Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 57

Chương 57: Làm em

Nói xong lời này, Tô Kim Thư xoay người muốn đi.

Không thể! Không thể đứng cạnh người đàn ông này thêm nữa Toàn thân anh ta đều tỏa ra hơi thở nguy hiểm.

Không biết vì cái gì, Tô Kim Thư biết rằng: dây dưa với anh ta như thế, kết cục nhất định sẽ vô cùng thê thảm.

Ngay lúc cô đang chuẩn đi, ngoài cửa hành lang bên kia đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.

‘ối!”

Tô Kim Thư hoảng sợ, phản xạ có điều kiện co rụt lại trong lòng ngực của người đàn ông.

Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn cong lên vô cùng thản nhiên.

Chưa kịp chờ Tô Kim Thư phục hồi tinh thần lại, cả người cô đã bị một lực vừa phải kéo đến ban công, Gót chân không cẩn thận vấp một cái, trực tiếp ngã nhào vào lồng ngực dày rộng của anh.

Tô Kim Thư chưa kịp bình tĩnh, cầm lấy tay anh chuẩn bị đứng lên, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng”Lách cách” nhỏ.

Cửa kính thông giữa ban công và phòng khách… cứ như vậy đã bị người đàn ông này khóa trái Tô Kim Thư cả kinh, “Anh làm cái gì vậy?”

Lệ Hữu Tuấn nắm lấy eo của cô, hai người trực tiếp đi đến sau bức rèm đã được kéo ra một nửa “Ngoan ngoãn nghe lời, khó như vậy à?”

“Anh… Ai muốn ngoan ngoãn nghe lời anh? Tôi cũng không phải là thú cưng do anh nuôi!”

Bởi vì cái đêm điên cuồng kia, Tô Kim Thư vẫn nảy sinh ra bóng ma với người đàn ông này.

Mỗi lần chỉ cần nhìn thấy anh là né không kịp.

Muốn cô mang con đến ở nhà anh, chẳng phải là cừu dâng lên tận miệng sói à?

Sau buổi tối ngày hôm đó, rõ ràng cô phải nghỉ ngơi tận một tuần thì cơ thể mới khôi phục được một chút.

Cô cũng không muốn trải qua cảm giác điên cuồng đó thêm một lần nào nữa~— Tô Kim Thư vừa nói chuyện vừa giấy dụa.

Nhưng cho dù cô giấy dụa như thế nào đi chăng nữa, thì bàn tay của người đàn ông đặt nơi eo cô không hề nới lỏng Dường như đã nhận ra sự kháng cự của cô, rõ ràng anh vô cùng không kiên nhãn cầm lấy tay cô, ấn cô ngồi trên chiếc máy sấy khô.

Vòng eo rắn chắc của anh được hai chân thon dài của cô quặp lấy, hai tay đặt lên eo của cô Loại tư thế này..

Thật sự là rất nguy hiểm !

Tô Kim Thư thậm chí ngay cả giấy dụa cũng không dám, sợ mình làm ra hành động gì đó khơi gợi thú tính của người đàn ông này.

Người kia, quả thực là lưu manh mà!

“Lệ Hữu Tuấn, tôi säp đưa bọn trẻ đến nhà trẻ rồi. Anh… có thể buông tôi ra trước được không, chúng ta… Có thể nói chuyện đàng hoàng chút được không?”

Cô chịu thua còn không được sao?

Người đàn ông này ăn mềm không ăn cứng, cô đã biết rồi, được chưa?

Lệ Hữu Tuấn híp mắt nhìn cô, lại cúi sát vào cô thêm một chút, “Tôi vẫn nói chuyện đàng hoàng, người không chịu nghe đàng hoàng là em. Hơn nữa… Mười phút trước tôi còn định thả em đi, nhưng mà, tôi mới vừa đổi ý!”

Đổi ý?

Không phải là bởi vì câu “Cố ý dụ dỗ” của cô nên làm anh ta thay đổi ý định đấu chứ?

Tô Kim Thư chán nản.

Mắt thấy gương mặt tuấn tú kia đang tới sát ngày càng gần, Tô Kim Thư kích động nghiêng khuôn mặt nhỏ nhản sang một bên, “Không cần!”

Đôi mô bạc ghé vào môi cô quá sát!

Lạnh lạnh, cố tình lại như đang thiêu đốt trái tìm cô.

Cái loại cảm giác run rẩy quen thuộc: đang dâng trào này, làm Tô Kim Thư suýt chút nữa kêu ra tiếng—— “Mẹ, ba, hai người đang ở đâu thế? Con và Duy Hưng sắp tới nhà trẻ rồi! Hai người không đưa bọn con đi sao?”

Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến giọng nói vô cùng thanh thúy của Tô Mỹ Chi.

Tô Kim Thư sợ tới mức cả người run lên, hai tay vội vàng kéo lấy cổ áo anh, “Mỹ Chị, là Mỹ Chỉ sắp đến đây!”

“Cho nên?”

Cho nên?

Anh điếc hay là đang mù?

Tô Kim Thư nghiến răng nghiến lợi , “Chúng ta như vậy… Bị mấy đứa trẻ nhìn thấy, ảnh hưởng không tốt.”

Cô đang muốn đẩy anh ra, nhưng tay vẫn chưa đụng được đến anh, hai tay đã bị anh bắt được, bắt chéo ra sau.

“Ba, mẹ? sao lại không thấy ai? Mẹ Bảo rõ ràng nói mẹ vẫn chưa rời giường mà!”

Giọng nói non nớt nghỉ ngờ của Tô Mỹ Chi càng ngày càng gần, tên lưu manh Lệ Hữu Tuấn này vẫn mắt điếc tai ngơ.

Anh cúi đầu, nhìn cổ áo sơ mi trắng đang được mở rộng ra.

Đôi môi mỏng lơ đấng xẹt qua má của cô Cảm giác nhẹ như lông chim, nhưng lại làm tim của cô như đang run rẩy: “Thật sự là bại hoại! Mặc thành như vậy mà cứ lượn lờ trước mặt tôi, cái miệng nhỏ nhắn còn ngang ngạnh, không chịu nghe lời.

Nói xem, bà Lệ, tôi nên trừng phạt em thế nào mới tốt?”

Tô Kim Thư bị hù chết, nhưng lại không dám lớn tiếng phản kháng, “Lệ Hữu Tuấn, anh bị biến thái à? Buông ra! Tôi đã giải thích với anh, đây là một sự ngoài ý muốn, anh đừng có mà ỷ mình mạnh mà tự biên tự diễn?”

Lệ Hữu Tuấn sung sướng khóe miệng gợi lên, “Cảm ơn bà Lệ khích lệ!”

Không có hành ví quá giới hạn, lại cũng đủ làm cô cảm thấy vô lực.

Cho đến khi, cả người cô đã ngửa hết cỡ về phía sau, vòng eo mảnh mai kia uốn cong một đường —— “Tô Mỹ Chỉ, anh đang làm cái thế! Đi nhà trẻ I”

Giọng nói của Tô Duy Hưng vang lên.

Ngay sau đó, Tô Mỹ Chi lập tức hưng phấn hô lên, “Duy Hưng, anh đang ở trong phòng của ba mẹ đói”

Tô Duy Hưng vững vàng địa đi đến, vươn dài cổ, nhìn lướt qua ban công bên kia, “Anh đứng ngoài cửa làm gì vậy?”

“Mẹ Bảo nói rằng mẹ đang nghỉ ngơi, nhưng anh lại không thấy ở đây”

“Không ở đây?” Tô Duy Hưng đi đến.

Tô Kim Thư nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Nếu như bị hai người con trai thấy cảnh này, sau này cô đối mặt với bọn chúng như thế nào đây?

Cô khẩn trương quay đầu lại.

Chỉ thấy hai cái bóng dáng nho nhỏ xuất hiện ở cửa.

“Có phải ở ban công bên kia không?”

Nói xong, Tô Duy Hưng kiễng mũi chân, nhẹ nhàng đưa tay định mở cửa.

Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn Tô Kim Thư, “Còn không chịu nói? Dù sao tôi ở trong lòng em đã xấu xa đến như vậy, tôi cũng không ngại xấu xa thêm một chút. Nếu không đồng ý, thì tôi sẽ ở đây, ngay tại đây, làm em.”

Dừng một chút, anh lại bổ sung thêm một câu.

“Làm trò trước mặt mấy đứa nhỏ!”

“Anh!”

Tô Kim Thư tức giận suýt chút nữa hộc cả máu.

“Có chịu nhận hay không?” Lệ Hữu Tuấn tới gần, tay phải đã rục rịch sắp hành động Đầu ngón tay thon dài mơn trớn da thịt bên hông cô.

Da thịt mịn màng như sữa như tơ, làm cho người ta yêu thích không buông tay.

Tô Kim Thư hoảng sợ nhìn anh: Cô tin rằng, nếu cô không chịu mở miệng, thì người đàn ông ác liệt này nói được làm được, ở trong này..

“Tôi thua, ta chịu thua được chưa? Lệ Hữu Tuấn, van cầu anh!”

Tô Kim Thư luống cuống.

Giây tiếp theo, cánh môi lành lạnh nhẹ nhàng in dấu lên môi cô.

Ngay sau đó, bên hông cô được buông lỏng, người đàn ông nhoáng cái buông ra.

Anh lưu loát trở mình, chống tay lên lan can, thoải mái nhảy xuống Tô Kim Thư thít chặt cổ họng: Đây chính là lầu hai đó!

€ô vội vàng tiến lên.

Chỉ nghe thấy một tiếng “bịch” nhỏ, người đàn ông nhẹ nhàng đáp đất, ung dung vô cùng.

Cũng là vào lúc này, cửa lớn ban công được mở ra.

Hai đứa nhỏ nhãn tiến vào, Tô Duy Hưng mang vẻ mặt ghét bỏ: “Tô Kim Thư, hóa ra mẹ ở trong này ? Lần đầu tiên đến nhà của ba lại khóa trái ban công, loại chuyện này mà chắc chỉ có mẹ mới làm được thôi!”