Alex bước vào phòng ăn sau khi bữa tiệc đã bắt đầu, may mà Nam tước vẫn đang nâng ly chúc mừng đôi trẻ, sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên chính chủ của bữa tiệc.
Martha nghi ngờ híp mắt nhìn hắn, yên lặng chỉ vào chỗ ngồi mà hắn nên ngồi.
Alex ngồi đầu bàn dài, Leila ngồi bên phải.
George và vị hôn thê của anh ngồi bên trái Nam tước, ngoài ra còn có một cặp vợ chồng mà Harry không nhận ra, có lẽ là Tử tước Hartford và phu nhân của ông.
Harry ngồi ở phía cuối của bàn, cách chỗ ban nhạc không xa, cậu ngồi giữa hai người sĩ quan trẻ tuổi.
Hai người kia nói mãi về chuyện của người Liên Xô và Berlin, Harry chỉ biết lờ mờ về chuyện này nên không thể chen miệng vào, chỉ có thể lễ phép phụ họa theo, cậu nhâm nhi rượu vang trong ly, lơ đãng ngắm nhìn những bức họa được vẽ trên tường.
Đây là lần đầu tiên cậu để ý đến những bức tranh và những bức tượng điêu khắc tinh tế được trang trí trong phòng ăn, trong trí nhớ của cậu, căn phòng này luôn được thắp sáng bởi những ánh nến mờ tối, rèm vải bốn góc luôn luôn được kéo kín, tuân thủ nghiêm túc quy định hạn chế đèn đuốc.
Giờ nhớ lại mới thấy chuyện ấy cứ như đã xảy ra từ thế kỷ trước.
Harry không ăn bao nhiêu, cậu cũng không nhớ mình đã ăn cái gì, chỉ hy vọng bữa tối mau mau kết thúc.
Thỉnh thoảng một hai lần, khi Harry vô tình nhìn đến trước bàn dài, cậu bắt gặp Alex cũng đang đúng lúc nhìn cậu nhưng hắn nhanh chóng dời ánh mắt đi, giống như không muốn Harry nhìn thấy.
Tiếng kêu của chim sơn ca vang vọng trong trí óc cậu, Harry có thể nhớ rõ nhiệt độ nóng bỏng khi môi cậu bị chạm vào, đầu lưỡi của Alex có vị như đường cát, hạnh nhân và rượu vang.
Mùa đông năm ngoái đã để lại những lớp lá khô kêu vang xào xạc, khoảnh đất mềm xốp xung quanh chỗ trồng cây sung tản mát ra một mùi ẩm ướt nồng nặc.
"...!Không có hệ thống radar tương tự thì cũng không thể tạo thành mối nguy nào đâu, cậu không nghĩ vậy sao, cậu Prudence?" Người sĩ quan bên cạnh cậu nói, Harry hoàn hồn, cậu thu hồi tầm mắt, đáp lại một câu có lẽ vậy lấy lệ.
Người phục vụ dọn món tiếp theo lên bàn, thịt cừu sốt nước sốt đậm đặc, cứu Harry ra khỏi đoạn đối thoại nhạt nhẽo.
Món tráng miệng là panna cotta dâu tây cùng với những lát mơ vàng ươm đã được thái mỏng.
Ban nhạc bắt đầu biểu diễn những khúc nhạc vui tươi, vài người đàn ông rời chỗ để ra ngoài hành lang hút thuốc, uống một ly whiskey.
Alex ở lại khoảng mười phút để nói gì đó với phu nhân Hartford, cả hai người đều có vẻ như không muốn để đối phương rời đi.
Sau đó, người con út của nhà Loiseau nói gì đó rồi đứng dậy, hắn hôn mu bàn tay của phu nhân rồi mở cửa sổ sát đất để ra ngoài vườn hoa.
Harry gấp khăn ăn lại một nửa rồi đặt cạnh đĩa ăn, đi theo hắn.
Cậu tìm thấy Alex dưới giàn hoa hồng.
Trong vườn hoa không có đèn, ánh sáng duy nhất đến từ những ngọn đèn đuốc sáng choang trong phòng ăn nhưng ánh sáng ấy cũng chỉ chiếu sáng được một nửa bãi cỏ cùng những khúc cây, chỗ còn lại dần bị nhấn chìm trong bóng tối.
Alex châm một điếu thuốc, ánh lửa ngắn ngủi rọi sáng mặt hắn, sau đó chỉ còn là một chấm sáng đỏ nhỏ xíu yếu ớt.
Hắn đưa thuốc lá cho Harry.
"Không, cảm ơn."
"Hình như đây là câu trả lời duy nhất mà tớ có thể nghe cậu nói trong hôm nay: Không, cảm ơn."
"Thật xin lỗi."
"Không, đừng nói xin lỗi, Harry, tớ mới là người nên nói xin lỗi.
Tớ tưởng là..." Hắn không nói hết câu đó mà chỉ rít một hơi thuốc, thở ra.
Gió nhanh chóng thổi bay mất mùi thuốc.
"Cậu nói đúng."
"Phần nào đúng?"
"Phần Cậu tưởng là." Harry hắng giọng, tim đập quá nhanh, cậu còn có cảm giác là mình sẽ không nói được tiếng nào: "Tớ chỉ không chắc là liệu mình có trở thành một phần trong...!trò chơi của cậu không."
Alex vứt điếu thuốc, dập tắt: "Trò chơi là ý gì?"
"Hồi còn ở Oxford, những người bạn nhanh tới nhanh đi của cậu ấy.
Tớ không giỏi...!Ý tớ là, tớ không muốn trở thành bọn họ, tớ hy vọng tớ có thể mãi mãi ở bên cạnh cậu."
Một hồi tĩnh lặng, chỉ có tiếng kêu vang của côn trùng lấp đầy.
Không khí xung quanh bỗng nhiên trở lạnh, có lẽ là do bãi biển cách đây không xa.
Trên thực tế, mùa hoa hồng đã qua, những đóa hoa còn sót lại cũng đã úa tàn, tản mát ra một mùi hương khiến người ta nhớ tới những chiếc lá héo tàn cùng mùi bùn đất sau cơn mưa.
Lúc Alex mở miệng, giọng nói của hắn có vẻ run rẩy.
"Harry, nếu không phải muốn gây chú ý với cậu, cậu cảm thấy mấy tháng qua tớ đang làm cái gì?" Hắn hít một hơi thật sâu, không cho Harry thời gian trả lời: "Bên cạnh đó, cậu quá nhạt nhẽo, không hợp để tham gia trò chơi nào cả."
"Tớ không biết tớ nên cảm thấy vinh hạnh hay là bị xúc phạm nữa."
"Cậu nên nói cảm ơn."
Bọn họ nắm lấy tay đối phương giống như sợ rằng bóng tối sẽ lại âm thầm kéo đến, tách bọn họ ra.
Harry dè dặt hôn bạn mình, đầu tiên là trán, sau đó là chóp mũi, cuối cùng là đôi môi.
Bây giờ Alex có vị như thuốc lá và rượu vang trắng.
Trong bụi cỏ truyền tới tiếng động nhỏ xíu, bọn họ tách nhau ra, thở hổn hển, trốn vào một giàn hoa hồng ở sâu trong bóng tối hơn.
Tiếng ồn ấy thật ra chỉ là một con chuột hoang, hoặc là thỏ rừng, nó lén chạy thật nhanh dọc theo những bụi hoa.
"Bây giờ là thời điểm tốt để mời tớ đến phòng ngủ của cậu đấy, cậu Prudence."
"Cảm ơn đã nhắc nhở."
Để đến được phía tây của dinh thự, hai người phải đi cả một đoạn đường dài trong vườn hoa tối đen, băng qua một cánh cửa nhỏ thường dành cho người làm đi lại, hai người lặng lẽ đi lên lầu.
Hành lang lầu hai vừa được lắp đèn tường, tất cả đều được bật sáng nhưng không có một bóng người.
Tiếng nhạc từ dưới lầu truyền tới, bởi vì cách quá xa, hai người chỉ nghe loáng thoáng giống như đó là ảo giác của việc say rượu.
Hai người vào phòng của Harry, không cần mở đèn, họ đã lục lọi tháo nơ cài, nút áo của đối phương, đá giày da và quần dài sang một bên.
Rèm cửa sổ chưa được kéo lại, bóng cây hạt dẻ phản chiếu trên sàn nhà, ánh trăng mờ ảo vừa đủ để phân biệt sắc đậm của ga trải giường cùng với làn da tái nhợt của hai người, bọn họ dùng một khoảng thời gian dài để thăm dò cơ thể của đối phương, bàn tay và đầu lưỡi ấm áp lướt qua từng đường cong phập phồng.
Khoảnh khắc Harry vùi trong cơ thể hắn, Alex cất một tiếng nghẹn ngào thật thấp, đầu gối hắn kẹp chặt eo Harry, móng tay hắn bấu thành vết máu trên lưng cậu.
Harry cúi người hôn hắn, để mồ hôi trên trán hai người chạm vào nhau.
Tiếng nhạc của bữa tiệc lại vang lên lần nữa, hai chiếc violon quấn quýt vào nhau, cùng cất lên một nốt cao rồi lại chầm chậm hạ xuống, dần hòa vào làm một trong âm sắc ôn hòa của tiếng dương cầm.
Bọn họ không để ý tiếng nhạc đã dừng lại khi nào, chỉ biết sự yên tĩnh sau cùng ấm áp và mềm mại như một chiếc chăn dày.
Bóng cây hạt dẻ chuyển động theo vầng trăng sáng, phản chiếu trên tấm lưng trần trụi của Alex, Harry đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bóng cây đang run rẩy.
"Tớ đã mơ thấy chuyện này." Alex nói.
"Thật vậy sao?"
"Đúng vậy, cùng với cậu, ở trong căn phòng này.
Chẳng qua là trong giấc mơ của tớ, ngoài trời đang mưa, có thể là buổi chiều, cũng có thể là sáng sớm, khó nói lắm."
"Nghe có vẻ không khó để thực hiện."
Alex cười rộ, Harry có thể cảm giác được nhịp hô hấp ấm áp đang phả vào cổ cậu.
"Harry, cậu cũng phải kể cho tớ một giấc mơ khiến cậu khó chịu, vậy mới công bằng."
"Bình thường tớ không nhớ tớ đã mơ gì."
"Cậu viện cớ chứ gì."
Harry nghiêng đầu, cánh môi lướt qua lỗ tai Alex: "Có lần tớ mơ thấy mình đang đứng trong một phòng tranh với đầy những bức tượng bán thân được làm bằng thạch cao."
"Nghe không khó chịu lắm."
"Tớ không mặc quần áo gì cả, giống mấy bức tượng kia ấy.
Một trong những bức tường của phòng tranh đó là cửa sổ, nó hướng thẳng ra ngoài đường phố, tớ muốn chạy trốn nhưng căn phòng ấy lại không hề có cửa."
"Phòng triển lãm: Ngài Prudence bất hạnh."
"Phải là Ngài Prudence bối rối tù túng mới đúng."
"Bởi vì cậu giống như một con hàu."
Harry không kiềm được cười lên: "Tại sao lại là hàu?"
Alex thấp giọng trả lời câu gì đó, hắn đã chìm vào giấc ngủ, từ ngữ dính chung một chỗ, không nghe rõ hắn đã nói gì.
Harry lắng nghe nhịp hô hấp của hắn, qua một hồi lâu mới hôn trán hắn, kéo chăn lên đắp cho cả hai người..