Sáng ngày hôm sau, Hà Tiêu, Đồ Hiểu và Trình Miễn cùng đi lấy kết quả.
Lão quân y nhìn vẻ mặt thấp thỏm đã có chút lo âu của cô, chậm rãi cười: "Lần này cô có thể đặt một nửa tâm tư xuống rồi."
Hà Tiêu cảm thấy trái tim của mình vang lên âm thanh hồi hộp: "Một nửa? Là ý gì?"
"Kết quả kiểm tra có rồi, là lành tính. Nhưng mà sau này vẫn phải tiếp tục thu xếp để điều trị, đây mới là mấu chốt." Lão quân y đeo mắt kính, cực kì hiền hòa nhìn cô, "Cô phải duy trì tinh thần đấy, dù sao thì vẫn còn một trận chiến khó khăn cần phải đánh."
Đương nhiên là Hà Tiêu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng dù sao đây cũng được coi là một tin tức tốt lành? Trong lòng nhẹ nhõm không ít, cô nói không ra lời, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra. Trình Miễn đứng ở sau lưng cô, đỡ lấy eo của cô, Hà Tiêu quay đầu lại, nắm lấy cánh tay của anh.
Đồ Hiểu ở một bên nhìn, cũng lộ ra nụ cười vui mừng. Cô quay đầu nói với lão quân y: "Bá bá vất vả cho người rồi."
Lão quân y nháy nháy mắt, giống như đang nói hãy yên tâm.
Sau khi có kết quả, Hà Tiêu và bà Điền cũng không thoải mái được bao lâu, bởi vì bệnh viện đã vạch ra kế hoạch trị liệu tiếp theo cho lão Hà.
Hà Tiêu không muốn cha mình sắp sáu mươi tuổi còn phải rạch một dao trên người, sợ sẽ không chịu nổi, liền hỏi bác sĩ xem có thể lựa chọn điều trị bằng thuốc hay không. Sau khi lão quân y suy nghĩ tỉ mỉ mới đưa ra đáp án, để bảo đảm an toàn, nên vẫn đề nghị làm phẫu thuật.
Trong quá trình chuẩn bị trước đó, Hà Tiêu cảm thấy bản thân đã mang khẩn trương của cả đời mình dùng hết rồi, lo lắng việc này lo lắng việc kia. So sánh ra, bà Điền còn bình tĩnh hơn nhiều.
Hai mẹ con các cô vẫn hầu hạ bên cạnh lão Hà, cho đến đưa người vào phòng giải phẫu. Trong nháy mắt cửa lớn bị đóng lại, dường như tất cả sức lực chống đỡ đều biến mất, hai chân bà Bà Điền Anh mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.
Bởi vì lúc trước bà Điền biểu hiện quá bình tĩnh, nên tất cả mọi người cũng không phòng bị, làm cho bà mạnh mẽ vấp ngã. Bản thân bà Bà Điền Anh mình cũng hơi ngượng ngùng: "Tại sao lại ngã xuống thế nhỉ."
Trình Miễn vội vàng đưa tay đỡ bà dậy, bà cười híp mắt nói không cần, nhưng không ngờ chân vừa chạm xuống sàn nhà thì lại trượt một lần nữa. Bà sửng sốt ngồi ở đó, sau đó thì gào khóc.
Hà Tiêu vội vàng ôm chặt bả vai của mẹ mình, chỉ nghe thấy bà Điền khóc vô cùng uất ức: "Tiếu Tiếu, Mẹ gả cho ba con hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên đưa ông ấy vào phòng giải phẫu, con nói xem tại sao lão đầu này không làm cho người ta bớt lo lắng vậy...."
Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người ở đây là bật cười, sau đó thì lâm vào trạng thái xúc động.
Thường ngày, khi bà Điền Anh nhắc đến lão Hà phần lớn đều là trách mắng ông, trực tiếp tỏ ra lo lắng và đau lòng như vậy, đừng nói những người khác, ngay cả Hà Tiêu, cũng là lần đầu tiên thấy.
Hà Tiêu không hề nói gì, ôm bà vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ vào lưng của bà, để an ủi bà.
Có thể là ông trời biết nhiều người lo lắng cho ông như vậy, nên phẫu thuật vô cùng thuận lợi, mặc dù lão Hà phải chịu khổ, sắc mặt tái nhợt, nhưng hiếm khi được ngủ bình thản như vậy.
Bà Điền chăm sóc ông một tấc cũng không rời, dù Hà Tiêu khuyên nhủ nhiều lần, bà cũng không chịu đi nghỉ ngơi.
Đến cuối cùng vẫn là Trình Miễn đến khuyên bảo bà: "Dì, để con ở đây đi. Ngài và Tiếu Tiếu đã vất vả nhiều ngày như vậy, đều cần nghỉ ngơi, đừng để cho chú vừa tỉnh lại đã nhìn thấy hai người với gương mặt tiều tụy."
Bà Điền hơi do dự: "Con...”
Trình Miễn cười cười: "Ngài yên tâm, tính cảnh giác của con cao, chú có chút động tĩnh gì thì con cũng có thể chăm sóc được."
Bà Điền quay đầu lại nhìn lão Hà, thuốc tê chưa hết tác dụng, ông đang ngủ say. Bà vẫn có chút không yên tâm dặn dò Trình Miễn: "Vậy con trông ông ấy một lát nhé, có chuyện gì con phải nhanh chóng gọi cho dì đó."
Trình Miễn luôn miệng nói đồng ý, lúc này bà Điền mới rời khỏi giường bệnh, để nguyên quần áo mà nằm lên giường nhỏ ở bên cạnh để nghỉ ngơi.
Hà Tiêu đi đun nước, quay lại nhìn thấy mẹ mình đã ngủ, có chút vui vẻ ngoài ý muốn. Chỉ thấy Trình Miễn đang ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn cô, trong mắt là vẻ đắc ý.
Hà Tiêu rót chén nước cho anh, nhỏ giọng hỏi: "Có mệt không."
"Không mệt." Trình Miễn cầm tay của cô, "Đi ngủ một lát đi, anh ở đây trông là được rồi."
Hà Tiêu không nhúc nhích.
Bởi vì lão Hà bị bệnh, Trình Miễn xin nghỉ nốt những ngày phép còn lại, canh giữ ở bệnh viện với hai người. Mắt thấy còn vài ngày nữa sẽ hết ngày nghỉ phép, mà trước đó, bọn họ còn nói sẽ tranh thủ mấy ngày nghỉ này đi lĩnh chứng...
"Sao vậy?" Thấy cô không nói lời nào, Trình Miễn nhỏ giọng hỏi.
"Em đang suy nghĩ, tại sao mỗi lần chúng ta dự định lĩnh chứng thì cũng phải có chút chuyện xảy ra." Lần đầu tiên là sự kiện ô long, Diệp Hồng Kỳ hi sinh, lần thứ hai là lão binh giải ngũ, lần này, lại đến phiên lão Hà ngã bệnh.
Ngẫm lại thật đúng là như vậy.
Khóe miệng Trình Miễn hơi nhếch lên: "Quá tam ba bận, em yên tâm đi."
"Em không lo lắng có được hay không."
Hà Tiêu bĩu môi, khiến Trình Miễn nhéo vào bên má cô một cái: "Mạnh miệng."
Hai người nhìn nhau rồi cười, vào giờ phút này tất cả đều là dư thừa.
Sau khi phẫu thuật, hiệu quả hồi phục của lão Hà rất tốt, chưa đến hai tuần lễ đã có thể xuất viện rồi.
Tất cả ngày nghỉ của Trình Miễn đều tiêu phí ở đây, điều này làm cho lão Hà hơi ngại ngùng, tranh thủ lúc anh và Hà Tiêu đi ra ngoài ăn cơm, lặng lẽ nói với bà Điền Anh: "Tôi thấy, tiểu tử nhà họ Trình này cũng đáng tin đó."
Bà Điền liếc mắt nhìn ông: "Đã bao giờ tôi nói nó không đáng tin cậy?"
Lão Hà ừ một tiếng, "Vậy tôi nghe ý tứ này của bà, chắc là không phản đối hai đứa chúng nó rồi hả ?"
"Dừng lại." Bà Điền trừng ông, "Đây là hai chuyện khác nhau, ông đừng có nói thay hai chúng nó để lôi kéo tôi."
"Bà ấy à." Lão Hà không thể làm gì, "Cứ cứng rắn mãi vậy, nếu mà nói, ai có thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng bà hơn bà chứ?"
Rốt cuộc lão Hà cũng nói điểm mấu chốt.
Hà Tiêu do bà Điền Anh một tay nuôi nấng, không cần biết sau này ông đền bù như thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật. Cho nên tính cách của con gái như thế nào, người bạn già này của ông là người rõ ràng nhất. Cũng bởi vì này, bà mới lo lắng, bởi vì trong lòng bà cũng rõ ràng, cô con gái này, nếu thật sự nhận định một người, thì cho dù bà có phản đối như thế nào, cũng chỉ có thể là người đó mà thôi. Nhưng dù sao bà cũng là một người mẹ, vừa từ nhỏ đến lớn con gái đều đi theo bên cạnh mình, làm sao có thể cam lòng cho con gái chịu nỗi khổ mà mình đã từng chịu?
Bà Điền Anh không muốn làm khó con gái của mình, nhưng vừa nghĩ đến thân phận là quân nhân của Trình Miễn, quả thực lại có phần rối rắm.
"Trong lòng tôi rõ ràng, nhưng rõ ràng thì có ích lợi gì." Bà Điền Anh nói xong, lại thở dài, "Nuôi con gái hai mươi mấy năm, đến cuối cùng cũng muốn thành người nhà người ta."
Xem lời nói này.
Lão Hà bật cười, vỗ vỗ bàn tay của bà Điền Anh: "Trong tủ đầu giường ở nhà có một hộp sắt nhỏ, ngày mai bà mang đến đây cho tôi, tôi cần dùng."
Ngày nghỉ phép cuối cùng, Trình Miễn sáng sớm đã đến bệnh viện rồi, thay thế bà Điền Anh và Hà Tiêu, làm để hai mẹ các cô đi rửa mặt và ăn cơm. Bản thân thì đi lấy nước nóng, sau khi làm ướt khăn lông thì lau mặt lau tay cho lão Hà, sau khi rèn luyện hai tuần lễ, anh đã sớm làm đến thuận buồm xuôi gió.
Lão Hà nhìn anh: "Nghe Tiếu Tiếu nói, hôm nay con phải trở về bộ đội. Trong khoảng thời gian này, con phải vất vả rồi."
"Ngài đừng nói như vậy, con cần phải làm vậy mà."
Nghe xong lời này, lão Hà cười đến mắt cũng nheo lại, trong lúc Trình Miễn đi vào phòng vệ sinh để đổ nước, ông lấy ra một phong thư từ hộp sắt mà bà Điền Anh cầm đến. Đợi đến khi Trình Miễn trở lại, thì tự tay giao cho anh.
Trình Miễn sợ run lên, mới nhận lấy: "Đây là?"
Lão Hà chỉ nói: "Chú thay Tiếu Tiếu đưa cho con, con quay về rồi xem nhé."
Vừa nhìn thấy nét chữ quen thuộc ở ngoài phong bì, Trình Miễn có thể đoán được bên trong này là cái gì, anh kìm nén cơn sóng dữ đột nhiên nổi lên trong lòng lại, cất lá thư vào túi áo.
Giữa trưa, sau khi cáo biệt hai lão nhân gia nhà họ Hà, liền rời khỏi bệnh viện, chuẩn bị lái xe trở về bộ đội.
Hà Tiêu tiễn anh đi ra ngoài, hai người cứ một trước một sau đi như vậy. Khi đến cửa chính bệnh viện, Trình Miễn đang đi ở phía trước dừng bước lại, nghiêng đầu sang nhìn chăm chú vào Hà Tiêu.
Hà Tiêu đang không rõ vì sao lại bị anh nhìn như vậy, rồi đột nhiên anh đi đến, nắm chặt bả vai của cô, mạnh mẽ hôn lên môi của cô, tưởng chừng như là cắn vậy.
Hà Tiêu bị anh hôn đến bối rối, sau khi phục hồi lại tinh thần, người nào đó đã bước nhanh lên xe, hất bụi mà đi rồi. Làm cho Hà Tiêu không biết là nên khóc hay nên cười.
Cô lau miệng, hơi khó chịu: "Có ý gì chứ."
Trình Miễn về nhà một chuyến, sau khi lấy được đồ thì chạy như bay quay về liên đội.
Hai mươi mấy ngày không gặp mặt rồi, bọn tiểu tử ở đại đội trinh sát nhìn thấy liên trưởng thì không nhịn được mà làm ầm ĩ một lúc, Trình Miễn vừa đá vừa đạp để đuổi bọn họ đi, rồi mới đóng cửa lại, cẩn thận từng li từng tí lấy lá thư kia ra.
Phong thư màu trắng, ở mặt ngoài chỉ có bốn chữ: Người nhận Trình Miễn. Nét chữ thanh tú, chắc chắn chỉ có học sinh xuất sắc như Hà Tiêu mới có thể viết ra được. Trình Miễn còn nhớ rõ, khi giáo sư Triệu làm chủ nhiệm lớp của cô ấy, vẫn luôn khen ngợi rằng chữ của cô rất đẹp, bắt anh phải học tập cô ấy.
Khóe môi hơi cong lên, Trình Miễn lấy lá thư ra. Mở rộng ra, ở góc đã hơi ố vàng, mực bút máy màu xanh đậm, trong từng câu chữ đều là những kỉ niệm xưa cũ.
Trình Miễn:
Thật lâu rồi không viết thư cho anh.
Mùa đông thành phố B luôn lạnh vô cùng. Sáng sớm em đã bị lạnh cóng đánh thức, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy một trận tuyết rơi như bông.
Mùa đông năm nay, thân thể lão Hà thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài vấn đề. Em khuyên ông đi bệnh viện, nhưng lão Hà vẫn không đồng ý. Mỗi khi em nhắc đến, ông luôn cau mày mắng em: "Ba đã làm lính mười mấy năm rồi, chút sức chống cự với mấy bệnh vặt này cũng không có sao?"
Thật ra thì em hiểu, lão Hà đang sợ hãi. Sợ lỡ như khám ra một căn bệnh nguy hiểm, từ đó ông không thể bước ra khỏi cửa bệnh viện. Có điều cuối cùng em khóc một trận, lão Hà mới miễn cưỡng đi khám. Không có vấn đề gì lớn, thật vô cùng may mắn.
Em đã quên mất từ khi nào thì mình bắt đầu gọi ông là "lão Hà, lão Hà", đã gọi ngần ấy năm, thật sự ông đã già. Ngày đó, tôi ngồi sóng vai xem tivi với ông, lơ đãng quay đầu nhìn thấy bên tóc mai của ông có một nhúm tóc bạc sáng ngời rất chói mắt. Tôi nhìn khó chịu, nói muốn nhuộm tóc cho ông, còn bị lão Hà cười nhạo một trận.
Trên TV đang chiếu nghi thức duyệt binh kỷ niệm 60 năm dựng nước, lão Hà chăm chú nhìn trong chốc lát, bỗng hỏi em, có biết trong cuộc đời lính mười mấy năm của ông, tiếc nuối nhất là chuyện gì không? Em lắc đầu, ông cười nói cho em biết đáp án, ông nói ông tiếc nuối nhất chính là không thể đợi đến khi toàn binh thay đổi trang phục đã chuyển nghề rồi, kiểu quân trang 07 kia mặc lên người hùng dũng phóng khoáng biết bao.
Em cũng cười theo, trong đáy lòng hoàn toàn chua xót.
Em biết lão Hà vẫn hoài niệm nơi đó cũng chính như em vậy. Hoài niệm đến đại viện cũ kỹ, nông trường, bãi sông, hoa nở khắp núi đồi và vô số thời gian vui vẻ. Em ngày đêm nhớ đến chúng, dù đã rất nhiều năm cuối cùng em vẫn chưa về đó một lần nào.
Trước đó không lâu em buồn phiền biết được hai năm nữa đại viện cũ và nông trường sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Ngày nghe thấy tin tức kia em lại mất ngủ. Trên phương diện tình cảm, cho đến bây giờ, em là một kẻ có nhận thức chậm, đều phải sau khi xa cách thật lâu mới có thể cảm thấy khổ sở. Cho nên giấc mơ là nơi an ủi duy nhất của em.
Ở trong mơ, em lại nhớ đến nông trường, vượt qua dãy tường thấp, đi đùa nghịch nòng nọc trong bãi sông. Ở trong mơ, em lại nhớ đến bãi tập trong đại viện, tìm chiếc giày xăng đan bị vứt dưới bầu trời đầy sao. Ở trong mơ, em ngồi xe quân sự chông chênh đến một nơi rất xa, trong sương mù, mở to đôi mắt để thấy được anh.
Trình Miễn.
Em nghĩ em cũng không có cách nào lừa gạt bản thân nữa, em nhớ anh. Thật sự rất nhớ anh.
Chỉ có nửa tờ giấy mỏng manh, nhưng Trình Miễn lại đọc không biết bao nhiêu lâu. Lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại.
Ngoài cửa sổ chợt vang tiếng hoan hô, gió làm rèm cửa sổ lay động, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào. Trên sân bóng cách đó không xa, những binh sĩ vừa thắng trận bóng đang hưng phấn vẫy tay với đồng đội đang làm khán giả.
Trình Miễn cười cười, quay đầu, hơi chớp mắt, một giọt nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống một cách vội vàng, rơi trên lá thư, nhuộm ướt cả một mảng lớn.
Đột nhiên anh hơi phiền muộn, vội vàng dùng tay lau sạch sẽ.
Anh nhớ đến lời nói mà lão Hà nói sáng nay.
Lão Hà cười nhạt, vẻ mặt rất bình thản: "Con bé viết cho cậu không chỉ một lá thư, nhưng một phong thư cũng không gửi đi, chỉ xếp thành đống. Sau đó khi chuyển nhà thì làm mất, con bé đứng sau lưng chúng ta khóc một lúc lâu, còn tưởng rằng chú không biết. Về sau khi con bé lên đại học, có một năm chú dọn dẹp bàn đọc sách cho nó, mới khiến chú phát hiện ra lá thư này. Nhưng mà cháu yên tâm, chú chưa hề đọc."
[Truyện được edit bởi Mạn Nhi**DĐ**L~Q~Đ]
Lên đại học. Vậy thì viết lá thư này vào năm nào đây?
Nhớ đêm đó nói chuyện ở ngoài hành lang, Hà Tiêu từng tự trách nói, hai năm trước thân thể lão Hà đã bắt đầu không ổn, nên hàng năm cô đều thúc giục ông đến bệnh viện kiểm tra. Vậy theo như trong thư, chắc là hai năm trước thời điểm đó, cô đã viết lá thư này.
Càng ngày càng nhiều manh mối, khiến anh cảm thấy lão Hà nói rất đúng. Ông nói, hai người bọn anh đều là đứa ngốc. Anh viết nhiều lá thư như vậy, không có một phong nào gửi đến tay cô. Mà cô viết nhiều lá thư như vậy, nhưng một phong cũng không gửi đi.
Tự nhiên phải xa nhau bảy năm một cách vô ích, bây giờ suy nghĩ lại đều cảm thấy thật đau lòng.
Không thể chờ đợi thêm được nữa.
Trình Miễn vuốt mặt, thở dài để xả giận, rồi cầm điện thoại ở trên bàn lên.
Lão Hà bị bệnh ở tuổi này, nên càng phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, trong nháy mắt đã sang năm mới.
Huấn luyện tân binh cũng đến giai đoạn cuối, toàn bộ liên đội đều bắt đầu chuẩn bị công việc. Mặc dù ở bên kia, Trình Miễn lại bắt đầu bận rộn, nhưng không có lúc nào quên điện thoại thăm hỏi đến nhà họ Hà ở bên này, so với điện thoại về nhà còn chăm chỉ hơn. Cứ liên tục dùng biện pháp như vậy, khiến bà Điền gần như không chống đỡ nổi nữa.
Tranh thủ lúc chỉ có hai người ở nhà, bà tức giận đến nhéo lỗ tai của lão Hà: "Ông nhanh chóng khỏe lên cho tôi, nếu không thì thằng nhóc này sắp đập vỡ điện thoại nhà chúng ta ra rồi!"
Trên mặt lão Hà tỏ vẻ bản thân hết sức vô tội, nhưng trong lòng lại vô cùng hả hê, ông đã nhìn ra, người bạn già này của ông, sắp bị thằng nhóc nhà họ Trình kia thuyết phục thành công rồi.
Bởi vì bị bệnh, nên vốn định mời Trình Miễn đến nhà ăn bữa cơm trước khi hết năm, đành phải lùi lại đến năm sau. Nói là xem thời gian của Trình Miễn, nhưng trong tết âm lịch phải trực phòng chiến, năm nay lại đến phiên liên trưởng Trình, nên căn bản không thể rút ra thời gian rảnh rỗi. Hai ông bà nhà họ Hà chờ rồi lại chờ, đợi đến khi tính kiên nhẫn của bà Điền sắp bị bào mòn hết, Trình Miễn mới bắt được Từ Nghi vừa nghỉ phép trở về, thành công xin nghỉ vào cuối tuần.
Một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, Trình Miễn trở về căn cứ đại viện.
Dĩ nhiên giáo sư Triệu biết chuyện Trình Miễn muốn đến nhà họ Hà, đây là lần đầu tiên con trai đến thăm nhà người ta một cách chính thức, dù thế nào cũng phải có sự chuẩn bị. Nhìn vẻ mặt của con trai vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra chút nóng nảy nào, hỏi đến cũng chỉ có một câu nói: đều chuẩn bị xong rồi , ngài không phải quan tâm. Còn có vẻ là bà nhiều chuyện rồi. Nên giáo sư Triệu định mặc kệ.
Sự bình thản này vẫn được duy trì đến sáng ngày hôm sau, đợi đến khi lên xe, khi cách chung cư Hà gia càng ngày càng gần, đột nhiên trái tim Trình Miễn hơi loạn nhịp. Lấy một cái cốc luôn mang theo người ra, mạnh mẽ hớp một ngụm nước, anh cố gắng bắt bản thân trấn định lại.
Hà Tiêu vẫn chờ ở cửa chung cư, cũng giống như Trình Miễn, lúc này tâm tình hơi khẩn trương. Nhìn thấy chiếc xe Jeep quân dụng càng ngày càng gần, nhịp tim của cô lại có khuynh hướng tăng nhanh.
Trình Miễn cũng nhìn thấy Hà Tiêu, nhanh chóng dừng xe lại, rồi xuống xe đi về phía cô. Hà Tiêu nhìn anh đang đến gần, vẫn là bộ thường phục mùa đông ngay ngắn, phẳng phiu, nhưng vẫn có chút cảm giác không đúng. Hà Tiêu liền nhìn anh chằm chằm, tầm mắt rơi lên quân hàm của anh thì đột nhiên hiểu ra, ngay tức khắc giọng nói liền nghẹn lại.
Trình Miễn nhìn sắc mặt của Hà Tiêu, biết đã bị cô phát hiện rồi, liền cười hỏi: "Sao vậy?"
Còn có can đảm hỏi làm sao nữa à? Cô quả thật không nói lên lời nữa.
"Sao lại đeo bộ quân hàm này?" Rõ ràng cả người là bộ quân trang 07, nhưng quân hàm trên vai lại là bộ quân hàm cũ màu hoàng kim cứng nhắc, thảo nào khiến cô nhìn không quen mắt.
"Anh phải lấy lòng chú Hà chứ." Anh nhìn quân hàm ở trên vai, "Sau nhiều lần cân nhắc, cũng chỉ có bộ quân trang 87 mới có thể bày tỏ sự đồng cảm và thiện chí của mình thôi."
Hà Tiêu hơi im lặng: "Vậy sao sao anh không mặc cả bộ hả?”Vậy cũng phải tìm được đã. Trình Miễn ho nhẹ hai tiếng, nắm lấy bả vai của Hà Tiêu: "Đi vào thôi, không thể để cho chú Hà và dì Điền chờ lâu."
Vào phòng, lão Hà cười híp mắt mời anh ngồi xuống, giống như không hề nhìn thấy quân hàm trên vai anh. Tranh thủ cơ hội này, Hà Tiêu vội vàng cởi áo khoác của anh ra, treo vào chỗ không ai có thể nhìn thấy. Nhìn dáng vẻ lửa cháy đến mông của đồng chí Tiếu Tiếu, Trình Miễn không nhịn được mà nhếch khóe miệng.
Anh đưa quà ra mắt ra, lão Hà hơi mỉm cười, nói đã đến rồi còn mang quà làm gì. Ngược lại bà Điền không hề lên tiếng, vẫn nhận lấy.
Trình Miễn cười nói không có gì. Lần này anh đến chính là để lấy lòng hai ông bà nhà họ Hà, nhận thì tốt hơn, ngược lại nếu không nhận anh cũng không biết bước tiếp theo nên làm thế nào.
Sau khi Hà Tiêu quay lại, bốn người ngồi mặt đối mặt, không khí hơi lúng túng. Hai bên đều là những người đã quen thuộc lẫn nhau, nên những điều cần thiết phải hỏi han cũng được giảm bớt, giờ phút này cũng không biết nên nói cái gì nữa. Bà Điền có chút ngồi không yên, đứng lên, nói là đi vào phòng bếp xem món ăn.
Còn lại ba người, sau một lúc hai mặt nhìn nhau, ngầm hiểu cười một tiếng.
"Xem thư chưa?" Lão Hà đột nhiên hỏi.
Trình Miễn ngầm hiểu trong lòng, gật đầu: "Xem rồi ạ." Anh nói, "Để đáp lễ, ở đây con cũng có một phong thư, là cho hai bác ."
Lão Hà a một tiếng, hơi có hứng thú nhìn anh, nhận lấy lá thư anh đưa đến, mở ra rồi liếc mắt nhìn, liền không nhịn được cười.
Ông cất tiếng gọi to: "Lão Điền, lão Điền, nhanh đến đây nhìn xem thằng nhóc nhà họ Trình cho chúng ta viết cái gì này."
Bà Điền chạy chầm chậm từ phòng bếp ra, đi đến trước mặt lão Hà, vừa nhìn, liền ngây ngẩn cả người. Bà ngẩng đầu nhìn Trình Miễn, rồi lại cúi đầu nhìn lá thư kia, vành mắt bỗng đỏ ửng. Không kịp che giấu, liền quay đầu trở về phòng bếp.
Lần này ngay cả Trình Miễn cũng bối rối.
Lão Hà vội vàng nở nụ cười: "Các con ngồi đi, ba đi vào nhìn bà ấy một chút."
Hà Tiêu lấy lại tinh thần, có phần tức giận hỏi Trình Miễn: "Anh viết cái gì vậy?"
Cô cầm lá thư kia lên, chỉ thấy trên đó viết một dòng chữ to và cứng cáp: "Chúng tôi nhất trí cho rằng, Trình Miễn là một đồng chí tốt!" Nét chữ như rồng bay phượng múa, rõ ràng thấy được là của Thẩm Mạnh Xuyên .
Đáng lẽ nên tức giận, nhưng Hà Tiêu đọc xong câu này, lại không nhịn cười được, rồi cười to.
Trên mặt Trình Miễn rõ ràng có phần không nén được giận dỗi: "Không được cười."
Hà Tiêu khom người, giương mắt nhìn anh, ánh mắt vô cùng trong trẻo: "Anh cho rằng chiêu này đến đâu cũng có tác dụng à?"
Trình Miễn miễn cưỡng cãi lại: "Cũng không thấy vô dụng, tối thiểu thì dì cũng có chút xúc động."
Hà Tiêu lườm anh: "Có xúc động! Nhưng xúc động đến khóc rồi!"
Liên trưởng Trình chợt cảm thấy cực kì hối hận.
Cũng may không bao lâu, bà Điền Anh đã bị lão Hà dụ dỗ đi ra. Mới đầu chỉ trợn mắt nhìn Trình Miễn, sau đó cũng không làm anh khó xử nữa. Dưới không khí đó ăn xong bữa cơm, sau khi kết thúc, bà Điền Anh không để cho lão Hà động chân động tay, gọi Hà Tiêu đi cùng bà vào phòng bếp rửa bát.
Chỉ còn lại Trình Miễn và lão Hà ngồi đó, mặt đối mặt. Lão Hà phải uống thuốc, Trình Miễn liền giúp ông rót nước, anh thường làm những việc này ở bệnh viện, nên giờ phút này động tác không hề có cảm giác ngượng tay.
Lão Hà không khỏi có chút xúc động, nhìn trong chén bốc có hơi nước nóng bốc lên, hỏi "Trình Miễn, cháu vẫn luôn đợi Tiếu Tiếu của chúng ta à?"
Đột nhiên đặt câu hỏi, khiến Trình Miễn sợ run lên.
Lão Hà nhìn anh, cười nhạt, nếp nhăn trên khóe mắt càng rõ ràng: "Nhà chúng ta chỉ có một cô con gái, để cho cháu dùng một phong thư rồi bắt cóc đi luôn, cháu nên đối xử với nó thật tốt."
Đây coi như là đồng ý à?
Sự vui sướng và kích động khó nói lên lời dâng lên trong lòng, nhưng mà Trình Miễn vẫn chưa kịp nói chuyện, đã bị nước nóng trong chén đổ ra làm bị bỏng. Anh khàn giọng hít một hơi, vội vàng đặt cái chén lên trên khay trà, lão Hà cười cười, vững vàng nhận lấy cái chén, đi vào phòng lấy thuốc.
Trình Miễn nhìn chỗ đỏ lên do bị bỏng trên khóe miệng, khóe miệng đã từ từ lở ra, bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn qua thấy vô cùng rực rỡ.
Ăn cơm trưa xong thì ngồi lên một lúc, bởi vì lão Hà muốn nghỉ trưa, Trình Miễn đúng lúc đứng dậy cáo từ.
Lão Hà gật đầu một cái, nhớ tới cái gì đó, rồi gọi anh lại. Trong ánh mắt có vẻ Trình Miễn hơi kinh ngạc, lão Hà chỉ chỉ túi của anh: "Này, trong cái túi đựng cái gì thế hả, đến lâu như vậy rồi, cũng không chịu lấy ra."
Theo tầm mắt của ông nhìn xuống, Trình Miễn cười cười, từ trong túi lấy ra một bộ quân hàm và và tấm phù hiệu đeo tay, kiểu 07 tiêu chuẩn.
Lão Hà cầm lấy nắm ở trong tay, tỉ mỉ vuốt ve: "Kiểu 07 này, so với kiểu 87 của chúng ta nhìn gọn gàng và đẹp hơn!"
Ông bảo Trình Miễn tiến lên, tự tay thay quân hàm trên vai cho anh, sau khi cài phù hiệu đeo tay ngay ngắn xong, tầm mắt của ông đảo từ huy hiệu trên mũ, xuống quân hàm, rồi đến thẻ tên của anh, ánh mắt của người từng trải ôn hòa và bình tĩnh. Lấy tư cách là một người đã làm lính mười mấy năm, đối với bộ đội ông vẫn tràn đầy lưu luyến. Nhưng thời gian qua đã mài mòn tất cả sự không cam lòng, rốt cuộc anh cũng có thể bình thường trở lại, bởi vì ông đã thấy được hi vọng trên người của thế hệ thanh niên trẻ tuổi.
Ông vỗ vỗ bả vai của Trình Miễn: "Đi thôi."
Hà Tiêu tiễn Trình Miễn xuống lầu, khi đi đến sân trong chung cư, Trình Miễn dừng bước, ngẩng đầu lên, rồi thở dài.
Trình Miễn bày ra dáng vẻ buồn phiền: "Anh cảm thấy tiếc nuối a, em xem hôm nay mẹ cũng không nói với anh được mấy câu."
Cũng có thể sửa miệng nhanh như vậy à.
Hà Tiêu giận dỗi liếc anh một cái: "Còn không phải bởi vì anh tự chủ trương."
Miệng nói như vậy, nhưng mà trong lòng cũng hiểu rõ. Nói thế nào cô cũng là con gái một, cứ như vậy bị anh bắt cóc đi, trong lòng bà Điền còn có thể thoải mái sao?
"Như vậy đi" Trình Miễn tự an ủi bản thân, "Mục đích chiến đấu chính đã đạt được, phải giữ gìn lực lượng, còn lại sẽ từ từ công phá vậy."
Hà Tiêu đưa tay ra véo anh một lần nữa, hai người cùng bật cười.
Sau nhiều ngày tuyết rơi lớn, hiếm khi mới có ngày có thời tiết đẹp như hôm nay, bầu trời cao vời vợi, vạn dặm không có một bóng mây. Ánh mặt trời chiếu xuống thẳng tắp, rọi xuống khiến Hà Tiêu có phần không mở mắt ra được.
Cô lấy tay nâng trán, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm. Trình Miễn đang đi ở phía trước dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, cô liền nở nụ cười dịu dàng với anh.
"Anh có biết, mới vừa rồi, khi ở trong phòng bếp mẹ em nói gì với em không?"
Hà Tiêu chớp chớp mi: "Bà nói, làm quân tẩu rất cực khổ. Bà khổ cực rất lâu nên không muốn em cũng giống như bà.."
Một lời đã thấy máu, trong nháy mắt Trình Miễn không biết nên nói gì nữa.
Hà Tiêu nhìn sắc mặt của anh đột nhiên trở nên nặng nề, có chút giảo hoạt cong khóe môi lên: " Nhưng mẹ em cũng nói sẽ rất khó tìm được người đáng tin giống như anh."
Trình Miễn ngẩn ra, lôi kéo tay của cô đi ngược lại.
Hà Tiêu giật mình: "Anh làm gì đấy?"
Trình Miễn cũng không quay đầu lại, hắng giọng nói: "Đi lĩnh chứng!"
Hà Tiêu bật cười, dưới ánh mặt trời xinh đẹp, rực rỡ, mặc cho anh lôi kéo mình, càng chạy càng nhanh, càng chạy thì càng xa. Cho đến khi kết thúc mùa đông dài đằng đẵng, đến tận khi ngày xuân lại đến.