Sau khi say một bữa, ngày hôm sau nhóm lão binh lục tục ngồi lên xe đi đến ga
tàu hỏa, chuẩn bị về quê. Hà Tiêu đi cùng Trình Miễn đến nhà ga, tiễn bước vợ
chồng son Tống Hiểu Vĩ và Triệu Tuệ Phương, cùng với những lão binh khác trong
liên trinh sát.
Ngay từ đầu, anh đã muốn vui vẻ đưa tiễn binh lính của mình, hình như do cố gắng
quá nhiều, nên sau khi trải qua nhiều việc, lúc này chỉ có hy vọng duy nhất, có
thể thoải mái mà chia tay nhau. Anh ôm lấy từng người một, đưa bọn họ lên tàu,
sau đó mang theo nụ cười nhẹ phất tay tạm biệt bọn họ. Không có ai, làm phai nhạt
được cảm giác buồn thương khi biệt ly. Hình như anh đã suy nghĩ và hiểu rõ, đi
ra ngoài nhìn thế giới này một chút, đối với bọn họ mà nói không chỉ là khởi đầu
mới, cũng có thể sẽ là một chuyện tốt.
Sau khi tiễn lão binh rời đi, trong doanh trại lập tức lạnh lẽo, buồn tẻ hơn rất
nhiều. Nhưng mà suy cho cùng quân đội vẫn có chu kì riêng của chính nó, vừa mới
đưa tiễn một nhóm lão binh, sau đó sẽ là lớp tân binh sắp đến. Năm nay, nhiệm vụ
nhận binh và luyện binh cũng không rơi lên trên đầu Trình Miễn, vì vậy tranh thủ
nhóm tân binh đầu tiên còn chưa đến, liên trưởng Trình nắm chắc thời gian để hưởng
thụ khoảnh khắc thanh nhàn hiếm có này, xin phép nghỉ đi ra ngoài thôi.
Trước khi đi, anh không thông báo cho Hà Tiêu, vốn muốn cho cô sự kinh ngạc,
không ngờ sau đến chung cư của Hà Tiêu, thì phát hiện trong nhà không có ai.
Trình Miễn lại nhấn vài cái lên chuông cửa, sau đó đành gọi điện thoại cho Hà
Tiêu.
Điện thoại kết nối kết sức chậm chạm, hơn nữa xung quanh cũng hết sức ồn ào, nổi
bật lên âm thanh cực nhỏ của Hà Tiêu, may mà thính lực của anh rất tốt, nên thoáng
cái đã nghe được: "Đang làm việc à?"
Hà Tiêu Tiểu lên tiếng bảo anh chờ một chút, tìm một chỗ yên tĩnh nghe điện thoại:
"Sao lại gọi điện thoại vào lúc này, có chuyện gì sao?"
"Quay lại làm việc à? Không phải nói không muốn làm sao?"
"Ưmh."
Trình Miễn nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nhìn số nhà trên cánh cửa nhà cô:
"Tiếu Tiếu, anh đang ở ngoài cửa nhà em."
Hà Tiêu a một tiếng, mở to hai mắt nhìn về phía mặt trời ở ngoài, đột nhiên cảm
thấy quá không đúng lúc.
Khoảng hai mươi phút sau, Trình Miễn đúng giờ xuất hiện trước tòa nhà của trung
tâm quản lý. Hà Tiêu đang đứng trước bậc thang chờ anh, nhìn khuôn mặt không có
biểu tình của anh xuống xe, trong lòng hơi lẩm bẩm.
Trình Miễn chậm rãi đi đến trước mặt cô, sau khi đưa mắt nhìn cô mấy giây, cong
ngón tay lên, rồi búng lên trán của cô: "Thành thật khai báo."
Hà Tiêu che đầu, hơi buồn cười nhìn anh: "Anh thẩm vấn phạm nhân à? Còn
thành thật khai báo nữa. . . . . ."
Vừa thấy khuôn mặt tươi cười của cô, anh không làm bộ hung ác được nữa, nhưng vẫn
giữ nguyên vẻ nghiêm túc, anh vuốt ve bàn tay của cô, vén vén lọn tóc mái hơi rối
của cô: "Không cho cười, nói cho anh xem nào, quay lại đi làm từ bao giờ?"
"Vừa mới quay lại ngày hôm qua, là trưởng ban của bọn em gọi điện thoại
cho em, nói cuối năm bận quá, bảo em đến đây giúp một tay."
Thật ra thì Hà Tiêu cũng không muốn đặt chân đến nơi này nữa, nếu không phải
khi cô mới tới, trưởng ban chăm sóc cô không ít, chỉ sợ cô cũng không đồng ý.
Hơn nữa, cô quay lại lần này, trưởng phòng Trương không hề giống trước đây, gây
khó khăn cho cô. Về phần trưởng ban Lưu, nhìn thẳng vào mắt cô cũng không dám.
Hà Tiêu bật cười, cảm nhận sự đãi ngộ đặc biệt.
"Buổi chiều có thời gian rảnh không?" Trình Miễn hỏi.
Hà Tiêu hơi lúng túng, từ lúc nào thì đến phiên anh hỏi vấn đề này hả?
"Bất cứ lúc nào cũng có thể đi." Cô nói tiếp, "Anh muốn làm
gì?"
Còn có thể làm gì? Đương nhiên là —— hẹn hò rồi!
Năm phút sau, một chiếc xe Jeep quân đội thoải mái nhàn nhã lượn lờ trên tuyến
đường chính trong trung tâm thành phố B.
Hà Tiêu ngồi trên ghế bên cạnh tài xế, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng
lùi về phía sau, không nhịn cười được, khiến Trình Miễn nghiêng đầu: "Cười
cái gì vậy? Nghĩ kỹ sẽ đi chỗ nào chưa?"
Khuỷu tay Hà Tiêu chống trên cửa kính xe, cố tình không nhìn anh: "Không
phải anh bảo ra ngoài sao, tại sao lại hỏi em?"
Hai người chưa bao giờ thành thật, nghiêm túc hẹn hò như thế này, cảm giác mới
lạ, nhưng lại không biết làm những gì cho tốt. Trình Miễn nghe được lời của
cô..., khẽ mỉm cười: "Thôi vậy, cảm giác lái xe đi dạo ở trên đường như thế
này cũng thật tốt."
Hà Tiêu hết ý kiến mất một phút đồng hồ, nhìn thấy biển quảng cáo trên quảng
trường cách đó không xa, đột nhiên có chủ ý: "Nếu không thì, xem phim đi?"
Đúng lúc hôm nay là ngày chiếu phim bom tấn, hai người chọn xuất chiếu gần nhất,
chọn vị trí ngồi ở phía sau, rồi soát vé đi vào rạp. Ánh sáng trong phòng chiếu
phim rất tối, điều này giúp Trình Miễn nhẹ nhõm không ít, dù sao thì hôm nay
anh mặc quân trang ra ngoài, ngồi ở chỗ sáng sủa xem phim thì cực kì chướng mắt.
Anh cầm Hà Tiêu tay, chậm rãi vuốt ve. Tranh thủ còn một khoảng thời gian nữa mới
bắt đầu chiếu phim, anh nói với cô: "Tiếu Tiếu, anh đã nộp báo cáo kết hôn
lên rồi."
Âm cuối của Hà Tiêu hơi nâng cao, hiểu được anh đang nói gì, đè nén tiếng tim đập
đang gia tốc, bình thản ừ một tiếng.
Trình Miễn nở nụ cười: "Sau khi thẩm tra chính trị xong, anh sẽ đi nhận
thư giới thiệu, sau đó là có thể đi lĩnh chứng rồi."
Rõ ràng lĩnh chứng là một việc rất lãng mạn có ý nghĩa trọng đại, nhưng khi anh
nói như vậy, sao lại trở thành thủ tục có trình tự như vậy? Hà Tiêu không lên
tiếng nữa.
Liên trưởng Trình không thể không bổ sung thêm: "Lần này không thể đổi ý,
trước đó em đã đồng ý với anh rồi."
"Em đồng ý, nhưng ba mẹ em vẫn kiên trì lắm." Hộ khẩu vẫn còn để ở chỗ
bà Điền.
Nghĩ tới hai ông bà Hà gia, nhất là mẹ của Hà Tiêu, Điền Anh, Trình Miễn đã cảm
thấy hơi đau đầu. Anh nhìn ánh mắt Hà Tiêu, trong bóng tối, chỉ cảm thấy ánh mắt
của cô sáng lên, dáng vẻ giảo hoạt, giống như đang cố ý gây khó dễ.
"Yên tâm." Ca khúc mở đầu bộ phim vừa mới chậm rãi vang lên, Trình Miễn
đành hạ thấp giọng, nói ở bên tai của cô, "Chỉ cần có thể kết hôn, cho dù
phải cạy cửa sổ, trộm hộ khẩu anh cũng làm hết."
Hà Tiêu bật cười ra tiếng, rồi nhìn sang Trình Miễn, anh đã ngồi vào chỗ của
mình, vẻ mặt nghiêm trang.
Bộ phim được chọn là một bộ phim tình cảm tiêu chuẩn, trên màn hình, mấy đôi
nam nữ yêu đến đau thấu tim gan, chết đi sống lại, dưới khán đài Trình Miễn lại
cảm thấy hơi buồn ngủ. Đến cuối cùng thì dứt khoát ngủ thiếp đi, đợi đến khi tỉnh
lại, bộ phim đã kết thúc rồi.
Dù sao thì Liên trưởng Trình cũng hơi ngượng ngùng: "Ngủ quên mất, có thể
là gần đây quá mệt mỏi."
Hà Tiêu chỉnh chỉnh cái mũ của anh, nói: "Không sao, em cũng vừa tỉnh lại
không được bao lâu."
Trình Miễn ngẩn ra, nhìn cô, ngay tức khắc hai người cũng cười. Anh cũng hiểu
được, hai người cùng hẹn hò, kết quả chính là đầu kề đầu ngủ ở trong rạp chiếu
phim!
Ra khỏi rạp chiếu phim, hai người cũng không còn hăng hái đi dạo ở bên ngoài nữa,
ở siêu thị mua chút rau quả và nguyên liệu nấu ăn rồi về nhà ngay lập tức. Vào
cửa nhà, Hà Tiêu cởi áo khoác ra, rồi xách đồ chui vào phòng bếp. Trình Miễn dạo
một vòng qua từng căn phòng, phát hiện không có gì có thể để anh phát huy tác dụng,
nên cũng đi theo vào phòng bếp.
"Cặp vợ chồng nhỏ ở phòng đối diện đã chuyển đi chưa?"
Hà Tiêu đang vùi đầu cắt thức ăn, vừa nghe xong cũng không kịp phản ứng: "
Cặp vợ chồng nhỏ nào?"
Trình Miễn cầm lấy dao trong tay của cô, vừa cắt vừa dùng cằm ra hiệu: "Ở
căn phòng đối diện có một cặp đôi."
Theo tầm mắt của Trình Miễn, Hà Tiêu hiểu ra. Sắc mặt cô đỏ lên nhéo một cái
lên thắt lưng của anh: "Còn có mặt mũi mà hỏi." Đến bây giờ, cô cũng
không có can đảm nói chuyện với bọn họ nữa.
Trình Miễn nhíu nhíu mày: "Nếu mà chưa rời đi, đến lúc đó mời cậu ta đến
tham gia hôn lễ nhé."
"Muốn mời thì anh đi mà mời, em không muốn mất mặt như anh đâu." Hà
Tiêu nhỏ giọng lầm bầm.
Trình Miễn rửa tay xong, nhân tiện ôm chặt lấy Hà Tiêu: "Có gì mà mất mặt,
cùng lắm thì để bọn họ nhìn lại là được."
Còn có thể mặc cả như thế này à? Hà Tiêu thật phục anh luôn rồi, nhưng lời phản
bác còn chưa nói ra miệng, người nào đó đã cúi đầu hôn xuống. Anh nhẹ nhàng để
dựa vào tường, khẽ nâng cằm của cô lên, mút lấy cánh môi của cô, chậm rãi dò
xét tiến vào. Hà Tiêu không có nhiều kinh nghiệm hôn môi, chỉ chốc lát sau đã bắt
đầu choáng váng, dùng lực đẩy anh một cái, một lát sau, Trình Miễn mới buông
ra.
Cô tựa đầu lên trên bả vai của Trình Miễn, lắng nghe tiếng thở dốc của nhau, cất
giọng hơi khàn khàn hỏi: "Tại sao anh, lại như vậy. . . . . ."
Cô còn chưa nói dứt lời, nhưng Trình Miễn đã hiểu rõ suy nghĩ của cô, anh cười
cười, khẽ hôn xuống vành tai mềm mại của cô: "Trời sinh?"
Cảm thấy hơi ngưa ngứa, làm cho Hà Tiêu muốn trốn tránh. Trình Miễn không đồng
ý, anh lôi kéo cánh tay của cô, kéo lên đỉnh đầu rồi đặt ở trên tường, sau đó
cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Tiếu Tiếu, tối hôm nay có được hay không?"
Hà Tiêu không tránh được, không thể làm gì khác hơn là nói: "Không có
phòng hộ, em. . . . . ."
"Không cần lo lắng." Anh nói, "Anh có chuẩn bị."
Hà Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu, chuẩn bị xong? Lúc nào vậy? Tại sao cô không biết?
Trình Miễn vô tội nháy nháy mắt: "Mới vừa rồi ở siêu thị. . . . . ."
Sắc mặt đỏ rực lên, Hà Tiêu thật sự muốn đào hố vùi mình xuống rồi. Bây giờ anh
cũng không ngại mất mặt nữa rồi, mặc cả bộ quân trang đi mua thứ này ở siêu thị,
cũng không biết nhân viên thu ngân nghĩ như thế nào nữa.
Hà Tiêu không biết nói gì cho phải, trước ánh nhìn chăm chú, sáng rực đầy nhiệt
tình của Trình Miễn, cuối cùng cô nhỏ giọng thỏa hiệp: "Em đói rồi, ăn cơm
trước có được không?"
Trình Miễn mỉm cười.
Nhìn dáng vẻ thỏa mãn, cười đến rực rỡ của anh, ở trong lòng Hà Tiêu không nhịn
được tự xem thường bản thân. Rõ ràng là da mặt của anh dày, tại sao lúc này lại
giống như cô thiếu anh vậy?