Ra khỏi cửa phòng làm việc của lão Mã, nhất thời Trình Miễn không biết nên đi đâu.
Bông tuyết rơi xuống đập vào ô cửa sổ, leng keng vang dội. Người trong thao
trường còn chưa tan hết, một số binh lính trẻ tuổi còn đang đứng ở đó
tháo phù hiệu, huy hiệu trên mũ và quân hàm xuống. Bởi anh nhìn từ đây
ra, nên giống như đang nhìn một bộ phim câm. Ở khu vực ngoại ô thành phố C, thời tiết dưới mười mấy độ, lạnh cóng đến mức anh hơi lờ mờ hiểu rõ. Trình Miễn đứng ở đó một lúc, ánh mắt hơi nhíu lại, cả người mới phục
hồi tinh thần.
Lúc này, anh nhớ tới câu nói mà trước kia Từ Nghi
hay nói với anh: không nên suy nghĩ vấn đề quá đơn giản. Khi đó anh
không để ý lắm, còn cười cậu ấy là dày dặn kinh nghiệm quá. Bây giờ nhìn lại, là anh quá ngu ngốc, quá ngây thơ rồi, cho nên, bị đánh đến không
kịp trở tay.
Nhưng mà, mặt mũi của chính anh bị quét sạch cũng
không sao. Những binh lính dưới tay anh kia dưới tay anh nên đi đâu, đó
mới chính là mấu chốt.
Trình Miễn hít sâu một hơi, dùng sức vuốt
vuốt mặt, dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục tinh thần. Khẽ bóp cái mũ
đang đội trên đầu, khi anh đang muốn quay về liên trinh sát, xoay người
một cái, thì nhìn thấy Tống Hiểu Vĩ đang đứng ở trên hành lang .
Nhìn tư thế đó, cũng không biết là đợi bao lâu rồi.
Trình Miễn ngẩn ra, bước nhanh đến. Đến khi đi đến trước mặt cậu ấy, nhìn
thấy tư thế quân nhân thẳng tắp cao lớn của Tống Hiểu Vĩ, lại không biết nói gì nữa.
Đối với bọn họ mà nói, tin tức này cũng quá bất ngờ, trong tiềm thức anh vẫn cho rằng binh lính ưu tú như vậy, nhất định
việc ở lại sẽ không có vấn đề, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề cậu
ấy có thể sẽ phải rời đi. Cho dù thời gian trước khi sát hạch chuyên
ngành, biểu hiện của Tống Hiểu Vĩ cũng không cần suy nghĩ, anh cũng cho rằng, trước khi xây dựng nền tảng ở đây, Tống Hiểu Vĩ muốn ở lại đội
cũng không phải là việc khó. Hơn nữa khi bình bầu dân chủ, các chiến sĩ
đều nhất trí nói tiểu đội trưởng Tống được, điều này là vô cùng hiếm hoi trong liên đội.
Là một quân nhân, anh không nghĩ
ra lý do gì để không giữ cậu ấy lại. Cho nên vào giờ phút này, Trình
Miễn có chút không biết nên làm thế nào để đối mặt với Tống Hiểu Vĩ .
Ngược lại Tống Hiểu Vĩ, lại quay về phía Trình Miễn thản nhiên cười một tiếng, giơ tay lên thi hành quân lễ: "Liên trưởng."
Nhìn dáng vẻ gượng cười của cậu ấy, Trình Miễn cảm thấy hết sức chua xót.
Vốn lời muốn nói được đảo quanh đầu lưỡi bao nhiêu lần để chuẩn bị cho
tốt, cuối cùng khi nói ra khỏi miệng, lại là lời anh không muốn nói
nhất: "Tống Hiểu Vĩ , xin lỗi, không thể giữ cậu lại được."
"Liên trưởng, anh đừng nói như vậy!"
Trước khi đến, Tống Hiểu Vĩ cũng có một bụng lời muốn nói, nhưng khi vừa nói
ra câu nói đó, thì nghẹn lại. Vừa rồi khi tuyên bố mệnh lệnh, có lẽ là ở trong gió lạnh quá lâu, nên đầu óc của anh cũng hơi trì trệ, hoặc là
anh đã sớm cảm thấy như vậy, cho nên cảm giác của anh cũng không quá
mãnh liệt. Mà lúc này, Trình Miễn chỉ dùng một câu nói như vậy đã đánh
anh trở về nguyên hình.
Anh không thể ở lại, thật sự không thể ở lại. Lần này, anh thực sự phải rời đi rồi.
"Liên trưởng, anh ngàn vạn đừng nói như vậy. Nói thật, tôi đã chuẩn bị tư
tưởng rồi." Tống Hiểu Vĩ lấy tay xoa xoa khóe mắt, lau hết cảm giác hơi ẩm ướt, khàn giọng nói, "Cho nên anh ngàn vạn lần đừng nói như vậy."
Đây chính là binh lính của anh, hiền lành, nói năng cẩn trọng, không biết
ăn nói, cứ lặp đi lặp lại mấy câu như vậy, chính là sợ Đại đội trưởng là anh tự trách. Trình Miễn nghiêng người sang, thật sự không dám nhìn vào mắt cậu ấy, chỉ giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Tống Hiểu Vĩ .
Vào giờ phút này, đây là cách an ủi duy nhất mà anh có thể cho.
Sau khi xác định được binh sĩ xuất ngũ, còn một đống sự việc cần thủ trưởng đến sắp xếp. Vậy mà, sau khi từ phòng làm việc của lão Mã trở về, Trình Miễn lại nhốt mình vào túc xá. Rót một chén nước để lên bàn, bản thân
anh ngồi trên mép giường, ngẩn người nhìn hơi nóng bốc lên.
Trình Miễn cảm thấy bản thân thực sự cần yên lặng một chút, mặc dù bây giờ rất không đúng lúc.
Không biết trải qua bao lâu, Từ Nghi đẩy cửa vào. Anh nhìn Trình Miễn, đi đến bên bàn rồi chạm vào chén nước, thấy nước đã lạnh ngắt, thì lại rót một chén nóng, bỏ vào trong tay Trình Miễn.
Trình Miễn bỗng bị nước nóng làm bỏng, chỉ hơi nhướng lông mày, cầm cái chén trong tay một lúc, mới đặt xuống bên cạnh chân.
"Trở lại bình thường rồi hả ?"
Từ Nghi ngồi xuống bên cạnh bàn, rút tờ giấy nháp ra, vừa viết vừa nói: "Bình tĩnh rồi thì chúng ta trao đổi một chút.”
"Trao đổi cái gì?" Trình Miễn nhìn cậu ta.
"Năm nay liên chúng ta có nhiều người rời đi, đều là mấy binh sĩ tốt, trong
đó còn có hai người đảm nhiệm chức vụ tiểu đội trưởng. Đi lần này chắc
chắn sẽ mang đến việc lòng người không yên, cho nên mình nghĩ lễ tiễn
chân năm nay có thể làm long trọng một chút không, kinh phí trong liên
thì không đủ, nên chỉ có cậu với mình bỏ tiền ra. Như thế nào?"
"Không có ý kiến."
Từ Nghi gật gật đầu: "Có người thân của mấy lão binh giải ngũ cũng theo
quân rồi, cần phải dọn nhà, chúng ta có thể sắp xếp binh sĩ và xe. Đến
lúc đó khi mở tiệc chia tay, mời cả người thân của Tống Hiểu Vĩ đến, mọi người tụ tập lại một lần cuối cùng, để tính của tiểu đội trưởng Tống
trưởng cũng trông thấy chị dâu. . . . . ."
Bên này Từ Nghi nói liền một mạch, bên kia Trình Miễn cũng chỉ đáp lại ba chữ: "Cậu sắp xếp đi."
Từ Nghi bật cười: "Trình Miễn, không phải mình đến để nghe cậu đọc Tam tự kinh, bàn bạc cho thật tốt có được không?"
Trình Miễn cũng biết bây giờ không phải là lúc buồn bực, anh ngồi dậy, nói
với Từ Nghi: "Làm theo lời cậu nói đi, cậu là chỉ đạo viên, chuyên làm
nhiệm vụ công tác chính trị, so với mình thì sẽ thấy tình đạt lý hơn."
Từ Nghi dừng đầu bút lại, cười tự giễu một tiếng. Trái tim ai không thấu
tình đạt lý, đều là binh lính của mình, cũng chỉ là không có bản lĩnh
giữ lại, nên mới muốn từ những nghi lễ này tìm lại một chút thể
diện.
Anh nhìn về phía Trình Miễn, "Thành thật mà
nói, kết quả ngày hôm nay mình có chuẩn bị tâm lý hơn so với cậu. Nhưng
Trình Miễn à, dù là cậu thì mình muốn nói ra thực tế , mình còn một câu
muốn cậu lĩnh ngộ—— cậu không giữ được không chỉ một người, năm nay cậu
đưa một người đi, sang năm cậu còn phải đưa một người nữa, đến cuối
cùng, chính cậu cũng không biết thẹn với bấy nhiêu nhân tài."
Cộng tác hai năm nay, Trình Miễn ít khi nghe Từ Nghi nói lời "thật lòng" như vậy, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. Cũng không dễ dàng để chỉ đạo
viên Từ động lòng như vậy nha, liên trưởng Trình luôn nói lòng dạ cậu ấy cứng rắn như sắt đá, ngay cả chính anh cũng hoài nghi cái đập trong
lồng ngực kia có phải là cục sắt hay không.
Nhắc tới năng lực
chịu đựng, đúng là anh không so được với Trình Miễn. So với cậu ấy anh
chỉ ít hơn một chút khờ dại, so với cậu ấy thì sớm bị thực tế khuất phục hơn thôi. Bây giờ nghĩ lại, chỉ có thể nói chuyện an ủi cậu ấy , trong
lòng anh chuẩn bị một chỗ, nơi đó để nhớ kỹ mỗi một người bị nơi này
quên lãng .
Sau khi nghe xong lời nói của Từ Nghi, Trình Miễn trầm mặc rất lâu, mới nhẹ giọng nói: "Mình hiểu rồi."
Sắp xếp xong cảm xúc, đầu tiên Trình Miễn thu xếp tất cả công việc của bản thân, sau đi tìm mấy lão binh sắp giải ngũ tâm sự.
Anh tìm Trương Lập Quân đầu tiên, bởi vì theo anh, đây là binh lính khiến
liên trinh sát bọn anh rất đau đầu, vốn đã không quá tuân theo kỷ luật,
sau lại có chuyện đánh nhau đến huyên náo xôn xao. Mà cậu ấy lại là binh lính cấp dưới của Tống Hiểu Vĩ, anh sợ Trương Lập Quân bởi vì nhất thời xúc động, ấm đầu tìm cớ gây sự.
Cũng không nghĩ
đến, khi Trình Miễn tìm được cậu ấy, tiểu tử này đang ở trong nhà ăn,
làm động tác đảo đảo muôi lớn để xào thức ăn, trên đầu đội lệch một
chiếc mũ đầu bếp, là một dáng vẻ mạnh mẽ khác. Thấy Trình Miễn tới, cậu
ta nhe răng cười với anh một tiếng.
"Liên trưởng, hôm nay em xuống bếp, để ngài nếm thử món ăn Sơn Đông chính gốc một lần."
Trương Lập Quân vẫn mặc cả bộ quân phục huấn luyện, nếu không phải trên vai
cậu ấy không có quân hàm, sợ là Trình Miễn không nhìn ra cậu ấy đã xuất
ngũ.
Rướn người vào trong nồi xào thăm dò thăm dò một chút, Trình Miễn nói với trưởng ban cấp dưỡng lão Chu: "Sao lại để cậu ấy xào vậy?"
Lão Chu vung vung tay: " Sáng sớm, tiểu tử này đã chạy đến cằn nhằn cả
buổi, lỗ tai của tôi đây nghe sắp thành kén rồi, nghĩ thầm cậu ta muốn
thể hiện thì thể hiện đi, dù sao đội chúng tôi có một binh sĩ về thăm
gia đình còn chưa có kết thúc, tôi đây còn thiếu một tay."
"Vậy
anh phải quan sát cẩn thận nhé." Trình Miễn cười giỡn nói, "Thức ăn để
bảo đảm sức chiến đấu, đừng để tất cả mọi người trong liên ăn món ăn
này của cậu ấy lại xảy ra vấn đề gì đó."
Lão Chu cười ha hả, nói
tất nhiên. Trương Lập Quân không phục, chậc chậc: "Liên trưởng, đừng coi thường tôi. Sắp phải đi rồi, em bảo đảm với anh, từ khi em đến bộ đội,
chính là toàn tâm toàn ý muốn vào ban cấp dưỡng để vung mạnh muôi lớn
đấy!"
"Được rồi, chờ cậu áo gấm về làng thì làm tròn giấc mơ làm
đầu bếp đi, dù sao thì cũng sắp rồi." Trình Miễn bị cậu ấy chọc vui,
"bây giờ , đi ra ngoài với tôi , nói với cậu mấy chuyện."
Trương Lập Quân giao muôi lớn cho người khác, gỡ tay áo xuống rồi vuốt phẳng, rồi mới đi ra theo Trình Miễn.
Trình Miễn liếc mắt nhìn cậu ấy "Không làm lính nữa, ngược lại, lại bắt đầu chú trọng tác phong quân đội rồi hả ?"
Trương Lập Quân cười ngây ngô: "Liên trưởng, đừng nói vậy. Bình thường, trong
hoàn cảnh này lại không cảm thấy có cái gì, một khi thoát khỏi, ngược
lại cực kỳ chú ý. Hơn nữa, em cũng là chịu sự đào tạo và rèn luyện 4~5
năm trời trong quân đội, một ngày chưa rời đi, em sẽ yêu cầu bản thân
nghiêm khắc áp dụng điều lệ một ngày!"
Trình Miễn nở nụ cười,
nhìn binh lính trẻ tuổi ở trước mặt anh, quân hàm vừa bị tháo xuống nên
hơi có vẻ không được tự nhiên, nghiêm túc mà nói, giờ phút này anh đã
không phải là liên trưởng của cậu ấy, anh không cần phải áp đặt quan hệ
cấp dưới để tạo quyền uy đến nói chuyện với cậu ấy. Rốt cuộc, bọn họ có
thể nói chuyện, giống như một người bạn cũ vậy.
"Hành lí về nhà đã thu thập xong chưa?"
"Có cái gì để thu dọn đâu? Em chỉ muốn biết, trong doanh trại có cái gì có
thể để em mang về, đều nộp lên hết rồi!" Nói đến đây, Trương Lập Quân có hơi tức giận.
Vậy bộ đội cũng là một trong những nơi không hợp
tình người quá, nhưng khi đối mặt với Trương Lập Quân, Trình Miễn cũng
không thể nói như vậy.
"Mới vừa rồi không phải còn nói một ngày ở bộ đội coi như một ngày là binh lính, sao bây giờ lại oán trách vậy ?"
Trình Miễn đưa tay sửa sang lại cổ áo của cậu ấy, "Trên bảng nội qui đã
ghi rõ ràng, cậu thông cảm một chút đi."
"Em biết rõ."
Đầu Trương Lập Quân gục xuống. Anh cũng chỉ là oán giận ngoài miệng, anh
luyến tiếc quân trang đẹp đẽ mà oai hùng này, nhưng cũng hiểu rằng, bộ
quân trang này, chỉ có thể mặc ở đây, tài năng mới ý nghĩa có chân
chính.
"Trương Lập Quân, mấy ngày nữa sẽ phải rời khỏi nơi đây rồi, tôi có thể có một yêu cầu với cậu không?"
Trương Lập Quân đứng nghiêm theo bản năng: "Liên trưởng, ngài nói đi."
Trình Miễn cười nhìn cậu ấy: "Mặc dù bình thường cậu cũng là người hay tạo
phiền phức trong liên, nhưng tiểu đội trưởng Tống của các cậu vẫn nói
cậu là một binh lính tốt, tôi cũng cho là như thế. Hiện tại, cậu phát
hãy huy hình tượng binh lính gương mẫu, dẫn dắt những lão binh xuất ngũ
khác, giữ vững sự nhiệt tình khi tham gia quân ngũ đến ngày đó, được
không?"
Lời nói này của Trình Miễn có chút hàm súc, nhưng anh tin tưởng rằng Trương Lập Quân nghe sẽ hiểu. Đây là thời điểm lão binh giải ngũ bị phân tán
tư tưởng nhất, lần từ biệt này, không biết năm nào mới gặp lại, vậy nên
có ơn thì trả ơn, có oán thì sẽ báo oán, dù sao cũng không phải lo lắng
bị xử phạt nữa. Vì vậy, việc ẩu đả đánh người, mỗi năm đều có một hai
người như vậy. Cho nên đến lúc này, trừ những công việc nặng nề tiếp sau đó, đè ở trên đầu thủ trưởng trong liên còn có một nhiệm vụ quan trọng
nhất nữa, chính là duy trì ổn định.
Quả nhiên, Trương Lập Quân
nghe xong thì nở nụ cười, đồng thời cũng hơi chán nản: "Liên trưởng
trong cảm nhận của anh, em chính là một cái gai lớn đúng không?"
Trình Miễn cũng không giữ mặt mũi cho cậu ta: "không phải à, cậu mà yên phận một chút, có thể phải đi sớm như vậy à?"
"Được!" Trương Lập Quân giơ tay đầu hàng, "Tôi sẽ nghe lời ngài."
Hai người cùng quay về liên trinh sát, lúc sắp chia tay, Trương Lập Quân
gọi Trình Miễn lại, nhìn anh như muốn nói rồi lại thôi. Một lúc lâu sau, mới nói: "Liên trưởng, tiểu đội trưởng của bọn em có phải thật sự không được giữ lại không?"
Trình Miễn không trả lời mà hỏi lại: "Hai ngày nay, thấy cảm xúc của Tống Hiểu Vĩ như thế nào rồi?"
Trương Lập Quân nhíu mày suy nghĩ: "Cảm xúc à, thì thỉnh thoảng hay ngẩn
người, nhắc tới chị dâu, cũng không vui mừng giống trước đây nữa."
Trình Miễn hiểu đại khái điểm mấu chốt, chắc là Tống Hiểu Vĩ lại đang rối rắm chuyện của bản thân và Triệu Tuệ Phương. Trước đó, cậu ấy quyết tâm
vạch ra kế hoạch ở lại bộ đội, lại cảm thấy nắm rất chặt, mặc dù tương
lai vẫn còn gặp phải vấn đề xuất ngũ, nhưng cấp bậc cao nhất tầng, chính sách giữ lại cũng không giống nhau. Bây giờ rời khỏi cấp bậc này, cũng
chỉ có thể lấy được một khoản phí mà thôi, hơn nữa chuyện này lại đến
bất ngờ, sau khi về quê phải đi con đường nào sợ là Tống Hiểu Vĩ cũng
chưa suy nghĩ đến, nhìn tính cách trầm ổn của cậu ấy, không muốn cô gái
đi theo mình chịu khổ, cho nên có lẽ sẽ muốn từ chối chuyện hôn sự này
rồi.
Trình Miễn có đôi
khi chán ngấy tính cách quá thận trọng này của cậu ta, nhưng nghĩ lại,
người này cũng là vì có trách nhiệm với con gái nhà người ta, cho nên
anh còn có thể nói cái gì nữa?
Vỗ vỗ bả vai của Trương Lập Quân,
Trình Miễn nói: "Chuyện này cậu cũng đừng quản, về vấn đề tính cách,
cuối cùng hai người họ phải từ từ tiếp xúc thôi."
Quay về kí túc
xá, Trình Miễn vừa mới ngồi vững, thì điện thoại của Hà Tiêu gọi đến.
Nhìn trên màn hình điện thoại di động hiện lên cuộc gọi đến, Trình Miễn
ấn nút tiếp nghe ngay lập tức.
"Trình Miễn?" Kết nối đột ngột, bên kia giống như có chút bất ngờ, "Bây giờ có bận không?"
"Em đặc biệt chọn lúc anh bận rộn để gọi điện thoại à?"
Hà Tiêu không biết nói gì mất một lúc, nói đi nói lại người này từng giây
từng phút đều bận rộn, khi nào thì rảnh rỗi như vậy. Vì vậy xem nhẹ sự
trêu chọc của anh, đi thẳng vào vấn đề: " Người thân của Tiểu Tống nói
hai ngày nữa phải quay về, muốn mời anh với em ăn bữa cơm, anh có thời
gian rảnh không?"
"Ăn cơm gì?" Trình Miễn hơi mỉm cười, "Có chút tiền dư thừa thì sao không đi mua mấy món đồ về làm quà cho mấy người ở quê."
"Em cũng nói như vậy, nhưng cô ấy không nghe, cho nên em muốn anh nói với tiểu đội trưởng Tống một chút."
"Cũng được, lát nữa anh sẽ nói chuyện với cậu ấy, ngoài ra em thay anh giữ
Triệu Tuệ Phương ở lại hai ngày nữa, đến lúc đó để hai người này gặp
nhau đi."
Hà Tiêu vừa nghe, vừa cười: "Đúng lúc tiểu đội trưởng Tống có cơ hội nghỉ ngơi, nộp báo cáo kết hôn luôn."
"Không phải nghỉ phép, " Trình Miễn khe khẽ thở dài, " Năm nay, Tống Hiểu
Vĩ không thể ở lại, kết thúc hai kỳ rồi, giải ngũ rồi."
"Giải
ngũ?" Nghe thấy thông tin đó, Hà Tiêu cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ,
"Sao em không có nghe người nhà của anh ấy đề cập đến?"
"Có thể Tống Hiểu Vĩ còn chưa nói cho cô ấy biết, cho nên Tiếu Tiếu trước tiên em đừng nói với cô ấy."
Hà Tiêu ừ một tiếng: "Em biết có chừng mực."
Nghe thấy âm thanh mềm mại bên đầu kia của điện thoại, đột nhiên Trình Miễn cực kì muốn được nhìn thấy cô: "Tiếu Tiếu."
"Dạ?"
"Nhớ anh không?"
". . . . . . Không nhớ ."
Anh Tiếu Tiếu, biết cô nghĩ một đằng nói một nẻo: "Anh nhớ em lắm, nhớ vô cùng."
Ở bên này, khuôn mặt Hà Tiêu hơi phớt hồng: "Anh nói chuyện cũng không nhìn xem bên cạnh có người hay không à?"
Có người thì sợ gì?
Trình Miễn nắm chặt ống nghe: "Tiếu Tiếu, báo cáo kết hôn anh đã nộp lên rồi, trong khoảng thời gian này đợi anh hết bận, rồi mình đi lĩnh chứng nhận nhé, được không?"
Đây được coi là cầu hôn à? Còn cách điện thoại nữa? Thật là rất không lãng mạn nhé. Quả thật Hà Tiếu có hơi đau đầu,
nhưng hô hấp của người nào đó cứ chân thành, tha thiết như vậy, truyền
qua dây điện thoại đến đây, dịu dàng bao bọc lấy cô, cô muốn nói ra chữ
"không", cũng có cảm giác cực kì khó khăn, vì vậy không thể làm gì khác
hơn là đồng ý.
"Được ạ." Cô nói.
Cúp điện thoại, Trình Miễn không kiềm chế được tâm tình, kích động đấm mấy
cái lên bao cát ở trong phòng, làm văn thư Triệu Tiểu Quả vừa mới đẩy
cửa vào sợ hết hồn.
"Không có chuyện gì lớn, chỉ là lúc sáng Hạ Thanh ở tiểu đội hai tìm anh để
xin phép nghỉ, anh không có ở đây, nên vừa lại gọi điện thoại đến hỏi,
cho nên em đến xem một chút."
"Bây giờ mà xin nghỉ à? Cậu ta có chuyện gì?" Trình Miễn suy nghĩ một chút: "Bảo cậu ta trực tiếp đến đây tìm tôi."
Vào khoảng thời gian này, bình thường đều không cho phép mọi người xin nghỉ đi ra ngoài, cho nên Trình Miễn không phê cũng là có lý do. Hơn nữa,
người tên Hạ Thanh này, Trình Miễn nhớ rõ, trước đó dựa theo bình bầu
dân chủ và sát hạch chuyên ngành chỉ đạt được một hai hạng mục, cậu ta
không được giữ lại. Mà sau khi mệnh lệnh được ban xuống, vậy mà cậu ta
lại không bị liệt vào danh sách quân nhân xuất ngũ.
Sao lại được
giữ lại, Trình Miễn dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng nghĩ ra. Là
người chịu trách nhiệm ở một liên đội, Trình Miễn vẫn cố gắng hết sức để duy trì sự công bằng, không để cho thành kiến chi phối bản thân. Nhưng
đối với Hạ Thanh, quả thật từ tận đáy lòng anh đã có ác cảm. Bất tài vô
dụng, cà lơ phất phơ, mặc dù cậu ta cũng không gây chuyện, nhưng cũng
không biết thân biết phận, thừa dịp khi không có người chú ý thì gây ra
chút lửa để trêu chọc khiến người ta bực bội.
Thời gian cậu ta ở
liên trinh sát còn dài hơn so với hai vị thủ trưởng, lúc nào Trình Miễn
nhìn thấy cậu ta lại thấy buồn bực, rốt cuộc người này làm như thế nào
để trà trộn vào đây được. Cũng không phải là chưa từng cố gắng uốn nắn
và dạy dỗ, nhưng tiểu tử này hoàn toàn là dầu muối không vào, bộ dạng
tôi không có lý tưởng thì anh làm gì được tôi. Cho đến bây giờ, cũng
không nghe thấy người ta nói cậu ta là tên lính có quan hệ, cho đến lần
này, Trình Miễn mới thực sự nhận được bài học kinh nghiệm.
Ngay
từ đâu, anh cố nén giận, bây giờ dần dần không có cảm giác nữa , nhưng
mà thỉnh thoảng lại cảm thấy đáng tiếc. Nếu như không có Hạ Thanh, như
vậy có lẽ những binh lính tốt đã có thể được ở lại.
Đợi cả buổi
chiều, Hạ Thanh cũng không tới tìm anh xin nghỉ, Trình Miễn bận rộn, dần dần cũng ném cậu ta ra sau đầu, đến tận buổi tối khi sắp dọn cơm, anh
nhận được một cuộc điện thoại. Là một người họ Vương làm tham mưu huấn
luyện trong sư đoàn gọi đến, người này do Đại học Kỹ thuật thông tin
giải phóng quân phân xuống, tuy nhiên, từ nhau chế độ 4 +1, đại học
chính quy dừng việc huấn luyện lại một năm, cho nên cũng coi là bạn học
của Trình Miễn.
Lẽ ra là nói chuyện cũ, nhưng nói đến một nửa,
tham mưu Vương chợt hạ thấp giọng, nói với anh: "Trình Miễn, cậu đoán
xem chiều nay đi ra ngoài mình gặp ai?"
Trình Miễn đứng trước cửa sổ, cúi đầu nhìn chậu hoa mà mình trồng, không để ý lắm đáp lại: "Người tình trong mộng của cậu à."
"Sai!" Tham mưu Vương cười cười, nói, "Mình nhìn thấy Hạ Thanh ở liên các cậu, cả người là quân trang, lên một chiếc xe quân dụng."
Đầu ngón
tay chợt bị gai hoa đâm vào, Trình Miễn nhìn giọt máu tràn ra, nhíu nhíu mày: "Có cái gì lạ đâu, tiểu tử này biết cả đường lên trời nữa ấy chứ."
"Xem lời cậu nói kìa." Tham mưu Vương chậc một tiếng, "Mình không thèm nói
chuyện khô khan nhàm chán như vậy đâu, người nâng đỡ? Tiểu tử này có
đấy, hơn nữa cũng không nhỏ đâu, cậu đoán thử xem là ai ?"
Trình Miễn thật sự rất hiếu kì về việc này: "Ai vậy?"
"Ai à? Không phải ai khác, lão Chu ở sư đoàn chúng ta đó!"
"Tham Mưu Trưởng?"
Chuyện này thật sự là nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán Trình Miễn rồi.
Lão Chu trong lời tham mưu Vương nói là Tham Mưu Trưởng sư đoàn T, Chu Quốc Xương . Người này cũng mới được điều đến từ năm ngoái, nhưng với Trình
Miễn ông ấy cũng không xa lạ, bởi vì khi anh còn nhỏ, Chu Quốc Xương đã
từng làm nhân viên cảnh vệ của ông nội anh, sau đó đi theo Trình Kiến
Minh rồi cùng vào trường quân đội. Theo lý thuyết, Chu Quốc Xương không được coi là người có bản lĩnh, so sánh vị trí hiện nay của ông ấy với
Trình Kiến Minh thì sẽ hiểu. Nhưng mà so với người khác, chí ít ông ấy
được coi là người có bối cảnh ở trung ương. Trình Miễn cũng biết, người
này vẫn duy trì liên lạc với ông nội của anh, mặc dù ông cụ đã rời khỏi
cương vị rồi, nhưng lực ảnh hưởng thì vẫn còn .
Điều làm Trình
Miễn không ngờ nhất, tham mưu trưởng Chu có thể giấu quan hệ của mình và Hạ Thanh sâu như vậy. Anh đến liên trinh sát đã hai năm rồi, chuyện này Chu Quốc Xương cũng biết rõ, nhưng từ năm ngoái bị điều đến sư đoàn T
tới nay, ông ấy chưa một lần đề cập với anh để ý chiếu cố Hạ Thanh.
Nguyên nhân trong đó, Trình Miễn suy nghĩ, thứ nhất, có thể bởi vì tham
mưu trưởng Chu sợ anh không giữ mặt mũi cho ông ấy, thứ hai là bởi vì
căn bản ông ấy không vừa mắt tiểu cán bộ ở cơ sở như anh, dù sao có quan hệ của ông ấy ở đây như vậy, Hạ Thanh muốn trà trộn vào thế nào chẳng
được.
Tham mưu Vương vẫn còn ở đầu bên kia điện thoại nói sang:
"Lấy đôi mắt thị lực 5.0 của mình để cam đoan, chính xác là lão Chu
không hề sai. Khi quay về mình nghe được, biết quan hệ của hai người này cũng không nhiều lắm, chính là trưởng ban của bọn mình lỡ miệng nói ra, nói Hạ Thanh là con trai độc nhất của chị ruột lão Chu, lão Chu với vợ
ông ấy lại không có con, nên coi tiểu tử này là con ruột mà thương yêu.
Đã sớm bày mưu tính kế cho cậu ta. Cho nên mới nói, Trình Miễn à, cậu
cũng đừng tự trách nữa, không phải không có chúng ta không có bản lĩnh,
mà là kẻ địch này quá giảo hoạt, ẩn núp rất kĩ nha!"
Cúp điện
thoại của tham mưu Vương, Trình Miễn vốn đã chỉnh đốn lại tâm tình có
hơi rối loạn. Vậy mà âm thanh cười nói khi ăn cơm vang lên, Trình Miễn
cũng không thể suy nghĩ gì nữa, đội mũ lên, rồi đi ra ngoài.
Ăn
xong cơm tối, bầu trời lại bắt đầu xuất hiện bông tuyết. Trình Miễn
không khỏi nghĩ tới lời nói đùa của các chiến sĩ, khi nghe tin cục khí
tượng thủy văn thành phố B thông báo khu vực có tuyết, làm mất một lúc
lâu mới biết khu vực có tuyết là chỗ này của bọn họ. Cho dù nói như thế
nào, hình như năm nay tuyết rơi có phần nhiều hơn thì phải, đối với
tuyết liên trưởng Trình cũng không có thiện cảm, dọc đường từ Tây Bắc
đến thành phố B B, dù sao thì trong lòng cũng hơi buồn bực.
Ngay
từ đầu Từ Nghi còn đặc biệt buồn bực, rốt cuộc vì sao Trình Miễn đối với tuyết lại ghét như vậy, lúc đó khi anh ấy hỏi, liên trưởng Trình còn
rất kinh ngạc hỏi lại: "Mình từng nói mình ghét ngày tuyết rơi à?"
Dáng vẻ Từ Nghi nghiêm trang: "Không ghét thì tại sao cậu chuyên chọn ngày
có tuyết rơi để gọi tập hợp khẩn cấp vậy? Biết các chiến sĩ sau lưng nói cậu thế nào không? Thậm chí, còn làm hại mình bị mắng chung với cậu."
Liên trưởng Trình không thể không khen ngợi bọn họ cây non mà có bản lĩnh cao.
Sắc trời dần tàn, tuyết xu hướng càng lớn. Tranh thủ tối nay mọi người có
thời gian nghỉ ngơi, Trình Miễn và Từ Nghi mở cuộc họp trong chi bộ Đảng liên trinh sát, đặc biệt bàn bạc xem lễ đưa tiễn sẽ làm thế nào. Khi
tan họp đã tắt đèn gần hết, Trình Miễn nhớ tới, gọi điện thoại gọi tiểu
đội trưởng của Hạ Thanh xuống, tự mình hỏi xem cậu ta đã quay về hay
chưa.
Tiểu đội trưởng cũng là người thành thật, nhìn thấy vẻ mặt
nghiêm túc của liên trưởng, không dám nói dối: "Buổi trưa lúc ăn cơm
cũng không trông thấy cậu ấy, đến bây giờ vẫn chưa quay về." Thấy Trình
Miễn không nói lời nào, anh lại bổ sung, "Tôi biết rõ trong liên đã
thông báo thời gian này không cho phép xin nghỉ đi ra ngoài, cũng đã nói rõ ràng với tiểu tử này, nhưng. . . . . ."
Thấy vẻ mặt tiểu đội trưởng bối rối, Trình Miễn khoát tay áo: "Được rồi, tôi biết rồi, chuyện này cũng không thể trách cậu."
Hỏi xong Trình Miễn để cho tiểu đội trưởng đội hai đi về, bản thân anh
không vội vã đi ngủ, cũng không quấy rầy những người khác, chỉ để lại
ánh đèn bàn nhỏ, ngồi trước bàn vừa đọc sách vừa chờ Hạ Thanh về. Gần
một giờ hơn, không đợi được người, ngược lại lại nhận được một cuộc điện thoại.
Là người đứng gác gọi đến: "Liên trưởng Trình phải không? Tiểu đội anh có một binh lính uống say, bây giờ đang ở phòng trực ban,
nảy sinh chút tình huống, mời anh đến đây một chút."
Trình Miễn tỉnh táo lại, rồi hỏi: "Có phải Hạ Thanh không?"
Người đứng gác cũng không lên tiếng, nhưng trong đầu Trình Miễn cũng hiểu đại khái, tám phần là tiểu tử này.
Cúp điện thoại, Trình Miễn nhanh chóng mặc áo khoác vào rồi đi tìm Triệu
Tiểu Quả và tiểu đội trưởng đội hai, vừa ra đến trước cửa, không nhịn
được đá một phát lên cái thùng rác.
Khi đoàn người Trình Miễn
chạy đến, Hạ Thanh đang tóm lấy một người lính gác cổng chửi ầm lên:
"Con mẹ nó anh biết tôi là ai không anh còn dám ngăn cản tôi? Còn anh
nữa ——" cậu ta chỉ vào một người lính gác khác rồi nói, "Đeo băng đỏ thì giỏi à? Hôm nay tôi sẽ nói cho người biết, để tôi thấy các ngươi không
vừa mắt đã lâu rồi, một nhóm quân cảnh, mẹ nó tự coi mình là Thiên Vương lão tử, gặp ai cũng dám chỉ chỉ chỏ chỏ? Tôi cảnh cáo các người nhé,
đừng có chọc giận tôi, xem tôi dám giết chết các người không!"
Tiểu đội trưởng tiểu đội hai và Triệu Tiểu Quả chưa từng nhìn thấy bộ dạng
này Hạ Thanh, trong lúc nhất thời có phần trố mắt đứng tại chỗ. Chỉ có
Trình Miễn tiến lên phía trước, ngửi thấy cả người toàn mùi rượu của cậu ta, mới biết hôm nay cậu ta ở bên ngoài uống rất nhiều.
Đội quân cảnh và chiến sĩ canh gác cũng không nói chuyện, dáng vẻ muốn xem náo
nhiệt. Hạ Thanh mắng chửi chưa sảng khoái, liếm liếm khóe miệng muốn mở
miệng ra nữa, Trình Miễn quét mắt nhìn bốn phía một vòng, đi lên túm lấy cánh tay đang chỉ chỉ trỏ trỏ của cậu ta.
"Bỏ tay xuống, đi về với tôi mau."
Hạ Thanh có lẽ không ngờ thật sự có người dám đi lên chọc mình, cố gắng
trợn to cặp mắt say sỉn, nhìn người đứng trước mặt, a một tiếng: "Anh
là ai hả?"
" Hạ Thanh! Uống không ít nhỉ, ngay cả tôi cũng không
nhận ra được?" Trình Miễn lười phải nói nhảm với cậu ta, cũng không muốn tiếp tục ở cổng làm mất mất mặt người của liên trinh sát bọn họ, ra
hiệu bảo hai người kia ở phía sau tiến lên bắt cậu ta đi.
Hạ
Thanh dựng lông mao lên, thuận tay hất tay tiểu đội trưởng tiểu đội hai
và Triệu Tiểu Quả ra: "Tôi nói đừng có động vào tôi! Cút ngay! Cút
ngay!"
Cậu ta trợn tròn mắt nhìn bọn họ, trong đêm tối, thật sự có một chút dọa người.
Nhưng dù sao Trình Miễn cũng không bị dọa sợ, làm ầm ĩ lâu như vậy, cho dù
tính nhẫn nại của anh tốt như thế nào cũng bị mài hết, huống chi đối với Hạ Thanh, căn bản anh cũng không thể có tính khí tốt. Chẳng qua trước
mặt nhiều người như vậy, anh không thể động thủ, đầu tiên là mặt mũi và
vấn đề tác phong của liên trinh sát, hai là chuyện này liên quan đến cá
nhân anh, cán bộ đánh binh lính, trước không nói đến đúng hay sai, đoán
rằng đối với liên trưởng như anh là có bất lợi.
"Hai người các
cậu không làm được, vậy thì nhờ các anh em của đội quân cảnh giúp một
tay, khiêng tiểu tử này về hộ tôi." Lời này đúng là nói với những người
khác, nhưng tầm mắt của Trình Miễn cũng không rời khỏi người Hạ Thanh
một khắc nào cả. Ánh mắt lạnh lẽo, giống như bị ngâm trong băng vậy.
Hạ Thanh cao lớn vạm vỡ, nhưng cũng không đấu nổi bốn người nâng lên. Khi
bị nâng lên, thì bắt đầu oa oa kêu: "Thả tôi xuống! Mẹ nó nhanh thả tôi
xuống! Anh là ai dám bảo bọn họ làm vậy với tôi hả?"
"Tôi là liên trưởng của cậu."
Trình Miễn nói năng có khí phách, nhưng không ngờ Hạ Thanh lại lập tức càn rỡ cười to: "Ha ha mẹ nó thật trêu chọc! Tôi sợ liên trưởng anh à! Anh chỉ là liên trưởng thôi! Mẹ nó, tất cả đều là “tiểu bạch kiểm” thôi!"
Nghe xong lời này, sắc mặt của tiểu đội trưởng tiểu đội hai và Triệu Tiểu
Quả chợt thay đổi. Ở liên của bọn họ, chưa có ai dám mắng trước mặt
Trình Miễn như vậy, tên Hạ Thanh này nhất định là bị nước tiểu ngựa đổ
vào nên đầu óc bị hôn mê rồi.
Trình Miễn cũng tức giận đến sắc
mặt trắng bệch, anh túm cổ Hạ Thanh, dùng sức mạnh để kìm chế làm cậu ta không thể động đậy: "Có giỏi thì nói lại lời cậu vừa nói một lần xem?"
Hạ Thanh khó thở, cố gắng thoát ra: "Tôi nói anh là đồ "tiểu bạch kiểm" đấy, con mẹ nó anh buông tay ra!"
Rốt cuộc lần này Trình Miễn cũng không nhịn được nữa, vung tay đánh một
quyền vào bụng của cậu ta, đánh cho Hạ Thanh không nhịn được mà kêu gào, sau đó thì không có âm thanh nào nữa, lần này chắc cậu ta bị đánh rất
đau rồi.
"Nhốt vào phòng tạm giam! Sau khi trời sáng thì đi mời tham mưu trưởng Chu!"
Trình Miễn lạnh lùng nói. Bây giờ, anh không nể mặt ai hết, tiểu tử này không biết xấu hổ đúng không? Vậy thì anh sẽ làm cho cậu ta hoàn toàn lộ mặt
trước toàn bộ sư đoàn, kể cả người cậu tham mưu trưởng quý báu kia!
Chỉ vẻn vẹn chỉ một đêm, chuyện xảy ra ở cổng đã truyền khắp toàn bộ doanh trại.
Bị nhốt trong phòng tạm giam, sau khi Hạ Thanh tỉnh táo lại mới nhớ đến
chuyện tối ngày hôm qua thì cả người cũng bối rối, đối diện với vách
tường, nói không nên lời, cái khác thì anh không nhớ rõ lắm, cả đầu đều
là câu nói anh mắng chửi Trình Miễn và khi bị đánh một quyền kia. Một
chút lý trí còn sót lại đủ cho anh hiểu rằng, Trình Miễn hoàn toàn bị
anh chọc giận rồi.
Về người Liên trưởng này, từ khi anh ấy được
điều tới, Hạ Thanh ngày đó từ chỗ cậu anh đã biết bối cảnh của anh ấy,
ngay từ đầu anh cũng không coi trọng anh ấy, nghĩ rằng liên trưởng và
bản thân không khác nhau gì cả, chẳng qua là được dát vàng ở trường quân đội, đương nhiên khi quay về sẽ là sĩ quan. Sau thấy anh ấy thành thật
nghiêm túc dẫn binh, anh còn hơi khinh thường, nghĩ rằng người này không chỉ muốn nổi bật mà đầu óc còn có vấn đề. Ngẫm lại, nhìn anh cũng giống mấy anh em trong đại viện, xuống cơ sở dẫn binh cũng chỉ để lấy kinh
nghiệm, để khi lên trên cũng dễ dàng hơn, sau này khẳng định là muốn
ngồi phòng làm việc, tội gì phải nghiêm túc như vậy.
Hơn nữa, kể
từ khi Trình Miễn đảm nhiệm chức liên trưởng liên trinh sát đến nay, Hạ
Thanh cũng cảm giác hình như bản thân bị để ý, không thể giống như trước kia không lo lắng gì mà phá phách như thế. Hai năm đó, oán niệm của anh với Trình Miễn không phải chỉ một chuyện, nên hi vọng cậu của mình
nhanh chóng điều mình tời khỏi liên trinh sát. Nhưng tham mưu trưởng
Chu, Chu Quốc Xương cũng có suy nghĩ của riêng ông ấy, ông muốn sắp xếp
Hạ Thanh ở một nơi dễ dàng, nhưng ông càng muốn Hạ Thanh thân thiết với
Trình Miễn, dù sao thì con đường của sĩ quan quân đội còn dài, hơn nữa
tương lai sẽ thấy được ánh sáng. Trong bộ đội, việc đối nhân xử thế rất quan trọng, so với Hạ Thanh, Chu Quốc Xương phải rõ ràng hơn nhiều,
không phải chính bản thân ông cũng trà trộn mà đi lên sao?
Vậy
mà, tất cả đều bị Hạ Thanh phá hỏng hết rồi. Chính anh cũng không nhịn
được mắng bản thân một trận, nhìn anh ta không vừa mắt cũng không phải
ngày một hai ngày, sao lại nói ra rồi? Con mẹ nó tất cả đều bị rượu làm
hỏng chuyện!
Các lãnh đạo trong doanh trinh sát cũng biết chuyện
này rồi, nhưng không đợi doanh trưởng lão Mã ra tay, tham mưu trưởng đã
tự mình xuống tìm Trình Miễn để "Tìm hiểu tình huống" rồi. Khi nhân viên truyền tin của Chu Quốc Xương tìm được Trình Miễn cũng là lúc anh vừa
tập thể dục buổi sáng xong quay về, nhìn thấy người đến, anh hơi cong
môi chế giễu, thật là thiếu kiên nhẫn a, sáng sớm đã đến rồi.
Trình Miễn không để ý, tháo đai vũ trang
xuống rồi đi thẳng vào phòng tắm, sau khi đánh răng rửa mặt, ăn sáng
xong, mới không nhanh không chậm đi đến phòng làm việc của Chu Quốc
Xương.
"Báo cáo."
"Mời vào." Chu Quốc Xương đang ngồi một
chỗ nhìn cái gì đó, thấy Trình Miễn đi vào, đợi mấy giây, rồi cố ý đứng
lên, nhìn anh, "Đến rồi à? Ngồi , ngồi đi."
"Không cần đâu tham mưu trưởng, tôi đứng cũng được."
Chu Quốc Xương không ngờ rằng Trình Miễn lại không nể mặt mình, đành phải
tự mình ngồi xuống, dáng vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra ân cần hỏi han
anh: "Ăn sáng rồi hả?"
"Báo cáo tham mưu trưởng, tôi đã ăn xong rồi."
Chu Quốc Xương liếc mắt nhìn anh, chậc một tiếng: "Được rồi được rồi,
buông lỏng, không cần nghiêm túc như vậy. Nhìn cậu đứng tôi cũng khó
chịu, ngồi xuống đi."
Trình Miễn khẽ nhíu mày, ngồi xuống đối diện bàn làm việc của Chu Quốc Xương .
Chu Quốc Xương buông món đồ ở trong tay xuống, nhìn Trình Miễn, hai tay để
lên bàn, cân nhắc nói với Trình Miễn: "Chuyện tối ngày hôm qua, tôi đã
nghe nói. Tiểu tử Hạ Thanh này, uống rượu say cũng không nói, còn động
thủ với cậu, cậu nhốt cậu ta lại là cần thiết. Bình thường quá lơ là
việc quản giáo nên mới xuất hiện tình huống tối hôm qua, đưa nó đến bộ
đội, cũng là muốn dùng điều lệnh điều lệ, kỷ luật trong quân đội để kiềm chế nó, để cho môi trường kỷ luật trong liên trính sát các cậu rèn
luyện nó. Trình Miễn à, lại nói, tôi cũng nên cám ơn cậu."
"Tham
mưu trưởng khách khí rồi." Trình Miễn nói, "Chẳng qua tôi muốn nhắc nhở
ngài một chút, ngày hôm qua Hạ Thanh chưa được phê chuẩn đã vô cớ đi ra
ngoài, cũng là làm trái với kỷ luật."
Chu Quốc Xương sững sờ,
khuôn mặt già nua hơi ngượng ngùng. Một lúc sau, ông lại nói: "Chuyện
ngày hôm qua, cũng do tôi sơ suất rồi. Là mợ của nó lâu rồi không gặp
nó, nên bắt tôi dẫn nó về ăn bữa cơm, ai biết đi ra ngoài lại gây chuyện như vậy. Con cái bây giờ, dạy dỗ cũng không dễ rồi."
Trình Miễn
không nhịn được cười lạnh lùng. Lôi vợ vào để nói chuyện, dùng tình thân để nói chuyện à? Chẳng lẽ Chu Quốc Xương già rồi nên hồ đồ?
Anh
nhếch khóe miệng, muốn nói chuyện, lại bị Chu Quốc Xương cướp lời. Chỉ
nghe thấy tham mưu trưởng Chu nói: "Như vậy, trước tiên cậu cứ giam nó
lại vài ngày, để nó sâu sắc tự kiểm điểm sai lầm của mình. Tôi đây, thay nó nói lời xin lỗi với cậu trước, chờ nó được ra, cậu giao nó cho tôi,
tôi sẽ tự mình dạy dỗ."
Nói xong, ông nhìn Trình Miễn, chờ anh tỏ thái độ.
Trình Miễn cũng không vì ông ấy thao thao bất tuyệt mà lung lay, trầm ngâm
chốc lát, anh nói với Chu Quốc Xương: "Tham mưu trưởng, đây cũng không
phải chuyện nhận lỗi lầm và tự kiểm điểm. theo cá nhân tôi mà nói, có
nói xin lỗi hay không cũng không quan trọng, bởi vì đây là ân oán cá
nhân của tôi và hạ Thanh, vả lại tối hôm qua tôi cũng động thủ. Bản thân là liên trưởng liên trinh sát, tôi chỉ để ý danh tiếng vinh dự và sức
chiến đấu của liên đội."
Chu Quốc Xương không khỏi nhíu nhíu mày: "Lời này của cậu là có ý gì?"
Lời nói đã nói rõ, Trình Miễn cảm thấy bản thân đã mất đi sự khách sáo cần thiết.
"Tôi nghĩ tham mưu trưởng và tôi đều hiểu rõ, Hạ Thanh không thích hợp ở bộ
đội, cậu ta không chịu nổi kỷ luật gò bó, yêu cầu với bản thân cũng
thấp. Nói thẳng ra, cậu ta chính là người không có lý tưởng ."
Chu Quốc Xương không vui, nhưng cũng không nói ra lời phản bác, chỉ có thể nhìn sang một bên.
"Mà sứ mạng của quân đội chúng ta là có thể đánh giặc, đánh thắng trận. Nếu thật sự có một ngày như vậy, xin hỏi Hạ Thanh, cậu ta có sẵn sàng
không?" Lời nói này của Trình Miễn coi như lời khách sáo, anh muốn nói
Hạ Thanh có gan hay không cũng là một vấn đề, nhưng vẫn giữ chút mặt mũi cho Chu Quốc Xương, "Tham mưu trưởng Chu, nếu như Hạ Thanh dạy mãi mà
không sửa, tôi không thể khoan nhượng để một người như vậy tiếp tục ở
liên đội của tôi. Vẫn là câu nói kia, không liên quan đến ân oán cá
nhân, nếu thật sự lên chiến trường, tôi thực sự không thể để một tiểu
đội có người như vậy lên chiến đấu."
Lần này Chu Quốc Xương đã
hoàn toàn nổi giận, ông đặt mạnh chén nước xuống, bỗng nhiên đứng lên:
"Người như thế nào? Hạ Thanh, nó là hạng người gì? Trình Miễn tôi cảnh
cáo cậu, đừng có nói quá đáng với tôi như vậy!"
Mặt Trình Miễn không thay đổi chút nào: "Không hề quá đáng, tôi chỉ nhận xét sự việc thôi.”
"Nhận xét sự việc?" Vẻ mặt Chu Quốc Xương cực kì khinh thường, "Trình Miễn
tôi nói thật với cậu, tôi cũng không muốn trở mặt với cậu, mấy tháng nữa đợi sự việc trôi qua tôi sẽ điều nó rời khỏi liên trinh sát, chuyện này vì vậy không cần bàn bạc nữa."
Trình Miễn nở nụ cười, cực kì thờ ơ.
"Không dễ dàng như vậy đâu." Anh nói, "Nếu như không phải bởi vì cậu ta, năm
nay binh lính tốt nhất dưới tay tôi cũng được ở lại. Hạ Thanh là thế
thân của ai, chắc chắn trong lòng tham mưu trưởng ngài cũng biết rõ.
Muốn tôi từ giờ không đề cập tới nữa à——" anh lại nhắc lại một lần nữa,
"Không dễ dàng như vậy đâu."
Thật sự Chu Quốc Xương không ngờ
Trình Miễn lại cứng đầu như vậy, còn dám nói điều kiện với ông? Nhưng
cậu ta cũng không hoàn toàn trở mặt với ông, dù sao thì ở đây vẫn có mối liên hệ.
"Vậy cậu muốn làm thế nào?" Lúc này, Chu Quốc Xương đã lười phải giả vờ hiền lành rồi.
Trình Miễn ngẩng đầu lên, mắt sáng ngời nhìn thẳng vào ông: "Trừ khi lính của tôi cũng được giữ lại."
Chu Quốc Xương nghe vậy, không nhịn được bật thốt lên: "Chuyện đó không thể nào!" Ông lạnh mặt nhìn Trình Miễn: "Cậu mở miệng lại nhắc đến kỷ luật, chẳng lẽ lại quên, đã ra lệnh, thì không thể sửa chữa nữa à."
Chân mày của Trình Miễn hơi giương lên: "Chính vì vậy nên tôi mới không đi tìm người khác."
"Tìm tôi cũng vô dụng." Chu Quốc Xương khoát tay chặn lại, quay lưng đi,
"Nếu cậu xem xét từng sự việc, cũng không nên đặt hai việc này cùng
nhau, trừ khi cậu cố ý muốn tôi khó xử."
Khó xử? Hàng năm khi
tuyển chọn sĩ quan, lão già này thu bao nhiêu tiền trong lòng ông ta
cũng không tính hết được? Như lời người ta nói, chính là xếp thành từng
chồng một rồi mang về nhà!
"Trong mắt của tôi đây là chuyện giống nhau." Trình Miễn không nhiều lời nói
nhảm, "Yêu cầu của tôi chỉ có vậy, xin tham mưu trưởng suy xét."
Chu Quốc Xương vẫn nhìn ngoài cửa sổ, không lên tiếng. Trình Miễn đứng thẳng, giơ tay lên chào, rồi xoay người rời đi.
Sau lưng vang lên tiếng đóng cửa, Chu Quốc Xương từ từ nhíu mày lại.