Dan cảm thấy từ khi sinh ra mình chưa bao giờ chật vật như vậy, không hiểu sao lúc đó bốc đồng như thế, bây giờ nói gì thì cũng muộn rồi. Cậu trằn trọc trên giường cả đêm. Gần 5 giờ sáng, điện thoại của cậu nhận được một tin nhắn từ nhân viên quản lý cảng, chú Nicolas:
“Dan, thấy tin nhắn thì gọi lại cho chú.”
Cậu ngẫm nghĩ rồi bấm số, chú Nicolas nhấc máy ngay, giọng ông khá kinh ngạc: “Dan? Cháu không ngủ à?”
Dan ậm ừ rồi hỏi: “Chú tìm cháu có việc gì thế ạ?”
“À thế này, chú đang có một đơn hàng. Một con tàu nghiên cứu khoa học đưa du khách tới Bắc Cực, toàn bộ hành trình khoảng mười ngày. Một thuyền viên trên tàu của họ mắc bệnh kiết lỵ nên giờ đang thiếu một người giương buồm. Chú và chủ tàu là chỗ quen biết, lão hỏi chú có giới thiệu được thủy thủ lành nghề nào không. Chú muốn hỏi cháu, không phải lần trước cháu nói muốn đi thăm thú đó đây sao. Chỉ là họ tìm hơi gấp, nếu cháu thấy hứng thú thì mai… à không, là hôm nay rồi, nói chung 7 giờ cháu đến cảng, nếu bằng lòng thì chiều nay xuất phát.”
Dan quyết định gần như ngay lập tức: “Cháu đi.”
Chú Nicolas bị giật mình bởi sự vội vàng của cậu, ông ngập ngừng nói, “Cháu không cần cân nhắc thêm à? Dù chỉ là mười ngày nhưng làm thủy thủ bình thường, cháu còn phải ứng phó với những tình huống bất ngờ của du khách…”
Dan nhận ra sự lo lắng trong giọng ông. Cậu hắng giọng, nói chậm hơn: “Dù sao cũng là cơ hội hiếm có. Hừng đông cháu sẽ tới xem thử, nhỡ đâu thuyền trưởng không hài lòng về cháu thì sao?”
Chú Nicolas bị cậu chọc cười, giọng ông nhẹ đi: “Được rồi, chúng tôi chờ cháu ở cabin.”
Lúc này cũng chẳng còn bao lâu là tới bình minh, Dan dọn dẹp phòng rồi ra ngoài.
Vào mùa hè, có nhiều tuyến đường từ Reykjavík đến Bắc Cực. Đối với thuyền trưởng nhiều kinh nghiệm, xuất phát sớm đồng nghĩa với việc kết thúc hành trình sớm hơn, nếu may mắn, có thể đi 4 tới 6 chuyến trong cả mùa du lịch. Cho nên thuyền viên thường là thủy thủ cố định, nếu xảy ra tình huống bất trắc cần tìm người tạm thời, họ cũng thích nhờ người quen giới thiệu.
Khi Dan đến Old Harbour thì vừa tới 7 giờ sáng, trong cabin của nhân viên quản lý cảng thoảng mùi rượu thơm nồng. Chú Nicolas và một người đàn ông để râu thoải mái ngồi trên ghế sô pha, một chương trình tài năng âm nhạc đang chiếu trên TV trước mặt họ.
“Dan? Sớm thế cháu?” Chú Nicolas mở cửa rồi đưa tay nhìn đồng hồ: “Đêm qua không phải cháu đưa khách đi câu đêm sao? Chẳng lẽ bị tin nhắn của chú đánh thức nên không nghỉ ngơi được?”
Dan lắc đầu: “Tối qua cháu về sớm, hơn nữa cũng không đi xa. Lúc thấy tin nhắn thì cháu dậy được một lúc rồi.”
“Thế thì được, vào đi nào. Để chú giới thiệu, đây là Fitch, thuyền trưởng của ‘Cá voi trắng’. Đây là Dan, thằng nhóc mà tôi đã nhắc với ông trước đó.”
Fitch đứng dậy khỏi ghế sô pha, đưa tay bắt tay Dan, quan sát cậu từ trên xuống dưới: “Có kinh nghiệm đi xa không?”
“Hiện tại cháu mới đi xa nhất là quá hải phận* Greenland.”
(*) Vùng biển thuộc phạm vi chủ quyền một nước.
“Tôi nghe Nicolas nói cậu thường ra khơi một mình với du khách? Nhiều nhất là bao nhiêu người?”
“Bảy ạ.”
Fitch nhìn kỹ cậu vài giây, đi quanh cậu một vòng rồi vỗ vai cậu: “Người được Nicolas giới thiệu thì tôi tin tưởng, nhìn cậu cũng không giống tay mơ chưa bao giờ đi biển. Tiền công tính theo chuyến, một chuyến bao gồm lượt đi và lượt về. Nếu cậu theo chúng tôi chạy chuyến này, tôi sẽ trả cho cậu 90.000 crown* (~ 90 triệu VND). Cậu thấy sao?”
(*) Crown là một đơn vị tiền tệ được sử dụng ở Cộng hòa Séc, Iceland, Na Uy, Thụy Điển và Đan Mạch.
Lúc này Dan chỉ muốn rời xa Reykjavík, tốt nhất là đợi August đi xa rồi cậu mới trở về. Chưa kể thù lao 90.000 crown cũng không tệ, cho dù Fitch không trả một xu nào thì cậu cũng không từ chối.
“Chốt thế nhé.”
Fitch cười toe toét, vươn tay bắt tay cậu: “Thủy thủ không cần chịu trách nhiệm phục vụ du khách trên tàu. Công việc của cậu chủ yếu là giúp đỡ thuyền phó một*, Charzo rất thân thiện. Tôi tin cậu sẽ thích hắn.” Ông giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Chúng tôi định khởi hành lúc 14 giờ. ‘Cá voi trắng’ đậu ở cảng này, trông nó rất dễ nhận ra. Nếu không bận thì cậu có thể lên tàu xem thử. Đây là thẻ thuyền viên tạm thời của cậu, lát nữa tôi sẽ nói với Charzo. Trước khi khởi hành một tiếng, tất cả thuyền viên phải tập trung trên boong. Còn gì muốn hỏi không?”
(*) Chief Office (C/O): Là sĩ quan quản lí boong, giúp việc cho thuyền trưởng, quản lí công việc của các sĩ quan và thuyền viên dưới quyền.
“Không ạ.”
“Đúng rồi, số điện thoại của tôi là XXXXXXX.” Fitch vỗ vai cậu rồi quay sang Nicolas: “Tôi đi ăn trước nhé.”
Nicolas và Dan đứng ở cửa cabin nhìn ông ta đi ra khỏi cổng cảng, chú Nicolas duỗi người: “Vẫn còn sớm, cháu cần về sắp xếp đồ đạc không? Mang đồ ra tiệm giặt là chẳng hạn, dù sao cũng phải đi những mười ngày đấy.”
Dan lắc đầu: “Không cần ạ. Chú Nicolas, cháu mượn ghế sô pha nằm một lát nhé. Tối qua cháu không ngủ được mấy.”
Nicolas xua tay: “Cứ tự nhiên, chú ra cảng tuần tra.”
“Đúng rồi, nếu có người tới tìm cháu… chú cứ nói không thấy cháu nhé.”
Nicolas đã đi ra ngoài mấy bước, nghe vậy thì nghi hoặc quay đầu lại: “Sao cơ?”
Dan nói úp mở: “Thôi ạ, chắc anh ấy cũng không… Không có gì ạ, chú đi đi.”
Cậu đánh một giấc trên ghế sô pha trong cabin đến tận trưa, chú Nicolas đi tuần tra về thì đánh thức cậu. Hai người ăn uống qua loa, ăn xong thì Dan ra cảng.
“Cá voi trắng” là một con tàu nghiên cứu khoa học cỡ trung bình, được sơn hết màu trắng, đúng như tên gọi của nó, chỉ có đuôi tàu được vẽ họa tiết cá voi rất sinh động bằng màu xanh nước biển. Những đường nét đơn giản khiến nó trở nên nổi bật giữa đám tàu trong cảng.
Dan không nhìn thấy ai khác ở cầu thang mạn, cậu chần chừ, không biết có nên gọi hỏi Fitch hay không thì một giọng nói cất lên trên đầu cậu.
“Hey, thuyền viên mới?” Dan ngẩng đầu nhìn lên, thấy một dáng người rắn rỏi đang đứng ở cuối cầu thang mạn. Hắn mặc đồng phục màu xanh đậm với chiếc mũ kẹp dưới nách.
“Đúng.” Dan trả lời, bước lên cầu thang mạn.
Người nọ cũng bước xuống về phía Dan, khi Dan sắp đi đến cuối cầu thang mạn thì hắn vươn tay về phía cậu: “Charzo, thuyền phó một. Nửa tiếng nữa tất cả du khách sẽ lên tàu, để tôi dẫn cậu đi tham quan ‘Cá voi trắng’.”
Con tàu này có tổng cộng bốn tầng, tầng dưới boong là kho hàng hóa, tầng một là nhà hàng, phòng sinh hoạt và phòng nghỉ của thuyền viên, tầng hai là phòng của du khách, tầng ba là boong thứ hai kiêm phòng thuyền trưởng. Cấu tạo thân tàu cũng không phức tạp, Charzo dẫn cậu đi một vòng rồi trở lại boong tầng một, chỉ vào căn phòng đối diện với phòng điều khiển: “Lúc trước Kane và tôi ở trong phòng này, chính là cái cậu mắc bệnh kiết lỵ. Căn phòng này đã được khử trùng và quét dọn, cậu có thể ngủ trên giường của cậu ấy.”
Dan gật đầu: “Được.”
Charzo quay đầu quan sát cậu một vòng: “Fitch nói cậu là do Nicolas giới thiệu, dù không có kinh nghiệm đi xa nhưng đã một mình đưa khách ra khơi nhiều lần?”
Dan lại gật đầu: “Vâng.”
Charzo nheo mắt: “Tôi không yêu cầu nhiều về phụ tá của mình. Chúng ta thay ca luân phiên, tới lúc trực thì cậu phải ở trong buồng lái. Nếu xuất hiện tình huống khẩn cấp thì phải lập tức thông báo cho tôi hoặc thuyền trưởng. Ngoài ra, gọi là phải có mặt, cậu có làm được không?”
Dan ưỡn thẳng vai: “Có.”
Charzo gật đầu: “Đi thôi, chuẩn bị đón du khách.”
Phía bên kia, August còn chưa biết Dan đã “vượt biển”. Anh không nghĩ quanh co như thế, chỉ cảm thấy nụ hôn đêm trước không tệ, nếu là Dan thì có lẽ anh sẽ thử một lần. Bao nhiêu năm qua, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một ai, kể cả Arthur. Cho tới lời hứa trước lúc lâm chung, anh vẫn nghĩ có phải thế là “yêu”. Anh không để mình suy nghĩ sâu xa, bởi người đó đã mất. Anh duy trì một lối sống kỷ luật gần như khắc nghiệt, khi đã quen dần thì cũng chẳng còn thấy khổ.
Cho đến khi Dan ép anh ra khỏi vòng tròn chật hẹp, ép anh mở to mắt nhìn người trước mặt, anh mới chợt bàng hoàng, hóa ra trái tim vắng lặng nhiều năm của mình vẫn còn biết rạo rực.
Sáng sớm, trước tiên anh vào mạng nội bộ nộp đơn xin nghỉ phép theo đúng quy trình, sau đó mua vé bay sớm nhất tới Copenhagen. Ba tiếng sau, anh đã đứng ở tổng bộ.
Trung tướng tóc hoa râm nghe thấy anh xin nghỉ, suýt bật dậy khỏi ghế, tròn mắt: “Tôi không nghe nhầm chứ, August? Cậu muốn nghỉ phép?”
August đứng thẳng người: “Báo cáo, ngài không nghe nhầm. Tôi đã gửi đơn lên mạng nội bộ theo đúng quy trình. Chắc chiều nay sẽ cần thẩm quyền phê duyệt của ngài, tôi tới đây báo cáo miệng trước.”
Trung tướng quan sát anh qua chiếc kính trên sống mũi một hồi, chậm rãi tựa lưng vào ghế: “Phía căn cứ bàn giao xong chưa?”
“Báo cáo, vẫn chưa, nhưng tôi đã trao đổi với thượng úy Heath. Tôi sẽ trở về căn cứ trước để hoàn thành việc bàn giao.”
“Vậy thời gian cậu xin nghỉ là… từ thứ Hai, ngày 14 tháng 6 đến ngày 3 tháng 7?”
“Báo cáo, đúng!”
Trung tướng trầm ngâm vài giây: “Tôi biết rồi. Mấy năm nay hiếm khi thấy cậu chủ động xin nghỉ, nếu không có chuyện gì bất ngờ thì tôi sẽ phê duyệt. Cậu cũng là ‘người cũ’, không cần tôi nhắc lại các quy tắc khi nghỉ phép chứ?”
August thẳng người chào kính cẩn: “Báo cáo tướng quân, không cần!”
Trung tướng gật đầu: “Được, cậu trở về căn cứ trước đi.”
Vì đã chào hỏi trước với Heath nên khi trở về căn cứ, về cơ bản, Heath đã sắp xếp xong những văn kiện khẩn cần ký tên, đặt lên bàn làm việc của anh.
“Chỉ có vậy?” August lướt sơ qua, rồi ký tên lần lượt.
Heath chống khuỷu tay lên bàn làm việc, nhìn anh không chớp mắt.
“Sao?” August bắt gặp ánh mắt của y, thấy kỳ lạ bèn hỏi.
“Ông định đi đâu?” Heath đột ngột nói.
“Iceland.” August đáp ngắn gọn.
Trên mặt Heath lộ vẻ “biết ngay mà”: “Đi tìm Dan?”
August không ngẩng đầu, tay vẫn không ngừng, “ừ” một tiếng đơn giản.
Heath đứng thẳng dậy, sốt ruột đi quanh văn phòng, rốt cuộc vẫn không biết nên nói gì.
August thấy sự khác thường của y, đặt văn kiện đã ký xong sang một bên, buồn cười nhìn y: “Rốt cuộc ông muốn nói gì?”
“…” Heath trừng mắt với anh vài giây, nản lòng nói: “Thôi bỏ đi, giờ có nói gì thì cũng quá sớm, chờ ông trở về rồi tính.” Nói xong thì cầm lấy chồng văn kiện trên bàn, làu bàu một câu “thuận buồm xuôi gió” rồi chạy ra ngoài.
Đêm trước khi khởi hành, August đến nhà mẹ Arthur.
Đây là lần đầu tiên anh đến đây trong nửa năm qua. Kể từ tai nạn lần trước, sau khi tâm sự với bà lão, số lần anh đến đó rõ ràng giảm đi nhiều. Trước kia họ luôn cố tránh nhắc đến Arthur, như thể nếu không nói ra thì có thể vờ như mọi chuyện không tồn tại, nhưng khi sự thật bày ra trước mắt thì không thể giả bộ phớt lờ như trước. Anh nhận ra mình sợ đối diện với đôi mắt dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.
“Auggie?” Lúc mở cửa, bà lão có vẻ ngạc nhiên.
August nhìn nét mặt bà, bỗng thấy áy náy: “Xin lỗi, lâu rồi cháu không đến thăm bác.”
Bà lão nheo mắt cười: “Cháu nên có cuộc sống của riêng mình, chỉ cần thi thoảng tới đây ngồi với bác là được.”
Sau khi hai người ngồi xuống phòng khách, bà lão pha một ấm trà: “Căn cứ dạo này thế nào?”
“Rất ổn ạ. Cháu vừa trở về sau cuộc diễn tập ở Iceland. Hôm nay cháu đến đây để nói với bác là cháu định nghỉ phép. Tháng tới cháu sẽ không ở căn cứ, nếu bác có việc gì thì cứ liên hệ với Heath nhé.”
Bà lão đưa mũi kim sang một bên: “Lúc trước bác đã khuyên cháu nên dành thời gian nghỉ ngơi, ra ngoài cho khuây khỏa, bây giờ cuối cùng cũng chịu thông suốt?”
August thấy nóng mặt: “Có thể coi là vậy.”
“Khi nào cháu trở về, nếu được thì dẫn thằng bé đến gặp bác.”
August hơi ngạc nhiên: “Bác đang nói ai ạ?”
Bà lão thở dài, dừng tay đan len: “Auggie, không cần phải giấu bác. Bác hiểu Arthur, bao năm qua, bác tự nhận cũng coi như hiểu cháu, dù sao tiếng đàn của cháu cũng không biết nói dối. Bác biết Arthur thích cháu, tuy nó chưa bao giờ nói với bác. Bao năm qua, cháu vẫn luôn chăm sóc bác, hẳn là do cháu đã hứa với Arthur điều gì. Như bác đã từng nói, bác coi cháu như đứa con thứ hai. Quá khứ đã qua, bác hy vọng cháu có cuộc sống của riêng mình. Có thể khiến cháu thay đổi, cho dù là ai, bác đều rất biết ơn người đó.”
Sau một hồi im lặng, August nhẹ nhàng nắm tay bà lão, thì thầm: “Cảm ơn bác.”