Xong môn thi tự nhiên, vừa nộp bài đã nghe từ tòa nhà của khối 10, 11 vang lên tiếng hoan hô.
Khối 10, 11 đã được nghỉ.
Riêng khối 12 thì phải học tiếp, thời khóa biểu xếp tới 28 tháng Chạp, thành thử chẳng có gì đáng để ăn mừng.
Đề thi cuối kì được chấm khác với đề thi tháng. Thi tháng do giáo viên đứng lớp tự chấm bài, thi cuối kì thì chia phách chấm chung cả khối, nên không nhanh bằng thi tháng.
Việc dạy bài cũng không vì một kì thi cuối kì mà dừng lại. Bánh răng lớp 12 vẫn tiếp tục chuyển động.
Vì hai quyển sách của Tề Tu Lỗi nên cả lớp chìm trong trạng thái hưng phấn kì lạ suốt hai tuần liền, cứ đến giờ ra chơi là lại tụ tập bàn chuyện chọn trường chọn ngành.
Thịnh Hạ nghe bên tai tràn ngập các kiểu ngôn luận “quý sờ tộc” của các bạn học giỏi mà vừa ngưỡng mộ vừa buồn bã.
Ở trong lớp, người cô quen thân không một ai là không thể chắc suất vào một trường trọng điểm tầm tầm, những trường tốp đầu cũng có cơ hội nhất định. Điều các bạn bàn nhau toàn những thứ Thịnh Hạ không dám mơ tới.
Người duy nhất không tham gia là Hầu Tuấn Kỳ, không phải ngủ thì cũng đang chơi game.
Thịnh Hạ chỉ có thể buôn với Đào Chi Chi.
Đào Chi Chi nằm ở tốp trên trung bình của Nhất Trung, sức học xấp xỉ cô. Đào Chi Chi cũng có ngôi trường mục tiêu, là một trường trọng điểm tầm tầm ở Đông Châu.
Nghe nói Thịnh Hạ được bố mẹ cho ra nước ngoài, Đào Chi Chi không hề ngạc nhiên.
“Bố cậu có vẻ không yêu cầu gì với cậu, thực ra là vì đã tính sẵn hết rồi.”
Đúng thật, chỉ có cô họ Thịnh. Cô là đứa con công khai duy nhất của Thịnh Minh Phong.
Nếu cô không ra gì, thể diện của bố biết đặt vào đâu?
Sao bố có thể để cô thực sự sống cuộc sống không cố gắng tiến thủ.
Cô đã hiểu điều này từ rất lâu.
“Thế cậu muốn đi không?” Đào Chi Chi hỏi.
“Không.” Thịnh Hạ đáp dứt khoát.
Đào Chi Chi: “Tại sao?”
Tại sao?
Trừ nguyên nhân do mẹ, đương nhiên còn ở suy nghĩ của chính cô.
Thịnh Hạ nói: “Cảm giác không học đại học trong nước sẽ là một sự tiếc nuối. Mình vẫn muốn trải qua cuộc sống đại học với người mình.”
Thịnh Hạ hiểu bản thân, cô là người hoài cổ, sống lối sống chậm rãi. Nếu ra nước ngoài, khác biệt văn hóa sẽ trở thành một vách ngăn cực lớn. Cô biết rất nhiều người dù ra nước ngoài thì các mối quan hệ vẫn toàn là người trong nước, sẽ giữ một lãnh địa riêng, và vẫn sống rất tốt. Nhưng Thịnh Hạ cảm thấy có lẽ mình không làm được. Cô quá nhạy cảm với mọi điều xung quanh, ví dụ cùng là thích yên tĩnh, nhưng đọc sách ở chùa miếu cô sẽ thấy dễ chịu hơn trong nhà thờ.
Ngoài ra, có lẽ đại học cũng là thời kì quan trọng nhất để hình thành quan điểm cách nhìn về thế giới. Cô hi vọng là ở giai đoạn này, những điều ấy sẽ được bồi dưỡng và hình thành ở chính tổ quốc của mình.
Tất nhiên ở nước ngoài có rất nhiều trường tốt, nhưng chuyên ngành cô muốn học thiên về khối xã hội, không nhất thiết phải ra nước ngoài.
Không phải du học không tốt, mà là không hợp với cô.
Thịnh Hạ tự đắm chìm trong thế giới riêng, đang nghĩ thì có tin nhắn trả lời.
Đào Chi Chi: “Người mình, ai? Trương Chú à?”
Thịnh Hạ: “… Người, Trung, Quốc!”
Đào Chi Chi: “Hà hà, đừng kích động đừng kích động! Thế cậu định làm thế nào?”
Thịnh Hạ: “Chuẩn bị cả hai đường thôi. Thi đậu vào một trường tốt thì không cần ra nước ngoài nữa.”
Chuẩn bị hai đường, có lẽ nên nói là giả vờ thuận theo. Cô đã làm đứa con ngoan nghe lời mười bảy năm nay, lần này, cô muốn được tự quyết định.
Đào Chi Chi: “Có nghĩa là một mặt xuôi theo bố cậu, chuẩn bị hồ sơ du học, mặt khác vẫn tiếp tục ôn thi đại học? Vậy thì cực lắm đó, thi TOEFL cũng rất khó!”
Thịnh Hạ: “Ừm, mình đã chuẩn bị xong rồi.”
Trên thực tế, là đã đang thực hiện.
Đây là một giấc mơ rất mạo hiểm, hi vọng khi sớm mai tới, mộng đẹp thành sự thật.
–
Thứ Sáu đầu tiên của tuần học thêm, thành tích kì thi đã có.
Tin sốc: Hạng nhất đổi người.
Dân thường trú hạng nhất Trương Chú, lần này xếp hạng 11.
Chuyện tồi tệ gì đây? Nhảy một phát ra khỏi mười hạng đầu!
Nói cả khối 12 nổ tung cũng không ngoa chút nào, bởi vì đây không phải chìm nổi của một người.
Hạng nhất kì thi lần này là một bạn lúc trước luôn ở trong xếp hạng từ hạng hai đến hạng năm, học A12.
Lớp chọn.
Đây là lần đầu tiên từ khi chia ban xã hội tự nhiên lớp chọn giành hạng nhất toàn khối.
Đây không phải thắng lợi của một người.
Trùng hợp A12 ở ngay trên A6, giờ tự học tối A6 có thể nghe tiếng hoan hô gào thét từ tầng trên. Các bạn lớp chọn bị đè đầu bấy lâu giống như đã nhìn thấy bước ngoặt lịch sử, chỉ thiếu điều lôi cờ lớp ra treo, hò reo ăn mừng.
A6 chụm đầu xì xào, còn có người trợn mắt nguýt lên tầng trên.
Hình ảnh bài phát biểu “cùng chung vinh quang” hôm khai giảng kéo cờ vẫn mồn một trước mắt, sao mới cuối kì đã đến mức đấy rồi?
Điểm tiếng anh và tự nhiên của Trương Chú không có gì khác thường, toán thì 130, không phải thấp, nhưng bình thường cậu luôn điểm tối đa hoặc chỉ kém vài điểm là tối đa. Lần thi này thì điểm khá bình thường, trong đó môn văn là kéo điểm xuống nhiều nhất. Bài làm văn chỉ chưa tới 30 điểm, chưa viết hết bài, điểm được cho theo số dòng đã viết.
Nếu bài làm văn được 45, điểm của cậu sẽ bằng với hạng nhất.
Đến vị trí như của Trương Chú, thành tích đã không còn là chuyện của một mình cậu. Phó hiệu trưởng, chủ nhiệm khối, Vương Duy và cả Phó Tiệp mở một cuộc họp, không lâu sau quả nhiên gọi Trương Chú lên.
Trong văn phòng chủ nhiệm khối.
Trương Chú đi đến cửa phòng, nghe phó hiệu trưởng đang chất vấn Vương Duy: “Trừ việc học còn phải quan tâm tới cuộc sống và suy nghĩ của học sinh, kiểm soát được điều này là có thể gây ảnh hưởng trực tiếp tới việc học, đây không phải việc thầy Vương rành rẽ nhất hay sao?”
Vương Duy gật đầu lia lịa: “Đúng là vậy, phải phải.”
Trương Chú và Phó Tiệp với vẻ mặt vô tội va vào mắt nhau, đều nhìn thấy vẻ bất lực từ đôi mắt đối phương.
Trương Chú không hiểu, không giành hạng nhất trong kì thi cuối kì có nghĩa cậu là đứa học trò có vấn đề trong cuộc sống và tư tưởng?
“Báo cáo.” Cậu gõ lên khung cửa.
Chủ nhiệm khối ngoảnh ra, “Vào đi.”
Trương Chú ngồi vào nửa bên còn lại của bàn họp, mặt đơ đơ không để lộ một biểu cảm.
Đầu tiên chủ nhiệm khối dông dài một tràng, năm lần bảy lượt kể lể về “sự quan tâm của cấp lãnh đạo trường”. Trương Chú ngoan ngoãn ngồi nghe, chờ thầy nói hết mới chốt: “Vâng, em cảm ơn thầy.”
Lễ phép và ngược ngạo, hình như ở cậu không hề có vẻ xung đột.
Vương Duy liên tục nháy mắt với cậu.
“Lần này thi không tốt, bản thân em cảm thấy vấn đề do đâu, em Trương Chú?” Chủ nhiệm khối hỏi.
Trương Chú đáp: “Số điểm này đã đủ để vào Hà Thanh và Hải Yến, em cảm thấy ổn rồi ạ.”
Cậu nói như một lẽ đương nhiên, Vương Duy nhớ câu Trương Chú vẫn hay nói: “Điểm số chẳng cứ đủ dùng là được rồi”, trong bụng thở dài.
Rốt cuộc vẫn chưa tẩy não thành công!
Chủ nhiệm khối và phó hiệu trưởng nghẹn ứ.
Hình như không có gì không đúng. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
“Khả năng của em không chỉ dừng ở mức này, em là hi vọng giành Trạng nguyên tỉnh của trường ta mà!” Chủ nhiệm khối hết lời khuyên bảo.
Trương Chú: “Chắc trường mình vẫn còn bạn có thể giành giải Trạng nguyên tỉnh.”
Ẩn ý là, em cũng đâu muốn làm Trạng nguyên?
Thế này…
Phó hiệu trưởng cũng từng là chủ nhiệm khối đi lên, từng thực hiện công tác tư tưởng không biết bao lần, tuy thế chưa bao giờ nghe lý luận kiểu này. Học sinh đã đạt đến số điểm này, đâu ai không muốn là người đứng nhất.
Chủ nhiệm khối liếc Vương Duy một cái, ánh mắt ám chỉ: Nhìn cho kĩ học sinh ngoan mà thầy dạy được đi.
Phó hiệu trưởng chuyển đề tài: “Bài thi văn của em bị làm sao vậy?”
Trương Chú liếc nhanh Phó Tiệp. Cô giáo đanh mặt nhìn cậu, thái độ tỏ rõ “dám lôi tôi vào thì em chết chắc”. Cậu buồn cười nhưng cố nhịn, trả lời thật thà: “Em ngủ mất ạ.”
Mọi người: …
Vương Duy nhe nanh trợn mắt: “Em không biết đang thi hả, còn ngủ được?”
Phó Tiệp hỏi: “Hôm đó thấy không khỏe à?”
Trương Chú: “Không ạ.”
“Vậy là do có chuyện buồn? Bất kể là việc gia đình hay việc riêng cá nhân, nếu cần nhà trường hỗ trợ thì phải nói ngay chứ.”
Trương Chú: “Không phải, tại em vui quá…”
Mọi người: …
Vương Duy nhìn mấy vị lãnh đạo đang đần mặt, vừa định nói bỗng Trương Chú lên tiếng: “Lần sau em sẽ chú ý, cam đoan không ngủ. Nhưng điểm số có lên xuống là việc không tránh khỏi, vì thực ra không ngủ thì cũng chưa chắc sẽ được điểm tốt.”
Mọi người lần nữa: …
Chủ nhiệm khối mới lần đầu trao đổi mà kết quả thế này: chẳng những lời nói không hề có sức răn đe tới học sinh mà còn sắp bị học sinh dắt mũi.
Vương Duy thấy thế vội giảng hòa: “Tôi sẽ thực hiện lại công tác tư tưởng với em ấy. Thành tích của Trương Chú luôn ổn định, có lẽ đúng do có việc gì gây ảnh hưởng nhất thời, chứ điểm những môn khác vẫn không khác gì mọi lần, môn văn cũng không phải do lỗi giảng dạy của cô Phó. Lần sau chắc chắn sẽ không xuất hiện việc như vậy nữa.”
“Đúng không Trương Chú?”
Trương Chú nghĩ bụng lần này Vương già có tiến bộ rồi, biết bên nào mới là phe mình. Cậu gật đầu: “Dạ.”
Chủ nhiệm khối còn dặn thêm rất nhiều, thậm chí đe dọa “đổi lớp”. Vương Duy hết lời cam đoan đảm bảo, bấy giờ cuộc họp mới tan.
Ra khỏi văn phòng chủ nhiệm khối, mặt Vương Duy sầm ngay lại: “Em sang đây cho tôi!”
Trương Chú ngẩng nhìn trời.
Trong văn phòng không có ai, Vương Duy chống nạnh, tức suýt tắt thở: “Nói, có phải em yêu sớm rồi không?”
Trương Chú đáp tỉnh bơ: “Đơn phương có tính không?”
Vương Duy mở mắt trừng trừng, “Em còn dám thừa nhận? Thầy cho em biết, đừng tưởng đầu óc thông minh là có thể buông thả lười biếng, đã tới lúc này rồi, em không biết việc nên làm là gì hả? Đừng nói gì mà điểm số là việc của một mình mình, nếu em… nếu em có cái gì với con gái người ta thật, thì điểm số sẽ không còn là việc của một mình em nữa, hiểu chưa hả?”
Trương Chú ngẩng nhìn Vương Duy đang thở hồng hộc. Rất lâu sau, cậu nhướng mày, “Thầy Vương, hôm nay quả khiến em phải lau mắt mà nhìn!”
Vương Duy: …
Nhà trường không quá gắt gao trong việc quản lý yêu sớm, miễn không ảnh hưởng tới việc học thì đa số thầy cô sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng với Trương Chú thì khả năng để kệ cậu là không cao.
Trương Chú hiểu rõ điều này. Thực ra từ khoảnh khắc gục xuống bàn cậu đã nghĩ tới.
“Vương già, thầy Vương?”
Vương Duy giật thót mình. Thằng ranh này gọi lễ phép như vậy, không có việc tốt.
“Ở đây không có ai, đừng hầm hầm thế nữa.” Trương Chú thôi vẻ bất cần, “Ràng buộc một người trên đỉnh vốn đã là việc không thực tế. Em chưa bao giờ cam đoan với ai là chắc chắn mình sẽ giành hạng nhất. Điểm số chưa bao giờ là thứ bất biến, thứ hạng lại càng không, điều em có thể cam đoan là em sẽ có trách nhiệm với bản thân, có trách nhiệm với hiện tại, có trách nhiệm với tương lai, chứ không phải chịu trách nhiệm với điểm số và thứ hạng.”
“Em không ỷ đầu óc thông minh mà buông thả lười biếng. Tới lúc này rồi, em biết rõ mình nên làm gì.” Trương Chú dùng chính lời Vương Duy để đáp trả, sau đó bổ sung, “Trải nghiệm trước cảm giác lên xuống chìm nổi cũng tốt mà? Em bình tĩnh lại, mọi người cũng bình tĩnh lại, có được không?”
Vương Duy cảm thấy, mình mới là người bị tẩy não.
Vì đã bắt đầu chấp nhận khả năng có thể Trương Chú không giành được hạng nhất rồi.
[Ràng buộc một người trên đỉnh, vốn đã là điều không thực tế.]
Vương Duy nghiền ngẫm câu nói này, nhìn cậu thiếu niên mười bảy tuổi trước mặt bằng ánh mắt lẫn lộn cảm xúc.
Thử nghĩ khi mình còn là một cậu thiếu niên và đứng ở vị trí hạng nhất, liệu bản thân có thể bình tĩnh thấu suốt như thiếu niên trước mắt này không?
Rất khó. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Tuy chưa đi dạy bao nhiêu năm, thầy cũng đã gặp vô số học sinh cứ hễ thất bại là nản chí. Đặc biệt khi ngã xuống từ đỉnh cao, trong lòng sẽ có chướng ngại khó thể vượt qua.
Đúng vậy, hiện thực là không ai có thể ở mãi trên đỉnh, con người rồi sẽ có khi nếm mùi sa sút.
“Hai em…” Vương Duy ngập ngừng khó thốt thành lời, “Tối hôm trước ngày thi đã làm gì?”
Trương Chú: “Việc này cũng phải hỏi?”
Vương Duy bạnh hàm: “Có việc gì không thể đợi thi xong rồi nói? Nếu không vì lần này thành tích của Thịnh Hạ có tiến bộ, thầy đã kiếm cây roi cho em một trận!”
Trương Chú nghiêm mặt nói: “Em hiểu, em biết chừng mực, thầy yên tâm. Em sẽ giành lại hết mặt mũi thể diện cho thầy.”
“Không còn việc gì thì em chuồn trước, hôm nay cảm ơn Vương già nhiều!”
Vương Duy vẫn chưa hết cơn tức, rống to với bóng lưng Trương Chú: “Gì mà giành lại cho tôi, liên quan gì tới tôi! Em học cho tôi hay học cho bản thân hả?!”
Ôi, việc học giờ cuối cùng lại biến thành việc của mình cậu rồi.
Trương Chú ngoảnh lại cười: “Thầy nói thế nào thì là thế đố, em đi dỗ cô Phó đây!”
Cậu ngủ một giấc thả lỏng, nhưng lại thành bôi tro trát trấu lên mặt Phó Tiệp.
Dạy học không dễ, Vương Duy thở dài.
Lần này Thịnh Hạ đứng hạng 29 trong lớp, tốc độ tiến bộ như ngồi tên lửa.
Trừ môn toán được 119 điểm, những môn khác không có tiến bộ quá rõ ràng, nhưng cộng lại thì tự dưng điểm tăng hẳn. Tính theo điểm chuẩn mô phỏng, cô đã ở trên ngưỡng điểm nguyện vọng một gần 20 điểm.
Khi vừa nhận phiếu điểm, Thịnh Hạ dò mã số rất lâu, không dám tin đây là điểm của mình.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, khi những tiếng bàn tán xung quanh mỗi lúc một lớn dần, cô cũng biết tin Trương Chú gặp cú trượt dài.
Bởi vì điểm môn văn.
Khỏi nghĩ Thịnh Hạ cũng biết chắc là vì hôm đó cậu ngủ trong giờ thi nên chưa làm hết bài.
Là vì thức đêm nên buồn ngủ quá? Nếu vậy, khác gì là vì cô?
Trong trí Thịnh Hạ lại chớp lên câu nói: Yêu đương quả có thể ảnh hưởng tới việc học.
“Thịnh Hạ, cô Phó gọi cậu.”
Đang nghĩ ngợi, từ cửa sau có lệnh truyền gọi.
Thịnh Hạ đâm hoảng loạn.
Cô chưa kịp đi, các bạn trong lớp đã bắt đầu túm tụm rỉ tai.
Trước khi thi Trương Chú và Thịnh Hạ “ra ngoài” trước bao con mắt chú mục, bây giờ lại xảy ra sự kiện động trời thế này, nên chắc chắn hai người sẽ bị theo dõi sát.
“Phải hai cậu ấy bị mời phụ huynh không?”
“Nhưng điểm của Thịnh Hạ tiến bộ nhiều mà.”
“Lại chả, có Trương Chú tay cầm tay chỉ dạy còn gì?”
“Ngưỡng mộ thật, nhưng Trương Chú làm sao thế nhỉ?”
“Ai biết đâu…”
Thịnh Hạ ôm tâm trạng thấp thỏm lên tầng, tới trước văn phòng Phó Tiệp bỗng va vào Trương Chú từ bên trong đi ra.
Cô càng thêm hoang mang.
Trương Chú nhìn thấy cô thì có vẻ ngạc nhiên, làm bộ đa sầu đa cảm, cản cô lại hỏi: “Lo cho mình à?”
Thịnh Hạ: … Đúng là có lo thật, nhưng…
“Không phải, cô Phó gọi mình…”
Trương Chú nhướng mày, tức là cậu lại tự dát vàng lên mặt?
Thịnh Hạ chỉ thuận miệng trả lời, nhưng thấy cậu có vẻ buồn buồn, nhớ tới nguyên nhân khiến cậu “trượt dốc”, cô mới “lo lắng” ướm lời: “Cậu là vì môn văn à… sao không cố thêm ít nữa?”
Đã viết được hơn hai mươi hàng rồi, cố thêm tí nữa rồi ngủ cũng được vậy?
“Không cố nổi.” Trương Chú đáp vô cùng thản nhiên, thậm chí có ý tự trách mình, “Mệt đến độ hồn sắp lìa khỏi xác luôn. Mình sợ mình mà viết nữa thì trên giấy sẽ chỉ toàn là mình nhớ cậu.”
Tai Thịnh Hạ đỏ rực, tim đập như trống, còn không theo một quy luật nào.
Cậu có thể ăn nói đàng hoàng được không thế?
Cô cúi đầu, tiếng nhỏ đến nỗi bản thân cũng sắp không nghe rõ: “Thế sao mà được… Vậy, vậy sau này cậu đừng nghĩ tới mình nữa.”
Ôi chết mất, mới trách cậu xong mà giờ cô đã nói gì thế này?
Nói ra rồi chính cô cũng thấy việc này khó làm.
Quả nhiên Trương Chú phì cười: “Không được, thế thì còn khó hơn giành hạng nhất.”
Thịnh Hạ: …
Chờ mãi không thấy Thịnh Hạ nên định tự xuống tìm, nhưng tới cạnh cửa, cực chẳng đã phải áp tai nghe lén mà cười điệu cười bà thím, Phó Tiệp: …
Đủ rồi, đừng bắt nạt bà thím già tim gan không tốt này nữa.