Âu Cảnh Nghiêu cười nói: “Lam tổng giám, nơi này chính là phòng làm việc của cô, số điện thoại của các bộ phận, đều ở trên bàn bàn làm việc của cô, trợ lý của cô là Tiểu Viên, ngày mai
sẽ tới .”
“Cảm ơn anh, thư kí Âu !” Lam Hân cười nói
cảm tạ, để tài liệu làm việc lên trên bàn.
Cần thận để USB vào ngăn kéo nhỏ trong túi
xách.
Ngành thiết kế này, vẫn rất là hỗn loạn.
Tác phẩm có thể bị đạo nhái có khả năng rất là
lớn.
Lúc cô mới vào công ty, tác phẩm mà cô tự thiết kế, bị nhà thiết kế khác trộm hai lần, lúc đấy cô buồn không nói nên lời, đi vào vết xe đổ
ấy, cô thực sự đã nhớ rất kĩ những lần đó.
Chương 18: Tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế. Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy nụ cười của Lam
Hân, khóe môi khẽ cười, lúc cười trông cô như một đóa hoa thanh liên đầu hạ nở rộ, nụ cười ấy mơ màng như ý thơ, thuần khiết như nước,
hương thơm nhè nhẹ.
Anh cũng cười ôn hòa, đôi môi khe khẽ cong lên, những cô gái vừa thuần khiết lại vừa xinh đẹp thật là hiếm gặp, nhưng từ cô lại toát ra một vẻ đẹp hấp dẫn đầy ma lực, làm cho người khác không thể nào tự chủ mà nhìn ngắm cô
chuyển động.
Anh lại mở miệng nói thêm: “Nếu Lam tổng
giám có yêu cầu gì, cứ việc tới tìm tôi.”
“Được rồi”. Lam Hân cười nhẹ gật gật đầu,
cảm thấy thư kí Âu này cũng thật là tốt bụng.
Chương 18: Tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế. Lúc này Âu Cảnh Nghiêu mới cười rồi đi ra khỏi
phòng làm việc của cô.
Sự xuất hiện của Lam Hân cùng với bản thiết kế hoàn hảo của cô, đã rất nhanh chóng được
lan truyền khắp cả công ty.
Mọi người đối với Lam Hân, lại có sự tò mò,
ghen tỉ.
Căn phòng làm việc to như vậy xinh đẹp như
vậy mà lại chỉ có một mình Lam Hân.
Cô nhanh chóng đem nhập hết tài liệu vào
trong máy tính.
Công việc của cô cũng không nhiều, nhưng Lục Hạo Thành vừa nói những điều như vậy, trong
lòng cô lại có một dự cảm không lành.
Chương 18: Tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế. Cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi điện thoại
cho Cần Hi.
Điện thoại rất nhanh được bắt máy, từ đầu dây
bên kia truyền tới một giọng nói ấm áp.
” Lam Lam, công việc có thuận lợi không 2″
“Ừ! Cần Hi, buổi tối có thể không cùng em ăn cơm rồi, Lục tổng nói muốn chúc mừng chị, nên muốn đến quảng trường Thời Thượng ăn cơm, sau đó đi KTV.” Trong giọng nói của Lam Hân tràn đầy sự áy náy, cô vốn định cùng Cần Hi đi ăn chúc mừng, không nghĩ tới là cô lại để Cần
Hi phải đi một mình.
Cô luôn đối với Cần Hi như thế này, nhưng Cần
Hi từ trước tới nay chưa bao giờ giận cô.
“Xem ra bản thiết kế mùa thu của Lam Lam nhà Chương 18: Tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế. chúng ta đã được thông qua rồi, Chúc mừng
chị! Lam Lam.”
” Đã được thông qua rồi.”Lam Hân cười cười.
” Bản thiết kế của Lam Lam rất là đặc biệt, không sao cả, Lam Lam, chúng ta có thể đi ăn chúc mừng vào một ngày khác .” Cần Hi vui vẻ
nói, rất muốn chúc mừng cho Lam Hân.
” Được, vậy thì hôm sau nhé!” Lam Hân nói.
Hai người nói với nhau vài câu, Lam Hân mới tắt điện thoại đi, bắt đầu lo cho công việc của
mình.
Trong phòng làm việc của Lục Hạo Thành.
Trong căn phòng rộng hơn trăm mét vuông, thiết kế theo phong cách châu âu, rộng rãi sáng lạng khí thái.
Chương 18: Tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế.
Lục Hạo Thành ngôi trên ghê, hai tay đặt lên tay vịn, gương mặt tràn đầy vẻ suy ngẫm, như đang nghĩ gì đó, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía
của số.
Lam Hân, đôi mắt ấy, tại sao lại quen thuộc đến
thế?
Từ ngày hôm qua nhìn thấy đôi mắt của Lam hân, anh liền cảm thấy đôi mắt kia hết sức quen thuộc, quả thực trong trẻo thuần khiết,
giống như đôi mắt của Lam Lam vậy.
Trên thế giới này, không có ai có thể so sánh với vị trí của Lam Lam trong lòng anh cũng như
không có ai yêu Lam Lam đậm sâu như anh.
Chính là vì một câu nói Lam Lam ấy, em muốn
học thiết kế thời trang, vậy nên, anh đặt tâm
Chương 18: Tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế. vào lĩnh vực này, hi vọng tại lĩnh vực này có thể
tìm thấy Lam Lam của anh.
Nhưng đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi, vẫn
không có một chút tin tức nào của Lam Lam.
Lục Hạo Thành day day trán, đơn độc tựa lưng vào ghế ngòi, tối hôm qua anh lại mất ngủ, lúc ngủ say được một tí thì cơn ác mộng đấy lại ập đến dày xé tâm can anh, qua một lúc lâu anh