Iceland, Húsavík, bến cảng, trên một con thuyền nhỏ cũ kỹ.
Một người đàn ông cao lớn ngồi trong buồng lái, bộ đồng phục hải quân trên người có vẻ không vừa với dáng người của hắn, hàng cúc đồng bên hông như sắp bung ra.
Hắn hét vào bộ đàm: “… Gì cơ? Không tìm thấy? Đầu của các cậu treo trên thắt lưng hả? Chúng ta đã mời người ta tới diễn tập, giờ lại bị chơi một vố? Còn chừa thể diện cho đội trưởng là tôi không hả? Cái gì? Thiệt hại có chừng đó mà cậu còn không biết ngại kiếm cớ? Đồ ngu! Chúng ta thua rồi! Bảo người của cậu rút lui đi!!”
Mấy sĩ quan phụ tá phía sau thấy hắn nổi giận thì đều lo sợ. Hắn quay đầu nhìn họ, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Diễn tập kết thúc rồi! Tôi còn phải dạy các cậu làm gì tiếp theo hả?!”
Mấy người nghe vậy thì tất tả chào rồi chạy đi.
Một tiếng sau, trên bãi sỏi ở bến cảng.
Hai đội mặc đồ ngụy trang tuyết bắt tay nhau. Đội trưởng đội bên trái chính là người vừa gào rú trong buồng lái ban nãy, người đối diện với hắn trông hơi gầy, anh mím môi, trong đôi xanh xám không hề có chút cảm xúc dư thừa. Đó là August, phía sau anh là các thành viên của Sao Thiên Lang. Gương mặt họ giấu sau lớp màu vẽ ngụy trang, duy chỉ có một đôi mắt là sáng ngời.
“Đội trưởng Hooke, vất vả rồi.” August vươn tay ra.
Hooke bắt tay anh, lộ ra một nụ cười chân thành: “Các cậu rất xuất sắc, thiếu tá Field, lần diễn tập này chúng tôi học được rất nhiều.”
“Hooke, chúng ta đã hợp tác bao năm, không cần phải nói mấy lời xã giao.” Heath cười toe phía sau August.
Hooke cũng bắt tay y rồi nháy mắt: “Thượng úy Ibron, tôi nghe nói dạo này cậu thường xuyên tới tổng bộ Copenhagen và Viện Khoa học Hoàng gia. Mấy ngày nay Hội nghị chuyên đề Khí tượng toàn cầu đang được tổ chức ở Reykjavík, không biết cậu có hứng thú không?”
Một thoáng mất tự nhiên hiện ra trên gương mặt Heath, y làu bàu câu gì đó nhưng không trả lời.
Gương mặt August mang nét mệt mỏi: “Đêm nay chúng ta ở lại Reykjavík, sáng mai sẽ bay về Greenland.”
Hooke hơi kinh ngạc: “Gấp thế? Mấy ngày tới sẽ diễn ra lễ hội Trung Hạ của chúng tôi, thủ đô rất náo nhiệt, mấy cậu không định ở lại thư giãn vài ngày à?”
August lắc đầu, anh không giải thích nhiều mà quay người đi về phía xe bọc thép bên cạnh.
Hooke trầm ngâm nhìn theo bóng lưng anh rồi quay sang Heath: “Đội trưởng của các cậu sao vậy? Hơn một năm không gặp mà cứ như biến thành người khác.”
Heath bĩu môi rồi “chẹp” một tiếng: “Đừng nói tới anh, ngay cả chúng tôi cũng không hiểu nổi. Một năm qua, cậu ta huấn luyện chúng tôi như thể không cần mạng.”
Hooke bắt lấy vai Heath, nháy mắt ra hiệu, “Thảo nào lần diễn tập này chúng tôi thua thảm hại như thế.”
Heath đi cùng hắn đến điểm tập kết, tuy không đáp lời nhưng lại thầm thở dài trong lòng.
Lúc đầu nghe Newman nói y còn không tin, chỉ cảm thấy Dan làm mình làm mẩy. Về phía August, có thể anh sẽ tiếc khi vụt mất một thành viên xuất sắc nhưng rồi sẽ chẳng có phản ứng gì thái quá.
Nhưng một tháng sau khi August hoàn thành nhiệm vụ hợp tác và quay trở lại căn cứ, y lập tức nhận ra sự dồn nén của anh. Nhất là vào cái đêm anh biết Dan đã rời khỏi Sao Thiên Lang.
August vốn là một người rất nghiêm túc, mọi người đều đã quen với vẻ mặt vô cảm của anh, nhưng từ sau hôm đó, Heath luôn cảm thấy có điều gì đó khang khác. Thay đổi rõ rệt nhất là anh hút thuốc ngày càng nhiều, lúc nào Heath qua văn phòng cũng thấy khói mù mịt. Đồng thời, y phát hiện August luôn cau có, quai hàm bạnh ra, lúc nào cũng nhíu mày.
Cứ như thế khoảng ba tháng, không ai trong căn cứ dám nhắc tới Dan, như thể người này chưa từng xuất hiện. Tới lúc sắp bắt đầu khóa huấn luyện mùa hè hàng năm, họ phải báo cáo nhu cầu với tổng bộ theo thông lệ, August mới đột nhiên gọi y lại.
Thời tiết đang ấm dần, làn gió đầu mùa hạ như phảng phất mùi nắng. Sau khi kết thúc khóa huấn luyện vào cuối buổi chiều, y đưa báo cáo dự tính năm nay cho August xem, nếu không có vấn đề gì thì y sẽ gửi đi. Không ngờ August vừa giở trang đầu tiên thì đã dừng lại, anh trầm ngâm vài giây rồi như thể quyết định điều gì: “Năm nay không tuyển thêm người mới.”
Heath tròn mắt kinh ngạc: “Cái gì?”
“Năm nay không tuyển thêm người mới.” August lặp lại.
“Nhưng… nhưng giờ chúng ta có chưa đến 30 người… Không phải các sếp vẫn muốn chúng ta mở rộng quy mô sao, hơn nữa theo thông lệ…” Heath kinh ngạc tới mức nói lắp.
“Năm nay không tuyển.” August lặp lại lần nữa, anh xem qua những trang sau rồi trả lại báo cáo cho y: “Những mục khác không có gì thay đổi, xóa mục tuyển người rồi gửi báo cáo đi nhé.”
Heath sững sờ cầm lấy nhưng vẫn chưa hiểu nổi. Y quay người đi vài bước về phía cửa, sau lưng có tiếng bật lửa, August lại đốt thuốc.
Bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ, Heath quay người lại, bước đến trước mặt anh.
“Sao?” August nghi hoặc nhìn y.
“Vì Dan à?” Heath hạ giọng.
Bàn tay cầm điếu thuốc của August khựng lại một giây, anh nhìn sang hướng khác như thể chẳng có chuyện gì, “Sao đột nhiên lại nhắc đến cậu ấy?”
Heath nhìn vẻ mặt anh, giận không làm gì được: “Đừng giả ngu trước mặt tôi. Ba tháng qua, ông có biết ông đã hút bao nhiêu điếu thuốc không! Tôi không hiểu nổi, nếu có vấn đề sao không nói cho rõ ràng? Một người thì trốn tránh đi xa, một người thì tự hành hạ bản thân?”
August ngẩng đầu nhìn y, giọng lạnh lùng: “Ông nói ai tự hành hạ bản thân?”
Heath trừng mắt nhìn anh rồi giận dữ quay đi: “Coi như tôi chưa nói gì! Đúng là làm ơn mắc oán!”
Sau lưng y chỉ còn lại sự im lặng.
…
Diễn tập cùng hải quân Iceland đã trở thành thông lệ, được tổ chức một hoặc hai năm một lần. Họ đến Iceland hoặc đối phương đến Greenland. Thời gian diễn tập không dài, thông thường từ một đến hai tuần, đa phần là trao đổi về các vấn đề kỹ thuật. Sau khi diễn tập kết thúc, song phương sẽ ở lại vài ngày như một kỳ nghỉ ngắn. Đây là lần đầu tiên August muốn trở về gấp như thế.
Đoàn người trở lại Reykjavík thì đã hơn 10 giờ, màn đêm đã buông xuống. Những vì sao rải rác trên bầu trời đêm và ánh đèn rực rỡ trên mặt đất khiến Reykjavík như biến thành một thế giới cổ tích.
Nơi họ ở cách trung tâm thành phố không xa, August một mình một phòng. Anh vừa ra khỏi phòng tắm thì chuông cửa vang lên. Mở cửa ra, anh thấy Heath bồn chồn đứng trước cửa phòng mình.
August nhướng mày, anh nhìn đồng hồ treo tường: “Muộn thế này còn có việc gì à?”
Heath im lặng chen vào phòng rồi trở tay đóng sầm cửa lại. Bên ngoài hành lang yên tĩnh, mấy căn phòng của các thành viên trong đội đều hé cửa để nghe ngóng.
“Tôi bảo này, ông định đi sáng mai thật à?”
August quay về phòng khách rót cho mình cốc nước: “Trông tôi giống kẻ rỗi hơi thích đùa giỡn người khác lắm à?”
“Thật sự không tính ở lại mấy ngày?”
August ngồi trên sô pha: “Cho tôi một lý do.”
“Trước kia không phải chúng ta đều ở lại nghỉ ngơi mấy ngày sao?”
“Ông cũng vừa nói là ‘trước kia’.”
Heath cố vùng vẫy với chút hy vọng cuối cùng: “Ông liên hệ với căn cứ chưa?”
August nhíu mày, không nói gì.
“Được, được, tôi nói ngay đây, lý do chết tiệt.” Heath khẽ rủa một câu, y ngồi xuống chiếc ghế đối điện: “Vừa nãy Hooke đã nói mấy ngày nay Hội nghị chuyên đề Khí tượng Toàn cầu đang được tổ chức ở Reykjavík. Viện Nghiên cứu Khí tượng của Viện Khoa học Hoàng gia chắc chắn sẽ cử đại biểu tới tham dự. Murphy là trưởng nhóm, chắc chắn cô ấy sẽ đến. Mấy tháng rồi tôi và cô ấy chưa gặp nhau…”
August hơi ngạc nhiên: “Giáo sư Murphy? Cô ấy nhận lời yêu ông rồi à?”
Heath phiền muộn vò đầu: “Vẫn chưa, nên tôi mới tìm cớ gặp cô ấy nhiều hơn.”
August nhìn y vài giây, anh cười nhạt: “Nói luôn từ đầu có phải xong rồi không.”
Heath ngẩn người: “Ý ông là?”
August đứng dậy đi tới bên cửa sổ: “Trước đó tôi đã liên hệ với căn cứ, ba ngày sau họ sẽ phái máy bay tới đón.”
August quay đầu lại, trong mắt vẫn mang theo ý cười: “Khó lắm mới thấy ông vừa ý một người, nghìn năm vạn tuế mới đơm hoa, đương nhiên tôi phải xem thần thánh phương nào có thể thu phục được ông.”
Heath làu bàu câu gì đó rồi lại ngồi vào ghế.
“Tôi hỏi Hooke rồi, lễ hội Trung Hạ hàng năm sẽ khai mạc vào ngày mai, Old Harbour sẽ bắn pháo hoa. Cố mà tận dụng cơ hội này đi nhé…”
Hiếm khi Heath đỏ mặt: “Không ngờ ông cũng hỏi thăm mấy chuyện này.”
August trêu chọc y: “Còn chuyện gì không?”
“Hết rồi.” Heath đứng dậy rồi đi về phía cửa như thể chạy trốn. Khi đi tới cửa, y quay đầu lại như chợt nhớ ra, chân thành nói: “Cảm ơn, August.”
August không đáp lời, anh nâng cốc trong tay về phía y.
Cùng lúc đó, trên cùng một con phố.
Dan từ chối ý tốt định đưa họ về của Harvey, cậu đỡ Ralph đã say khướt xuống phố.
Cậu thấp hơn Ralph nên đỡ tên cao to này hơi vất. Sau lần thứ tư dò hỏi địa chỉ mà không thành, cậu thở dài, định đưa người về nhà mình.
Khi đi ngang qua một khách sạn, ánh mắt cậu lướt qua mấy chiếc xe Jeep quân sự bắt mắt đậu bên đường. Thản nhiên nhìn thoáng qua, cậu bắt một chiếc taxi vừa thả khách ở lối vào khách sạn.
Trên tầng sáu, bên chiếc cửa sổ nhìn ra đường lớn, August uống cạn rồi đặt cốc ở đầu giường, sau đó buông rèm cửa sổ.