Mùa Hè Mang Tên Em

Chương 28

Hôm sau khi Thịnh Hạ tới lớp vào sáng sớm, hộp đựng sách đã được dời lên giữa hai chỗ ngồi.

Tuy Trương Chú chưa tới, nhưng cô không nghĩ còn ai khác có thể di chuyển hộp đựng sách của cô.

Quen nhau lâu, cô đã hiểu một hai về cái tính nắng mưa thất thường của người này, biết cậu là kiểu hơi ngoài lạnh trong nóng.

Thịnh Hạ mở cặp lấy ra một viên sô cô la, bỏ vào ngăn bàn cậu thay lời cảm ơn.

Không có kẹo mút và kẹo QQ, ăn tạm vậy.

Đến chiều, Hầu Tuấn Kỳ công bố danh sách tham gia trò chơi tập thể.

Trừ trường hợp sức khỏe không cho phép, cả lớp bắt buộc tham gia toàn bộ nên ai cũng có ít nhất một trò.

Thịnh Hạ nhìn thấy tên mình được xếp vào trò “vòng đan vòng”.

Cô có chín đồng đội, trong đó gồm cả Trương Chú. Mười người chia hai người một nhóm, trông cứ như những cặp yêu đương. Còn cô thì được xếp cùng hàng với Trương Chú.

Chuyện gì vậy?

Ngoài ra còn trò mười người mười một chân, cối xay gió, lăn tròn tiến lên, chui bánh xe…

Cả lớp đều từng tham gia nên không cần giải thích luật chơi, chỉ một mình Thịnh Hạ là mặt mày ngơ ngác.

Vương Duy nói: “Ai muốn sửa đổi gì thì liên hệ với bạn Hầu Tuấn Kỳ. Nhưng nếu không có lý do bắt buộc thì nên cố gắng tuân theo sắp xếp, nếu ai cũng đổi tới đổi lui thì việc chung không thể thuận lợi tiến hành. Các em phải có tinh thần tập thể, trò chơi tập thể thì quan trọng là chơi, là thư giãn thả lỏng, sau đó tập trung toàn lực vào kì thi tháng.”

Hầu Tuấn Kỳ gật liên tục như gà mổ thóc: “Đúng vậy, danh sách này mình đã suy nghĩ sắp xếp hết mấy ngày, tính cả tới điều kiện thể chất và quan hệ của mọi người, cam đoan công bằng công chính. Thế nên đừng có nhiễu sự đi phản đối nữa.”

“Nói đàng hoàng.” Vương Duy lườm.

Hầu Tuấn Kỳ gật đầu khom lưng: “Tuân lệnh.”

Dưới bục giảng, Tân Tiểu Hòa nói với Dương Lâm Vũ: “Há, còn công bằng công chính.”

Dương Lâm Vũ chưa kịp hiểu: “Hả, mình thấy ổn mà?”

“Đồ đầu gỗ,” Tân Tiểu Hòa tức tối, “Lại xếp Thịnh Hạ cùng với Trương Chú, hèn hạ.”

Dương Lâm Vũ nhìn danh sách thêm cái nữa, “Ghê gớm thật.”

Tân Tiểu Hòa đưa mắt băng cả lớp học nhìn tới Thịnh Hạ đang ngơ ngác, “Bé con tội nghiệp, chắc chắn vẫn chưa hiểu đâu.”

Đợi Hầu Tuấn Kỳ đi xuống, Thịnh Hạ chọc vào eo cậu, “Hầu ca, cậu có giữ luật chơi các trò không?”

Trương Chú nghe tiếng gọi này cũng ngẩng lên, mắt nhìn Hầu Tuấn Kỳ chằm chặp.

Hầu Tuấn Kỳ bất an tột độ, ú ớ mãi mới nói: “Để mình giải thích cho cậu là được.”

“Vòng đan vòng ấy à, nghĩa là hai người vừa chạy vừa giữ một cái vòng lắc hông, tổng cộng năm nhóm chạy tiếp nối nhau.”

Thịnh Hạ tưởng tượng ra cảnh này, “Cầm vòng thì chạy thế nào?”

“Thì hai người chui vào một cái vòng cùng chạy thôi, vòng không được chạm vào bất cứ chỗ nào trừ tay, không thể cao quá đầu bất cứ thành viên nào, cũng không thể rơi xuống đất.”

Thịnh Hạ: “Vậy chắc khó chạy lắm?”

Hai người trong một cái vòng, tốc độ bước đi phải nhất trí, tay phải nâng vòng không được buông ra, còn phải chạy sao cho nhanh, nghĩ mà…

Hầu Tuấn Kỳ: “Dễ thì còn chơi gì nữa? Trò chơi tập thể vốn là cần mọi người đoàn kết hợp tác!”

Thịnh Hạ nghĩ một lúc rồi vẫn hỏi: “Lúc trước mình chưa tham gia bao giờ, sợ ảnh hưởng tới thành tích chung của lớp, đổi sang trò nào đơn giản hơn được không?”

“Thành tích không quan trọng, không ai để ý đâu, cứ chơi cho vui là được,” Hầu Tuấn Kỳ giảng giải vô cùng kiên nhẫn, “Trò khác còn khó hơn cơ, hay cậu nghe thử?”

“Ừm.”

“Mười người mười một chân, tức là mười người buộc chân vào nhau cùng chạy. Cối xay gió là mười người chạy quanh một cột lớn, tay phải chạm cột. Lăn tròn tiến lên cũng hai người một nhóm, năm đội tiếp sức lăn bóng cao su bơm hơi, nghe thì đơn giản vậy không như trong khu vui chơi đâu. Tới lúc thi thì trong sân bóng toàn là bóng bơm hơi, đụng nhau loạn xạ như chơi xe điện đụng ấy, chơi mà váng hết đầu. Chui bánh xe thì là biến thể của chạy vượt chướng ngại vật, đổi vượt chướng ngại vật thành chui qua bánh xe, cũng thuộc dạng thi tiếp sức.”

Giới thiệu xong, Hầu Tuấn Kỳ liếc Trương Chú đang nhịn cười, lại ngó sang Thịnh Hạ lúc này đã sợ hóa đá, “Cậu chọn cái nào? Anh đây cho cậu chọn.”

Các bạn ngồi nghe mà hết nói nổi: Sao bảo đừng có nhiễu sự đòi phản đối kia mà?

Thịnh Hạ đã cứng đơ người. Vốn dĩ cô không giỏi những trò vận động, mà vận động tập thể thì càng khỏi phải nói. Những trò này chỉ nghe thôi đã thấy khó rồi, cô chơi chỉ có nước kéo tuột đội ngũ thôi.

Nhưng…

Cô liếc trộm Trương Chú vẫn y nguyên một vẻ như đứng ngoài mọi chuyện.

Nhưng phải chạy cùng cậu, cảm giác rất khó tả.

Hầu Tuấn Kỳ thấy cô im lặng thì chớp chớp mắt: “Anh đây đã chọn môn tốt nhất cho cậu rồi mà đúng không? Không cần chui mà cũng không cần lăn luôn, tốt biết mấy!”

Thịnh Hạ mím môi, gật thì không phải mà lắc lại cũng không đưa ra được lý do nào để phản bác.

Hầu Tuấn Kỳ tiếp: “Sắp xếp vậy là hợp lý nhất rồi. “Chui bánh xe” cần người nhỏ con, “lăn tròn tiến lên” cũng không thể quá béo, nên đến trò “vòng đan vòng” thì không còn mấy người gầy, mình xếp người cũng mệt lắm đó!”

Đã nói đến mức này rồi, kì kèo nữa thì không được nên Thịnh Hạ đành bấm bụng gật.

Có bạn chen vào: “Hầu ca, đã bảo công bằng công chính cơ mà, sao cậu vẫn mở cửa sau thế hả?”

“Cút!” Hầu Tuấn Kỳ không buồn chột dạ, “Mở cửa sau cho nữ thần đó, rồi sao? Ngon thì cậu đi làm nữ thần cầm biển đi?”

Cậu chàng kia nghẹn họng, cả lớp cười ồ.

Cũng có lý, Thịnh Hạ phải cầm biển, đương nhiên không thể chui hay lăn được.

Người ta là thể diện của cả lớp mà.

Có bạn xì xào: “Chắc cậu quên năm ngoái cậu cho Chu Huyên Huyên chơi lăn tròn tiến lên rồi…”

Hầu Tuấn Kỳ nghe thấy nhưng chỉ nhún vai bất cần, mặt viết rõ: Thì làm gì được mình?

Trương Chú gọi Hầu Tuần Kỳ, “Ra tạp hóa không?”

Hầu Tuấn Kỳ nhìn thời gian, “Bây giờ? Sắp giờ cơm rồi.”

Trương Chú nói: “Mình bao.”

“Móa? Gì cơ?!” Hầu Tuấn Kỳ nhảy bật dậy, “Cậu bao mình? Thật hay giả vậy? Hôm nay mình đã làm việc tốt gì à? Đi chứ đi chứ.”

Cả hai vòng qua lối hành lang khuất người ở mặt sau lớp đi ra, khi đi qua chỗ cửa sổ Thịnh Hạ ngồi, cô nghe Hầu Tuấn Kỳ hỏi: “Uầy, Chú, cô bạn tặng đồ ăn vặt cho cậu mấy hôm nọ không tặng nữa à?”

Trương Chú cười, “Đổi thành sô cô la rồi.”

“Chậc chậc,” Hầu Tuấn Kỳ vỗ vai Trương Chú, “Đúng là cố chấp.”

Thịnh Hạ: …



Hai ngày tiếp theo, Thịnh Hạ mới phát hiện “vòng đan vòng” quả là một trò rất được, không cần luyện tập nhiều, không phải có đủ mười người cùng tập với nhau như trò “mười người mười một chân” hay “cối xay gió”.

Tân Tiểu Hòa là nhóm trưởng nhóm “cối xay gió”, vừa tan học chiều là giơ gậy gào ầm lên gọi các bạn đi tập.

Lư Hựu Trạch thuộc nhóm chơi trò “chui bánh xe”, ngày đầu tiên tập xong, tối cùng về nhà, Thịnh Hạ để ý thấy khuỷu tay cậu xanh tím hết cả, mà hình như các bạn khác thì không bị nặng như cậu. Lư Hựu Trạch tự giễu mình là: “Không có tế bào vận động, lúc nhỏ cũng chưa chơi những trò này.”

“Mình cũng chưa chơi.” Thịnh Hạ chỉ biết an ủi một cách vụng về.

“Trò của cậu thì, đã tập với Trương Chú chưa?”

“Vẫn chưa.”

Lư Hựu Trạch nói: “Năm ngoái mình chơi trò “vòng đan vòng”, nghe thì đơn giản nhưng thực chất rất khó, hơn nữa…”

Thịnh Hạ giảm tốc độ lại, để tâm lắng nghe.

“Có lẽ sẽ có chút đụng chạm thân thể.” Lư Hựu Trạch lướt mắt nhìn cô rồi lảng đi ngay.

Thịnh Hạ đã nghĩ tới điều này. Không được để cơ thể chạm vào vòng, vậy khó tránh hai bên phải đứng gần vào nhau. Nhưng nghĩ trò “mười người mười một chân” còn phải ôm eo người hai bên, “lăn tròn tiến lên” có khi còn lăn lên người đồng đội, tính ra “vòng đan vòng” vẫn tốt chán.

“Chỉ là trò chơi vận động thôi.” Thịnh Hạ nói vậy.

Lư Hựu Trạch ngẩn người, trong bóng tối cậu gật đầu khe khẽ.

Nói thì hay lắm, nhưng đến tiết thể dục khi Trương Chú xách vòng lắc hông tới tìm, cô vẫn hồi hộp tay đổ mồ hôi.

Trương Chú thì không tỏ vẻ khác lạ, nghe giọng như đây là việc không đáng bàn tới: “Thịnh Hạ, ra tập tí đi.”

“Ờm.” Cô ném quả bóng rổ đi, theo sau cậu tới sân bóng.

Để hạn chế bị ngã, trò “vòng đan vòng” được tổ chức trên mặt sân cỏ.

Khi Thịnh Hạ và Trương Chú tới nơi, các bạn cùng chơi trò “vòng đan vòng” của lớp đã tới hết, thêm họ là đủ danh sách. Trong số đó còn có một nhóm Thịnh Hạ khá quen, là Chu Huyên Huyên và Tề Tu Lỗi.

Nhóm trưởng Tề Tu Lỗi đã sắp xếp thứ tự xong xuôi, Thịnh Hạ và Trương Chú là lượt thứ tư, còn Chu Huyên Huyên và cậu là lượt cuối chạy nước rút.

“Mọi người tự tập theo nhóm riêng trước, gần đến hết tiết rồi tập tiếp sức là được.” Tề Tu Lỗi nói.

Trương Chú đưa mắt dò hỏi: “Tập ở đâu?”

Thịnh Hạ ngó nghiêng: “Ở ngoài cùng nhé?”

Thịnh Hạ khẽ nhướng mày, cằm gật nhẹ, “Thế thì đi!” Nói rồi giơ vòng lắc hông tròng xuống qua đầu cô. Ngay khi vòng rơi đến hông, một sức mạnh kéo cô đi về phía trước.

“Cậu làm gì vậy?”

Cậu đi đằng trước, tay cầm vòng lắc hông lôi đi. Vòng đang tròng quanh người cô, nên cô chỉ có thể bước đi theo bàn tay cậu kéo.

Cái cậu này! Lại trò quái quỷ gì vậy?!

Trương Chú ngoảnh lại cười cười, thấy vẻ bực bội của cô bèn quay lưng đi lùi, hai tay nắm vòng lắc, đôi mắt thích thú cười.

Còn lâu Thịnh Hạ mới mặc cậu lôi đi như cún con thế này! Cô rảo bước nhanh hơn, eo lưng thôi chạm thân vòng làm nó suýt rơi xuống đất. Trương Chú giật tay lại, cũng bước nhanh hơn, thân vòng vì vậy lại chạm sát hông cô. Cô càng tăng tốc, cậu lại càng đi nhanh.

Cứ thế tuần hoàn.

Cả sân bóng quẩn quanh tiếng cười đắc ý vì chơi xấu thành công của Trương Chú.

Những nhóm khác im lặng nhìn hai người cậu kéo mình mình đuổi cậu, mặt đần cả ra.

Tề Tu Lỗi đến cạn lời: “Lúc hai cậu đấy ngồi cùng bàn chưa sến súa đủ, còn muốn tới đây trêu ngươi hội độc thân?”

Cộng sự của cậu, Chu Huyên Huyên lườm, “Nói vớ vẩn gì vậy? Trương Chú thích chọc người khác thôi chứ gì đâu, mau tập đi!”

Tề Tu Lỗi vuốt mũi, chọn cách im lặng.

Cứ thế Thịnh Hạ bị Trương Chú lôi đến sát sân bóng như dắt chó. Chưa kịp thốt được một câu bóng gió, cậu đã cúi xuống chui vào trong vòng.

Cú “tập kích” bất ngờ làm Thịnh Hạ không kịp trở tay, vô thức lùi ra sau một bước, song vì bị vòng giữ lại nên không lùi được bao nhiêu. Lồng ngực cậu sát ngay trước mắt, hơi thở cậu phà phà trên đỉnh đầu, Thịnh Hạ chỉ biết trời trồng tại chỗ.

Đỉnh đầu cô ngang tới cằm cậu, tầm mắt đối diện với yết hầu cậu…

Yết hầu cậu nhấp nhô lên xuống, đỉnh nhọn như dao sắc hằn lên làn da mỏng tưởng chỉ giây sau sẽ xé toạc nó chui ra, làm người thấy nó bàng hoàng lo sợ.

Thịnh Hạ dán chặt mắt vào đó, tim như trống nổi.

Rốt cuộc chỗ yết hầu cậu đang giấu thứ gì, mà, lớn như thế…

“Người mình có bản đồ à?” Giọng nói bất cần từ trên vọng xuống, “Nhìn đằng trước.”

Thịnh Hạ hoàn hồn, hơi ngả người ra một chút rồi mới từ từ ngẩng lên. Mắt giao vào mắt, Trương Chú hơi nghiêng đầu hạ tầm nhìn xuống thấp hơn, “Đẹp trai quả nhỉ?”

Thịnh Hạ lườm cậu một cái rồi quay ngoắt đi, cùng lúc đó quay lưng lại với cậu, đứng trước cậu chừng một gang tay.

Trương Chú bật cười.

Cậu đã láng máng hiểu tại sao hôm đó Hầu Tuấn Kỳ kích động tới vậy rồi. Quả hiếm khi cô lườm ai, không những thế cái lườm này còn mang tới một cảm giác khó tả.

Đứng trong một cái vòng thật không dễ hành động, Hầu Tuấn Kỳ nói phải chọn người gầy cũng không phải không có lý.

Thịnh Hạ và Trương Chú đều được coi là gầy, nên không gian vẫn khá dư dả.

Nhưng, “Phải chạy như thế nào đây?” Thịnh Hạ tự hỏi.

Cô quay nhìn những nhóm khác, hầu như đều là nữ trước nam sau, bạn nam nhận toàn bộ trách nhiệm cầm vòng, nữ thì hầu như không chạm vào thân vòng.

Để đảm bảo không chạm vào vòng, không gian phía sau lưng bạn nam trống khá nhiều, vì vậy phía trước sẽ khá chật chội.

“Bọn mình quay lưng vào nhau.” Trương Chú nói.

Thịnh Hạ quay đầu về: “Sao cơ?”

“Quay vào nhau, mỗi người tự giữ đoạn vòng trước mặt. Đâu ai quy định là đều phải quay mặt về trước?” Trương Chú lùi lại chừa không gian cho cô, “Bọn mình chạy ngang.”

Thịnh Hạ ngẩn người, vậy thì hai bên không ai liên quan tới nhau, gần như không có đụng chạm thân thể, chỉ cần  thống nhất bước chân và tốc độ là có thể chạy rất nhanh.

Trừ việc… tư thế chạy không được mỹ quan lắm.

Cô nhoẻn cười, “Ý hay đó!”

Nắng chiều chói chang và bỏng rát soi rọi nét cười thiếu nữ, phản chiếu nó vào đôi mắt Trương Chú. Cậu hắng giọng, quay đầu đi, “Hiểu rồi chứ?” Câu hỏi rõ là hơi thừa.

Thịnh Hạ gật đầu: “Hiểu rồi.”

Làm vậy quả là nhanh hơn nhiều, những nhóm khác thấy vậy cũng học theo, chưa tới nửa tiết học mà đã tập gần xong nên chuyển sang tập chạy tiếp sức.

Tiếp sức thì đơn giản, chỉ là bỏ vòng xuống đưa cho nhóm tiếp theo là xong.

Một tiết học đi qua nhưng không hề có “đụng chạm thân thể” Lư Hựu Trạch đã nói, tất cả đều nhờ cách hay của Trương Chú. Về đến lớp học, Tân Tiểu Hòa tới hỏi tình hình tập luyện của họ, Thịnh Hạ thật thà khai hết một năm một mười.

Tân Tiểu Hòa ngạc nhiên: “Trương Chú ga lăng vậy á?”

Ga lăng à, hình như có thể hình dung là vậy.

Có lẽ đa số bọn con trai không hề để ý chuyện đụng chạm cơ thể, thậm chí còn mong như thế. Rốt thì cũng chỉ là trò chơi, đụng chạm đôi chỗ là khó tránh.

Còn cậu thì có lối đi riêng, chủ động tránh điều này. Có lẽ vì cậu đã có người thầm thương, thế nên mới tránh tiếp xúc bạn nữ khác.

Tuy rằng một đôi khi, cách đối xử của cậu với cô thật…

Thịnh Hạ không biết phải nói như thế nào, vì xét cho kĩ ra thì cũng chẳng có gì cả. Có khi chỉ do cô nhạy cảm quá thôi.

Chuyện nào ra chuyện nấy, riêng ở chuyện này, cách làm của cậu đáng được công nhận.

Thịnh Hạ gật nhẹ đầu.

“Không giống chút nào…” Tân Tiểu Hòa thì thào, “Chẳng lẽ chỉ biết nói mồm?”

Thịnh Hạ không hiểu: “Hả?”

“Hưởng thụ hội thao đi! Hì hì.”

Tác giả có lời:

Tân Tiểu Hòa: Trương Chú không được.

Hầu Tuấn Kỳ: Ừm, đồng ý.