Trác Anh làm việc hiệu suất cực cao, chỉ dùng một ngày liền tra được người xúi giục phía sau lưng.
“Lão gia, tra được.” Trác Anh vừa nhận được tin tức lập tức đi đến chỗ Hoắc Ngạn báo cáo,“Là Hoắc lão Tứ.”
“Là hắn?” Hoắc Ngạn nhíu mày, xem ra chính mình lúc trước quá nhân từ.
“Ân, ban đầu mấy lão già kia sợ Hoắc gia mất mặt mũi, đối bên ngoài chỉ nói Sinh chủ tử xuất thân từ thư hương thế gia. Tộc hội ngày đó Hoắc lão Tứ chọc giận ông, suýt chút nữa bị trục xuất khỏi Hoắc gia, sau đó lão gia giữ hắn lại. Nhưng mà hắn sợ lão gia trả thù……” Trác Anh phân tích.
“Hắn định tiên hạ thủ vi cường?”
Trác Anh không lên tiếng ngầm đồng ý lời của Hoắc Ngạn.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình!” Hoắc Ngạn khinh thường nói,“Còn những lão gia kia liền dung túng hắn?”
“Bọn họ đem mọi chuyện không phải đều đổ lên trên người Sinh chủ tử.” Trác Anh giải thích, mấy lão già kia muốn cho Hoắc Ngạn bị nhục, lại không nghĩ Hoắc gia doạ người, nhưng thật ra là làm khó bọn họ.
“Hảo tâm muốn cho bọn họ nhảy nhót vài ngày, xem ra bọn họ là chán sống rồi. Ngươi……” Hoắc Ngạn “như thế như vậy” phân phó Trác Anh.
“Vâng, ta đã biết. Ta đi chuẩn bị ngay.” Trác Anh vừa mở cửa chuẩn bị rời đi, liền thấy Vũ Sinh đang nâng tay định gõ cửa.
“Trác đại ca, ta nghe nói ngươi tra được……” Sắc mặt Vũ Sinh có chút tái nhợt hỏi.
“Ân, lão gia đã phân phó qua rồi, ngươi đừng lo lắng.” Trác Anh an ủi.
“Lão gia hắn phân phó như thế nào?”
“Chết không có chỗ chôn, như thế nào?” Hoắc Ngạn đi đến cạnh cửa, nghe thấy lời Vũ Sinh đã hỏi Trác Anh,“Tiến vào, có vấn đề gì trực tiếp hỏi ta!”
Trác Anh nghiêng người cho Vũ Sinh vào nhà, Vũ Sinh vừa vào cửa liền mở miệng,“Lão gia thật sự muốn……”
“Đúng!” Hoắc Ngạn không nhìn Vũ Sinh, lại trả lời khẳng định.
“Không thể!” Vũ Sinh kích động nói.
“Ngươi nói thử xem, vì cái gì không thể?” Hoắc Ngạn lấy tư thế thoải mái tựa vào trên ghế, cảm thấy hứng thú hỏi.
“Bọn họ nói là sự thật……”
“Chuyện gì thật?” Hoắc Ngạn cắt lời Vũ Sinh.
“Ta, ta” Vũ Sinh cắn chặt răng, nói ra những lời vũ nhục,“Ta là không biết xấu hổ, rõ ràng là nam nhân còn muốn gả cho nam nhân. Ta là nam hồ ly tinh, câu dẫn nam nhân……”
“Ngươi là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hoè sao?” Hoắc Ngạn không khỏi hờn giận mở miệng. Tại sao bé có thể vũ nhục chính mình như vậy!
Vũ Sinh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Hoắc Ngạn, hắn rõ ràng đều là đang nói chính mình mà?
“Ta biết rõ ngươi là nam hài còn dùng tiền cưới ngươi làm vợ, không biết xấu hổ nên là ta mới đúng? Dù sao ngươi chỉ là bị bắt buộc. Nói đến câu dẫn……” Hoắc Ngạn cố ý dừng một chút, “Thời điểm ta chủ động khiêu khích ngươi có vẻ nhiều hơn thì phải?” Hai người mặc dù thành thân nửa năm có thừa, nhưng số lần thân mật cũng chỉ có hai lần mà thôi, hơn nữa đều là do Hoắc Ngạn dùng sức mạnh.
“Không, là ta không tốt……”
Hoắc Ngạn đi đến trước mặt Vũ Sinh, lấy tay phải điểm điểm vào môi hắn,“Ngươi là người của ta, mặc kệ nói ngươi hay là ta, kia đều là đang vũ nhục ta, hiểu chưa? Ta tuyệt không bỏ qua cho ai vũ nhục người của ta!” Cuối cùng, Hoắc Ngạn tuyên thệ nói.
“Nhưng mà, tội bọn họ không chí tử.” Vũ Sinh vì bọn họ cầu tình.
“Sinh chủ tử, buông tha địch nhân chính là khó xử chính mình.” Đứng ở một bên Trác Anh mở miệng phản bác. Dù sao cùng Hoắc Ngạn nhiều năm, Hoắc Ngạn thủ đoạn âm hiểm, gã cũng bị ảnh hưởng rất sâu.
“Nhưng nếu chỉ vì nói mấy câu mà dễ dàng toi mạng, này cũng không tránh khỏi rất……”
“Lời nói của Vũ Sinh rất có đạo lý,” Nghe xong lời Vũ Sinh nói, Hoắc Ngạn đột nhiên thấy trước mắt sáng ngời,“Yên tâm đi, ta chỉ trừng phạt bọn họ một chút thôi, sẽ không thương tổn tánh mạng bọn họ.” Hoắc Ngạn cam đoan.
Nhận được lời cam đoan Vũ Sinh an tâm rời khỏi thư phòng. Mấy ngày nay, bởi vì Hoắc Ngạn phải xử lý nhàn ngôn bên ngoài nên hắn đã tạm dừng học tập.
“Ngươi thật sự muốn tha cho mấy lão già kia?” Trác Anh không tin hỏi.
“Ngươi cho rằng có khả năng sao?” Hoắc Ngạn liếc mắt nhìn Trác Anh một cái, thật sự là càng sống càng không hiểu biết!
“Nhưng ngươi đáp ứng Sinh chủ tử không thương tổn tánh mạng bọn họ a?”
“Lời nói của Vũ Sinh nhắc nhở ta, cứ như vậy cho bọn họ chết đi, là quá mức tiện nghi bọn họ! Ta muốn bọn họ muốn sống không đường, tìm chết vô môn.” Thù mới hận cũ tính luôn một thể, như thế nào cũng không khả năng cho mấy lão già kia được một chút tiện nghi.
“Thế còn kế hoạch phải sửa sao?” Trác Anh không hề truy vấn, gã tin tưởng mấy lão gia kia kết cục tuyệt đối so với trong tưởng tượng càng thê thảm.
“Kế hoạch không thay đổi, ngươi tiếp tục chuẩn bị.” Hoắc Ngạn định liệu trước nói.
Ngày hôm sau, Hoắc Ngạn tuyên bố bổn gia cần đại lượng tài chính quay vòng, tạm thời đình chỉ tiền tài trợ đối với một số tư gia. Kế tiếp vài ngày lại có mấy hộ vì gia biến mà bán sản nghiệp lấy danh nghĩa độ nhật.
Tục ngữ nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Hoắc gia dù sao nhiều thế hệ kinh thương, mặc dù là có chút thua kém nhưng đệ tử cũng là có một ít tài năng. Bởi vậy, chủ gia đột nhiên cắt đi tài chính vẫn chưa mang đến cho tư gia quá lớn tổn thương.
Lại không quá vài ngày, có người nhìn thấy Hoắc Ngạn ở trà lâu cùng một thương nhân hải ngoại nháo phiên.
Nửa tháng sau, vài tư gia đột nhiên hướng bổn gia báo nguy, lại một tháng, đương gia của mấy tư gia đó đều bị bắt áp.
“Lão gia, đi cứu bọn họ đi!” Hôm nay người nhà của những đương gia kia đi cầu Vũ Sinh, hắn liền lại động trắc ẩn chi tâm.
“Cứu? Như thế nào cứu? Bọn họ tư vận gì đó là diêm! Không cần liên luỵ đến chúng ta cho dù đã được Phật tổ phù hộ!” Hoắc Ngạn tức giận bẻ gãy bút lông trong tay. Y biết người nhà của mấy lão già kia ngay tại ngoài cửa nghe ngóng.
“Nhưng mà, lão gia, bọn họ cũng là vì dưỡng gia sống tạm, hơn nữa nếu không phải chúng ta đình chỉ giúp đỡ bọn họ trước……”
“Câm mồm!” Hoắc Ngạn rống giận,“Là ai đưa cho ngươi lá gan? Trước kia ngươi cũng không dám theo ta nói chuyện như vậy.” Hoắc Ngạn tức giận có một nửa là thật, y tức giận Vũ Sinh thế nhưng dễ dàng nghe lời người khác, còn dám tới chỉ trích y?!
Vũ Sinh sợ hãi nhìn lén ngoài cửa, những lời này hắn đều là nghe những người đó nói. Hắn không hiểu vì sao đương gia các tư gia bị bắt cùng việc lão gia đình chỉ giúp đỡ bọn họ có liên quan.
“Hết thảy vào đây cho ta!” Hoắc Ngạn nhìn thấy bộ dáng Vũ Sinh liền biết là người bên ngoài dạy hắn nói, mà chính hắn căn bản không rõ.
Nghe được lời nói của Hoắc Ngạn, ngoài cửa tám chín người rồng rắn tiến vào thư phòng.
“Mấy bá bá thúc thúc hảo lớn mật a! Cho rằng Sinh nhi cái gì cũng đều không hiểu liền dạy hắn nói lời bậy bạ, các ngươi cho rằng ta đã chết rồi sao?” Cuối cùng một câu Hoắc Ngạn đột nhiên đề cao âm lượng.
“Ta hỏi các ngươi, chủ gia có nghĩa vụ duy trì các ngươi vô điều kiện sao? Buôn bán lời là các ngươi hưởng, tổn thất lại là do bổn gia gánh vác, các ngươi như thế nào không đi làm thổ phỉ? Chính mình thua kém trong việc buôn bán mất hết gia sản cũng liền thôi, còn dám đi buôn lậu diêm? Bây giờ còn dám đem hết trách nhiệm đổ lên trên đầu người khác……” Hoắc Ngạn cười lạnh một tiếng,“Hừ, các ngươi đã quên ta là ai đi? Cũng đã quên cha nương ta là chết như thế nào đi?”
“Gia chủ bớt giận, vãn bối không dám có ý trách cứ bổn gia. Lần này lao ngục tai ương vốn là tổ tông của vãn bối, phụ bối gieo gió gặt bão, nhưng vạn lần mong gia chủ tha thứ, xem như nể mặt cùng là bộ tộc dòng họ, hơn nữa bọn họ đều tuổi tác đã cao, xin cứu bọn họ ra khỏi khốn cảnh.” Một tên thư sinh trẻ tuổi tiến lên khẩn cầu.
“Nhìn ngươi bộ dáng nhã nhặn không quá giống con cháu mấy lão già kia. Đúng vậy, ta có năng lực cứu bọn họ, nhưng đối với ngươi vì cái gì phải làm như vậy?” Hoắc Ngạn thu liễm tức giận, thản nhiên hỏi.
“Xin ngài niệm tình bộ tộc dòng họ……”
Hoắc Ngạn phất tay cắt ngang lời nói của thư sinh,“Lúc bọn họ hại chết cha nương ta có niệm tình bộ tộc dòng họ hay không?”
“Này……” Thư sinh nghẹn lời.
“Muốn cứu bọn họ cũng không phải không thể, nhưng mà……” Hoắc Ngạn cố ý lấp lửng trêu người.