc mình bị làm sao,
có thể ăn trộm giá nến ở nhà hàng cho Nghiêu Vũ? Lại còn sung sướng
cười mãi không thôi?