Mưa Hoàng Tước

Chương 44: Chương 44


Tin nhắn có để lại số điện thoại, Hạ Úc Thanh cố kiềm chế nỗi kích động muốn gọi ngay lập tức, lẳng lặng lưu số lại.
Chị đồng nghiệp không khỏi tò mò phải hỏi thêm một câu, “Tiểu Hạ, người này nói thật không vậy?”
Hạ Úc Thanh thấp thỏm “vâng” một tiếng, “Cũng không biết nữa, chắc là thế, em phải xác nhận với dì ấy đã.”
“Có cần trả lời tin nhắn không?”
“Không cần đâu, em… để em tự gọi điện thoại xác nhận với dì ấy.”
Trở về chỗ ngồi, Hạ Úc Thanh nhập số điện thoại vào khung tìm kiếm, quả thật là số ở Quảng Thành.
Cô bấm dãy số điện thoại bàn, từng số từng số một, nhưng ngón tay cứ lừng khừng mãi không ấn nút gọi.
Gần quê lòng xao xuyến, không dám hỏi người qua[1], có lẽ là như vậy.
[1] Trích bài thơ “Độ Hán Giang” của Lý Tần, ý là một người đã xa quê lâu năm, nay gần về tới quê thì lại lo lắng bồi hồi.
“Hạ Úc Thanh! Vào họp thôi! Còn ngồi ngây ra đấy làm gì!”
“…Đây ạ!”, Hạ Úc Thanh hoàn hồn, lấy sổ và bút, đi về phía thầy Thẩm.
Trong lúc họp, Hạ Úc Thanh không phút nào yên lòng, trong đầu chỉ toàn là cái tên “Dư Ngọc Lan”.
Cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc, đến giờ cơm tối.
Hạ Úc Thanh không có khẩu vị, tối nay lại không có lịch tăng ca, nên định sẽ về trước rồi kể với Lục Tây Lăng về chuyện này.
Cô vừa thu dọn đồ đạc xong, thì chủ nhiệm Lưu – chủ nhiệm sản xuất đi tới, gõ xuống mặt bàn cô, “Tiểu Hạ, cháu vào phòng họp một chuyến nhé.”
Hạ Úc Thanh cầm sổ bút, lúc đi vào phòng họp thì phát hiện chủ nhiệm, phó chủ nhiệm và thầy Thẩm đều có mặt.
Ngoài họ ra, không có thêm đồng nghiệp nào khác.

Cô không hiểu, chỉ kéo cái ghế ở xa vị trí chủ trì nhất, mà chủ nhiệm lại vẫy tay, cười bảo: “Có nhiều người lắm đâu, ngồi gần lại đây cho dễ nói chuyện.”
Hạ Úc Thanh đành phải ngồi vào chỗ cạnh thầy Thẩm.
Chủ nhiệm Lưu vặn nắp chai nước uống một ngụm, rồi vẫn nói chuyện bằng vẻ mặt tươi cười như cũ, “Tiểu Hạ, là thế này, Tiểu Lâm ở tổ truyền thông nói cháu nhận được một tin nhắn riêng phải không?”
Hạ Úc Thanh lập tức cảnh giác, nhưng rõ ràng chủ nhiệm Lưu đã có sự chuẩn bị trước, kiểu vấn đề có bằng chứng xác thực như vậy, không thể phủ nhận được.
“Đúng ạ.”
Chủ nhiệm Lưu cười bảo: “Chú vừa sang phòng hành chính nhân sự tìm hiểu về hoàn cảnh của cháu.

Là thế này, chú với phó chủ nhiệm Triệu đã bàn bạc rồi, đài mình sẽ chuẩn bị quay lại toàn bộ quá trình tìm người thân của cháu, đài sẽ cử một ê-kíp đi cùng cháu đến Quảng Thành… Lão Thẩm, Tiểu Hạ là học trò của ông, chuyện này giao cho ông làm nhé.”
Thầy Thẩm ngơ ngác, liếc sang nhìn Hạ Úc Thanh, “Tìm người thân gì cơ?”
Hạ Úc Thanh nhìn chủ nhiệm Lưu, “… Hình như chú chưa hề hỏi ý kiến của cháu.”
Chú nhiệm Lưu cười đáp: “Thì giờ đang hỏi ý kiến của cháu đây còn gì?”
“Chú đang thông báo đấy ạ.”
Phó chủ nhiệm Triệu quát lên: “Nói năng cái kiểu gì thế hả? Trước khi vào làm cô không được đào tạo à? Tổ chức thì phải có kỷ luật, đài truyền hình không phải chỗ để chơi…”
“Lão Triệu.”, chủ nhiệm Lưu giơ tay ra hiệu ngăn lại, rồi cười bảo Hạ Úc Thanh, “Bọn chú thấy tư liệu sống như thế này là cầu mà còn không được.

Bây giờ cháu không chỉ là tâm phúc của tổ, mà còn là tâm phúc của cả đài, đây cũng chỉ là một cách để bồi dưỡng cháu thôi.


Lão Thẩm là thầy hướng dẫn của cháu, ông ấy hiểu phong cách làm chương trình của cháu, nếu cháu ngại kiểu chương trình sướt mướt như thế, chúng ta có thể tiết chế lại một chút.

Lặn lội đi tìm người thân là chuyện lớn cả đời, cháu không muốn ghi lại à? Về sau xem lại cũng có ý nghĩa kỉ niệm mà… Cháu đã gọi điện cho người họ Tề kia chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
“Thế thì đợi lát nữa lão Thẩm lấy máy sang đây, tìm một chỗ, chúng ta sẽ bắt đầu quay từ đoạn cháu gọi điện thoại.”
Hạ Úc Thanh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào chủ nhiệm Lưu, “Cháu xin lỗi chủ nhiệm, đây là việc riêng của cháu, cháu thật sự không muốn lợi dụng nó để tạo sự chú ý.”
Chủ nhiệm Lưu đã quen với tình huống như thế này, chẳng hề căng thẳng, vẫn cười ha hả như nãy giờ, “Cháu không thích lên hình mà đúng không? Chuyện này đơn giản thôi.

Kể cả kết thúc kỳ nghỉ hè, cháu vẫn có thể tiếp tục thực tập ở đây, một tuần đến ba buổi là được.

Chờ hết năm tư tốt nghiệp, đài sẽ ký hợp đồng với cháu, kỳ thực tập tính là thử việc, đến lúc đấy cho cháu làm chính thức luôn!”
“Không phải là cháu muốn ra điều kiện với chú, chủ nhiệm Lưu, cháu thật sự không thể đồng ý với chuyện này được.”, giọng điệu Hạ Úc Thanh cương quyết hơn mấy phần.
Thầy Thẩm ngồi bên cạnh nghe, tuy không biết ngọn nguồn câu chuyện, nhưng đã có thể đoán ra đại khái, lúc này liền lên tiếng giải vây cho Hạ Úc Thanh: “Chủ nhiệm, thanh niên bây giờ đều để ý đến cá tính với quyền riêng tư, hay thôi đừng làm khó Tiểu Hạ nữa.”
Phó chủ nhiệm Triệu hừ một tiếng, “Ai cũng giữ cá tính, làm theo ý mình, thì làm sao mà xây dựng tập thể được? Bây giờ đang đúng lúc đài cần cô ta…”
“Vậy cháu xin nghỉ việc ạ.”, Hạ Úc Thanh lên tiếng ngắt lời ông ta, không chút do dự, giọng điệu cũng cực kỳ bình tĩnh.
Phó chủ nhiệm Triệu sa sầm mặt mày, “Ai ký duyệt cho chứng nhận thực tập của cô, cô có tính đến không?”
“Cháu không cần chứng nhận thực tập ạ.”, Hạ Úc Thanh gập sổ lại, “Giờ cháu đi được chưa ạ?”
Dường như không ngờ cô bé này lại có thể “rắn” đến thế, trong lúc nhất thời, không ai đáp lại.
Hạ Úc Thanh đứng dậy, đẩy ghế lại, khẽ gật đầu với thầy Thẩm, “Thầy Thẩm, em tan ca trước, sáng mai em sẽ đến tìm thầy làm thủ tục nghỉ ạ.”
Dứt lời, cô lập tức đẩy cửa đi ra khỏi phòng họp.
Trở về chỗ làm việc, Hạ Úc Thanh nhét hết đồ đạc trên bàn vào ba lô, nghĩ đến việc ngày mai sẽ nghỉ, cô lại kéo ngăn bàn ra, lấy hết những tài liệu quan trọng nhét cả vào cùng.
Cô đeo ba lô lên, đi ra cửa văn phòng, quẹt thẻ, vừa đi về phía thang máy vừa gọi điện cho Lục Tây Lăng.
Lục Tây Lăng lên tiếng trước, “Tan làm rồi à?”
“Ừm… Anh đến đón em được không?”
“Em bảo hôm nay không tăng ca còn gì.

Anh đang đến đây, mười phút nữa đến nơi.”
“…Vậy em chờ anh ở dưới lầu.”
Đúng giờ cao điểm, ngoài cửa đài truyền hình người xe tấp nập.
Hạ Úc Thanh đứng gọn sang một bên, đợi khoảng sáu bảy phút thì trông thấy xe của Lục Tây Lăng.
Hôm nay tài xế Vương lái xe, Lục Tây Lăng ngồi ở ghế sau.
Cô bước hai bước bằng ba bước, kéo cửa sau ra, lên xe, cùng lúc cô gỡ ba lô xuống, nước mắt cũng lăn dài.
Lục Tây Lăng giật mình, vội đưa tay nâng đầu cô dậy, “Làm sao thế?…”
Hạ Úc Thanh chỉ khóc thút thít, không nói câu nào.

Lục Tây Lăng nhấc cái ba lô trên đùi cô, bỏ sang một bên, rồi giang tay ôm cô vào lòng.

Anh không vồn vã gặng hỏi, Hạ Úc Thanh vùi đầu vào vai anh, lẳng lặng khóc suốt dọc đường.
Về tới hầm đỗ xe chung cư, Lục Tây Lăng cầm ba lô của cô đi vòng sang bên kia kéo cửa xe, đỡ cô xuống, dắt vào thang máy, đi lên tầng.
Vào nhà, Hạ Úc Thanh đi tới nhà vệ sinh trong phòng ngủ phụ rửa mặt.
Quay đầu lại thì thấy, Lục Tây Lăng đang dựa vào cửa, yên lặng nhìn cô, chờ cô chủ động mở lời.
“…Em nghỉ việc rồi.”, Hạ Úc Thanh nói.
Lục Tây Lăng “ừm” một tiếng, không nói thêm gì cả, chỉ kiên nhẫn chờ cô nói tiếp.
“Hôm nay, chị phụ trách tài khoản clip ngắn cho em xem một tin nhắn, có một dì tự xưng là…nhân viên tạp vụ từng làm với mẹ em, bảo em liên lạc với dì ấy, dì ấy có thứ muốn gửi cho em…”
Lục Tây Lăng ngỡ ngàng, “Em liên lạc chưa?”
“Vẫn chưa… em không dám.”, cô tựa lưng vào kệ bồn rửa mặt, chìa tay ra với Lục Tây Lăng, “Anh nhìn đi, tay em vẫn còn run đây này.”
Lục Tây Lăng bước vào, cầm lấy tay cô.

Bàn tay lành lạnh, không biết là vì mới rửa qua nước, hay là vì ngấm mồ hôi suốt một lúc lâu.
“Sau đấy, lãnh đạo đài biết chuyện này, muốn quay lại, em không đồng ý, họ cũng không chịu nhượng bộ, em xin nghỉ luôn…”
“Nghỉ thì nghỉ, không quan trọng.”, Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô, “Giờ em có muốn gọi điện không?”
Hạ Úc Thanh gật đầu, “Nhưng mà em sợ, em…”
Dì Tề kia nói là có thứ quan trọng cần giao, chứ không phải là bà ấy biết manh mối gì, điều đó chẳng phải có nghĩa là….
“Đừng sợ, anh gọi cho em… Số đâu?”
Hạ Úc Thanh lấy điện thoại ra, tìm trong mục ghi chú, đưa cho Lục Tây Lăng.
“Em muốn gọi luôn bây giờ, hay là đợi lát nữa?”
“…Bây giờ đi.”
Lục Tây Lăng gật đầu, liếc cô một cái, sau đó bấm số, bật loa ngoài.
Hạ Úc Thanh khoanh hai tay lại, bồn chồn cắn môi dưới.
“A lô, ai đấy?…”
Khoảnh khắc giọng nói đặc âm sắc địa phương truyền ra, tim Hạ Úc Thanh như ngừng đập.
Lục Tây Lăng hỏi: “Chào cô, xin hỏi cô có phải là cô Tề Tú Anh không ạ?”
“Tôi đây, cậu là ai?”
“Cháu là bạn trai của Hạ Úc Thanh…”
“Con gái của chị Dư phải không? Thanh Thanh à?”, giọng Tề Tú Anh nghe kích động hẳn.
Hạ Úc Thanh nghẹn ngào, “Dì Tề, cháu chào dì, đúng ạ, cháu là Hạ Úc Thanh.

Mẹ cháu tên là Dư Ngọc Lan…”

“Trời ơi! Cuối cùng cũng liên lạc được rồi! Thanh Thanh à, giờ cháu đang ở Nam Thành phải không? Học đại học rồi phải không? Có khỏe không thế?”
“Cháu khỏe ạ…”, Hạ Úc Thanh hít sâu một hơi, giọng nói run rẩy, “Mẹ cháu, hiện giờ… có khỏe không ạ?”
Đầu bên kia bất chợt im lặng.
Nước mắt ứa ra không thể kiềm chế nổi, Hạ Úc Thanh đưa tay lên bịt miệng, hít khẽ một cái, rồi nghẹn giọng hỏi, “…Mẹ cháu mất rồi phải không?”
“Xin lỗi cháu nhé Thanh Thanh, chị Dư, chị ấy… mất lâu rồi.

Hồi đấy bọn dì đi làm cùng nhau, có một ông chủ từ Myanmar đến thuê công nhân, kêu là không cần bằng cấp, tiền lương lại cao, chị Dư liền cùng mấy người nữa đi luôn.

Dì có cô em họ cũng đi, kết quả là đi bặt vô âm tín luôn.

Trong nhà cho người đi tìm hơn nửa năm mới tìm được.

Em họ dì bảo, bọn họ vừa đến Myanmar đã bị tịch thu hộ chiếu với chứng minh thư, bị ép đi làm lừa đảo, làm công việc trái phép.

Chị Dư với hai người nữa tìm cách bỏ trốn, nhưng cái xe tải họ ngồi bị lật, lao thẳng xuống vách núi…”
Tề Tú Anh nghẹn ngào, “Hồi xưa dì vay của chị Dư ba trăm tệ, vẫn còn chưa kịp trả.

Dì còn giữ một bức ảnh của chị Dư, Thanh Thanh, cháu xem nếu có thời gian thì đến Quảng Thành một chuyến đi, dì giao lại cho cháu.

Nếu cháu không rảnh, dì sẽ gửi chuyển phát nhanh cho…”
“Để cháu đến gặp dì ạ…”
Tề Tú Anh nói liền ba lần từ “được”, “Thế thì kết bạn Wechat với dì đi, Wechat của dì là số điện thoại luôn.”
“Vâng ạ… Dì Tề, cảm ơn dì, hai dì cháu mình nói chuyện qua Wechat nhé…”
Cúp máy, Hạ Úc Thanh khóc không thành tiếng.
Lục Tây Lăng ôm cô từ phía sau, bả vai cô run rẩy, hai tay chống lên mép bồn rửa mặt, đầu ngón tay tì mạnh đến trắng bệch.
***
Sáng hôm sau, Hạ Úc Thanh đến đài truyền hình làm thủ tục nghỉ việc.
Thầy Thẩm vô cùng áy náy vì chuyện ngày hôm qua, thật lòng níu kéo mấy câu, nhưng thấy Hạ Úc Thanh đã hạ quyết tâm nên cũng tôn trọng cô.
Xin nghỉ đột ngột, bình thường không thể làm thủ tục ngay lập tức được, nhưng thầy Thẩm đã mở lời nhờ phía hành chính nhân sự tạo điều kiện đặc biệt.
Hạ Úc Thanh làm xong hết mọi thủ tục, trả lại thẻ nhân viên, chào tạm biệt mấy người đồng nghiệp quen biết, đang ôm đống đồ chuẩn bị về thì vừa lúc thầy Thẩm đi tới, đưa cho cô bản chứng nhận thực tập có chữ ký của phó chủ nhiệm.
Thầy Thẩm nói: “Tôi cũng chỉ có thể giúp em được mỗi việc này thôi.”
Hạ Úc Thanh nhận lấy, cười nói lời cảm ơn: “Em biết nhất định thầy đã nói đỡ cho em rất nhiều.

Nếu hỏi thu hoạch lớn nhất từ kỳ thực tập này của em là gì, chắc chắn em sẽ nói là quen được một người thầy tốt, một vị tiền bối tốt như thầy.”
Thầy Thẩm cười, “Thế thì thường xuyên liên lạc qua Wechat nhé.

Sau khi em tốt nghiệp, bất kể muốn đi đâu, tôi đều có thể giới thiệu cho em.”
“Vậy thì em quyết phải bám víu vào thầy rồi!”
Thầy Thẩm cười khà khà, Giữa trưa còn có việc, bằng không sẽ mời em đi ăn.”
Hạ Úc Thanh cười đáp, “Để lần sau em mời thầy.”

Hạ Úc Thanh không còn thẻ nhân viên, không quẹt thẻ ra cửa được, lúc cô đang định nhờ một đồng nghiệp ở gần đó thì Lý Thiêm đi tới.
“Anh tiễn em xuống.”, Lý Thiêm nói.
Vào thang máy, Lý Thiêm quay đầu nhìn cô, “Sao đột nhiên lại xin nghỉ?”
Hạ Úc Thanh cười, “Anh mất đi một đối thủ cạnh tranh mà không vui à?”
Lý Thiêm tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, “Anh thật sự đang học hỏi em đấy.

Không phải là em…”, cậu ta thoáng do dự, cuối cùng vẫn nói tiếp, “Có phải em gặp phải chuyện không thể nào cự tuyệt được không, ví dụ như là… Nếu đúng thế, em đừng cố nén tức, tốt nhất là phải phơi bày ra.”
Hạ Úc Thanh hiểu ngay, “Không phải, không phải, yên tâm.

Đúng là chủ nhiệm gây áp lực, nhưng không phải như anh nghĩ đâu.”
Lý Thiêm gật đầu.
Hạ Úc Thanh vẫn luôn cảm thấy có đôi lúc Lý Thiêm rất giỏi kiếm chuyện, bụng dạ lại hơi hẹp hòi, nhưng cô không ngờ, bàn về trái phải trắng đen, Lý Thiêm vẫn có thể tính là chính trực.
Đến cổng lớn, Hạ Úc Thanh nói với Lý Thiêm, “Cố lên.

Chúc anh sớm được tuyển chính thức.”
“Em cũng cố lên.”
Vì lo cho Hạ Úc Thanh, buổi chiều, Lục Tây Lăng về nhà từ rất sớm.
Hạ Úc Thanh đang nằm trên sô pha, úp một cuốn sổ lên mặt.

Trong tay cô còn có mấy cuốn sổ khác, một trong số đó là cuốn sổ bìa cứng màu xanh lam cô luôn mang theo bên mình hồi mới đến Nam Thành.
“Đang ngủ à?”, Lục Tây Lăng ngồi xuống một đầu ghế.
“Không.”, Hạ Úc Thanh bỏ cuốn sổ xuống, để lộ khuôn mặt.
“Cái gì đây?”, Lục Tây Lăng chỉ vào tay cô.
“Toàn là nhật ký?”
“Về ký túc xá lấy à?”
“Ừm… Vốn dĩ là, muốn để đến ngày nào đấy tìm được mẹ em thì sẽ cho bà ấy xem.

Nhưng bây giờ…”, cô thở dài, “Không biết nên xử lý thế nào.”
Lục Tây Lăng liền bảo: “Đến Quảng Thành thăm nơi mẹ em từng sống, lúc đấy em sẽ có đáp án.”
“Anh đi cùng em được không?”
“Đương nhiên.

Anh sắp xếp xong hết rồi.”
Hạ Úc Thanh nghiêng đầu nhìn anh, khẽ cười một tiếng, “Chú Lục, nếu không có anh, em nên làm gì bây giờ?”
Lại nghe được kiểu xưng hô này, Lục Tây Lăng hơi không quen.
Anh đưa tay áp lên trán cô, còn nghiêm túc nói:
“Nếu không có anh, em cũng vẫn sẽ trưởng thành tốt thôi.”
Trưởng thành một cách kiên cường.
Không có gì để nuối tiếc..