Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 83

Chương 83: Tô Kim Thư, em không được chết

“A! Khi Lệ Hữu Tuấn nâng người từ trong nước lên, phía sau anh đột nhiên truyền đến một đợt âm thanh rơi xuống nước nặng nề.

Anh kinh hãi, nhanh chóng chạy lại: “Tô Kim Thư?”

Đèn pin nhấp nhoáng lên, lại phát hiện bên cạnh vị trí vừa rồi của bọn họ có một hồ nước lớn.

Áo khoác âu phục của anh rơi xuống bên cạnh bờ hồ, mặt nước còn có những gợn sóng nước, nhưng lại không nhìn thấy dấu vết Tô Kim Thư giấy giụa.

Chẳng lẽ cô lại không biết bơi sao?

“Đáng chết!”

Lệ Hữu Tuấn chửi thầm một tiếng, anh không nói hai lời, một bước nhảy vào trong nước.

Nhiệt độ trên núi giữa đêm khuya vốn dĩ rất thấp, nhiệt độ trong nước lại càng lạnh lẽo thấu xương.

Lúc anh nhảy xuống, đã cảm thấy lạnh đến run rẩy, chứ đừng nói đến người phụ nữ nhỏ bé kia?

Với ánh sáng mờ nhạt, anh lặn sâu xuống nước nhiều lần.

Rốt cuộc đến lần lặn xuống thứ tư, anh đã tìm được Tô Kim Thư.

Chân cô bị những loài cỏ dưới nước quấn lấy, cơ thể đã không còn động tĩnh nào nữa.

Lệ Hữu Tuấn cúi đầu chửi thâm một rồi nhanh chóng bơi qua cứu cô “Ào ào!”

Người phụ nữ nhỏ nhắn được anh đưa lên bờ, anh mạnh mẽ truyền không khí cho cô, đồng thời nhấn vào ngực cô.

“Phụt! Khụ khu!”

Tô Kim Thư đột nhiên phun ra một ngụm nước, rốt cục cũng sống sót trở về.

Nhưng trên người cô lạnh lẽo, giống như bị rót chì, không thể nhúc nhích được.

Lệ Hữu Tuấn nhíu mày thật chặt, từng ngụm từng ngụm làm hô hấp nhân tạo cho tiến cô.

Sau khi nhấn mạnh lên ngực mấy chục cái, anh mạnh mẽ nâng cơ thể cô lên, dùng sức võ sau lưng cô.

“Khụ khụ!”

Tô Kim Thư ho ra rất nhiều nước, hô hấp rốt cuộc cũng thuận lợi.

Đôi mắt cô cũng chậm rãi mở ra.

Lệ Hữu Tuấn thở phào nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt tuấn tú của anh lại trở nên căng thẳng: “Em là heo sao? Sao lại không biết bơi chứ?”

Khi còn bé, lúc học bơi Tô Kim Thư đã bị sặc nước, cho nên đến bây giờ cô đều có nỗi ám ảnh với việc bơi.

Vừa rồi lúc rơi xuống nước, cô đã sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, thật vất vả mới cứu được cái mạng nhỏ, mà cô lại bị Lệ Hữu Tuấn la mắng Cô nghẹn ngào hai cái, trong nháy mắt lập tức khóc ra Hơn nữa, càng lúc càng khóc dữ dội hơn.

Tiếng khóc cũng ngày càng lớn!

Nhìn như vậy, cô có bao nhiêu tủi thân thì có bấy nhiêu tủi thân.

“Sức mạnh như hổ mẹ nhỏ lúc bình thường của em đâu rồi? Sao bây giờ lại khóc lớn như vậy? Em lại khóc nữa thì có tin tôi sẽ xử lý em không?”

“Hu hu hu…” Tô Kim Thư càng khóc càng lớn: “Tôi khóc thì có liên quan gì đến anh chứ? Nếu anh không thích nghe có thể bịt tai vào cơ mà. Mạng nhỏ của tôi thiếu chút nữa là không còn rồi, anh không an ủi người ta thì cũng đã đành, vậy mà còn la mắng tôi một trận. Anh thực sự là một người đàn ông tồi có trái tim sắt đá!”

Lệ Hữu Tuấn: ao anh lại không nói gì? Hu hu hu… Tôi biết là anh sẽ không quan tâm mà. Nói cho anh biết, tôi tủi thân thì tôi sẽ khóc. Nếu không muốn nghe, sao anh lại phải cứu tôi, mà không ném tôi xuống nước đi. Hu hu!”

Nhìn bộ dáng mềm mại ồn ào của cô, trái tim Lệ Hữu Tuấn chợt nóng lên Anh dứt khoát tiến lên một bước, một tay ôm cô lên: “Em còn mạnh miệng có phải hay không? Không phải bảo em ở lại đó chờ tôi sao, tại sao em không nghe lời chứ?”

“Em không muốn nghe, em… AI”

Một tiếng bốp vang lên.

Một cái tát đánh lên mông cô, khiến cô đau đớn không khỏi kêu lên một tiếng.

Cô tủi thân ngậm miệng, không dám lên tiếng, cũng không dám khóc nữa.

Trên người cô ướt đẫm, lạnh lẽo, cái mông nhỏ cũng bị anh đánh đau.

Lúc này người cô treo trên người anh, lại không có chút sức lực nào, chỉ có thể túm cổ áo anh vì sợ rơi xuống.

Vừa rồi đèn pin rơi xuống hồ, điện thoại di động cũng bị nước làm ướt, nơi này tối đen như mực, chỉ có chút ánh trăng yếu ớt chiếu xuống, căn bản không đủ để Lệ Hữu Tuấn phân biệt đường dưới chân.

Gió thổi mạnh vào ban đêm.

Từng đợt gió thổi khiến người đàn ông lạnh đến mức run rẩy.

Lệ Hữu Tuấn có chút chịu không nổi, huống chỉ người con gái trong lòng Ban đầu cô còn nằm sấp trên ngực anh ồn ào thúc giục: “Lệ Hữu Tuấn, nhanh lên..

Tôi lo lẳng về Duy Hưng quá!”

Không đi được mấy bước, cô lại đã mơ mơ màng màng: “Lệ Hữu Tuấn, tôi lạnh”

Môi cô cũng bắt đầu run rẩy: “Chúng ta còn bao lâu nữa… Thật buồn ngủ…”

Cuối cùng, cô cũng không run rẩy nữa, giọng nói cũng đã biến mất.

Lệ Hữu Tuấn cảm giác được cơ thể cô lạnh như băng, ngay cả hô hấp phả trên cổ anh cũng bắt đầu trở nên yếu ớt.

Anh vội vàng dừng lại: “Tô Kim Thư?

Thức dậy đi , em không được ngủ. Em có nghe tôi nói không?”

Ngay cả sức lực để run rẩy Tô Kim Thư cũng không còn Lệ Hữu Tuấn cúi đầu, cọ qua mặt cô, lạnh như băng, “Chết tiệt!”

Cô đã ngất xỉu rồi!

Lệ Hữu Tuấn nóng nảy gầm lên một tiếng, nhanh chóng chạy đi tìm một nơi trú ẩn và đốt lửa lên.

Anh mượn ánh sáng mới nhìn thấy sắc mặt cô thật xanh xao, hiển nhiên là cô đã bị đông lạnh quá mức.

Không, không thể được.

Nhiệt độ trên người cô quá thấp, không thể để thế thêm nữa.

Lệ Hữu Tuấn không nói lời nào, nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, thuận tay cởi quần áo ướt trên người cô ra.

Anh dùng chiếc áo khoác vẫn khô, bọc lấy hai cơ thể.

Cô vẫn còn run rẩy.

Lệ Hữu Tuấn do dự một chút, muốn cởi chiếc áo ngực ướt đẫm của cô ra “Đừng… Lệ Hữu Tuấn, cầu xin anh, không cần!”

Người phụ nữ đột nhiên đấu tranh một cách yếu ớt.

Cô dường như đã bị sốt.

Trên mặt có màu đỏ kì lạ, nhưng nhiệt độ trên người lại thấp đến mức dọa người Giống như nghĩ đến kí ức nào đó không tốt, cô run rẩy cự tuyệt: “Cầu xin anh, không cần..”

Vốn dĩ Lệ Hữu Tuấn cũng không nghĩ đến những suy nghĩ lệch lạc.

Nhưng khi nghe thanh âm mềm mại của cô, anh lập tức có chút nhiệt huyết sôi trào.

Hô hấp của anh hơi trầm xuống: “Cầu xin tôi cái gì?”

Tô Kim Thư nửa hôn mê, phảng phất như có thể tưởng tượng ra cách nói chuyện ác liệt của anh.

Cô muốn đánh anh, nhưng tay lại không có chút sức lực nào.

Bất chấp sự kháng cự của cô, anh đã cởi bỏ được thứ giam cầm cuối cùng.

Anh ôm chặt cô vào lòng.

Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông cuối cùng đã cho cô một chút ấm ái Bàn tay lớn của anh cọ xát lên cánh tay cùng trên lưng của cô, làm ấm cơ thể cô.

Cô gầy, rất nũng nịu, như thể chỉ cần dùng chút sức mạnh cũng có thể khiến cô bị tan vỡ.

“Thật vô dụng!”

Tô Kim Thư cứ như vậy bị anh ôm vào lòng, cho đến khi thân thể dần dần ấm lên Chờ cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, và có chút sức lực, cô đột nhiên phát hiện bàn tay to của Lệ Hữu Tuấn vẫn còn lưu lạc trên người mình, nhất thời đẩy anh ra, bàn tay cô cũng vô thức đánh qua.

Tuy nhiên, cô không có sức mạnh.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hàm dưới của anh, tựa như vuốt ve.

Lệ Hữu Tuấn nẳm lấy tay cô, nhìn xuống: “Nhặt được một cái mạng nhỏ, em liền trở mặt không nhận người hả?”

Tô Kim Thư đỏ mặt, lại không có sức lực giấy dụa: “Rõ ràng nhiệt độ cơ thể tôi đã tăng, vậy mà anh còn…”

“Em là một bác sĩ và em biết rằng đó là cách tốt nhất. Nếu như tôi thật sự có mưu đồ bất chính, thì vừa rồi đã trực tiếp đè em ở chỗ này mà làm rồi, quả có thể tốt hơn”

*..” Tô Kim Thư đỏ mặt, không nói ra được một câu nào.

*Ngoan ngoãn, chờ quần áo được hong khô” Lệ Hữu Tuấn dặn dò một câu, sợ cô lo lằng, lại bổ sung: “Bên kia sẽ nhanh có người đến đây thôi, đừng lo lắng.”

Tuy rằng nhiệt độ cơ thể cô đã tăng, nhưng Tô Kim Thư vẫn cảm thấy khó chịu, đầu cô vẫn còn cảm thấy choáng váng.

Mà lúc này nghe Lệ Hữu Tuấn nói như vậy, trái tim đầy lo lắng của cô hơi được thả lỏng một chút.

Bên tai là tiếng củi thiêu đốt, người đàn ông bên cạnh ôm chặt lấy cô.

Tô Kim Thư mơ mơ màng màng, hết tỉnh lại ngủ, ngủ lại tỉnh.

Cô cảm giác mồ hôi trên người ướt đẫm, sau đó có người lau sạch cho cô…