Mưa Hoàng Tước

Chương 48: Chương 48


Kỳ nghỉ của Hạ Úc Thanh chỉ còn lại chưa đến một nửa, thời gian ngắn, tìm lại một chỗ để thực tập cũng khó.
Lục Tây Lăng khuyên cô, cái mà sinh viên khó có nhất là ngày nghỉ, sau này đi làm rồi, muốn nghỉ ngơi lại càng khó hơn, không bằng nhân cơ hội này chơi thêm mấy ngày nữa.
Hạ Úc Thanh là kiểu người không chịu được nhàn rỗi, không có việc gì làm, ở nhà hai ngày mà cả người đã bứt rứt như sét lên gỉ, thế nên lại tìm một việc làm thêm online.
Ngoại trừ những buổi xã giao nhất định phải tham dự, và một tuần một lần về nhà lớn ăn tối, thì Lục Tây Lăng hầu như luôn về nhà đúng giờ.
Sau bữa tối, hai người sẽ cùng xem phim hoặc tản bộ, ngoài ra còn khám phá được một sở thích chung…
Gần nhà có một trung tâm cầu lông chuyên nghiệp, người sống trong khu chung cư thường tới đó chơi.
Hạ Úc Thanh từng học bóng chuyền, có nền tảng nhất định về các môn đối kháng, thế nên học rất nhanh.

Dáng người cô cao, thể lực tốt, sức bật không phải dạng bình thường, sau vài lần tập luyện là đã có thể đánh tay đôi với Lục Tây Lăng.
Thỉnh thoảng gặp các cặp đôi khác, đối phương sẽ mời họ cùng đánh.
Con người Hạ Úc Thanh làm gì cũng đều có tâm lý thắng thua, thể dục thể thao không phải ngoại lệ.

Lúc đánh đơn với Lục Tây Lăng, dù sao cũng chỉ tính là rèn luyện sức khỏe, thua cũng không sao, nhưng đã đối đầu với “ngoại địch” thì đương nhiên phải quyết tâm thắng.

Mỗi lần đấu, không cần biết kết quả thế nào, cô cũng phải kéo Lục Tây Lăng ra nghiên cứu chiến thuật.
Hôm nay, đối thủ tới “khiêu chiến” là một cặp đôi mới đến thuê nhà, trong đó, cô gái có dáng người rất đẹp, trang điểm tinh tế, mái tóc nâu uốn lọn to được buộc gọn lên, vận một bộ đồ thể thao nguyên cây màu tím nhạt.
Nhưng với Hạ Úc Thanh, không tồn tại cái gọi là thương hoa tiếc ngọc, sau khi ra sân, dồn hết sức tấn công phòng thủ mới là cách cô tỏ thái độ tôn trọng đối phương.
Đánh chưa được hai ván, cô gái ở đội bên kia đã không chịu nổi, gắng gượng cho xong ván, cô ta liền quẳng bỏ vợt, ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc.
Hạ Úc Thanh cầm khăn mặt lau mồ hôi, có lòng nhắc nhở không nên lập tức ngồi xuống sau khi vận động, cô gái kia thoáng lườm cô, chẳng nói lời nào, cứ ngồi im một chỗ.
Nghỉ ngơi một lúc, Hạ Úc Thanh hỏi họ còn muốn đánh nữa không, cô gái kia lập tức xua tay.
Hạ Úc Thanh và Lục Tây Lăng đổi sân, đánh thêm mấy ván nữa, tới khi đủ lượng vận động trong ngày liền dừng lại, chuẩn bị về nhà.
Trong trung tâm có một quầy bán nước, mỗi lần chơi xong, Hạ Úc Thanh đều cùng Lục Tây Lăng qua đó gọi một cốc nước ép rau củ.
Gọi món xong, Hạ Úc Thanh đưa đồ cho Lục Tây Lăng giữ, còn mình thì đi rửa tay.
Lục Tây Lăng khoác cánh tay lên thành ghế, vắt chéo chân, thảnh thơi ngồi chờ.
Trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bóng dáng màu tím, đang đi thẳng về phía anh.
Là cô gái vừa đánh cầu lông cùng họ.
Cô ta cười vẫy tay, “Anh vẫn chưa về à?”
Lục Tây Lăng hờ hững “ừm” một tiếng.
“Muốn uống gì không? Tôi mời anh.”
“Không cần.

Chúng tôi gọi rồi.”
Cô ta nhìn anh giây lát, rồi lại cười hỏi, “Cô gái vừa chơi cùng đội với anh, là bạn anh à?”
Lục Tây Lăng không đủ kiên nhẫn, “Xin hỏi cô có gì cần nói à?”
“Không có, không có…”, cô ta cười hai tiếng rất khoa trương, “Chỉ là chưa bao giờ thấy cô gái nào tấn công mạnh mẽ, vụt cầu kinh khủng như cô ấy, thế nên hơi ngạc nhiên.”
Lục Tây Lăng nheo mắt lại, đang định lên tiếng thì từ phía sau truyền đến giọng nói của Hạ Úc Thanh, “Halo halo, bạn muốn hẹn bọn mình lần sau chơi cùng tiếp à?”, cô vừa đi tới, vừa cười hỏi cô gái kia.
Cô ta nghiêng đầu nhìn cô, rồi cười bảo: “Không có, bạn lợi hại quá, mình không dám đánh với bạn nữa đâu, vừa nãy có mấy cú mình đỡ mà cảm giác như trật khớp tay rồi ấy.

Nhìn chiều cao với thể lực của bạn, thì chắc bạn là sinh viên trường thể thao hả?”
Hạ Úc Thanh cười, “Bạn cảm thấy thế à? Cảm ơn bạn đã khen.”
Đương nhiên cô biết, đây không phải là khen, mà là giở giọng quái gở ám chỉ cô không ra dáng con gái.
Cô ta không dám chắc là cô giả vờ ngây ngô hay đang ẩn ý đá xoáy nữa, thế nên nhất thời không nói gì.
Cổ tay Hạ Úc Thanh bỗng bị Lục Tây Lăng nắm lấy.
Cô cúi đầu, thấy anh thò tay vào túi thể thao, lấy ra chiếc đồng hồ bị cô tháo bỏ do cảm thấy vướng víu và làm giảm tốc độ vụt, rồi đeo vào cho cô.
Đương nhiên cô nàng kia cũng nhìn thấy rõ ràng hành động này.

Trong lúc chơi, cô ta đã để ý thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay Lục Tây Lăng, nhãn hiệu đắt đỏ kia cực kỳ hợp với vẻ ngoài cao quý của anh.
Nhưng không ngờ, chiếc đồng hồ đó lại là đồ đôi.
Nói thật, có một số người đàn ông có thể thoải mái vung tay tặng một cái túi mười vạn, nhưng chưa chắc đã mua nổi kiểu đồng hồ như thế này.
Đeo đồng hồ xong, Lục Tây Lăng cũng không buông tay, mà tiện đà giang tay ra ôm eo Hạ Úc Thanh, rồi ngửa đầu nói với cô, “Mang nước về uống.

Ở đây lạnh quá, vừa vận động xong dễ bị cảm.”
Hạ Úc Thanh gật đầu, “Dạ.”
Cô đưa mắt nhìn sang phía đối diện, cười hỏi: “Bạn còn chuyện gì không?”
“Không có.”, cô gái kia cười khan một tiếng, “Lần sau lại chơi cùng nhau.”
“Ok.”
Đương nhiên là không phải thật rồi.
Sau khi cô gái kia rời đi, Hạ Úc Thanh lập tức đẩy Lục Tây Lăng ra.
Lục Tây Lăng lại ôm cô càng chặt hơn, “Làm cái gì đấy?”
“Em mới đi khỏi chưa được năm phút…”
Lục Tây Lăng bật cười.
Hai người trở lại chung cư, Hạ Úc Thanh bỏ đồ đạc xuống, đi tắm trước.
Lục Tây Lăng đi vào theo, cô nhanh tay nhanh mắt đóng cửa lại, nhưng vẫn chậm hơn một bước.

Anh tóm tay nắm cửa đẩy vào, Hạ Úc Thanh liền dùng cả hai tay ẩn anh ra, “Anh ra ngay, em muốn đi tắm!”
“Tắm cùng nhau không được à?”
“Không được.”
“Bình giấm chua này, còn giận à?”
“Chẳng hiểu anh nói gì cả.”
Lục Tây Lăng cười, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô về phía mình, cô không phanh lại kịp, cứ thế đập trán vào ngực anh.

Bất chợt, cô đứng im, nhỏ giọng nói: “Em không hiểu.”
“Hả?”
“Nhìn em không xứng với anh à?”
“Nói linh tinh cái gì thế.”
Hạ Úc Thanh liền ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy anh nói em nghe xem, tại sao anh lại thích em?”
“…Tự em không biết à?”
“Đương nhiên em biết em có rất nhiều ưu điểm, nhưng chưa chắc đã là cái anh thích… Với lại, anh chưa bao giờ nói thích em cả.”
“Anh chưa từng nói?”
“Chưa từng!”
“Chắc là em quên rồi.”
“Trí nhớ của em cực tốt đấy.”
Lục Tây Lăng cười, “Vậy được, trong lúc tắm, anh sẽ nói cho em nghe.”
Dứt lời, anh cũng chẳng hỏi cô có đồng ý hay không, cứ thế nhấc chân đi vào phòng tắm.

Trong làn hơi nước nóng, anh không kiềm chế được liền cúi đầu hôn cô.
Mùa hè năm nay rất nóng, cũng giống như chính họ vậy.
***
Tháng Chín, trường học khai giảng.
Chương trình học chuyên ngành năm ba bỗng nhiên giảm đi một nửa, chỉ có lịch học văn bằng hai là khá dày, vì thế, cuối tuần Hạ Úc Thanh thường rất bận, còn trong tuần lại khá thong dong, đa phần là học tối, chỉ có thứ Tư là học cả ngày.
Từ hôm khai giảng đến giờ, số lần cô ở Thanh Mi Uyển tăng lên hẳn, Lục Tây Lăng cũng chuẩn bị mấy bộ quần áo ở bên đó, thỉnh thoảng xong việc là chạy thẳng từ công ty về Thanh Mi Uyển.
Lục Tây Lăng sắp xếp theo thời gian biểu của cô, tình nguyện mỗi ngày dậy sớm ít nhất là nửa tiếng.

Chẳng mấy chốc lại đến sinh nhật Hạ Úc Thanh.
Hai mươi tuổi là số tuổi tròn, quan trọng không khác gì sinh nhật đánh dấu tuổi trưởng thành, ít ra là Lục Tây Lăng thấy vậy.
Sinh nhật mười tám tuổi của cô, anh không tham dự, chỉ tặng quà cho cô; sinh nhật mười chín tuổi thì xảy ra chuyện của Lục Sênh, thậm chí cô còn bị thương.

Năm nay, bất kể thế nào, anh cũng phải đón cùng cô.
Nhưng anh biết cô có các mối quan hệ rất tốt, sinh nhật hẳn là phải thật náo nhiệt, không thể bị anh độc chiếm được, vì thế anh đề nghị tổ chức tiệc tại Thanh Mi Uyển luôn, mời cả những người bạn của cô đến nữa.
Tiệc sinh nhật ấn định vào tối ngày ba mươi.
Bạn bè của Hạ Úc Thanh đa phần là người Nam Thành, không cần về quê nghỉ lễ Quốc khánh.[1]
[1] Sinh nhật Hạ Úc Thanh vào 1/10, quốc khánh Trung Quốc.
Bốn giờ chiều hôm đó, Lục Sênh đã đến để giúp cô trang điểm làm tóc.
Lục Sênh kéo nguyên một cái vali đến, bên trong, ngoài đồ trang điểm còn có một bộ váy và một đôi giày.
Bộ váy liền thân, lồng trong túi chống bụi, lúc lấy ra chỉ hơi bị nhăn một chút.
Váy dài hai dây màu trắng, nửa thân trên thiết kế chiết eo kiểu xương cá, làn váy hơi phồng, chất liệu mềm mại, điểm xuyết bằng những họa tiết thêu nổi, chỉnh thể mang phong cách cổ điển nhưng lại không tạo cảm giác quá trang trọng.
Chiếc váy quá đẹp, khiến Hạ Úc Thanh phải “wow” lên một tiếng, “Chị Sênh Sênh, chị chọn à?”
“Đương nhiên là Lục tổng chọn rồi.”, Lục Sênh cười đáp.
Hạ Úc Thanh nói: “Mắt nhìn của anh ấy tốt thật đấy.

Cái váy năm ngoái định tặng cho chị cũng đẹp lắm.”
Mặt Lục Sênh nghệt ra, “Váy nào cơ?”
Hạ Úc Thanh đưa Lục Sênh vào phòng để đồ, lấy ra bộ váy cô mới mang từ ký túc xá sang đây.
Lục Sênh nhận ra ngay đây là mẫu thiết kế vào mùa thu năm ngoái từ nhãn hiệu cô nàng thường mua, “…Anh ấy định tặng cho chị?”
Hạ Úc Thanh gật đầu, “Size to, nên cho em mặc tạm.”
Sau này cô từng nhắc đến chuyện trả lại, nhưng Lục Tây Lăng nói không cần, để anh mua cho Lục Sênh cái khác.
Lục Sênh phì cười, “Anh ấy giỏi lấy chị ra làm bình phong ghê! Mấy câu kiểu này, cũng chỉ lừa được đứa trẻ thật thà như em thôi.”
Hạ Úc Thanh sực nghĩ ra, “Cho nên…”
“Từ nhỏ đến lớn anh ấy chưa từng tặng chị quần áo hay đồ trang sức gì cả, trừ túi xách.

À, túi xách cũng không phải là tặng trực tiếp, mà là đưa tiền cho chị tự mua.”
“Em không biết, em cứ tưởng…”, Hạ Úc Thanh bỗng hơi xấu hổ.
“Để hôm nào chị phải trêu anh ấy mới được, bàn về độ ngoài lạnh trong nóng thì cứ phải học Lục tổng.”
Ngồi lại vào trước bàn trang điểm, Hạ Úc Thanh đã thay xong váy, Lục Sênh cặp mái tóc dài mềm mượt của cô lên, bắt đầu đánh phấn nền.
Hạ Úc Thanh nói: “Em có cảm giác mỗi lần phải trang điểm là lại làm phiền chị.”
“Không sao đâu! Trò “Kỳ tích Thanh Thanh” này vui mà.”, Lục Sênh cười.
Nếu không phải vừa hay Trình Thu Địch đang chơi game đổi trang phục trên điện thoại, thì có lẽ Hạ Úc Thanh chẳng hiểu nổi câu này.
Trong lúc trang điểm, hai người không ngừng tán gẫu, Lục Sênh hỏi thăm dạo gần đây Hạ Úc Thanh và Lục Tây Lăng thế nào.
“Rất tốt ạ.”, Hạ Úc Thanh thầm bổ sung thêm một câu, nhưng mà rất mệt.
“Hình như dạo này chị không yêu đương gì thì phải.”, Hạ Úc Thanh nói thêm.
“Chuyện này à…”, Lục Sênh cười gượng một tiếng, “Để sau đi.

Kiếm tiền vẫn vui hơn.”
Trang điểm xong, Lục Sênh cầm máy uốn tóc, biến mái tóc dài của Hạ Úc Thanh trở nên bồng bềnh, lại nhặt hai bên tóc mai tết hình bông lúa, ghim ra sau đầu.

Kiểu tóc không quá diêm dúa, rất hợp với bộ váy mang phong cách cổ điển.

Không lâu sau, Trình Thu Địch và Phương Ly cũng đến, vừa trông thấy đã khen tạo hình của Hạ Úc Thanh quá đẹp, Trình Thu Địch còn bảo cô sau này nên chăm mặc váy, dáng người cao ráo, chân vừa thẳng vừa dài, không mặc váy thật là lãng phí.
Sau đó là Tô Hoài Cừ và những người bạn khác, qua sáu giờ, đã có tới mười mấy người.
Để tiện cho mọi người vui chơi, Lục Tây Lăng thuê đầu bếp, bố trí thành tiệc buffet.

Một số món được chuyển đến từ khách sạn, những món còn lại được nấu ngay trong phòng bếp của biệt thự.
Lục Tây Lăng gọi điện thoại tới, báo đang bị tắc đường, sẽ đến muộn khoảng hai mươi phút, mọi người cứ ăn trước.
Hạ Úc Thanh lấy một chút đồ ăn không dễ làm bẩn váy hay nhòe lớp trang điểm, đi một vòng, chào hỏi trò chuyện cùng mọi người.
Có người hỏi: “Thanh Thanh, bạn trai cậu đâu? Đừng giấu mà, cho bọn mình gặp một lần đi!”
Hạ Úc Thanh cười đáp: “Một lát nữa anh ấy sẽ đến.”
Một cô nàng ngồi tại chiếu nghỉ thông lên tầng hai vẫy tay, “Anh ấy biết chơi mạt chược không? Mình có một người rồi đây, đang thiếu ba.”
“…Cậu tìm được hai người nữa đi đã!”
Hạ Úc Thanh đi loanh quanh một phòng, vừa quay về chỗ sofa, đúng lúc ba người Trình Thu Địch, Phương Ly và Lục Sênh đang trò chuyện, cô định ngồi xuống tán gẫu cùng thì nhác trông thấy có ánh đèn lóe lên ngoài cửa sổ, liền lập tức đặt đĩa xuống, đi ra cửa.
Cửa mở ra, cũng vừa lúc Lục Tây Lăng và Châu Tiềm đẩy cửa hàng rào đi vào.
Lục Tây Lăng mặc một chiếc sơmi trắng may bằng chất vải mềm, giấu đi vẻ lạnh lùng thường ngày, mà nhiều hơn là vẻ hào hoa lãng tử.
Anh đưa mắt nhìn vào, vừa trông thấy Hạ Úc Thanh đứng ở cửa, bước chân bỗng nhiên khựng lại.
Hạ Úc Thanh nhoẻn miệng cười.
Châu Tiềm đi tới, đưa quà, nói câu sinh nhật vui vẻ rồi liếc luôn vào trong nhà.
Lục Tây Lăng bảo Châu Tiềm vào trước, rồi dắt tay Hạ Úc Thanh đi tới dưới mái hiên, cúi đầu nghiêm túc ngắm nhìn, “Sao lại xinh thế này cơ chứ.”
“Váy anh chọn đấy.

Thích không?”
“…Ừm.”, Lục Tây Lăng chẳng quan tâm bên cửa sổ có người hay không, cứ thế ôm eo hôn cô.
Một lúc sau mới buông cô ra, nhưng vẫn nắm tay, dắt cô vào nhà.
Khoảnh khắc Lục Tây Lăng xuất hiện, mọi tiếng ồn ào trong nhà lập tức biến mất, tất cả đồng loạt quay đầu ra nhìn.
Lục Tây Lăng lên tiếng chào hỏi trước, anh nói mình đến muộn, mọi người cứ thoải mái, cần gì thì bảo với người phục vụ.

Ra dáng một người chủ thực thụ.
Ngay sau đó, anh lại dắt Hạ Úc Thanh đi một vòng để cô giới thiệu, sau đó chào hỏi lần lượt từng người, vừa chu đáo lại vừa lịch thiệp, không hề có ý khinh khi hay ra vẻ kẻ cả chỉ vì họ vẫn còn là sinh viên.
Chào hỏi xong xuôi, Hạ Úc Thanh bị đám Trình Thu Địch gọi ra, đến khi quay lại thì chẳng thấy bóng dáng Lục Tây Lăng đâu nữa.
Hạ Úc Thanh đi tìm một vòng, loáng thoáng thấy trong vườn có người, định đi ra xem, cánh cửa khép hờ, vừa chuẩn bị đẩy ra thì bỗng nghe thấy giọng Châu Tiềm: “…Đương nhiên, em là đại tiểu thư.

Đại tiểu thư làm chuyện gì cũng có lý, ngủ với người ta rồi cũng có thể không nhận trách nhiệm…”
Hạ Úc Thanh bị lượng tin tức này làm cho hết hồn, xác nhận người đứng đối diện Châu Tiềm đúng là Lục Sênh, cô không dám nghe lén nữa mà tranh thủ thời gian vòng về.
Trong phòng ngủ chính trên tầng, Hạ Úc Thanh tìm được Lục Tây Lăng.
Hạ Úc Thanh giữ tay nắm cửa, nhìn Lục Tây Lăng ngồi trên chiếc sofa đơn trong phòng, cô cười bảo: “Em tìm anh khắp nơi.”
“Vừa nhận một cuộc điện thoại liên quan đến công việc, đang chuẩn bị xuống đây.”
Hạ Úc Thanh không xỏ lỗ tai, hôm nay đeo loại khuyên tai dạng kẹp, đeo lâu khiến vành tai đỏ ửng, cô bất giác đưa tay lên xoa nhẹ một cái.
“Sao thế?”
“Hơi đau.”
“Vào đây anh xem nào.”
Hạ Úc Thanh đi vào, quen tay đóng cửa lại.
Căn phòng nằm cuối hành lang, cách âm vô cùng tốt, tiếng nhạc và tiếng cười đùa ở tầng dưới bỗng nhiên trở nên mơ mơ hồ hồ.
Hạ Úc Thanh đi đến trước mặt Lục Tây Lăng.
Lục Tây Lăng mượn ánh đèn cây mà cúi đầu nhìn, ngón tay nắm lấy món đồ trang sức hình bông hoa trắng, “Hay là đừng đeo nữa.”
“Có bị đơn điệu quá không?”
“Không.”
Nói rồi, Lục Tây Lăng nhẹ nhàng tháo đôi khuyên tai xuống, bỏ lên mặt bàn.
Hai tai cô vừa đỏ vừa nóng, giống hệt như những lúc cô xấu hổ hoặc động tình.
Đầu ngón tay Lục Tây Lăng vuốt ve vành tai cô, yết hầu anh trượt lên trượt xuống, trong chốc lát, anh kéo mạnh một cái, khiến cô ngồi xuống đùi mình, lại ngẩng đầu cắn thẳng lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn, “…Thanh Thanh.”
Hạ Úc Thanh đưa tay miết chặt cổ áo sơ mi của anh, “Anh lừa em.”
“Lừa em cái gì?”
“Cái váy năm ngoái, vốn dĩ là anh định tặng cho em đúng không?”
Lục Tây Lăng không phủ nhận, chỉ cười khẽ, rồi thấp giọng hỏi, “Lúc đấy anh muốn hôn em, em biết không?”, trong lúc nói, ngón tay anh lướt khỏi vành tai cô, đi xuống đầu khóa kéo sau váy của cô.

Anh bổ sung thêm một câu, “Chỗ này.”
Đầu khóa được kéo xuống, âm thanh rõ ràng đến mức có thể nghe thấy.
Hạ Úc Thanh vội tóm cánh tay anh lại.
“Lúc đấy em cảm nhận được, đúng không?”, giọng nói và động tác của Lục Tây Lăng cùng chậm lại.
Cả người Hạ Úc Thanh như sắp bốc cháy.
“Đúng không?”
Không cách nào phủ nhận, cô nuốt khan một cái, khẽ khàng gật đầu.

Cảm giác móng tay lướt dọc sống lưng, hệt như có người cầm chìa khóa mở chốt điện.
Tim Hạ Úc Thanh thít lại, cô nắm chặt lấy cổ tay anh, “…Dưới nhà bao nhiêu người.”
“Sợ à?”
“…”
“Anh khóa cửa lại, được không?”
“Váy…”
Lục Tây Lăng nuốt mất giọng nói của cô, anh bảo, thì cởi ra, sẽ không làm bẩn.
Anh không muốn rời khỏi cô một phút nào, đưa một tay ra vớ lấy điện thoại, gửi cho Lục Sênh một tin nhắn, bảo anh dẫn Hạ Úc Thanh ra cửa hàng tiện lợi mua ít đồ.

Sau đó chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, rồi cứ thế ôm cả cô đi ra khóa trái cửa phòng ngủ lại.
Hạ Úc Thanh ngã nhào xuống tấm nệm giường màu xám tro, ánh đèn vàng tỏa khắp không gian im lìm, tựa như một chiều hoàng hôn dài đằng đẵng.
Cô mặt đối mặt với Lục Tây Lăng, ánh mắt anh sâu thăm thẳm, lại tĩnh lặng đến thế.
Cô đưa tay, nắm chặt cổ áo sơ mi của anh, rồi rướn cổ lên.
Lục Tây Lăng tưởng cô muốn hôn anh, nhưng cô lại khẽ cắn lên yết hầu của anh.

Anh không kìm được một tiếng rên khẽ.
Sau đó, mọi giác quan đều trở nên mơ hồ, giống như chìm trong một đống nhung u tối vô tận.
Chỉ nghe thấy Lục Tây Lăng nói, “Thanh Thanh, mở mắt nhìn anh.”, lúc cô mở mắt, anh liền cúi đầu hôn cô.
Mọi sự huyên náo dưới lầu hoàn toàn bị quẳng vào một miền quên lãng.
***
Ra khỏi phòng tắm, Lục Tây Lăng ngồi xuống đuôi giường mặc áo sơ mi.
Chiếc áo may bằng chất liệu mềm, giờ đã trở nên nhăn nhúm, mà phần lớn là do bàn tay cô ban tặng.

Anh cài cúc được một nửa, cảm thấy không vừa mắt, liền cởi bỏ hết, quẳng sang một bên, vào tủ chọn một chiếc áo sạch khác rồi mặc vào.
Chỉnh trang xong, anh đứng dậy đi gõ cửa phòng tắm.
“Vào đi.”
Hạ Úc Thanh đang đứng trước bồn rửa mặt soi gương.
Chỉ có son môi bị nhòe, lớp phấn chống nước, trông không khác trước là bao.
Váy đã mặc vào, nhưng khóa mới kéo một nửa.

Cô đứng quay lưng về phía anh, im lặng không nói câu nào.
Lục Tây Lăng cười, đi vào kéo khóa lên cho cô, rồi lại đưa tay xoay mặt cô lại, hôn một cái, “Ngoan quá.”
Họ không muốn “biến mất” quá lâu, thế nên đã lược bỏ rất nhiều bước.

Dù thế, vẫn dùng dằng đến gần bốn mươi phút.
Hạ Úc Thanh không chịu xuống lầu cùng Lục Tây Lăng, mà một mình đi ra ngoài trước.
Cô đứng ở đầu cầu thang quan sát một lát, chờ xung quanh không có người, mới lẳng lặng đi xuống, đi vào thư phòng.
Quan sát thêm một lúc nữa, mới lẻn qua cửa sau đi ra ngoài.
Cô đứng trong vườn nhắn tin cho Lục Tây Lăng: “Xuống được rồi.”
Mấy phút sau, cửa vườn hoa bị đẩy ra.
Hạ Úc Thanh quay đầu liếc anh một cái, rồi lập tức ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác.
Lục Tây Lăng cười: “Đi thôi, diễn thì phải diễn cho hết chứ.

Ra cửa hàng tiện lợi một chuyến nào.”.