Mùa Hè Mang Tên Em

Chương 9

Trương Chú đang nói chuyện với Hàn Tiếu phía ngoài cửa sổ.

Hàn Tiếu với Trương Chú là bạn thời cấp hai. Cả trường Tam Thập Ngũ Trung chỉ có ba học sinh đỗ vào trung học phụ thuộc là Trương Chú, Hàn Tiếu, Trần Mộng Dao. Nhưng đó cũng đã là thành tích tốt nhất nhà trường từng có, còn những năm trước chỉ đỗ một học sinh là đã lạy trời khấn phật.

Trần Mộng Dao là học sinh lớp năng khiếu, Trương Chú thì là thí sinh bứt phá bất ngờ. Không ai lường được hai người này sẽ đỗ vào trung học phụ thuộc.

Chỉ có Hàn Tiếu là đã xếp hạng đầu khối ngay từ năm lớp Bảy, là hi vọng đỗ vào trung học phụ thuộc của toàn trường. Việc bị Trương Chú bất ngờ vượt mặt khiến cậu chàng khá căm phẫn. Nhưng thành tích của Hàn Dịch vốn cũng không đủ để gây chú ý ở trung học phụ thuộc, chênh lệch trình độ quá lớn khiến cậu bị sốc khó mà gượng dậy.

Chẳng biết nghĩ thế nào mà cậu tìm tới bạn học cũ là Trương Chú tâm sự, nói qua nói lại một hồi bỗng chuyển thành fan hâm mộ trung thành, suốt ngày bám dính lấy Trương Chú. Cứ giờ giải lao hay tiết tự học tối là Hàn Dịch rất hay chạy sang lớp Trương Chú, học chùa bên này gần hết một tiết học. Hầu như các thầy cô dạy A6 đều đã từng đuổi cậu ta đi, thần dân A6 ai ai cũng biết mặt cậu chàng. Sau này nhà trường chuyển các lớp khối tự nhiên vào một tầng riêng, khoảng cách xa hơn, tần suất cậu tới lớp mới giảm xuống.

Lần này Hàn Dịch lại tới, thần dân A6 đã trông mãi thành quen.

Các lớp học ở trung học phụ thuộc có lối hành lang ở cả hai mặt nam bắc. Hành lang mặt bắc chỉ rộng vẻn vẹn một mét, thường ngày không người lại qua, chỉ dùng để làm chỗ để dụng cụ vệ sinh. Lúc này Hàn Dịch nép sát khung cửa sổ, tay cầm cây lau nhà ra chiều che che chắn chắn.

“Anh Chú, sinh nhật anh tổ chức kiểu gì?” Hàn Dịch hỏi.

Trương Chú nói: “Không tổ chức.”

Hàn Dịch không nghe: “Thế sao mà được! Ngày mở cửa vườn cấm bước vào tuổi trưởng thành đấy!”

Trước giờ Trương Chú không thích tổ chức sinh nhật. Có ai không biết mẹ cậu chết vì sinh cậu kia chứ?

“Không có tiền, không muốn làm.” Trương Chú đáp qua loa.

“Anh Hầu kể bọn em là dạo này anh đang kẹt rồi, bọn em sao để anh tốn tiền được,” Hàn Tiếu khuyên can hết lời, “Bọn Chu Ứng Tường nói sẽ tổ chức cho anh ở Milk.”

Nhà Chu Ứng Tường phất lên từ tiền đền bù giải phóng đất, một dạng giàu xổi, từ thời ở Tam Thập Ngũ Trung đã nịnh hót Trương Chú một phép, chẳng biết mục đích là gì. Nghe nói học kì này cậu ta bỏ tiền đi cửa sau vào lớp bồi dưỡng của trung học phụ thuộc, không ngờ mới đó đã trở nên thân thiết với Hàn Tiếu, còn đặt chỗ ở Milk? Một tối ở đây ít cũng có vài nghìn tệ, người nhiều, ăn uống đốt tiền thì hết chục nghìn tệ là việc thường, đám học sinh cấp ba như họ không thể trả nổi nếu không được bao.

Không phải Trương Chú ảo tưởng sức mạnh, nhưng cậu sắp phải hoài nghi rằng mình có sức hút sát cả gái lẫn trai.

Trương Chú nuốt câu “héo vc lời” vào bụng, lịch sự trả lời: “Bày vẽ cái gì, còn trẻ trung đã muốn ăn đám à?”

Hàn Tiếu: … Anh Chú không có cái miệng này thì tốt biết mấy.

“Thì tổ chức cho vui,” Hàn Tiếu tung đòn sát thủ, “Chu Ứng Tường cam đoan sẽ gọi được Trần Mộng Dao tới chúc mừng sinh nhật anh đấy.”



Thịnh Hạ vâng dạ theo lời Vương Duy, vừa vào lớp đã trông thấy Trương Chú quay ra tự lẩm bẩm với cây chổi lau nhà ngoài cửa sổ, không nghe rõ đang nói gì…

Lại gần thì nghe cậu nói với cây lau nhà: “Cút.”

Sau đó cây lau nhà giật giật, ngã đổ ra đất.

Ngoài cửa sổ gió đêm mơn man, trống huơ trống hoác.

Thịnh Hạ: …

Trương Chú kéo cửa sổ kêu “rầm”, quay người sang đã trông thấy cô bạn đứng cách một mét nhìn mình đầy kinh hãi.

Trương Chú nghiêng đầu nhìn lại cô: …?

Cậu bị gì hở?

“Trương Số… thầy gọi cậu ra.” Thịnh Hạ đọc hiểu nét mặt cậu, bỏ lại một câu rồi chưa đợi cậu trả lời đã quay lưng đi thẳng.

Trương, Chú.

Cả hai chữ này đều có âm đọc mạnh và trầm rõ, nay không ngờ có người có thể đọc nó một cách uyển chuyển đến vậy.

Bạn nam đằng sau xoa xoa cánh tay, đè giọng ỏn ẻn: “Trương… Chú… ơi ~ Bạn mới thật là…”

Mềm mỏng.

Trong óc Trương Chú bật ra tính từ này.

Khi đi ra bất giác cậu liếc về chỗ ngồi cạnh cửa. Cô bạn cắm cúi viết như đang mải làm đề, riêng tờ giấy nháp lại đầy những nét nguệch ngoạc như bùa chú, hẳn nhiên đầu óc đang lo ra.

Rốt cuộc đầu cô cấu tạo kiểu gì mà lúc nào cũng run rẩy sợ sệt?

Vương Duy tìm cậu, nói tới nói lui chỉ quẩn quanh mấy chuyện cũ kỹ, khỏi nghe cậu cũng biết cả.

Những cụm từ vựng “đoạt Trạng nguyên” “tâm thái vững vàng” “nghiêm túc tập trung” “đừng chủ quan” thay nhau lặp lại, Trương Chú đã thuộc nằm lòng.

“Thái độ em thế kia là ý gì? Đừng có tưởng thầy dông dài, lý lẽ thì không sai được, nghe nhiều lần mới có thể khắc ghi trong lòng. Thời điểm nước rút thế này không thả lỏng được đâu, nếu là người khác thầy còn chẳng thèm dông dài nhắc nhở, ra đường vơ đại…”

“Ra đường vơ đại một người thì có chuyện thầy hết lời khuyên can thế không? Đừng có ở trong sướng mà không biết hưởng!” Trương Chú chen lời, hoàn thiện vế sau thầy chưa nói hết.

Vương Duy: …

Học sinh trong lớp nghe một tiếng “bốp”, kế đó thấy Vương Duy cầm sách bài tập hóa bộp một phát lên lưng Trương Chú, “Cái thằng ranh này!”

Thần dân A6 đã trông nhiều thành quen, liếc một cái rồi lại ai lo thân nấy, không thèm nghiêng ngó quan tâm.

“Không còn việc gì thì em về học đây.” Rồi chưa dứt câu đã quay lưng định đi.

“Đứng lại!”

Trương Chú quay đầu, “Bài tập nhiều lắm đó Vương già!”

Vương Duy không để ý xưng hô của cậu, vẫy tay, “Quay lại đây!”

Trương Chú nhìn Vương Duy một cách không kiên nhẫn. Vương Duy bước lên hai bước bá vai Trương Chú. Cả hai quay lưng vào lớp học. Vương Duy nghiêng người ghé sát vào Trương Chú, nói hăng quá làm mấy cọng tóc lưa thưa trên đầu cũng rung rinh theo, cái dáng khuyên bảo thật tình hết lòng hết dạ.

“Những môn khác của em thầy không lo, chỉ có môn văn là thành tích chưa khi nào khá cả, nếu không nhờ có những môn khác kéo lên thì đúng thật chết vì văn. Có thế nào cũng phải cố thi được 125 điểm trở lên chứ, nếu điểm văn được 130 hoặc cố tí nữa lên 135, cái danh Trạng nguyên không chạy đi đâu được, em hiểu không hả?”

Trương Chú: “Cứ phải đoạt Trạng nguyên làm gì, điểm số thôi mà, chẳng cứ đạt tiêu chuẩn là được rồi?”

Vương Duy không dám tin, “Điểm số thôi mà? Em biết có bao nhiêu người đặt kì vọng vào mình không hả? Tưởng đây là chuyện của một mình em thôi hả?”

“Chẳng lẽ không phải vậy?”

Vương Duy tức suýt ngất. Thầy cố gắng hít thật sâu, “Em có dám đảm bảo khi thi những môn khác sẽ luôn phát huy tốt không? Giờ em cố học để nâng cao toán lý hóa cũng đâu còn điểm nào để kiếm thêm nữa, có giỏi hơn thì chẳng lẽ có thể thi được 151 điểm? Mặc dù học văn cần có nền tảng tích lũy lâu dài, không dễ tiến bộ trong thời gian ngắn, nhưng cô Phó đã nói phần làm văn của em còn có thể tốt hơn, chẳng qua là không chịu nghiêm túc đầu tư.”

Trương Chú: “Không phải văn vở là dựa vào năng khiếu trời ban à?”

“Đương nhiên không phải. Văn đã là một môn học thì tất nhiên cũng có tính khoa học, sẽ có cách để rèn luyện nâng cao, với khả năng của em chắc chắn không có vấn đề!” Cuối cùng đã nhận được hồi đáp, Vương Duy càng trở nên kích động, “Bạn mới của lớp ta, Thịnh Hạ đó, em ấy làm văn cực kì xuất sắc. Cô Phó kể em ấy đã giành giải nhất cuộc thi viết văn Cây Ngô Đồng từ năm lớp 10, tính theo tiêu chí khi trước thì đã đủ trình độ để được tuyển thẳng vào đại học Hà Yến. Bây giờ tuy đã bỏ quy chế này nhưng trình độ em ấy thế nào thì vẫn nguyên ở đó, em phải biết lợi dụng ưu thế nhất cự ly, biết chưa hả?”

Trương Chú phì cười: “Vương già, thầy nên xin vào trung tâm mai mối thì hơn.”

Vãi cả ưu thế nhất cự ly.

Thần dân A6 lại nhìn Trương Chú bị Vương Duy đuổi theo “hành hung” mà lủi vào trong lớp, bỏ lại Vương Duy đứng một mình ngoài hành lang tức tối chống nạnh.



Cuối tuần, mãi thì Thịnh Hạ đã có thể đồng ý cái hẹn gặp mặt ở nhà sách với bạn thân Đào Chi Chi.

Trước năm lớp 12, gần như tuần nào Thịnh Hạ và Đào Chi Chi cũng phải đi ra nhà sách, Thịnh Hạ đọc sách, Đào Chi Chi đọc truyện tranh. Cả hai đã làm thẻ năm ở đây. Buổi trưa họ ăn vài món đơn giản ngay trong nhà sách, gọi thêm cốc cà phê rồi cứ thế ngồi cả ngày.

“Đào Tử, chắc sau này sẽ không còn những ngày thư giãn thế này nữa,” Thịnh Hạ nhấp một ngụm cà phê, “Bài tập ở trung học phụ thuộc thực sự nhiều đến độ khiến người ta tuyệt vọng.”

Đào Chi Chi chép miệng, “Tuyệt vọng – too, tại sao trên đời lại có cái giống loài khốn khổ như học sinh lớp 12 nhỉ.”

Thịnh Hạ gật đầu đồng tình. Hai cô bạn cùng ra vẻ than oán.

Tất nhiên Đào Chi Chi phải quan tâm cuộc sống hậu chuyển trường của Thịnh Hạ, “Trung học phụ thuộc như thế nào?”

Thịnh Hạ kể tất tật Đào Chi Chi nghe về bố cục lớp học kì lạ và cách sắp xếp chỗ ngồi vô cùng hay ho.

“Cái gì? Hạng đầu? Cậu sắp ngồi cùng bàn với hạng đầu, cái cậu Trương Chú đó? Cậu ta học chung lớp với cậu? Ôi lớp cậu trâu bò thế!” Nghe tới vị trí Thịnh Hạ sẽ chuyển sang vào tuần sau, Đào Chi Chi mắt tròn mắt dẹt, ngạc nhiên reo lên.

Thịnh Hạ ngờ ngợ: “Cậu biết cậu ta?” Đào Chi Chi là bạn cùng lớp với cô suốt thời cấp một cấp hai, lên cấp ba thì thi vào Nhất Trung, sao lại quen biết với Trương Chú được?

Đào Chi Chi lắc đầu xong lại gật đầu, “Chỉ mình biết cậu ta thôi. Thì có ai không biết đâu, đạt số điểm đó trong kì thi chung, ai cũng kinh hãi mà.”

Nhưng Thịnh Hạ thì đúng là không hề biết. Đối với cô, học sinh xếp hạng đầu tiên chỉ đơn giản gọi là hạng đầu, ngoài ra cô không định tìm hiểu hay ghi nhớ những thông tin khác về người không liên quan tới bản thân.

“Cậu ta đẹp trai không?” Đào Chi Chi rướn người như sắp nằm ra bàn, thì thào hỏi, mắt đảo láo liên rất lưu manh, “Nghe bảo trông như mấy tay đại ca học dốt, vừa đẹp trai lại vừa ngầu, là một đại soái ca?”

“Hả?” Thịnh Hạ có phần không theo kịp chủ đề thay đổi đột ngột này, “Thật á?”

“Không phải thế à?” Đào Chi Chi hơi thất vọng, “Vậy chắc tại mọi người hay có thành kiến là người học giỏi thường sẽ không được đẹp nên có ai trông thuận mắt một tí đã được coi là đẹp trai rồi. Ôi, làm mình cứ canh cánh muốn tới trung học phụ thuộc trông một lần cho biết ha ha…”

Trương Số có đẹp trai không?

Thịnh Hạ cúi đầu.

Hẳn không ai có thể trái lương tâm mà đưa ra đáp án phủ định.

Đây cũng không phải chủ đề nên đem ra bàn luận. Rốt thì cuộc chuyện đã xong, Thịnh Hạ không định đào lên giải thích thêm nữa.



Như thường lệ, tiết đọc bài sáng thứ Hai là giờ đổi chỗ. Dãy bàn của Thịnh Hạ là mệt nhất, trước tiên phải khiêng bàn ra hành lang để nhường chỗ cho những dãy bàn bên trong di chuyển dần ra. Các dãy khác chuyển xong thì sẽ trống ra vị trí trong cùng bên trái, bấy giờ dãy họ mới di chuyển vào đấy.

Để vào trong cần đi qua bục giảng, nơi được làm bậc thềm cao lên. Bọn con trai chỉ việc vác bàn lên là qua, con gái thì phải phụ giúp nhau khiêng cùng.

Thịnh Hạ thấy hơi khó xử. Cô chỉ hơi thân với Tân Tiểu Hòa, có nhờ vả cũng chỉ mở miệng nhờ Tân Tiểu Hòa được. Nhưng hôm nay trông Tân Tiểu Hòa rất mệt mỏi, lúc nào cũng sẵn bình nước nóng chườm bụng. Đều là con gái, tất nhiên Thịnh Hạ biết hôm nay bạn đến tháng.

Bàn Tân Tiểu Hòa cũng là Dương Lâm Vũ bê cho.

Thịnh Hạ mím môi ra sức nghĩ.

Nếu lấy hết đồ trong ngăn bàn ra thì bàn sẽ nhẹ hơn rất nhiều, có lẽ một mình cô cũng có thể nâng lên được, rồi từ từ kéo bàn đi hẳn là không vấn đề.

Cô bắt đầu hành động. Trong ngăn bàn có rất nhiều đồ, chỉ riêng sổ ghi chép đã một mớ, ngoài ra còn có những thứ linh tinh như cốc nước hay băng dính.

Đang ngồi xổm dưới đất lấy đồ bỗng nghe hai tiếng “cộc cộc” như tiếng gõ mặt bàn, cô ngẩng đầu nhìn lên.

Thiếu niên cao cao đứng ngay trước bàn, ngược sáng nhìn cô từ trên cao, nét mặt vừa có vẻ không kiên nhẫn lại pha chút hết nói nổi.

Là bản thăng cấp từ cái nhìn như nhìn đồ ngốc lần trước.

“Thôi đừng moi nữa, cất hết vào mình bưng cho.” Cậu từ tốn lên tiếng.

“Sao cơ…” Thịnh Hạ ngơ ngác, họ đâu có quen thân?

Trương Chú giục: “Mau lên.”

“Ờ…” Thịnh Hạ bất giác nghe lời, cất lại mớ sổ ghi vào trong ngăn bàn.

Mới cất xong, chưa kịp đứng dậy thì cậu đã nhấc bàn lên, sải mấy bước lên bục giảng rồi đi vào sát trong tường. Vì đang phải dùng sức mà cơ cánh tay cậu nổi cả lên, từng đường nét siết căng đầy sức mạnh, những ngón tay thon dài đẹp đẽ bấu chặt cạnh bàn, gồng đến mức bụng ngón tay tái trắng, khớp ngón lộ rõ dưới da tay…

Thịnh Hạ vội rời mắt, cúi xuống đẩy hộp đựng sách của mình đi theo. Hộp đựng có bánh xe, có thể đẩy tới bên bục giảng mà không tốn hơi sức. Đang định bê hộp lên bục, một cái bóng đã phủ xuống đằng trước, thứ mùi cỏ xanh phơi mình dưới nắng gắt xâm chiếm khoang mũi. Chỉ trong thoáng chốc, hộp sách đã được đôi tay gầy gò lộ rõ những khớp xương ấy bê lên một cách nhẹ nhàng…

Trương Chú bê hộp sách của cô về chỗ ngồi, mới nhận ra không còn chỗ nào có thể để hộp vào được.

Chỗ cô ngồi lúc trước đều ngay cạnh lối đi, giờ thì bên trái dựa sát cửa sổ, bên phải cậu ngồi chắn.

“Để ở đâu?” Trương Chú quay lại hỏi.

Thịnh Hạ đứng cạnh bục giảng, trông tới trông lui. Cô cũng quên khuấy mất vấn đề này.

Để đâu bây giờ?

Trông bộ dạng lơ ngơ của cô, Trương Chú cũng đến cạn lời, đành giúp cô nghĩ đối sách: “Để ở giữa vậy.”

Cậu đặt hộp sách ngay giữa ghế ngồi của họ.

Thịnh Hạ rất xấu hổ: “Chiếm chỗ của cậu…”

Trương Chú bật cười: “Không thì có thể thế nào?”

Thịnh Hạ: “Mình xin…” xin lỗi…

“Công chúa Disney mà, nhiều đồ tí cũng dễ hiểu.” Trương Chú ngắt lời.

Thịnh Hạ: …

Thấp thoáng có tiếng cười trộm vang lên bên cạnh. Bây giờ Thịnh Hạ mới nhận ra cả lớp học đang râm ran đổi chỗ đã trở nên ngay ngắn trật tự từ lúc nào. Trừ dãy bàn của cô, gần như các bạn đều đã dọn chỗ xong xuôi, vài bạn thậm chí đã mở sách tiếng Anh ra chuẩn bị cho bài nghe, vậy nên hầu hết cả lớp dù bận rộn vẫn rất bình tĩnh nghe ngóng chuyện của họ.

Trước bao ánh mắt nhìn vào, hai tai cô đỏ lên không nghe ý chí.

Tân Tiểu Hòa đã sắp xếp đồ đạc gọn gàng, đang định bảo Dương Lâm Vũ sang giúp Thịnh Hạ đã không còn thấy bóng cô ngoài hành lang, quay vào thì trông thấy cảnh này: Cô bạn xinh xắn đứng trên bục giảng, gương mặt có vẻ áy náy và ngượng ngùng; thiếu niên vờ như chống hông đứng bên ghế ngồi, do độ cao của bục giảng mà chiều cao của cả hai giờ gần như bằng nhau. Cậu nhìn ngang tầm mắt cô, nét mặt như bó tay hết cách. Sườn mặt cả hai đều hoàn hảo không chỗ nào bắt bẻ.

Ô cửa sổ đằng sau hắt nắng soi vào, trên tán long não tỏa tròn xanh mướt, ban mai ấm áp trải rộng.

Như trong tấm poster tuyên truyền của những phim điện ảnh về mùa hè thanh xuân.

Dương Lâm Vũ đằng trước khà khá cười hỏi: “Uầy, hai cậu này đứng với nhau trông xứng đôi đấy nhỉ?”

Tân Tiểu Hòa lườm cậu chàng một cái, thấy chưa đủ đô lại đứng dậy bộp cho một phát vào đầu: “Trương Chú mà xứng cái quần! Tiên nữ là đẹp nhất.”

Dương Lâm Vũ đau suýt tắt thở, “Cậu bớt đánh đầu mình đi. Mình mà trượt đại học thì cậu phải chịu trách nhiệm!”

“Thế đánh mặt nhá?”

“…”

Hầu Tuấn Kỳ khoan thai từ từ đến muộn, chuyển từ bàn cuối cùng cạnh cửa sau lên bàn trước mặt Thịnh Hạ. Cậu chàng đứng đằng sau trông bạn Chú nhà mình phát sóng trực tiếp tiết mục giúp người làm vui, cười khà khà thích chí, “Ê Chú, ga lăng quá nhỉ?”

Thịnh Hạ không muốn làm trò cho người ta quan sát nên bèn về chỗ, cúi đầu sắp xếp đồ đạc.

Cái ghế bên cạnh cô bị kéo ra sau. Thiếu niên lơ đễnh ngồi xuống, đáp lời bạn: “Lộc lá ở gần cỡ này, phải hết lòng phục dịch chứ.”

Hầu Tuấn Kỳ chẳng hiểu mô tê, “Gì cơ?”

Trương Chú lờ cậu chàng.

Thịnh Hạ cũng không hiểu lời cậu, nhưng cũng không muốn phải hiểu.

Có lúc nào hai người này không nói năng hành động khác người đâu.